Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
20200
“Đó là bởi vì cậu không biết, những thương hiệu lựa chọn nhà thiết kế cuối cùng to lớn như thế nào.” Thẩm Thất khẽ cười: “Theo tớ biết, thì trong vòng chung kết, ít nhất sẽ có nhà thiết kế tổng và CEO của ba thương hiệu hàng đầu, trên năm thương hiệu hạng hai, và một số thương hiệu quần chúng có lượng tiêu thụ hàng hóa chóng mặt xuất hiện. Cậu nói xem, cuộc tuyển chọn cao cấp như vậy, đương nhiên vừa nghiêm túc vừa nghiêm ngặt rồi.”
“Woa! Thật sao? Cuộc thi của những năm trước cũng không cao cấp như vậy!” Lưu Nghĩa chợt mở to mắt ra nói: “Mọi năm dữ dội nhất thì chỉ có nhà thiết kế tổng của thương hiệu hạng hai xuất hiện, mà đã oai phong như vậy rồi. Năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ngay đến CEO cũng đến đây nữa?”
Thẩm Thất cười một cách đau khổ.
Chỉ là CEO thôi mà?
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phùng Mạn Luân.
Bọn họ có ai không phải là người nắm quyền của gia tộc mà họ quản lí chứ?
“Xem ra dụng ý của họ không phải những nhà thiết kế!” Lưu Nghĩa đột nhiên cười lên, nhìn Thẩm Thất đầy ẩn ý: “Sức hút của Thẩm Thất quả nhiên không hề nhỏ chút nào.”
Thẩm Thất cười đau khổ, nhưng lại không cách nào phản bác lại được.
Cũng không biết ban tổ chức đã nói gì với những thí sinh bị loại đó.
Sau một tiếng đồng hồ, thì tất cả những thí sinh bị loại đều đã rời khỏi khách sạn.
Sau khi chỉnh đốn lại thì bây giờ chỉ còn 105 người tiến vào vòng bán kết.
Vả lại trong vòng bán kết, sẽ lại là một cuộc chiến đấu quyết liệt và tàn nhẫn hơn nữa.
Bán kết, vẫn phải loại bỏ 85 người, còn lại 20 người tiến vào chung kết.
20 người còn lại sẽ tiếp tục tranh giành 5 vị trí cuối cùng, để tiến vào tổng bán kết.
Tổng bán kết cuối cùng lại phải chọn ra hạng nhất hạng nhì hạng ba, để trở thành con cưng của các thương hiệu lớn.
Bởi vì lần này có không ít thương hiệu lớn đến đây lựa chọn nhà thiết kế, cho nên, chỉ cần tiến vào tổng bán kết thậm chí là 20 người tiến vào bán kết, đều có cơ hội ký hợp đồng với những công ty lớn, trở thành nhà thiết thế chuyên dụng của công ty đó.
Tỷ lệ loại trừ vượt quá ba phần tư số người tham gia, nên khiến những người ở lại, vẫn còn chưa kịp vui mừng vì đã qua vòng hai, thì lại phải lập tức chìm vào nỗi lo âu của bán kết.
Hai cuộc chiến trước, đã khó khăn muôn trùng như vậy rồi.
Chỉ sợ là ba cuộc chiến sau này, lại càng khốc liệt hơn.
Bất cứ thành công nào, đều không phải là sự trùng hợp, mà là thành quả tất yếu của các yếu tố hoàn cảnh và điều kiện tổng hợp lại với nhau mà thành.
Thực lực của đội ba và đội sáu rất hùng hậu. chứng tỏ trong bọn có cao thủ ẩn nấp trong đó.
Trước kia đã từng có không ít nhà thiết kế bình thường, không cam tâm vì cuộc sống giản dị bình thường, nên đã ghi danh tham dự kỳ thi này.
Và những nhà thiết kế bình thường đó, đều có kinh nghiệm đầy mình.
Trong kỳ thi này, những người như vậy, luôn chiếm một ưu thế rất lớn.
Và điều này đối với một người mới vô nghề như Thẩm Thất, lại là một bất lợi cho cô.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa biết rất rõ về điều này.
