Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
2264
Anh không tự ý bóc hai bức thư còn lại ra, để nguyên vẹn đưa cho Đào Dung và Hứa Hoài Thi.
Sau nửa tháng, Hứa Hoài Tụng lấy được kết quả của cuộc thi tư pháp, anh thông qua một cách thuận lợi. Tình trạng của Hứa Ân cũng ổn định lại, đã làm thủ tục để xuất viện.
Vốn Nguyễn Dụ định đón ông về chung cư của mình, nhưng thấy vết thương trên tay cô còn chưa lành, Hứa Hoài Tụng không đành lòng, hơn nữa trong chung cư cũng không có phòng, vì vậy khi Đào Dung chủ động nhắc đến việc chăm sóc cho Hứa Ân, anh đồng ý, đưa ông về nhà ở Tô Châu.
Hôm về cũng là ngày tuyên án của Nguỵ Tiến, người nhà họ Hứa ngăn cách hết mọi tin tức, rút đầu dây điện thoại ra, vứt hết báo đi không để ba Hứa nghe thấy chút tin tức nào.
Giữa trưa, Hứa Hoài Thi ngồi cạnh ba kể cho ông nghe chuyện cổ tích, không biết ông có hiểu không. Đào Dung bận rộn trong phòng bếp, vốn Hứa Hoài Tụng cũng định giúp một tay, nhưng đây chẳng phải là lĩnh vực sở trường của anh, bị “đuổi” vài lần đành phải đi ra ban công.
Vì tay Nguyễn Dụ đang bị thương cô phải nằm phơi nắng dưỡng thương ở đó với bà ngoại Hứa.
Anh bước lại đó đúng lúc bà ngoại Hứa đang che miệng nói: “Hoài Tụng nó còn chưa đến nhà gặp ba mẹ con sao?” Bà sợ cháu mình không hết lòng, phụ bạc một cô gái tốt thế này.
Nguyễn Dụ đang định giải thích, Hứa Hoài Tụng đã cười nói: “Bà, oan cho con quá, con muốn đi mà cô ấy không cho con đi.”
Ánh mắt của bà ngoại Hứa chuyển sang nhìn Nguyễn Dụ.
Cô cười ha ha, giơ bàn tay đang kết vảy của mình lên: “Con muốn đợi tay con khỏi hẳn rồi hẳn đi, để ba mẹ con khỏi lo lắng.”
Bà ngoại Hứa như hiểu ra, híp mắt cười: “Hai đứa có dự tính là được rồi. Vậy Hoài Tụng về sau có cần phải đi Mỹ nữa không?”
“Cuối tháng này con còn một phiên toà cuối cùng, sau khi kết thúc chỉ cần không có tình huống gì đặc biệt thì con cũng không đi nữa.”
Đuôi mắt bà ngoại Hứa như sáng lên, tay phải vỗ vào tay trái, như đang nói “cứ quyết định vậy đi”.
Nguyễn Dụ ngơ ngác, không hiểu gì cho lắm.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu cười, nói với cô: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Cô gật đầu theo anh vào phòng tắm.
Trong thời gian này, mọi chuyện trong nhà cần động vào nước đều là do một tay Hứa Hoài Tụng làm. Ngay cả lúc cô rửa tay anh cũng cầm tăm bông lau cho cô, cẩn thận tránh không động vào vết thương.
Nguyễn Dụ cúi nhìn động tác của anh, nói: “Kết vảy rồi, không sao đâu.”
Hứa Hoài Tụng không chút để ý mà tiếp tục “hầu hạ” cô, xong xuôi, anh đóng cửa phòng tắm lại, mở điện thoại ra.
Cô dùng khẩu hình nói với anh: “Đã có kết quả tuyên án chưa?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, mở một bản phán quyết điện tử ra.
Nguyễn Dụ nhón người lại đọc, là phán tạm hoãn tử hình.
Thấy cô nhíu mày khó hiểu, Hứa Hoài Tụng nói thầm giải thích: “Chỉ thẩm một phiên toà đã ra phán quyết thế này đều là do sức ép từ dư luận, nhưng sau lưng anh ta vẫn còn một vụ án ma tuý chưa được tra rõ, tạm hoãn tử hình là để cho anh ta một cơ hội phối hợp với cảnh sát bắt giữ tổ chức buôn bán ma tuý.”
