Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1698
201698
Nghe ý của Thẩm Thiếu Khiêm thì anh ta chỉ dùng điện thoại của Mông gì đó để thăm dò Lục Lập Tiêu.
Người thông minh như anh ấy, lại có thể không chút hoài nghi, chỉ một tin nhắn đã có thể khiến anh ta rối cả lên?
Xem ra người mà gọi là bạn gái cũ, quả thật có sức ảnh hưởng đấy.
Kiều Hy cúi đầu xuống và tự đi về phòng bệnh, rửa mặt vệ sinh xong rồi ngồi trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi nực cười.
Đây là phòng bệnh ở bệnh viện, nhưng bệnh nhân lại bỏ rơi cô ấy mà đi, thế thì cô ấy ở lại còn có ý nghĩa gì?
3 giờ sáng, Kiều Hy nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng từ phía sau.
Cô ấy liền nhắm mắt lại và nín thở, giả vờ đang ngủ để lắng nghe động tĩnh ở đằng sau.
Sau khi về tới, Lục Lập Tiêu vào nhà vệ sinh tắm gội xong rồi nằm lên giường.
Người đàn ông rất nhẹ nhàng, dường như sợ đánh thức cô ấy, hay có thể là … sợ cô ấy phát hiện ra gì đó?
Phòng bệnh này có 2 giường, 1 giường của bệnh nhân, 1 giường của thân nhân.
Bình thường thì mỗi tối, Lục Lập Tiêu đều yêu cầu Kiều Hy chen cùng 1 giường với anh ta, phải ôm cô ấy ngủ.
Nhưng đêm nay, anh ta lại ngủ trên chiếc giường của thân nhân đặt ở kế bên, không chạm vào cô ấy.
Đêm, rất yên ắng.
Lúc Lục Lập Tiêu ngủ, anh ta không ngáy như đa số những người đàn ông khác.
Ngược lại, khi ngủ anh ta rất im lặng, im lặng đến nỗi khiến người khác không phân biệt được rốt cuộc anh ta có đang ngủ hay không .
Bởi thế, trong đêm khuya vắng lặng như này, Kiều Hy chỉ nghe thấy được nhịp đập của trái tim mình, tần suất tim đập trong đêm nay rất khác thường, như muốn báo hiệu cho cô ấy có gì đó đang thay đổi
Cho đến khi trời gần sáng, Kiều Hy mới chợp mắt được một hồi.
Cô gái tỉnh giấc, mới phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông trung niên lạ mặt khác.,
Nói một cách đúng hơn là, người đó chính là cha của Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu nằm viện lâu nay, đây là lần đầu cha anh ta đến thăm, và cũng là lần đầu tiên Kiều Hy đối mặt trực diện với đối phương.
Lại ngay trong tình huống thế này.
Cô gái liền đứng dậy, hơi lúng túng khó xử, lau đi nước miếng trên khóe miệng mình, không biết phải xưng hô ông như thế nào ?
Gọi bác trai chăng ? lỡ như người ta không muốn trả lời, chẳng phải là rất khó xử?
Trong lúc Kiều Hy đang do dự, người cha vốn đang nói chuyện với Lục Lập Tiêu cũng chú ý đến cô ấy.
Khi ánh mắt chuyển sang nhìn cô gái, trong mắt đối phương hiện rõ vẻ ngạc nhiên : “Cô … tên gì ?”
“Kiều Hy.”
“ Cái gì ?” người cha hình như không nhận được đáp án như mong đợi, nhíu mày một hồi, : “Họ Kiều ?”
“Dạ.”
Kiều Hy gật đầu, ngước đầu lên nhìn thấy sự kinh ngạc trên gương mặt của người cha, cảm thấy khó hiểu.
Lục Lập Tiêu lướt nhìn qua biểu cảm của hai người họ lúc nói chuyện, anh ta nói với Kiều Hy với vẻ mặt thản nhiên : “Đi mua chút điểm tâm sáng cho anh.”
