Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
30145
Phương Tiểu Ngư sững sờ nhìn gương mặt kinh ngạc của cô bán hàng, trong lòng cảm thấy lúng túng không thôi.
Cô nhanh chóng tiến lại, kéo tay Lạc Bảo Nhi nói: “Thằng bé này, con đang nói bậy gì vậy?”
Lạc Bảo Nhi bỏ tay cô ra, chạy sang cửa phòng khác, vẫn sắc mặt cũ, cậu nói: “Chỗ này có thể làm phòng đọc sách, chú Mộc có thể làm việc ở đây.”
Cái thằng nhóc này, chỉ nói bậy nói bạ thôi.
Cô vốn định sẽ đi nơi khác xem thêm nhưng thấy Lạc Bảo Nhi thích chỗ này như vậy, Phương Tiểu Ngư có chút dao động.
Đây là căn cao cấp trong khu này, giao thông bốn phía đều rất thuận lợi, cách đây không xa còn có các trường tiểu học, trung học, sau này sẽ rất tiện cho Lạc Bảo Nhi đi học.
Vả lại tiền thưởng của cô vừa đủ để mua căn này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định sẽ mua căn nhà này!
Cô bán hàng rất hiếm khi gặp được một vị khách sảng khoái như cô, cười híp cả mắt.
Sau khi sảng khoái cà thẻ thanh toán, trong túi Phương Tiểu Ngư bây giờ không còn đồng nào. Có điều nghĩ đến khi ở cùng Lạc Bảo Nhi thì lúc nào cũng thấy vui.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Bảo Nhi, hai mẹ con khẽ hát vui, cùng nhau về nhà.
Sau đó, hai mẹ con tối nào cũng ngồi trước máy tính xem các kiểu trang trí nội thất.
Quyết định cuối cùng, phòng của Lạc Bảo Nhi sẽ trang trí theo phong cách hải quân, phòng của Phương Tiểu Ngư sẽ trang trí theo phong cách công chúa. Trái tim Phương Tiểu Ngư thật ra vẫn là trái tim của một thiếu nữ, thường ngày bất đắc dĩ phải tỏ ra hung dữ để che giấu lại mà thôi.
Về phần phòng khách thì sẽ trang trí nhã nhặn một chút là được rồi.
Sau khi nhận nhà vào cuối tuần, Phương Tiểu Ngư liền liên hệ với công ty nội thất, bàn bạc tất cả yêu cầu rõ ràng, công ty nội thất vỗ ngực cam đoan, hai tháng sau là có thể dọn vào ở.
Làm xong mọi chuyện, Phương Tiểu Ngư cảm thấy giờ là lúc nói chuyện này cho Tống Đình Hi biết.
Cô đã hẹn Tống Đình Hi ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng tây.
Lạc Bảo Nhi choàng khăn lên cổ, miệng phình to đầy thức ăn, không ngừng gắp thêm nữa.
Phương Tiểu Ngư nở nụ cười nhìn con trẻ đáng yêu, ngẩng đầu lên nói với Tống Đình Hi: “Đình Hi, hôm nay hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh. Em đã nhận được tiền thưởng của quý này. Em đem đi mua nhà rồi. Hai tháng nữa, em và Lạc Bảo Nhi sẽ có nhà!”
Tống Đình Hi dừng cắt miếng thịt bò bít tết trên đĩa lại, mặt cười ôn hòa nhưng có chút cứng đờ, anh nói: “Vậy à? Vậy thì phải chúc mừng em rồi Tiểu Ngư. Em và Lạc Bảo Nhi cuối cùng cũng có mái nhà nhỏ cho riêng mình rồi.”
Miệng nói vậy nhưng lòng anh cảm thấy khó chịu.
Anh luôn cảm thấy Phương Tiểu Ngư thật ra có thể không cần mệt mỏi đến vậy. Anh có thể cho cô tất cả những thứ tốt nhất, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, tất cả anh đều không quan tâm. Anh chỉ muốn trái tim của cô mà thôi.
Cái miệng nhỏ của Lạc Bảo Nhi cứ liên tục nhai thức ăn, nhưng vẫn không quên nói với Tống Đình Hi: “Chú Tống ơi, đến lúc đó hoan nghênh chú đến nhà con nhé!”
Tống Đình Hi cười khổ gật đầu.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư chào tạm biệt Tống Đình Hi, dắt Lạc Bảo Nhi lên lầu.
Hình như đèn trên lầu hư rồi, hành lang có chút tối đen. Phương Tiểu Ngư nắm chặt tay Lạc Bảo Nhi, bước nhanh xuyên qua hành lang.
Ai ngờ bỗng dưng cô bị người ở một ngã rẽ kéo áo!
