Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
2333
Động tác của Cố Minh Thành càng ngày càng lẹ,tiếng ren rỉ của Khương Thục Đồng cũng càng ngày càng cao,cảm giác ướt nhờn đó đã đẩy vào trong thân thể của Khương Thục Đồng,cô ta đã lớn tiếng la lớn。
Sau đó,Cố Minh Thành chỉnh trang lại quần áo của cô ta,xoay người cô ta lại,lấy áo khoác của anh ta ôm lại người của Khương Thục Đồng。
Nước Mắt của Khương Thục Đồng luôn rơi ,cự ly rất gần đang đấm vào vai của Cố Minh Thành,cô ta nói:“ Tôi đã có chồng rồi,bây giờ tôi là ngoại tình trong hôn nhân đó,hôm nay ba mới vừa nhắc tôi,anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Một khẩu khí oán hận。
“ Ngày mai đi ly hôn!” Cố Minh Thành nói với người phụ nữ bé nhỏ trong lòng mình。
“ Tôi không ly hôn!” Khương Thục Đồng cũng đang nóng giận。
“ Nếu như không ly hôn, những chuyện như vậy sau này cũng không tránh khỏi được ! ” Cố Minh Thành giống như cũng có chút nóng giận,anh ta đang chặt chẽ quấn lại thân thể bé nhỏ của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng biết điều Cố Minh Thành chỉ là chuyện những cuộc yêu như hôm nay,nhưng anh ta có biết được những cuộc yêu như vậy cô ta phải gánh trên lưng biết bao nhiêu áp lực tâm lý không?
“ Anh -- ” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,nước mắt rong rong nhìn Cố Minh Thành。
“ Đối với người phụ nữ trước hoặc sau ly hôn cũng đều thuộc về một người đàn ông,chuyện ly hay không ly hôn có khác biệt gì đâu?” Cố Minh Thành cuối đầu xuống,nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang trong lòng mình。
Quả nhiên,anh ta đã biết được chuyện Lục Chí Khiêm sau khi kết hôn chưa từng quan hệ với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy,chuyện này quá xấu hổ,cô ta luôn khóc。
Nhìn thấy cô ta khóc,đôi môi của Cố Minh Thành lại đè lên đôi môi của Khương Thục Đồng,mang theo một cơn giận dữ tuyệt vọng và chút mùi vị cưỡng cầu。
Những mùi vị trong miệng anh ta,Khương Thục Đồng cũng không phải lần đầu tiên nếm được。
Trước kết hôn mùi vị nụ hôn với Cố Minh Thành lên giường lần đó,và mùi vị nụ hôn của Cố Minh Thành lần này,đều đang chen lẫn trong đầu óc của Khương Thục Đồng。
Trước đây cô ta chưa từng nghĩ,sẽ có một ngày lại mê muội trong nụ hôn của một người đàn ông,khiến cô ta không thể nào thoát ra。
Những khoảnh khắc lửa đá điện quang trong đầu óc cô ta,rõ ràng là hai người,người đàn ông thì cao lớn,nhười phụ nữ lại bé nhỏ, cả thân thể của người phụ nữ đang bị ép kề sát vào Cố Minh Thành,đang bị anh ta hôn。
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ cùng Cố Minh Thành,người đàn ông cao cao tại thượng này,gia tài của anh ta khoảng ngàn tỷ,đang là tuổi tự lập,khuôn mặt lại đẹp trai tuấn tú,là vua độc thân kim cương có tiếng trong Hải Thành。
Còn cô ta,rất bình thường,tuy rằng có chút ít nhan sắc,nhưng đối với phụ nữ tài sắc song toàn mà nói,cô ta cũng không được xem như gì?Hơn nữa,cô ta từng kết hôn,tuy rằng hôn nhân không có sự thật vợ chồng,nhưng những người ngoài sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy,“ Danh tiếng,ly hôn ” Rất khó nghe,Lục Chí Khiêm ly hay không ly hôn vẫn còn là một chuyện khác。
Khương Thục Đồng cảm thấy rất khó chịu。
Trải qua trận chiến hồi nãy,cô ta đã không còn sức lực,đôi chân hầu như bước không nổi,Cố Minh Thành ôm ngang cô ta lại,để cô ta vào ghế bên cạnh tài xế,trước khi lái xe,anh ta nói:“ Lần sau đừng tuỳ tiện giới thiệu bạn gái cho tôi nữa,nếu như còn có lần sau,chuyện như thế này sẽ còn xảy ra nữa!”