“Dạ!”
Có cơ hội được rời khỏi đây, cô gái nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy người cha nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ.
Nhưng lại không lý giải được lạ ở chỗ nào.
Theo lý thì ông ta không thể biết cô, nhưng sao lại cảm thấy hình như ông ta biết cô vậy?
Kiều Hy ra ngoài nửa tiếng đồng hồ mới về, trước lúc bước vào phòng, cô ấy ló đầu vào phòng dò la thử xem người cha đã rời đi chưa.
Ngay phút đầu tiên phát hiện thấy cô ấy ló cái đầu nhỏ nhắn ấy vào, Lục Lập Tiêu để cái laptop đang cầm trên tay xuống và nói : “Vào đây!”
“Dạ!”
Kiều Hy xách thức ăn sáng đã mua xong bước vào phòng, vẫn không yên tâm, lướt nhìn sang xung quanh, “Ba anh đi rồi à ?”
“Ừ! Thức ăn sáng em mua đâu ?”
“Đây nè !” Kiều Hy đưa sữa đậu nành, dầu cháo quẩy và bánh bao nhỏ đang cầm trên tay cho anh ta, “cái này đều của anh, em đã ăn ở ngoài rồi !”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu sờ vào dầu cháo quẩy :”Sao nguội rồi ?”
“À … có lẽ em ở ngoài quá lâu ! Vậy đi, để em nhờ y tá tìm lò vi ba hấp lại.”
“Không cần phiền phức vậy đâu !”
Kiều Hy đang định đứng dậy thì bị Lục Lập Tiêu kéo lại ngồi kế bên mình, anh sờ vào bánh bao thấy còn ấm, ăn đại vài miếng.
“Tiểu Hy, anh định mua cho em căn nhà ở ngoài!”
“Mua … nhà?”
“Ừ, như vậy thì em sẽ không cần về Lục gia nữa, cũng không phải cúi đầu nhìn sắc mặt của người khác .”
Lục Lập Tiêu nói xong, thấy cô ấy ngây người ra, nên hỏi : “Sao thế ? Mua nhà cho em mà không thấy vui à ?”
“Không có.” Kiều Hy cúi đầu xuống, tay này cào lấy xước của ngón trỏ tay kia và hỏi anh ta, “Nếu em ở bên ngoài, mỗi tối anh có qua chỗ em không ?”
“Thì ra em đang lo lắng điều này à ?” khóe môi Lục Lập Tiêu thoáng cong lên.
Cánh tay vốn đang để ở eo cô gái thu chặt hơn, để cô ấy hoàn toàn dựa vào mình, “Nếu muốn anh tối đêm nào cũng đến, thì em phải cố gắng phát huy hết sức hút của mình, khiến anh muốn thôi cũng không được.”
Đây có thể chỉ là một câu nói đùa giỡn của Lục Lập Tiêu, nhưng ngay trong giây phút này nghe qua tai của Kiều Hy, cảm thấy khó chịu làm sao.
Thị hiếu Nam Thành, thường vợ bé hay nhân tình mới được chủ mua nhà nuôi, khi thích thì đến.
Trước đây, khi Lục Lập Tiêu đến trường của cô ấy, đã tuyên bố trước mặt cả lớp rằng, mình không phải nhân tình của anh ta, mà là bạn trai bạn gái của nhau.
Nhưng sao bây giờ … lại dùng kiểu nhân tình để đối xử với cô ấy ?
Chẳng lẽ là vì hôm qua nghe tin của bạn gái cũ, muốn mình nhường chỗ cho cô ấy?
Nên là trong lòng anh ta, mình quả thật chỉ là người phụ nữ để cho anh ta tiêu khiển ?
Muốn được anh ta bên cạnh, phải phát huy hết sức hấp dẫn của mình ?
Cho dù vốn dĩ trước đó Kiều Hy cũng có nghĩ vậy, nhưng tình hình bây giờ không còn như trước, đố kỵ sẽ khiến con người ta thay đổi!
