Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
2332
Xem ra ba cũng sớm đã thông báo cho Lục Chí Khiêm biết,nhưng tại sao lại không nói với Khương Thục Đồng。
Ba người này,quan hệ khó xử như vậy,mắt bên trái của Khương Thục Đồng luôn giật,trực giác cho biết sẽ có chuyện gì sắp xảy ra,vốn dĩ cô ta không muốn đi,nhưng nếu như cô ta không đi,thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì。
Cho nên,cô ta chải chuốt lại bản thân,liền theo xe của Lục Chí khiêm đi đến nơi đó,trên đường đi trong lòng cô ta thấp thỏm bất an。
Khi đến nơi,ba và Cố Minh Thành đã đến đó,hai người đang thảo luận về những chuyện trên thương trường,theo lý mà nói,những người tầng lớp như Cố Minh Thành,với ba của Khương Thục Đồng sẽ không có gì nói,nhưng xem ra,anh ta rất kiên nhẫn,thường thuật những chi tiết đối với khách hàng nên duy trì bảo vệ như thế nào,cách tiến hành hoạt động vốn。
Anh ta giống như đang dạy cho ba thì phải。
Sau khi chào hỏi,mọi người ngồi vào bàn tiệc,Khương Thục Đồng ngồi ngay bên trái của Lục Chí Khiêm,bên phải là Cố Minh Thành。
Trong buổi tiệc,Khương Lịch Niên luôn nói Lục Chí Khiêm đã giúp ít cho ông ta rất nhiều,rất cám ơn anh ta,còn nói hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi,vẫn chưa có con cái,nhờ Lục Chí Khiêm đừng chê bai xuất thân của Khương Thục Đồng,còn bảo hai người uống ly rượu giao bôi nữa。
Khương Thục Đồng hiện nay mới biết mục đích vì sao ba lại gọi ba người họ đến đây,muốn thể hiện tình yêu ân ái trước mặt Cố Minh Thành,là vì muốn cản trở sự phát triển giữa cô ta và Cố Minh Thành。
Xuất thân của Khương Thục Đồng,tuy rằng không phải là đại phú đại quý gì,nhưng ít ra cũng là gia đình khá giả,ông ta chà đạp cô ta như vậy,tuyệt đó không phải làm cho Lục Chí Khiêm xem,là làm cho Cố Minh Thành xem。
Nhưng nào ngờ,cô ta rõ ràng không có phát triển với Cố Minh Thành,chỉ có là trước khi quen biết Lục Chí Khiêm,với Cố Minh Thành có một trận yêu xoay chuyển trời đất trên giường,và nụ hôn trước đây thôi。
“ Đến đây nào,vợ yêu ! ” Lục Chí Khiêm và Khương Lịch Niên hai người phối hợp rất tốt,anh ta bưng trên tay ly rượu rồi đứng lên。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đang ngồi do dự,sắc mặt cô ta tái nhạt,nhưng tay trái của Lục Chí Khiêm dùng sức nắn chặt vai của cô ta,động tác này dưới bàn tiệc,đương nhiên là Cô Minh Thành không nhìn thấy。
Khương Thục Đồng đau đến nổi nhăn cả mày,bất đắc dĩ đã đứng lên,sau khi đứng lên,Lục Chí Khiêm vẫn còn đang nắn chặt vai của cô ta,cô ta đau ,nhưng không lên tiếng được,mặt nhìn sang Lục Chí Khiêm,chân mày chặt chẽ nhăn lại。
Sau cùng,hai người cũng đã uống ly rượu giao bôi。
Khương Lịch Niên nhìn thấy,liền vừa lòng cười,ánh mắt còn liếc qua mặt của Cố Minh Thành,Cố Minh Thành đang ngồi đó uống rượu。
Buổi tiệc này,trong lòng mọi người ai nấy đều có suy nghĩ riêng。
Mục đích của Khương Lịch Niên đạt được rồi,vẫn chưa ăn no bụng,cả bốn người liền rời khỏi quán ăn。
Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng khó chịu,sau khi Khương Lịch Niên và Cố Minh Thành đã lái xe quay về,cô ta nói muốn đi dạo,đi dạo phố tí,trong lòng rất buồn phiền。
