Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
30113
Tại văn phòng tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đang đứng trước cửa sổ kính lớn nhìn khung cảnh bên ngoài.
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi Lương Vệ Lễ đang đứng cạnh mình: “Đã điều tra rõ rồi chứ?”
Lương Vệ Lễ gật đầu nói: “Em đã phái người điều tra rõ ràng rồi, sự cố ở buổi họp báo thật sự là do một tay Đường Úc Phi gây ra, sau khi anh ta bị đuổi thì đã ghi hận với công ty và Phương Tiểu Ngư, chờ đợi thời cơ báo thù, thế nên đã chọn phá hoại buổi trình diễn quan trọng như thế.”
Mộc Du Dương đưa tay lên xoa trán.
Buổi họp báo thất bại khiến tin đồn lan truyền khắp nơi, hình tượng công ty bị ảnh hưởng rất nhiều, để cứu vãn cục diện, thời gian này Mộc Du Dương đã hao tổn không ít tâm tư và công sức, thế nên có hơi mệt mỏi.
Anh trầm tư một lúc rồi hỏi: “Tuy Đường Úc Phi đã bị đuổi, nhưng anh ta làm phó phòng ở công ty đã lâu, tiền lương kiếm được cũng nhiều, mất việc rồi cũng đâu đến nỗi thảm hại như thế.”
Lương Vệ Lễ tiếp lời: “Đúng thế, trong thời gian làm việc Đường Úc Phi đúng là có thu nhập cao, nhưng sau khi em điều tra thì biết được, anh ta là người ham mê cờ bạc, lại rất phong lưu, tiền kiếm được không đủ cho anh ta phung phí, lúc trước khi còn ở công ty thì còn đỡ, mỗi tháng đều có lương, còn có thể miễn cưỡng sống, nhưng từ sau khi mất việc thì anh ta rơi vào cảnh nợ nần, càng lúc càng túng quẫn.”
“Thảo nào lại thảm hại như thế.” Mộc Du Dương lạnh lùng hừ mũi, ánh mắt u ám, “Một kẻ tồi tệ thế này đáng lẽ phải bị đuổi từ lâu rồi, đúng là kẻ đáng chết mà.”
Nhớ lại việc Đường Úc Phi đã gây ra cho Phương Tiểu Ngư ở buổi tiệc, rồi lại nghĩ đến việc anh ta suýt nữa đã hại chết cô, Mộc Du Dương bất giác nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Phương Tiểu Ngư dẫn theo Lạc Bảo Nhi rời khỏi biệt thự của An Ly.
Hai mẹ con bước đi trên đường, Lạc Bảo Nhi thì chạy nhảy tung tăng, còn Phương Tiểu Ngư thì rõ ràng tâm sự trùng trùng.
Lần này ra đi, cô cũng không biết phải đi về đâu, càng không biết sau này phải làm gì.
Nhưng cho dù thế nào thì cũng đã ra đi rồi, thế thì cứ đi thẳng về phía trước thôi.
Căn hộ chung cư trước đây, tuy nói là do cô thuê, nhưng thực tế cũng là tài sản của Mộc Du Dương, thế nên cô không muốn quay về đó nữa.
Phương Tiểu Ngư cứ thế dắt Lạc Bảo Nhi đi lang thang vô định trên đường, cậu bé bên cạnh bắt đầu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, thở dài định bịa một lí do để dỗ dành con trai thì đột nhiên nghe thấy một tiếng còi xe vang lên bên cạnh mình.
Ngẩng đầu lên, cô trông thấy một người bước từ trên xe xuống.
“Đình Hi?”
Trông thấy dáng vẻ phong độ ngời ngời của anh, Phương Tiểu Ngư không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Tống Đình Hi mỉm cười bước đến trước mặt hai mẹ con, xoa mái tóc quả dưa của Lạc Bảo Nhi, nghe cậu gọi một tiếng ngọt ngào: “Chú Tống!”
Tống Đình Hi gật đầu cười rồi nói với Phương Tiểu Ngư: “Lâu rồi không gặp.”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười chào hỏi: “Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?”
Tống Đình Hi nới rộng cà vạt nói: “Anh chỉ vô tình đi qua đây, đột nhiên trông thấy hai mẹ con em đi trên đường, lại còn xách hành lí nữa, hai người định đi đâu?”
Phương Tiểu Ngư nhận ra anh đang thắt cà vạt, mặc một đồ vét thương gia, khí chất lúc này khác hẳn với hình tượng bác sĩ Tống trước kia, mang lại một cảm giác của doanh nhân thành đạt nhưng vẫn rất nho nhã.
Cô không kiềm được mà thốt lên: “Anh thay đổi rồi.”
