Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
30171
Mộc Tuấn Nghiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi một câu kỳ lạ đến vậy.
Anh chỉ cảm giác hai mẹ con nhà này bẩm sinh mang một sức hấp dẫn lạ kỳ, làm cho người ta luôn muốn tiếp cận, muốn bảo vệ.
Nếu anh trai không thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ thì anh có thể nào thay anh mình lo cho cuộc sống của họ được không?
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy hoảng sợ với cách nghĩ này của mình.
Lạc Bảo Nhi hình như rất đau lòng, trả lời: “Lạc Bảo Nhi muốn có bố nhưng chú Mộc không cần mẹ, không cần Lạc Bảo Nhi nữa.”
Quản gia lên lầu gọi Lạc Bảo Nhi và Mộc Tuấn Nghiêu cùng xuống. Cũng ở nhà Mộc lão gia chơi đến 9 giờ tối hơn, cơm cũng đã ăn xong, Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi chuẩn bị về nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu lái xe đưa họ về nhà. Đến cửa, anh cả gan bước đến kéo lấy tay Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, hoảng sợ nói: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh làm gì vậy?”
Chỉ là kéo tay thôi, Mộc Tuấn Nghiêu không ngờ Phương Tiểu Ngư lại phản ứng mạnh như vậy. Anh bỗng chốc cảm giác đây chính là cơ hội tốt, có thể trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình cho cô ấy. Đúng vậy, chính là ngay lúc này.
“Tiểu Ngư, anh thích em. Có thể ở bên cạnh em được không?” Mộc Tuấn Nghiêu trực tiếp tỏ rõ tâm ý của mình.
“Hả?” Phương Tiểu Ngư rõ ràng đã quá kinh ngạc. Cô liên tục lắc tay, “Đừng đùa như thế có được không?”
Anh trông rất giống đang đùa sao?
Mộc Tuấn Nghiêu thật thất bại. Anh tỏ tình thành thật thế này mà lại khiến cho Phương Tiểu Ngư tưởng rằng anh đang đùa!
Anh cười gượng, bộ mặt tiếp tục thành thật nhìn cô, “Tiểu Ngư, anh không đùa. Tiếp xúc trên mạng với em lâu như thế, anh đã có tình cảm với em rồi. Lần này về nước gặp được em, anh càng thích em hơn. Tiểu Ngư, làm bạn gái anh nhé, được không?”
Phương Tiểu Ngư không những cao mà còn xinh đẹp, tính cách hoạt bát đáng yêu, hơn nữa lại rất quyến rũ, là một cô bạn gái tuyệt vời.
Thật không hiểu Mộc Du Dương bị làm sao mà lại từ chối một cô gái tốt thế này.
Phương Tiểu Ngư thấy Mộc Tuấn Nghiêu đúng là không phải đùa giỡn nhưng như vậy lại làm cô khó xử hơn.
Đối với Mộc Tuấn Nghiêu, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu. Bất luận là đã giao lưu trên mạng từ trước hay là tiếp xúc trong cuộc sống hiện tại đi nữa, cô cũng chưa bao giờ nghĩ có tình cảm yêu đương gì với Mộc Tuấn Nghiêu.
Cho nên, Mộc Tuấn Nghiêu đường đột tỏ tình như vậy nhất thời cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Phương Tiểu Ngư mới nói: “À... xin lỗi anh, Tuấn Nghiêu. Tôi bây giờ còn phải lo cho Lạc Bảo Nhi, phải đi làm, phải chăm sóc con, thật sự rất mệt mỏi. Tôi không thời gian nói đến chuyện yêu đương. Cho nên tôi thấy chúng ta thật sự không hợp nhau.”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Không sao, sau này anh sẽ giúp em chăm sóc Lạc Bảo Nhi, thậm chí em có thể không cần đi làm. Anh cũng có thể nuôi em!”
Bộp!
Phương Tiểu Ngư đấm thật mạnh vào ngực anh, “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói chuyện điên khùng gì thế hả? Chúng ta quen biết bao lâu nay, cậu còn chưa biết tôi là loại người nào sao? Làm sao tôi có thể nhởn nhơ sống bám vào đàn ông được chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu ý thức được mình đã nói sai, luống cuống giải thích: “Không phải, Tiểu Ngư, anh không có ý đó, anh chỉ muốn giúp em chăm sóc Lạc Bảo Nhi, không muốn thấy em mệt mà thôi.”
Lạc Bảo Nhi đứng bên cạnh cũng nói, “Chú Tuấn Nghiêu, con và mẹ có thể tự chăm sóc cho nhau, không cần chú chăm sóc đâu.”
Ngay cả Tống Đình Hi, Lạc Bảo Nhi cũng không thích, sao có thể thích Mộc Tuấn Nghiêu được. Trong lòng cậu bé, không ai có thể thay thế vị trí của chú Mộc được.