Cô gật đầu, thấy anh có vẻ như đã lường trước việc này, cô cũng không hỏi gì nhiều, nói nhỏ: “Chuyện của Châu Tuấn thế nào rồi?”
“Nửa tháng sau xét xử.”
“Chị Trương nắm chắc được mấy phần?”
Anh cười cười xoa đầu cô: “Không nhắc đến nắm chắc, chỉ cần hết sức là được.”
Hai người ở một đêm tại Tô Châu, thấy cảm xúc của ba Hứa trên cơ bản đã ổn định liền về Hàng Châu.
Trong nửa tháng tiếp theo, Hứa Hoài Tụng vừa chuẩn bị cho phiên toà cuối cùng ở Mỹ, vừa theo dõi tiến độ vụ án của Châu Tuấn, buổi tối trước khi xét xử, anh xác nhận lại lần cuối với chị Trương ở sở luật, hơn mười giờ mới về đến nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai Nguyễn Dụ phải đến Hoàn Thị họp, chuẩn bị cho lễ bấm máy sắp tới, vì thế cô ngủ rất sớm. Lúc mơ màng tỉnh lại, cô thấy Hứa Hoài Tụng đã vào phòng, đang ngồi cạnh giường nắm lấy bàn tay bị thương của cô.
Cô ngẩn ra, hỏi: “Anh về rồi à.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, vén tóc mái của cô lên: “Anh làm em tỉnh à, ngủ tiếp đi, anh đi tắm.” Nói rồi anh tắt đèn giường mà mình vừa bật lên.
Nguyễn Dụ gật đầu, che miệng ngáp một cái, giờ mới phát hiện ra, lúc nãy tỉnh lại, cô thấy ngón áp út trên tay trái ngưa ngứa, như bị cái dây buộc vào vậy.
Nhưng khi nhìn lên tay mình, cô không thấy có bất kỳ dấu vết nào cả.
Nguyễn Dụ rất nhanh lại thiếp đi, ngủ thẳng đến sáng. Hứa Hoài Tụng đã dậy từ sớm, mặc sẵn áo sơ mi.
Cô tỉnh hẳn ra, bò dậy: “Hôm nay em thắt cà vạt cho anh.”
Hứa Hoài Tụng ngưng lại, cười cười: “Anh có lên biện hộ đâu.”
Cô bò xuống dường dùng giọng điệu nói: “ngày đầu tiên con trai gia nhập đội thiếu niên tiền phong, đương nhiên phải do mẹ đeo khăn quàng đỏ cho con”. “Nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên anh dùng thân phận luật sư thực tập vào toà án Trung Quốc.”
Cô nhón chân lên, chăm chú thắt cà vạt cho anh.
Hứa Hoài Tụng cúi nhìn động tác thành thạo của cô, hỏi: “Em học lúc nào đấy?”
“Lúc anh ở sở luật.”
Anh nhếch lông mày lên: “Vậy ai làm người mẫu cho em?”
Việc lớn đã xong. Cô khựng lại, chỉ ra đằng sau anh: “Còn là ai được chứ, cây treo quần áo.”
Anh cười cười: “Được rồi, đi đánh răng rửa mặt đi.”
Nguyễn Dụ gật đầu vào phòng tắm, lúc ăn sáng, cô vừa gặm bánh mỳ kẹp, vừa hỏi anh: “Ngày nay họp sẽ phải chọn vài cái tên dự bị cho bộ phim, anh có ý kiến gì không?”
“Tên lúc trước khá ổn mà?”
“Nhưng cái tên đó chưa chắc đã qua, người chế tác nói nó hơi sắc-tình…..” Nguyễn Dụ tức tối uống một hớp sữa bò, “anh nói xem, ý nghĩ con người bây giờ sao lại đen tối thế chứ, cái tên này ý nghĩa rõ ràng là——“rất muốn nói với anh một bí mật”.
