Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
2259
Lúc nụ hôn rơi xuống, cũng là lúc bàn tay anh di chuyển ra sau lưng cô.
Chỉ một động tác này, đi kèm với một nụ hôn nóng hổi, cũng đủ để khiến Nguyễn Dụ run lên.
Hứa Hoài Tụng nhắm mắt lại giữa không gian đang bắn lửa trên người cô.
Cô kêu lên một tiếng, hồn phách như muốn tan biến, mơ màng nghĩ, chuyện này, có lẽ chính là bản năng của đàn ông chăng?
Cô đón nhận anh, cánh tay đỡ lấy đầu anh.
Hứa Hoài Tụng bị cô kích thích ngừng lại, thở gấp hỏi: “Bigbabol của em đâu?”
“Ngăn kéo thứ ba trong kệ tivi…”
Anh xuống giường.
Chăn đã bị đạp xuống một góc, quần áo Nguyễn Dụ xốc xếch, cô áp mặt vào gối, tim đập loạn nhịp.
Khát vọng, nhưng cũng căng thẳng.
Đến khi cạnh giường có tiếng động vang lên, cô càng chôn mặt sâu vào gối, không dám ngẩng mặt lên.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tên đã bắn ra thì không thể quay lại được nữa, bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu.”
Cô giật mình: “Đợi, đợi chút…”
Hứa Hoài Tụng hít sâu một hơi, tiếp tục kiên nhẫn dỗ cô, dịu dàng, nhưng cũng rất điên cuồng.
Cô như một con thuyền cô độc trôi dạt trên biển lớn, đập vào mắt là những con sóng mãnh liệt, nhấp nhô, không có nơi để tránh né.
Nguyễn Dụ cứng đơ như một con tôm đã chín đỏ: “Sao, sao anh biết…”
Hứa Hoài Tụng leo lên, dùng chóp mũi của mình ma sát với chóp mũi của cô: “Bởi vì anh đã tập luyện rất nhiều lần trong đầu rồi.”
Thấy cô nghẹn họng, sắp bị kích thích phát khóc rồi, anh xoa trán cô, trên đó dính đầy những giọt mồ hôi nhỏ: “Bây giờ đã được chưa?”
Nguyễn Dụ cắn môi không nói, anh biết cô đang ngầm chấp nhận.
Trong giây phút anh tiến công, hai tiếng kêu đồng thời vang lên.
Hứa Hoài Tụng ngưng lại, hỏi cô: “Có đau không?”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Bình, bình thường… nhưng em…”
Hứa Hoài Tụng kiên nhẫn hỏi cô: “Nhưng em làm sao?”
“Nhưng em muốn khóc quá…”
Hứa Hoài Tụng hôn trán cô: “Ngốc.”
Rồi cô khóc thật. Những giọt nước mắt nóng hổi.
Cô vừa thút thít vừa nói: “Hứa Hoài Tụng, em…”
“Anh yêu em.” Anh ngắt lời cô, “câu này phải để anh nói trước mới đúng.”
Cô ôm chặt lấy lưng anh, gật đầu liên tục: “Em cũng yêu anh, nhiều hơn anh tưởng tượng.”
Trái tim Hứa Hoài Tụng như run lên, anh bắt đầu hoạt động, dùng hết sức lực như muốn nghiền nát cô.
Nguyễn Dụ nhận lấy mưa rền gió dữ từ anh, cảm thấy đêm nay thật dài thật dài, dài đến mức cô có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.
Trong “buổi sáng đầu tiên” tràn ngập cảm giác của một nghi thức ấy, Nguyễn Dụ không tỉnh lại trong lòng Hứa Hoài Tụng như trong các “tình tiết hoàn mỹ”.
Tiếng nước đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt không thấy ai, nhưng ổ chăn vẫn còn ấm.
Hứa Hoài Tụng đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, có lẽ mới dậy không lâu.
Cô mơ màng chớp mắt, nhìn ánh sáng lọt vào từ khe hở của rèm cửa sổ, cô dần dần tỉnh táo. Chuyện xảy ra tối qua cũng ùa về một cách chân thực trong đầu.
Cô và Hứa Hoài Tụng đã đi tới bước đó rồi.
Từ năm mười sáu tuổi đến năm mười tám tuổi, bọn họ cầm tay nhau một lần, từ tháng sáu đến tháng chín năm hai mươi sáu tuổi, bọn họ đã đi tới bước đó.
Rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Tối hôm qua, quá trình của lần thứ nhất cũng không lâu, nhưng vì tiêu hao thể lực quá nhiều cho màn dạo đầu, vì vậy hai người đều ướt sũng mồ hôi. Kết quả là sau đó, anh muốn ôm cô đi tắm, lại bị cô từ chối quyết liệt.
Bởi vì cô nghĩ đến hàm ý của chiếc gương trong khách sạn.
Hứa Hoài Tụng chỉ đành bê nước tới lau người cho cô.
Nhưng trong đêm tối, cái sự mập mờ nó còn mãnh liệt hơn là ngoài sáng, lau một lát, hai người lại bị kích thích, lựa chọn đầu hàng để tiến hành lần thứ hai.
Lần thứ hai ghê gớm hơn nhiều.
Cuối cùng cô thật sự kiệt sức, lúc Hứa Hoài Tụng ôm cô vào phòng tắm, cô như một con cá chết, không chút giãy giụa, cũng quên mất luôn cái gọi là xấu hổ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, mặt cô lại đỏ lên, vừa đỏ mặt vừa cười trộm.
Khoé miệng Nguyễn Dụ vừa cong lên được một nửa, cửa phòng tắm mở ra.
Cô như một tên trộm vội vã ngậm miệng lại, vô thức nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.
Hứa Hoài Tụng cười trong im lặng, ngồi xổm xuống cạnh giường, từ từ tới gần, hôn nhẹ vào môi cô: “Sắp mười giờ rồi.”
Nguyễn Dụ quên mất cả việc đang giả vờ ngủ, mở mắt ra, kinh ngạc hỏi: “Muộn vậy rồi sao?” Thấy mình quá thất trách trong việc quản lí ba bữa ăn của anh, cô chống khuỷu tay bò dậy, “anh ăn sáng chưa?”
Hứa Hoài Tụng không đeo kính, lông mi vẫn còn dính bọt nước. Anh ra vẻ hiền lành, hiểu ý lắc đầu: “Anh không nỡ ăn.”
“…”
Đàn ông bình thường nói tục không có gì là đáng sợ, bởi vì ta có thể lập tức lườm cho hắn ta một cái.
Nhưng điều đáng sợ ở Hứa Hoài Tụng là, anh nói tục, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm một lần mới ngộ ra được, mà lúc đó lại đã đánh mất thời cơ tốt nhất để đưa ra phản ứng.
Sau đó anh ta sẽ coi như người nghe đã chấp nhận câu nói ấy, chuyển sang đề tài tiếp theo, cười nói: “Dậy đi, anh làm cơm rồi.”
Nguyễn Dụ sờ mũi nói ờ. Cô vạch chăn ra, chân vừa chạm đất, cô thấy đùi mình dấy lên cơn đau nhức.
Thấy cô khựng lại, Hứa Hoài Tụng ngăn cản cô: “Anh bê chậu rửa mặt lại đây, em rửa tại chỗ được không?”
Cô ngẩn ra: “Em chỉ…” Mới có hai lần mà đã phải ở cữ rồi à.
“Trắc nghiệm thể lực hồi đại học còn kinh khủng hơn nhiều, ngày hôm sau em xuống giường còn kêu trời kêu đất khắp phòng.” Cô lẩm bẩm một câu, tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, sau đó bước tới phòng tắm.
Hứa Hoài Tụng nói ừ, một lát sau anh cũng vào theo cô: “Vậy anh còn không bằng trắc nghiệm thể lực của bọn em à?”
Bàn tay bóp kem đánh răng của Nguyễn Dụ ngưng lại.
Có thể so sánh như thế sao?
Cô tránh trọng điểm, nói: “Nhảy cóc mệt lắm.”
Hứa Hoài Tụng cầm lấy bàn chải trên tay cô, giúp cô bóp kem đánh răng, rồi lại lấy nước cho cô, sau đó nói: “Chuyện đó cũng cần giống như nhảy cóc.”
Không biết tối qua anh bị bật công tắc nào lên rồi, đến giờ còn chưa ngừng lại.
Bàn chải trong miệng Nguyễn Dụ kẹt lại, cô từ từ nâng mắt, khoé miệng có bọt kem đánh răng màu xanh trắng tràn ra.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô ở trong gương, anh cười cười, một tay ôm lấy cô từ đằng sau, một tay lấy bàn chải nói: “Há miệng ra.”
