Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
30202
Cô vẫn luôn cho rằng Mộc Du Dương là một người lạnh lùng vô tình, không ngờ anh lại đóng góp nhiều cho sự nghiệp làm công ích như vậy.
Mộc Du Dương tiếp tục nói: “Chúng tôi chuẩn bị bắt đầu từ huyện thành lân cận nghèo khó nhất. Trường mẫu giáo đầu tiên sẽ được xây tại huyện Song Tử của thành phố C. Hy vọng các vị phụ huynh có mặt ở đây mau chóng ghi danh đăng kí tham gia hoạt động xây dựng trường mẫu giáo huyện Song Tử.”
Phương Tiểu Ngư biết huyện Song Tử, là người sinh ra và lớn lên ở thành phố C, từ nhỏ cô đã nghe vô số người nói huyện Song Tử nghèo thế nào.
Cô giáo Trương tiếp lời của Mộc Du Dương mà hỏi: “Các vị phụ huynh dưới sân khấu, ai muốn tham gia hoạt động lần này thì bây giờ có thể lên sân khấu ghi danh! Dẫn các bé đi làm từ thiện nhiều sẽ có lợi cho giáo dục và sự phát triển của trẻ nhỏ đấy!”
Không biết là lời của cô giáo Trương hữu hiệu, hay là “người mẫu quảng cáo” Mộc Du Dương hữu hiệu, tóm lại các bà mẹ trẻ dưới sân khấu gần như điên cuồng chạy lên sân khấu ghi danh, chẳng mấy chốc trên sân khấu đã đông nghịt người.
Phương Tiểu Ngư cũng rất muốn đi, nhưng bây giờ Mộc Du Dương đang ở trên sân khấu, cô không muốn lên đó. Cô định đợi sau khi Mộc Du Dương đi rồi sẽ lén tìm cô giáo ghi danh là được.
Ai ngờ, Lạc Bảo Nhi ở bên cạnh lại nói: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi muốn tham gia hoạt động này, mẹ lên đó ghi danh được không?”
Phương Tiểu Ngư đang muốn mở miệng giải thích thì Lạc Bảo Nhi nói tiếp: “Mẹ ơi, mẹ nhìn đi, mẹ của những bạn khác đều lên sân khấu rồi, mẹ cũng đi được không?”
Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư cắn răng đứng dậy đi lên sân khấu.
Chẳng phải chỉ là nhìn mặt Mộc Du Dương vài lần thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ!
Cô lên sân khấu, xếp ở cuối hàng. Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ mới đến lượt cô, cô ghi tên mình và Lạc Bảo Nhi lên tờ giấy.
Cả quá trình đều rất thuận lợi, nhưng chính vào lúc xuống sân khấu, do đi quá nhanh, cô trượt chân ngã xuống cầu thang.
Cũng may Mộc Du Dương phản ứng kịp thời đưa tay ra kéo cô lại đúng lúc.
Nhưng hành động này lại khiến cô lao vào lòng anh, những người đang đứng trên hay dưới sân khấu gì cũng bị màn này làm kinh ngạc.
Phương Tiểu Ngư vội vã tránh thoát từ trong lòng anh, gượng gạo nói câu “Cảm ơn.”
Đã có vài vị phụ huynh nhận ra cô, họ bắt đầu xì xầm.
“Đây không phải là Phương Tiểu Ngư, vị hôn thê lúc trước của anh Mộc sao? Là cái cô bị anh Mộc đá ngay trong hôn lễ ấy, sao cô ta còn mặt mũi dẫn con trai đến đây học vậy?”
“Đúng rồi, anh Mộc bây giờ đã có vị hôn thê rồi mà. Vừa rồi chắc là cố ý ngã xuống, muốn thu hút sự chú ý của anh ấy!”
“Đúng, đúng, cô xem bộ dạng hồ ly tinh của cô ta kìa, chắc chắn không tốt lành gì.”
