Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
30185
Tống Đình Hi đứng dậy, kích động ôm cô vào lòng.
Anh đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh này, lần này anh cuối cùng cũng đã thành công, cô cuối cùng cũng đã bằng lòng lấy anh!
Cho dù biết trong lòng cô còn có một người khác, nhưng anh cũng không để tâm. Chỉ cần ngày tháng sau này cô chỉ thuộc về anh là đủ rồi.
Cuộc đời vẫn còn dài, rồi sẽ có một ngày, Phương Tiểu Ngư hoàn toàn quên đi người ấy, chấp nhận cho Tống Đình Hi bước vào trái tim cô.
Khi Lạc Bảo Nhi về nhà thì nhìn thấy trên tay mẹ có đeo một cái nhẫn kim cương lấp lánh. Cậu vừa định hỏi chiếc nhẫn ở đâu ra thì trông thấy Tống Đình Hi từ nhà vệ sinh bước ra.
“Con chào chú Tống.” Lạc Bảo Nhi lễ phép chào hỏi.
Tống Đình Hi mỉm cười bước đến bế Lạc Bảo Nhi lên âu yếm hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Chú sẽ đưa con đi ăn.”
Lạc Bảo Nhi đưa mắt nhìn mẹ, thấy Phương Tiểu Ngư gật đầu, ý muốn nói con muốn ăn gì cũng được.
Lạc Bảo Nhi liền cười tít mắt: “Thế thì con muốn đi ăn lẩu cay!”
“Lẩu cay sao?”
Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi đều đồng thanh thốt lên, cả hai cảm thấy dở khóc dở cười. Thằng bé này rốt cuộc thích ăn lẩu cay nhiều đến mức nào vậy?
Nhưng Phương Tiểu Ngư nhớ lại, bọn họ dường như lâu lắm rồi chưa đi ăn lẩu cay, cô gần như đã quên mất mùi vị món lẩu ở quán nhỏ bên đường ấy rồi.
Thế là ba người bước ra cửa, lên xe của Tống Đình Hi đi đến quán lẩu ấy.
Nằm trên con phố nhỏ, quán lẩu cay hôm nay vẫn buôn bán rất tấp nập. Khách khứa già trẻ lớn bé nam nữ đang ngồi rất đông bên những nồi lẩu nghi ngút khói.
Sự xuất hiện của ba người họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Vài người xì xào bán tán, nhìn cách ăn mặc của gia đình ba người này thật chẳng giống người đi ăn lẩu cay chút nào.
Phương Tiểu Ngư không quan tâm, sảng khoái gọi chủ quán: “Chủ quán, cho chúng tôi ba phần mang về!”
Ông chủ cười ha ha đáp: “Có ngay! Muốn ăn gì nào?”
Phương Tiểu Ngư nói một mạch: “Bò viên, cá viên, tôm viên, rau sống…”
Cho đến khi ba cái hộp được chất đầy thức ăn, Phương Tiểu Ngư mới cảm thấy hài lòng. Tống Đình Hi tính tiền xong, ba người liền cầm hộp rời khỏi tiệm.
Trên băng ghế dài ở công viên, Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi mỗi người ngồi một bên trái phải, còn Lạc Bảo Nhi ngồi ở giữa ăn rất thích thú.
Tống Đình Hi lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác ngồi trên băng ghế công viên mà ăn thế này. Khoảnh khắc này khiến trong lòng anh ngập tràn một sự ấm áp khó tả.
Cho dù bộ áo vét đắt tiền của anh đã bị dính dầu, nhưng anh vẫn nở nụ cười tươi rói nhìn hai mẹ con bên cạnh mình.
Phương Tiểu Ngư chợt hỏi mà không quay đầu: “Lạc Bảo Nhi, sau này chú Tống sẽ luôn ở cạnh chúng ta có được không?”
Lạc Bảo Nhi rõ ràng ngây ra, cậu ngẩng đầu hỏi lại: “Mẹ ơi, chú Tống sẽ lấy mẹ, sẽ làm bố của Lạc Bảo Nhi đúng không?”
Không ngờ thằng bé này chỉ vừa nghe là đã đoán ra.