Có vẻ như từ trước đến nay anh cũng luôn hiểu lầm cái gì đó, động tác cắn bánh mỳ kẹp của Hứa Hoài Tụng hơi khựng lại, anh ừ một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô: “Ừ, đúng là đen tối thật.”
Ăn sáng xong, Hứa Hoài Tụng đưa Nguyễn Dụ đến Hoàn Thị, tới tầng bảy họp như những lần trước, lúc vào thang máy, cô gặp người mà đã lâu cô không gặp – Tôn Diệu Hàm.
Một tháng trước, Tôn Diệu Hàm được chọn làm nữ chính. Mặc dù có một phần là nhờ Nguyễn Dụ, nhưng chủ yếu là do khí chất của cô ấy rất phù hợp với nhân vật trong nguyên tác.
Hai người đã từng liên lạc bằng điện thoại trước đó, chỉ có điều không gặp được nhau, lần này tình cờ gặp, Tôn Diệu Hàm vui vẻ lại kinh ngạc: “Chị! Em với chị đúng là có duyên gặp nhau trong thang máy!”
Cô ấy nói trong vô thức, nói xong hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi.
Hiển nhiên, Nguỵ Tiến đã để lại bóng ma trong lòng cô ấy, đến giờ vẫn chưa tiêu tan.
Nguyễn Dụ vỗ lưng cô ấy: “Trôi qua hết rồi, suốt hành trình của bộ phim này chị đều có mặt, đảm bảo em sẽ không gặp phải chuyện tương tự nữa.”
Cô ấy gật đầu: “Chị đúng là quý nhân của đời em.”
Nguyễn Dụ cười cười: “Hôm nay em đến Hoàn Thị làm gì?”
“Chủ tịch Sầm gọi em đến, nói muốn mời em với anh Thức Xán ăn cơm, để bọn em làm quen với nhau, đến khi bấm máy cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Cô ấy vừa dứt lời, thang máy dừng lại trước tầng bảy.
Nguyễn Dụ vẫy tay với cô ấy rồi bước ra.
Để kịp giờ phiên toà của Hứa Hoài Tụng, hôm nay cô đến sớm hơn nhiều, phòng hội nghị mới có vài người đang ngồi tám chuyện. Vừa bước vào cô đã nghe thấy một cô gái kích động nói: “Vậy chẳng phải là Trương Học Hữu (Jacky Cheung) có người kế nghiệp rồi à!”
Giờ Nguyễn Dụ cũng khá quen thuộc với mọi người rồi, cười nói: “Ở đâu lại có người giật giải rồi à?”
“Dụ Dụ cậu không đọc tin tức trên Weibo à, là nam chính của chúng ta.”
Lý Thức Xán?
Cô ngẩn ra: “Cậu ấy giành được giải gì?”
“Không phải đạt giải, sau vụ Trương Học Hữu bắt được một tên tội phạm bỏ trốn trong buổi hoà nhạc “Bát liên sát”, hôm qua Lý Thức Xán cũng bắt được một tên trong buổi hoà nhạc ở Thượng Hải, nghe nói là một tên tội phạm giết người. Đây đúng là điềm tốt trước lễ bấm máy.”
Vài người nói chuyện đến khi những nhân viên tham gia cuộc họp đến đông đủ thì bắt đầu.
Gần trưa, Nguyễn Dụ nhận được một tin nhắn.
Lý Thức Xán: “Tan họp chưa? Chú Sầm mời chị lên tầng mười chín ăn cơm.”
Vì đã gặp Tôn Diệu Hàm trong thang máy, Nguyễn Dụ cũng không bất ngờ khi Lý Thức Xán ở đó, nhẹ nhàng cúi đầu trả lời tin nhắn: “Còn một chút nữa, chẳng phải mọi người ra ngoài ăn à?”
Lý Thức Xán: “Phóng viên ở bên ngoài không để yên đâu, chú Sầm đã mời đầu bếp đến, làm một bàn thức ăn thường ngày, khi nào tan họp chị lên đây đi.”
