Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
30156
Người ngồi trên xe lăn không ai khác chính là An Ly. Hai mắt cô đẫm lệ, đang ngây ra nhìn họ.
Có nghĩa là cảnh tượng vừa rồi cô đều đã trông thấy hết.
“Du Dương…” An Ly khẽ kêu lên.
Mộc Du Dương nghe tiếng kêu ấy liền quay đầu lại, trông thấy gương mặt vô cùng đau khổ của An Ly.
Anh cúi đầu nói với Lạc Bảo Nhi: “Con với mẹ lên xe chờ chú một chút.”
Sau đó anh chạy đến trước mặt An Ly, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là: “An Ly, sao em lại ở đây?”
An Ly rưng rưng nước mắt nói: “Hôm nay em thấy trong lòng khó chịu nên muốn ra ngoài dạo một lúc. Du Dương, sao anh lại ở cùng bọn họ, lại còn ở trước mặt mọi người…”
Mộc Du Dương không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “An Ly, em về trước đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em.”
Nói xong, anh liền dặn dò vệ sĩ đưa cô về nhà, sau đó quay lại bên cạnh Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Sau khi đưa hai mẹ con về nhà, anh không cùng họ lên lầu mà nói với Phương Tiểu Ngư: “Nghỉ ngơi sớm đi, cuối tuần này anh sẽ qua giúp em dọn nhà.”
Trong biệt thự của An Ly vẫn sáng đèn, nhưng phòng khách lại không có ai cả. Mộc Du Dương bước thẳng vào phòng vẽ tranh của cô, quả nhiên thấy cô trong đó, đang yên lặng ngồi vẽ tranh.
Trong tranh là một cánh đồng hoa đẹp rực rỡ.
Thấy Mộc Du Dương đến, cô không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng hỏi một câu: “Du Dương, anh có còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là ở giữa cánh đồng hoa này. Lúc ấy thật là tuyệt, không cần phải suy nghĩ nhiều, muốn yêu một người thì chỉ đơn giản là yêu thôi, không có những tâm trạng phức tạp thế này.”
Mộc Du Dương nhận ra cánh đồng hoa trong tranh chính là cánh đồng trong kí ức của anh. Anh sao có thể quên được chuyện đã xảy ra giữa anh và An Ly khi ở đó.
Từ sau khi mẹ qua đời, anh đã mắc phải chứng trầm cảm. Cả một thời gian dài sau đó, anh không hề còn chút hứng thú nào với thế gian này. Cho đến khi An Ly xuất hiện, cô đã kéo anh ra khỏi thế giới chỉ có hai màu đen trắng ấy, đưa anh vào một thế giới rực rỡ sắc màu.
Cô là người phụ nữ đầu tiên anh yêu trong đời, cũng đã yêu rất lâu. Giữa cánh đồng hoa ấy, anh đã hôn cô, sau đó nắm tay cô khẽ nói: “An Ly, anh sẽ yêu em cả đời này.”
Nhưng bây giờ, anh lại mở miệng nói với cô: “An Ly, anh xin lỗi.”
An Ly cười đau khổ, đặt cây bút trong tay xuống rồi quay đầu hỏi: “Du Dương, anh có thể trả lời em, trong lòng anh rốt cuộc còn có vị trí cho em không?”
Mộc Du Dương im lặng.
Trong lòng anh lúc nào cũng có sự tồn tại của An Ly, nếu không thì anh đã không thể vì cô mà bỏ Phương Tiểu Ngư lại trong đám cưới rồi.
Mộc Du Dương suy tư một lúc lâu mới trả lời: “Anh trước nay luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.”
An Ly lại đau khổ hỏi: “Thật như vậy sao? Nếu thật sự như vậy thì Phương Tiểu Ngư thì sao? Cô ấy trong lòng anh có vị trí gì, anh có thể cho em biết không?”
An Ly không phải kẻ ngốc, cô hiểu rõ tình cảm Mộc Du Dương dành cho Phương Tiểu Ngư là tình cảm gì, nếu không anh đã không năm lần bảy lượt chạy đi tìm Phương Tiểu Ngư như thế.
Thấy anh không đáp, An Ly liền hỏi câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi ác liệt nhất: “Du Dương, anh rốt cuộc yêu em hay là yêu Phương Tiểu Ngư?”
Lần này Mộc Du Dương lại không do dự mà trả lời: “Người anh yêu là em.”
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy cánh đồng hoa trong tranh ấy, lại nhớ đến những kỉ niệm giữa anh và An Ly trước đây, Mộc Du Dương thật sự cảm thấy mềm lòng.
Anh có lỗi với cô, đã phản bội tình yêu của họ.