“Ừ…” Phương Tiểu Ngư trả lời có hơi ngượng ngùng.
Lạc Bảo Nhi cầm bát lẩu trên tay, trong đầu ngập tràn suy tư.
Mình có nên nói với mẹ rằng, mình thích chú Mộc hơn, muốn chú Mộc làm bố của mình hơn không?
Nhưng chú Mộc đã làm mẹ tổn thương một lần rồi, mình không thể để mẹ tổn thương thêm lần nữa.
Chú Tống thật ra cũng rất tốt, đối xử với mẹ tốt, đối xử với mình cũng tốt, hơn nữa còn rất dịu dàng, lần nào mẹ buồn thì chú Tống cũng đều ở bên cạnh mẹ.
Thế này thì xem ra, mẹ ở bên cạnh chú Tống chắc chắn sẽ hạnh phúc đúng không?
Lạc Bảo Nhi trong lòng đã khẳng định, liền ngẩng đầu cười nói: “Mẹ ơi, chú Tống ơi, thế thì hai người nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Phương Tiểu Ngư suýt nữa đã bật khóc, Lạc Bảo Nhi của cô trước nay lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế. Nếu không có Lạc Bảo Nhi thì cô thật sự không biết mấy năm nay mình phải sống làm sao nữa.
Tin vui của Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi mau chóng được báo cho nhà họ Tống, Tống lão gia và lão phu nhân cười không khép miệng, ngay cả ông bà Tống cũng rất vui mừng, tuy rằng lí do mà họ vui mừng không hề đơn giản.
Nhưng Phương Tiểu Ngư tạm thời vẫn chưa muốn vào nhà họ Tống, cô nói rằng mình phải chuẩn bị thật sẵn sàng đã. Thế nên Tống Đình Hi cũng không cưỡng cầu, anh bảo có thể đính hôn trước, còn kết hôn thì để sau này cũng được.
Thế là trong nửa tháng sau đó, Tống lão gia và Tống lão phu nhân đều bận rộn lo chuẩn bị lễ đính hôn cho Tống Đình Hi. Cả nhà họ Tống tràn ngập một bầu không khí vui vẻ.
Phương Tiểu Ngư thì vẫn đi làm tan làm như thường lệ, mỗi ngày đều cùng Tống Đình Hi đi đón Lạc Bảo Nhi tan học.
Tại biệt thự nhà họ Mộc.
Bác sĩ riêng nói với Mộc Du Dương và An Ly: “Cô An Ly, chân của cô đã hoàn toàn hồi phục rồi. Bây giờ có thể mời cô đứng dậy thì đi xung quanh không?”
An Ly gật đầu, rồi dưới sự quan sát của mọi người trong phòng, cô bắt đầu từ từ đứng dậy khỏi xe lăn. Trải qua hơn nửa tháng tập vật lí trị liệu, cô đã hoàn toàn không khác gì người bình thường rồi.
An Ly đi vài vòng trong phòng, bước đi nhẹ nhàng thoải mái.
Mộc Du Dương trông thấy dáng vẻ đi đứng của cô thì vui mừng khôn xiết.
Mộc lão gia thì lại khẽ đằng hắng vài tiếng rồi nói: “Có thể đứng lên được thì tốt. Thôi ông lên lầu ngủ một chút đây, già rồi, lúc nào cũng thấy buồn ngủ.”
Thật ra mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Mộc lão gia chỉ đơn giản là không thích An Ly mà thôi.
“Tiểu Ngư sắp đính hôn với thằng nhóc nhà họ Tống rồi đúng không?”
Trong phòng ngủ trên lầu, Mộc lão gia chợt hỏi quản gia.
Quản gia cung kính trả lời: “Vâng, đúng như vậy, báo chí thành phố đều đã chứng thực thông tin này. Lão gia, tin này có nên báo cho đại thiếu gia biết không?”
Mộc lão gia lập tức nổi giận, vừa vuốt râu vừa trừng mắt nói: “Không cần nói cho nó biết! Ai bảo nó mấy tháng nay chỉ toàn để tâm đến con bé An Ly đó? Ngay cả công ty cũng không lo, nó không biết tin Tiểu Ngư đính hôn là đáng đời!”
