Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
21184
Bị anh bế lên xe rồi chạy một mạch đến một nhà hàng cao cấp trong trung tâm, Tô Lạc Lạc đi theo anh, cũng xem như từng thấy qua sự đời, vì vậy, một nhà hàng cao cấp như thế, cô cũng không nhát lạ, nhưng, ở chỗ như vậy, cô không thể cứ để Long Dạ Tước bế được, cô đành lò cò từng bước bước nhẹ đi.
Long Dạ Tước đã đặt một phòng riêng có cửa kính ngắm nhìn toàn cảnh một trăm tám mươi độ, ngoài cửa sổ là một công viên cây xanh nhân tạo, tầm mắt khá là đẹp.
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa sổ to như vậy, ngắm nhìn hồ nhân tạo ở gần đó, trong lòng thấy thật khoan khoái.
Nhân viên phục vụ tới nhận gọi món, Long Dạ Tước gọi luôn, cô thích ăn gì, trong lòng anh cũng đã biết trước.
"Tôi đi vệ sinh, cô không được chạy lung tung đấy." Long Dạ Tước nhìn cô nói.
Tô Lạc Lạc có chút buồn cười, "Chân tôi bị thương như vậy, tôi còn có thể đi đâu chứ?"
Long Dạ Tước nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu cô không muốn chịu đau thì ngoan ngoan ở đây. Vóc dáng cao cao của Long Dạ Tước hướng về phía nhà vệ sinh bước đi, khi anh rời khỏi nhà vệ sinh nam, anh thấy có người con gái đang rửa tay ở tấm kính trước mặt, Long Dạ Tước thấy bóng dáng hiện trước tấm kính, anh nhíu mày lại rồi chợt bấu lấy tay cô gái, "Không phải dặn cô không được chạy lung tung sao?"
Cô gái kinh ngạc quay đầu lại, một khuôn mặt có chín phần giống Tô Lạc Lạc xuất hiện trước mặt Long Dạ Tước, anh lập tức nhận ra đây không phải Tô Lạc Lạc, anh nhanh chóng thu tay lại, có chút kinh ngạc nhìn dò xét cô gái, cất tiếng xin lỗi, "Thật xin lỗi!"
Lúc cô gái nhìn thấy khuôn mặt của anh cũng ngây người ra.
Hôm nay Long Dạ Tước mặt một bộ áo sơ mi đen phối với quần tây, tôn lên vóc dáng đầy vẻ hoang dã uy nghi, một khuôn mặt tuấn tú bất phàm càng làm cho phụ nữ mới thấy đã muốn rụng tim.
"Anh là … anh Minh đúng không! Thật trùng hợp, lại ở đây gặp được anh." Cô gái đột nhiên nhận ra anh, đây là người đàn ông trong truyền thuyết của giới thương gia.
Chỉ cần là người trong giới thương gia, sao lại không nhận ra được chứ? Ánh mắt của Long Dạ Tước vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt rất giống Tô Lạc Lạc của cô gái này, bất kể là dáng người hay mắt mũi miệng, cô ta khác với Tô Lạc Lạc có lẽ là khí chất, cô gái này vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư xuất thân nhà phú hộ giàu sang, còn Tô Lạc Lạc thì thấy rõ là một cô gái bình thường, toát lên vẻ chân thực và tự nhiên.
Cô gái bị ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn đến có chút mất tự nhiên, khuôn mặt có chút hơi thẹn thùng, ánh mắt của Long Dạ Tước lúc này đã làm cô ta hiểu lầm.
Cô tưởng Long Dạ Tước ngắm nhìn cô, dù sao, một người đàn ông nhìn một người cô gái mắt không chớp như vậy, tuyệt đối có cảm tình với cô rồi.
Còn cô gái này cũng tự cho vẻ đẹp của cô hơn người có thể thu hút được sự chú ý của Long Dạ Tước, cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cô gái nháy mắt đưa tình hai cái, lúc này đây, ánh mắt của Long Dạ Tước liền thu lại, cúi đầu chào cô, bước đi rời khỏi.
Nhìn hình bóng tuấn tú đẹp trai của anh biến mất ở khúc cua hành lang, người con gái sau lưng thở dài một tiếng, khuôn mặt lóe lên vẻ kích động và mừng thầm, không ngờ cô vừa về nước lại có một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với người đàn ông giàu có đó, xem ra, sau này chỉ cần tìm cơ hội gặp anh thôi.
Anh nhất định không thoát khỏi bàn tay cô được, người đàn ông này, cô nhất định phải có được, cô tự tin nghĩ vậy.
Cô là Đơn Doanh, con gái độc nhất của đại gia đá quý.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, cô lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh xem, cửa mở ra, cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước bước vào.
