Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
30192
“Con nhìn thấy rồi chứ? Cô ta thật sự xuất sắc hơn con nhiều, cho dù là về mặt thiết kế hay là những thứ khác. Thảo nào Mộc Du Dương lại thích cô ta như vậy!”
Giọng của Tô Lạc Nhi có chút khắc nghiệt, khiến An Ly cảm thấy xấu hổ.
Tô Lạc Nhĩ vẫn không buông tha cho cô: “Hiện giờ con chỉ hơn cô ta duy nhất một điều, đó chính là con từng là bạn gái của Mộc Du Dương, ngoài điểm này ra thì con hoàn toàn không thể so sánh được với cô gái đó.”
“Con biết, con biết rồi mà, mẹ à, mẹ đừng nói nữa có được không vậy?” An Ly lấy tay ôm ngực, ở nơi đó bây giờ đang đau như bị dao cắt.
Hiện thực luôn bất lực như thế, người cô yêu giờ đã yêu người khác, cô thật sự không còn cách nào nữa.
“Được rồi, các bước tiếp theo cứ làm như mẹ nói đi.” Tô Lạc Nhĩ trông dáng vẻ của cô như vậy thì đành kết thúc cuộc nói chuyện.
Hai mắt An Ly lộ rõ vẻ quyết tâm: “Vâng, mẹ à, con sẽ cố gắng.”
Ban đầu, Tô Lạc Nhĩ nói muốn hợp tác với Louise, còn gọi Phương Tiểu Ngư đến nhà chỉ là vì muốn biết người phụ nữ đã cướp đi Mộc Du Dương từ tay con gái của bà ta rốt cuộc là kẻ như thế nào.
Bây giờ thì bà ta đã rõ rồi, Phương Tiểu Ngư thật sự không phải là một người đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bà ta nhất định phải nghĩ cách để Mộc Du Dương kết hôn với An Ly, để tránh đêm dài lắm mộng.
Hai hôm sau, Phương Tiểu Ngư đã có câu trả lời, Tô Lạc Nhĩ bảo rằng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cảm thấy Louise không phù hợp để hợp tác với tập đoàn S.
Phương Tiểu Ngư rất đau lòng, vì sự hợp tác này mà cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng, tràn đầy tự tin, thế mà kết quả lại bị từ chối.
Hôm nay tan làm, Phương Tiểu Ngư đang định về nhà thì chợt gặp một người không ngờ tới chờ mình ngoài cổng công ty.
Là Mộc quản gia!
Quản gia đã chờ Phương Tiểu Ngư ngoài cổng rất lâu. Vừa trông thấy cô bước ra, ông liền bước đến đưa vật trong tay cho cô.
Đó là một tấm thiệp màu đỏ, Phương Tiểu Ngư trông thấy thì nghĩ đó hẳn phải là thiệp cưới của Mộc Du Dương và An Ly, suy nghĩ đó khiến tim cô thắt lại, suýt nữa đã đứng không vững.
Quản gia cung kính nói với cô: “Cô Phương, lão gia bảo tôi đến đây mời cô đến tham dự tiệc mừng thọ của ông vào tháng sau.”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Tiệc mừng thọ sao?”
Quản gia trả lời: “Đúng vậy, cô Phương, lão gia còn dặn dò tôi nhất định phải mời được cô đến.”
Nếu đã là tiệc mừng thọ của Mộc lão gia thì Mộc Du Dương và An Ly chắc chắn cũng sẽ tham dự!
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử trả lời: “À… Quản gia à, cảm ơn lời mời của bác và Mộc lão gia, nhưng con thật sự không tiện tham dự.”
Quản gia vừa nhìn đã thấy vẻ khó xử của cô, liền cười nói: “Cô Phương, cô có thể yên tâm, để tránh việc cô gặp phải đại thiếu gia và cô An Ly nên lão gia đã sắp xếp cho cô ngồi chung với khách quý ở tầng hai, tuyệt đối sẽ không gặp người cô không muốn gặp. Hơn nữa lão gia vì sợ cô sẽ không chịu đi nên đã bảo tôi đích thân đến mời, nếu cô vẫn cứ từ chối thì lão gia sẽ nổi giận với tôi mất!”
Quản gia đã nói đến nước ấy rồi, Phương Tiểu Ngư cũng không tiện từ chối nữa.
