Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1697
201697
“Ý anh muốn nói là anh ấy coi tôi như vật thế thân à, tưởng chuyện tình hàn quốc chắc?” Kiều Hy hỏi.
“Nói thực, em và Tô Mông không giống nhau. Cô ấy thuộc dạng con gái thuần khiết dễ thương, còn cô vốn.…thuộc dạng xinh đẹp!”
Thẩm Thiếu Khiêm cố tình dừng lại 2 giây sau khi nói tới từ “vốn”.
Như vậy, là để Kiều Hy nghe ra được ý nghĩa đằng sau trong câu nói của anh.
Đệt, ý của hắn là ngay cả thế thân cô cũng không bằng sao? Chỉ là người để Lục Lập Tiêu gửi gắm thôi!
Nghĩ lại lúc ở bên Lục Lập Tiêu, người đàn ông đó bắt cô phải cắt tóc, thay đổi phong cách.
Cho dù Kiều Hy không thích, Lục Lập Tiêu cũng theo sở thích của bản thân mua cho Kiều Hy những bộ đầm trẻ con dễ thương, biến cô ăn mặc theo kiểu búp bê dễ thương Loli xinh đẹp?
Chẳng lẽ là vì mối tình của hắn và tình đầu bắt đầu vào những năm cả 2 còn nhỏ, nên muốn ở trên người Kiều Hy tìm lại dư vị quá khứ tươi đẹp.
Thường có 1 số đàn ông FA sẽ mua cho mình những thứ như búp bê để bầu bạn, có những người còn coi búp bê như bạn gái tận tình chăm sóc, đem nó đi xem phim, mua quần áo đẹp.
Thật ra đó không phải là tình yêu, chỉ là cách để 1 người cô độc an ủi bản thân mà thôi.
Kiều Hy không chấp nhận điều này!
“Còn lâu tôi mới tin lời anh!”
“Vậy chúng ta cược 1 ván chứ? Tôi sẽ dùng số điện thoại của Tô Mông hẹn Lục thiếu gia ra gặp mặt, xem tối nay anh ấy có đi về cùng cô nữa không?” Thẩm Thiếu Khiêm đề nghị.
“tôi cũng không muốn cược với anh.”
Không hiểu vì sao, Kiều Hy xem bộ dạng như tính trước hết mọi việc của Thẩm Thiếu Khiêm lại cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.
Tức tối đặt ly nước lên bàn, quay người lại bước vào nhà.
Cô không trở về bên bàn cược của Lục Lập Tiêu, tránh bị người khác chán ghét, bèn tự mình ngồi trên ghế sofa ở 1 góc phòng khách chơi điện thoại.
“Tiểu Hy?”
Nghe có người gọi với từ đằng sau, Kiều Hy quay đầu lại.
Lúc đầu cô còn tưởng là Lục Lập Tiêu, vốn trong mắt ánh lên sự kinh ngạc vui mừng, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đằng sau liền lập tức thu hồi lại.
Thần sắc của đối phương vốn từ không dám tin đổi thành sự vui mừng thấy rõ: “Là em thật sao? Lúc nãy nhìn thấy em là cảm thấy giống rồi, nhưng lại chưa dám đến chào! Em đã đổi kiểu tóc…nhưng đẹp hơn trước nhiều đấy.”
Kiều Hy lục lại ký ức trong đầu của mình, cuối cùng cũng tìm được thông tin thân phận của người đang đứng trước mặt.
Chu Trạm, học chung trường thời cấp hai với cô, cũng là…1 trong những người bạn trai cũ.
Kiều Hy và người đàn ông này có một kỷ niệm chia tay rất đặc biệt, không phải vì sự cấm đoán của bên gia đình mà thấy tình cảm đối phương đối với mình không đủ kiên định.
Trái lại, lần này là do Kiều Hy chủ động chia tay.
Trong khoảng thời gian cô và Chu Trạm hẹn hò, cô không cảm nhận sự chán ghét của gia đình đối phương, là vì người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, tốt đến nổi giấu cô trở mặt với gia đình của mình, còn từ bỏ cơ hội đi học ngôi trường danh tiếng ở nước ngoài.
Về sau Kiều Hy vô tình nhìn thấy anh đi giao hàng cho người khác trong 1 khu nhỏ, mới biết gia đình đã ngưng chu cấp tài chính cho anh.