Cô chớp mắt, hé miệng, anh bắt đầu đánh răng cho cô.
Chiếc bàn chải cọ đều hàm răng, sau đó lại có một cốc nước được đưa tới bên miệng cô.
Nguyễn Dụ trộm ngắm Hứa Hoài Tụng qua gương.
Anh nhìn chăm chú vào cô, đuôi mắt anh dịu dàng như nước. Thấy cô không động đậy, anh nhẹ giọng hối thúc: “Súc miệng.”
Một sự thân thiết mà từ trước đến nay chưa từng có xuất hiện giữa hai người.
Giờ cô mới tin câu nói kia: Giữa một người đàn ông và một người phụ nữ có “quan hệ” hay không, những người bên cạnh mà nhạy bén thì chỉ cần nhìn là biết.
Cô uống một hớp nước, súc miệng rồi nhổ ra.
Hứa Hoài Tụng lại giúp cô cọ lại lần thứ hai.
Cô ngậm bàn chải, miệng đầy bọt kem đánh răng, giọng nói không rõ ràng: “Anh đang chăm sóc con gái à?”
Anh cúi đầu cười: “Em đừng để thầy nghe thấy câu này, như kiểu anh bắt cóc mất con gái của thầy vậy.”
Nguyễn Dụ súc miệng sạch sẽ, nghiêng đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ còn không phải à?”
Hứa Hoài Tụng nghe vậy như thể nghĩ đến điều gì, anh đặt cốc đánh răng xuống, nói: “Có bắt cóc sang Mỹ đâu.”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Dụ hơi khựng lại, bên môi không còn ý cười.
Hứa Hoài Tụng thở dài, anh đưa tay xoa má cô: “Em có biết tại sao đến giờ anh còn chưa nhập tịch bên Mỹ không?”
Cô lắc đầu, nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu.
Nghĩ kĩ lại, anh đã ở Mỹ tám năm, với những thành công của anh, có lẽ đã đủ điều kiện nhập tịch lâu rồi.
“Bởi vì trước khi mắc bệnh, ba anh chưa từng nhắc đến chuyện này. Mới đầu anh còn tưởng rằng ông có kế hoạch sự nghiệp khác, nhưng sau khi ông bị bệnh, anh sắp xếp lại một số tư liệu của ông mới phát hiện ông vẫn không ngừng đầu tư trong nước. Mặc dù đã có căn cơ ở Mỹ, nhưng dường như ông chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, cắt đứt hết tất cả mọi thứ ở đây. Vì vậy anh cũng sẽ không tự ý đưa ra quyết định.”
“Anh có một người mẹ và một đứa em gái đang ngóng trông anh về, cũng có một người ba lưu luyến nơi đây, sau đó em đã cho anh quyết tâm để lựa chọn. Ở Mỹ anh có thể làm luật sư, ở Trung Quốc cũng có thể. Tám năm tuy có vẻ dài, nhưng so với mấy chục năm về sau, nó đâu có đáng để nhắc tới.”
Nguyễn Dụ không biết câu nói này của Hứa Hoài Tụng có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Nhưng đúng như cô nghĩ, anh sẽ không đưa cô đi.
Anh cười cười: “Anh rất mừng khi em vì anh mà suy xét chuyện này, nhưng suy xét thôi là đủ rồi.”
Cô cụp mắt gật đầu, lát sau mới hỏi: “Vậy bác trai thì sao?”
“Đợi đến khi tình hình sức khoẻ của ông ấy ổn định hơn, anh sẽ hỏi thăm bác sĩ bên đó xem khi nào ông ấy có thể khôi phục trạng thái có thể lên máy bay, có thể thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt mới được không.”
Cô gật đầu: “Vậy lần này khi nào chúng ta đi?”
Anh cạo cạo mũi cô: “Cứ theo như kế hoạch tối qua anh nói đi, để một mình anh đi. Sắp thi tư pháp rồi, anh chỉ đi vài ngày thôi. Em đi đi về về với anh lại bị chênh lệch thời gian sẽ mệt lắm.”
Nguyễn Dụ tỏ vẻ không đồng ý, định dùng “sắc đẹp” để dụ anh ở lại, cô chọc chọc vào lưng anh: “Anh nỡ đi sao…”
Hứa Hoài Tụng hơi ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Mai là em đến kỳ rồi còn gì? Anh chỉ đi hơn tuần thôi.”