Còn ánh mắt Long Dạ Tước thì nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến nổi da gà, cô chớp mắt một cái, "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Hôm nay từ sớm cô đã nói với tôi một câu, cô nói trên đời này có người giống hệt nhau, tại sao cô lại nói như vậy?" Long Dạ Tước ngồi bên cạnh cô, híp mắt nhìn cô hỏi.
"Tại vì sáng nay lúc tôi xem tin tức, tình cờ thấy được một thiên kim đại tiểu thư trông giống hệt tôi, đúng là rất giống." Tô Lạc Lạc nhớ đến khuôn mặt của thiên kim nhà giàu ấy, cô thật sự không thể tin được, gần như giống hệt nhau như đúc.
Tô mà đứng cùng với cô gái ấy, tuyệt đối sẽ được cho là cặp sinh đôi!
Long Dạ Tước nhớ đến cô gái vừa gặp ở nhà vệ sinh, có lẽ là thiên kim nhà giàu sáng nay cô thấy trên tivi rồi!
"Đúng là rất giống cô, lúc nãy tôi ở nhà vệ sinh, xém tí nhìn nhằm cô ta là cô." Đôi mắt đen láy như mực của Long Dạ Tước híp lại, sau đó, không đợi Tô Lạc Lạc kinh ngạc, anh hỏi ngay, "Mẹ cô năm đó có lẽ nào sinh một cặp sinh đôi không?"
"Đương nhiên không thể nào rồi! Mẹ tôi sinh có mỗi mình tôi." Tô Lạc Lạc lập tức phủ nhận.
"Nhưng mà, cô có thể sinh Tiểu Hinh, Tiểu Sâm một cặp long phụng thai như vậy, nói không chừng gia tộc cô có gen sinh đôi."
"Nhà anh không có sao?"
"Nhà tôi không có." Long Dạ Tước trả lời đầy vẻ xác định chắc chắn.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, "Nhà tôi chắc không có đâu, mẹ tôi cũng là con gái một mà."
Long Dạ Tước chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, một lúc cũng không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc có chút hồng hào, trắng ửng hồng, khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng yêu kiều thêm, tuy nét mặt cô giống như cô gái lúc nãy.
Nhưng ánh mắt của cô gái đó không được trong suốt xanh biếc như cô, cái nhìn của cô gái đó đầy vẻ thực dụng và dã tâm của những cô gái bây giờ.
Đặc biệt là lúc cô ta nhận ra anh, thấy ánh mắt lóe sáng của cô, thật giống hệt phần lớn những cô gái hám của vậy, khiến anh vừa nhìn đã sinh lòng chán ghét.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến da đầu tê dại, đầu cô cuối cùng cũng bắt được lời anh vừa mới nói lúc nãy, cô kinh ngạc nói, "Nói như vậy, người con gái trông giống hệt tôi cũng ăn cơm trong nhà hàng này à?"
"Chắc vậy, cô muốn gặp cô ta?" Đôi môi quyến rũ của Long Dạ Tước nở một nụ cười.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, tự giễu một câu, "Có gì đâu mà gặp nhau, cô ta là thiên kim đại tiểu thư, còn tôi chẳng qua là cô gái bình thường, chỉ là trông giống nhau thôi."
"Cô làm gì mà phải tự hạ thấp mình vậy? Chỉ cần cô nói với tôi muốn làm người phụ nữ của tôi Long Dạ Tước này, cô xem ai dám xem thường cô chứ?" Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghe xong những lời này, ngẩng đầu nhìn anh, bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp ánh mắt sâu không đáy của anh, tim cô đập thình thịch.
Long Dạ Tước bắt được biểu cảm thẹn thùng ấy, anh nhít lại gần bên tai cô, nhếch môi khẽ cười, "Tôi cho phép khi ở ngoài cô có thể giới thiệu thân phận cô là bạn gái của tôi."
Tôi Lạc Lạc nuốt nước miếng, nhưng theo bản năng lắc đầu.
Long Dạ Tước sáp lại gần cô mới phát hiện làn da cô gái này thật nõn nà, trắng và sáng, với mái tóc đen bóng không nhuộm chất hóa học, càng hợp với con người ngọc ngà được nặn ra với khuôn mặt nhỏ của cô.
Tô Lạc Lạc bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nóng bỏng, cô cảm giác giống như bị nướng trên lửa vậy. "Không được nhìn nữa, không được nhìn nữa …" Tô Lạc Lạc lập tức đưa bàn tay nhỏ xíu che mắt anh lại, người ông này cũng nhìn đủ rồi đó.
