Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
2158
Tô Lạc Lạc ở đầu dây bên kia ngây người mất vài giây, “Anh về nhà rồi sao? Anh đừng có lo lắng, bọn trẻ đang ở nhà sếp tôi, ở nơi cách biệt thự nhà anh khoảng một cây số, tối nay, tôi sẽ cùng bọn trẻ ăn cơm ở đây, ăn xong sẽ về.”
Câu nói này trực tiếp khiến lửa giận trong anh tăng vút, cô ta dẫn con của anh đến nhà của tên đàn ông khác ăn cơm?
Cô ta thực sự đang tìm ba kế cho tụi nhỏ rồi sao? Ngay cả đối tượng cũng chọn được rồi? Tên minh tinh tên Dạ Trạch Hạo đó?
Đáng chết mà.
Long Dạ Tước lạnh lùng ngắt điện thoại ném đi, anh đạp chân ga, lập tức xe phóng lên đại lộ rộng rãi, vốn dĩ nhà anh là hướng về phía bên trái, nhưng mà đầu xe anh lại quay về hướng còn lại, đi về phía biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo.
Trong biệt thự. Hai nhóc con vừa xuống xe, vào đại sảnh là nhận được quà mà Dạ Trạch Hạo chuẩn bị, của Tiểu Sâm là một con người máy điều khiển thông minh, của Tiểu Hinh là hộp đồ chơi búp bê, bên trong có búp bê Barbie đẹp tinh tế, bên cạnh còn có một bộ sưu tập đầm không cùng màu, khi Tô Tiểu Hinh nhận được quà, ồ lên một tiếng, vui đến cái miệng nhỏ không hề khép lại.
Hai nhóc đều nhận được món đồ chơi yêu thích nhất, ấn tượng với Dạ Trạch Hạo cũng trở nên rất tốt.
Dạ Trạch Hạo còn tự mình vừa xem sách hướng dẫn, vừa dạy Tô Tiểu Sâm điều khiển người máy như thế nào, còn Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng nghiêm túc quan sát.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại đi từ ngoài vườn vào, cô có chút bực bội, Long Dạ Tước sao chưa nói hết câu đã ngắt máy rồi?
Giọng anh ta có vẻ rất giận.
Dạ Trạch Hạo hướng dẫn một lần, nhìn thấy Tô Tiểu Sâm vô cùng thông minh nắm được phương pháp ngay, anh có chút kinh ngạc quan sát cậu bé con có ba phần giống anh này, trong lòng không ngờ lại nảy ra cảm giác yêu thích.
Bên cạnh, Tô Tiểu Hinh ngồi cạnh anh, cầm búp bê, “Chú Dạ ơi, con búp bê của con mặc không vô áo của nó rồi.”
Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu, đưa tay đón lấy búp bê trong tay Tô Tiểu Hinh, giúp nó mặc một bộ đầm có vẻ hơi phức tạp, mặc xong, anh lại giải thích cách mặc vào, Tô Tiểu Hinh vỗ vỗ bàn tay nhỏ, “Wow, chú Dạ thật tuyệt.”
Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, chạm phải nụ cười tỏa nắng hâm mộ của Tô Tiểu Hinh, hai cái lúm đồng tiền cực dễ thương, anh không kìm được, khi đưa búp bê cho nhóc con, đưa tay xoa cái đầu nhỏ xinh vài cái.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vừa nãy Dạ Trạch Hạo nhẫn nại dạy con trai, bây giờ lại chơi cùng Tiểu Hinh.
Xem ra anh ta thực sự không ghét con nít rồi!
Và lúc này.
Chuông cửa nhà Dạ Trạch Hạo reo lên.
Dây thần kinh của Tô Lạc Lạc căng lại, có một dự cảm không tốt.
Dạ Trạch Hạo đi đến màn hình quan sát ở phòng khách, đưa tay nhấn nút nhìn màn hình, trong màn hình xuất hiện hình dáng của Long Dạ Tước, đôi mắt thâm sâu sắc lạnh của anh nhìn trừng trừng màn hình, lạnh lùng ra lệnh, “Mở cửa.”