“…”
Tất cả mọi sự dịu dàng đều ném cho chó ăn, lời khuyên khi đó của Hứa Hoài Thi như vang bên tai cô: Chị đã nhìn thấy bộ mặt tính toán chi li của anh em chưa? Người như vậy, chị hẹn hò một chút là được rồi chứ đừng lấy!
Hứa Hoài Tụng đẩy anh: “Đi đi đi!”
Hứa Hoài Tụng lên chuyến bay buổi tối, gần nửa tháng sau, anh trở về đúng hẹn.
Bởi vì nhà đầu tư bị tạm giam, công việc chỉnh sửa kịch bản của Nguyễn Dụ cũng tạm ngừng, cô rảnh rỗi chờ anh đến mốc meo lên ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Trăn.
Anh ấy dùng di động cá nhân, chắc không phải chuyện gì liên quan đến cảnh sát.
Cô bắt máy, anh ấy hỏi: “Cô Nguyễn, xin hỏi cô có thể liên lạc với luật sư Hứa không? Cả hai số điện thoại trong và ngoài nước tôi đều không gọi được cho anh ấy.”
Cô ngẩn ra: “Anh ấy đang trên máy bay, tầm một tiếng nữa là anh có thể gọi vào số điện thoại trong nước của anh ấy.” Dứt lời, cô nhíu mày, có vẻ như đoán ra gì đó, “anh tìm anh ấy có chuyện gì không? Có phải vụ án của Nguỵ Tiến có manh mối gì à?”
Phương Trăn nói ừ: “Lúc trước luật sư Hứa đã nói riêng với tôi về vụ án mà ba anh ấy tiếp nhận mười năm trước.”
Trái tim Nguyễn Dụ bỗng nhảy nhanh hơn: “Có tiến triển gì sao?”
“Có một phát hiện quan trọng, đã bàn giao cho cảnh sát Tô Châu rồi.”
“Phát hiện gì thế?”
“Tôi không tiện tiết lộ, nếu luật sư Hứa quan tâm chuyện này thì có thể liên lạc với bên cảnh sát Tô Châu. Đây chính là chuyện mà tôi muốn nhắn cho anh ấy.”
Lúc nụ hôn rơi xuống, cũng là lúc bàn tay anh di chuyển ra sau lưng cô.
Chỉ một động tác này, đi kèm với một nụ hôn nóng hổi, cũng đủ để khiến Nguyễn Dụ run lên.
Hứa Hoài Tụng nhắm mắt lại giữa không gian đang bắn lửa trên người cô.
Cô kêu lên một tiếng, hồn phách như muốn tan biến, mơ màng nghĩ, chuyện này, có lẽ chính là bản năng của đàn ông chăng?
Cô đón nhận anh, cánh tay đỡ lấy đầu anh.
Hứa Hoài Tụng bị cô kích thích ngừng lại, thở gấp hỏi: “Bigbabol của em đâu?”
“Ngăn kéo thứ ba trong kệ tivi…”
Anh xuống giường.
Chăn đã bị đạp xuống một góc, quần áo Nguyễn Dụ xốc xếch, cô áp mặt vào gối, tim đập loạn nhịp.
Khát vọng, nhưng cũng căng thẳng.
Đến khi cạnh giường có tiếng động vang lên, cô càng chôn mặt sâu vào gối, không dám ngẩng mặt lên.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tên đã bắn ra thì không thể quay lại được nữa, bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu.”
Cô giật mình: “Đợi, đợi chút…”
Hứa Hoài Tụng hít sâu một hơi, tiếp tục kiên nhẫn dỗ cô, dịu dàng, nhưng cũng rất điên cuồng.
Cô như một con thuyền cô độc trôi dạt trên biển lớn, đập vào mắt là những con sóng mãnh liệt, nhấp nhô, không có nơi để tránh né.
Nguyễn Dụ cứng đơ như một con tôm đã chín đỏ: “Sao, sao anh biết…”
Hứa Hoài Tụng leo lên, dùng chóp mũi của mình ma sát với chóp mũi của cô: “Bởi vì anh đã tập luyện rất nhiều lần trong đầu rồi.”
Thấy cô nghẹn họng, sắp bị kích thích phát khóc rồi, anh xoa trán cô, trên đó dính đầy những giọt mồ hôi nhỏ: “Bây giờ đã được chưa?”