Bởi vì là Sầm Vinh Thận mời, Nguyễn Dụ cũng khó mà từ chối, sau khi kết thúc cuộc họp cô lên tầng mười chín, ngượng ngùng gật đầu với ba người đang đợi cô: “Chú Sầm, xin lỗi, cháu vừa tan họp xong.”
“Không sao, ăn một bữa cơm với nhau không cần phải nghiêm túc như thế. Nào, ngồi đi.”
Bốn người ngồi trên một chiếc bàn tròn lớn, toàn là thức ăn nổi tiếng của Giang Nam, có vài món ăn Tô Châu mà Nguyễn Dụ rất thích.
Có thể là sự sắp xếp của Sầm Vinh Thận, cũng có thể là Lý Thức Xán.
Lúc ngồi xuống cô hơi câu nệ, Tôn Diệu Hàm và Lý Thức Xán thì ngược lại, hai người đã ngồi cả một buổi, có vẻ tự do hơn nhiều. Bầu không khí của bữa ăn khá thoải mái.
Vốn dĩ tính cách của Lý Thức Xán cũng khá hướng ngoại, nói không ngừng nghỉ.
Ăn xong cơm có người bưng trà lên. Vì lịch trình công việc, Sầm Vinh Thận rời khỏi Hoàn Thị, trên tầng mười chín chỉ còn lại ba người.
Tôn Diệu Hàm vừa ăn hoa quả vừa hỏi: “Anh Thức Xán, hôm qua anh bắt được tội phạm giết người thật à? Anh giỏi thế?”
Lý Thức Xán dùng biểu cảm “vậy mà em cũng tin à”: “Công ty mượn việc này để nâng anh lên tạo độ hot thôi, vốn dĩ người ta chẳng phải fan của anh, chỉ là trùng hợp bị bắt gần đó.”
Tôn Diệu Hàm “Ồ” một tiếng kéo dài: “Thì ra là thế, anh đúng là thành thật…”
Lý Thức Xán ngẩn ra.
Nguyễn Dụ vốn đang định xuống tầng bảy họp tiếp, nghe thấy lời này của cô ấy thì dừng lại hỏi Lý Thức Xán: “Vụ này có liên quan gì đến bộ phim không?”
Cậu ấy lắc đầu: “Là công ty quản lí bên kia của em.”
Cô ừ một tiếng, do dự rồi nói: “Nhưng hình như lúc trước chủ tịch Nguỵ có ý định dùng scandal để trói buộc cậu với bộ phim?”
Lý Thức Xán gật đầu: “Có thể là định dựa vào vụ đạo văn, lôi mối quan hệ của em, chị và Sầm Tư Tư ra làm chủ đề. Chị yên tâm, chú Sầm sẽ không làm những chuyện này đâu.”
Nguyễn Dụ đương nhiên biết Sầm Vinh Thận sẽ không lấy con gái ra để tạo scandal, cũng sẽ không dùng “tình tay ba” kiểu này để thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô quan tâm đến một vấn đề khác: “Vậy lúc chủ tịch Nguỵ còn tại chức, cậu với luật sư Hứa đã thương lượng phương án ứng phó gì vậy?”
Bởi vì Nguỵ Tiến đã bị bắt, không cần sử dụng đến phương án ứng phó nữa, Hứa Hoài Tụng không nhắc gì đến chuyện này. Anh không nói, cô chỉ đành hỏi Lý Thức Xán.
Nhưng khi nhắc đến vấn đề này, nụ cười trên mặt Lý Thức Xán chợt tắt, cậu trầm mặc.
Nguyễn Dụ a nhỏ một tiếng: “Nếu không tiện thì không nói cũng được, tôi chỉ tò mò chút thôi…”
“Không có gì mà không tiện,” Lý Thức Xán nói, “bời vì lo lắng dùng chuyện tình cảm để tạo độ hot sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của chị, luật sư Hứa đã đưa ra phương án ứng phó, dùng cách trực tiếp nhất để dập tắt lời đồn…”
“Cách trực tiếp nhất?”
Lý Thức Xán cười cười, ngẩng đầu nói: “Ừ, anh ấy nói, nếu vẫn dính phải scandal, anh ấy sẽ kết hôn với chị.”