Dạ Trạch Hạo từ trong màn hình quan sát người đàn ông này, khóe miệng anh có một nét cười đắc ý, cuối cùng cũng tìm đến nhà rồi à?
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh cũng nhìn thấy Long Dạ Tước, căng thẳng nuốt nước bọt, mới nghĩ lại, buổi sáng giặt rách chăn drap của anh ta, bây giờ lại chọc anh ta nổi giận, anh ta có khi nào tiêu diệt cô luôn không?
“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ba các con đến rồi.” Tô Lạc Lạc tập hợp bọn trẻ lại.
Đôi mắt to xinh đẹp của Tô Tiểu Sâm ánh lên nụ cười mưu mô, “Mami, ba đến có việc gì vậy?”
“Chắc là dẫn tụi con về nhà.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn sang Dạ Trạch Hạo với ánh mắt khẩn thiết, “Bây giờ tôi có thể tan làm chưa?”
“Được rồi, ngày mai sau khi đưa bọn trẻ đi học thì qua chỗ tôi, tôi đợi bữa sáng của cô.”
“Vậy bữa ăn tối anh giải quyết như thế nào?” Tô Lạc Lạc không ngờ lại lo lắng, rõ ràng là người lớn như vậy rồi, cô lại sợ anh ta phải chịu đói.
“Hôm nay không phải đã mua mì gói rồi sao?” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, đây là món ăn tối của anh.
“Anh… ăn mì gói nhiều không tốt cho sức khỏe.” Tô Lạc Lạc bày tỏ một câu quan tâm.
Dạ Trạch Hạo có chút kinh ngạc, cô ta thực sự quan tâm anh?
“Thôi được rồi, cô dẫn bọn trẻ về đi!” Dạ Trạch Hạo bây giờ vẫn chưa muốn gặp Long Dạ Tước.
“Được thôi, cám ơn món quà của anh.” Tô Lạc Lạc biết hai món này ngốn hết của anh ta mấy ngàn tệ.
Dạ Trạch Hạo cười mỉm, “Tôi khá thích hai nhóc con này, có thời gian thì dẫn bọn trẻ sang chơi, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo không quên nói với bọn trẻ một tiếng, “Chú rất thích các con, có thời gian thường xuyên đến chơi nhé.”
“Tụi con cũng thích chú lắm.” Tô Tiểu Hinh lớn tiếng nói.
“Tạm biệt chú.” Tô Tiểu Sâm vẫy vẫy tay.
Tô Lạc Lạc dẫn hai nhóc con ra cửa, Dạ Trạch Hạo không theo ra, vừa mở cái cửa nhỏ ra, nhìn thấy thân hình lạnh lùng của Long Dạ Tước trước xe, ngay cả ánh nắng hoàng hôn cũng không sưởi ấm được lên chút nào.
“Ba…” Tô Tiểu Hinh kêu một tiếng vừa phấn khởi vừa ngọt ngào, mới có thể khiến cho khuôn mặt đen sầm của anh ta dịu dàng như nước, đôi môi mỏng cười mỉm, anh ta mở rộng vòng tay ôm con gái lên, rồi nhìn kỹ chắc chắn con trai cũng bước ra rồi, mới bất ngờ ngước đầu nhìn lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn trừng trừng Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc lạnh người, không lẽ anh ta biết chăn drap của anh bị giặt rách rồi sao!
Long Dạ Tước nhìn thấy trong tay con trai có người máy, còn trong tay Tô Lạc Lạc lại cầm quà của con gái, sắc mặt anh ta sa sầm lại, “Ai tặng đó?”
“Chú Dạ tặng ạ, chú ấy đối xử với tụi con tốt lắm.” Tô Tiểu Sâm cực lớn tiếng trả lời.
Sắc mặt Long Dạ Tước lại tối sầm đi hai bậc, cảnh cáo nói, “Quà của người khác không được tùy tiện nhận, các con thích cái gì thì nói thẳng với ba, ba sẽ mua cho các con.”
