Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
30223
Cô giáo Trương giật bắn mình, Lạc Bảo Nhi thấy thế liền giải thích: “Cô ơi, đó là mẹ con, mẹ con đã trở về rồi!”
Cô giáo Trương mừng rỡ, vội chạy về phía Phương Tiểu Ngư, nắm lấy tay cô nước mắt giàn giụa nói: “Chị Phương, thật sự là tốt quá rồi, chị vẫn còn sống, chị đã quay về rồi, thật sự là tốt quá…”
Cô xúc động đến mức nói năng lắp bắp.
Phương Tiểu Ngư thì lại có hơi hoảng sợ, nhưng cô mau chóng nhận ra cô giáo trước mặt mình có vẻ là một người thân thiết, dịu dàng, thế là cô không còn căng thẳng nữa mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô giáo Trương lại nắm tay Phương Tiểu Ngư nói một tràng, đại khái là cô bây giờ đã trở về rồi thì sau này Lạc Bảo Nhi sẽ không còn buồn nữa.
Cho đến khi Mộc Du Dương dắt tay Lạc Bảo Nhi bước đến thì cô Trương mới quyến luyến chia tay bọn họ.
Ba người lên xe của Mộc Du Dương. Trên xe, Lạc Bảo Nhi ngồi ở băng sau chợt hỏi: “Mẹ ơi, chú Mộc ơi, tối nay mình ăn gì thế? Lạc Bảo Nhi đói bụng quá.”
Phương Tiểu Ngư vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình chính là mẹ của cậu bé này, cũng tạm thời chưa quen với việc bị cậu gọi là mẹ.
Cô quay đầu lại nói với Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, có thể gọi cô là cô không?”
Lạc Bảo Nhi uất ức cúi đầu khẽ nói: “Nhưng mẹ là mẹ mà, mẹ sao có thể gọi là cô chứ?”
Vừa nói cậu vừa bắt đầu sụt sịt sắp khóc.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành mặc cho cậu muốn gọi sao thì gọi.
Mộc Du Dương vì muốn dỗ dành Lạc Bảo Nhi nên liền đưa ra đề nghị đưa cậu đi ăn món lẩu cay mà cậu thích.
Lạc Bảo Nhi phấn khích vô cùng, còn Phương Tiểu Ngư thì không có ý kiến, dù gì thì bụng cô bây giờ cũng đang rất đói, ăn cái gì cũng được.
Đến quán lẩu cay, chủ quán vừa nhìn đã nhận ra Phương Tiểu Ngư, liền vội vàng ra đón, cười tít mắt nói: “Chào cô, cô đến rồi! Lâu lắm mới thấy cô đến chỗ chúng tôi, thời gian qua cô đã đi đâu thế?”
Phương Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi Mộc Du Dương: “Lúc trước tôi thân với chủ quán này lắm sao?”
Mộc Du Dương cũng không rõ lắm, nhưng Lạc Bảo Nhi thì lại biết rất rõ, liền trả lời: “Mẹ và chú chủ quán thân lắm! Lần nào đến chú ấy cũng tặng mẹ hai xâu bò viên mà!”
Chủ quán liền phụ họa: “Đúng thế, cô à, mới mấy tháng không gặp thôi mà cô đã không nhớ ra tôi rồi sao?”
Phương Tiểu Ngư đành phải cười ngượng ngùng, giả vờ như mình cũng có nhớ chủ quán.
Chủ quán vừa lấy bát cho họ vừa nói: “Cô à, cô và chồng cô đúng là trời sinh một cặp. Cô xinh đẹp thế này, chồng cô cũng đẹp trai ngời ngời, con trai của hai người lại đáng yêu như vậy, cả nhà ba người đúng là hạnh phúc quá!”
Câu nói ấy toát ra một sự ngưỡng mộ rõ ràng.
Phương Tiểu Ngư lập tức nói: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, họ không phải chồng con tôi đâu…”
Chủ quán có hơi ngẩn người, nhưng sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Ngư rồi bật cười ha hả: “Không thể nào! Cô à, cô đừng có nói đùa nữa! Họ không phải chồng con cô thì còn là ai? Lúc trước lần nào cô đến đây cũng dắt con trai theo, con trai cô thích ăn nhất chính là bò viên và xúc xích viên mà! Còn về chồng cô thì chỉ mới đến đây một hai lần gì đấy, nhưng mà tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Lời nói của ông chủ rất khớp với sự thật mà Mộc Du Dương đã nói, nhưng Phương Tiểu Ngư có hơi nghi hoặc. Nếu Lạc Bảo Nhi thật sự là con trai của cô thì bố của Lạc Bảo Nhi là ai?
Tuy nghi ngờ, nhưng cô cuối cùng không nói gì.
Sau khi ăn lẩu cay xong, Mộc Du Dương đưa Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi quay lại căn hộ chung cư.