Nguyễn Dụ cắn môi không nói, anh biết cô đang ngầm chấp nhận.
Trong giây phút anh tiến công, hai tiếng kêu đồng thời vang lên.
Hứa Hoài Tụng ngưng lại, hỏi cô: “Có đau không?”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Bình, bình thường… nhưng em…”
Hứa Hoài Tụng kiên nhẫn hỏi cô: “Nhưng em làm sao?”
“Nhưng em muốn khóc quá…”
Hứa Hoài Tụng hôn trán cô: “Ngốc.”
Rồi cô khóc thật. Những giọt nước mắt nóng hổi.
Cô vừa thút thít vừa nói: “Hứa Hoài Tụng, em…”
“Anh yêu em.” Anh ngắt lời cô, “câu này phải để anh nói trước mới đúng.”
Cô ôm chặt lấy lưng anh, gật đầu liên tục: “Em cũng yêu anh, nhiều hơn anh tưởng tượng.”
Trái tim Hứa Hoài Tụng như run lên, anh bắt đầu hoạt động, dùng hết sức lực như muốn nghiền nát cô.
Nguyễn Dụ nhận lấy mưa rền gió dữ từ anh, cảm thấy đêm nay thật dài thật dài, dài đến mức cô có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.
Trong “buổi sáng đầu tiên” tràn ngập cảm giác của một nghi thức ấy, Nguyễn Dụ không tỉnh lại trong lòng Hứa Hoài Tụng như trong các “tình tiết hoàn mỹ”.
Tiếng nước đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt không thấy ai, nhưng ổ chăn vẫn còn ấm.
Hứa Hoài Tụng đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, có lẽ mới dậy không lâu.
Cô mơ màng chớp mắt, nhìn ánh sáng lọt vào từ khe hở của rèm cửa sổ, cô dần dần tỉnh táo. Chuyện xảy ra tối qua cũng ùa về một cách chân thực trong đầu.
Cô và Hứa Hoài Tụng đã đi tới bước đó rồi.
Từ năm mười sáu tuổi đến năm mười tám tuổi, bọn họ cầm tay nhau một lần, từ tháng sáu đến tháng chín năm hai mươi sáu tuổi, bọn họ đã đi tới bước đó.
Rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Tối hôm qua, quá trình của lần thứ nhất cũng không lâu, nhưng vì tiêu hao thể lực quá nhiều cho màn dạo đầu, vì vậy hai người đều ướt sũng mồ hôi. Kết quả là sau đó, anh muốn ôm cô đi tắm, lại bị cô từ chối quyết liệt.
Bởi vì cô nghĩ đến hàm ý của chiếc gương trong khách sạn.
Hứa Hoài Tụng chỉ đành bê nước tới lau người cho cô.
Nhưng trong đêm tối, cái sự mập mờ nó còn mãnh liệt hơn là ngoài sáng, lau một lát, hai người lại bị kích thích, lựa chọn đầu hàng để tiến hành lần thứ hai.
Lần thứ hai ghê gớm hơn nhiều.
Cuối cùng cô thật sự kiệt sức, lúc Hứa Hoài Tụng ôm cô vào phòng tắm, cô như một con cá chết, không chút giãy giụa, cũng quên mất luôn cái gọi là xấu hổ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, mặt cô lại đỏ lên, vừa đỏ mặt vừa cười trộm.
Khoé miệng Nguyễn Dụ vừa cong lên được một nửa, cửa phòng tắm mở ra.
Cô như một tên trộm vội vã ngậm miệng lại, vô thức nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.
Hứa Hoài Tụng cười trong im lặng, ngồi xổm xuống cạnh giường, từ từ tới gần, hôn nhẹ vào môi cô: “Sắp mười giờ rồi.”
Nguyễn Dụ quên mất cả việc đang giả vờ ngủ, mở mắt ra, kinh ngạc hỏi: “Muộn vậy rồi sao?” Thấy mình quá thất trách trong việc quản lí ba bữa ăn của anh, cô chống khuỷu tay bò dậy, “anh ăn sáng chưa?”
Hứa Hoài Tụng không đeo kính, lông mi vẫn còn dính bọt nước. Anh ra vẻ hiền lành, hiểu ý lắc đầu: “Anh không nỡ ăn.”
“…”
Đàn ông bình thường nói tục không có gì là đáng sợ, bởi vì ta có thể lập tức lườm cho hắn ta một cái.
