Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445
Ngày hôm sau…
Ánh nắng ban mai ấm áp len qua cửa sổ, nhảy nhót trên giường, chiếu lên bóng hình hai người đang quấn lấy nhau kia.
Mọi việc tối qua đều quá vội vàng, vì thế hai người họ đã quên không kéo lớp rèm cửa dày cuối cùng, tấm rèm cửa sổ bằng voan màu trắng không ngăn nổi ánh nắng mặt trời.
Dạ Đình Sâm đã tỉnh dậy từ lâu, hắn lấy thân mình che khuất ánh nắng, để Nhạc Yên Nhi ngủ thêm một lúc.
Tối hôm qua, bất luận hắn đòi hỏi thế nào, cô đều thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, không oán giận lấy một câu.
Giờ cô vẫn rất mệt mỏi.
Trên làn da trắng nõn nơi bờ vai lộ ra khỏi chăn của cô có những dấu vết màu đỏ nổi bật, khiến cô trông càng thêm quyến rũ, khắp cả người cô toàn là chứng cứ mà hắn lưu lại.
Hắn không kìm được dùng đầu ngón tay lướt qua làn da của cô, trái tim của hắn… đều mềm cả ra rồi.
Nhạc Yên Nhi hình như cảm giác được nên hơi chun mũi rồi mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô phát hiện ra Dạ Đình Sâm vẫn chưa ra khỏi giường liền xấu hổ nói:
- Anh tỉnh rồi à.
- Ừ, nếu em mệt thì ngủ thêm một lúc nữa đi, đợi tỉnh lại rồi đi tắm sau, ngâm nước nóng một lúc sẽ thoải mái hơn nhiều, nếu không cả người em sẽ đau nhức đấy.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì sắc đỏ trên mặt kéo dài xuống tận cổ.
Cô xấu hổ rụt đầu lại, giọng nói buồn bực truyền ra từ trong lòng hắn:
- Em biết rồi, mới sáng sớm ngày ra có thể không nói đến chuyện kia được không?
Cơn buồn ngủ của cô đã biến mất hoàn toàn rồi.
Dạ Đình Sâm nghe cô hờn dỗi thì khóe miệng giương lên, hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, cất giọng dịu dàng:
- Tối hôm qua em vất vả rồi.
- Anh lại còn nói nữa à?
- Ừ, không nói nữa.
- Đi tắm đi, em cũng không muốn ngủ nữa rồi.
Cô thò đầu ra, nói.
- Ừ.
Dạ Đình Sâm đáp lại, sau đó hắn đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, tuy rằng xung quanh đây không có nhà nào ở, hoàn toàn không lo bị người khác nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không muốn cơ thể xinh đẹp của vợ mình lộ ra ngoài.
Hắn vào trong nhà tắm xả nước trước, xong mới ôm cô vào trong nhà tắm, hai người cùng bước vào bồn.
Động tác kỳ cọ của Dạ Đình Sâm rất đỗi dịu dàng, cẩn thận tỉ mỉ, cứ như sợ làm đau cô.
Nhạc Yên Nhi thoải mái nằm trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Dạ Đình Sâm, cô tò mò hỏi:
- Sao tối qua anh uống nhiều thế?
- Tâm trạng của anh không tốt.
- Vì việc công ty à?
- Ừ.
Hắn không thể nói tối qua mình đi gặp Lâm Đông Lục, nên chỉ đành trả lời lập lờ nước đôi.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế thì người đầu tiên cô nghĩ tới là phó chủ tịch, ngoài bà ra không còn ai khác có bản lĩnh này cả.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, mấp máy cánh môi, dè dặt hỏi:
- Là… là phó chủ tịch làm khó anh à?
- Ừm.
Hắn tiếp tục thừa nhận, vì đây là lý do tốt nhất:
- Em đừng nghĩ nhiều, anh không sao.