Nhưng Lạc Bảo Nhi vẫn chưa thể ở chung với Phương Tiểu Ngư, bởi vì cô hoàn toàn chưa nhớ ra cậu, tạm thời không thể chấp nhận chuyện mình ở chung với một cậu bé “xa lạ” được.
Mộc Du Dương đành quyết định chở Lạc Bảo Nhi trở về nhà họ Mộc.
Trước khi đi, anh khẽ nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư, nhưng bị cô lạnh lùng giật ra.
Mộc Du Dương khẽ thở dài, sau đó đưa Lạc Bảo Nhi rời đi.
Hôm sau, Mộc Du Dương chở Lạc Bảo Nhi đến trường, nhân tiện đến đón Phương Tiểu Ngư. Anh đã có dặn dò trước với Lương Vệ Lễ rằng hôm nay Phương Tiểu Ngư sẽ đến Gloria làm việc.
Tin này khiến Lương Vệ Lễ vô cùng mừng rỡ. Anh có biết chuyện Phương Tiểu Ngư đã mất trí nhớ, nhưng trí nhớ cho dù có mất đi thì tài năng của cô vẫn còn ở đó.
Anh vui vô cùng, tựa hồ như lại thấy được tương lai tươi sáng của Gloria.
Đến cổng Gloria, Phương Tiểu Ngư vừa nhìn thấy chữ “Gloria” được thiết kế sang trọng trên cổng thì đầu chợt đau dữ dội.
Mộc Du Dương đi phía trước cô nên không nhận ra vẻ khác lạ của cô. Phương Tiểu Ngư cố chịu một lúc, nhưng sau đó không thể chịu nổi cơn đau nữa, ngã ra đất ngất xỉu.
“Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương quay đầu lại, trông thấy Phương Tiểu Ngư nằm dưới đất thì liền biến sắc, lập tức bế cô dậy đưa vào bệnh viện Mộc Khang.
Chỉ vài phút sau họ đã đến cổng bệnh viện, Mộc Du Dương bế Phương Tiểu Ngư vội vàng chạy vào trong.
Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ nói Phương Tiểu Ngư chịu phải sự kích động lớn nên mới bị thế này.
Chịu phải kích động? Mộc Du Dương hoàn toàn không hiểu, hôm nay anh chỉ đưa cô đến Gloria thôi mà, lẽ nào chính Gloria đã khiến cô kích động sao?
Phương Tiểu Ngư nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ xanh xao ấy khiến Mộc Du Dương đau lòng vô cùng.
Cô khẽ mấp máy môi nói: “Du Dương… Tôi… tôi muốn uống nước…”
Mộc Du Dương liền đứng dậy rót một cốc nước ấm, dìu cô dậy rồi nhẹ nhàng đưa cốc lên miệng cô.
Phương Tiểu Ngư uống ừng ực mấy ngụm mới từ từ đỡ hơn, giọng nói cũng không còn khô khốc nữa.
“Tiểu Ngư, sao em lại đột nhiên ngất đi thế?”
Có lẽ nguyên nhân chuyện này chỉ có một mình Phương Tiểu Ngư biết mà thôi.
“Mộc Du Dương, tôi không muốn đi làm ở Gloria… Tôi không muốn đi…” Phương Tiểu Ngư đau khổ nhớ lại, cô cảm giác trong đầu có một hình ảnh gì đó hiện lên, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi.
“Được.” Mộc Du Dương không hỏi nữa mà chấp nhận lời cô nói. Bây giờ anh sẽ nghe theo mọi điều cô nói.
Phương Tiểu Ngư từ từ nhắm mắt, không nói gì nữa.
Cô vừa trông thấy chữ Gloria thì liền cảm thấy đau đầu dữ dội.
Thế nên cô có thể đoán ra, nơi đó lúc trước hẳn đã để lại cho cô rất nhiều kí ức không vui.
Nhìn Phương Tiểu Ngư từ từ ngủ thiếp đi, Mộc Du Dương đứng dậy ra ngoài gọi điện, cuộc điện thoại ấy là gọi cho Lương Vệ Lễ.
“Tiểu Ngư sẽ không đến Gloria làm nữa.” Mộc Du Dương nói.
“Cái gì?” Lương Vệ Lễ kinh ngạc hỏi, “Anh à, chuyện này không được đâu, sao có thể như thế chứ? Anh khiến em mừng hụt rồi, em không vui chút nào đâu nhé!”
Mộc Du Dương cau mày, có hơi khó chịu nói: “Lương Vệ Lễ, tôi chỉ nói là không cho cô ấy đến Gloria làm việc chứ đâu có nói là không cho cô ấy đến Mirandas làm việc.”
Cô giáo Trương giật bắn mình, Lạc Bảo Nhi thấy thế liền giải thích: “Cô ơi, đó là mẹ con, mẹ con đã trở về rồi!”