“Không đâu, chú Dạ là người tốt, hơn nữa, chú ấy là đại minh tinh.” Tô Tiểu Hinh đã thích Dạ Trạch Hạo mất rồi, đại khái là trong mắt bọn trẻ, Dạ Trạch Hạo có ngoại hình khá giống ba, nên rất hợp nhãn.
Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, lưng quay về phía mặt bọn trẻ, sắc mặt xấu lắm rồi.
“Sau này không được phép vào nhà người lạ nữa, cẩn thận bị bắt cóc đi.” Long Dạ Tước chỉ còn cách hù dọa bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc có chút không phục, nên đã giải thích cho Dạ Trạch Hạo, “Anh ta không phải là người xấu đâu, anh ta chỉ đơn thuần là thích bọn trẻ mà thôi.”
Long Dạ Tước nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt không chút tình cảm liếc nhìn cô.
Tô Lạc Lạc lập tức né tránh, cúi người nói chuyện với con gái, nói về chuyện búp bê.
Đến biệt thự, hai đứa trẻ cầm đồ chơi chạy vào đại sảnh chơi, Long Dạ Tước kêu cô gái đang chuẩn bị lên lầu lại, “Theo tôi qua đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Tô Lạc Lạc thấy anh ta đang đi về phía phòng đọc sách ở lầu một của anh ta, không lẽ là vì chuyện chăn drap! Được thôi! Đây là lỗi của cô, cô sẽ xin lỗi.
Tô Lạc Lạc vội đi về phía phòng đọc sách của anh ta, lúc này, cô nhìn thấy chị Trương, cô lập tức hỏi nhỏ tiếng, “Chị Trương, chị có nói với Long tiên sinh chuyện chăn drap chưa?”
Chị Trương lắc đầu, “Tôi không có nói.” Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, còn tưởng là anh ta biết chuyện chăn drap rồi mới nổi giận! Vậy thì, cái gương mặt có thể ăn tươi nuốt sống người này của anh ta là tại vì sao?
Tô Lạc Lạc ở đầu dây bên kia ngây người mất vài giây, “Anh về nhà rồi sao? Anh đừng có lo lắng, bọn trẻ đang ở nhà sếp tôi, ở nơi cách biệt thự nhà anh khoảng một cây số, tối nay, tôi sẽ cùng bọn trẻ ăn cơm ở đây, ăn xong sẽ về.”
Câu nói này trực tiếp khiến lửa giận trong anh tăng vút, cô ta dẫn con của anh đến nhà của tên đàn ông khác ăn cơm?
Cô ta thực sự đang tìm ba kế cho tụi nhỏ rồi sao? Ngay cả đối tượng cũng chọn được rồi? Tên minh tinh tên Dạ Trạch Hạo đó?
Đáng chết mà.
Long Dạ Tước lạnh lùng ngắt điện thoại ném đi, anh đạp chân ga, lập tức xe phóng lên đại lộ rộng rãi, vốn dĩ nhà anh là hướng về phía bên trái, nhưng mà đầu xe anh lại quay về hướng còn lại, đi về phía biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo.
Trong biệt thự. Hai nhóc con vừa xuống xe, vào đại sảnh là nhận được quà mà Dạ Trạch Hạo chuẩn bị, của Tiểu Sâm là một con người máy điều khiển thông minh, của Tiểu Hinh là hộp đồ chơi búp bê, bên trong có búp bê Barbie đẹp tinh tế, bên cạnh còn có một bộ sưu tập đầm không cùng màu, khi Tô Tiểu Hinh nhận được quà, ồ lên một tiếng, vui đến cái miệng nhỏ không hề khép lại.
Hai nhóc đều nhận được món đồ chơi yêu thích nhất, ấn tượng với Dạ Trạch Hạo cũng trở nên rất tốt.
Dạ Trạch Hạo còn tự mình vừa xem sách hướng dẫn, vừa dạy Tô Tiểu Sâm điều khiển người máy như thế nào, còn Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng nghiêm túc quan sát.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại đi từ ngoài vườn vào, cô có chút bực bội, Long Dạ Tước sao chưa nói hết câu đã ngắt máy rồi?