Phương Tiểu Ngư nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Dù sao tôi cũng không có thời gian yêu đương nữa. Anh sau này đừng nói đến chuyện này nữa. Nếu không tình bạn cũng không còn!”
Mộc Tuấn Nghiêu bất đắc dĩ gật đầu. Không ngờ tỏ tình không được chấp nhận mà còn bị ruồng rẫy. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị con gái từ chối kịch liệt như vậy.
“Anh đưa mọi người về nhà, anh bảo đảm sẽ không nói bậy nữa!” Mộc Tuấn Nghiêu nói.
Phương Tiểu Ngư gật đầu, xem như lúc nãy là lời của trẻ con đùa vui thôi.
Trong phòng bệnh, Mộc Du Dương vẫn mệt mỏi trông nom cho An Ly. Cô vẫn còn đang hôn mê, cạnh người là vô số các loại dụng cụ đo y tế, các chỉ số đều rất ổn định nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Mộc Du Dương không biết còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Bác sĩ nói chỉ cần hai tháng thôi nhưng anh rất nóng lòng muốn cô tỉnh lại để đích thân nói với cô một tiếng “Anh xin lỗi”.
Tô Lạc Nhĩ cứ cách hai ngày thì đến thăm An Ly một lần.
Mộc Du Dương còn nhớ An Ly lúc trước nói, Tô Lạc Nhĩ lên kế hoạch đem trọng tâm sản nghiệp tập đoàn S vào trong nước. Xem ra hiện giờ bà ta đã đến sớm hơn dự định.
Nhưng Mộc Du Dương cơ bản bây giờ không có thời gian quan tâm đến chuyện làm ăn. Anh toàn tâm toàn ý lo lắng cho An Ly, hy vọng cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước vào, trên tay cầm một bản ghi chép, nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, có thể mời anh ra ngoài một chút không? Về bệnh tình của cô An Ly, tôi có một số chuyện cần thông báo với anh.”
Mộc Du Dương theo bác sĩ ra ngoài hành lang.
Giở bản ghi chép trên tay, một mực cung kính, bác sĩ nói với anh: “Anh Mộc, lần trước tôi đã nói với anh, tình trạng của cô An Ly rất ổn định, chỉ là chưa hoàn toàn tỉnh táo, cần thêm chút thời gian nữa để tan máu bầm tụ trong đầu cô ấy.”
Mộc Du Dương gật đầu, đi đến ban công, châm một điếu thuốc lá.
Bác sĩ theo sau lưng anh, cung kính nói tiếp: “Anh Mộc, gần đây tôi phát hiện một việc mới. Chân của cô An Ly đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt.”
Mộc Du Dương run người bần bật. Anh quay người lại, bất ngờ hỏi: “Anh nói cái gì? Nói cụ thể hơn đi!”
Bác sĩ gật đầu, nói tiếp: “Anh Mộc, mấy ngày trước khi tôi kiểm tra sức khỏe cho cô An Ly, tình cờ tôi phát hiện dây thần kinh ở chân cô ấy bắt đầu linh hoạt trở lại. Đôi chân của cô An Ly là do bị áp lực đè vào dây thần kinh làm cho tê liệt. Bộ phận thần kinh ở chân cô ấy có chút bất ổn, lại thêm bản thân chịu cú sốc quá lớn nên mới dẫn đến tình trạng không thể đứng dậy được.”
Mộc Du Dương gấp gáp hỏi: “Vậy bây giờ bộ phận thần kinh ở chân cô ấy hoạt động trở lại thì khi cô ấy tỉnh sẽ có thể đứng dậy đúng không?”
Bác sĩ gật đầu rồi lại lắc đầu, trả lời: “Có thể nói là được, nhưng cũng có thể nói là không được. Bộ phận thần kinh ở chân cô An Ly hoạt động trở lại, cho thấy rằng sức khỏe cô ấy đã có chuyển biến tốt. Nhưng không phải chuyển biến tốt là có thể hoàn toàn thành như người bình thường. Bệnh của cô ấy quan trọg nhất là ở tâm lý. Nếu sau khi tỉnh lại, anh Mộc có thể cho cô một tin tốt lành hay hạnh phúc gì đó thì có thể cô ấy sẽ hồi phục lại bình thường.”
Nói cho cùng, chân của An Ly bị liệt là do bị áp lực tinh thần quá lớn. Tê liệt thần kinh chỉ là di chứng theo mà thôi.
Tin tốt?
Anh sẽ lấy cô làm vợ, đối với cô mà nói, đây có được tính là tin tốt không?
Đối xử tốt với cô, yêu cô, bảo vệ cô cả đời chắc cũng đủ làm cô hạnh phúc rồi đúng không?