Phương Tiểu Ngư không có tâm trạng để tâm những lời bàn tán kia, cô nhanh chóng chạy xuống sân khấu, kéo tay Lạc Bảo Nhi rời khỏi trường mẫu giáo.
Mộc Du Dương nhíu mày, đuổi theo cô, để lại những đôi mắt ngơ ngác của cô giáo và các phụ huynh.
Phương Tiểu Ngư tưởng rằng ra ngoài là an toàn rồi, nào ngờ ngay gần cổng ra vào của trường mẫu giáo thì bị Mộc Du Dương đuổi kịp.
Anh kéo tay cô lại, không nói lời nào cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Sự nhẫn nhịn và bình tĩnh suốt hai tháng nay đều bị nhớ nhung và ghen tuông nuốt chửng. Anh đã điều tra được từ lâu rằng mẹ con cô ở bệnh viện Tống Nhã, nhưng trong hai tháng này, anh vẫn luôn nhịn không đi tìm họ.
Trước đây khi bàn với Mộc lão gia tử về phương hướng phát triển năm nay của Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc lão gia đã đề nghị anh làm nhiều hoạt động từ thiện để xây dựng hình tượng tốt cho tập đoàn, vậy nên hôm nay anh mới đến trường mẫu giáo này.
Vì anh biết, ở đây chắc chắn sẽ gặp được Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Nhưng anh không ngờ, bây giờ Lạc Bảo Nhi không muốn nói chuyện với anh. Anh ngồi bên cạnh Lạc Bảo Nhi nửa giờ đồng hồ nhưng cậu bé chẳng nói một câu nào.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Tiểu Ngư, anh đã luôn cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng mình. Đó là ngọn lửa nhớ nhung suốt hai tháng qua, bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cô thì đã bùng lên không kiềm chế được.
Phương Tiểu Ngư không tránh được liền cắn thật mạnh lên môi anh. Cảm nhận được vị máu trong miệng, anh mới buông cô ra.
“Mộc Du Dương, anh làm gì vậy? Lạc Bảo Nhi còn đang ở đây đấy!”
Nói rồi cô chỉ vào Lạc Bảo Nhi đang bị kẹp giữa hai người họ. Giờ mới thấy cậu bé đã nhanh chóng lấy tay bịt mắt mình lại từ lâu.
“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi không có nhìn lén.”
Giờ cô chẳng biết nên khóc hay cười, lửa giận trong người cô bị một câu nói đáng yêu của con trai dập tắt mất rồi.
“Tiểu Ngư...”
Dường như cô nghe thấy trong tiếng gọi này của anh chất chứa sự nhớ nhung dày đặc.
Cô cũng rất nhớ anh, nhưng cô không thể nói.
“Đủ rồi đấy, đừng có gọi thân mật thế. Tôi đi trước đây, để người ta nhìn thấy không hay đâu.” Nói xong, cô kéo tay Lạc Bảo Nhi chuẩn bị rời khỏi đây.
Sắc mặt anh nặng nề, nhỏ giọng nói với Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, chú Mộc có chuyện muốn nói với mẹ con, con có thể lên xe đợi trước không?”
Lạc Bảo Nhi không nghĩ ngợi gì liền gật đầu rồi đi về phía chiếc xe Aston Matin đang đỗ không xa đằng kia.
“Anh đang làm gì vậy?” Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hỏi.
Trên khuôn mặt Mộc Du Dương xuất hiện đôi nét buồn rầu: “Phương Tiểu Ngư, em có biết không? Anh phát hiện không có ngày nào anh không nhớ em. Thậm chí anh bắt đầu thấy nghi ngờ, vào ngày hôn lễ đó của chúng ta, anh bỏ em lại mà đi liệu có phải là quyết định sai lầm nhất trong đời này của anh không.”
Anh ấy đang nói gì vậy?
Anh ấy nói thấy hối hận sao?