Lưu Nghĩa thờ dài một hơi nói: “Trước kia tớ cứ cảm thấy, thăng tiến trong môn Quyền Anh quá khó! Muốn lấy được đai vàng quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng hôm nay tớ mới biết, thì ra thăng tiến thành nhà thiết kế, lại còn khó hơn nữa. Đánh Quyền Anh, thật ra chỉ có mấy người đó mà thôi. Mỗi năm đều gặp lại, mỗi năm đều đánh nhau. Nhưng cuộc thi nhà thiết kế này, mỗi lần đều gặp không ít khuôn mặt mới, mỗi năm đều phải tạm biệt rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.”
Nghe thấy câu nói đau lòng này của Lưu Nghĩa, Thẩm Thất cũng cảm thán theo: “Đúng vậy, lần tạm biệt này, có lẽ sẽ không cách nào gặp lại đội trưởng bọn họ nữa.”
Mọi người đều đi khắp nơi, cũng có công việc và cuộc sống của mình.
Cuộc đời là một chuyến xe.
Có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người bên mình đi đến trạm cuối cùng, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Chắc có lẽ do nghĩ đến điều này, nên Thẩm Thất và Lưu Nghĩa lại nắm tay đối phương lại.
Tuy chúng ta quen biết muộn, nhưng hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi đến phút cuối.
Sau vòng hai, thì ban giám khảo đã cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Ngày hôm nay, tất cả thí sinh đều điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc của mình, chuẩn bị nghênh đón sự thử thách lớn hơn nữa.
Lưu Nghĩa không ngồi yên được, nên lại chạy đến phòng tập đánh Quyền Anh.
Từ khi cô ấy đi phòng tập mỗi ngày, thì những thí sinh không chịu thua đó lại tới tỉ thí cơ bắp và sức mạnh với cô ấy.
Mà Quyền Anh lại là một trong những môn bộc phát sức mạnh tốt nhất.
Có một số người đàn ông không phục, hô to phải tỉ thí với Lưu Nghĩa về sức mạnh trong Quyền Anh.
Lưu Nghĩa đồng ý ngay.
Cô chỉ nhẹ nhàng hất một nắm đấm trước máy đo sức mạnh, thì đã thắng hết tất cả những người đàn ông tại đó rồi.
Những kẻ gây chuyện sau đó đều trốn hết cả, nhưng cũng thu hút được vô số người hâm mộ nữ đã biết rõ Lưu Nghĩa là con gái, mà cũng vô cùng mến mộ cô.
Nguyên cái phòng tập đều trở thành địa bàn của các cô gái đó.
Khác với Lưu Nghĩa, Thẩm Thất chỉ ở trong phòng mình suốt nguyên ngày trời.
Ngày này, cô cứ làm các cuộc tổng kết và xem xét lại chính bản thân mình.
Tìm ra khuyết điểm của mình, sau đó tiến hành quy nạp và tổng kết.
Sau đó lại xem rất nhiều sách, luyện tập và củng cố lại khuyết điểm của mình.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Thất lại xem lại cuốn sổ tay của mình, xác nhận không có gì sơ sót, thì mới nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.
Cô nhìn đồng hồ, một ngày đã trôi qua như vậy rồi ư?
Bụng của cô cũng đã bắt đầu kêu réo lên rồi.
Lưu Nghĩa còn chưa về nữa, chắc là đánh Quyền Anh hăng say quá rồi.
Thôi kệ, mình đi ăn trước, sau đó sẵn tiện mua một phần cho Lưu Nghĩa vậy.
Thẩm Thất không hề thay áo, mà cứ chạy thẳng xuống nhà hàng với một chiếc áo sơ-mi rộng và chiếc quần jean ngắn.
Lúc này có không ít người tới ăn cơm, Thẩm Thất đợi một hồi mới đợi được thức ăn của mình.
Thẩm Thất chợt nảy ra sáng kiến vừa lướt qua trong buổi chiều, nên mới chuẩn bị đem thức ăn về phòng vừa ăn vừa suy nghĩ.
Cô vừa mới xoay người qua thì đã đụng phải một người đằng sau.
“A, xin lỗi.” Thẩm Thất mở miệng xin lỗi.
“Không sao cả.” Khương Tiểu Khương trả lời, ảnh mắt xảo quyệt nhìn cô.
Thì ra là cô ta.
Thẩm Thất không hề nói thêm gì, gật đầu một cái với Khương Tiểu Khương, mang theo thức ăn rời đi.