Mộc Tuấn Nghiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi một câu kỳ lạ đến vậy.
Anh chỉ cảm giác hai mẹ con nhà này bẩm sinh mang một sức hấp dẫn lạ kỳ, làm cho người ta luôn muốn tiếp cận, muốn bảo vệ.
Nếu anh trai không thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ thì anh có thể nào thay anh mình lo cho cuộc sống của họ được không?
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy hoảng sợ với cách nghĩ này của mình.
Lạc Bảo Nhi hình như rất đau lòng, trả lời: “Lạc Bảo Nhi muốn có bố nhưng chú Mộc không cần mẹ, không cần Lạc Bảo Nhi nữa.”
Quản gia lên lầu gọi Lạc Bảo Nhi và Mộc Tuấn Nghiêu cùng xuống. Cũng ở nhà Mộc lão gia chơi đến 9 giờ tối hơn, cơm cũng đã ăn xong, Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi chuẩn bị về nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu lái xe đưa họ về nhà. Đến cửa, anh cả gan bước đến kéo lấy tay Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, hoảng sợ nói: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh làm gì vậy?”
Chỉ là kéo tay thôi, Mộc Tuấn Nghiêu không ngờ Phương Tiểu Ngư lại phản ứng mạnh như vậy. Anh bỗng chốc cảm giác đây chính là cơ hội tốt, có thể trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình cho cô ấy. Đúng vậy, chính là ngay lúc này.
“Tiểu Ngư, anh thích em. Có thể ở bên cạnh em được không?” Mộc Tuấn Nghiêu trực tiếp tỏ rõ tâm ý của mình.
“Hả?” Phương Tiểu Ngư rõ ràng đã quá kinh ngạc. Cô liên tục lắc tay, “Đừng đùa như thế có được không?”
Anh trông rất giống đang đùa sao?
Mộc Tuấn Nghiêu thật thất bại. Anh tỏ tình thành thật thế này mà lại khiến cho Phương Tiểu Ngư tưởng rằng anh đang đùa!
Anh cười gượng, bộ mặt tiếp tục thành thật nhìn cô, “Tiểu Ngư, anh không đùa. Tiếp xúc trên mạng với em lâu như thế, anh đã có tình cảm với em rồi. Lần này về nước gặp được em, anh càng thích em hơn. Tiểu Ngư, làm bạn gái anh nhé, được không?”
Phương Tiểu Ngư không những cao mà còn xinh đẹp, tính cách hoạt bát đáng yêu, hơn nữa lại rất quyến rũ, là một cô bạn gái tuyệt vời.
Thật không hiểu Mộc Du Dương bị làm sao mà lại từ chối một cô gái tốt thế này.
Phương Tiểu Ngư thấy Mộc Tuấn Nghiêu đúng là không phải đùa giỡn nhưng như vậy lại làm cô khó xử hơn.
Đối với Mộc Tuấn Nghiêu, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu. Bất luận là đã giao lưu trên mạng từ trước hay là tiếp xúc trong cuộc sống hiện tại đi nữa, cô cũng chưa bao giờ nghĩ có tình cảm yêu đương gì với Mộc Tuấn Nghiêu.
Cho nên, Mộc Tuấn Nghiêu đường đột tỏ tình như vậy nhất thời cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Phương Tiểu Ngư mới nói: “À... xin lỗi anh, Tuấn Nghiêu. Tôi bây giờ còn phải lo cho Lạc Bảo Nhi, phải đi làm, phải chăm sóc con, thật sự rất mệt mỏi. Tôi không thời gian nói đến chuyện yêu đương. Cho nên tôi thấy chúng ta thật sự không hợp nhau.”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Không sao, sau này anh sẽ giúp em chăm sóc Lạc Bảo Nhi, thậm chí em có thể không cần đi làm. Anh cũng có thể nuôi em!”
Bộp!
Phương Tiểu Ngư đấm thật mạnh vào ngực anh, “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói chuyện điên khùng gì thế hả? Chúng ta quen biết bao lâu nay, cậu còn chưa biết tôi là loại người nào sao? Làm sao tôi có thể nhởn nhơ sống bám vào đàn ông được chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu ý thức được mình đã nói sai, luống cuống giải thích: “Không phải, Tiểu Ngư, anh không có ý đó, anh chỉ muốn giúp em chăm sóc Lạc Bảo Nhi, không muốn thấy em mệt mà thôi.”
Lạc Bảo Nhi đứng bên cạnh cũng nói, “Chú Tuấn Nghiêu, con và mẹ có thể tự chăm sóc cho nhau, không cần chú chăm sóc đâu.”
Ngay cả Tống Đình Hi, Lạc Bảo Nhi cũng không thích, sao có thể thích Mộc Tuấn Nghiêu được. Trong lòng cậu bé, không ai có thể thay thế vị trí của chú Mộc được.