Người đàn ông đó vì muốn tiếp tục để cô sống một cuộc sống tốt, đã bỏ học ra ngoài làm thuê. Cha mẹ đều là giáo viên ở trường đại học danh tiếng, anh cũng vốn sẽ là du học sinh ưu tú bên nước Anh, ấy vậy mà lại vì cô làm trở thành người giao hàng.
Kiều Hy thấy như vậy rất tiếc, bèn nói lời chia tay với anh.
Nhưng, người đàn ông này có thể xem là mối tình tươi đẹp nhất trong tất cả mối tình của cô.
Bởi vì anh thật sự khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành.
Chỉ tiếc là. Cô không thể nhận tấm lòng đáng quý đó.
“Tiểu Hy, dạo này em sống tốt không?”
“Khá tốt.”
Kiều Hy nhìn Chu Trạm 1 cái, anh mặc bộ đồ Tây màu trắng bạc cao cấp, trông trưởng thành và chững chạc hơn trước nhiều.
Xem bộ dạng anh sống có vẻ tốt, cô cũng không hỏi gì thêm.
“Về sau…anh không đi nước Anh du học, tự mình ra khởi nghiệp, mở 1 công ty về công nghệ.”
“Ờ!”
Kiều Hy gật gật đầu, trong đầu nghĩ công ty công nghệ của anh có thể đến tham gia buổi giao lưu của Thẩm Thiếu Khiêm, thì chắc chắn mần cũng không tệ.
Đối phương đợi 1 phút, cũng không thấy cô hỏi thêm gì, chịu không nổi nói tiếp: “Tiểu Hy, hồi xưa em chia tay với anh là vì không muốn làm bạn gái của 1 kẻ đi giao hàng. Vậy bạn gái của tổng giám đốc công ty công nghệ, em cảm thấy thế nào?”
Đây…gọi là đang tỏ tình với cô?
Tại sao mỗi lần Kiều Hy gặp lại bạn trai cũ, ai cũng đều muốn hàn gắn tình cũ với cô thế nhỉ?
Nhưng Chu Trạm khác với tên Vương Thần Bác lúc trước, đối phương chỉ là vì không cam tâm, còn nhớ nhung nhan sắc của cô, hơn nữa sau khi chia tay với cô là không có ngày nào mà rảnh cả.
Còn khẩu khí người đàn ông này lại rất chính thức, chính thức đến nổi dường như 2 chữ “Bạn gái” hồi nãy chỉ là che giấu tạm thời. Thật ra lời của anh giống cầu hôn hơn, ngay cả khẩu khí thấp thỏm cũng chân thực làm sao.
“Em đã có bạn trai rồi. Đó…là người đang đánh bài đằng kia kìa.”
Nghe vậy, đối phương quay đầu lại nhìn Lục Lập Tiêu, ánh mặt trở lên ảm đạm ngay: “Thì là là tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị. Cậu ấy, quả thật đủ tư cách hơn anh.”
“Chuyện đó, tính khí của anh ấy không tốt lắm, tính sở hữu lại rất cao! Anh đi nhanh đi, đừng để anh ấy nhìn thấy anh.” Kiều Hy tốt bụng nhắc nhở.
Khác với thái độ từ chối Vương Thần Bác lần trước, lần này cô thật lòng muốn khuyên Chu Trạm.
Dù sao người đàn ông này là người hiếm hoi thật lòng với cô, cho nên Kiều Hy cũng thật lòng muốn tốt cho anh, sợ anh đắc tội với Lục Lập Tiêu.
Lần trước Vương Thần Bác xung đột với Lục Lập Tiêu, Kiều Hy không biết kết cục ra sao, về sau cô đọc trên báo thấy Vương gia ngày càng sa sút, liên tục mấy xưởng bị phá sản.
Thấy hình bóng ảm đảm rời khỏi của đối phương sau khi bị cô từ chối, Kiều Hy bỗng có 1 khoảng khắc đau lòng vì anh.
Anh không đi nước Anh du học, mà ở lại trong nước bỏ học khởi nghiệp, không phải là vì lý do chia tay “thích người giàu” của cô chứ?