Giọng anh ta có vẻ rất giận.
Dạ Trạch Hạo hướng dẫn một lần, nhìn thấy Tô Tiểu Sâm vô cùng thông minh nắm được phương pháp ngay, anh có chút kinh ngạc quan sát cậu bé con có ba phần giống anh này, trong lòng không ngờ lại nảy ra cảm giác yêu thích.
Bên cạnh, Tô Tiểu Hinh ngồi cạnh anh, cầm búp bê, “Chú Dạ ơi, con búp bê của con mặc không vô áo của nó rồi.”
Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu, đưa tay đón lấy búp bê trong tay Tô Tiểu Hinh, giúp nó mặc một bộ đầm có vẻ hơi phức tạp, mặc xong, anh lại giải thích cách mặc vào, Tô Tiểu Hinh vỗ vỗ bàn tay nhỏ, “Wow, chú Dạ thật tuyệt.”
Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, chạm phải nụ cười tỏa nắng hâm mộ của Tô Tiểu Hinh, hai cái lúm đồng tiền cực dễ thương, anh không kìm được, khi đưa búp bê cho nhóc con, đưa tay xoa cái đầu nhỏ xinh vài cái.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vừa nãy Dạ Trạch Hạo nhẫn nại dạy con trai, bây giờ lại chơi cùng Tiểu Hinh.
Xem ra anh ta thực sự không ghét con nít rồi!
Và lúc này.
Chuông cửa nhà Dạ Trạch Hạo reo lên.
Dây thần kinh của Tô Lạc Lạc căng lại, có một dự cảm không tốt.
Dạ Trạch Hạo đi đến màn hình quan sát ở phòng khách, đưa tay nhấn nút nhìn màn hình, trong màn hình xuất hiện hình dáng của Long Dạ Tước, đôi mắt thâm sâu sắc lạnh của anh nhìn trừng trừng màn hình, lạnh lùng ra lệnh, “Mở cửa.”
Dạ Trạch Hạo từ trong màn hình quan sát người đàn ông này, khóe miệng anh có một nét cười đắc ý, cuối cùng cũng tìm đến nhà rồi à?
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh cũng nhìn thấy Long Dạ Tước, căng thẳng nuốt nước bọt, mới nghĩ lại, buổi sáng giặt rách chăn drap của anh ta, bây giờ lại chọc anh ta nổi giận, anh ta có khi nào tiêu diệt cô luôn không?
“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ba các con đến rồi.” Tô Lạc Lạc tập hợp bọn trẻ lại.
Đôi mắt to xinh đẹp của Tô Tiểu Sâm ánh lên nụ cười mưu mô, “Mami, ba đến có việc gì vậy?”
“Chắc là dẫn tụi con về nhà.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn sang Dạ Trạch Hạo với ánh mắt khẩn thiết, “Bây giờ tôi có thể tan làm chưa?”
“Được rồi, ngày mai sau khi đưa bọn trẻ đi học thì qua chỗ tôi, tôi đợi bữa sáng của cô.”
“Vậy bữa ăn tối anh giải quyết như thế nào?” Tô Lạc Lạc không ngờ lại lo lắng, rõ ràng là người lớn như vậy rồi, cô lại sợ anh ta phải chịu đói.
“Hôm nay không phải đã mua mì gói rồi sao?” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, đây là món ăn tối của anh.
“Anh… ăn mì gói nhiều không tốt cho sức khỏe.” Tô Lạc Lạc bày tỏ một câu quan tâm.
Dạ Trạch Hạo có chút kinh ngạc, cô ta thực sự quan tâm anh?
“Thôi được rồi, cô dẫn bọn trẻ về đi!” Dạ Trạch Hạo bây giờ vẫn chưa muốn gặp Long Dạ Tước.
“Được thôi, cám ơn món quà của anh.” Tô Lạc Lạc biết hai món này ngốn hết của anh ta mấy ngàn tệ.