Thôi được, nếu đã sắp xếp cho cô ngồi ở nơi mà Mộc Du Dương và An Ly không thể trông thấy thì nếu có đi chắc cũng không sao.
Cô đưa tay nhận lấy tấm thiệp, nói lời chào quản gia rồi bắt xe về nhà.
Lạc Bảo Nhi đã được Tống Đình Hi đón về nhà, Phương Tiểu Ngư vừa mở cửa liền trông thấy dưới ánh đèn bàn ấm áp, Tống Đình Hi đang giúp Lạc Bảo Nhi làm bài tập thủ công.
Thấy Phương Tiểu Ngư về, Lạc Bảo Nhi liền vui vẻ đứng dậy, chìa bài tập thủ công đã làm được một nửa cho cô xem, “Mẹ ơi, đây là đèn bí ngô mà cô giáo bảo bọn con về nhà làm, chú Tống đã cùng làm với Lạc Bảo Nhi đấy! Mẹ thấy sao, có phải là rất đẹp không?”
Đèn bí ngô này chỉ vừa mới làm xong phần khung, vẫn chưa định hình và lên màu, nhưng có thể nhìn ra được sự tỉ mỉ và tinh tế của người làm.
Phương Tiểu Ngư xoa đầu Lạc Bảo Nhi cười nói: “Ừ ừ, Lạc Bảo Nhi làm là đẹp nhất, con đã cảm ơn chú Tống chưa?”
Lạc Bảo Nhi lập tức gật đầu: “Con đã cảm ơn chú Tống rồi! Mẹ ơi, chú Tống hôm nay còn mua cho mẹ một món đồ chơi to lắm!”
Vừa nói cậu vừa chạy tung tăng về phòng lôi ra một túi quà còn to hơn cả người cậu, bên trong có một con gấu bông Winnie khổng lồ.
“Cái này…” Phương Tiểu Ngư nhìn con gấu mà nhăn nhó mặt mày.
Cô và Tống Đình Hi đều đã là người lớn hai mươi mấy tuổi rồi, sao lại còn tặng cho cô… một con gấu bông?
Tống Đình Hi mỉm cười đứng dậy bước đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi nói: “Lạc Bảo Nhi nói mẹ luôn muốn có một con gấu bông Winnie, nhưng lúc trước mẹ đều dồn hết tiền cho Lạc Bảo Nhi, thế nên vẫn chưa thực hiện được tâm nguyện đó.”
Câu nói ấy làm Phương Tiểu Ngư nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng chợt thấy chua xót.
Năm năm trước, sau khi cô vất vả sinh được Lạc Bảo Nhi ở bệnh viện thì chỉ nghỉ ngơi ở bệnh viện vài ngày là phải xuất viện, bởi vì lúc ấy cô đã không còn một xu dính túi, sau khi xuất viện, hai mẹ con hầu như phải lang thang đầu đường xó chợ.
Sau đó tuy có công việc, nhưng tiền lương mỗi tháng chỉ giúp hai mẹ con vừa đủ ăn.
Nhưng cho dù như thế, Phương Tiểu Ngư cũng chưa bao giờ khiến Lạc Bảo Nhi phải sống thua thiệt những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác có cái gì thì Lạc Bảo Nhi cũng đều có cái đó.
Nhưng cô lại chưa bao giờ đạt được ước mơ của mình. Khi Lạc Bảo Nhi còn rất bé, có lần cô bế cậu đi dạo trên phố rồi dừng lại trước một cửa hàng đồ chơi, ngắm nhìn rất lâu con gấu bông Winnie khổng lồ đằng sau cửa kính.
Không ngờ cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong trái tim bé nhỏ của Lạc Bảo Nhi, nhiều năm như vậy mà vẫn không quên.
Bây giờ, Phương Tiểu Ngư tuy đã có đủ khả năng thực hiện ước mơ của mình, nhưng do cả ngày bận rộn với công việc và cuộc sống, bận rộn với Lạc Bảo Nhi nên cô đã gạt ước mơ ấy lại từ lâu.
Nhưng Lạc Bảo Nhi thì lại nhớ điều ấy giúp cô.
“Mẹ ơi, con gấu Winnie chú Tống tặng mẹ, mẹ có thích không?”