Cũng không biết mấy năm nay anh ấy có hẹn hò với ai chưa, nếu người ta bấy lâu cứ vì cô mà giữ thân như ngọc, Kiều Hy cảm thấy tội lỗi của mình sẽ lớn lắm.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện 1 bóng hình cao lớn, che mất tầm nhìn của Kiều Hy nhìn Chu Trạm.
Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Lập Tiêu, rồi quay về nhìn phía bên bàn cược: “Anh không phải đang chơi bài à? Sao nhanh thế?”
“Tiền cũng thua gần đủ rồi.” Lục Lập Tiêu nói.
“Sợ gì chứ, không phải anh có nhiều thẻ ngân hàng lắm sao? Hay là dứt khoát lấy cái máy pos mà quét đi, mỗi 1 góc bàn để 1 cái mới thể hiện được thân phận thần tài vĩ đại của anh chứ.”
Lục Lập Tiêu nghe hiểu lời nói móc qua khẩu khí của cô, ngồi xuống kế bên, thuận tay sờ vào đầu của cô gái: “Bởi vì lúc nãy anh lạnh nhạt với em, giận rồi à?”
“Không có anh, một mình em thoải mái biết bao.”
“Hồi nãy người đàn ông nói chuyện với em là ai vậy?”
“Là……một người lạ thôi, tùy tiện nói chiện vài câu đó mà.” Kiều Hy chột dạ trả lời.
Nhìn thấy cô chột dạ che giấu, Lục Lập Tiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mặc như vậy rồi mà cũng còn có người đến bắt chuyện làm quen, xem ra lần sau chắc phải cho em mặc nguyên bộ đồ gấu bông mà dắt ra quá.”
Nghe khẩu khí của Lục Lập Tiêu, giống như anh thật sự sẽ dám làm những chuyện điên khùng như vậy thật, Kiều Hy lo sợ: “Không cần chứ?”
“Vậy thì nhớ đó, từ nay không được nói chuyện với người lạ nữa.”
Lục Lập Tiêu cảnh báo xong, dắt tay Kiều Hy đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, dẫn em đi ăn chút rồi về.”
“Về nhà hay về bệnh viện?”
Nhìn bộ dạng của cô như không muốn về Lục gia, Lục Lập Tiêu khựng lại 1 giây rồi nói tiếp: “Về bệnh viện đi, vết thương trên tay còn có thể ở thêm 2 ngày nữa.”
“Tốt quá!”
“Thấy anh nằm viện mà em vui thế à?”
“Làm gì có!”
Trên đường về nhà ——
Kiều Hy vừa ăn điểm tâm từ buổi giao lưu đem về, vắt chân lên người Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu nhìn cô như 1 chú chim nhỏ mới thoát ra khỏi lồng, hỏi: “Không thích nơi đó à?”
“Ừ. Em không quen ai cả, cũng không có ai giao lưu với em, mọi người đều chỉ thích giao lưu với anh thôi à, làm em đứng kế bên như đứa thiếu năng í.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu vểnh môi lên: “Từ “Như” dùng không chính xác lắm!”
Ý của anh là nói cô vốn dĩ đã là đứa thiểu năng?
Kiều Hy trợn mắt: “Không phải vì anh bắt em ăn mặc như vậy, sao em có thể bị người khác xem như thiểu năng chứ?”
“Mà nè, những người chào hỏi anh hồi nãy, anh đều quen biết hả?” Kiều Hy hỏi.
“Không quen.”
“Không quen biết mà anh còn có thể trò chuyện với người ta lâu vậy, không thấy vô vị sao?”
“Có những thứ, không phải cứ thấy vô vị là có thể không làm.”
Được thôi, xem ra cuộc sống người giàu không dễ dàng chút nào.
Cho nên chí hướng cúa Kiều Hy không phải muốn làm người giàu, chỉ muốn làm con sâu lười được người giàu nuôi thôi. Cái gì cũng khỏi cần phải bận tâm, vẫn có người yêu thương chiều chuộng, không cần lo âu, có lẽ là cuộc sống mà mọi cô gái đều ao ước.
“Thấy anh hồi nãy chỉ thể hiện một cảm xúc trông mặt cứng đờ hết rồi, thưởng anh tí tráng miệng nè.” Kiều Hy nói rồi, lấy muỗng nhựa múc 1 muỗng kem màu trắng cho anh.
Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn cô 1 cái, biết thừa cô gái ăn ngán rồi mà lại không nỡ bỏ nên mới cho mình ăn, Nhưng lại không nói gì, mở miệng ra ăn lấy.
Cứ thế cúi đầu thấp xuống nữa, mút mạnh vào môi Kiều Hy, xong rồi nói: “Đây mới gọi là thưởng nè.”
“Dù sao thì anh cũng nên nuốt kem xong mới hôn em chứ, làm dính đầy cả miệng đây này.”
Kiều Hy nhăn mặt, đúng lúc đang định lấy khăn giấy chùi miệng thì điện thoại của Lục Lập Tiêu vang lên.
Là tin nhắn đến, cô cảm nhận rõ người đàn ông đó sau khi đọc tin nhắn, tay đang đặt lên eo của cô có chút khựng lại.
“Trương Trăn, còn bao lâu nữa tới bệnh viện?”
Tài xế lái xe vốn đang bị buộc phải chứng kiến cảnh âu yếm của 2 người, cuối cùng cũng ý thức được thì ra họ còn thấy mình, ngại ngùng đáp: “Lục Tổng, còn 5 phút nữa.”
Khi xe dừng ở trước cổng bệnh viện, Lục Lập Tiêu để Kiều Hy xuống xe một mình.
“Em về nghỉ ngơi trước đi, tối nay không cần đợi anh đâu.”
“Anh…anh thì sao?”
“Anh có chút chuyện.”
Người đàn ông đó nói xong, không để cô gái có cơ hội tiếp tục nói nữa, kêu tài xế lái xe chạy đi, như thể đang gấp gáp đi đâu đó.
Kiều Hy một mình đứng trước cổng bệnh viện, nhìn về phía chiếc xe mất hút.
Đột nhiên, bỗng nhớ tới ván cược mà Thẩm Thiếu Khiêm nói với cô.
Hắn nói sẽ giả dạng bạn gái cũ liên hệ Lục Lập Tiêu, vậy nên tin nhắn vừa nãy là……
Đệt, anh ấy quả nhiên vừa mới nhận được tin nhắn, đã bỏ cô lại một mình ư?
“Ý anh muốn nói là anh ấy coi tôi như vật thế thân à, tưởng chuyện tình hàn quốc chắc?” Kiều Hy hỏi.
“Nói thực, em và Tô Mông không giống nhau. Cô ấy thuộc dạng con gái thuần khiết dễ thương, còn cô vốn.…thuộc dạng xinh đẹp!”
Thẩm Thiếu Khiêm cố tình dừng lại 2 giây sau khi nói tới từ “vốn”.
Như vậy, là để Kiều Hy nghe ra được ý nghĩa đằng sau trong câu nói của anh.
Đệt, ý của hắn là ngay cả thế thân cô cũng không bằng sao? Chỉ là người để Lục Lập Tiêu gửi gắm thôi!
Nghĩ lại lúc ở bên Lục Lập Tiêu, người đàn ông đó bắt cô phải cắt tóc, thay đổi phong cách.
Cho dù Kiều Hy không thích, Lục Lập Tiêu cũng theo sở thích của bản thân mua cho Kiều Hy những bộ đầm trẻ con dễ thương, biến cô ăn mặc theo kiểu búp bê dễ thương Loli xinh đẹp?
Chẳng lẽ là vì mối tình của hắn và tình đầu bắt đầu vào những năm cả 2 còn nhỏ, nên muốn ở trên người Kiều Hy tìm lại dư vị quá khứ tươi đẹp.
Thường có 1 số đàn ông FA sẽ mua cho mình những thứ như búp bê để bầu bạn, có những người còn coi búp bê như bạn gái tận tình chăm sóc, đem nó đi xem phim, mua quần áo đẹp.
Thật ra đó không phải là tình yêu, chỉ là cách để 1 người cô độc an ủi bản thân mà thôi.
Kiều Hy không chấp nhận điều này!
“Còn lâu tôi mới tin lời anh!”
“Vậy chúng ta cược 1 ván chứ? Tôi sẽ dùng số điện thoại của Tô Mông hẹn Lục thiếu gia ra gặp mặt, xem tối nay anh ấy có đi về cùng cô nữa không?” Thẩm Thiếu Khiêm đề nghị.