Đợi Thẩm Thất đi rồi, Thôi Nguyệt Lam mới đi từ một góc ra, liếc Khương Tiểu Khương một cái: “Nhét đồ vào chưa?”
“Thôi tiểu thư xin cứ yên tâm, việc cô đã dặn dò thì sao tôi lại dám không làm tốt được?” Khương Tiểu Khương trả lời.
“Hừ.” Thôi Nguyệt Lam lạnh lùng lướt qua Khương Tiểu Khương: “Sau khi thành công, thì sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Vâng vâng vâng.” Khương Tiểu Khương nịnh hót nói: “Nhưng chúng ta làm như vậy, có tác dụng sao?”
“Điều này cô không cần phải lo.” Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, cơn u sầu trong mắt cô càng nồng nhiệt hơn nữa.
Việc mà Thôi Nguyệt Lam ta muốn làm, không có gì là không thể hoàn thành cả!
Thẩm Thất đem theo thức ăn về phòng, mới phát hiện sau khi đụng trúng Khương Tiểu Khương, thì đã làm dơ chiếc áo sơ-mi của cô rồi.
Trời ơi, thật là.
Đem quần áo đi giặt rất mắc.
Chiếc áo này chỉ là áo giảm giá 100 mấy ngàn thôi, tuy rẻ nhưng mặc rất thoải mái, cho nên Thẩm Thất mới giữ lại bên mình.
Thế nhưng, bây giờ nếu đem đi giặt tại tiệm giặt ủi, chỉ riêng tiền giặt ủi thôi cũng đã đủ tiền mua một cái áo mới rồi.
Thôi kệ, cứ cho chiếc áo này vào ngủ đông thôi.
Thẩm Thất bất lực cởi chiếc áo ra, ném thẳng vào thùng rác.
Vừa mới ngồi xuống, thì Lưu Nghĩa đã trở về rồi.
Nhìn thấy Lưu Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Thất lập tức nói: “Cậu đi tắm trước đi, bữa tối tớ đã đem về rồi.:
“Được.” Lưu Nghĩa gật đầu, vừa mới đi được hai bước, bèn quay đầu lại: “Chẳng lẽ nguyên ngày nay cậu đều ở trong phòng ư?
“Đúng vậy.” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Hôm nay tớ đã làm một cuộc tổng kết và xem xét lại chính mình, tranh thủ để giành thắng lợi trong vòng bán kết, không để mình phạm sai lầm nữa.”
Lưu Nghĩa lặng lẽ đưa một ngón tay cái lên: “Tiểu Thất, nếu cậu không thành công nghĩa là ông trời không có mắt! Cậu thật sự rất siêng năng!”
Thẩm Thất cười lên.
Cô ấy không hề phủ nhận.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn rất siêng năng.
Bởi vì cô ấy không có tư cách để lười biếng.
Muốn cải thiện điều kiện của mình, ngoại trừ siêng năng ra, cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
Dần dần, đó cũng đã trở thành một thói quen..
Bây giờ nếu muốn cô ấy lười biếng, thì dường như là một việc không dễ dàng chút nào.
Sau khi hai người ăn tối xong, thì họ chuẩn bị đi dạo để tiêu hóa bớt thức ăn trong bụng mình, nhưng bên phía nhà hàng lại có một tin truyền tới.
Dây chuyền của ai đó đã bị lấy cắp rồi.
Bởi vì nhà hàng này chỉ cho thí sinh sử dụng, cho nên, ban tổ chức cũng khẩn cấp triệu hồi 100 mấy người đó tới nhà hàng ngay.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa mới tới, thì đã nhìn thấy Khương Tiểu Khương khóc lóc bù lu bù loa lên nói: “Sợi dây chuyền đó đối với tôi rất quan trọng! Đó là món quà sinh nhật duy nhất năm tôi mười tám tuổi, mà ông bà nội đã để lại cho tôi trên thế gian này. Tuy không đáng giá, nhưng đó là tất cả của tôi! Tên trộm chết tiệt đó, tại sao lại phải cướp đi sợi dây chuyền của tôi chứ? Nếu tìm không được dây chuyền thì tôi cũng không thiết sống nữa!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa không hiểu rõ chuyện gì cả, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này?
Lúc này, những người khác đều giải thích nói: “Cô gái này tên là Khương Tiểu Khương, lúc nãy vừa mới khóc lóc tìm người phụ trách của ban tổ chức, nói sợi dây chuyền của cô ấy đã bị cướp mất rồi.”
