Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
2140
Bên trong biệt thự.
Hai đứa nhóc lén ăn xong đồ ăn vặt, dọn sạch tất cả chứng cứ đồ ăn đi hết, lau sạch sẽ cái miệng nhỏ, dự tính tiếp tục cùng ba đối kháng, chuẩn bị đánh trận dài lâu.
Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa xem văn kiện, xử lý chuyện công việc, anh rõ ràng là tâm trí không ở xấp giấy tờ, trong lòng cứ bận tâm để ý đến hai đứa trẻ không chịu ăn uống.
Anh nhìn thời gian, hai đứa nhóc sáng ăn xong đến giờ, đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi không ăn đồ, không uống nước, làm anh có chút lo chúng nó đói ngất.
Anh để văn kiện trong tay qua một bên, thân hình cao to đi lên lầu.
Khi anh mở tay cầm cửa, chỉ thấy trên sofa, Tô Tiểu Hinh đã ngủ rồi, thân hình bé nhỏ cuộn trên sofa, Tô Tiểu Sâm cũng đang cố gắng nhịn cơn buồn ngủ, trong tay cầm cuốn truyện đang xem, nhưng đôi mắt lớn đã trong cơn mê ngủ rồi.
Long Dạ Tước trái tim lập tức thắt chặt lại, anh biết lần đối kháng này, cuối cùng thua là anh thôi.
Tại vì, anh thật không nhẫn tâm để bọn trẻ tự dày vò bản thân thêm nữa, anh gập người xuống nhìn thẳng vào con trai của anh nói, "Tiểu Sâm, ba đồng ý với các con, ba bây giờ đi rước mami các con về nhà, ba trước tiên ôm con và em gái vào phòng ta ngủ được không?"
"Thật à? Ba thật sự sẽ đi rước mami về?"
"Ba nói là giữ lời." Long Dạ Tước đâu dám lừa dối cậu? Đứa trẻ này tính tình giống y hệt anh, cũng không lừa được cậu nhóc.
"Ba ôm em con qua đó trước." Long Dạ Tước cúi người xuống, ôm Tô Tiểu Hinh vào lòng, còn Tô Tiểu Sâm cố nhịn cơn buồn ngủ, theo ba đi đến phòng lớn của ba.
Đặt Tô Tiểu Hinh vào trong giường, Long Dạ Tước ôm con trai vào lòng, cởi giày cho cậu, để hai đứa cho ngủ cùng nhau, Tô Tiểu Sâm trước khi chìm vào giấc ngủ, còn nhấn mạnh lại một lần, "Đợi con ngủ dậy rồi, con muốn nhìn thấy mami á!"
"Được, ba nhất định rước mami về."
"Mami con cùng mẹ nuôi ở cùng nhau, ba có thể gọi điện cho mami, đồng hồ điện thoại của con có." Nói xong, Tô Tiểu Sâm từ trong tay lấy đồng hồ điện thoại đưa cho anh, anh nhận lấy, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi rồi.
Long Dạ Tước khóe môi nhoẻn lên nụ cười, cúi người xuống, phân biệt hôn lên khuôn mặt mỗi đứa trẻ một cái, nhìn ngắm hai khuôn mặt xinh đẹp một lát, anh cầm đồng hồ điện thoại lên tìm ra số điện thoại của Tô Lạc Lạc ở trong nước.
Anh lưu lại vào điện thoại của anh, sau đó đứng dậy xuống lầu, anh dặn dò bảo mẫu phải luôn chú ý động tĩnh của hai đứa trẻ, và còn yêu cầu, người nào đến thăm nhất định phải gọi điện báo trước cho anh.
Một chiếc Bugati đen bóng bản giới hạn màu đen từ khu để xe chạy ra, đến cửa lớn của biệt thự.
Lúc này, thời gian đã là buổi chiều khoảng năm giờ.
Tô Lạc Lạc phỏng vấn thành công, làm tâm trạng cô cũng vui hơn. Hơn nữa, còn có thể làm việc trong studio tạo dựng hình tượng, cô có thể học được nhiều thứ .
Tại một dãy quán ăn trên đường, Tô lạc Lạc và Hạ Thấm đang tìm kiếm quán cơm ăn tối, bỗng chốc, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, một số lạ, cô nghĩ là người trong studio, cô tự nhiên mà bắt máy, "Alo, xin chào ạ."
"Cô đang ở đâu?" một tiếng nói trầm không vui truyền đến .
Tô lạc Lạc mở to con mắt, Long Dạ Tước?
Giọng Tô lạc Lạc bỗng chốc lạnh đi mười độ, thậm chí còn có chút cao ngạo, "Long thiếu gia có chuyện gì sao?"
"Bọn trẻ đang tìm cô, cô ở đâu, tôi qua đón cô." Âm giọng của Long Dạ Tước như cũ, trầm và không vui.
Tô lạc Lạc càng tức giận hơn, đuổi cô đi là anh ta, bây giờ, nói đón là đón à! Tưởng cô dễ nói chuyện lắm sao?
Không, cô không phải người dễ dãi .
"Tôi hôm nay không về đâu, anh ngủ chung với các con đi!" Tô Lạc Lạc quyết định đêm nay không về, để bọn trẻ làm phiền anh ta.