Phương Tiểu Ngư cười nhạt: “Không sao, tôi đã qua rồi. Nỗi đau ngày trước anh cho tôi, tôi đã quên sạch sẽ. Bây giờ tôi sống rất hạnh phúc. Tôi không muốn quấy rầy anh, cũng xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Phương Tiểu Ngư, em có từng yêu anh không?” Anh đột nhiên hỏi vậy khiến tim cô chệch đi nửa nhịp.
Cô cắn răng, không dám nghĩ ngợi nhiều mà đáp: “Chưa từng, Mộc Du Dương, tôi chưa từng yêu anh. Trước đây tôi đồng ý kết hôn với anh chỉ vì anh là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, chỉ vì anh rất giàu có, có thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn. Nhưng sau đó anh đã bỏ rơi tôi. Bây giờ, Tống Đình Hi cũng có thể cho tôi cuộc sống tôi muốn, nên tôi không cần thiết phải dây dưa với anh nữa.”
Cô cố gắng để giọng nói và vẻ mặt của mình trở nên lạnh lùng hết sức có thể.
Vì cô biết chỉ cần thả lỏng dù một chút thôi cũng sẽ dẫn đến hậu quả không thể thay đổi.
Giữa họ đã không thể trở về như trước kia, không thể trở về nữa rồi.
Mộc Du Dương không ngờ, lần đầu tiên trong đời anh nhẹ giọng cúi đầu nói chuyện với ai đó lại bị khinh bỉ đến thế này.
Phương Tiểu Ngư quả thật rất lợi hại.
Cô có thể dùng vài câu nói khiến trái tim anh rướm máu.
Cô nói rằng ở bên anh chỉ vì tiền của anh, chỉ vì anh có thể cho cô cuộc sống mà cô muốn chứ không phải vì yêu anh.
Thế nên giờ đây, khi Tống Đình Hi cũng có thể cho cô điều cô muốn, trong lòng cô liền quên đi sạch sẽ Mộc Du Dương là anh đây.
“Được, tôi hiểu rồi.” Anh lạnh nhạt buông một câu rồi xoay người đi mất.
Cô vẫn luôn cho rằng Mộc Du Dương là một người lạnh lùng vô tình, không ngờ anh lại đóng góp nhiều cho sự nghiệp làm công ích như vậy.
Mộc Du Dương tiếp tục nói: “Chúng tôi chuẩn bị bắt đầu từ huyện thành lân cận nghèo khó nhất. Trường mẫu giáo đầu tiên sẽ được xây tại huyện Song Tử của thành phố C. Hy vọng các vị phụ huynh có mặt ở đây mau chóng ghi danh đăng kí tham gia hoạt động xây dựng trường mẫu giáo huyện Song Tử.”
Phương Tiểu Ngư biết huyện Song Tử, là người sinh ra và lớn lên ở thành phố C, từ nhỏ cô đã nghe vô số người nói huyện Song Tử nghèo thế nào.
Cô giáo Trương tiếp lời của Mộc Du Dương mà hỏi: “Các vị phụ huynh dưới sân khấu, ai muốn tham gia hoạt động lần này thì bây giờ có thể lên sân khấu ghi danh! Dẫn các bé đi làm từ thiện nhiều sẽ có lợi cho giáo dục và sự phát triển của trẻ nhỏ đấy!”
Không biết là lời của cô giáo Trương hữu hiệu, hay là “người mẫu quảng cáo” Mộc Du Dương hữu hiệu, tóm lại các bà mẹ trẻ dưới sân khấu gần như điên cuồng chạy lên sân khấu ghi danh, chẳng mấy chốc trên sân khấu đã đông nghịt người.
Phương Tiểu Ngư cũng rất muốn đi, nhưng bây giờ Mộc Du Dương đang ở trên sân khấu, cô không muốn lên đó. Cô định đợi sau khi Mộc Du Dương đi rồi sẽ lén tìm cô giáo ghi danh là được.
Ai ngờ, Lạc Bảo Nhi ở bên cạnh lại nói: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi muốn tham gia hoạt động này, mẹ lên đó ghi danh được không?”
