Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
30152
Lẽ nào Lạc Bảo Nhi còn chưa ngủ sao?
Phương Tiểu Ngư bước vào phòng ngủ của Lạc Bảo Nhi, chợt nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ấm cúng. Lạc Bảo Nhi đang nằm ngủ trên giường, còn Mộc Du Dương đang ngồi cạnh cậu, xem tạp chí dưới ánh đèn bàn.
Khung cảnh ấy làm họ trông giống hệt như hai cha con.
Nghe tiếng động, Mộc Du Dương ngẩng đầu dậy, đưa tay làm động tác suỵt với Phương Tiểu Ngư rồi bỏ tạp chí trong tay xuống, từ từ bước ra ngoài.
Anh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Phương Tiểu Ngư lúc này mới khẽ hỏi: “Sao anh còn chưa về?”
Mộc Du Dương nhướn mày hỏi lại: “Em muốn anh đi lắm à?”
Phương Tiểu Ngư vội nói: “Không phải, chỉ là tôi thấy đã muộn thế này, đáng lẽ anh phải về rồi chứ, không ngờ anh vẫn còn ở đây.”
Anh trả lời: “Lạc Bảo Nhi nói em không có nhà, thằng bé có hơi sợ, thế nên anh ở lại với nó.”
Lạc Bảo Nhi từ bé đã thường xuyên ngủ ở nhà một mình, bởi vì Phương Tiểu Ngư rất hay tăng ca đi làm về muộn.
Thế nên Phương Tiểu Ngư hiểu rõ, Lạc Bảo Nhi nói như thế chỉ là vì muốn Mộc Du Dương ở lại với mình mà thôi.
Bởi Lạc Bảo Nhi rất quý anh.
Mộc Du Dương chợt áp sát lại người Phương Tiểu Ngư hít hà một lúc rồi cau mày hỏi: “Em uống rượu à?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, sắc mặt Mộc Du Dương lập tức không vui: “Em đi uống rượu với ai?”
Cô trả lời thành thật, nhưng Mộc Du Dương rõ ràng có hơi không tin.
Phương Tiểu Ngư cũng không muốn giải thích, cô có hơi mệt, muốn mau chóng đi ngủ, thế nên cô nói: “Được rồi, tôi vào tắm rồi đi ngủ, anh cũng có thể về rồi.”
Mộc Du Dương gật đầu, “Tối mai anh có việc, có thể sẽ không đi đón Lạc Bảo Nhi được.”
Phương Tiểu Ngư khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, anh không cần đến, tôi có thể đón thằng bé.”
Mấy hôm nay, Mộc Du Dương ngày nào cũng đến chơi với Lạc Bảo Nhi, dịu dàng một cách bất thường. Lạc Bảo Nhi đương nhiên rất vui, nhưng Phương Tiểu Ngư ngược lại trong lòng cảm thấy có hơi sợ.
Về đến biệt thự họ Mộc, Mộc Du Dương mới biết An Ly đang chờ mình trong nhà.
Cô cười nói: “Du Dương, anh về rồi à?”
Mộc Du Dương bất giác khẽ nhướn mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
An Ly trả lời: “Du Dương, xin lỗi đã muộn thế này còn đến tìm anh. Em đến là vì có việc muốn nói với anh.”
Mộc Du Dương nói: “Không sao, anh nói rồi, em muốn đến lúc nào cũng được. Em muốn nói với anh chuyện gì?”
An Ly cúi đầu rút một tập hồ sơ từ trong túi ra đưa cho Mộc Du Dương: “Du Dương, trước đây em có nghe tổng giám đốc Lương nói Thịnh Thế Mộc Thiên đang muốn tìm một đối tác lớn để hợp tác. Không biết anh còn nhớ đã từng bàn chuyện làm ăn với tập đoàn S của mẹ em không?”
Mộc Du Dương đương nhiên còn nhớ, lúc ấy cũng là thời gian anh vừa mới gặp Phương Tiểu Ngư, có rất nhiều việc phức tạp cần phải xử lí.
Mà việc phức tạp nhất chính là liên quan đến chuyện hợp tác với tập đoàn S.