An Ly đẩy xe lăn đến bên cạnh Mộc Du Dương, áp đầu vào người anh, không kiềm được mà khóc nức nở, “Du Dương, anh có biết không, thật ra từ lâu em đã muốn quay lại tìm anh, nhưng mẹ của em… mẹ không đồng ý cho em về nước. Nếu không thì em đã quay về bên anh từ lâu rồi.”
Anh đau lòng ôm lấy cô. Anh không thể chịu nổi việc trông thấy cô khóc, dáng vẻ khóc lóc thảm thương của cô lúc này khiến cả trái tim anh quặn thắt lại.
“Du Dương, anh có biết không, suốt bao nhiêu năm nay, em không có ngày nào là không nhớ anh cả… Bây giờ, cuối cùng em đã có thể quay về bên cạnh anh… Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau… Anh đừng yêu người khác có được không?”
Giọng nói nghẹn ngào của cô làm anh hoảng hốt, anh trả lời bằng ánh mắt thẫn thờ: “Anh không hề yêu người khác, người anh yêu chỉ có em thôi.”
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã đóng gói hết đồ đạc, nhưng ngồi ở nhà chờ Mộc Du Dương suốt ba tiếng mà vẫn không thấy anh đến.
Thấy đồng hồ đã sắp điểm mười hai giờ, xem ra anh sẽ không đến, Phương Tiểu Ngư quyết định không chờ nữa. Cô lên mạng tìm một công ty chuyển nhà rồi gọi điện cho họ.
Người của công ty chuyển nhà sau đó đến rất nhanh.
Một tiếng sau, hai mẹ con đã ngồi trong nhà mới, nhìn đống đồ dùng chất đầy nhà mà ngẩn người.
Phương Tiểu Ngư nói với Lạc Bảo Nhi: “Được rồi! Mình nghỉ ngơi một lát rồi dọn dẹp nhé, buổi chiều đồ điện sẽ chuyển đến, phải dọn một đợt nữa đấy!”
Vừa rồi lúc dọn nhà, Lạc Bảo Nhi đã giúp đỡ rất nhiều, bây giờ cậu mệt đến mức ngồi trong nhà thở phì phò. Đồ nội thất hôm qua đã được chuyển đến hết, còn đồ điện thì chiều nay sẽ mang đến.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Lạc Bảo Nhi đứng dậy nói: “Được rồi! Mẹ ơi, con nghỉ ngơi xong rồi! Chúng ta mau dọn dẹp thôi!”
Làm xong việc, hai mẹ con nấu mì ăn liền ăn tạm, lúc này thì chuông cửa chợt reo vang.
Phương Tiểu Ngư tưởng là công ty dọn nhà nên lập tức chạy ra mở cửa, ai ngờ vừa mở thì liền trông thấy gương mặt của Tống Đình Hi.
Phương Tiểu Ngư có hơi ngạc nhiên, lắp bắp hỏi: “Hả? Đình Hi, sao… sao anh lại đến đây?”
Việc chuyển nhà cô không hề báo cho Tống Đình Hi biết, bởi vì sau chuyện xảy ra đêm đó, cô đã quyết tâm sẽ giữ khoảng cách với anh.
Tống Đình Hi xem ra rõ ràng không vui, anh hỏi lại: “Tiểu Ngư, em dọn nhà tại sao không báo cho anh biết một tiếng?”
Hôm nay, anh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí chạy đến tìm Phương Tiểu Ngư, muốn xin lỗi chuyện xảy ra đêm đó, nhưng khi đến nhà thì lại thấy căn nhà trống trơn.
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử, Lạc Bảo Nhi có ở đây nên có vài điều cô không tiện nói, thế là cô đành chuyển chủ đề: “À, chuyện là, Đình Hi à, thôi anh vào nhà ngồi đi! Bọn em vừa mới dọn dẹp xong, anh vào xem xem em bày biện có được không.”
Tống Đình Hi vào nhà, vừa nhìn đã biết số đồ nội thất này có giá không hề rẻ, chắc chắn không phải do Phương Tiểu Ngư tự mua.
Tấm thẻ lần trước Phương Tiểu Ngư dúi vào tay Mộc Du Dương đã bị Mộc Du Dương nhét lại vào giỏ. Thế nên số đồ nội thất này đều xem như là Mộc Du Dương đã mua, bởi Phương Tiểu Ngư chẳng hề phải bỏ ra một đồng nào cả.
Lúc này, chuông cửa lại kêu lên lần nữa.
Phương Tiểu Ngư nghĩ lần này có lẽ là người chuyển đồ điện đến, nhưng khi mở cửa thì lại nhìn thấy đó là Mộc Du Dương!
Cô lập tức sững người, chưa kịp phản ứng thì Mộc Du Dương đã bước vào nhà.
Vừa vào cửa, anh lập tức biến sắc mặt, bởi vì nhìn thấy Tống Đình Hi đang ngồi trên ghế sô pha.