Sợi dây chuyền bị cướp ư?
Thẩm Thất nhìn Khương Tiểu Khương với một ánh mắt kỳ quái.
Cô nhớ lại lúc ở trong nhà hàng, thì cô đã bị Khương Tiểu Khương đụng trúng một cái.
Ánh mắt của cô ta lúc đó…
Trái tim của Thẩm Thất đập thình thịch.
Chẳng lẽ cô ta dự định gán tội để hãm hại mình sao?
Quả nhiên, một giây sau người phụ trách ban tổ chức hỏi: “Vậy lúc ở nhà hàng cô đã từng gặp qua người nào không? Có xung đột qua với ai không?”
Khương Tiểu Khương lập tức chĩa tay vào Thẩm Thất nói: “Tôi chỉ là không cẩn thận đụng vào cô ta một cái, ngoài ra không hề tiếp xúc qua với bất kỳ ai.”
Ồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình nóng ran vô cùng.
Rõ ràng cô không hề làm qua chuyện đó, nhưng tại sao lại bị gán tội danh lên đầu mình?
Một sợi dây chuyền ư?
Dây chuyền như thế nào mới khiến một người có thể từ bỏ hết những nguyên tắc của mình để làm những việc vô liêm sỉ như vậy chứ?
Nếu cô là một người đam mê vàng bạc, thì có thể mặt dày ở lại bên cạnh Hạ Nhật Ninh rồi.
Chẳng lẽ trên đời này, còn có người giàu có hơn hắn ư?
Thẩm Thất thậm chí còn chưa kịp giải thích, thì Khương Tiểu Khương đã khóc lóc nhìn Thẩm Thất nói: “Thẩm tiểu thư, cô hận tôi đến vậy sao? Tôi chỉ bất cẩn đụng cô một cái thôi mà, cô có cần phải trả thù tôi như vậy không? Cầu xin cô hãy trả sợi dây chuyền cho tôi. Cô cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần tôi có, thì tôi sẽ cho cô hết! Sợi dây chuyền này đối với tôi quá quan trọng rồi! Cầu xin cô, trả cho tôi đi!”
“Đó là bởi vì cậu không biết, những thương hiệu lựa chọn nhà thiết kế cuối cùng to lớn như thế nào.” Thẩm Thất khẽ cười: “Theo tớ biết, thì trong vòng chung kết, ít nhất sẽ có nhà thiết kế tổng và CEO của ba thương hiệu hàng đầu, trên năm thương hiệu hạng hai, và một số thương hiệu quần chúng có lượng tiêu thụ hàng hóa chóng mặt xuất hiện. Cậu nói xem, cuộc tuyển chọn cao cấp như vậy, đương nhiên vừa nghiêm túc vừa nghiêm ngặt rồi.”
“Woa! Thật sao? Cuộc thi của những năm trước cũng không cao cấp như vậy!” Lưu Nghĩa chợt mở to mắt ra nói: “Mọi năm dữ dội nhất thì chỉ có nhà thiết kế tổng của thương hiệu hạng hai xuất hiện, mà đã oai phong như vậy rồi. Năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ngay đến CEO cũng đến đây nữa?”
Thẩm Thất cười một cách đau khổ.
Chỉ là CEO thôi mà?
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phùng Mạn Luân.
Bọn họ có ai không phải là người nắm quyền của gia tộc mà họ quản lí chứ?
“Xem ra dụng ý của họ không phải những nhà thiết kế!” Lưu Nghĩa đột nhiên cười lên, nhìn Thẩm Thất đầy ẩn ý: “Sức hút của Thẩm Thất quả nhiên không hề nhỏ chút nào.”
Thẩm Thất cười đau khổ, nhưng lại không cách nào phản bác lại được.
Cũng không biết ban tổ chức đã nói gì với những thí sinh bị loại đó.
Sau một tiếng đồng hồ, thì tất cả những thí sinh bị loại đều đã rời khỏi khách sạn.
Sau khi chỉnh đốn lại thì bây giờ chỉ còn 105 người tiến vào vòng bán kết.
Vả lại trong vòng bán kết, sẽ lại là một cuộc chiến đấu quyết liệt và tàn nhẫn hơn nữa.
Bán kết, vẫn phải loại bỏ 85 người, còn lại 20 người tiến vào chung kết.