Bây giờ, suy nghĩ trong đầu cô là, dựa vào đâu mà mình muốn anh ấy ở bên mình, thì buộc phải nịnh hót lấy lòng anh giống như con hồ ly tinh vậy.
Nhưng mối tình đầu của anh ta chỉ cần một tin nhắn giả, người ta đã xách đít chạy theo liền, đến tận nữa đêm nữa hôm mới về.
Giờ thì Kiều Hy đã rõ, cái suy nghĩ muốn Lục Lập Tiêu ở bên cô ấy suốt căn bản là không thể nào.
Cho dù mình có nổ lực thế nào đi chăng nữa, chỉ có thể mê hoặc người ta được một lúc, cuối cùng thì cũng không ngăn cản được ánh trăng trong lòng của người đàn ông.
Vì thế, khi Lục Lập Tiêu cúi xuống định hôn cô ấy, Kiều Hy bỗng nảy sinh một luồng phản cảm, nghiêng đầu tránh ra và rời khỏi vòng tay của anh ta.
“Em … em lát nữa còn hai tiết học, em đến trường trước đây.”
“Anh cho tài xế đưa em đi.”
“Không cần đâu, em tự đi được.”
Kiều Hy vừa nói, tay đã cầm lấy cái túi xách mà mình để ở trên ghế lên, vội vàng rời khỏi.
Đằng sau, Lục Lập Tiêu dõi theo hình bóng cô ấy, trong ánh mắt lóe lên một tia lo âu.
“Tiểu Kiều, tui nói bà nghe một vụ kinh thiên động địa, anh hai tui vừa chia tay với bạn gái rồi! Nghe nói là vì Giang Ánh Tuyết muốn lấy chia tay để ép hôn, nhưng anh trai tui chưa định kết hôn, Bác Đường vẫn chưa chấp nhận cô ấy, nên là đã chia tay thật luôn! ”
Từ Khả Tâm đang tám chuyện với Kiều Hy một cách hăng say, liếc mắt nhìn mới phát hiện đối phương không hề lắng nghe.
“Tiểu Kiều…Tiểu Kiều…”
Từ Khả Tâm kêu cô ấy vài lần, cô ấy mới hoàn hồn: “Hả ?”
“Bà không nghe tui nói à ? chuyện hồi nãy tui tám cho bà nghe hay như vậy, bà đang suy nghĩ gì thế ? ”
“Tui nghe rồi, anh hai bà chia tay với bạn gái rồi chứ gì? Vậy mà kinh thiên động địa gì chứ, họ chẳng phải cứ hay hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp sao?”
“Ờ…thì đúng là vậy !”
“Nguyên nhân chính gây nên sự chia tay cũng là do bạn gái anh hai bà giả tạo quá, có phước mà không biết hưởng, cô ấy cứ như thế thì trước sau gì cũng đánh mất cuộc tình này thôi.” Kiều Hy phân tích một cách vô vị.
“Vậy sao?”
“Để tui nói cho bà nghe một tin còn gây cấn hơn nữa .”
“Ừm.”
“Tui sắp bị Lục Lập Tiêu bỏ rồi !”
“Cái gì ?” Từ Khả Tâm quả là rất phối hợp, cô trợn mắt, “hai người chẳng phải đang rất tình tứ sao, sao lại thế ?”
Kiều Hy chưa kịp giải thích gì hết, bỗng nhiên bị một tiếng động từ phía sau ngắt quãng.
“Tiểu Hy ?”
“Chu Trạm ?” Kiều Hy ngoảnh mặt lại thấy người đứng đằng sau, ngạc nhiên và nói “Sao anh lại ở trước cổng trường bọn em ?”
“Anh đến tìm em, nói vài câu được không ?”
Thấy vậy, Từ Khả Tâm rất hiểu chuyện đã lánh đi : “Hai người cứ nói chuyện thong thả, tui đi trước đây !”