Vẻ mặt đặc ý của Lục Chí Khiêm nhìn cô ta,miệng đang huýt sáo,“ Tối nay đừng quen về nhà nhé ! ”。
Khương Thục Đồng nghe không hiểu những ý ngầm trong mấy câu này,chỉ cảm thấy trong lòng chua xót,cô ta vì ai mà chua xót cô ta cũng không biết。
Cô ta kéo chặt áo khoác lại,mắt nhìn phía trước bước đi。
Nhưng vừa đi đến trước cửa trung tâm thương mại,liền bị một người kéo sang một bên,cô ta đang bị động đi theo người đó。
Đợi khi cô ta nhìn rõ mặt người đó là ai ,nước mắt đã oà oà tràn ra,người đó là Cố Minh Thành。
Anh ta không phải đã đi rồi sao,nhưng hiện nay,cô ta làm không rõ cảm xúc đối với Cố Minh Thành rốt cuộc là như thế nào。
Anh ta chỉ là đối tượng trải qua tình một đêm của mình thôi mà ,vốn dĩ không nghĩ sẽ gặp lại,hiện nay lại có vướng víu như thế này,trái tim của Khương Thục Đồng y như đang bị nướng trên chảo sắt vậy,cảm thấy khó chịu,nóng bỏng。
“ Anh buông tôi ra,buông tôi ra ! ” Khương Thục Đồng bắt đầu rơi nước mắt,cơ thể đang thụt lui về phía sau。
Nhưng Cố Minh Thành vốn dĩ không vì đó mà lay động,anh ta không nói một câu nào hết,kéo theo Khương Thục Đồng liền bước sang con hẻm nhỏ kế bên。
Chỗ sâu trong hẻm,yên tịnh và không có tiếng người。Khương Thục Đồng đối với những sự yên tịnh này vốn dĩ là sợ thấu tim,nhưng vì phía sau đang có người đó,cho nên, không cảm thấy sợ như trước nữa。
Người đó,trong đêm tối,một câu cũng không nói。
Anh ta quay người Khương Thục Đồng lại đè cô ta vào bức tường phía sau,bắt đầu cởi quần cô ta ra。
Khương Thục Đồng bỗng dưng hoảng sợ,mặc dù cô ta và Lục Chí Khiêm chưa từng trải nghiệm qua chuyện này,nhưng cô ta biết rõ tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra。
Cô ta vung vẫy,nhưng rõ ràng là thoát không được,trên người người đó,trên tay người đó đang giận dữ,hôm nay anh ta đạt không được mục đích sẽ không bỏ cuộc đâu,Khương Thục Đồng luôn sợ sự quyết liệt này của anh ta,khiến cô ta không thể từ chối,mà cũng không thể chấp nhận。
Khi Khương Thục Đồng vẫn chưa ý thức được gì,cô ta cảm nhận được sự tồn tại của Cố Minh Thành,thân thể của người đàn ông này rất cứng cỏi,đang chà xát trên người cô ta。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng rất sợ sự tối tăm này,nhưng trong cơ thể lại tràn ra loại khoái cảm đó,nhất thời khiến tất cả mọi chuyện đều tiêu tan như mây khói,cô ta chỉ biết,hiện nay,cô ta thuộc về người đàn ông này。
Phía sau cô ta tiết tấu như mãnh thú vậy,khiến cô ta không ngừng ren rỉ,lại mang theo chút giọng muốn khóc。
Cái lạnh của mùa đông,sự ấm ấp của chỗ nào đó,chỗ ướt nhờn giữ hai chân cô ta cảm giác như muốn đống thành băng,khiến cô ta không muốn dừng lại,cô ta dường như có một khoảng khắc muốn bay lên trời cao, sau đó lại lao xuống địa ngục。
Phụ nữ,không có tình dục sẽ không thể nghiệm được vui vẽ,nhưng một khi đã có tình dục,nếu trong thời gian dài lại không có, thì sẽ nhớ mãi và nhớ mãi,Khương Thục Đồng không biết sự nhớ nhung đó nhắm vào cái gì,nhớ về người đàn ông đó là hay nhớ về cuộc yêu đó。
Nếu như đây là thời cổ đại,cô ta như vậy y như đang chìm đắm vào hồ sâu vậy ?