Khi đó Tống gia và Tiêu gia đều muốn tranh giành hợp tác với tập đoàn S, thế nên muốn kí hợp đồng với tập đoàn S thật sự có hơi phiền phức.
Nhưng sau này nhà họ Tiêu đã lụn bại, nhà họ Tống cũng không còn muốn giành tập đoàn S với Thịnh Thế Mộc Thiên nữa.
Tập đoàn S khi ấy đột nhiên nói với người phụ trách do Mộc Du Dương phái đến rằng, hiện giờ không tiện hợp tác, việc hợp tác dời lại sau hẵng nói.
Cứ thế dời lại đến tận bây giờ.
Nhưng lúc này An Ly lại nhắc lại việc này, phải chăng là muốn Thịnh Thế Mộc Thiên hợp tác trở lại với tập đoàn S?
Quả nhiên, An Ly nói tiếp: “Mẹ em hiện giờ đang muốn phát triển thêm trong nước, nhưng nếu làm như thế thì cần phải tìm cho tập đoàn S một đối tác đáng tin và có thực lực mạnh trong nước. Em nghĩ Thịnh Thế Mộc Thiên chính là lựa chọn tốt nhất cho tập đoàn S.”
Mộc Du Dương hỏi: “Mẹ em đã bảo em đến bàn với anh sao?”
An Ly gật đầu: “Đúng thế, Du Dương, hơn nữa đối với Thịnh Thế Mộc Thiên mà nói thì tập đoàn S cũng là một đối tượng hợp tác tốt nhất.”
Mộc Du Dương trả lời: “An Ly, em cũng biết việc hợp tác này quan trọng thế nào đúng không? Cho anh chút thời gian, anh sẽ suy xét thật kĩ việc này.”
An Ly gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Dù sao thì đây cũng là một sự hợp tác rất lâu dài, một khi bàn thành công thì tương lai của cả hai công ty sẽ có liên hệ mật thiết với nhau.
Nói xong việc ấy rồi, An Ly vẫn không có ý muốn rời đi.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Du Dương rồi nói tiếp: “Du Dương, em muốn hỏi anh một chuyện có được không?”
Mộc Du Dương gật đầu, anh biết cô muốn hỏi điều gì.
An Ly có vẻ đã lấy hết dũng khí, cô hỏi: “Du Dương, anh cảm thấy chúng ta hiện giờ là quan hệ gì? Trong lòng anh, em có một vị trí thế nào?”
Mộc Du Dương im lặng, câu hỏi này anh thật sự rất khó trả lời.
An Ly thấy anh cứ im lặng không nói thì cười đau khổ: “Có phải sau khi xa nhau nhiều năm, vị trí của em trong lòng anh đã có người khác thay thế rồi không?”
Mà người thay thế cô chính là Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương lập tức trả lời: “Không phải, tuyệt đối không phải. An Ly, em đừng nghĩ lung tung nữa.”
Anh nghĩ mình chỉ đơn giản là thương Lạc Bảo Nhi mà thôi. Thời gian này anh ngày nào cũng đến chơi với Lạc Bảo Nhi là vì lần trước đã đổ oan cho Phương Tiểu Ngư nên trong lòng thấy áy náy với cô thôi.
Dù gì suốt mấy năm nay, anh thật sự chưa bao giờ quên An Ly.
Cô vừa quay về, anh thậm chí đã bỏ rơi Phương Tiểu Ngư.
Bỏ cô ngay trong đám cưới, trước con mắt của bao nhiêu người.
Chỉ một điều này thôi thì anh đã nợ Phương Tiểu Ngư rồi, nợ cả đời này cũng không trả nổi.
An Ly nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Nếu đã như thế thì Du Dương, tại sao anh ngày nào cũng đến nhà Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi? Có phải trong lòng anh, họ đã là người một nhà với anh rồi không?”
Hỏi xong câu ấy, khóe mắt An Ly liền rưng rưng.
Cô vô tình nghe được điều này từ miệng Lương Vệ Lễ. Mỗi lần cô hẹn cùng dùng cơm tối với Mộc Du Dương, anh đều nói anh rất bận, không có thời gian. Nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, thật ra anh lại đang cùng trải qua những ngày hạnh phúc bên cạnh Phương Tiểu Ngư và con trai.