“tôi cũng không muốn cược với anh.”
Không hiểu vì sao, Kiều Hy xem bộ dạng như tính trước hết mọi việc của Thẩm Thiếu Khiêm lại cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.
Tức tối đặt ly nước lên bàn, quay người lại bước vào nhà.
Cô không trở về bên bàn cược của Lục Lập Tiêu, tránh bị người khác chán ghét, bèn tự mình ngồi trên ghế sofa ở 1 góc phòng khách chơi điện thoại.
“Tiểu Hy?”
Nghe có người gọi với từ đằng sau, Kiều Hy quay đầu lại.
Lúc đầu cô còn tưởng là Lục Lập Tiêu, vốn trong mắt ánh lên sự kinh ngạc vui mừng, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đằng sau liền lập tức thu hồi lại.
Thần sắc của đối phương vốn từ không dám tin đổi thành sự vui mừng thấy rõ: “Là em thật sao? Lúc nãy nhìn thấy em là cảm thấy giống rồi, nhưng lại chưa dám đến chào! Em đã đổi kiểu tóc…nhưng đẹp hơn trước nhiều đấy.”
Kiều Hy lục lại ký ức trong đầu của mình, cuối cùng cũng tìm được thông tin thân phận của người đang đứng trước mặt.
Chu Trạm, học chung trường thời cấp hai với cô, cũng là…1 trong những người bạn trai cũ.
Kiều Hy và người đàn ông này có một kỷ niệm chia tay rất đặc biệt, không phải vì sự cấm đoán của bên gia đình mà thấy tình cảm đối phương đối với mình không đủ kiên định.
Trái lại, lần này là do Kiều Hy chủ động chia tay.
Trong khoảng thời gian cô và Chu Trạm hẹn hò, cô không cảm nhận sự chán ghét của gia đình đối phương, là vì người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, tốt đến nổi giấu cô trở mặt với gia đình của mình, còn từ bỏ cơ hội đi học ngôi trường danh tiếng ở nước ngoài.
Về sau Kiều Hy vô tình nhìn thấy anh đi giao hàng cho người khác trong 1 khu nhỏ, mới biết gia đình đã ngưng chu cấp tài chính cho anh.
Người đàn ông đó vì muốn tiếp tục để cô sống một cuộc sống tốt, đã bỏ học ra ngoài làm thuê. Cha mẹ đều là giáo viên ở trường đại học danh tiếng, anh cũng vốn sẽ là du học sinh ưu tú bên nước Anh, ấy vậy mà lại vì cô làm trở thành người giao hàng.
Kiều Hy thấy như vậy rất tiếc, bèn nói lời chia tay với anh.
Nhưng, người đàn ông này có thể xem là mối tình tươi đẹp nhất trong tất cả mối tình của cô.
Bởi vì anh thật sự khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành.
Chỉ tiếc là. Cô không thể nhận tấm lòng đáng quý đó.
“Tiểu Hy, dạo này em sống tốt không?”
“Khá tốt.”
Kiều Hy nhìn Chu Trạm 1 cái, anh mặc bộ đồ Tây màu trắng bạc cao cấp, trông trưởng thành và chững chạc hơn trước nhiều.
Xem bộ dạng anh sống có vẻ tốt, cô cũng không hỏi gì thêm.
“Về sau…anh không đi nước Anh du học, tự mình ra khởi nghiệp, mở 1 công ty về công nghệ.”
“Ờ!”
Kiều Hy gật gật đầu, trong đầu nghĩ công ty công nghệ của anh có thể đến tham gia buổi giao lưu của Thẩm Thiếu Khiêm, thì chắc chắn mần cũng không tệ.
Đối phương đợi 1 phút, cũng không thấy cô hỏi thêm gì, chịu không nổi nói tiếp: “Tiểu Hy, hồi xưa em chia tay với anh là vì không muốn làm bạn gái của 1 kẻ đi giao hàng. Vậy bạn gái của tổng giám đốc công ty công nghệ, em cảm thấy thế nào?”
Đây…gọi là đang tỏ tình với cô?
Tại sao mỗi lần Kiều Hy gặp lại bạn trai cũ, ai cũng đều muốn hàn gắn tình cũ với cô thế nhỉ?