Hôm nay anh ta luôn nhắc “ Chuyện như thế này ”,Khương Thục Đồng biết ý anh ta anh chỉ là cuộc yêu bỗng dưng xảy ra trong đêm nay, đối với cô ta, là hoàn toàn không đoán trước được,còn đối với anh ta,cũng là gợi ý một lúc,là do anh ta thật sự rất nóng giận。
Anh ta vì sao nóng giận?Chẳng lẽ vì ly rượu giao bôi cô ta đã uống cùng Lục Chí Khiêm sao?
Cố Minh Thành Đưa Khương Thục Đồng quay về nơi mà hệ thống giám sát không nhìn thấy được,Khương Thục Đồng xuống xe,cô ta cảm thấy trên người phát lạnh,giống như đang muốn sốt vậy。
Cố Minh Thành cũng không có hối thúc chuyện ly hôn của cô ta nữa,Khương Thục Đông kéo chặt lại áo khoác,quay về nhà。
Sáng mai,đúng như dự đoàn,Khương Thục Đồng đã bệnh,đang sốt rất nghiêm trọng,vừa tỉnh dậy,cô ta liền cảm thấy giọng rất khó chịu。
Nhưng mà Lục Chí Khiêm đã đi công tác,vì hồi nãy Khương Thục Đồng chưa ngủ dậy,Lục Chí Khiêm chỉ nhắn cho cô ta cái tin nhắn wechat,nói là phải qua Quảng Châu,phải mấy ngày mới về。
Đang bệnh trong người không ai chăm sóc,điều này khiến Khương Thục Đồng nhớ đến mẹ của mình,mẹ vừa mất đi không bao lâu,những đứa con cùng tuổi với cô ta,hiện nay đại khái vẫn còn được mẹ ôm ấp nhõng nhẽo trong lòng mẹ,cô ta lại kết hôn sớm với người ta,lại vướng víu với Cố Minh Thành như thế này,cô ta cũng không biết nên làm như thế nào,thà chết đi cho tốt。
Cô ta gửi một tin nhắn wechat cho Mạc Đại Sư,nói rằng đang sốt hôm nay không đến công ty được。
Tuy rằng cô ta vô cùng đói bụng,nhưng lại không có một chút sức lực,cũng đừng nói về việc ăn cơm。
Kích tình của đêm qua vẫn chưa nguội xuống,đôi chân cô ta vẫn còn rất ê ẩm, thêm vào đó lại đang bị sốt,trong khoảnh khắc này,Khương Thục Đồng cảm thấy thà chết đi còn hơn。
Cô ta ráng ngồi dậy,Khương Thục Đồng đã nấu một tô mì gói,ngồi trên bàn ăn。
Có người gõ cửa,khương Thục Đồng mang theo cơ thể mềm mịn không còn chút sức lực đi mở của。
Nhìn thấy người đó,ánh mắt cô ta vô cùng ngạc nhiên và chứa đầy rất nhiều cảm xúc -- là Cố Minh Thành。
Anh ta không sợ gặp được Lục Chí Khiêm sao?
Khương Thục Đồng không nói gì hết,lạnh lẽ quay người,ngồi trước bàn ăn, tiếp tục ăn mì。
Cố Minh Thành ngồi ngay bên cạnh cô ta,nhìn cô ta ăn mì,mặc dù chỉ được nhìn thấy vẻ mặt đầy oán hận của cô ta。
Khương Thục Đồng ăn rất lâu,nghe được anh ta nói:“ Đang oán hận tôi sao?”