“Em có bận không? Mình đến quán cafe nói chuyện nha.” Đối phương hỏi cô ấy.
“Em khá là bận !”
“Vậy…hay là mình lên xe, anh nói vài câu với em.”
Kiều Hy hiểu rõ Chu Trạm, biết chắc anh ấy tuyệt đối không có ý xấu với mình, nên yên tâm lên xe cùng anh.
Thực ra tâm ý của người đàn ông này rất rõ ràng, gặp cô hôm qua, mặc dù biết rằng cô đang quen Lục Lập Tiêu, cũng muốn tranh giành cô ấy.
“Tiểu Hy, mấy năm nay anh luôn nỗ lực làm việc, không hề quen bạn gái, anh đang chờ em, anh tự cho rằng với điều kiện kinh tế hiện nay, anh đã có thể cho em cuộc sống như mong muốn, cha mẹ anh cũng không còn là sự trở ngại giữa hai chúng ta. Giờ em có sự lựa chọn tốt nhất, anh sẽ không làm trở ngại em, nhưng anh sẽ tiếp tục chờ đợi.”
Nếu giống như Vương Thần Bác vừa mở lời đã rót lời đường mật, chắc chắn Kiều Hy sẽ từ chối mà không cần phải suy nghĩ.
Nhưng người đàn ông đối xử với cô thật lòng như Chu Trạm, nói thật cô ấy cũng có đôi chút xiêu lòng.
Suy cho cùng thì người mà cô ấy luôn tìm kiếm bấy lâu nay, không phải người thật lòng đối xử tốt với cô ấy sao ?”
“Em hỏi anh, nếu bị em từ chối, anh vẫn sẽ luôn chờ đợi em chứ ?”
“Đúng !”
“Vậy nếu như sau này anh cảm thấy cô đơn mà tìm đến người phụ nữ khác, lúc đó em trở về tìm anh, anh sẽ bỏ cô ấy ngay lập tức mà đến với em không ?” Kiều Hy hỏi tiếp.
“Vấn đề này… không thành lập ! Người anh yêu chỉ mình em, anh không bao giờ tìm đến người phụ nữ khác.”
“Em quá hiểu đàn ông các anh, miệng nói nghe hay lắm, trên thực tế thì cái mà các anh thiếu nhất là lòng kiên nhẫn. Có lẽ bây giờ hóoc-môn tàn dư của thanh xuân trong cơ thể có thể giữ vững vì sự rung động một thời, nhưng một năm, hai năm…rồi mười năm sau thì sao ? Anh không thể nào chịu đựng được sự cô đơn như đã đảm bảo. Suy cho cùng thì cũng là con người thôi, thực chất trong lòng đều sợ nỗi cô đơn.”
Nghe vậy, Chu Trạm gượng cười : “em có lý trí quá mức không ?”
“Không còn cách nào khác, ai biểu em vừa mới chịu sự đả kích ? Giờ em đã miễn dịch với những lời đường mật, nhất là thiên trường địa cửu.”
“Có phải là Lục Tổng đối xử với em không tốt không ?” Chu Trạm hỏi cô.
“Anh hãy trả lời câu hỏi của em trước đã.”
“Anh nghĩ là, bất kể là khi nào em quay lại tìm anh, anh cũng sẽ bất chấp để ở bên em.”
“Vì sao ?”
“Bởi vì em là mối tình đầu của anh, là người con gái tốt đẹp nhất trong lòng anh !”
“Đúng vậy, mối tình đầu !”
Kiều Hy dường như dự đoán được tương lai của mình, nếu như mối tình đầu của Lục Lập Tiêu quay về, người đàn ông đó cũng sẽ bất chấp mà bỏ cô ấy ?
Nghĩ đến đây, hình như so với Lục Lập Tiêu, Chu trạm mới là sự lựa chọn tốt nhất của cô !
Ai mà chẳng phải là ánh trăng trong lòng người khác chứ?