Phương Tiểu Ngư nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Dù sao tôi cũng không có thời gian yêu đương nữa. Anh sau này đừng nói đến chuyện này nữa. Nếu không tình bạn cũng không còn!”
Mộc Tuấn Nghiêu bất đắc dĩ gật đầu. Không ngờ tỏ tình không được chấp nhận mà còn bị ruồng rẫy. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị con gái từ chối kịch liệt như vậy.
“Anh đưa mọi người về nhà, anh bảo đảm sẽ không nói bậy nữa!” Mộc Tuấn Nghiêu nói.
Phương Tiểu Ngư gật đầu, xem như lúc nãy là lời của trẻ con đùa vui thôi.
Trong phòng bệnh, Mộc Du Dương vẫn mệt mỏi trông nom cho An Ly. Cô vẫn còn đang hôn mê, cạnh người là vô số các loại dụng cụ đo y tế, các chỉ số đều rất ổn định nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Mộc Du Dương không biết còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Bác sĩ nói chỉ cần hai tháng thôi nhưng anh rất nóng lòng muốn cô tỉnh lại để đích thân nói với cô một tiếng “Anh xin lỗi”.
Tô Lạc Nhĩ cứ cách hai ngày thì đến thăm An Ly một lần.
Mộc Du Dương còn nhớ An Ly lúc trước nói, Tô Lạc Nhĩ lên kế hoạch đem trọng tâm sản nghiệp tập đoàn S vào trong nước. Xem ra hiện giờ bà ta đã đến sớm hơn dự định.
Nhưng Mộc Du Dương cơ bản bây giờ không có thời gian quan tâm đến chuyện làm ăn. Anh toàn tâm toàn ý lo lắng cho An Ly, hy vọng cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước vào, trên tay cầm một bản ghi chép, nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, có thể mời anh ra ngoài một chút không? Về bệnh tình của cô An Ly, tôi có một số chuyện cần thông báo với anh.”
Mộc Du Dương theo bác sĩ ra ngoài hành lang.
Giở bản ghi chép trên tay, một mực cung kính, bác sĩ nói với anh: “Anh Mộc, lần trước tôi đã nói với anh, tình trạng của cô An Ly rất ổn định, chỉ là chưa hoàn toàn tỉnh táo, cần thêm chút thời gian nữa để tan máu bầm tụ trong đầu cô ấy.”
Mộc Du Dương gật đầu, đi đến ban công, châm một điếu thuốc lá.
Bác sĩ theo sau lưng anh, cung kính nói tiếp: “Anh Mộc, gần đây tôi phát hiện một việc mới. Chân của cô An Ly đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt.”
Mộc Du Dương run người bần bật. Anh quay người lại, bất ngờ hỏi: “Anh nói cái gì? Nói cụ thể hơn đi!”
Bác sĩ gật đầu, nói tiếp: “Anh Mộc, mấy ngày trước khi tôi kiểm tra sức khỏe cho cô An Ly, tình cờ tôi phát hiện dây thần kinh ở chân cô ấy bắt đầu linh hoạt trở lại. Đôi chân của cô An Ly là do bị áp lực đè vào dây thần kinh làm cho tê liệt. Bộ phận thần kinh ở chân cô ấy có chút bất ổn, lại thêm bản thân chịu cú sốc quá lớn nên mới dẫn đến tình trạng không thể đứng dậy được.”
Mộc Du Dương gấp gáp hỏi: “Vậy bây giờ bộ phận thần kinh ở chân cô ấy hoạt động trở lại thì khi cô ấy tỉnh sẽ có thể đứng dậy đúng không?”
Bác sĩ gật đầu rồi lại lắc đầu, trả lời: “Có thể nói là được, nhưng cũng có thể nói là không được. Bộ phận thần kinh ở chân cô An Ly hoạt động trở lại, cho thấy rằng sức khỏe cô ấy đã có chuyển biến tốt. Nhưng không phải chuyển biến tốt là có thể hoàn toàn thành như người bình thường. Bệnh của cô ấy quan trọg nhất là ở tâm lý. Nếu sau khi tỉnh lại, anh Mộc có thể cho cô một tin tốt lành hay hạnh phúc gì đó thì có thể cô ấy sẽ hồi phục lại bình thường.”
Nói cho cùng, chân của An Ly bị liệt là do bị áp lực tinh thần quá lớn. Tê liệt thần kinh chỉ là di chứng theo mà thôi.
Tin tốt?
Anh sẽ lấy cô làm vợ, đối với cô mà nói, đây có được tính là tin tốt không?
Đối xử tốt với cô, yêu cô, bảo vệ cô cả đời chắc cũng đủ làm cô hạnh phúc rồi đúng không?
Bình luận facebook