Nhưng điều đáng sợ ở Hứa Hoài Tụng là, anh nói tục, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm một lần mới ngộ ra được, mà lúc đó lại đã đánh mất thời cơ tốt nhất để đưa ra phản ứng.
Sau đó anh ta sẽ coi như người nghe đã chấp nhận câu nói ấy, chuyển sang đề tài tiếp theo, cười nói: “Dậy đi, anh làm cơm rồi.”
Nguyễn Dụ sờ mũi nói ờ. Cô vạch chăn ra, chân vừa chạm đất, cô thấy đùi mình dấy lên cơn đau nhức.
Thấy cô khựng lại, Hứa Hoài Tụng ngăn cản cô: “Anh bê chậu rửa mặt lại đây, em rửa tại chỗ được không?”
Cô ngẩn ra: “Em chỉ…” Mới có hai lần mà đã phải ở cữ rồi à.
“Trắc nghiệm thể lực hồi đại học còn kinh khủng hơn nhiều, ngày hôm sau em xuống giường còn kêu trời kêu đất khắp phòng.” Cô lẩm bẩm một câu, tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, sau đó bước tới phòng tắm.
Hứa Hoài Tụng nói ừ, một lát sau anh cũng vào theo cô: “Vậy anh còn không bằng trắc nghiệm thể lực của bọn em à?”
Bàn tay bóp kem đánh răng của Nguyễn Dụ ngưng lại.
Có thể so sánh như thế sao?
Cô tránh trọng điểm, nói: “Nhảy cóc mệt lắm.”
Hứa Hoài Tụng cầm lấy bàn chải trên tay cô, giúp cô bóp kem đánh răng, rồi lại lấy nước cho cô, sau đó nói: “Chuyện đó cũng cần giống như nhảy cóc.”
Không biết tối qua anh bị bật công tắc nào lên rồi, đến giờ còn chưa ngừng lại.
Bàn chải trong miệng Nguyễn Dụ kẹt lại, cô từ từ nâng mắt, khoé miệng có bọt kem đánh răng màu xanh trắng tràn ra.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô ở trong gương, anh cười cười, một tay ôm lấy cô từ đằng sau, một tay lấy bàn chải nói: “Há miệng ra.”
Cô chớp mắt, hé miệng, anh bắt đầu đánh răng cho cô.
Chiếc bàn chải cọ đều hàm răng, sau đó lại có một cốc nước được đưa tới bên miệng cô.
Nguyễn Dụ trộm ngắm Hứa Hoài Tụng qua gương.
Anh nhìn chăm chú vào cô, đuôi mắt anh dịu dàng như nước. Thấy cô không động đậy, anh nhẹ giọng hối thúc: “Súc miệng.”
Một sự thân thiết mà từ trước đến nay chưa từng có xuất hiện giữa hai người.
Giờ cô mới tin câu nói kia: Giữa một người đàn ông và một người phụ nữ có “quan hệ” hay không, những người bên cạnh mà nhạy bén thì chỉ cần nhìn là biết.
Cô uống một hớp nước, súc miệng rồi nhổ ra.
Hứa Hoài Tụng lại giúp cô cọ lại lần thứ hai.
Cô ngậm bàn chải, miệng đầy bọt kem đánh răng, giọng nói không rõ ràng: “Anh đang chăm sóc con gái à?”
Anh cúi đầu cười: “Em đừng để thầy nghe thấy câu này, như kiểu anh bắt cóc mất con gái của thầy vậy.”
Nguyễn Dụ súc miệng sạch sẽ, nghiêng đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ còn không phải à?”
Hứa Hoài Tụng nghe vậy như thể nghĩ đến điều gì, anh đặt cốc đánh răng xuống, nói: “Có bắt cóc sang Mỹ đâu.”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Dụ hơi khựng lại, bên môi không còn ý cười.
Hứa Hoài Tụng thở dài, anh đưa tay xoa má cô: “Em có biết tại sao đến giờ anh còn chưa nhập tịch bên Mỹ không?”
Cô lắc đầu, nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu.
Nghĩ kĩ lại, anh đã ở Mỹ tám năm, với những thành công của anh, có lẽ đã đủ điều kiện nhập tịch lâu rồi.