Người ngồi trên xe lăn không ai khác chính là An Ly. Hai mắt cô đẫm lệ, đang ngây ra nhìn họ.
Có nghĩa là cảnh tượng vừa rồi cô đều đã trông thấy hết.
“Du Dương…” An Ly khẽ kêu lên.
Mộc Du Dương nghe tiếng kêu ấy liền quay đầu lại, trông thấy gương mặt vô cùng đau khổ của An Ly.
Anh cúi đầu nói với Lạc Bảo Nhi: “Con với mẹ lên xe chờ chú một chút.”
Sau đó anh chạy đến trước mặt An Ly, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là: “An Ly, sao em lại ở đây?”
An Ly rưng rưng nước mắt nói: “Hôm nay em thấy trong lòng khó chịu nên muốn ra ngoài dạo một lúc. Du Dương, sao anh lại ở cùng bọn họ, lại còn ở trước mặt mọi người…”
Mộc Du Dương không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “An Ly, em về trước đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em.”
Nói xong, anh liền dặn dò vệ sĩ đưa cô về nhà, sau đó quay lại bên cạnh Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Sau khi đưa hai mẹ con về nhà, anh không cùng họ lên lầu mà nói với Phương Tiểu Ngư: “Nghỉ ngơi sớm đi, cuối tuần này anh sẽ qua giúp em dọn nhà.”
Trong biệt thự của An Ly vẫn sáng đèn, nhưng phòng khách lại không có ai cả. Mộc Du Dương bước thẳng vào phòng vẽ tranh của cô, quả nhiên thấy cô trong đó, đang yên lặng ngồi vẽ tranh.
Trong tranh là một cánh đồng hoa đẹp rực rỡ.
Thấy Mộc Du Dương đến, cô không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng hỏi một câu: “Du Dương, anh có còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là ở giữa cánh đồng hoa này. Lúc ấy thật là tuyệt, không cần phải suy nghĩ nhiều, muốn yêu một người thì chỉ đơn giản là yêu thôi, không có những tâm trạng phức tạp thế này.”
Mộc Du Dương nhận ra cánh đồng hoa trong tranh chính là cánh đồng trong kí ức của anh. Anh sao có thể quên được chuyện đã xảy ra giữa anh và An Ly khi ở đó.
Từ sau khi mẹ qua đời, anh đã mắc phải chứng trầm cảm. Cả một thời gian dài sau đó, anh không hề còn chút hứng thú nào với thế gian này. Cho đến khi An Ly xuất hiện, cô đã kéo anh ra khỏi thế giới chỉ có hai màu đen trắng ấy, đưa anh vào một thế giới rực rỡ sắc màu.
Cô là người phụ nữ đầu tiên anh yêu trong đời, cũng đã yêu rất lâu. Giữa cánh đồng hoa ấy, anh đã hôn cô, sau đó nắm tay cô khẽ nói: “An Ly, anh sẽ yêu em cả đời này.”
Nhưng bây giờ, anh lại mở miệng nói với cô: “An Ly, anh xin lỗi.”
An Ly cười đau khổ, đặt cây bút trong tay xuống rồi quay đầu hỏi: “Du Dương, anh có thể trả lời em, trong lòng anh rốt cuộc còn có vị trí cho em không?”
Mộc Du Dương im lặng.
Trong lòng anh lúc nào cũng có sự tồn tại của An Ly, nếu không thì anh đã không thể vì cô mà bỏ Phương Tiểu Ngư lại trong đám cưới rồi.
Mộc Du Dương suy tư một lúc lâu mới trả lời: “Anh trước nay luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.”
An Ly lại đau khổ hỏi: “Thật như vậy sao? Nếu thật sự như vậy thì Phương Tiểu Ngư thì sao? Cô ấy trong lòng anh có vị trí gì, anh có thể cho em biết không?”
An Ly không phải kẻ ngốc, cô hiểu rõ tình cảm Mộc Du Dương dành cho Phương Tiểu Ngư là tình cảm gì, nếu không anh đã không năm lần bảy lượt chạy đi tìm Phương Tiểu Ngư như thế.
Thấy anh không đáp, An Ly liền hỏi câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi ác liệt nhất: “Du Dương, anh rốt cuộc yêu em hay là yêu Phương Tiểu Ngư?”
Lần này Mộc Du Dương lại không do dự mà trả lời: “Người anh yêu là em.”
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy cánh đồng hoa trong tranh ấy, lại nhớ đến những kỉ niệm giữa anh và An Ly trước đây, Mộc Du Dương thật sự cảm thấy mềm lòng.
Anh có lỗi với cô, đã phản bội tình yêu của họ.