Nhưng Chu Trạm khác với tên Vương Thần Bác lúc trước, đối phương chỉ là vì không cam tâm, còn nhớ nhung nhan sắc của cô, hơn nữa sau khi chia tay với cô là không có ngày nào mà rảnh cả.
Còn khẩu khí người đàn ông này lại rất chính thức, chính thức đến nổi dường như 2 chữ “Bạn gái” hồi nãy chỉ là che giấu tạm thời. Thật ra lời của anh giống cầu hôn hơn, ngay cả khẩu khí thấp thỏm cũng chân thực làm sao.
“Em đã có bạn trai rồi. Đó…là người đang đánh bài đằng kia kìa.”
Nghe vậy, đối phương quay đầu lại nhìn Lục Lập Tiêu, ánh mặt trở lên ảm đạm ngay: “Thì là là tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị. Cậu ấy, quả thật đủ tư cách hơn anh.”
“Chuyện đó, tính khí của anh ấy không tốt lắm, tính sở hữu lại rất cao! Anh đi nhanh đi, đừng để anh ấy nhìn thấy anh.” Kiều Hy tốt bụng nhắc nhở.
Khác với thái độ từ chối Vương Thần Bác lần trước, lần này cô thật lòng muốn khuyên Chu Trạm.
Dù sao người đàn ông này là người hiếm hoi thật lòng với cô, cho nên Kiều Hy cũng thật lòng muốn tốt cho anh, sợ anh đắc tội với Lục Lập Tiêu.
Lần trước Vương Thần Bác xung đột với Lục Lập Tiêu, Kiều Hy không biết kết cục ra sao, về sau cô đọc trên báo thấy Vương gia ngày càng sa sút, liên tục mấy xưởng bị phá sản.
Thấy hình bóng ảm đảm rời khỏi của đối phương sau khi bị cô từ chối, Kiều Hy bỗng có 1 khoảng khắc đau lòng vì anh.
Anh không đi nước Anh du học, mà ở lại trong nước bỏ học khởi nghiệp, không phải là vì lý do chia tay “thích người giàu” của cô chứ?
Cũng không biết mấy năm nay anh ấy có hẹn hò với ai chưa, nếu người ta bấy lâu cứ vì cô mà giữ thân như ngọc, Kiều Hy cảm thấy tội lỗi của mình sẽ lớn lắm.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện 1 bóng hình cao lớn, che mất tầm nhìn của Kiều Hy nhìn Chu Trạm.
Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Lập Tiêu, rồi quay về nhìn phía bên bàn cược: “Anh không phải đang chơi bài à? Sao nhanh thế?”
“Tiền cũng thua gần đủ rồi.” Lục Lập Tiêu nói.
“Sợ gì chứ, không phải anh có nhiều thẻ ngân hàng lắm sao? Hay là dứt khoát lấy cái máy pos mà quét đi, mỗi 1 góc bàn để 1 cái mới thể hiện được thân phận thần tài vĩ đại của anh chứ.”
Lục Lập Tiêu nghe hiểu lời nói móc qua khẩu khí của cô, ngồi xuống kế bên, thuận tay sờ vào đầu của cô gái: “Bởi vì lúc nãy anh lạnh nhạt với em, giận rồi à?”
“Không có anh, một mình em thoải mái biết bao.”
“Hồi nãy người đàn ông nói chuyện với em là ai vậy?”
“Là……một người lạ thôi, tùy tiện nói chiện vài câu đó mà.” Kiều Hy chột dạ trả lời.
Nhìn thấy cô chột dạ che giấu, Lục Lập Tiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mặc như vậy rồi mà cũng còn có người đến bắt chuyện làm quen, xem ra lần sau chắc phải cho em mặc nguyên bộ đồ gấu bông mà dắt ra quá.”
Nghe khẩu khí của Lục Lập Tiêu, giống như anh thật sự sẽ dám làm những chuyện điên khùng như vậy thật, Kiều Hy lo sợ: “Không cần chứ?”
“Vậy thì nhớ đó, từ nay không được nói chuyện với người lạ nữa.”
Lục Lập Tiêu cảnh báo xong, dắt tay Kiều Hy đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, dẫn em đi ăn chút rồi về.”
“Về nhà hay về bệnh viện?”