Phương Tiểu Ngư đang muốn mở miệng giải thích thì Lạc Bảo Nhi nói tiếp: “Mẹ ơi, mẹ nhìn đi, mẹ của những bạn khác đều lên sân khấu rồi, mẹ cũng đi được không?”
Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư cắn răng đứng dậy đi lên sân khấu.
Chẳng phải chỉ là nhìn mặt Mộc Du Dương vài lần thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ!
Cô lên sân khấu, xếp ở cuối hàng. Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ mới đến lượt cô, cô ghi tên mình và Lạc Bảo Nhi lên tờ giấy.
Cả quá trình đều rất thuận lợi, nhưng chính vào lúc xuống sân khấu, do đi quá nhanh, cô trượt chân ngã xuống cầu thang.
Cũng may Mộc Du Dương phản ứng kịp thời đưa tay ra kéo cô lại đúng lúc.
Nhưng hành động này lại khiến cô lao vào lòng anh, những người đang đứng trên hay dưới sân khấu gì cũng bị màn này làm kinh ngạc.
Phương Tiểu Ngư vội vã tránh thoát từ trong lòng anh, gượng gạo nói câu “Cảm ơn.”
Đã có vài vị phụ huynh nhận ra cô, họ bắt đầu xì xầm.
“Đây không phải là Phương Tiểu Ngư, vị hôn thê lúc trước của anh Mộc sao? Là cái cô bị anh Mộc đá ngay trong hôn lễ ấy, sao cô ta còn mặt mũi dẫn con trai đến đây học vậy?”
“Đúng rồi, anh Mộc bây giờ đã có vị hôn thê rồi mà. Vừa rồi chắc là cố ý ngã xuống, muốn thu hút sự chú ý của anh ấy!”
“Đúng, đúng, cô xem bộ dạng hồ ly tinh của cô ta kìa, chắc chắn không tốt lành gì.”
Phương Tiểu Ngư không có tâm trạng để tâm những lời bàn tán kia, cô nhanh chóng chạy xuống sân khấu, kéo tay Lạc Bảo Nhi rời khỏi trường mẫu giáo.
Mộc Du Dương nhíu mày, đuổi theo cô, để lại những đôi mắt ngơ ngác của cô giáo và các phụ huynh.
Phương Tiểu Ngư tưởng rằng ra ngoài là an toàn rồi, nào ngờ ngay gần cổng ra vào của trường mẫu giáo thì bị Mộc Du Dương đuổi kịp.
Anh kéo tay cô lại, không nói lời nào cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Sự nhẫn nhịn và bình tĩnh suốt hai tháng nay đều bị nhớ nhung và ghen tuông nuốt chửng. Anh đã điều tra được từ lâu rằng mẹ con cô ở bệnh viện Tống Nhã, nhưng trong hai tháng này, anh vẫn luôn nhịn không đi tìm họ.
Trước đây khi bàn với Mộc lão gia tử về phương hướng phát triển năm nay của Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc lão gia đã đề nghị anh làm nhiều hoạt động từ thiện để xây dựng hình tượng tốt cho tập đoàn, vậy nên hôm nay anh mới đến trường mẫu giáo này.
Vì anh biết, ở đây chắc chắn sẽ gặp được Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Nhưng anh không ngờ, bây giờ Lạc Bảo Nhi không muốn nói chuyện với anh. Anh ngồi bên cạnh Lạc Bảo Nhi nửa giờ đồng hồ nhưng cậu bé chẳng nói một câu nào.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Tiểu Ngư, anh đã luôn cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng mình. Đó là ngọn lửa nhớ nhung suốt hai tháng qua, bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cô thì đã bùng lên không kiềm chế được.
Phương Tiểu Ngư không tránh được liền cắn thật mạnh lên môi anh. Cảm nhận được vị máu trong miệng, anh mới buông cô ra.
“Mộc Du Dương, anh làm gì vậy? Lạc Bảo Nhi còn đang ở đây đấy!”