Dạ Trạch Hạo cười mỉm, “Tôi khá thích hai nhóc con này, có thời gian thì dẫn bọn trẻ sang chơi, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo không quên nói với bọn trẻ một tiếng, “Chú rất thích các con, có thời gian thường xuyên đến chơi nhé.”
“Tụi con cũng thích chú lắm.” Tô Tiểu Hinh lớn tiếng nói.
“Tạm biệt chú.” Tô Tiểu Sâm vẫy vẫy tay.
Tô Lạc Lạc dẫn hai nhóc con ra cửa, Dạ Trạch Hạo không theo ra, vừa mở cái cửa nhỏ ra, nhìn thấy thân hình lạnh lùng của Long Dạ Tước trước xe, ngay cả ánh nắng hoàng hôn cũng không sưởi ấm được lên chút nào.
“Ba…” Tô Tiểu Hinh kêu một tiếng vừa phấn khởi vừa ngọt ngào, mới có thể khiến cho khuôn mặt đen sầm của anh ta dịu dàng như nước, đôi môi mỏng cười mỉm, anh ta mở rộng vòng tay ôm con gái lên, rồi nhìn kỹ chắc chắn con trai cũng bước ra rồi, mới bất ngờ ngước đầu nhìn lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn trừng trừng Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc lạnh người, không lẽ anh ta biết chăn drap của anh bị giặt rách rồi sao!
Long Dạ Tước nhìn thấy trong tay con trai có người máy, còn trong tay Tô Lạc Lạc lại cầm quà của con gái, sắc mặt anh ta sa sầm lại, “Ai tặng đó?”
“Chú Dạ tặng ạ, chú ấy đối xử với tụi con tốt lắm.” Tô Tiểu Sâm cực lớn tiếng trả lời.
Sắc mặt Long Dạ Tước lại tối sầm đi hai bậc, cảnh cáo nói, “Quà của người khác không được tùy tiện nhận, các con thích cái gì thì nói thẳng với ba, ba sẽ mua cho các con.”
“Không đâu, chú Dạ là người tốt, hơn nữa, chú ấy là đại minh tinh.” Tô Tiểu Hinh đã thích Dạ Trạch Hạo mất rồi, đại khái là trong mắt bọn trẻ, Dạ Trạch Hạo có ngoại hình khá giống ba, nên rất hợp nhãn.
Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, lưng quay về phía mặt bọn trẻ, sắc mặt xấu lắm rồi.
“Sau này không được phép vào nhà người lạ nữa, cẩn thận bị bắt cóc đi.” Long Dạ Tước chỉ còn cách hù dọa bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc có chút không phục, nên đã giải thích cho Dạ Trạch Hạo, “Anh ta không phải là người xấu đâu, anh ta chỉ đơn thuần là thích bọn trẻ mà thôi.”
Long Dạ Tước nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt không chút tình cảm liếc nhìn cô.
Tô Lạc Lạc lập tức né tránh, cúi người nói chuyện với con gái, nói về chuyện búp bê.
Đến biệt thự, hai đứa trẻ cầm đồ chơi chạy vào đại sảnh chơi, Long Dạ Tước kêu cô gái đang chuẩn bị lên lầu lại, “Theo tôi qua đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Tô Lạc Lạc thấy anh ta đang đi về phía phòng đọc sách ở lầu một của anh ta, không lẽ là vì chuyện chăn drap! Được thôi! Đây là lỗi của cô, cô sẽ xin lỗi.
Tô Lạc Lạc vội đi về phía phòng đọc sách của anh ta, lúc này, cô nhìn thấy chị Trương, cô lập tức hỏi nhỏ tiếng, “Chị Trương, chị có nói với Long tiên sinh chuyện chăn drap chưa?”
Chị Trương lắc đầu, “Tôi không có nói.” Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, còn tưởng là anh ta biết chuyện chăn drap rồi mới nổi giận! Vậy thì, cái gương mặt có thể ăn tươi nuốt sống người này của anh ta là tại vì sao?
Bình luận facebook