Nhìn bộ dạng của cô như không muốn về Lục gia, Lục Lập Tiêu khựng lại 1 giây rồi nói tiếp: “Về bệnh viện đi, vết thương trên tay còn có thể ở thêm 2 ngày nữa.”
“Tốt quá!”
“Thấy anh nằm viện mà em vui thế à?”
“Làm gì có!”
Trên đường về nhà ——
Kiều Hy vừa ăn điểm tâm từ buổi giao lưu đem về, vắt chân lên người Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu nhìn cô như 1 chú chim nhỏ mới thoát ra khỏi lồng, hỏi: “Không thích nơi đó à?”
“Ừ. Em không quen ai cả, cũng không có ai giao lưu với em, mọi người đều chỉ thích giao lưu với anh thôi à, làm em đứng kế bên như đứa thiếu năng í.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu vểnh môi lên: “Từ “Như” dùng không chính xác lắm!”
Ý của anh là nói cô vốn dĩ đã là đứa thiểu năng?
Kiều Hy trợn mắt: “Không phải vì anh bắt em ăn mặc như vậy, sao em có thể bị người khác xem như thiểu năng chứ?”
“Mà nè, những người chào hỏi anh hồi nãy, anh đều quen biết hả?” Kiều Hy hỏi.
“Không quen.”
“Không quen biết mà anh còn có thể trò chuyện với người ta lâu vậy, không thấy vô vị sao?”
“Có những thứ, không phải cứ thấy vô vị là có thể không làm.”
Được thôi, xem ra cuộc sống người giàu không dễ dàng chút nào.
Cho nên chí hướng cúa Kiều Hy không phải muốn làm người giàu, chỉ muốn làm con sâu lười được người giàu nuôi thôi. Cái gì cũng khỏi cần phải bận tâm, vẫn có người yêu thương chiều chuộng, không cần lo âu, có lẽ là cuộc sống mà mọi cô gái đều ao ước.
“Thấy anh hồi nãy chỉ thể hiện một cảm xúc trông mặt cứng đờ hết rồi, thưởng anh tí tráng miệng nè.” Kiều Hy nói rồi, lấy muỗng nhựa múc 1 muỗng kem màu trắng cho anh.
Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn cô 1 cái, biết thừa cô gái ăn ngán rồi mà lại không nỡ bỏ nên mới cho mình ăn, Nhưng lại không nói gì, mở miệng ra ăn lấy.
Cứ thế cúi đầu thấp xuống nữa, mút mạnh vào môi Kiều Hy, xong rồi nói: “Đây mới gọi là thưởng nè.”
“Dù sao thì anh cũng nên nuốt kem xong mới hôn em chứ, làm dính đầy cả miệng đây này.”
Kiều Hy nhăn mặt, đúng lúc đang định lấy khăn giấy chùi miệng thì điện thoại của Lục Lập Tiêu vang lên.
Là tin nhắn đến, cô cảm nhận rõ người đàn ông đó sau khi đọc tin nhắn, tay đang đặt lên eo của cô có chút khựng lại.
“Trương Trăn, còn bao lâu nữa tới bệnh viện?”
Tài xế lái xe vốn đang bị buộc phải chứng kiến cảnh âu yếm của 2 người, cuối cùng cũng ý thức được thì ra họ còn thấy mình, ngại ngùng đáp: “Lục Tổng, còn 5 phút nữa.”
Khi xe dừng ở trước cổng bệnh viện, Lục Lập Tiêu để Kiều Hy xuống xe một mình.
“Em về nghỉ ngơi trước đi, tối nay không cần đợi anh đâu.”
“Anh…anh thì sao?”
“Anh có chút chuyện.”
Người đàn ông đó nói xong, không để cô gái có cơ hội tiếp tục nói nữa, kêu tài xế lái xe chạy đi, như thể đang gấp gáp đi đâu đó.
Kiều Hy một mình đứng trước cổng bệnh viện, nhìn về phía chiếc xe mất hút.
Đột nhiên, bỗng nhớ tới ván cược mà Thẩm Thiếu Khiêm nói với cô.
Hắn nói sẽ giả dạng bạn gái cũ liên hệ Lục Lập Tiêu, vậy nên tin nhắn vừa nãy là……
Đệt, anh ấy quả nhiên vừa mới nhận được tin nhắn, đã bỏ cô lại một mình ư?
Bình luận facebook