Anh không tự ý bóc hai bức thư còn lại ra, để nguyên vẹn đưa cho Đào Dung và Hứa Hoài Thi.
Sau nửa tháng, Hứa Hoài Tụng lấy được kết quả của cuộc thi tư pháp, anh thông qua một cách thuận lợi. Tình trạng của Hứa Ân cũng ổn định lại, đã làm thủ tục để xuất viện.
Vốn Nguyễn Dụ định đón ông về chung cư của mình, nhưng thấy vết thương trên tay cô còn chưa lành, Hứa Hoài Tụng không đành lòng, hơn nữa trong chung cư cũng không có phòng, vì vậy khi Đào Dung chủ động nhắc đến việc chăm sóc cho Hứa Ân, anh đồng ý, đưa ông về nhà ở Tô Châu.
Hôm về cũng là ngày tuyên án của Nguỵ Tiến, người nhà họ Hứa ngăn cách hết mọi tin tức, rút đầu dây điện thoại ra, vứt hết báo đi không để ba Hứa nghe thấy chút tin tức nào.
Giữa trưa, Hứa Hoài Thi ngồi cạnh ba kể cho ông nghe chuyện cổ tích, không biết ông có hiểu không. Đào Dung bận rộn trong phòng bếp, vốn Hứa Hoài Tụng cũng định giúp một tay, nhưng đây chẳng phải là lĩnh vực sở trường của anh, bị “đuổi” vài lần đành phải đi ra ban công.
Vì tay Nguyễn Dụ đang bị thương cô phải nằm phơi nắng dưỡng thương ở đó với bà ngoại Hứa.
Anh bước lại đó đúng lúc bà ngoại Hứa đang che miệng nói: “Hoài Tụng nó còn chưa đến nhà gặp ba mẹ con sao?” Bà sợ cháu mình không hết lòng, phụ bạc một cô gái tốt thế này.
Nguyễn Dụ đang định giải thích, Hứa Hoài Tụng đã cười nói: “Bà, oan cho con quá, con muốn đi mà cô ấy không cho con đi.”
Ánh mắt của bà ngoại Hứa chuyển sang nhìn Nguyễn Dụ.
Cô cười ha ha, giơ bàn tay đang kết vảy của mình lên: “Con muốn đợi tay con khỏi hẳn rồi hẳn đi, để ba mẹ con khỏi lo lắng.”
Bà ngoại Hứa như hiểu ra, híp mắt cười: “Hai đứa có dự tính là được rồi. Vậy Hoài Tụng về sau có cần phải đi Mỹ nữa không?”
“Cuối tháng này con còn một phiên toà cuối cùng, sau khi kết thúc chỉ cần không có tình huống gì đặc biệt thì con cũng không đi nữa.”
Đuôi mắt bà ngoại Hứa như sáng lên, tay phải vỗ vào tay trái, như đang nói “cứ quyết định vậy đi”.
Nguyễn Dụ ngơ ngác, không hiểu gì cho lắm.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu cười, nói với cô: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Cô gật đầu theo anh vào phòng tắm.
Trong thời gian này, mọi chuyện trong nhà cần động vào nước đều là do một tay Hứa Hoài Tụng làm. Ngay cả lúc cô rửa tay anh cũng cầm tăm bông lau cho cô, cẩn thận tránh không động vào vết thương.
Nguyễn Dụ cúi nhìn động tác của anh, nói: “Kết vảy rồi, không sao đâu.”
Hứa Hoài Tụng không chút để ý mà tiếp tục “hầu hạ” cô, xong xuôi, anh đóng cửa phòng tắm lại, mở điện thoại ra.
Cô dùng khẩu hình nói với anh: “Đã có kết quả tuyên án chưa?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, mở một bản phán quyết điện tử ra.
Nguyễn Dụ nhón người lại đọc, là phán tạm hoãn tử hình.
Thấy cô nhíu mày khó hiểu, Hứa Hoài Tụng nói thầm giải thích: “Chỉ thẩm một phiên toà đã ra phán quyết thế này đều là do sức ép từ dư luận, nhưng sau lưng anh ta vẫn còn một vụ án ma tuý chưa được tra rõ, tạm hoãn tử hình là để cho anh ta một cơ hội phối hợp với cảnh sát bắt giữ tổ chức buôn bán ma tuý.”