Quản gia nhăn mặt nói: “Lão gia, ông có thể nhận ra, tôi cũng có thể nhận ra, đại thiếu gia rõ ràng có cảm tình với cô Phương, chỉ là có thể do cậu ấy còn quá trẻ nên không biết cách giải quyết mà thôi.”
Mộc lão gia giận dữ quát: “Bây giờ chúng ta có nói nó thì nó cũng không nghe đâu. Cứ đợi đến sau này cho nó tự hối hận đi!”
Dưới tầng một biệt thự, Mộc Du Dương đang vừa dìu An Ly vừa hỏi: “An Ly, em thấy sao rồi? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
An Ly mỉm cười lắc đầu: “Không có, Du Dương, em thật sự đã khỏe lại hoàn toàn rồi. Bây giờ em rất muốn mau chóng đến công ty làm việc, không biết có còn kịp tiến độ cho buổi họp báo công bố bộ sưu tập cuối năm hay không nữa?”
Mộc Du Dương gật đầu nói: “Đương nhiên là kịp. An Ly, nếu em muốn thì bộ sưu tập cuối năm nay anh sẽ cho em thiết kế. Ngày mai anh đưa em đến công ty.”
An Ly cười: “Được, cảm ơn anh, Du Dương.”
Thật ra trong lòng cô lại cảm thấy có chút hụt hẫng, hai chân cô giờ đã hoàn toàn lành lặn rồi, thế mà Mộc Du Dương lại không hề nhắc gì đến việc sẽ lấy cô. Lẽ nào anh đã quên chuyện ấy rồi sao?
Mộc Du Dương đưa An Ly đến Gloria, còn mình thì quay về Thịnh Thế Mộc Thiên làm việc. Thời gian anh không có ở đây, Lương Vệ Lễ phải chạy qua chạy lại giữa Thịnh Thế Mộc Thiên và Gloria, mệt đến đứt hơi.
Lần này trông thấy Mộc Du Dương trở về, Lương Vệ Lễ mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Tống Đình Hi đứng dậy, kích động ôm cô vào lòng.
Anh đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh này, lần này anh cuối cùng cũng đã thành công, cô cuối cùng cũng đã bằng lòng lấy anh!
Cho dù biết trong lòng cô còn có một người khác, nhưng anh cũng không để tâm. Chỉ cần ngày tháng sau này cô chỉ thuộc về anh là đủ rồi.
Cuộc đời vẫn còn dài, rồi sẽ có một ngày, Phương Tiểu Ngư hoàn toàn quên đi người ấy, chấp nhận cho Tống Đình Hi bước vào trái tim cô.
Khi Lạc Bảo Nhi về nhà thì nhìn thấy trên tay mẹ có đeo một cái nhẫn kim cương lấp lánh. Cậu vừa định hỏi chiếc nhẫn ở đâu ra thì trông thấy Tống Đình Hi từ nhà vệ sinh bước ra.
“Con chào chú Tống.” Lạc Bảo Nhi lễ phép chào hỏi.
Tống Đình Hi mỉm cười bước đến bế Lạc Bảo Nhi lên âu yếm hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Chú sẽ đưa con đi ăn.”
Lạc Bảo Nhi đưa mắt nhìn mẹ, thấy Phương Tiểu Ngư gật đầu, ý muốn nói con muốn ăn gì cũng được.
Lạc Bảo Nhi liền cười tít mắt: “Thế thì con muốn đi ăn lẩu cay!”
“Lẩu cay sao?”
Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi đều đồng thanh thốt lên, cả hai cảm thấy dở khóc dở cười. Thằng bé này rốt cuộc thích ăn lẩu cay nhiều đến mức nào vậy?
Nhưng Phương Tiểu Ngư nhớ lại, bọn họ dường như lâu lắm rồi chưa đi ăn lẩu cay, cô gần như đã quên mất mùi vị món lẩu ở quán nhỏ bên đường ấy rồi.
Thế là ba người bước ra cửa, lên xe của Tống Đình Hi đi đến quán lẩu ấy.