“A! ”Phương Tiểu Ngư hét lớn, vừa ôm Lạc Bảo Nhi vừa chạy, nhưng lại bị người đó kéo đến góc tường.
Một mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi son xộc lên mũi, hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh, chiếm lấy cơ thể cô.
Nụ hôn này có chút quen thuộc...
Đó là... Mộc Du Dương?
“Tên khốn! Mau thả mẹ tôi ra! Ông mau thả mẹ tôi ra!”
Lạc Bảo Nhi siết tay thành nắm đấm nhỏ, dùng hết sức đánh vào đùi “người xấu” đang ức hiếp mẹ mình
Phương Tiểu Ngư dùng hết sức bình sinh đẩy tên “ác ôn” ra, bật điện thoại rọi vào mặt kẻ đứng trước mặt.
Sau khi Lạc Bảo Nhi nhìn rõ mặt người đó thì ngây người hô lên một tiếng: “Chú Mộc?”
Do bị Lạc Bảo Nhi đấm rất nhiều nên chân có chút đau. Mộc Du Dương sờ lên chân và nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ờ.”
Lạc Bảo Nhi ôm chầm lấy Mộc Du Dương, bộ mặt sợ hãi ban nãy đã chuyển thành vui vẻ ngay. Cậu bắt đầu làm nũng, “Hứ! Chú Mộc lần nào cũng chỉ biết hôn mẹ thôi! Không hôn Lạc Bảo Nhi gì cả!”
Phương Tiểu Ngư chững lại, lẽ nào lần nào Mộc Du Dương hôn cô đều bị Lạc Bảo Nhi nhìn thấy sao?
Cô nhanh chóng lôi Lạc Bảo Nhi đang đứng bên cạnh Mộc Du Dương lại, nghiêm nghị nói: “Lạc Bảo Nhi, chúng ta đi! Đừng để ý đến tên khốn này!”
Lạc Bảo Nhi cảm thấy không vui, một tay cậu bị Phương Tiểu Ngư lôi đi, tay kia thì duỗi ra bắt lấy quần của Mộc Du Dương, giả vờ khóc: “Chú Mộc, chú Mộc, Lạc Bảo Nhi muốn chơi cùng với chú Mộc! Lạc Bảo Nhi không muốn về nhà với mẹ...”
Cái thằng nhóc ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ này!
Phương Tiểu Ngư tức giận, cố gắng túm lấy tay kia của Lạc Bảo Nhi, lớn tiếng nói: “Phương Thiên Lạc, con không nghe lời mẹ nữa sao? Nếu con lại như vậy mẹ sẽ bỏ con lại đây, không cho con về nhà nữa!”
Lạc Bảo Nhi lúc này mềm nhũn ra. Cậu ấm ức rút tay về, buồn bã nhìn Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương không nói lời nào, cứ đứng ngây người nhìn bóng sau lưng hai mẹ con.
Đêm nay, anh uống say mèm trong quán rượu thì bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ cô.
Tuy lí trí nói cho anh biết anh không thể đến tìm cô nhưng trong hơi men anh đã mất đi lí trí rồi.
Thái độ cô đối với anh sao lại lạnh lùng đến thế? Hay vì bây giờ cô đã sống cùng Tống Đình Hi rồi chăng?
Say hơi men về đến nhà, Mộc Du Dương cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mộc Du Dương đến ngay phòng tắm, định ngâm mình trong nước nóng cho tỉnh rượu.
Ai ngờ khi mở cửa phòng tắm thì nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng.
An Ly đang khỏa thân trong bồn tắm. Mặc dù toàn thân bên trên được bao phủ bởi lớp xà phòng nhưng vẫn lộ ra đôi vai trần trắng ngần.
Cả phòng tắm ngào ngạt hương thơm, An Ly thấy Mộc Du Dương bước vào, có chút kinh sợ, chân tay luống cuống.
Mộc Du Dương không có ý định sẽ quay đi. Mắt anh cứ mê đắm nhìn vào bồn tắm của cô...
An Ly cũng biết anh đang không thoải mái lắm. Hình như anh đã uống rất say.
Chuyện này đối với cô mà nói chưa chắc không phải là cơ hội tốt.
Hạ quyết tâm, từ bồn tắm, cô duỗi cánh tay trắng trẻo ra, nâng người lên khỏi lớp xà phòng bên trên, nhẹ nhàng thổi từng mảng bong bóng bay tứ tán.
Nếu nói động tác này của cô đã làm cho lòng Mộc Du Dương thấy rạo rực thì những động tác sau đó chắc chắn sẽ khơi dậy dục vọng của Mộc Du Dương.
Chỉ cần cô đưa đôi chân trắng nõn này lên bồn tắm, tay nhẹ nhàng vuốt qua.
Tất cả sẽ làm cho anh có cảm giác đê mê khó tả.