Tay đang ăn của Khương Thục Đồng dừng lại。
Đương nhiên là--
Oán hận chứ
Oán hận anh ta trên thật tế đã biến cô ta thành một phụ nữ không trinh tiết,oán hận anh ta không ngại những ánh mắt của người khác đã tự tiện đến nhà cô ta。
Khương Thục Đồng trong lòng cảm thấy oán ức,những giọt nước mắt của cô ta đáp ba đáp ba rơi xuống tô mì。
“ Uống thuốc chưa?” Cố Minh Thành lại hỏi。
Khương Thục Đồng lắc đầu。
Cố Minh Thành đứng dậy,lục xung quanh tìm thuốc cho cô ta,cũng may tủ thuốc của nhà Khương Thục Đồng cũng không khó tìm,thuốc hạ sốt đã nhanh chóng đưa đến trước mặt Khương Thục Đồng,lại rót cho cô ta một ly nước ấm,Khương Thục Đồng ăn xong tô mì,Cố Minh Thành giúp cô ta thu dọn cái tô,thuốc đã có rồi,chỉ đợi Khương Thục Đồng uống thôi。
Trước đây,Khương Thục Đông ít khi bệnh,Lục Chí Khiêm cũng chưa từng hầu hạ cho cô ta uống qua thuốc。
Khương Thục Đồng uống thuốc xong,nói:“ Cố Tổng,tôi đã uống thuốc rồi,hiện nay muốn đi ngủ, mờ anh về!”
Đôi mắt lạnh lùng mà tuyệt đẹp,mang theo chút khẩu khí không thể nào từ chối。
“ Đợi cô ngủ rồi tôi mới về。” Giọng nói của Cố Minh Thànhn cũng trở nên dịu dàng。
Khương Thục Đồng bước lên giường,Cố Minh Thành đấp mềm cho cô ta,sau đó chuông cửa reo,Cố Minh Thành rời đi。
Dù sao cũng còn trẻ,ngủ tới buổi chiều,Khương Thục Đồng cảm thấy đã khoẻ lại rất nhiều,sau đó lại đi làm được mấy ngày,khi cô vừa muốn tan sở,cô ta nhận được điện thoại của đồn cảnh sát,nói Lục Chí Khiêm đã xảy ra tai nạn, tại đường Hải phong。
Khương Thục Đồng ngớ một hồi,Lục Chí Khiêm không phải đang đi công tác sao,anh ta ngồi máy bay đi mà,nhưng nghe ý của cảnh sát là có người đụng vào xe của anh ta。
Khương Thục Đồng cũng không muốn suy nghĩ nữa,liền chạy đến bệnh viện của Lục Chí Khiêm đang ở。
Khi nhìn thấy Lục Chí Khiêm,Khương Thục Đồng giật cả mình,tay cô ta vô tình để lên môi。
Cả khuông mặt của Lục Chí Khiêm đều bị băng bó lại,đùi thì nâng cao lên,đang bó bột,có thể là đã bị gãy xương,tay cũng bị bó lại,cả con người không còn nơi nào hoàn chỉnh,anh ta nhắm mắt lại。
Toàn bộ cảm xúc của Khương Thục Đồng chỉ có -- thương xót。
Cô ta cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương。
Cô ta không nói gì,đem lại cái chậu rửa mặt và khăn nóng,buổi trưa từ trong tay y tá nhận được cơm trưa,cô ta dựa Lục Chí Khiêm vào đầu giường,từng muỗng từng muỗng đút cho anh ta ăn,tuy rằng anh ta không đồng ý,nhưng dù sao cô ta cũng là vợ anh ta,cũng phải có trách nhiệm của một người vợ,cô ta không muốn bị người khác bắt bẻ 。
Mẹ cô ta năm ngoái vừa mất,những tình cảnh chăm sóc mẹ vẫn còn nằm ngay trước mắt,chăm sóc bệnh nhân, đối với Khương Thục Đồng mà nói là quá dễ dàng。
Khi Lục Chí Khiêm tỉnh dậy,cô ta đang dùng khăn nóng lau tay cho anh ta。
Khăn nóng nhẹ nhàng lau trên từng ngón tay của Lục Chí Khiêm,Lục Chí khiêm vì xảy ra tai nạn,toàn thân đều không cử động được,những cách lau chùi như thế này,không khác nào như đang tăng than trong tuyết。
Ánh mắt của anh ta luôn chăm chút nhìn Khương Thục Đồng,vốn dĩ ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn chăm chú trên tay của Lục Chí Khiêm,thỉnh thoảng ngẩng đầu,thì nhìn thấy ánh mắt của Lục Chí Khiêm。