Nằm trên con phố nhỏ, quán lẩu cay hôm nay vẫn buôn bán rất tấp nập. Khách khứa già trẻ lớn bé nam nữ đang ngồi rất đông bên những nồi lẩu nghi ngút khói.
Sự xuất hiện của ba người họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Vài người xì xào bán tán, nhìn cách ăn mặc của gia đình ba người này thật chẳng giống người đi ăn lẩu cay chút nào.
Phương Tiểu Ngư không quan tâm, sảng khoái gọi chủ quán: “Chủ quán, cho chúng tôi ba phần mang về!”
Ông chủ cười ha ha đáp: “Có ngay! Muốn ăn gì nào?”
Phương Tiểu Ngư nói một mạch: “Bò viên, cá viên, tôm viên, rau sống…”
Cho đến khi ba cái hộp được chất đầy thức ăn, Phương Tiểu Ngư mới cảm thấy hài lòng. Tống Đình Hi tính tiền xong, ba người liền cầm hộp rời khỏi tiệm.
Trên băng ghế dài ở công viên, Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi mỗi người ngồi một bên trái phải, còn Lạc Bảo Nhi ngồi ở giữa ăn rất thích thú.
Tống Đình Hi lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác ngồi trên băng ghế công viên mà ăn thế này. Khoảnh khắc này khiến trong lòng anh ngập tràn một sự ấm áp khó tả.
Cho dù bộ áo vét đắt tiền của anh đã bị dính dầu, nhưng anh vẫn nở nụ cười tươi rói nhìn hai mẹ con bên cạnh mình.
Phương Tiểu Ngư chợt hỏi mà không quay đầu: “Lạc Bảo Nhi, sau này chú Tống sẽ luôn ở cạnh chúng ta có được không?”
Lạc Bảo Nhi rõ ràng ngây ra, cậu ngẩng đầu hỏi lại: “Mẹ ơi, chú Tống sẽ lấy mẹ, sẽ làm bố của Lạc Bảo Nhi đúng không?”
Không ngờ thằng bé này chỉ vừa nghe là đã đoán ra.
“Ừ…” Phương Tiểu Ngư trả lời có hơi ngượng ngùng.
Lạc Bảo Nhi cầm bát lẩu trên tay, trong đầu ngập tràn suy tư.
Mình có nên nói với mẹ rằng, mình thích chú Mộc hơn, muốn chú Mộc làm bố của mình hơn không?
Nhưng chú Mộc đã làm mẹ tổn thương một lần rồi, mình không thể để mẹ tổn thương thêm lần nữa.
Chú Tống thật ra cũng rất tốt, đối xử với mẹ tốt, đối xử với mình cũng tốt, hơn nữa còn rất dịu dàng, lần nào mẹ buồn thì chú Tống cũng đều ở bên cạnh mẹ.
Thế này thì xem ra, mẹ ở bên cạnh chú Tống chắc chắn sẽ hạnh phúc đúng không?
Lạc Bảo Nhi trong lòng đã khẳng định, liền ngẩng đầu cười nói: “Mẹ ơi, chú Tống ơi, thế thì hai người nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Phương Tiểu Ngư suýt nữa đã bật khóc, Lạc Bảo Nhi của cô trước nay lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế. Nếu không có Lạc Bảo Nhi thì cô thật sự không biết mấy năm nay mình phải sống làm sao nữa.
Tin vui của Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi mau chóng được báo cho nhà họ Tống, Tống lão gia và lão phu nhân cười không khép miệng, ngay cả ông bà Tống cũng rất vui mừng, tuy rằng lí do mà họ vui mừng không hề đơn giản.
Nhưng Phương Tiểu Ngư tạm thời vẫn chưa muốn vào nhà họ Tống, cô nói rằng mình phải chuẩn bị thật sẵn sàng đã. Thế nên Tống Đình Hi cũng không cưỡng cầu, anh bảo có thể đính hôn trước, còn kết hôn thì để sau này cũng được.
Thế là trong nửa tháng sau đó, Tống lão gia và Tống lão phu nhân đều bận rộn lo chuẩn bị lễ đính hôn cho Tống Đình Hi. Cả nhà họ Tống tràn ngập một bầu không khí vui vẻ.