Bên trong biệt thự.
Hai đứa nhóc lén ăn xong đồ ăn vặt, dọn sạch tất cả chứng cứ đồ ăn đi hết, lau sạch sẽ cái miệng nhỏ, dự tính tiếp tục cùng ba đối kháng, chuẩn bị đánh trận dài lâu.
Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa xem văn kiện, xử lý chuyện công việc, anh rõ ràng là tâm trí không ở xấp giấy tờ, trong lòng cứ bận tâm để ý đến hai đứa trẻ không chịu ăn uống.
Anh nhìn thời gian, hai đứa nhóc sáng ăn xong đến giờ, đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi không ăn đồ, không uống nước, làm anh có chút lo chúng nó đói ngất.
Anh để văn kiện trong tay qua một bên, thân hình cao to đi lên lầu.
Khi anh mở tay cầm cửa, chỉ thấy trên sofa, Tô Tiểu Hinh đã ngủ rồi, thân hình bé nhỏ cuộn trên sofa, Tô Tiểu Sâm cũng đang cố gắng nhịn cơn buồn ngủ, trong tay cầm cuốn truyện đang xem, nhưng đôi mắt lớn đã trong cơn mê ngủ rồi.
Long Dạ Tước trái tim lập tức thắt chặt lại, anh biết lần đối kháng này, cuối cùng thua là anh thôi.
Tại vì, anh thật không nhẫn tâm để bọn trẻ tự dày vò bản thân thêm nữa, anh gập người xuống nhìn thẳng vào con trai của anh nói, "Tiểu Sâm, ba đồng ý với các con, ba bây giờ đi rước mami các con về nhà, ba trước tiên ôm con và em gái vào phòng ta ngủ được không?"
"Thật à? Ba thật sự sẽ đi rước mami về?"
"Ba nói là giữ lời." Long Dạ Tước đâu dám lừa dối cậu? Đứa trẻ này tính tình giống y hệt anh, cũng không lừa được cậu nhóc.
"Ba ôm em con qua đó trước." Long Dạ Tước cúi người xuống, ôm Tô Tiểu Hinh vào lòng, còn Tô Tiểu Sâm cố nhịn cơn buồn ngủ, theo ba đi đến phòng lớn của ba.
Đặt Tô Tiểu Hinh vào trong giường, Long Dạ Tước ôm con trai vào lòng, cởi giày cho cậu, để hai đứa cho ngủ cùng nhau, Tô Tiểu Sâm trước khi chìm vào giấc ngủ, còn nhấn mạnh lại một lần, "Đợi con ngủ dậy rồi, con muốn nhìn thấy mami á!"
"Được, ba nhất định rước mami về."
"Mami con cùng mẹ nuôi ở cùng nhau, ba có thể gọi điện cho mami, đồng hồ điện thoại của con có." Nói xong, Tô Tiểu Sâm từ trong tay lấy đồng hồ điện thoại đưa cho anh, anh nhận lấy, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi rồi.
Long Dạ Tước khóe môi nhoẻn lên nụ cười, cúi người xuống, phân biệt hôn lên khuôn mặt mỗi đứa trẻ một cái, nhìn ngắm hai khuôn mặt xinh đẹp một lát, anh cầm đồng hồ điện thoại lên tìm ra số điện thoại của Tô Lạc Lạc ở trong nước.
Anh lưu lại vào điện thoại của anh, sau đó đứng dậy xuống lầu, anh dặn dò bảo mẫu phải luôn chú ý động tĩnh của hai đứa trẻ, và còn yêu cầu, người nào đến thăm nhất định phải gọi điện báo trước cho anh.
Một chiếc Bugati đen bóng bản giới hạn màu đen từ khu để xe chạy ra, đến cửa lớn của biệt thự.
Lúc này, thời gian đã là buổi chiều khoảng năm giờ.
Tô Lạc Lạc phỏng vấn thành công, làm tâm trạng cô cũng vui hơn. Hơn nữa, còn có thể làm việc trong studio tạo dựng hình tượng, cô có thể học được nhiều thứ .
Tại một dãy quán ăn trên đường, Tô lạc Lạc và Hạ Thấm đang tìm kiếm quán cơm ăn tối, bỗng chốc, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, một số lạ, cô nghĩ là người trong studio, cô tự nhiên mà bắt máy, "Alo, xin chào ạ."
"Cô đang ở đâu?" một tiếng nói trầm không vui truyền đến .
Tô lạc Lạc mở to con mắt, Long Dạ Tước?
Giọng Tô lạc Lạc bỗng chốc lạnh đi mười độ, thậm chí còn có chút cao ngạo, "Long thiếu gia có chuyện gì sao?"
"Bọn trẻ đang tìm cô, cô ở đâu, tôi qua đón cô." Âm giọng của Long Dạ Tước như cũ, trầm và không vui.
Tô lạc Lạc càng tức giận hơn, đuổi cô đi là anh ta, bây giờ, nói đón là đón à! Tưởng cô dễ nói chuyện lắm sao?
Không, cô không phải người dễ dãi .
"Tôi hôm nay không về đâu, anh ngủ chung với các con đi!" Tô Lạc Lạc quyết định đêm nay không về, để bọn trẻ làm phiền anh ta.
Bình luận facebook