Nghe ý của Thẩm Thiếu Khiêm thì anh ta chỉ dùng điện thoại của Mông gì đó để thăm dò Lục Lập Tiêu.
Người thông minh như anh ấy, lại có thể không chút hoài nghi, chỉ một tin nhắn đã có thể khiến anh ta rối cả lên?
Xem ra người mà gọi là bạn gái cũ, quả thật có sức ảnh hưởng đấy.
Kiều Hy cúi đầu xuống và tự đi về phòng bệnh, rửa mặt vệ sinh xong rồi ngồi trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi nực cười.
Đây là phòng bệnh ở bệnh viện, nhưng bệnh nhân lại bỏ rơi cô ấy mà đi, thế thì cô ấy ở lại còn có ý nghĩa gì?
3 giờ sáng, Kiều Hy nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng từ phía sau.
Cô ấy liền nhắm mắt lại và nín thở, giả vờ đang ngủ để lắng nghe động tĩnh ở đằng sau.
Sau khi về tới, Lục Lập Tiêu vào nhà vệ sinh tắm gội xong rồi nằm lên giường.
Người đàn ông rất nhẹ nhàng, dường như sợ đánh thức cô ấy, hay có thể là … sợ cô ấy phát hiện ra gì đó?
Phòng bệnh này có 2 giường, 1 giường của bệnh nhân, 1 giường của thân nhân.
Bình thường thì mỗi tối, Lục Lập Tiêu đều yêu cầu Kiều Hy chen cùng 1 giường với anh ta, phải ôm cô ấy ngủ.
Nhưng đêm nay, anh ta lại ngủ trên chiếc giường của thân nhân đặt ở kế bên, không chạm vào cô ấy.
Đêm, rất yên ắng.
Lúc Lục Lập Tiêu ngủ, anh ta không ngáy như đa số những người đàn ông khác.
Ngược lại, khi ngủ anh ta rất im lặng, im lặng đến nỗi khiến người khác không phân biệt được rốt cuộc anh ta có đang ngủ hay không .
Bởi thế, trong đêm khuya vắng lặng như này, Kiều Hy chỉ nghe thấy được nhịp đập của trái tim mình, tần suất tim đập trong đêm nay rất khác thường, như muốn báo hiệu cho cô ấy có gì đó đang thay đổi
Cho đến khi trời gần sáng, Kiều Hy mới chợp mắt được một hồi.
Cô gái tỉnh giấc, mới phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông trung niên lạ mặt khác.,
Nói một cách đúng hơn là, người đó chính là cha của Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu nằm viện lâu nay, đây là lần đầu cha anh ta đến thăm, và cũng là lần đầu tiên Kiều Hy đối mặt trực diện với đối phương.
Lại ngay trong tình huống thế này.
Cô gái liền đứng dậy, hơi lúng túng khó xử, lau đi nước miếng trên khóe miệng mình, không biết phải xưng hô ông như thế nào ?
Gọi bác trai chăng ? lỡ như người ta không muốn trả lời, chẳng phải là rất khó xử?
Trong lúc Kiều Hy đang do dự, người cha vốn đang nói chuyện với Lục Lập Tiêu cũng chú ý đến cô ấy.
Khi ánh mắt chuyển sang nhìn cô gái, trong mắt đối phương hiện rõ vẻ ngạc nhiên : “Cô … tên gì ?”
“Kiều Hy.”
“ Cái gì ?” người cha hình như không nhận được đáp án như mong đợi, nhíu mày một hồi, : “Họ Kiều ?”
“Dạ.”
Kiều Hy gật đầu, ngước đầu lên nhìn thấy sự kinh ngạc trên gương mặt của người cha, cảm thấy khó hiểu.
Lục Lập Tiêu lướt nhìn qua biểu cảm của hai người họ lúc nói chuyện, anh ta nói với Kiều Hy với vẻ mặt thản nhiên : “Đi mua chút điểm tâm sáng cho anh.”