- Dạ Đình Sâm… lần sau nếu anh không vui, có thể nói cho em biết không. Tối qua anh uống say khướt rồi về nhà như thế, em thấy lo lắm.
Cô nhỏ giọng đề nghị.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì run lên, tạo ra rung động khó có thể nhìn rõ trên mặt nước.
Cuối cùng hắn mím môi mỉm cười, đáp lại không hề do dự:
- Anh biết rồi, sau này anh sẽ không làm em lo lắng nữa.
- Không chỉ là lo lắng, cứ yên lặng uống rượu như thế sẽ càng khó chịu, anh uống rượu rồi cũng không chịu thổ lộ tâm sự với ai cả, hại thân lắm đấy!
Nhạc Yên Nhi trợn mắt lên:
- Về sau có chuyện gì thì nói với em, em là vợ của anh, vợ chồng với nhau cần phải đối đãi chân thành, nếu như anh cứ thế này em sẽ tức giận đấy!
- Được, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Ông chồng nhị thập tứ hiếu ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới hài lòng, cô chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của chồng mình.
Đúng vào lúc này, bên tai cô truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn, do có tiếng nước làm ồn nên thanh âm ấy hơi mơ hồ.
- Yên Nhi, chúng ta sinh một đứa con được không?
- Gì cơ?
Cô nghi hoặc hỏi lại.
Động tác của Dạ Đình Sâm khựng lại, tiếng nước cũng ngừng theo.
Hắn nhấn mạnh từng chữ một:
- Yên Nhi, em sinh cho anh một đứa con nhé?
- Con ư?
Cô kinh ngạc quay người lại, đối diện với đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm, bên trong chúng… ẩn chứa những cảm xúc mà cô không hiểu.
Không phải hắn nói đợi hai năm nữa à? Sao giờ lại muốn sinh luôn rồi?
- Đúng thế.
Hắn gật đầu, ôm lấy cô, vừa dịu dàng vừa cẩn thận nói:
- Yên Nhi, em sinh con cho anh nhé.
Như vậy thì cô sẽ không bỏ hắn mà đi nữa.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ngây ra, cô buồn bực hỏi lại:
- Không phải anh bảo hai năm nữa mới sinh à?
- Bây giờ anh lại muốn rồi, anh muốn một nhà ba người chúng ta vui vẻ hòa thuận. Anh muốn em và con mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi!
Giọng nói trầm khàn của Dạ Đình Sâm luồn vào tai cô, dường như đang vẽ nên bức tranh tuyệt diệu nhất.
Một nhà ba người…
Cô và con…
Nhạc Yên Nhi nghĩ tới đây thì thấy tràn ngập mong đợi với tương lai, con của cô và Dạ Đình Sâm, cả nhà ba người bọn họ…
Cô tựa vào lòng hắn, khẽ gật đầu:
- Vâng, một nhà ba người.
Sau khi Nhạc Yên Nhi ăn xong bữa sáng, Dạ Đình Sâm lại nói muốn đưa cô đi thăm nhà thờ, sau khi thăm thú xung quanh nhà thờ thì đến bệnh viện làm kiểm tra trước hôn nhân.
Hắn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, làm cô hoàn toàn không thể từ chối được.
Lần này họ không gọi Dạ Vị Ương đi cùng, thực ra từ sau lần trước, cô em gái này đã bị Dạ Đình Sâm dạy cho một bài học nhớ đời, dạo gần đây còn bị hắn ra lệnh ở nhà đóng cửa suy ngẫm rồi.
Chín giờ sáng hai người tới nhà thờ, hôm nay không phải là chủ nhật, theo lý thì không có quá nhiều người tới cầu nguyện, nhưng cả đại sảnh rộng lớn lại chật kín chỗ.
Vừa bước vào, Nhạc Yên Nhi liền cảm nhận được bầu không khí thiêng liêng ở nơi đây, khiến cô thấy như cả người đều được gột rửa.