“ Tỉnh rồi sao?” Từ lúc Khương Thục Đồng đến bệnh viện đã hơn nữa ngày,hiện nay là mười giờ đêm。
Lục Chí Khiêm gật đầu,luôn chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy rất ngại ngùng,liền bật tivi lên,vừa lau chùi cho Lục Chí Khiêm,vừa xem tivi。
Tivi đang phát tin tức,trong tin tức phát một sự cố giao thông,trong tin nói là trưa hôm nay trên đường Hải Phong,một người đàn ông vừa lái xe vừa sờ ngực của một người mẫu,điều này khiến xe sau đụng lên,người mẫu đó giống như là người mẫu có tiếng -- Ngôn Hy。
Không cần hỏi,Khương Thục Đồng đã biết người đàn ông đó là ai。
Nhưng xưa nay cô ta cũng không để ý。
Trái lại chỉ có Lục Chí Khiêm,lại có một chút ngại ngùng,dù sao hiện nay anh ta đang nằm trên giường bệnh,người đang chăm sóc cho anh ta là Khương Thục Đồng,còn Ngôn Hy,cũng không biết đang ở đâu,anh ta vốn dĩ cũng không để quá nhiều tâm tư trên người Ngôn Hy,anh ta làm vậy đều là muốn chọc giận Khương Thục Đồng。
Trong mười ngày này,ba mẹ của Lục Chí Khiêm cũng đến thăm anh ta mấy lần,nhìn thấy bộ dạng không ngại cực khổ chăm sóc của Khương Thục Đồng,cũng đều cảm thấy yên tâm,cũng nói:“ Cực khổ cho Thục Đồng rồi!”
“ Đây là chuyện con nên làm!” Khương Thục Đồng trả lời rất xác đáng, cô ta cảm thấy những điều này là cô ta nên làm,làm vợ người ta,lần trước lại làm chuyện không tốt với Lục Chí Khiêm,đương nhiên là cô ta nên làm như vậy rồi。
Ngôn Hy cũng đến qua một lần,nhưng thái độ Lục Chí Khiêm đối với Ngôn Hy rất lạnh nhạt,đó là do cô ta tự chuốc lấy,liền quay về。
Hôm đó Khương Thục Đồng đem bình giữ ấm từ trong nhà bước ra,liền nhìn thấy xe của Cố Minh Thành đang đậu ngoài khu vực hệ thống giám sát,Khương Thục Đồng đang muốn né tránh,nhưng đường lớn như vậy,cô ta né được đi đâu?
Xe của Cố Minh Thành lái đến bên cạnh cô ta,anh ta nói,“ Lên xe。”
Khương Thục Đồng nhìn thấy xung quanh người qua lại đông đúc,không muốn dằn co với Cố Minh Thành,liền bước lên xe anh ta。
Sau khi lên xe,Cố Minh Thành từ phía sau ghế lấy một món đồ,đưa cho Khương Thục Đồng。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn nhìn về phía trước,không có nhìn Cố Minh Thành,cũng không nhìn đồ trong tay anh ta,một vẻ mặt như trinh tiết liệt nữ vậy。
Món đồ của Cố Minh Thành luôn cầm trên tay,“ Nếu cô không lấy,tôi sẽ đưa đến phòng bệnh viện của anh ta。”
Khương Thục Đồng ngớ một hồi,cúi đầu xuống,nhìn thấy trong túi chân không đang đựng một cái gối nằm màu sắc rất nhạt。
Ả,Cố Minh Thành là con sâu trong bụng cô ta sao?
Vì cô ta luôn trong bệnh viện chăm sóc cho Lục Chí Khiêm,giấc ngủ không tốt lắm,cho nên,hôm qua cô ta từ trang mạng taobao đã xem qua loại gối giúp cho giấc ngủ này,nếu như không đoán sai,cái gối mà anh ta mua giá tiền rất đắc,chắc cũng phải khoản ba ngàn đó,Khương Thục Đồng lúc đó đã có ý mua cái gối đó,vì màu sắc xanh lá trên gối rất hợp với khí chất của cô ta,nhưng nghĩ lại,Lục Chí Khiêm chắc cũng sắp được ra viện,không nỡ mua,cho nên không mua。
Cố Minh Thành lại nói nếu như cô ta không lấy anh ta sẽ đưa đến phòng bệnh,đây không phải đang làm khó cô ta sao?