20 người còn lại sẽ tiếp tục tranh giành 5 vị trí cuối cùng, để tiến vào tổng bán kết.
Tổng bán kết cuối cùng lại phải chọn ra hạng nhất hạng nhì hạng ba, để trở thành con cưng của các thương hiệu lớn.
Bởi vì lần này có không ít thương hiệu lớn đến đây lựa chọn nhà thiết kế, cho nên, chỉ cần tiến vào tổng bán kết thậm chí là 20 người tiến vào bán kết, đều có cơ hội ký hợp đồng với những công ty lớn, trở thành nhà thiết thế chuyên dụng của công ty đó.
Tỷ lệ loại trừ vượt quá ba phần tư số người tham gia, nên khiến những người ở lại, vẫn còn chưa kịp vui mừng vì đã qua vòng hai, thì lại phải lập tức chìm vào nỗi lo âu của bán kết.
Hai cuộc chiến trước, đã khó khăn muôn trùng như vậy rồi.
Chỉ sợ là ba cuộc chiến sau này, lại càng khốc liệt hơn.
Bất cứ thành công nào, đều không phải là sự trùng hợp, mà là thành quả tất yếu của các yếu tố hoàn cảnh và điều kiện tổng hợp lại với nhau mà thành.
Thực lực của đội ba và đội sáu rất hùng hậu. chứng tỏ trong bọn có cao thủ ẩn nấp trong đó.
Trước kia đã từng có không ít nhà thiết kế bình thường, không cam tâm vì cuộc sống giản dị bình thường, nên đã ghi danh tham dự kỳ thi này.
Và những nhà thiết kế bình thường đó, đều có kinh nghiệm đầy mình.
Trong kỳ thi này, những người như vậy, luôn chiếm một ưu thế rất lớn.
Và điều này đối với một người mới vô nghề như Thẩm Thất, lại là một bất lợi cho cô.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa biết rất rõ về điều này.
Lưu Nghĩa thờ dài một hơi nói: “Trước kia tớ cứ cảm thấy, thăng tiến trong môn Quyền Anh quá khó! Muốn lấy được đai vàng quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng hôm nay tớ mới biết, thì ra thăng tiến thành nhà thiết kế, lại còn khó hơn nữa. Đánh Quyền Anh, thật ra chỉ có mấy người đó mà thôi. Mỗi năm đều gặp lại, mỗi năm đều đánh nhau. Nhưng cuộc thi nhà thiết kế này, mỗi lần đều gặp không ít khuôn mặt mới, mỗi năm đều phải tạm biệt rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.”
Nghe thấy câu nói đau lòng này của Lưu Nghĩa, Thẩm Thất cũng cảm thán theo: “Đúng vậy, lần tạm biệt này, có lẽ sẽ không cách nào gặp lại đội trưởng bọn họ nữa.”
Mọi người đều đi khắp nơi, cũng có công việc và cuộc sống của mình.
Cuộc đời là một chuyến xe.
Có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người bên mình đi đến trạm cuối cùng, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Chắc có lẽ do nghĩ đến điều này, nên Thẩm Thất và Lưu Nghĩa lại nắm tay đối phương lại.
Tuy chúng ta quen biết muộn, nhưng hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi đến phút cuối.
Sau vòng hai, thì ban giám khảo đã cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Ngày hôm nay, tất cả thí sinh đều điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc của mình, chuẩn bị nghênh đón sự thử thách lớn hơn nữa.
Lưu Nghĩa không ngồi yên được, nên lại chạy đến phòng tập đánh Quyền Anh.
Từ khi cô ấy đi phòng tập mỗi ngày, thì những thí sinh không chịu thua đó lại tới tỉ thí cơ bắp và sức mạnh với cô ấy.
Mà Quyền Anh lại là một trong những môn bộc phát sức mạnh tốt nhất.
Có một số người đàn ông không phục, hô to phải tỉ thí với Lưu Nghĩa về sức mạnh trong Quyền Anh.
Lưu Nghĩa đồng ý ngay.
Cô chỉ nhẹ nhàng hất một nắm đấm trước máy đo sức mạnh, thì đã thắng hết tất cả những người đàn ông tại đó rồi.
Những kẻ gây chuyện sau đó đều trốn hết cả, nhưng cũng thu hút được vô số người hâm mộ nữ đã biết rõ Lưu Nghĩa là con gái, mà cũng vô cùng mến mộ cô.