Nói rồi cô chỉ vào Lạc Bảo Nhi đang bị kẹp giữa hai người họ. Giờ mới thấy cậu bé đã nhanh chóng lấy tay bịt mắt mình lại từ lâu.
“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi không có nhìn lén.”
Giờ cô chẳng biết nên khóc hay cười, lửa giận trong người cô bị một câu nói đáng yêu của con trai dập tắt mất rồi.
“Tiểu Ngư...”
Dường như cô nghe thấy trong tiếng gọi này của anh chất chứa sự nhớ nhung dày đặc.
Cô cũng rất nhớ anh, nhưng cô không thể nói.
“Đủ rồi đấy, đừng có gọi thân mật thế. Tôi đi trước đây, để người ta nhìn thấy không hay đâu.” Nói xong, cô kéo tay Lạc Bảo Nhi chuẩn bị rời khỏi đây.
Sắc mặt anh nặng nề, nhỏ giọng nói với Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, chú Mộc có chuyện muốn nói với mẹ con, con có thể lên xe đợi trước không?”
Lạc Bảo Nhi không nghĩ ngợi gì liền gật đầu rồi đi về phía chiếc xe Aston Matin đang đỗ không xa đằng kia.
“Anh đang làm gì vậy?” Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hỏi.
Trên khuôn mặt Mộc Du Dương xuất hiện đôi nét buồn rầu: “Phương Tiểu Ngư, em có biết không? Anh phát hiện không có ngày nào anh không nhớ em. Thậm chí anh bắt đầu thấy nghi ngờ, vào ngày hôn lễ đó của chúng ta, anh bỏ em lại mà đi liệu có phải là quyết định sai lầm nhất trong đời này của anh không.”
Anh ấy đang nói gì vậy?
Anh ấy nói thấy hối hận sao?
Phương Tiểu Ngư cười nhạt: “Không sao, tôi đã qua rồi. Nỗi đau ngày trước anh cho tôi, tôi đã quên sạch sẽ. Bây giờ tôi sống rất hạnh phúc. Tôi không muốn quấy rầy anh, cũng xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Phương Tiểu Ngư, em có từng yêu anh không?” Anh đột nhiên hỏi vậy khiến tim cô chệch đi nửa nhịp.
Cô cắn răng, không dám nghĩ ngợi nhiều mà đáp: “Chưa từng, Mộc Du Dương, tôi chưa từng yêu anh. Trước đây tôi đồng ý kết hôn với anh chỉ vì anh là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, chỉ vì anh rất giàu có, có thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn. Nhưng sau đó anh đã bỏ rơi tôi. Bây giờ, Tống Đình Hi cũng có thể cho tôi cuộc sống tôi muốn, nên tôi không cần thiết phải dây dưa với anh nữa.”
Cô cố gắng để giọng nói và vẻ mặt của mình trở nên lạnh lùng hết sức có thể.
Vì cô biết chỉ cần thả lỏng dù một chút thôi cũng sẽ dẫn đến hậu quả không thể thay đổi.
Giữa họ đã không thể trở về như trước kia, không thể trở về nữa rồi.
Mộc Du Dương không ngờ, lần đầu tiên trong đời anh nhẹ giọng cúi đầu nói chuyện với ai đó lại bị khinh bỉ đến thế này.
Phương Tiểu Ngư quả thật rất lợi hại.
Cô có thể dùng vài câu nói khiến trái tim anh rướm máu.
Cô nói rằng ở bên anh chỉ vì tiền của anh, chỉ vì anh có thể cho cô cuộc sống mà cô muốn chứ không phải vì yêu anh.
Thế nên giờ đây, khi Tống Đình Hi cũng có thể cho cô điều cô muốn, trong lòng cô liền quên đi sạch sẽ Mộc Du Dương là anh đây.
“Được, tôi hiểu rồi.” Anh lạnh nhạt buông một câu rồi xoay người đi mất.
Bình luận facebook