Động tác của Cố Minh Thành càng ngày càng lẹ,tiếng ren rỉ của Khương Thục Đồng cũng càng ngày càng cao,cảm giác ướt nhờn đó đã đẩy vào trong thân thể của Khương Thục Đồng,cô ta đã lớn tiếng la lớn。
Sau đó,Cố Minh Thành chỉnh trang lại quần áo của cô ta,xoay người cô ta lại,lấy áo khoác của anh ta ôm lại người của Khương Thục Đồng。
Nước Mắt của Khương Thục Đồng luôn rơi ,cự ly rất gần đang đấm vào vai của Cố Minh Thành,cô ta nói:“ Tôi đã có chồng rồi,bây giờ tôi là ngoại tình trong hôn nhân đó,hôm nay ba mới vừa nhắc tôi,anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Một khẩu khí oán hận。
“ Ngày mai đi ly hôn!” Cố Minh Thành nói với người phụ nữ bé nhỏ trong lòng mình。
“ Tôi không ly hôn!” Khương Thục Đồng cũng đang nóng giận。
“ Nếu như không ly hôn, những chuyện như vậy sau này cũng không tránh khỏi được ! ” Cố Minh Thành giống như cũng có chút nóng giận,anh ta đang chặt chẽ quấn lại thân thể bé nhỏ của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng biết điều Cố Minh Thành chỉ là chuyện những cuộc yêu như hôm nay,nhưng anh ta có biết được những cuộc yêu như vậy cô ta phải gánh trên lưng biết bao nhiêu áp lực tâm lý không?
“ Anh -- ” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,nước mắt rong rong nhìn Cố Minh Thành。
“ Đối với người phụ nữ trước hoặc sau ly hôn cũng đều thuộc về một người đàn ông,chuyện ly hay không ly hôn có khác biệt gì đâu?” Cố Minh Thành cuối đầu xuống,nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang trong lòng mình。
Quả nhiên,anh ta đã biết được chuyện Lục Chí Khiêm sau khi kết hôn chưa từng quan hệ với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy,chuyện này quá xấu hổ,cô ta luôn khóc。
Nhìn thấy cô ta khóc,đôi môi của Cố Minh Thành lại đè lên đôi môi của Khương Thục Đồng,mang theo một cơn giận dữ tuyệt vọng và chút mùi vị cưỡng cầu。
Những mùi vị trong miệng anh ta,Khương Thục Đồng cũng không phải lần đầu tiên nếm được。
Trước kết hôn mùi vị nụ hôn với Cố Minh Thành lên giường lần đó,và mùi vị nụ hôn của Cố Minh Thành lần này,đều đang chen lẫn trong đầu óc của Khương Thục Đồng。
Trước đây cô ta chưa từng nghĩ,sẽ có một ngày lại mê muội trong nụ hôn của một người đàn ông,khiến cô ta không thể nào thoát ra。
Những khoảnh khắc lửa đá điện quang trong đầu óc cô ta,rõ ràng là hai người,người đàn ông thì cao lớn,nhười phụ nữ lại bé nhỏ, cả thân thể của người phụ nữ đang bị ép kề sát vào Cố Minh Thành,đang bị anh ta hôn。
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ cùng Cố Minh Thành,người đàn ông cao cao tại thượng này,gia tài của anh ta khoảng ngàn tỷ,đang là tuổi tự lập,khuôn mặt lại đẹp trai tuấn tú,là vua độc thân kim cương có tiếng trong Hải Thành。
Còn cô ta,rất bình thường,tuy rằng có chút ít nhan sắc,nhưng đối với phụ nữ tài sắc song toàn mà nói,cô ta cũng không được xem như gì?Hơn nữa,cô ta từng kết hôn,tuy rằng hôn nhân không có sự thật vợ chồng,nhưng những người ngoài sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy,“ Danh tiếng,ly hôn ” Rất khó nghe,Lục Chí Khiêm ly hay không ly hôn vẫn còn là một chuyện khác。
Khương Thục Đồng cảm thấy rất khó chịu。
Trải qua trận chiến hồi nãy,cô ta đã không còn sức lực,đôi chân hầu như bước không nổi,Cố Minh Thành ôm ngang cô ta lại,để cô ta vào ghế bên cạnh tài xế,trước khi lái xe,anh ta nói:“ Lần sau đừng tuỳ tiện giới thiệu bạn gái cho tôi nữa,nếu như còn có lần sau,chuyện như thế này sẽ còn xảy ra nữa!”