“Dạ!”
Có cơ hội được rời khỏi đây, cô gái nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy người cha nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ.
Nhưng lại không lý giải được lạ ở chỗ nào.
Theo lý thì ông ta không thể biết cô, nhưng sao lại cảm thấy hình như ông ta biết cô vậy?
Kiều Hy ra ngoài nửa tiếng đồng hồ mới về, trước lúc bước vào phòng, cô ấy ló đầu vào phòng dò la thử xem người cha đã rời đi chưa.
Ngay phút đầu tiên phát hiện thấy cô ấy ló cái đầu nhỏ nhắn ấy vào, Lục Lập Tiêu để cái laptop đang cầm trên tay xuống và nói : “Vào đây!”
“Dạ!”
Kiều Hy xách thức ăn sáng đã mua xong bước vào phòng, vẫn không yên tâm, lướt nhìn sang xung quanh, “Ba anh đi rồi à ?”
“Ừ! Thức ăn sáng em mua đâu ?”
“Đây nè !” Kiều Hy đưa sữa đậu nành, dầu cháo quẩy và bánh bao nhỏ đang cầm trên tay cho anh ta, “cái này đều của anh, em đã ăn ở ngoài rồi !”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu sờ vào dầu cháo quẩy :”Sao nguội rồi ?”
“À … có lẽ em ở ngoài quá lâu ! Vậy đi, để em nhờ y tá tìm lò vi ba hấp lại.”
“Không cần phiền phức vậy đâu !”
Kiều Hy đang định đứng dậy thì bị Lục Lập Tiêu kéo lại ngồi kế bên mình, anh sờ vào bánh bao thấy còn ấm, ăn đại vài miếng.
“Tiểu Hy, anh định mua cho em căn nhà ở ngoài!”
“Mua … nhà?”
“Ừ, như vậy thì em sẽ không cần về Lục gia nữa, cũng không phải cúi đầu nhìn sắc mặt của người khác .”
Lục Lập Tiêu nói xong, thấy cô ấy ngây người ra, nên hỏi : “Sao thế ? Mua nhà cho em mà không thấy vui à ?”
“Không có.” Kiều Hy cúi đầu xuống, tay này cào lấy xước của ngón trỏ tay kia và hỏi anh ta, “Nếu em ở bên ngoài, mỗi tối anh có qua chỗ em không ?”
“Thì ra em đang lo lắng điều này à ?” khóe môi Lục Lập Tiêu thoáng cong lên.
Cánh tay vốn đang để ở eo cô gái thu chặt hơn, để cô ấy hoàn toàn dựa vào mình, “Nếu muốn anh tối đêm nào cũng đến, thì em phải cố gắng phát huy hết sức hút của mình, khiến anh muốn thôi cũng không được.”
Đây có thể chỉ là một câu nói đùa giỡn của Lục Lập Tiêu, nhưng ngay trong giây phút này nghe qua tai của Kiều Hy, cảm thấy khó chịu làm sao.
Thị hiếu Nam Thành, thường vợ bé hay nhân tình mới được chủ mua nhà nuôi, khi thích thì đến.
Trước đây, khi Lục Lập Tiêu đến trường của cô ấy, đã tuyên bố trước mặt cả lớp rằng, mình không phải nhân tình của anh ta, mà là bạn trai bạn gái của nhau.
Nhưng sao bây giờ … lại dùng kiểu nhân tình để đối xử với cô ấy ?
Chẳng lẽ là vì hôm qua nghe tin của bạn gái cũ, muốn mình nhường chỗ cho cô ấy?
Nên là trong lòng anh ta, mình quả thật chỉ là người phụ nữ để cho anh ta tiêu khiển ?
Muốn được anh ta bên cạnh, phải phát huy hết sức hấp dẫn của mình ?
Cho dù vốn dĩ trước đó Kiều Hy cũng có nghĩ vậy, nhưng tình hình bây giờ không còn như trước, đố kỵ sẽ khiến con người ta thay đổi!