Mộc Du Dương trong lòng có hơi áy náy, anh khẽ nói: “Anh xin lỗi, An Ly.”
An Ly cười đau khổ rồi đẩy xe lăn ra ngoài.
Bộ sưu tập mới mùa này của Louise đang bán rất chạy, nhưng những trang phục của Gloria cũng không hề kém cạnh. Hiện giờ trong thị trường thời trang cao cấp trong nước thì hai công ty này đang tranh giành thiên hạ với nhau.
“Trời ơi Mộc đại tổng tài của em ơi, anh xem bảng thành tích này đi, chuyện này phải làm sao đây?” Lương Vệ Lễ cầm bảng báo cáo quý này trong tay phẩy phẩy trước mặt Mộc Du Dương.
Thị trường của Gloria đã bị Louise chiếm mất một nửa. Không những thế, Louise hiện giờ còn có vẻ muốn vượt lên. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có một ngày, Louise bá chiếm cả thị trường, đến lúc ấy thì Gloria sẽ không còn chốn dung thân nữa.
Hiện giờ, nhìn báo cáo tài chính quý này, Lương Vệ Lễ có thể thấy tiền thưởng phát cho nhân viên năm nay đảm bảo không thể cao được.
Trước đây, Gloria chưa bao giờ gặp phải một mối uy hiếp lớn như vậy. Bây giờ đã gặp phải, nhưng Mộc Du Dương trông lại có vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Lương Vệ Lễ nhăn nhó mặt mày nói: “Anh ơi anh, anh mau nghĩ cách đi! Gloria dù gì cũng là công ty dưới trướng của Thịnh Thế Mộc Thiên! Công ty con gặp chuyện thì công ty mẹ có thể không giúp sao?”
Mộc Du Dương có lẽ bị câu nói ấy kích động, anh dừng việc trong tay lại liếc nhìn Lương Vệ Lễ một cái.
Lẽ nào Lạc Bảo Nhi còn chưa ngủ sao?
Phương Tiểu Ngư bước vào phòng ngủ của Lạc Bảo Nhi, chợt nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ấm cúng. Lạc Bảo Nhi đang nằm ngủ trên giường, còn Mộc Du Dương đang ngồi cạnh cậu, xem tạp chí dưới ánh đèn bàn.
Khung cảnh ấy làm họ trông giống hệt như hai cha con.
Nghe tiếng động, Mộc Du Dương ngẩng đầu dậy, đưa tay làm động tác suỵt với Phương Tiểu Ngư rồi bỏ tạp chí trong tay xuống, từ từ bước ra ngoài.
Anh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Phương Tiểu Ngư lúc này mới khẽ hỏi: “Sao anh còn chưa về?”
Mộc Du Dương nhướn mày hỏi lại: “Em muốn anh đi lắm à?”
Phương Tiểu Ngư vội nói: “Không phải, chỉ là tôi thấy đã muộn thế này, đáng lẽ anh phải về rồi chứ, không ngờ anh vẫn còn ở đây.”
Anh trả lời: “Lạc Bảo Nhi nói em không có nhà, thằng bé có hơi sợ, thế nên anh ở lại với nó.”
Lạc Bảo Nhi từ bé đã thường xuyên ngủ ở nhà một mình, bởi vì Phương Tiểu Ngư rất hay tăng ca đi làm về muộn.
Thế nên Phương Tiểu Ngư hiểu rõ, Lạc Bảo Nhi nói như thế chỉ là vì muốn Mộc Du Dương ở lại với mình mà thôi.
Bởi Lạc Bảo Nhi rất quý anh.
Mộc Du Dương chợt áp sát lại người Phương Tiểu Ngư hít hà một lúc rồi cau mày hỏi: “Em uống rượu à?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, sắc mặt Mộc Du Dương lập tức không vui: “Em đi uống rượu với ai?”
Cô trả lời thành thật, nhưng Mộc Du Dương rõ ràng có hơi không tin.