“Bởi vì trước khi mắc bệnh, ba anh chưa từng nhắc đến chuyện này. Mới đầu anh còn tưởng rằng ông có kế hoạch sự nghiệp khác, nhưng sau khi ông bị bệnh, anh sắp xếp lại một số tư liệu của ông mới phát hiện ông vẫn không ngừng đầu tư trong nước. Mặc dù đã có căn cơ ở Mỹ, nhưng dường như ông chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, cắt đứt hết tất cả mọi thứ ở đây. Vì vậy anh cũng sẽ không tự ý đưa ra quyết định.”
“Anh có một người mẹ và một đứa em gái đang ngóng trông anh về, cũng có một người ba lưu luyến nơi đây, sau đó em đã cho anh quyết tâm để lựa chọn. Ở Mỹ anh có thể làm luật sư, ở Trung Quốc cũng có thể. Tám năm tuy có vẻ dài, nhưng so với mấy chục năm về sau, nó đâu có đáng để nhắc tới.”
Nguyễn Dụ không biết câu nói này của Hứa Hoài Tụng có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Nhưng đúng như cô nghĩ, anh sẽ không đưa cô đi.
Anh cười cười: “Anh rất mừng khi em vì anh mà suy xét chuyện này, nhưng suy xét thôi là đủ rồi.”
Cô cụp mắt gật đầu, lát sau mới hỏi: “Vậy bác trai thì sao?”
“Đợi đến khi tình hình sức khoẻ của ông ấy ổn định hơn, anh sẽ hỏi thăm bác sĩ bên đó xem khi nào ông ấy có thể khôi phục trạng thái có thể lên máy bay, có thể thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt mới được không.”
Cô gật đầu: “Vậy lần này khi nào chúng ta đi?”
Anh cạo cạo mũi cô: “Cứ theo như kế hoạch tối qua anh nói đi, để một mình anh đi. Sắp thi tư pháp rồi, anh chỉ đi vài ngày thôi. Em đi đi về về với anh lại bị chênh lệch thời gian sẽ mệt lắm.”
Nguyễn Dụ tỏ vẻ không đồng ý, định dùng “sắc đẹp” để dụ anh ở lại, cô chọc chọc vào lưng anh: “Anh nỡ đi sao…”
Hứa Hoài Tụng hơi ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Mai là em đến kỳ rồi còn gì? Anh chỉ đi hơn tuần thôi.”
“…”
Tất cả mọi sự dịu dàng đều ném cho chó ăn, lời khuyên khi đó của Hứa Hoài Thi như vang bên tai cô: Chị đã nhìn thấy bộ mặt tính toán chi li của anh em chưa? Người như vậy, chị hẹn hò một chút là được rồi chứ đừng lấy!
Hứa Hoài Tụng đẩy anh: “Đi đi đi!”
Hứa Hoài Tụng lên chuyến bay buổi tối, gần nửa tháng sau, anh trở về đúng hẹn.
Bởi vì nhà đầu tư bị tạm giam, công việc chỉnh sửa kịch bản của Nguyễn Dụ cũng tạm ngừng, cô rảnh rỗi chờ anh đến mốc meo lên ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Trăn.
Anh ấy dùng di động cá nhân, chắc không phải chuyện gì liên quan đến cảnh sát.
Cô bắt máy, anh ấy hỏi: “Cô Nguyễn, xin hỏi cô có thể liên lạc với luật sư Hứa không? Cả hai số điện thoại trong và ngoài nước tôi đều không gọi được cho anh ấy.”
Cô ngẩn ra: “Anh ấy đang trên máy bay, tầm một tiếng nữa là anh có thể gọi vào số điện thoại trong nước của anh ấy.” Dứt lời, cô nhíu mày, có vẻ như đoán ra gì đó, “anh tìm anh ấy có chuyện gì không? Có phải vụ án của Nguỵ Tiến có manh mối gì à?”
Phương Trăn nói ừ: “Lúc trước luật sư Hứa đã nói riêng với tôi về vụ án mà ba anh ấy tiếp nhận mười năm trước.”
Trái tim Nguyễn Dụ bỗng nhảy nhanh hơn: “Có tiến triển gì sao?”
“Có một phát hiện quan trọng, đã bàn giao cho cảnh sát Tô Châu rồi.”
“Phát hiện gì thế?”
“Tôi không tiện tiết lộ, nếu luật sư Hứa quan tâm chuyện này thì có thể liên lạc với bên cảnh sát Tô Châu. Đây chính là chuyện mà tôi muốn nhắn cho anh ấy.”
Bình luận facebook