Tống Đình Hi nhẹ nhàng cười nói: “Chẳng có việc gì là mãi mãi không thay đổi, con người cũng thế, sẽ luôn thay đổi, em không phải cũng thế sao? Cảm giác em đã gầy đi nhiều.”
Phương Tiểu Ngư bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, hơi cay đắng hỏi: “Thế sao?”
Tống Đình Hi trông sắc mặt cô không được tốt thì liền muốn tìm hiểu rõ.
Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn gặp khách hàng, thế nên anh nói với Phương Tiểu Ngư: “Em rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa đi!”
Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đến nhà hàng quen thuộc trước đây, Phương Tiểu Ngư vẫn còn lo lắng sau chuyện bức ảnh trên tạp chí, thế nên vừa ngồi xuống đã ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ xem có ai bám đuôi chụp trộm không.
Lạc Bảo Nhi thắc mắc, tò mò kéo tay Phương Tiểu Ngư hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ đang nhìn cái gì thế?”
Phương Tiểu Ngư lúc này mới định thần lại, chợt nghe Tống Đình Hi nói: “Yên tâm đi, anh đã cho người để ý rồi, không có paparazzi đâu.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng nói: “Sao anh biết em đang nhìn cái gì?”
Tống Đình Hi nhấp một ngụm rượu khai vị rồi mỉm cười nói: “Anh cũng đã thấy bức ảnh tạp chí lá cải đó chụp cảnh hai chúng ta ăn cơm rồi, lúc ấy anh hoàn toàn không biết là có paparazzi chụp trộm chúng ta, càng không ngờ đám phóng viên ấy lại bịa chuyện một cách vô trách nhiệm như thế, hại em phải chịu uất ức.”
Phương Tiểu Ngư cười cay đắng lắc đầu nói: “Em không sao, đều đã qua rồi mà.”
Tống Đình Hi ăn một miếng bánh rồi có hơi ngập ngừng hỏi: “Tai nạn xảy ra ở buổi họp báo, anh cũng có nghe nói rồi, em không bị thương chứ?”
Phương Tiểu Ngư vừa ăn vừa từ tốn nói: “Em không sao.”
Tống Đình Hi đưa mắt nhìn số hành lí đặt bên cạnh bàn rồi lại hỏi: “Anh nghe nói em là một trong những nhà thiết kế của bộ sưu tập lần này, bây giờ em rời công ty là do buổi trình diễn thất bại, Mộc Du Dương muốn trách phạt nên mới đuổi em đi sao?”
Phương Tiểu Ngư khẽ thở dài nói: “Không phải, là do em tự bỏ đi. Từ sau khi Mộc Du Dương đào hôn, chỉ cần gặp nhau là cả hai đều cảm thấy khó xử, hơn nữa bây giờ có An Ly ở bên cạnh anh ta, nếu em cứ mặt dày không đi thì sẽ khiến người ta xì xào bàn tán.”
Tống Đình Hi hiểu chuyện gật đầu: “Cũng phải, rời đi là đúng, đổi sang một môi trường mới sẽ tốt cho em hơn, thế em đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, ánh mắt có hơi lạc lõng.
Ánh mắt Tống Đình Hi thì lại sáng lên, anh cố nén sự kì vọng trong lòng, khẽ hỏi: “Em có muốn đến công ty anh làm việc không?”
Phương Tiểu Ngư không hề ngờ sẽ nhận được lời mời này từ anh, có hơi kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tống Đình Hi dịu dàng cười nói: “Em không cần vội trả lời ngay, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Do anh mới tiếp quản công ty chưa bao lâu nên bên cạnh vẫn cần người có thể tín nhiệm giúp đỡ cho anh, nếu em bằng lòng thì anh rất hoan nghênh.”
“Nhưng em trước nay chỉ chuyên làm thiết kế thời trang, không rành về việc quản lí công ty, không biết phải giúp anh như thế nào cả.” Phương Tiểu Ngư bất an nói.
“Biết thiết kế thôi là đủ rồi!” Tống Đình Hi vỗ đùi, “Lúc trước tập đoàn Tống Thị và tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên ngang ngửa nhau, nhưng sau đó do bố anh có tuổi, lại bị Mộc Du Dương liên tục chèn ép nên quy mô và thực lực công ty càng ngày càng nhỏ lại, từ sau khi anh tiếp quản công ty thì đã phát triển trở lại, muốn có thể phát triển thì việc cạnh tranh là khó tránh, công ty thiết kế thời trang Louise của tập đoàn bọn anh cũng thường xuyên cạnh tranh với Gloria của Thịnh Thế Mộc Thiên, giờ công ty đang lúc cần nhân tài, mà người đạt giải quán quân cuộc thi Venusca là em rõ ràng chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Ý của anh tức là, muốn em về làm cho Louise, cạnh tranh với Gloria sao?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc.