Phương Tiểu Ngư cũng không muốn giải thích, cô có hơi mệt, muốn mau chóng đi ngủ, thế nên cô nói: “Được rồi, tôi vào tắm rồi đi ngủ, anh cũng có thể về rồi.”
Mộc Du Dương gật đầu, “Tối mai anh có việc, có thể sẽ không đi đón Lạc Bảo Nhi được.”
Phương Tiểu Ngư khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, anh không cần đến, tôi có thể đón thằng bé.”
Mấy hôm nay, Mộc Du Dương ngày nào cũng đến chơi với Lạc Bảo Nhi, dịu dàng một cách bất thường. Lạc Bảo Nhi đương nhiên rất vui, nhưng Phương Tiểu Ngư ngược lại trong lòng cảm thấy có hơi sợ.
Về đến biệt thự họ Mộc, Mộc Du Dương mới biết An Ly đang chờ mình trong nhà.
Cô cười nói: “Du Dương, anh về rồi à?”
Mộc Du Dương bất giác khẽ nhướn mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
An Ly trả lời: “Du Dương, xin lỗi đã muộn thế này còn đến tìm anh. Em đến là vì có việc muốn nói với anh.”
Mộc Du Dương nói: “Không sao, anh nói rồi, em muốn đến lúc nào cũng được. Em muốn nói với anh chuyện gì?”
An Ly cúi đầu rút một tập hồ sơ từ trong túi ra đưa cho Mộc Du Dương: “Du Dương, trước đây em có nghe tổng giám đốc Lương nói Thịnh Thế Mộc Thiên đang muốn tìm một đối tác lớn để hợp tác. Không biết anh còn nhớ đã từng bàn chuyện làm ăn với tập đoàn S của mẹ em không?”
Mộc Du Dương đương nhiên còn nhớ, lúc ấy cũng là thời gian anh vừa mới gặp Phương Tiểu Ngư, có rất nhiều việc phức tạp cần phải xử lí.
Mà việc phức tạp nhất chính là liên quan đến chuyện hợp tác với tập đoàn S.
Khi đó Tống gia và Tiêu gia đều muốn tranh giành hợp tác với tập đoàn S, thế nên muốn kí hợp đồng với tập đoàn S thật sự có hơi phiền phức.
Nhưng sau này nhà họ Tiêu đã lụn bại, nhà họ Tống cũng không còn muốn giành tập đoàn S với Thịnh Thế Mộc Thiên nữa.
Tập đoàn S khi ấy đột nhiên nói với người phụ trách do Mộc Du Dương phái đến rằng, hiện giờ không tiện hợp tác, việc hợp tác dời lại sau hẵng nói.
Cứ thế dời lại đến tận bây giờ.
Nhưng lúc này An Ly lại nhắc lại việc này, phải chăng là muốn Thịnh Thế Mộc Thiên hợp tác trở lại với tập đoàn S?
Quả nhiên, An Ly nói tiếp: “Mẹ em hiện giờ đang muốn phát triển thêm trong nước, nhưng nếu làm như thế thì cần phải tìm cho tập đoàn S một đối tác đáng tin và có thực lực mạnh trong nước. Em nghĩ Thịnh Thế Mộc Thiên chính là lựa chọn tốt nhất cho tập đoàn S.”
Mộc Du Dương hỏi: “Mẹ em đã bảo em đến bàn với anh sao?”
An Ly gật đầu: “Đúng thế, Du Dương, hơn nữa đối với Thịnh Thế Mộc Thiên mà nói thì tập đoàn S cũng là một đối tượng hợp tác tốt nhất.”
Mộc Du Dương trả lời: “An Ly, em cũng biết việc hợp tác này quan trọng thế nào đúng không? Cho anh chút thời gian, anh sẽ suy xét thật kĩ việc này.”
An Ly gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Dù sao thì đây cũng là một sự hợp tác rất lâu dài, một khi bàn thành công thì tương lai của cả hai công ty sẽ có liên hệ mật thiết với nhau.
Nói xong việc ấy rồi, An Ly vẫn không có ý muốn rời đi.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Du Dương rồi nói tiếp: “Du Dương, em muốn hỏi anh một chuyện có được không?”