Câu hỏi trẻ con của Lạc Bảo Nhi không hiểu sao lại khiến nước mắt Phương Tiểu Ngư trào ra.
Tống Đình Hi dịu dàng lau nước mắt cho cô rồi khẽ nói: “Đừng khóc nữa, sau này mọi thứ đã có anh lo.”
Sau khi tiễn Tống Đình Hi về, Phương Tiểu Ngư quay lại phòng ngủ của Lạc Bảo Nhi, ngồi xuống giường, khẽ hát ru cậu ngủ.
Đột nhiên, Lạc Bảo Nhi mở to mắt, nhìn cô bằng vẻ mặt ngây thơ rồi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ vẫn còn nhớ chú Mộc sao?”
Phương Tiểu Ngư cố gắng che đi nỗi đau trong lòng, gượng cười nói: “Không nhớ, mẹ đã quên chú ấy từ lâu rồi.”
“Nhưng Lạc Bảo Nhi có lúc vẫn rất nhớ chú ấy.” Lạc Bảo Nhi chớp chớp mắt khẽ nói.
Phương Tiểu Ngư thở dài an ủi: “Lạc Bảo Nhi, vài ngày nữa Mộc lão gia sẽ tổ chức sinh nhật, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con cùng đến chúc mừng sinh nhật ông. Nhưng con phải hứa với mẹ là không được làm ồn ào, không được để chú Mộc biết con ở đó.”
Nghe câu nói ấy, Lạc Bảo Nhi lập tức vui lên, phấn khích reo: “Lạc Bảo Nhi chỉ cần được gặp ông thôi là được rồi! Lạc Bảo Nhi hứa với mẹ sẽ không gây ồn ào đâu!”
Đôi mắt bé xinh của cậu lập tức long lanh, mong mỏi ngày ấy đến thật nhanh.
Sau khi tắt đèn phòng ngủ Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư quay về phòng mình, đặt con gấu bông khổng lồ lên giường.
Cô ôm chặt con gấu, cảm giác như mình đã có cả thế giới.
Có lẽ, Tống Đình Hi thật sự có thể cho cô cả thế giới.
“Con nhìn thấy rồi chứ? Cô ta thật sự xuất sắc hơn con nhiều, cho dù là về mặt thiết kế hay là những thứ khác. Thảo nào Mộc Du Dương lại thích cô ta như vậy!”
Giọng của Tô Lạc Nhi có chút khắc nghiệt, khiến An Ly cảm thấy xấu hổ.
Tô Lạc Nhĩ vẫn không buông tha cho cô: “Hiện giờ con chỉ hơn cô ta duy nhất một điều, đó chính là con từng là bạn gái của Mộc Du Dương, ngoài điểm này ra thì con hoàn toàn không thể so sánh được với cô gái đó.”
“Con biết, con biết rồi mà, mẹ à, mẹ đừng nói nữa có được không vậy?” An Ly lấy tay ôm ngực, ở nơi đó bây giờ đang đau như bị dao cắt.
Hiện thực luôn bất lực như thế, người cô yêu giờ đã yêu người khác, cô thật sự không còn cách nào nữa.
“Được rồi, các bước tiếp theo cứ làm như mẹ nói đi.” Tô Lạc Nhĩ trông dáng vẻ của cô như vậy thì đành kết thúc cuộc nói chuyện.
Hai mắt An Ly lộ rõ vẻ quyết tâm: “Vâng, mẹ à, con sẽ cố gắng.”
Ban đầu, Tô Lạc Nhĩ nói muốn hợp tác với Louise, còn gọi Phương Tiểu Ngư đến nhà chỉ là vì muốn biết người phụ nữ đã cướp đi Mộc Du Dương từ tay con gái của bà ta rốt cuộc là kẻ như thế nào.
Bây giờ thì bà ta đã rõ rồi, Phương Tiểu Ngư thật sự không phải là một người đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bà ta nhất định phải nghĩ cách để Mộc Du Dương kết hôn với An Ly, để tránh đêm dài lắm mộng.
Hai hôm sau, Phương Tiểu Ngư đã có câu trả lời, Tô Lạc Nhĩ bảo rằng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cảm thấy Louise không phù hợp để hợp tác với tập đoàn S.