Tại văn phòng tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đang đứng trước cửa sổ kính lớn nhìn khung cảnh bên ngoài.
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi Lương Vệ Lễ đang đứng cạnh mình: “Đã điều tra rõ rồi chứ?”
Lương Vệ Lễ gật đầu nói: “Em đã phái người điều tra rõ ràng rồi, sự cố ở buổi họp báo thật sự là do một tay Đường Úc Phi gây ra, sau khi anh ta bị đuổi thì đã ghi hận với công ty và Phương Tiểu Ngư, chờ đợi thời cơ báo thù, thế nên đã chọn phá hoại buổi trình diễn quan trọng như thế.”
Mộc Du Dương đưa tay lên xoa trán.
Buổi họp báo thất bại khiến tin đồn lan truyền khắp nơi, hình tượng công ty bị ảnh hưởng rất nhiều, để cứu vãn cục diện, thời gian này Mộc Du Dương đã hao tổn không ít tâm tư và công sức, thế nên có hơi mệt mỏi.
Anh trầm tư một lúc rồi hỏi: “Tuy Đường Úc Phi đã bị đuổi, nhưng anh ta làm phó phòng ở công ty đã lâu, tiền lương kiếm được cũng nhiều, mất việc rồi cũng đâu đến nỗi thảm hại như thế.”
Lương Vệ Lễ tiếp lời: “Đúng thế, trong thời gian làm việc Đường Úc Phi đúng là có thu nhập cao, nhưng sau khi em điều tra thì biết được, anh ta là người ham mê cờ bạc, lại rất phong lưu, tiền kiếm được không đủ cho anh ta phung phí, lúc trước khi còn ở công ty thì còn đỡ, mỗi tháng đều có lương, còn có thể miễn cưỡng sống, nhưng từ sau khi mất việc thì anh ta rơi vào cảnh nợ nần, càng lúc càng túng quẫn.”
“Thảo nào lại thảm hại như thế.” Mộc Du Dương lạnh lùng hừ mũi, ánh mắt u ám, “Một kẻ tồi tệ thế này đáng lẽ phải bị đuổi từ lâu rồi, đúng là kẻ đáng chết mà.”
Nhớ lại việc Đường Úc Phi đã gây ra cho Phương Tiểu Ngư ở buổi tiệc, rồi lại nghĩ đến việc anh ta suýt nữa đã hại chết cô, Mộc Du Dương bất giác nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Phương Tiểu Ngư dẫn theo Lạc Bảo Nhi rời khỏi biệt thự của An Ly.
Hai mẹ con bước đi trên đường, Lạc Bảo Nhi thì chạy nhảy tung tăng, còn Phương Tiểu Ngư thì rõ ràng tâm sự trùng trùng.
Lần này ra đi, cô cũng không biết phải đi về đâu, càng không biết sau này phải làm gì.
Nhưng cho dù thế nào thì cũng đã ra đi rồi, thế thì cứ đi thẳng về phía trước thôi.
Căn hộ chung cư trước đây, tuy nói là do cô thuê, nhưng thực tế cũng là tài sản của Mộc Du Dương, thế nên cô không muốn quay về đó nữa.
Phương Tiểu Ngư cứ thế dắt Lạc Bảo Nhi đi lang thang vô định trên đường, cậu bé bên cạnh bắt đầu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, thở dài định bịa một lí do để dỗ dành con trai thì đột nhiên nghe thấy một tiếng còi xe vang lên bên cạnh mình.
Ngẩng đầu lên, cô trông thấy một người bước từ trên xe xuống.
“Đình Hi?”
Trông thấy dáng vẻ phong độ ngời ngời của anh, Phương Tiểu Ngư không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Tống Đình Hi mỉm cười bước đến trước mặt hai mẹ con, xoa mái tóc quả dưa của Lạc Bảo Nhi, nghe cậu gọi một tiếng ngọt ngào: “Chú Tống!”
Tống Đình Hi gật đầu cười rồi nói với Phương Tiểu Ngư: “Lâu rồi không gặp.”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười chào hỏi: “Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?”
Tống Đình Hi nới rộng cà vạt nói: “Anh chỉ vô tình đi qua đây, đột nhiên trông thấy hai mẹ con em đi trên đường, lại còn xách hành lí nữa, hai người định đi đâu?”
Phương Tiểu Ngư nhận ra anh đang thắt cà vạt, mặc một đồ vét thương gia, khí chất lúc này khác hẳn với hình tượng bác sĩ Tống trước kia, mang lại một cảm giác của doanh nhân thành đạt nhưng vẫn rất nho nhã.
Cô không kiềm được mà thốt lên: “Anh thay đổi rồi.”