Chữ “ Đãng phụ ” trong miệng Lục Chí Khiêm đại khái là chỉ cô ta,cô ta vốn dĩ là người có tính lăng nhăng mà。
Xem ra ba cũng sớm đã thông báo cho Lục Chí Khiêm biết,nhưng tại sao lại không nói với Khương Thục Đồng。
Ba người này,quan hệ khó xử như vậy,mắt bên trái của Khương Thục Đồng luôn giật,trực giác cho biết sẽ có chuyện gì sắp xảy ra,vốn dĩ cô ta không muốn đi,nhưng nếu như cô ta không đi,thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì。
Cho nên,cô ta chải chuốt lại bản thân,liền theo xe của Lục Chí khiêm đi đến nơi đó,trên đường đi trong lòng cô ta thấp thỏm bất an。
Khi đến nơi,ba và Cố Minh Thành đã đến đó,hai người đang thảo luận về những chuyện trên thương trường,theo lý mà nói,những người tầng lớp như Cố Minh Thành,với ba của Khương Thục Đồng sẽ không có gì nói,nhưng xem ra,anh ta rất kiên nhẫn,thường thuật những chi tiết đối với khách hàng nên duy trì bảo vệ như thế nào,cách tiến hành hoạt động vốn。
Anh ta giống như đang dạy cho ba thì phải。
Sau khi chào hỏi,mọi người ngồi vào bàn tiệc,Khương Thục Đồng ngồi ngay bên trái của Lục Chí Khiêm,bên phải là Cố Minh Thành。
Trong buổi tiệc,Khương Lịch Niên luôn nói Lục Chí Khiêm đã giúp ít cho ông ta rất nhiều,rất cám ơn anh ta,còn nói hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi,vẫn chưa có con cái,nhờ Lục Chí Khiêm đừng chê bai xuất thân của Khương Thục Đồng,còn bảo hai người uống ly rượu giao bôi nữa。
Khương Thục Đồng hiện nay mới biết mục đích vì sao ba lại gọi ba người họ đến đây,muốn thể hiện tình yêu ân ái trước mặt Cố Minh Thành,là vì muốn cản trở sự phát triển giữa cô ta và Cố Minh Thành。
Xuất thân của Khương Thục Đồng,tuy rằng không phải là đại phú đại quý gì,nhưng ít ra cũng là gia đình khá giả,ông ta chà đạp cô ta như vậy,tuyệt đó không phải làm cho Lục Chí Khiêm xem,là làm cho Cố Minh Thành xem。
Nhưng nào ngờ,cô ta rõ ràng không có phát triển với Cố Minh Thành,chỉ có là trước khi quen biết Lục Chí Khiêm,với Cố Minh Thành có một trận yêu xoay chuyển trời đất trên giường,và nụ hôn trước đây thôi。
“ Đến đây nào,vợ yêu ! ” Lục Chí Khiêm và Khương Lịch Niên hai người phối hợp rất tốt,anh ta bưng trên tay ly rượu rồi đứng lên。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đang ngồi do dự,sắc mặt cô ta tái nhạt,nhưng tay trái của Lục Chí Khiêm dùng sức nắn chặt vai của cô ta,động tác này dưới bàn tiệc,đương nhiên là Cô Minh Thành không nhìn thấy。
Khương Thục Đồng đau đến nổi nhăn cả mày,bất đắc dĩ đã đứng lên,sau khi đứng lên,Lục Chí Khiêm vẫn còn đang nắn chặt vai của cô ta,cô ta đau ,nhưng không lên tiếng được,mặt nhìn sang Lục Chí Khiêm,chân mày chặt chẽ nhăn lại。
Sau cùng,hai người cũng đã uống ly rượu giao bôi。
Khương Lịch Niên nhìn thấy,liền vừa lòng cười,ánh mắt còn liếc qua mặt của Cố Minh Thành,Cố Minh Thành đang ngồi đó uống rượu。
Buổi tiệc này,trong lòng mọi người ai nấy đều có suy nghĩ riêng。
Mục đích của Khương Lịch Niên đạt được rồi,vẫn chưa ăn no bụng,cả bốn người liền rời khỏi quán ăn。
Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng khó chịu,sau khi Khương Lịch Niên và Cố Minh Thành đã lái xe quay về,cô ta nói muốn đi dạo,đi dạo phố tí,trong lòng rất buồn phiền。