Phương Tiểu Ngư rất đau lòng, vì sự hợp tác này mà cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng, tràn đầy tự tin, thế mà kết quả lại bị từ chối.
Hôm nay tan làm, Phương Tiểu Ngư đang định về nhà thì chợt gặp một người không ngờ tới chờ mình ngoài cổng công ty.
Là Mộc quản gia!
Quản gia đã chờ Phương Tiểu Ngư ngoài cổng rất lâu. Vừa trông thấy cô bước ra, ông liền bước đến đưa vật trong tay cho cô.
Đó là một tấm thiệp màu đỏ, Phương Tiểu Ngư trông thấy thì nghĩ đó hẳn phải là thiệp cưới của Mộc Du Dương và An Ly, suy nghĩ đó khiến tim cô thắt lại, suýt nữa đã đứng không vững.
Quản gia cung kính nói với cô: “Cô Phương, lão gia bảo tôi đến đây mời cô đến tham dự tiệc mừng thọ của ông vào tháng sau.”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Tiệc mừng thọ sao?”
Quản gia trả lời: “Đúng vậy, cô Phương, lão gia còn dặn dò tôi nhất định phải mời được cô đến.”
Nếu đã là tiệc mừng thọ của Mộc lão gia thì Mộc Du Dương và An Ly chắc chắn cũng sẽ tham dự!
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử trả lời: “À… Quản gia à, cảm ơn lời mời của bác và Mộc lão gia, nhưng con thật sự không tiện tham dự.”
Quản gia vừa nhìn đã thấy vẻ khó xử của cô, liền cười nói: “Cô Phương, cô có thể yên tâm, để tránh việc cô gặp phải đại thiếu gia và cô An Ly nên lão gia đã sắp xếp cho cô ngồi chung với khách quý ở tầng hai, tuyệt đối sẽ không gặp người cô không muốn gặp. Hơn nữa lão gia vì sợ cô sẽ không chịu đi nên đã bảo tôi đích thân đến mời, nếu cô vẫn cứ từ chối thì lão gia sẽ nổi giận với tôi mất!”
Quản gia đã nói đến nước ấy rồi, Phương Tiểu Ngư cũng không tiện từ chối nữa.
Thôi được, nếu đã sắp xếp cho cô ngồi ở nơi mà Mộc Du Dương và An Ly không thể trông thấy thì nếu có đi chắc cũng không sao.
Cô đưa tay nhận lấy tấm thiệp, nói lời chào quản gia rồi bắt xe về nhà.
Lạc Bảo Nhi đã được Tống Đình Hi đón về nhà, Phương Tiểu Ngư vừa mở cửa liền trông thấy dưới ánh đèn bàn ấm áp, Tống Đình Hi đang giúp Lạc Bảo Nhi làm bài tập thủ công.
Thấy Phương Tiểu Ngư về, Lạc Bảo Nhi liền vui vẻ đứng dậy, chìa bài tập thủ công đã làm được một nửa cho cô xem, “Mẹ ơi, đây là đèn bí ngô mà cô giáo bảo bọn con về nhà làm, chú Tống đã cùng làm với Lạc Bảo Nhi đấy! Mẹ thấy sao, có phải là rất đẹp không?”
Đèn bí ngô này chỉ vừa mới làm xong phần khung, vẫn chưa định hình và lên màu, nhưng có thể nhìn ra được sự tỉ mỉ và tinh tế của người làm.
Phương Tiểu Ngư xoa đầu Lạc Bảo Nhi cười nói: “Ừ ừ, Lạc Bảo Nhi làm là đẹp nhất, con đã cảm ơn chú Tống chưa?”
Lạc Bảo Nhi lập tức gật đầu: “Con đã cảm ơn chú Tống rồi! Mẹ ơi, chú Tống hôm nay còn mua cho mẹ một món đồ chơi to lắm!”
Vừa nói cậu vừa chạy tung tăng về phòng lôi ra một túi quà còn to hơn cả người cậu, bên trong có một con gấu bông Winnie khổng lồ.
“Cái này…” Phương Tiểu Ngư nhìn con gấu mà nhăn nhó mặt mày.
Cô và Tống Đình Hi đều đã là người lớn hai mươi mấy tuổi rồi, sao lại còn tặng cho cô… một con gấu bông?