Quản lý ở cửa rất nghiêm, không được ăn mặc trang điểm quá lòe loẹt hay quá lôi thôi, đây là hành vi bất kính với Chúa.
Cứ cách một thời gian ngắn sẽ có nữ tu sĩ bước lên bục, giảng giải Kinh Thánh hoặc là dạy mọi người ca hát.
Người ở trong nhà thờ hình như quen biết Dạ Đình Sâm, đều tỏ ra kính trọng hắn, họ nói chuyện với nhau vài câu bằng tiếng Pháp, sau đó hắn dẫn Nhạc Yên Nhi đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế dài ở trong góc.
- Em thích không?
Hắn hỏi nhỏ.
- Thích ạ, đây là lần đầu tiên em tới một nơi có trang nghiêm thế này!
Nhạc Yên Nhi mới chỉ được nhìn thấy hôn lễ được tổ chức ở nhà thờ trên TV mà thôi.
Dù trước đó có dự kiến đến xem các nhà thờ ở đây nhưng vẫn chưa đi được, đã qua nhiều ngày thế rồi, cô cũng quên đi mất, không ngờ Dạ Đình Sâm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Nơi đây yên tĩnh trang nghiêm, từ ngoài vào trong đều được bao phủ bởi không khí thiêng liêng, bên trên cột đá trụ tròn được sơn màu trắng còn khắc hình ảnh chúa Giê su bị đóng đinh ở trên cây thập tự giá.
Trên mái là những bức tranh thủy tinh đầy màu sắc được bảo tồn nguyên vẹn, ánh sáng chiếu vào có hơi tối nhưng không ảnh hưởng nhiều, trên cột trụ còn có những ngọn đèn treo tường nhỏ, tất cả đường nét trang trí trong nhà thờ có lịch sử lâu đời này đều trải qua sự lắng đọng của năm tháng, đẹp đẽ lộng lẫy.
Bên tai cô văng vẳng tiếng Thánh ca được cất lên bằng tiếng Anh.
Ánh nắng ban mai ấm áp len qua cửa sổ, nhảy nhót trên giường, chiếu lên bóng hình hai người đang quấn lấy nhau kia.
Mọi việc tối qua đều quá vội vàng, vì thế hai người họ đã quên không kéo lớp rèm cửa dày cuối cùng, tấm rèm cửa sổ bằng voan màu trắng không ngăn nổi ánh nắng mặt trời.
Dạ Đình Sâm đã tỉnh dậy từ lâu, hắn lấy thân mình che khuất ánh nắng, để Nhạc Yên Nhi ngủ thêm một lúc.
Tối hôm qua, bất luận hắn đòi hỏi thế nào, cô đều thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, không oán giận lấy một câu.
Giờ cô vẫn rất mệt mỏi.
Trên làn da trắng nõn nơi bờ vai lộ ra khỏi chăn của cô có những dấu vết màu đỏ nổi bật, khiến cô trông càng thêm quyến rũ, khắp cả người cô toàn là chứng cứ mà hắn lưu lại.
Hắn không kìm được dùng đầu ngón tay lướt qua làn da của cô, trái tim của hắn… đều mềm cả ra rồi.
Nhạc Yên Nhi hình như cảm giác được nên hơi chun mũi rồi mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô phát hiện ra Dạ Đình Sâm vẫn chưa ra khỏi giường liền xấu hổ nói:
- Anh tỉnh rồi à.
- Ừ, nếu em mệt thì ngủ thêm một lúc nữa đi, đợi tỉnh lại rồi đi tắm sau, ngâm nước nóng một lúc sẽ thoải mái hơn nhiều, nếu không cả người em sẽ đau nhức đấy.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì sắc đỏ trên mặt kéo dài xuống tận cổ.
Cô xấu hổ rụt đầu lại, giọng nói buồn bực truyền ra từ trong lòng hắn:
- Em biết rồi, mới sáng sớm ngày ra có thể không nói đến chuyện kia được không?