Vẻ mặt đặc ý của Lục Chí Khiêm nhìn cô ta,miệng đang huýt sáo,“ Tối nay đừng quen về nhà nhé ! ”。
Khương Thục Đồng nghe không hiểu những ý ngầm trong mấy câu này,chỉ cảm thấy trong lòng chua xót,cô ta vì ai mà chua xót cô ta cũng không biết。
Cô ta kéo chặt áo khoác lại,mắt nhìn phía trước bước đi。
Nhưng vừa đi đến trước cửa trung tâm thương mại,liền bị một người kéo sang một bên,cô ta đang bị động đi theo người đó。
Đợi khi cô ta nhìn rõ mặt người đó là ai ,nước mắt đã oà oà tràn ra,người đó là Cố Minh Thành。
Anh ta không phải đã đi rồi sao,nhưng hiện nay,cô ta làm không rõ cảm xúc đối với Cố Minh Thành rốt cuộc là như thế nào。
Anh ta chỉ là đối tượng trải qua tình một đêm của mình thôi mà ,vốn dĩ không nghĩ sẽ gặp lại,hiện nay lại có vướng víu như thế này,trái tim của Khương Thục Đồng y như đang bị nướng trên chảo sắt vậy,cảm thấy khó chịu,nóng bỏng。
“ Anh buông tôi ra,buông tôi ra ! ” Khương Thục Đồng bắt đầu rơi nước mắt,cơ thể đang thụt lui về phía sau。
Nhưng Cố Minh Thành vốn dĩ không vì đó mà lay động,anh ta không nói một câu nào hết,kéo theo Khương Thục Đồng liền bước sang con hẻm nhỏ kế bên。
Chỗ sâu trong hẻm,yên tịnh và không có tiếng người。Khương Thục Đồng đối với những sự yên tịnh này vốn dĩ là sợ thấu tim,nhưng vì phía sau đang có người đó,cho nên, không cảm thấy sợ như trước nữa。
Người đó,trong đêm tối,một câu cũng không nói。
Anh ta quay người Khương Thục Đồng lại đè cô ta vào bức tường phía sau,bắt đầu cởi quần cô ta ra。
Khương Thục Đồng bỗng dưng hoảng sợ,mặc dù cô ta và Lục Chí Khiêm chưa từng trải nghiệm qua chuyện này,nhưng cô ta biết rõ tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra。
Cô ta vung vẫy,nhưng rõ ràng là thoát không được,trên người người đó,trên tay người đó đang giận dữ,hôm nay anh ta đạt không được mục đích sẽ không bỏ cuộc đâu,Khương Thục Đồng luôn sợ sự quyết liệt này của anh ta,khiến cô ta không thể từ chối,mà cũng không thể chấp nhận。
Khi Khương Thục Đồng vẫn chưa ý thức được gì,cô ta cảm nhận được sự tồn tại của Cố Minh Thành,thân thể của người đàn ông này rất cứng cỏi,đang chà xát trên người cô ta。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng rất sợ sự tối tăm này,nhưng trong cơ thể lại tràn ra loại khoái cảm đó,nhất thời khiến tất cả mọi chuyện đều tiêu tan như mây khói,cô ta chỉ biết,hiện nay,cô ta thuộc về người đàn ông này。
Phía sau cô ta tiết tấu như mãnh thú vậy,khiến cô ta không ngừng ren rỉ,lại mang theo chút giọng muốn khóc。
Cái lạnh của mùa đông,sự ấm ấp của chỗ nào đó,chỗ ướt nhờn giữ hai chân cô ta cảm giác như muốn đống thành băng,khiến cô ta không muốn dừng lại,cô ta dường như có một khoảng khắc muốn bay lên trời cao, sau đó lại lao xuống địa ngục。
Phụ nữ,không có tình dục sẽ không thể nghiệm được vui vẽ,nhưng một khi đã có tình dục,nếu trong thời gian dài lại không có, thì sẽ nhớ mãi và nhớ mãi,Khương Thục Đồng không biết sự nhớ nhung đó nhắm vào cái gì,nhớ về người đàn ông đó là hay nhớ về cuộc yêu đó。
Nếu như đây là thời cổ đại,cô ta như vậy y như đang chìm đắm vào hồ sâu vậy ?
Chữ “ Đãng phụ ” trong miệng Lục Chí Khiêm đại khái là chỉ cô ta,cô ta vốn dĩ là người có tính lăng nhăng mà。
Bình luận facebook