Hôm nay anh ta luôn nhắc “ Chuyện như thế này ”,Khương Thục Đồng biết ý anh ta anh chỉ là cuộc yêu bỗng dưng xảy ra trong đêm nay, đối với cô ta, là hoàn toàn không đoán trước được,còn đối với anh ta,cũng là gợi ý một lúc,là do anh ta thật sự rất nóng giận。
Anh ta vì sao nóng giận?Chẳng lẽ vì ly rượu giao bôi cô ta đã uống cùng Lục Chí Khiêm sao?
Cố Minh Thành Đưa Khương Thục Đồng quay về nơi mà hệ thống giám sát không nhìn thấy được,Khương Thục Đồng xuống xe,cô ta cảm thấy trên người phát lạnh,giống như đang muốn sốt vậy。
Cố Minh Thành cũng không có hối thúc chuyện ly hôn của cô ta nữa,Khương Thục Đông kéo chặt lại áo khoác,quay về nhà。
Sáng mai,đúng như dự đoàn,Khương Thục Đồng đã bệnh,đang sốt rất nghiêm trọng,vừa tỉnh dậy,cô ta liền cảm thấy giọng rất khó chịu。
Nhưng mà Lục Chí Khiêm đã đi công tác,vì hồi nãy Khương Thục Đồng chưa ngủ dậy,Lục Chí Khiêm chỉ nhắn cho cô ta cái tin nhắn wechat,nói là phải qua Quảng Châu,phải mấy ngày mới về。
Đang bệnh trong người không ai chăm sóc,điều này khiến Khương Thục Đồng nhớ đến mẹ của mình,mẹ vừa mất đi không bao lâu,những đứa con cùng tuổi với cô ta,hiện nay đại khái vẫn còn được mẹ ôm ấp nhõng nhẽo trong lòng mẹ,cô ta lại kết hôn sớm với người ta,lại vướng víu với Cố Minh Thành như thế này,cô ta cũng không biết nên làm như thế nào,thà chết đi cho tốt。
Cô ta gửi một tin nhắn wechat cho Mạc Đại Sư,nói rằng đang sốt hôm nay không đến công ty được。
Tuy rằng cô ta vô cùng đói bụng,nhưng lại không có một chút sức lực,cũng đừng nói về việc ăn cơm。
Kích tình của đêm qua vẫn chưa nguội xuống,đôi chân cô ta vẫn còn rất ê ẩm, thêm vào đó lại đang bị sốt,trong khoảnh khắc này,Khương Thục Đồng cảm thấy thà chết đi còn hơn。
Cô ta ráng ngồi dậy,Khương Thục Đồng đã nấu một tô mì gói,ngồi trên bàn ăn。
Có người gõ cửa,khương Thục Đồng mang theo cơ thể mềm mịn không còn chút sức lực đi mở của。
Nhìn thấy người đó,ánh mắt cô ta vô cùng ngạc nhiên và chứa đầy rất nhiều cảm xúc -- là Cố Minh Thành。
Anh ta không sợ gặp được Lục Chí Khiêm sao?
Khương Thục Đồng không nói gì hết,lạnh lẽ quay người,ngồi trước bàn ăn, tiếp tục ăn mì。
Cố Minh Thành ngồi ngay bên cạnh cô ta,nhìn cô ta ăn mì,mặc dù chỉ được nhìn thấy vẻ mặt đầy oán hận của cô ta。
Khương Thục Đồng ăn rất lâu,nghe được anh ta nói:“ Đang oán hận tôi sao?”