Tống Đình Hi nhẹ nhàng cười nói: “Chẳng có việc gì là mãi mãi không thay đổi, con người cũng thế, sẽ luôn thay đổi, em không phải cũng thế sao? Cảm giác em đã gầy đi nhiều.”
Phương Tiểu Ngư bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, hơi cay đắng hỏi: “Thế sao?”
Tống Đình Hi trông sắc mặt cô không được tốt thì liền muốn tìm hiểu rõ.
Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn gặp khách hàng, thế nên anh nói với Phương Tiểu Ngư: “Em rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa đi!”
Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đến nhà hàng quen thuộc trước đây, Phương Tiểu Ngư vẫn còn lo lắng sau chuyện bức ảnh trên tạp chí, thế nên vừa ngồi xuống đã ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ xem có ai bám đuôi chụp trộm không.
Lạc Bảo Nhi thắc mắc, tò mò kéo tay Phương Tiểu Ngư hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ đang nhìn cái gì thế?”
Phương Tiểu Ngư lúc này mới định thần lại, chợt nghe Tống Đình Hi nói: “Yên tâm đi, anh đã cho người để ý rồi, không có paparazzi đâu.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng nói: “Sao anh biết em đang nhìn cái gì?”
Tống Đình Hi nhấp một ngụm rượu khai vị rồi mỉm cười nói: “Anh cũng đã thấy bức ảnh tạp chí lá cải đó chụp cảnh hai chúng ta ăn cơm rồi, lúc ấy anh hoàn toàn không biết là có paparazzi chụp trộm chúng ta, càng không ngờ đám phóng viên ấy lại bịa chuyện một cách vô trách nhiệm như thế, hại em phải chịu uất ức.”
Phương Tiểu Ngư cười cay đắng lắc đầu nói: “Em không sao, đều đã qua rồi mà.”
Tống Đình Hi ăn một miếng bánh rồi có hơi ngập ngừng hỏi: “Tai nạn xảy ra ở buổi họp báo, anh cũng có nghe nói rồi, em không bị thương chứ?”
Phương Tiểu Ngư vừa ăn vừa từ tốn nói: “Em không sao.”
Tống Đình Hi đưa mắt nhìn số hành lí đặt bên cạnh bàn rồi lại hỏi: “Anh nghe nói em là một trong những nhà thiết kế của bộ sưu tập lần này, bây giờ em rời công ty là do buổi trình diễn thất bại, Mộc Du Dương muốn trách phạt nên mới đuổi em đi sao?”
Phương Tiểu Ngư khẽ thở dài nói: “Không phải, là do em tự bỏ đi. Từ sau khi Mộc Du Dương đào hôn, chỉ cần gặp nhau là cả hai đều cảm thấy khó xử, hơn nữa bây giờ có An Ly ở bên cạnh anh ta, nếu em cứ mặt dày không đi thì sẽ khiến người ta xì xào bàn tán.”
Tống Đình Hi hiểu chuyện gật đầu: “Cũng phải, rời đi là đúng, đổi sang một môi trường mới sẽ tốt cho em hơn, thế em đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, ánh mắt có hơi lạc lõng.
Ánh mắt Tống Đình Hi thì lại sáng lên, anh cố nén sự kì vọng trong lòng, khẽ hỏi: “Em có muốn đến công ty anh làm việc không?”
Phương Tiểu Ngư không hề ngờ sẽ nhận được lời mời này từ anh, có hơi kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tống Đình Hi dịu dàng cười nói: “Em không cần vội trả lời ngay, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Do anh mới tiếp quản công ty chưa bao lâu nên bên cạnh vẫn cần người có thể tín nhiệm giúp đỡ cho anh, nếu em bằng lòng thì anh rất hoan nghênh.”
“Nhưng em trước nay chỉ chuyên làm thiết kế thời trang, không rành về việc quản lí công ty, không biết phải giúp anh như thế nào cả.” Phương Tiểu Ngư bất an nói.
“Biết thiết kế thôi là đủ rồi!” Tống Đình Hi vỗ đùi, “Lúc trước tập đoàn Tống Thị và tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên ngang ngửa nhau, nhưng sau đó do bố anh có tuổi, lại bị Mộc Du Dương liên tục chèn ép nên quy mô và thực lực công ty càng ngày càng nhỏ lại, từ sau khi anh tiếp quản công ty thì đã phát triển trở lại, muốn có thể phát triển thì việc cạnh tranh là khó tránh, công ty thiết kế thời trang Louise của tập đoàn bọn anh cũng thường xuyên cạnh tranh với Gloria của Thịnh Thế Mộc Thiên, giờ công ty đang lúc cần nhân tài, mà người đạt giải quán quân cuộc thi Venusca là em rõ ràng chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Ý của anh tức là, muốn em về làm cho Louise, cạnh tranh với Gloria sao?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc.
Bình luận facebook