Bị anh bế lên xe rồi chạy một mạch đến một nhà hàng cao cấp trong trung tâm, Tô Lạc Lạc đi theo anh, cũng xem như từng thấy qua sự đời, vì vậy, một nhà hàng cao cấp như thế, cô cũng không nhát lạ, nhưng, ở chỗ như vậy, cô không thể cứ để Long Dạ Tước bế được, cô đành lò cò từng bước bước nhẹ đi.
Long Dạ Tước đã đặt một phòng riêng có cửa kính ngắm nhìn toàn cảnh một trăm tám mươi độ, ngoài cửa sổ là một công viên cây xanh nhân tạo, tầm mắt khá là đẹp.
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa sổ to như vậy, ngắm nhìn hồ nhân tạo ở gần đó, trong lòng thấy thật khoan khoái.
Nhân viên phục vụ tới nhận gọi món, Long Dạ Tước gọi luôn, cô thích ăn gì, trong lòng anh cũng đã biết trước.
"Tôi đi vệ sinh, cô không được chạy lung tung đấy." Long Dạ Tước nhìn cô nói.
Tô Lạc Lạc có chút buồn cười, "Chân tôi bị thương như vậy, tôi còn có thể đi đâu chứ?"
Long Dạ Tước nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu cô không muốn chịu đau thì ngoan ngoan ở đây. Vóc dáng cao cao của Long Dạ Tước hướng về phía nhà vệ sinh bước đi, khi anh rời khỏi nhà vệ sinh nam, anh thấy có người con gái đang rửa tay ở tấm kính trước mặt, Long Dạ Tước thấy bóng dáng hiện trước tấm kính, anh nhíu mày lại rồi chợt bấu lấy tay cô gái, "Không phải dặn cô không được chạy lung tung sao?"
Cô gái kinh ngạc quay đầu lại, một khuôn mặt có chín phần giống Tô Lạc Lạc xuất hiện trước mặt Long Dạ Tước, anh lập tức nhận ra đây không phải Tô Lạc Lạc, anh nhanh chóng thu tay lại, có chút kinh ngạc nhìn dò xét cô gái, cất tiếng xin lỗi, "Thật xin lỗi!"
Lúc cô gái nhìn thấy khuôn mặt của anh cũng ngây người ra.
Hôm nay Long Dạ Tước mặt một bộ áo sơ mi đen phối với quần tây, tôn lên vóc dáng đầy vẻ hoang dã uy nghi, một khuôn mặt tuấn tú bất phàm càng làm cho phụ nữ mới thấy đã muốn rụng tim.
"Anh là … anh Minh đúng không! Thật trùng hợp, lại ở đây gặp được anh." Cô gái đột nhiên nhận ra anh, đây là người đàn ông trong truyền thuyết của giới thương gia.
Chỉ cần là người trong giới thương gia, sao lại không nhận ra được chứ? Ánh mắt của Long Dạ Tước vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt rất giống Tô Lạc Lạc của cô gái này, bất kể là dáng người hay mắt mũi miệng, cô ta khác với Tô Lạc Lạc có lẽ là khí chất, cô gái này vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư xuất thân nhà phú hộ giàu sang, còn Tô Lạc Lạc thì thấy rõ là một cô gái bình thường, toát lên vẻ chân thực và tự nhiên.
Cô gái bị ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn đến có chút mất tự nhiên, khuôn mặt có chút hơi thẹn thùng, ánh mắt của Long Dạ Tước lúc này đã làm cô ta hiểu lầm.
Cô tưởng Long Dạ Tước ngắm nhìn cô, dù sao, một người đàn ông nhìn một người cô gái mắt không chớp như vậy, tuyệt đối có cảm tình với cô rồi.
Còn cô gái này cũng tự cho vẻ đẹp của cô hơn người có thể thu hút được sự chú ý của Long Dạ Tước, cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cô gái nháy mắt đưa tình hai cái, lúc này đây, ánh mắt của Long Dạ Tước liền thu lại, cúi đầu chào cô, bước đi rời khỏi.
Nhìn hình bóng tuấn tú đẹp trai của anh biến mất ở khúc cua hành lang, người con gái sau lưng thở dài một tiếng, khuôn mặt lóe lên vẻ kích động và mừng thầm, không ngờ cô vừa về nước lại có một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với người đàn ông giàu có đó, xem ra, sau này chỉ cần tìm cơ hội gặp anh thôi.
Anh nhất định không thoát khỏi bàn tay cô được, người đàn ông này, cô nhất định phải có được, cô tự tin nghĩ vậy.
Cô là Đơn Doanh, con gái độc nhất của đại gia đá quý.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, cô lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh xem, cửa mở ra, cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước bước vào.