Cô gật đầu, thấy anh có vẻ như đã lường trước việc này, cô cũng không hỏi gì nhiều, nói nhỏ: “Chuyện của Châu Tuấn thế nào rồi?”
“Nửa tháng sau xét xử.”
“Chị Trương nắm chắc được mấy phần?”
Anh cười cười xoa đầu cô: “Không nhắc đến nắm chắc, chỉ cần hết sức là được.”
Hai người ở một đêm tại Tô Châu, thấy cảm xúc của ba Hứa trên cơ bản đã ổn định liền về Hàng Châu.
Trong nửa tháng tiếp theo, Hứa Hoài Tụng vừa chuẩn bị cho phiên toà cuối cùng ở Mỹ, vừa theo dõi tiến độ vụ án của Châu Tuấn, buổi tối trước khi xét xử, anh xác nhận lại lần cuối với chị Trương ở sở luật, hơn mười giờ mới về đến nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai Nguyễn Dụ phải đến Hoàn Thị họp, chuẩn bị cho lễ bấm máy sắp tới, vì thế cô ngủ rất sớm. Lúc mơ màng tỉnh lại, cô thấy Hứa Hoài Tụng đã vào phòng, đang ngồi cạnh giường nắm lấy bàn tay bị thương của cô.
Cô ngẩn ra, hỏi: “Anh về rồi à.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, vén tóc mái của cô lên: “Anh làm em tỉnh à, ngủ tiếp đi, anh đi tắm.” Nói rồi anh tắt đèn giường mà mình vừa bật lên.
Nguyễn Dụ gật đầu, che miệng ngáp một cái, giờ mới phát hiện ra, lúc nãy tỉnh lại, cô thấy ngón áp út trên tay trái ngưa ngứa, như bị cái dây buộc vào vậy.
Nhưng khi nhìn lên tay mình, cô không thấy có bất kỳ dấu vết nào cả.
Nguyễn Dụ rất nhanh lại thiếp đi, ngủ thẳng đến sáng. Hứa Hoài Tụng đã dậy từ sớm, mặc sẵn áo sơ mi.
Cô tỉnh hẳn ra, bò dậy: “Hôm nay em thắt cà vạt cho anh.”
Hứa Hoài Tụng ngưng lại, cười cười: “Anh có lên biện hộ đâu.”
Cô bò xuống dường dùng giọng điệu nói: “ngày đầu tiên con trai gia nhập đội thiếu niên tiền phong, đương nhiên phải do mẹ đeo khăn quàng đỏ cho con”. “Nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên anh dùng thân phận luật sư thực tập vào toà án Trung Quốc.”
Cô nhón chân lên, chăm chú thắt cà vạt cho anh.
Hứa Hoài Tụng cúi nhìn động tác thành thạo của cô, hỏi: “Em học lúc nào đấy?”
“Lúc anh ở sở luật.”
Anh nhếch lông mày lên: “Vậy ai làm người mẫu cho em?”
Việc lớn đã xong. Cô khựng lại, chỉ ra đằng sau anh: “Còn là ai được chứ, cây treo quần áo.”
Anh cười cười: “Được rồi, đi đánh răng rửa mặt đi.”
Nguyễn Dụ gật đầu vào phòng tắm, lúc ăn sáng, cô vừa gặm bánh mỳ kẹp, vừa hỏi anh: “Ngày nay họp sẽ phải chọn vài cái tên dự bị cho bộ phim, anh có ý kiến gì không?”
“Tên lúc trước khá ổn mà?”
“Nhưng cái tên đó chưa chắc đã qua, người chế tác nói nó hơi sắc-tình…..” Nguyễn Dụ tức tối uống một hớp sữa bò, “anh nói xem, ý nghĩ con người bây giờ sao lại đen tối thế chứ, cái tên này ý nghĩa rõ ràng là——“rất muốn nói với anh một bí mật”.