Tay đang ăn của Khương Thục Đồng dừng lại。
Đương nhiên là--
Oán hận chứ
Oán hận anh ta trên thật tế đã biến cô ta thành một phụ nữ không trinh tiết,oán hận anh ta không ngại những ánh mắt của người khác đã tự tiện đến nhà cô ta。
Khương Thục Đồng trong lòng cảm thấy oán ức,những giọt nước mắt của cô ta đáp ba đáp ba rơi xuống tô mì。
“ Uống thuốc chưa?” Cố Minh Thành lại hỏi。
Khương Thục Đồng lắc đầu。
Cố Minh Thành đứng dậy,lục xung quanh tìm thuốc cho cô ta,cũng may tủ thuốc của nhà Khương Thục Đồng cũng không khó tìm,thuốc hạ sốt đã nhanh chóng đưa đến trước mặt Khương Thục Đồng,lại rót cho cô ta một ly nước ấm,Khương Thục Đồng ăn xong tô mì,Cố Minh Thành giúp cô ta thu dọn cái tô,thuốc đã có rồi,chỉ đợi Khương Thục Đồng uống thôi。
Trước đây,Khương Thục Đông ít khi bệnh,Lục Chí Khiêm cũng chưa từng hầu hạ cho cô ta uống qua thuốc。
Khương Thục Đồng uống thuốc xong,nói:“ Cố Tổng,tôi đã uống thuốc rồi,hiện nay muốn đi ngủ, mờ anh về!”
Đôi mắt lạnh lùng mà tuyệt đẹp,mang theo chút khẩu khí không thể nào từ chối。
“ Đợi cô ngủ rồi tôi mới về。” Giọng nói của Cố Minh Thànhn cũng trở nên dịu dàng。
Khương Thục Đồng bước lên giường,Cố Minh Thành đấp mềm cho cô ta,sau đó chuông cửa reo,Cố Minh Thành rời đi。
Dù sao cũng còn trẻ,ngủ tới buổi chiều,Khương Thục Đồng cảm thấy đã khoẻ lại rất nhiều,sau đó lại đi làm được mấy ngày,khi cô vừa muốn tan sở,cô ta nhận được điện thoại của đồn cảnh sát,nói Lục Chí Khiêm đã xảy ra tai nạn, tại đường Hải phong。
Khương Thục Đồng ngớ một hồi,Lục Chí Khiêm không phải đang đi công tác sao,anh ta ngồi máy bay đi mà,nhưng nghe ý của cảnh sát là có người đụng vào xe của anh ta。
Khương Thục Đồng cũng không muốn suy nghĩ nữa,liền chạy đến bệnh viện của Lục Chí Khiêm đang ở。
Khi nhìn thấy Lục Chí Khiêm,Khương Thục Đồng giật cả mình,tay cô ta vô tình để lên môi。
Cả khuông mặt của Lục Chí Khiêm đều bị băng bó lại,đùi thì nâng cao lên,đang bó bột,có thể là đã bị gãy xương,tay cũng bị bó lại,cả con người không còn nơi nào hoàn chỉnh,anh ta nhắm mắt lại。
Toàn bộ cảm xúc của Khương Thục Đồng chỉ có -- thương xót。
Cô ta cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương。
Cô ta không nói gì,đem lại cái chậu rửa mặt và khăn nóng,buổi trưa từ trong tay y tá nhận được cơm trưa,cô ta dựa Lục Chí Khiêm vào đầu giường,từng muỗng từng muỗng đút cho anh ta ăn,tuy rằng anh ta không đồng ý,nhưng dù sao cô ta cũng là vợ anh ta,cũng phải có trách nhiệm của một người vợ,cô ta không muốn bị người khác bắt bẻ 。
Mẹ cô ta năm ngoái vừa mất,những tình cảnh chăm sóc mẹ vẫn còn nằm ngay trước mắt,chăm sóc bệnh nhân, đối với Khương Thục Đồng mà nói là quá dễ dàng。
Khi Lục Chí Khiêm tỉnh dậy,cô ta đang dùng khăn nóng lau tay cho anh ta。
Khăn nóng nhẹ nhàng lau trên từng ngón tay của Lục Chí Khiêm,Lục Chí khiêm vì xảy ra tai nạn,toàn thân đều không cử động được,những cách lau chùi như thế này,không khác nào như đang tăng than trong tuyết。
Ánh mắt của anh ta luôn chăm chút nhìn Khương Thục Đồng,vốn dĩ ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn chăm chú trên tay của Lục Chí Khiêm,thỉnh thoảng ngẩng đầu,thì nhìn thấy ánh mắt của Lục Chí Khiêm。