Bây giờ, suy nghĩ trong đầu cô là, dựa vào đâu mà mình muốn anh ấy ở bên mình, thì buộc phải nịnh hót lấy lòng anh giống như con hồ ly tinh vậy.
Nhưng mối tình đầu của anh ta chỉ cần một tin nhắn giả, người ta đã xách đít chạy theo liền, đến tận nữa đêm nữa hôm mới về.
Giờ thì Kiều Hy đã rõ, cái suy nghĩ muốn Lục Lập Tiêu ở bên cô ấy suốt căn bản là không thể nào.
Cho dù mình có nổ lực thế nào đi chăng nữa, chỉ có thể mê hoặc người ta được một lúc, cuối cùng thì cũng không ngăn cản được ánh trăng trong lòng của người đàn ông.
Vì thế, khi Lục Lập Tiêu cúi xuống định hôn cô ấy, Kiều Hy bỗng nảy sinh một luồng phản cảm, nghiêng đầu tránh ra và rời khỏi vòng tay của anh ta.
“Em … em lát nữa còn hai tiết học, em đến trường trước đây.”
“Anh cho tài xế đưa em đi.”
“Không cần đâu, em tự đi được.”
Kiều Hy vừa nói, tay đã cầm lấy cái túi xách mà mình để ở trên ghế lên, vội vàng rời khỏi.
Đằng sau, Lục Lập Tiêu dõi theo hình bóng cô ấy, trong ánh mắt lóe lên một tia lo âu.
“Tiểu Kiều, tui nói bà nghe một vụ kinh thiên động địa, anh hai tui vừa chia tay với bạn gái rồi! Nghe nói là vì Giang Ánh Tuyết muốn lấy chia tay để ép hôn, nhưng anh trai tui chưa định kết hôn, Bác Đường vẫn chưa chấp nhận cô ấy, nên là đã chia tay thật luôn! ”
Từ Khả Tâm đang tám chuyện với Kiều Hy một cách hăng say, liếc mắt nhìn mới phát hiện đối phương không hề lắng nghe.
“Tiểu Kiều…Tiểu Kiều…”
Từ Khả Tâm kêu cô ấy vài lần, cô ấy mới hoàn hồn: “Hả ?”
“Bà không nghe tui nói à ? chuyện hồi nãy tui tám cho bà nghe hay như vậy, bà đang suy nghĩ gì thế ? ”
“Tui nghe rồi, anh hai bà chia tay với bạn gái rồi chứ gì? Vậy mà kinh thiên động địa gì chứ, họ chẳng phải cứ hay hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp sao?”
“Ờ…thì đúng là vậy !”
“Nguyên nhân chính gây nên sự chia tay cũng là do bạn gái anh hai bà giả tạo quá, có phước mà không biết hưởng, cô ấy cứ như thế thì trước sau gì cũng đánh mất cuộc tình này thôi.” Kiều Hy phân tích một cách vô vị.
“Vậy sao?”
“Để tui nói cho bà nghe một tin còn gây cấn hơn nữa .”
“Ừm.”
“Tui sắp bị Lục Lập Tiêu bỏ rồi !”
“Cái gì ?” Từ Khả Tâm quả là rất phối hợp, cô trợn mắt, “hai người chẳng phải đang rất tình tứ sao, sao lại thế ?”
Kiều Hy chưa kịp giải thích gì hết, bỗng nhiên bị một tiếng động từ phía sau ngắt quãng.
“Tiểu Hy ?”
“Chu Trạm ?” Kiều Hy ngoảnh mặt lại thấy người đứng đằng sau, ngạc nhiên và nói “Sao anh lại ở trước cổng trường bọn em ?”
“Anh đến tìm em, nói vài câu được không ?”
Thấy vậy, Từ Khả Tâm rất hiểu chuyện đã lánh đi : “Hai người cứ nói chuyện thong thả, tui đi trước đây !”