Tống Đình Hi mỉm cười đứng dậy bước đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi nói: “Lạc Bảo Nhi nói mẹ luôn muốn có một con gấu bông Winnie, nhưng lúc trước mẹ đều dồn hết tiền cho Lạc Bảo Nhi, thế nên vẫn chưa thực hiện được tâm nguyện đó.”
Câu nói ấy làm Phương Tiểu Ngư nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng chợt thấy chua xót.
Năm năm trước, sau khi cô vất vả sinh được Lạc Bảo Nhi ở bệnh viện thì chỉ nghỉ ngơi ở bệnh viện vài ngày là phải xuất viện, bởi vì lúc ấy cô đã không còn một xu dính túi, sau khi xuất viện, hai mẹ con hầu như phải lang thang đầu đường xó chợ.
Sau đó tuy có công việc, nhưng tiền lương mỗi tháng chỉ giúp hai mẹ con vừa đủ ăn.
Nhưng cho dù như thế, Phương Tiểu Ngư cũng chưa bao giờ khiến Lạc Bảo Nhi phải sống thua thiệt những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác có cái gì thì Lạc Bảo Nhi cũng đều có cái đó.
Nhưng cô lại chưa bao giờ đạt được ước mơ của mình. Khi Lạc Bảo Nhi còn rất bé, có lần cô bế cậu đi dạo trên phố rồi dừng lại trước một cửa hàng đồ chơi, ngắm nhìn rất lâu con gấu bông Winnie khổng lồ đằng sau cửa kính.
Không ngờ cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong trái tim bé nhỏ của Lạc Bảo Nhi, nhiều năm như vậy mà vẫn không quên.
Bây giờ, Phương Tiểu Ngư tuy đã có đủ khả năng thực hiện ước mơ của mình, nhưng do cả ngày bận rộn với công việc và cuộc sống, bận rộn với Lạc Bảo Nhi nên cô đã gạt ước mơ ấy lại từ lâu.
Nhưng Lạc Bảo Nhi thì lại nhớ điều ấy giúp cô.
“Mẹ ơi, con gấu Winnie chú Tống tặng mẹ, mẹ có thích không?”
Câu hỏi trẻ con của Lạc Bảo Nhi không hiểu sao lại khiến nước mắt Phương Tiểu Ngư trào ra.
Tống Đình Hi dịu dàng lau nước mắt cho cô rồi khẽ nói: “Đừng khóc nữa, sau này mọi thứ đã có anh lo.”
Sau khi tiễn Tống Đình Hi về, Phương Tiểu Ngư quay lại phòng ngủ của Lạc Bảo Nhi, ngồi xuống giường, khẽ hát ru cậu ngủ.
Đột nhiên, Lạc Bảo Nhi mở to mắt, nhìn cô bằng vẻ mặt ngây thơ rồi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ vẫn còn nhớ chú Mộc sao?”
Phương Tiểu Ngư cố gắng che đi nỗi đau trong lòng, gượng cười nói: “Không nhớ, mẹ đã quên chú ấy từ lâu rồi.”
“Nhưng Lạc Bảo Nhi có lúc vẫn rất nhớ chú ấy.” Lạc Bảo Nhi chớp chớp mắt khẽ nói.
Phương Tiểu Ngư thở dài an ủi: “Lạc Bảo Nhi, vài ngày nữa Mộc lão gia sẽ tổ chức sinh nhật, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con cùng đến chúc mừng sinh nhật ông. Nhưng con phải hứa với mẹ là không được làm ồn ào, không được để chú Mộc biết con ở đó.”
Nghe câu nói ấy, Lạc Bảo Nhi lập tức vui lên, phấn khích reo: “Lạc Bảo Nhi chỉ cần được gặp ông thôi là được rồi! Lạc Bảo Nhi hứa với mẹ sẽ không gây ồn ào đâu!”
Đôi mắt bé xinh của cậu lập tức long lanh, mong mỏi ngày ấy đến thật nhanh.
Sau khi tắt đèn phòng ngủ Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư quay về phòng mình, đặt con gấu bông khổng lồ lên giường.
Cô ôm chặt con gấu, cảm giác như mình đã có cả thế giới.
Có lẽ, Tống Đình Hi thật sự có thể cho cô cả thế giới.
Bình luận facebook