“ Tỉnh rồi sao?” Từ lúc Khương Thục Đồng đến bệnh viện đã hơn nữa ngày,hiện nay là mười giờ đêm。
Lục Chí Khiêm gật đầu,luôn chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy rất ngại ngùng,liền bật tivi lên,vừa lau chùi cho Lục Chí Khiêm,vừa xem tivi。
Tivi đang phát tin tức,trong tin tức phát một sự cố giao thông,trong tin nói là trưa hôm nay trên đường Hải Phong,một người đàn ông vừa lái xe vừa sờ ngực của một người mẫu,điều này khiến xe sau đụng lên,người mẫu đó giống như là người mẫu có tiếng -- Ngôn Hy。
Không cần hỏi,Khương Thục Đồng đã biết người đàn ông đó là ai。
Nhưng xưa nay cô ta cũng không để ý。
Trái lại chỉ có Lục Chí Khiêm,lại có một chút ngại ngùng,dù sao hiện nay anh ta đang nằm trên giường bệnh,người đang chăm sóc cho anh ta là Khương Thục Đồng,còn Ngôn Hy,cũng không biết đang ở đâu,anh ta vốn dĩ cũng không để quá nhiều tâm tư trên người Ngôn Hy,anh ta làm vậy đều là muốn chọc giận Khương Thục Đồng。
Trong mười ngày này,ba mẹ của Lục Chí Khiêm cũng đến thăm anh ta mấy lần,nhìn thấy bộ dạng không ngại cực khổ chăm sóc của Khương Thục Đồng,cũng đều cảm thấy yên tâm,cũng nói:“ Cực khổ cho Thục Đồng rồi!”
“ Đây là chuyện con nên làm!” Khương Thục Đồng trả lời rất xác đáng, cô ta cảm thấy những điều này là cô ta nên làm,làm vợ người ta,lần trước lại làm chuyện không tốt với Lục Chí Khiêm,đương nhiên là cô ta nên làm như vậy rồi。
Ngôn Hy cũng đến qua một lần,nhưng thái độ Lục Chí Khiêm đối với Ngôn Hy rất lạnh nhạt,đó là do cô ta tự chuốc lấy,liền quay về。
Hôm đó Khương Thục Đồng đem bình giữ ấm từ trong nhà bước ra,liền nhìn thấy xe của Cố Minh Thành đang đậu ngoài khu vực hệ thống giám sát,Khương Thục Đồng đang muốn né tránh,nhưng đường lớn như vậy,cô ta né được đi đâu?
Xe của Cố Minh Thành lái đến bên cạnh cô ta,anh ta nói,“ Lên xe。”
Khương Thục Đồng nhìn thấy xung quanh người qua lại đông đúc,không muốn dằn co với Cố Minh Thành,liền bước lên xe anh ta。
Sau khi lên xe,Cố Minh Thành từ phía sau ghế lấy một món đồ,đưa cho Khương Thục Đồng。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn nhìn về phía trước,không có nhìn Cố Minh Thành,cũng không nhìn đồ trong tay anh ta,một vẻ mặt như trinh tiết liệt nữ vậy。
Món đồ của Cố Minh Thành luôn cầm trên tay,“ Nếu cô không lấy,tôi sẽ đưa đến phòng bệnh viện của anh ta。”
Khương Thục Đồng ngớ một hồi,cúi đầu xuống,nhìn thấy trong túi chân không đang đựng một cái gối nằm màu sắc rất nhạt。
Ả,Cố Minh Thành là con sâu trong bụng cô ta sao?
Vì cô ta luôn trong bệnh viện chăm sóc cho Lục Chí Khiêm,giấc ngủ không tốt lắm,cho nên,hôm qua cô ta từ trang mạng taobao đã xem qua loại gối giúp cho giấc ngủ này,nếu như không đoán sai,cái gối mà anh ta mua giá tiền rất đắc,chắc cũng phải khoản ba ngàn đó,Khương Thục Đồng lúc đó đã có ý mua cái gối đó,vì màu sắc xanh lá trên gối rất hợp với khí chất của cô ta,nhưng nghĩ lại,Lục Chí Khiêm chắc cũng sắp được ra viện,không nỡ mua,cho nên không mua。
Cố Minh Thành lại nói nếu như cô ta không lấy anh ta sẽ đưa đến phòng bệnh,đây không phải đang làm khó cô ta sao?
Bình luận facebook