Phương Tiểu Ngư sững sờ nhìn gương mặt kinh ngạc của cô bán hàng, trong lòng cảm thấy lúng túng không thôi.
Cô nhanh chóng tiến lại, kéo tay Lạc Bảo Nhi nói: “Thằng bé này, con đang nói bậy gì vậy?”
Lạc Bảo Nhi bỏ tay cô ra, chạy sang cửa phòng khác, vẫn sắc mặt cũ, cậu nói: “Chỗ này có thể làm phòng đọc sách, chú Mộc có thể làm việc ở đây.”
Cái thằng nhóc này, chỉ nói bậy nói bạ thôi.
Cô vốn định sẽ đi nơi khác xem thêm nhưng thấy Lạc Bảo Nhi thích chỗ này như vậy, Phương Tiểu Ngư có chút dao động.
Đây là căn cao cấp trong khu này, giao thông bốn phía đều rất thuận lợi, cách đây không xa còn có các trường tiểu học, trung học, sau này sẽ rất tiện cho Lạc Bảo Nhi đi học.
Vả lại tiền thưởng của cô vừa đủ để mua căn này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định sẽ mua căn nhà này!
Cô bán hàng rất hiếm khi gặp được một vị khách sảng khoái như cô, cười híp cả mắt.
Sau khi sảng khoái cà thẻ thanh toán, trong túi Phương Tiểu Ngư bây giờ không còn đồng nào. Có điều nghĩ đến khi ở cùng Lạc Bảo Nhi thì lúc nào cũng thấy vui.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Bảo Nhi, hai mẹ con khẽ hát vui, cùng nhau về nhà.
Sau đó, hai mẹ con tối nào cũng ngồi trước máy tính xem các kiểu trang trí nội thất.
Quyết định cuối cùng, phòng của Lạc Bảo Nhi sẽ trang trí theo phong cách hải quân, phòng của Phương Tiểu Ngư sẽ trang trí theo phong cách công chúa. Trái tim Phương Tiểu Ngư thật ra vẫn là trái tim của một thiếu nữ, thường ngày bất đắc dĩ phải tỏ ra hung dữ để che giấu lại mà thôi.
Về phần phòng khách thì sẽ trang trí nhã nhặn một chút là được rồi.
Sau khi nhận nhà vào cuối tuần, Phương Tiểu Ngư liền liên hệ với công ty nội thất, bàn bạc tất cả yêu cầu rõ ràng, công ty nội thất vỗ ngực cam đoan, hai tháng sau là có thể dọn vào ở.
Làm xong mọi chuyện, Phương Tiểu Ngư cảm thấy giờ là lúc nói chuyện này cho Tống Đình Hi biết.
Cô đã hẹn Tống Đình Hi ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng tây.
Lạc Bảo Nhi choàng khăn lên cổ, miệng phình to đầy thức ăn, không ngừng gắp thêm nữa.
Phương Tiểu Ngư nở nụ cười nhìn con trẻ đáng yêu, ngẩng đầu lên nói với Tống Đình Hi: “Đình Hi, hôm nay hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh. Em đã nhận được tiền thưởng của quý này. Em đem đi mua nhà rồi. Hai tháng nữa, em và Lạc Bảo Nhi sẽ có nhà!”
Tống Đình Hi dừng cắt miếng thịt bò bít tết trên đĩa lại, mặt cười ôn hòa nhưng có chút cứng đờ, anh nói: “Vậy à? Vậy thì phải chúc mừng em rồi Tiểu Ngư. Em và Lạc Bảo Nhi cuối cùng cũng có mái nhà nhỏ cho riêng mình rồi.”
Miệng nói vậy nhưng lòng anh cảm thấy khó chịu.
Anh luôn cảm thấy Phương Tiểu Ngư thật ra có thể không cần mệt mỏi đến vậy. Anh có thể cho cô tất cả những thứ tốt nhất, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, tất cả anh đều không quan tâm. Anh chỉ muốn trái tim của cô mà thôi.
Cái miệng nhỏ của Lạc Bảo Nhi cứ liên tục nhai thức ăn, nhưng vẫn không quên nói với Tống Đình Hi: “Chú Tống ơi, đến lúc đó hoan nghênh chú đến nhà con nhé!”
Tống Đình Hi cười khổ gật đầu.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư chào tạm biệt Tống Đình Hi, dắt Lạc Bảo Nhi lên lầu.
Hình như đèn trên lầu hư rồi, hành lang có chút tối đen. Phương Tiểu Ngư nắm chặt tay Lạc Bảo Nhi, bước nhanh xuyên qua hành lang.
Ai ngờ bỗng dưng cô bị người ở một ngã rẽ kéo áo!