Còn ánh mắt Long Dạ Tước thì nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến nổi da gà, cô chớp mắt một cái, "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Hôm nay từ sớm cô đã nói với tôi một câu, cô nói trên đời này có người giống hệt nhau, tại sao cô lại nói như vậy?" Long Dạ Tước ngồi bên cạnh cô, híp mắt nhìn cô hỏi.
"Tại vì sáng nay lúc tôi xem tin tức, tình cờ thấy được một thiên kim đại tiểu thư trông giống hệt tôi, đúng là rất giống." Tô Lạc Lạc nhớ đến khuôn mặt của thiên kim nhà giàu ấy, cô thật sự không thể tin được, gần như giống hệt nhau như đúc.
Tô mà đứng cùng với cô gái ấy, tuyệt đối sẽ được cho là cặp sinh đôi!
Long Dạ Tước nhớ đến cô gái vừa gặp ở nhà vệ sinh, có lẽ là thiên kim nhà giàu sáng nay cô thấy trên tivi rồi!
"Đúng là rất giống cô, lúc nãy tôi ở nhà vệ sinh, xém tí nhìn nhằm cô ta là cô." Đôi mắt đen láy như mực của Long Dạ Tước híp lại, sau đó, không đợi Tô Lạc Lạc kinh ngạc, anh hỏi ngay, "Mẹ cô năm đó có lẽ nào sinh một cặp sinh đôi không?"
"Đương nhiên không thể nào rồi! Mẹ tôi sinh có mỗi mình tôi." Tô Lạc Lạc lập tức phủ nhận.
"Nhưng mà, cô có thể sinh Tiểu Hinh, Tiểu Sâm một cặp long phụng thai như vậy, nói không chừng gia tộc cô có gen sinh đôi."
"Nhà anh không có sao?"
"Nhà tôi không có." Long Dạ Tước trả lời đầy vẻ xác định chắc chắn.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, "Nhà tôi chắc không có đâu, mẹ tôi cũng là con gái một mà."
Long Dạ Tước chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, một lúc cũng không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc có chút hồng hào, trắng ửng hồng, khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng yêu kiều thêm, tuy nét mặt cô giống như cô gái lúc nãy.
Nhưng ánh mắt của cô gái đó không được trong suốt xanh biếc như cô, cái nhìn của cô gái đó đầy vẻ thực dụng và dã tâm của những cô gái bây giờ.
Đặc biệt là lúc cô ta nhận ra anh, thấy ánh mắt lóe sáng của cô, thật giống hệt phần lớn những cô gái hám của vậy, khiến anh vừa nhìn đã sinh lòng chán ghét.
Tô Lạc Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến da đầu tê dại, đầu cô cuối cùng cũng bắt được lời anh vừa mới nói lúc nãy, cô kinh ngạc nói, "Nói như vậy, người con gái trông giống hệt tôi cũng ăn cơm trong nhà hàng này à?"
"Chắc vậy, cô muốn gặp cô ta?" Đôi môi quyến rũ của Long Dạ Tước nở một nụ cười.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, tự giễu một câu, "Có gì đâu mà gặp nhau, cô ta là thiên kim đại tiểu thư, còn tôi chẳng qua là cô gái bình thường, chỉ là trông giống nhau thôi."
"Cô làm gì mà phải tự hạ thấp mình vậy? Chỉ cần cô nói với tôi muốn làm người phụ nữ của tôi Long Dạ Tước này, cô xem ai dám xem thường cô chứ?" Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghe xong những lời này, ngẩng đầu nhìn anh, bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp ánh mắt sâu không đáy của anh, tim cô đập thình thịch.
Long Dạ Tước bắt được biểu cảm thẹn thùng ấy, anh nhít lại gần bên tai cô, nhếch môi khẽ cười, "Tôi cho phép khi ở ngoài cô có thể giới thiệu thân phận cô là bạn gái của tôi."
Tôi Lạc Lạc nuốt nước miếng, nhưng theo bản năng lắc đầu.
Long Dạ Tước sáp lại gần cô mới phát hiện làn da cô gái này thật nõn nà, trắng và sáng, với mái tóc đen bóng không nhuộm chất hóa học, càng hợp với con người ngọc ngà được nặn ra với khuôn mặt nhỏ của cô.
Tô Lạc Lạc bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nóng bỏng, cô cảm giác giống như bị nướng trên lửa vậy. "Không được nhìn nữa, không được nhìn nữa …" Tô Lạc Lạc lập tức đưa bàn tay nhỏ xíu che mắt anh lại, người ông này cũng nhìn đủ rồi đó.
Bình luận facebook