Phương Tiểu Ngư thì vẫn đi làm tan làm như thường lệ, mỗi ngày đều cùng Tống Đình Hi đi đón Lạc Bảo Nhi tan học.
Tại biệt thự nhà họ Mộc.
Bác sĩ riêng nói với Mộc Du Dương và An Ly: “Cô An Ly, chân của cô đã hoàn toàn hồi phục rồi. Bây giờ có thể mời cô đứng dậy thì đi xung quanh không?”
An Ly gật đầu, rồi dưới sự quan sát của mọi người trong phòng, cô bắt đầu từ từ đứng dậy khỏi xe lăn. Trải qua hơn nửa tháng tập vật lí trị liệu, cô đã hoàn toàn không khác gì người bình thường rồi.
An Ly đi vài vòng trong phòng, bước đi nhẹ nhàng thoải mái.
Mộc Du Dương trông thấy dáng vẻ đi đứng của cô thì vui mừng khôn xiết.
Mộc lão gia thì lại khẽ đằng hắng vài tiếng rồi nói: “Có thể đứng lên được thì tốt. Thôi ông lên lầu ngủ một chút đây, già rồi, lúc nào cũng thấy buồn ngủ.”
Thật ra mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Mộc lão gia chỉ đơn giản là không thích An Ly mà thôi.
“Tiểu Ngư sắp đính hôn với thằng nhóc nhà họ Tống rồi đúng không?”
Trong phòng ngủ trên lầu, Mộc lão gia chợt hỏi quản gia.
Quản gia cung kính trả lời: “Vâng, đúng như vậy, báo chí thành phố đều đã chứng thực thông tin này. Lão gia, tin này có nên báo cho đại thiếu gia biết không?”
Mộc lão gia lập tức nổi giận, vừa vuốt râu vừa trừng mắt nói: “Không cần nói cho nó biết! Ai bảo nó mấy tháng nay chỉ toàn để tâm đến con bé An Ly đó? Ngay cả công ty cũng không lo, nó không biết tin Tiểu Ngư đính hôn là đáng đời!”
Quản gia nhăn mặt nói: “Lão gia, ông có thể nhận ra, tôi cũng có thể nhận ra, đại thiếu gia rõ ràng có cảm tình với cô Phương, chỉ là có thể do cậu ấy còn quá trẻ nên không biết cách giải quyết mà thôi.”
Mộc lão gia giận dữ quát: “Bây giờ chúng ta có nói nó thì nó cũng không nghe đâu. Cứ đợi đến sau này cho nó tự hối hận đi!”
Dưới tầng một biệt thự, Mộc Du Dương đang vừa dìu An Ly vừa hỏi: “An Ly, em thấy sao rồi? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
An Ly mỉm cười lắc đầu: “Không có, Du Dương, em thật sự đã khỏe lại hoàn toàn rồi. Bây giờ em rất muốn mau chóng đến công ty làm việc, không biết có còn kịp tiến độ cho buổi họp báo công bố bộ sưu tập cuối năm hay không nữa?”
Mộc Du Dương gật đầu nói: “Đương nhiên là kịp. An Ly, nếu em muốn thì bộ sưu tập cuối năm nay anh sẽ cho em thiết kế. Ngày mai anh đưa em đến công ty.”
An Ly cười: “Được, cảm ơn anh, Du Dương.”
Thật ra trong lòng cô lại cảm thấy có chút hụt hẫng, hai chân cô giờ đã hoàn toàn lành lặn rồi, thế mà Mộc Du Dương lại không hề nhắc gì đến việc sẽ lấy cô. Lẽ nào anh đã quên chuyện ấy rồi sao?
Mộc Du Dương đưa An Ly đến Gloria, còn mình thì quay về Thịnh Thế Mộc Thiên làm việc. Thời gian anh không có ở đây, Lương Vệ Lễ phải chạy qua chạy lại giữa Thịnh Thế Mộc Thiên và Gloria, mệt đến đứt hơi.
Lần này trông thấy Mộc Du Dương trở về, Lương Vệ Lễ mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Bình luận facebook