Cơn buồn ngủ của cô đã biến mất hoàn toàn rồi.
Dạ Đình Sâm nghe cô hờn dỗi thì khóe miệng giương lên, hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, cất giọng dịu dàng:
- Tối hôm qua em vất vả rồi.
- Anh lại còn nói nữa à?
- Ừ, không nói nữa.
- Đi tắm đi, em cũng không muốn ngủ nữa rồi.
Cô thò đầu ra, nói.
- Ừ.
Dạ Đình Sâm đáp lại, sau đó hắn đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, tuy rằng xung quanh đây không có nhà nào ở, hoàn toàn không lo bị người khác nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không muốn cơ thể xinh đẹp của vợ mình lộ ra ngoài.
Hắn vào trong nhà tắm xả nước trước, xong mới ôm cô vào trong nhà tắm, hai người cùng bước vào bồn.
Động tác kỳ cọ của Dạ Đình Sâm rất đỗi dịu dàng, cẩn thận tỉ mỉ, cứ như sợ làm đau cô.
Nhạc Yên Nhi thoải mái nằm trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Dạ Đình Sâm, cô tò mò hỏi:
- Sao tối qua anh uống nhiều thế?
- Tâm trạng của anh không tốt.
- Vì việc công ty à?
- Ừ.
Hắn không thể nói tối qua mình đi gặp Lâm Đông Lục, nên chỉ đành trả lời lập lờ nước đôi.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế thì người đầu tiên cô nghĩ tới là phó chủ tịch, ngoài bà ra không còn ai khác có bản lĩnh này cả.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, mấp máy cánh môi, dè dặt hỏi:
- Là… là phó chủ tịch làm khó anh à?
- Ừm.
Hắn tiếp tục thừa nhận, vì đây là lý do tốt nhất:
- Em đừng nghĩ nhiều, anh không sao.
- Dạ Đình Sâm… lần sau nếu anh không vui, có thể nói cho em biết không. Tối qua anh uống say khướt rồi về nhà như thế, em thấy lo lắm.
Cô nhỏ giọng đề nghị.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì run lên, tạo ra rung động khó có thể nhìn rõ trên mặt nước.
Cuối cùng hắn mím môi mỉm cười, đáp lại không hề do dự:
- Anh biết rồi, sau này anh sẽ không làm em lo lắng nữa.
- Không chỉ là lo lắng, cứ yên lặng uống rượu như thế sẽ càng khó chịu, anh uống rượu rồi cũng không chịu thổ lộ tâm sự với ai cả, hại thân lắm đấy!
Nhạc Yên Nhi trợn mắt lên:
- Về sau có chuyện gì thì nói với em, em là vợ của anh, vợ chồng với nhau cần phải đối đãi chân thành, nếu như anh cứ thế này em sẽ tức giận đấy!
- Được, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Ông chồng nhị thập tứ hiếu ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới hài lòng, cô chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của chồng mình.
Đúng vào lúc này, bên tai cô truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn, do có tiếng nước làm ồn nên thanh âm ấy hơi mơ hồ.
- Yên Nhi, chúng ta sinh một đứa con được không?
- Gì cơ?
Cô nghi hoặc hỏi lại.
Động tác của Dạ Đình Sâm khựng lại, tiếng nước cũng ngừng theo.
Hắn nhấn mạnh từng chữ một:
- Yên Nhi, em sinh cho anh một đứa con nhé?
- Con ư?
Cô kinh ngạc quay người lại, đối diện với đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm, bên trong chúng… ẩn chứa những cảm xúc mà cô không hiểu.
Không phải hắn nói đợi hai năm nữa à? Sao giờ lại muốn sinh luôn rồi?
- Đúng thế.
Hắn gật đầu, ôm lấy cô, vừa dịu dàng vừa cẩn thận nói:
- Yên Nhi, em sinh con cho anh nhé.