Có vẻ như từ trước đến nay anh cũng luôn hiểu lầm cái gì đó, động tác cắn bánh mỳ kẹp của Hứa Hoài Tụng hơi khựng lại, anh ừ một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô: “Ừ, đúng là đen tối thật.”
Ăn sáng xong, Hứa Hoài Tụng đưa Nguyễn Dụ đến Hoàn Thị, tới tầng bảy họp như những lần trước, lúc vào thang máy, cô gặp người mà đã lâu cô không gặp – Tôn Diệu Hàm.
Một tháng trước, Tôn Diệu Hàm được chọn làm nữ chính. Mặc dù có một phần là nhờ Nguyễn Dụ, nhưng chủ yếu là do khí chất của cô ấy rất phù hợp với nhân vật trong nguyên tác.
Hai người đã từng liên lạc bằng điện thoại trước đó, chỉ có điều không gặp được nhau, lần này tình cờ gặp, Tôn Diệu Hàm vui vẻ lại kinh ngạc: “Chị! Em với chị đúng là có duyên gặp nhau trong thang máy!”
Cô ấy nói trong vô thức, nói xong hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi.
Hiển nhiên, Nguỵ Tiến đã để lại bóng ma trong lòng cô ấy, đến giờ vẫn chưa tiêu tan.
Nguyễn Dụ vỗ lưng cô ấy: “Trôi qua hết rồi, suốt hành trình của bộ phim này chị đều có mặt, đảm bảo em sẽ không gặp phải chuyện tương tự nữa.”
Cô ấy gật đầu: “Chị đúng là quý nhân của đời em.”
Nguyễn Dụ cười cười: “Hôm nay em đến Hoàn Thị làm gì?”
“Chủ tịch Sầm gọi em đến, nói muốn mời em với anh Thức Xán ăn cơm, để bọn em làm quen với nhau, đến khi bấm máy cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Cô ấy vừa dứt lời, thang máy dừng lại trước tầng bảy.
Nguyễn Dụ vẫy tay với cô ấy rồi bước ra.
Để kịp giờ phiên toà của Hứa Hoài Tụng, hôm nay cô đến sớm hơn nhiều, phòng hội nghị mới có vài người đang ngồi tám chuyện. Vừa bước vào cô đã nghe thấy một cô gái kích động nói: “Vậy chẳng phải là Trương Học Hữu (Jacky Cheung) có người kế nghiệp rồi à!”
Giờ Nguyễn Dụ cũng khá quen thuộc với mọi người rồi, cười nói: “Ở đâu lại có người giật giải rồi à?”
“Dụ Dụ cậu không đọc tin tức trên Weibo à, là nam chính của chúng ta.”
Lý Thức Xán?
Cô ngẩn ra: “Cậu ấy giành được giải gì?”
“Không phải đạt giải, sau vụ Trương Học Hữu bắt được một tên tội phạm bỏ trốn trong buổi hoà nhạc “Bát liên sát”, hôm qua Lý Thức Xán cũng bắt được một tên trong buổi hoà nhạc ở Thượng Hải, nghe nói là một tên tội phạm giết người. Đây đúng là điềm tốt trước lễ bấm máy.”
Vài người nói chuyện đến khi những nhân viên tham gia cuộc họp đến đông đủ thì bắt đầu.
Gần trưa, Nguyễn Dụ nhận được một tin nhắn.
Lý Thức Xán: “Tan họp chưa? Chú Sầm mời chị lên tầng mười chín ăn cơm.”
Vì đã gặp Tôn Diệu Hàm trong thang máy, Nguyễn Dụ cũng không bất ngờ khi Lý Thức Xán ở đó, nhẹ nhàng cúi đầu trả lời tin nhắn: “Còn một chút nữa, chẳng phải mọi người ra ngoài ăn à?”
Lý Thức Xán: “Phóng viên ở bên ngoài không để yên đâu, chú Sầm đã mời đầu bếp đến, làm một bàn thức ăn thường ngày, khi nào tan họp chị lên đây đi.”