Nguyên cái phòng tập đều trở thành địa bàn của các cô gái đó.
Khác với Lưu Nghĩa, Thẩm Thất chỉ ở trong phòng mình suốt nguyên ngày trời.
Ngày này, cô cứ làm các cuộc tổng kết và xem xét lại chính bản thân mình.
Tìm ra khuyết điểm của mình, sau đó tiến hành quy nạp và tổng kết.
Sau đó lại xem rất nhiều sách, luyện tập và củng cố lại khuyết điểm của mình.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Thất lại xem lại cuốn sổ tay của mình, xác nhận không có gì sơ sót, thì mới nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.
Cô nhìn đồng hồ, một ngày đã trôi qua như vậy rồi ư?
Bụng của cô cũng đã bắt đầu kêu réo lên rồi.
Lưu Nghĩa còn chưa về nữa, chắc là đánh Quyền Anh hăng say quá rồi.
Thôi kệ, mình đi ăn trước, sau đó sẵn tiện mua một phần cho Lưu Nghĩa vậy.
Thẩm Thất không hề thay áo, mà cứ chạy thẳng xuống nhà hàng với một chiếc áo sơ-mi rộng và chiếc quần jean ngắn.
Lúc này có không ít người tới ăn cơm, Thẩm Thất đợi một hồi mới đợi được thức ăn của mình.
Thẩm Thất chợt nảy ra sáng kiến vừa lướt qua trong buổi chiều, nên mới chuẩn bị đem thức ăn về phòng vừa ăn vừa suy nghĩ.
Cô vừa mới xoay người qua thì đã đụng phải một người đằng sau.
“A, xin lỗi.” Thẩm Thất mở miệng xin lỗi.
“Không sao cả.” Khương Tiểu Khương trả lời, ảnh mắt xảo quyệt nhìn cô.
Thì ra là cô ta.
Thẩm Thất không hề nói thêm gì, gật đầu một cái với Khương Tiểu Khương, mang theo thức ăn rời đi.
Đợi Thẩm Thất đi rồi, Thôi Nguyệt Lam mới đi từ một góc ra, liếc Khương Tiểu Khương một cái: “Nhét đồ vào chưa?”
“Thôi tiểu thư xin cứ yên tâm, việc cô đã dặn dò thì sao tôi lại dám không làm tốt được?” Khương Tiểu Khương trả lời.
“Hừ.” Thôi Nguyệt Lam lạnh lùng lướt qua Khương Tiểu Khương: “Sau khi thành công, thì sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Vâng vâng vâng.” Khương Tiểu Khương nịnh hót nói: “Nhưng chúng ta làm như vậy, có tác dụng sao?”
“Điều này cô không cần phải lo.” Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, cơn u sầu trong mắt cô càng nồng nhiệt hơn nữa.
Việc mà Thôi Nguyệt Lam ta muốn làm, không có gì là không thể hoàn thành cả!
Thẩm Thất đem theo thức ăn về phòng, mới phát hiện sau khi đụng trúng Khương Tiểu Khương, thì đã làm dơ chiếc áo sơ-mi của cô rồi.
Trời ơi, thật là.
Đem quần áo đi giặt rất mắc.
Chiếc áo này chỉ là áo giảm giá 100 mấy ngàn thôi, tuy rẻ nhưng mặc rất thoải mái, cho nên Thẩm Thất mới giữ lại bên mình.
Thế nhưng, bây giờ nếu đem đi giặt tại tiệm giặt ủi, chỉ riêng tiền giặt ủi thôi cũng đã đủ tiền mua một cái áo mới rồi.
Thôi kệ, cứ cho chiếc áo này vào ngủ đông thôi.
Thẩm Thất bất lực cởi chiếc áo ra, ném thẳng vào thùng rác.
Vừa mới ngồi xuống, thì Lưu Nghĩa đã trở về rồi.
Nhìn thấy Lưu Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Thất lập tức nói: “Cậu đi tắm trước đi, bữa tối tớ đã đem về rồi.:
“Được.” Lưu Nghĩa gật đầu, vừa mới đi được hai bước, bèn quay đầu lại: “Chẳng lẽ nguyên ngày nay cậu đều ở trong phòng ư?