An Ly đẩy xe lăn đến bên cạnh Mộc Du Dương, áp đầu vào người anh, không kiềm được mà khóc nức nở, “Du Dương, anh có biết không, thật ra từ lâu em đã muốn quay lại tìm anh, nhưng mẹ của em… mẹ không đồng ý cho em về nước. Nếu không thì em đã quay về bên anh từ lâu rồi.”
Anh đau lòng ôm lấy cô. Anh không thể chịu nổi việc trông thấy cô khóc, dáng vẻ khóc lóc thảm thương của cô lúc này khiến cả trái tim anh quặn thắt lại.
“Du Dương, anh có biết không, suốt bao nhiêu năm nay, em không có ngày nào là không nhớ anh cả… Bây giờ, cuối cùng em đã có thể quay về bên cạnh anh… Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau… Anh đừng yêu người khác có được không?”
Giọng nói nghẹn ngào của cô làm anh hoảng hốt, anh trả lời bằng ánh mắt thẫn thờ: “Anh không hề yêu người khác, người anh yêu chỉ có em thôi.”
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã đóng gói hết đồ đạc, nhưng ngồi ở nhà chờ Mộc Du Dương suốt ba tiếng mà vẫn không thấy anh đến.
Thấy đồng hồ đã sắp điểm mười hai giờ, xem ra anh sẽ không đến, Phương Tiểu Ngư quyết định không chờ nữa. Cô lên mạng tìm một công ty chuyển nhà rồi gọi điện cho họ.
Người của công ty chuyển nhà sau đó đến rất nhanh.
Một tiếng sau, hai mẹ con đã ngồi trong nhà mới, nhìn đống đồ dùng chất đầy nhà mà ngẩn người.
Phương Tiểu Ngư nói với Lạc Bảo Nhi: “Được rồi! Mình nghỉ ngơi một lát rồi dọn dẹp nhé, buổi chiều đồ điện sẽ chuyển đến, phải dọn một đợt nữa đấy!”
Vừa rồi lúc dọn nhà, Lạc Bảo Nhi đã giúp đỡ rất nhiều, bây giờ cậu mệt đến mức ngồi trong nhà thở phì phò. Đồ nội thất hôm qua đã được chuyển đến hết, còn đồ điện thì chiều nay sẽ mang đến.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Lạc Bảo Nhi đứng dậy nói: “Được rồi! Mẹ ơi, con nghỉ ngơi xong rồi! Chúng ta mau dọn dẹp thôi!”
Làm xong việc, hai mẹ con nấu mì ăn liền ăn tạm, lúc này thì chuông cửa chợt reo vang.
Phương Tiểu Ngư tưởng là công ty dọn nhà nên lập tức chạy ra mở cửa, ai ngờ vừa mở thì liền trông thấy gương mặt của Tống Đình Hi.
Phương Tiểu Ngư có hơi ngạc nhiên, lắp bắp hỏi: “Hả? Đình Hi, sao… sao anh lại đến đây?”
Việc chuyển nhà cô không hề báo cho Tống Đình Hi biết, bởi vì sau chuyện xảy ra đêm đó, cô đã quyết tâm sẽ giữ khoảng cách với anh.
Tống Đình Hi xem ra rõ ràng không vui, anh hỏi lại: “Tiểu Ngư, em dọn nhà tại sao không báo cho anh biết một tiếng?”
Hôm nay, anh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí chạy đến tìm Phương Tiểu Ngư, muốn xin lỗi chuyện xảy ra đêm đó, nhưng khi đến nhà thì lại thấy căn nhà trống trơn.
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử, Lạc Bảo Nhi có ở đây nên có vài điều cô không tiện nói, thế là cô đành chuyển chủ đề: “À, chuyện là, Đình Hi à, thôi anh vào nhà ngồi đi! Bọn em vừa mới dọn dẹp xong, anh vào xem xem em bày biện có được không.”
Tống Đình Hi vào nhà, vừa nhìn đã biết số đồ nội thất này có giá không hề rẻ, chắc chắn không phải do Phương Tiểu Ngư tự mua.
Tấm thẻ lần trước Phương Tiểu Ngư dúi vào tay Mộc Du Dương đã bị Mộc Du Dương nhét lại vào giỏ. Thế nên số đồ nội thất này đều xem như là Mộc Du Dương đã mua, bởi Phương Tiểu Ngư chẳng hề phải bỏ ra một đồng nào cả.
Lúc này, chuông cửa lại kêu lên lần nữa.
Phương Tiểu Ngư nghĩ lần này có lẽ là người chuyển đồ điện đến, nhưng khi mở cửa thì lại nhìn thấy đó là Mộc Du Dương!
Cô lập tức sững người, chưa kịp phản ứng thì Mộc Du Dương đã bước vào nhà.
Vừa vào cửa, anh lập tức biến sắc mặt, bởi vì nhìn thấy Tống Đình Hi đang ngồi trên ghế sô pha.
Bình luận facebook