Như vậy thì cô sẽ không bỏ hắn mà đi nữa.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ngây ra, cô buồn bực hỏi lại:
- Không phải anh bảo hai năm nữa mới sinh à?
- Bây giờ anh lại muốn rồi, anh muốn một nhà ba người chúng ta vui vẻ hòa thuận. Anh muốn em và con mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi!
Giọng nói trầm khàn của Dạ Đình Sâm luồn vào tai cô, dường như đang vẽ nên bức tranh tuyệt diệu nhất.
Một nhà ba người…
Cô và con…
Nhạc Yên Nhi nghĩ tới đây thì thấy tràn ngập mong đợi với tương lai, con của cô và Dạ Đình Sâm, cả nhà ba người bọn họ…
Cô tựa vào lòng hắn, khẽ gật đầu:
- Vâng, một nhà ba người.
Sau khi Nhạc Yên Nhi ăn xong bữa sáng, Dạ Đình Sâm lại nói muốn đưa cô đi thăm nhà thờ, sau khi thăm thú xung quanh nhà thờ thì đến bệnh viện làm kiểm tra trước hôn nhân.
Hắn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, làm cô hoàn toàn không thể từ chối được.
Lần này họ không gọi Dạ Vị Ương đi cùng, thực ra từ sau lần trước, cô em gái này đã bị Dạ Đình Sâm dạy cho một bài học nhớ đời, dạo gần đây còn bị hắn ra lệnh ở nhà đóng cửa suy ngẫm rồi.
Chín giờ sáng hai người tới nhà thờ, hôm nay không phải là chủ nhật, theo lý thì không có quá nhiều người tới cầu nguyện, nhưng cả đại sảnh rộng lớn lại chật kín chỗ.
Vừa bước vào, Nhạc Yên Nhi liền cảm nhận được bầu không khí thiêng liêng ở nơi đây, khiến cô thấy như cả người đều được gột rửa.
Quản lý ở cửa rất nghiêm, không được ăn mặc trang điểm quá lòe loẹt hay quá lôi thôi, đây là hành vi bất kính với Chúa.
Cứ cách một thời gian ngắn sẽ có nữ tu sĩ bước lên bục, giảng giải Kinh Thánh hoặc là dạy mọi người ca hát.
Người ở trong nhà thờ hình như quen biết Dạ Đình Sâm, đều tỏ ra kính trọng hắn, họ nói chuyện với nhau vài câu bằng tiếng Pháp, sau đó hắn dẫn Nhạc Yên Nhi đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế dài ở trong góc.
- Em thích không?
Hắn hỏi nhỏ.
- Thích ạ, đây là lần đầu tiên em tới một nơi có trang nghiêm thế này!
Nhạc Yên Nhi mới chỉ được nhìn thấy hôn lễ được tổ chức ở nhà thờ trên TV mà thôi.
Dù trước đó có dự kiến đến xem các nhà thờ ở đây nhưng vẫn chưa đi được, đã qua nhiều ngày thế rồi, cô cũng quên đi mất, không ngờ Dạ Đình Sâm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Nơi đây yên tĩnh trang nghiêm, từ ngoài vào trong đều được bao phủ bởi không khí thiêng liêng, bên trên cột đá trụ tròn được sơn màu trắng còn khắc hình ảnh chúa Giê su bị đóng đinh ở trên cây thập tự giá.
Trên mái là những bức tranh thủy tinh đầy màu sắc được bảo tồn nguyên vẹn, ánh sáng chiếu vào có hơi tối nhưng không ảnh hưởng nhiều, trên cột trụ còn có những ngọn đèn treo tường nhỏ, tất cả đường nét trang trí trong nhà thờ có lịch sử lâu đời này đều trải qua sự lắng đọng của năm tháng, đẹp đẽ lộng lẫy.
Bên tai cô văng vẳng tiếng Thánh ca được cất lên bằng tiếng Anh.
Bình luận facebook