“Đúng vậy.” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Hôm nay tớ đã làm một cuộc tổng kết và xem xét lại chính mình, tranh thủ để giành thắng lợi trong vòng bán kết, không để mình phạm sai lầm nữa.”
Lưu Nghĩa lặng lẽ đưa một ngón tay cái lên: “Tiểu Thất, nếu cậu không thành công nghĩa là ông trời không có mắt! Cậu thật sự rất siêng năng!”
Thẩm Thất cười lên.
Cô ấy không hề phủ nhận.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn rất siêng năng.
Bởi vì cô ấy không có tư cách để lười biếng.
Muốn cải thiện điều kiện của mình, ngoại trừ siêng năng ra, cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
Dần dần, đó cũng đã trở thành một thói quen..
Bây giờ nếu muốn cô ấy lười biếng, thì dường như là một việc không dễ dàng chút nào.
Sau khi hai người ăn tối xong, thì họ chuẩn bị đi dạo để tiêu hóa bớt thức ăn trong bụng mình, nhưng bên phía nhà hàng lại có một tin truyền tới.
Dây chuyền của ai đó đã bị lấy cắp rồi.
Bởi vì nhà hàng này chỉ cho thí sinh sử dụng, cho nên, ban tổ chức cũng khẩn cấp triệu hồi 100 mấy người đó tới nhà hàng ngay.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa mới tới, thì đã nhìn thấy Khương Tiểu Khương khóc lóc bù lu bù loa lên nói: “Sợi dây chuyền đó đối với tôi rất quan trọng! Đó là món quà sinh nhật duy nhất năm tôi mười tám tuổi, mà ông bà nội đã để lại cho tôi trên thế gian này. Tuy không đáng giá, nhưng đó là tất cả của tôi! Tên trộm chết tiệt đó, tại sao lại phải cướp đi sợi dây chuyền của tôi chứ? Nếu tìm không được dây chuyền thì tôi cũng không thiết sống nữa!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa không hiểu rõ chuyện gì cả, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này?
Lúc này, những người khác đều giải thích nói: “Cô gái này tên là Khương Tiểu Khương, lúc nãy vừa mới khóc lóc tìm người phụ trách của ban tổ chức, nói sợi dây chuyền của cô ấy đã bị cướp mất rồi.”
Sợi dây chuyền bị cướp ư?
Thẩm Thất nhìn Khương Tiểu Khương với một ánh mắt kỳ quái.
Cô nhớ lại lúc ở trong nhà hàng, thì cô đã bị Khương Tiểu Khương đụng trúng một cái.
Ánh mắt của cô ta lúc đó…
Trái tim của Thẩm Thất đập thình thịch.
Chẳng lẽ cô ta dự định gán tội để hãm hại mình sao?
Quả nhiên, một giây sau người phụ trách ban tổ chức hỏi: “Vậy lúc ở nhà hàng cô đã từng gặp qua người nào không? Có xung đột qua với ai không?”
Khương Tiểu Khương lập tức chĩa tay vào Thẩm Thất nói: “Tôi chỉ là không cẩn thận đụng vào cô ta một cái, ngoài ra không hề tiếp xúc qua với bất kỳ ai.”
Ồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình nóng ran vô cùng.
Rõ ràng cô không hề làm qua chuyện đó, nhưng tại sao lại bị gán tội danh lên đầu mình?
Một sợi dây chuyền ư?
Dây chuyền như thế nào mới khiến một người có thể từ bỏ hết những nguyên tắc của mình để làm những việc vô liêm sỉ như vậy chứ?
Nếu cô là một người đam mê vàng bạc, thì có thể mặt dày ở lại bên cạnh Hạ Nhật Ninh rồi.
Chẳng lẽ trên đời này, còn có người giàu có hơn hắn ư?
Thẩm Thất thậm chí còn chưa kịp giải thích, thì Khương Tiểu Khương đã khóc lóc nhìn Thẩm Thất nói: “Thẩm tiểu thư, cô hận tôi đến vậy sao? Tôi chỉ bất cẩn đụng cô một cái thôi mà, cô có cần phải trả thù tôi như vậy không? Cầu xin cô hãy trả sợi dây chuyền cho tôi. Cô cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần tôi có, thì tôi sẽ cho cô hết! Sợi dây chuyền này đối với tôi quá quan trọng rồi! Cầu xin cô, trả cho tôi đi!”