“A! ”Phương Tiểu Ngư hét lớn, vừa ôm Lạc Bảo Nhi vừa chạy, nhưng lại bị người đó kéo đến góc tường.
Một mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi son xộc lên mũi, hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh, chiếm lấy cơ thể cô.
Nụ hôn này có chút quen thuộc...
Đó là... Mộc Du Dương?
“Tên khốn! Mau thả mẹ tôi ra! Ông mau thả mẹ tôi ra!”
Lạc Bảo Nhi siết tay thành nắm đấm nhỏ, dùng hết sức đánh vào đùi “người xấu” đang ức hiếp mẹ mình
Phương Tiểu Ngư dùng hết sức bình sinh đẩy tên “ác ôn” ra, bật điện thoại rọi vào mặt kẻ đứng trước mặt.
Sau khi Lạc Bảo Nhi nhìn rõ mặt người đó thì ngây người hô lên một tiếng: “Chú Mộc?”
Do bị Lạc Bảo Nhi đấm rất nhiều nên chân có chút đau. Mộc Du Dương sờ lên chân và nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ờ.”
Lạc Bảo Nhi ôm chầm lấy Mộc Du Dương, bộ mặt sợ hãi ban nãy đã chuyển thành vui vẻ ngay. Cậu bắt đầu làm nũng, “Hứ! Chú Mộc lần nào cũng chỉ biết hôn mẹ thôi! Không hôn Lạc Bảo Nhi gì cả!”
Phương Tiểu Ngư chững lại, lẽ nào lần nào Mộc Du Dương hôn cô đều bị Lạc Bảo Nhi nhìn thấy sao?
Cô nhanh chóng lôi Lạc Bảo Nhi đang đứng bên cạnh Mộc Du Dương lại, nghiêm nghị nói: “Lạc Bảo Nhi, chúng ta đi! Đừng để ý đến tên khốn này!”
Lạc Bảo Nhi cảm thấy không vui, một tay cậu bị Phương Tiểu Ngư lôi đi, tay kia thì duỗi ra bắt lấy quần của Mộc Du Dương, giả vờ khóc: “Chú Mộc, chú Mộc, Lạc Bảo Nhi muốn chơi cùng với chú Mộc! Lạc Bảo Nhi không muốn về nhà với mẹ...”
Cái thằng nhóc ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ này!
Phương Tiểu Ngư tức giận, cố gắng túm lấy tay kia của Lạc Bảo Nhi, lớn tiếng nói: “Phương Thiên Lạc, con không nghe lời mẹ nữa sao? Nếu con lại như vậy mẹ sẽ bỏ con lại đây, không cho con về nhà nữa!”
Lạc Bảo Nhi lúc này mềm nhũn ra. Cậu ấm ức rút tay về, buồn bã nhìn Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương không nói lời nào, cứ đứng ngây người nhìn bóng sau lưng hai mẹ con.
Đêm nay, anh uống say mèm trong quán rượu thì bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ cô.
Tuy lí trí nói cho anh biết anh không thể đến tìm cô nhưng trong hơi men anh đã mất đi lí trí rồi.
Thái độ cô đối với anh sao lại lạnh lùng đến thế? Hay vì bây giờ cô đã sống cùng Tống Đình Hi rồi chăng?
Say hơi men về đến nhà, Mộc Du Dương cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mộc Du Dương đến ngay phòng tắm, định ngâm mình trong nước nóng cho tỉnh rượu.
Ai ngờ khi mở cửa phòng tắm thì nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng.
An Ly đang khỏa thân trong bồn tắm. Mặc dù toàn thân bên trên được bao phủ bởi lớp xà phòng nhưng vẫn lộ ra đôi vai trần trắng ngần.
Cả phòng tắm ngào ngạt hương thơm, An Ly thấy Mộc Du Dương bước vào, có chút kinh sợ, chân tay luống cuống.
Mộc Du Dương không có ý định sẽ quay đi. Mắt anh cứ mê đắm nhìn vào bồn tắm của cô...
An Ly cũng biết anh đang không thoải mái lắm. Hình như anh đã uống rất say.
Chuyện này đối với cô mà nói chưa chắc không phải là cơ hội tốt.
Hạ quyết tâm, từ bồn tắm, cô duỗi cánh tay trắng trẻo ra, nâng người lên khỏi lớp xà phòng bên trên, nhẹ nhàng thổi từng mảng bong bóng bay tứ tán.
Nếu nói động tác này của cô đã làm cho lòng Mộc Du Dương thấy rạo rực thì những động tác sau đó chắc chắn sẽ khơi dậy dục vọng của Mộc Du Dương.
Chỉ cần cô đưa đôi chân trắng nõn này lên bồn tắm, tay nhẹ nhàng vuốt qua.
Tất cả sẽ làm cho anh có cảm giác đê mê khó tả.
Bình luận facebook