Mộc Du Dương gật đầu, anh biết cô muốn hỏi điều gì.
An Ly có vẻ đã lấy hết dũng khí, cô hỏi: “Du Dương, anh cảm thấy chúng ta hiện giờ là quan hệ gì? Trong lòng anh, em có một vị trí thế nào?”
Mộc Du Dương im lặng, câu hỏi này anh thật sự rất khó trả lời.
An Ly thấy anh cứ im lặng không nói thì cười đau khổ: “Có phải sau khi xa nhau nhiều năm, vị trí của em trong lòng anh đã có người khác thay thế rồi không?”
Mà người thay thế cô chính là Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương lập tức trả lời: “Không phải, tuyệt đối không phải. An Ly, em đừng nghĩ lung tung nữa.”
Anh nghĩ mình chỉ đơn giản là thương Lạc Bảo Nhi mà thôi. Thời gian này anh ngày nào cũng đến chơi với Lạc Bảo Nhi là vì lần trước đã đổ oan cho Phương Tiểu Ngư nên trong lòng thấy áy náy với cô thôi.
Dù gì suốt mấy năm nay, anh thật sự chưa bao giờ quên An Ly.
Cô vừa quay về, anh thậm chí đã bỏ rơi Phương Tiểu Ngư.
Bỏ cô ngay trong đám cưới, trước con mắt của bao nhiêu người.
Chỉ một điều này thôi thì anh đã nợ Phương Tiểu Ngư rồi, nợ cả đời này cũng không trả nổi.
An Ly nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Nếu đã như thế thì Du Dương, tại sao anh ngày nào cũng đến nhà Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi? Có phải trong lòng anh, họ đã là người một nhà với anh rồi không?”
Hỏi xong câu ấy, khóe mắt An Ly liền rưng rưng.
Cô vô tình nghe được điều này từ miệng Lương Vệ Lễ. Mỗi lần cô hẹn cùng dùng cơm tối với Mộc Du Dương, anh đều nói anh rất bận, không có thời gian. Nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, thật ra anh lại đang cùng trải qua những ngày hạnh phúc bên cạnh Phương Tiểu Ngư và con trai.
Mộc Du Dương trong lòng có hơi áy náy, anh khẽ nói: “Anh xin lỗi, An Ly.”
An Ly cười đau khổ rồi đẩy xe lăn ra ngoài.
Bộ sưu tập mới mùa này của Louise đang bán rất chạy, nhưng những trang phục của Gloria cũng không hề kém cạnh. Hiện giờ trong thị trường thời trang cao cấp trong nước thì hai công ty này đang tranh giành thiên hạ với nhau.
“Trời ơi Mộc đại tổng tài của em ơi, anh xem bảng thành tích này đi, chuyện này phải làm sao đây?” Lương Vệ Lễ cầm bảng báo cáo quý này trong tay phẩy phẩy trước mặt Mộc Du Dương.
Thị trường của Gloria đã bị Louise chiếm mất một nửa. Không những thế, Louise hiện giờ còn có vẻ muốn vượt lên. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có một ngày, Louise bá chiếm cả thị trường, đến lúc ấy thì Gloria sẽ không còn chốn dung thân nữa.
Hiện giờ, nhìn báo cáo tài chính quý này, Lương Vệ Lễ có thể thấy tiền thưởng phát cho nhân viên năm nay đảm bảo không thể cao được.
Trước đây, Gloria chưa bao giờ gặp phải một mối uy hiếp lớn như vậy. Bây giờ đã gặp phải, nhưng Mộc Du Dương trông lại có vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Lương Vệ Lễ nhăn nhó mặt mày nói: “Anh ơi anh, anh mau nghĩ cách đi! Gloria dù gì cũng là công ty dưới trướng của Thịnh Thế Mộc Thiên! Công ty con gặp chuyện thì công ty mẹ có thể không giúp sao?”
Mộc Du Dương có lẽ bị câu nói ấy kích động, anh dừng việc trong tay lại liếc nhìn Lương Vệ Lễ một cái.
Bình luận facebook