“Em có bận không? Mình đến quán cafe nói chuyện nha.” Đối phương hỏi cô ấy.
“Em khá là bận !”
“Vậy…hay là mình lên xe, anh nói vài câu với em.”
Kiều Hy hiểu rõ Chu Trạm, biết chắc anh ấy tuyệt đối không có ý xấu với mình, nên yên tâm lên xe cùng anh.
Thực ra tâm ý của người đàn ông này rất rõ ràng, gặp cô hôm qua, mặc dù biết rằng cô đang quen Lục Lập Tiêu, cũng muốn tranh giành cô ấy.
“Tiểu Hy, mấy năm nay anh luôn nỗ lực làm việc, không hề quen bạn gái, anh đang chờ em, anh tự cho rằng với điều kiện kinh tế hiện nay, anh đã có thể cho em cuộc sống như mong muốn, cha mẹ anh cũng không còn là sự trở ngại giữa hai chúng ta. Giờ em có sự lựa chọn tốt nhất, anh sẽ không làm trở ngại em, nhưng anh sẽ tiếp tục chờ đợi.”
Nếu giống như Vương Thần Bác vừa mở lời đã rót lời đường mật, chắc chắn Kiều Hy sẽ từ chối mà không cần phải suy nghĩ.
Nhưng người đàn ông đối xử với cô thật lòng như Chu Trạm, nói thật cô ấy cũng có đôi chút xiêu lòng.
Suy cho cùng thì người mà cô ấy luôn tìm kiếm bấy lâu nay, không phải người thật lòng đối xử tốt với cô ấy sao ?”
“Em hỏi anh, nếu bị em từ chối, anh vẫn sẽ luôn chờ đợi em chứ ?”
“Đúng !”
“Vậy nếu như sau này anh cảm thấy cô đơn mà tìm đến người phụ nữ khác, lúc đó em trở về tìm anh, anh sẽ bỏ cô ấy ngay lập tức mà đến với em không ?” Kiều Hy hỏi tiếp.
“Vấn đề này… không thành lập ! Người anh yêu chỉ mình em, anh không bao giờ tìm đến người phụ nữ khác.”
“Em quá hiểu đàn ông các anh, miệng nói nghe hay lắm, trên thực tế thì cái mà các anh thiếu nhất là lòng kiên nhẫn. Có lẽ bây giờ hóoc-môn tàn dư của thanh xuân trong cơ thể có thể giữ vững vì sự rung động một thời, nhưng một năm, hai năm…rồi mười năm sau thì sao ? Anh không thể nào chịu đựng được sự cô đơn như đã đảm bảo. Suy cho cùng thì cũng là con người thôi, thực chất trong lòng đều sợ nỗi cô đơn.”
Nghe vậy, Chu Trạm gượng cười : “em có lý trí quá mức không ?”
“Không còn cách nào khác, ai biểu em vừa mới chịu sự đả kích ? Giờ em đã miễn dịch với những lời đường mật, nhất là thiên trường địa cửu.”
“Có phải là Lục Tổng đối xử với em không tốt không ?” Chu Trạm hỏi cô.
“Anh hãy trả lời câu hỏi của em trước đã.”
“Anh nghĩ là, bất kể là khi nào em quay lại tìm anh, anh cũng sẽ bất chấp để ở bên em.”
“Vì sao ?”
“Bởi vì em là mối tình đầu của anh, là người con gái tốt đẹp nhất trong lòng anh !”
“Đúng vậy, mối tình đầu !”
Kiều Hy dường như dự đoán được tương lai của mình, nếu như mối tình đầu của Lục Lập Tiêu quay về, người đàn ông đó cũng sẽ bất chấp mà bỏ cô ấy ?
Nghĩ đến đây, hình như so với Lục Lập Tiêu, Chu trạm mới là sự lựa chọn tốt nhất của cô !
Ai mà chẳng phải là ánh trăng trong lòng người khác chứ?
Bình luận facebook