Bởi vì là Sầm Vinh Thận mời, Nguyễn Dụ cũng khó mà từ chối, sau khi kết thúc cuộc họp cô lên tầng mười chín, ngượng ngùng gật đầu với ba người đang đợi cô: “Chú Sầm, xin lỗi, cháu vừa tan họp xong.”
“Không sao, ăn một bữa cơm với nhau không cần phải nghiêm túc như thế. Nào, ngồi đi.”
Bốn người ngồi trên một chiếc bàn tròn lớn, toàn là thức ăn nổi tiếng của Giang Nam, có vài món ăn Tô Châu mà Nguyễn Dụ rất thích.
Có thể là sự sắp xếp của Sầm Vinh Thận, cũng có thể là Lý Thức Xán.
Lúc ngồi xuống cô hơi câu nệ, Tôn Diệu Hàm và Lý Thức Xán thì ngược lại, hai người đã ngồi cả một buổi, có vẻ tự do hơn nhiều. Bầu không khí của bữa ăn khá thoải mái.
Vốn dĩ tính cách của Lý Thức Xán cũng khá hướng ngoại, nói không ngừng nghỉ.
Ăn xong cơm có người bưng trà lên. Vì lịch trình công việc, Sầm Vinh Thận rời khỏi Hoàn Thị, trên tầng mười chín chỉ còn lại ba người.
Tôn Diệu Hàm vừa ăn hoa quả vừa hỏi: “Anh Thức Xán, hôm qua anh bắt được tội phạm giết người thật à? Anh giỏi thế?”
Lý Thức Xán dùng biểu cảm “vậy mà em cũng tin à”: “Công ty mượn việc này để nâng anh lên tạo độ hot thôi, vốn dĩ người ta chẳng phải fan của anh, chỉ là trùng hợp bị bắt gần đó.”
Tôn Diệu Hàm “Ồ” một tiếng kéo dài: “Thì ra là thế, anh đúng là thành thật…”
Lý Thức Xán ngẩn ra.
Nguyễn Dụ vốn đang định xuống tầng bảy họp tiếp, nghe thấy lời này của cô ấy thì dừng lại hỏi Lý Thức Xán: “Vụ này có liên quan gì đến bộ phim không?”
Cậu ấy lắc đầu: “Là công ty quản lí bên kia của em.”
Cô ừ một tiếng, do dự rồi nói: “Nhưng hình như lúc trước chủ tịch Nguỵ có ý định dùng scandal để trói buộc cậu với bộ phim?”
Lý Thức Xán gật đầu: “Có thể là định dựa vào vụ đạo văn, lôi mối quan hệ của em, chị và Sầm Tư Tư ra làm chủ đề. Chị yên tâm, chú Sầm sẽ không làm những chuyện này đâu.”
Nguyễn Dụ đương nhiên biết Sầm Vinh Thận sẽ không lấy con gái ra để tạo scandal, cũng sẽ không dùng “tình tay ba” kiểu này để thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô quan tâm đến một vấn đề khác: “Vậy lúc chủ tịch Nguỵ còn tại chức, cậu với luật sư Hứa đã thương lượng phương án ứng phó gì vậy?”
Bởi vì Nguỵ Tiến đã bị bắt, không cần sử dụng đến phương án ứng phó nữa, Hứa Hoài Tụng không nhắc gì đến chuyện này. Anh không nói, cô chỉ đành hỏi Lý Thức Xán.
Nhưng khi nhắc đến vấn đề này, nụ cười trên mặt Lý Thức Xán chợt tắt, cậu trầm mặc.
Nguyễn Dụ a nhỏ một tiếng: “Nếu không tiện thì không nói cũng được, tôi chỉ tò mò chút thôi…”
“Không có gì mà không tiện,” Lý Thức Xán nói, “bời vì lo lắng dùng chuyện tình cảm để tạo độ hot sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của chị, luật sư Hứa đã đưa ra phương án ứng phó, dùng cách trực tiếp nhất để dập tắt lời đồn…”
“Cách trực tiếp nhất?”
Lý Thức Xán cười cười, ngẩng đầu nói: “Ừ, anh ấy nói, nếu vẫn dính phải scandal, anh ấy sẽ kết hôn với chị.”
Bình luận facebook