Cô giáo Trương mừng rỡ, vội chạy về phía Phương Tiểu Ngư, nắm lấy tay cô nước mắt giàn giụa nói: “Chị Phương, thật sự là tốt quá rồi, chị vẫn còn sống, chị đã quay về rồi, thật sự là tốt quá…”
Cô xúc động đến mức nói năng lắp bắp.
Phương Tiểu Ngư thì lại có hơi hoảng sợ, nhưng cô mau chóng nhận ra cô giáo trước mặt mình có vẻ là một người thân thiết, dịu dàng, thế là cô không còn căng thẳng nữa mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô giáo Trương lại nắm tay Phương Tiểu Ngư nói một tràng, đại khái là cô bây giờ đã trở về rồi thì sau này Lạc Bảo Nhi sẽ không còn buồn nữa.
Cho đến khi Mộc Du Dương dắt tay Lạc Bảo Nhi bước đến thì cô Trương mới quyến luyến chia tay bọn họ.
Ba người lên xe của Mộc Du Dương. Trên xe, Lạc Bảo Nhi ngồi ở băng sau chợt hỏi: “Mẹ ơi, chú Mộc ơi, tối nay mình ăn gì thế? Lạc Bảo Nhi đói bụng quá.”
Phương Tiểu Ngư vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình chính là mẹ của cậu bé này, cũng tạm thời chưa quen với việc bị cậu gọi là mẹ.
Cô quay đầu lại nói với Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, có thể gọi cô là cô không?”
Lạc Bảo Nhi uất ức cúi đầu khẽ nói: “Nhưng mẹ là mẹ mà, mẹ sao có thể gọi là cô chứ?”
Vừa nói cậu vừa bắt đầu sụt sịt sắp khóc.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành mặc cho cậu muốn gọi sao thì gọi.
Mộc Du Dương vì muốn dỗ dành Lạc Bảo Nhi nên liền đưa ra đề nghị đưa cậu đi ăn món lẩu cay mà cậu thích.
Lạc Bảo Nhi phấn khích vô cùng, còn Phương Tiểu Ngư thì không có ý kiến, dù gì thì bụng cô bây giờ cũng đang rất đói, ăn cái gì cũng được.
Đến quán lẩu cay, chủ quán vừa nhìn đã nhận ra Phương Tiểu Ngư, liền vội vàng ra đón, cười tít mắt nói: “Chào cô, cô đến rồi! Lâu lắm mới thấy cô đến chỗ chúng tôi, thời gian qua cô đã đi đâu thế?”
Phương Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi Mộc Du Dương: “Lúc trước tôi thân với chủ quán này lắm sao?”
Mộc Du Dương cũng không rõ lắm, nhưng Lạc Bảo Nhi thì lại biết rất rõ, liền trả lời: “Mẹ và chú chủ quán thân lắm! Lần nào đến chú ấy cũng tặng mẹ hai xâu bò viên mà!”
Chủ quán liền phụ họa: “Đúng thế, cô à, mới mấy tháng không gặp thôi mà cô đã không nhớ ra tôi rồi sao?”
Phương Tiểu Ngư đành phải cười ngượng ngùng, giả vờ như mình cũng có nhớ chủ quán.
Chủ quán vừa lấy bát cho họ vừa nói: “Cô à, cô và chồng cô đúng là trời sinh một cặp. Cô xinh đẹp thế này, chồng cô cũng đẹp trai ngời ngời, con trai của hai người lại đáng yêu như vậy, cả nhà ba người đúng là hạnh phúc quá!”
Câu nói ấy toát ra một sự ngưỡng mộ rõ ràng.
Phương Tiểu Ngư lập tức nói: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, họ không phải chồng con tôi đâu…”
Chủ quán có hơi ngẩn người, nhưng sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Ngư rồi bật cười ha hả: “Không thể nào! Cô à, cô đừng có nói đùa nữa! Họ không phải chồng con cô thì còn là ai? Lúc trước lần nào cô đến đây cũng dắt con trai theo, con trai cô thích ăn nhất chính là bò viên và xúc xích viên mà! Còn về chồng cô thì chỉ mới đến đây một hai lần gì đấy, nhưng mà tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Lời nói của ông chủ rất khớp với sự thật mà Mộc Du Dương đã nói, nhưng Phương Tiểu Ngư có hơi nghi hoặc. Nếu Lạc Bảo Nhi thật sự là con trai của cô thì bố của Lạc Bảo Nhi là ai?
Tuy nghi ngờ, nhưng cô cuối cùng không nói gì.
Sau khi ăn lẩu cay xong, Mộc Du Dương đưa Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi quay lại căn hộ chung cư.
Nhưng Lạc Bảo Nhi vẫn chưa thể ở chung với Phương Tiểu Ngư, bởi vì cô hoàn toàn chưa nhớ ra cậu, tạm thời không thể chấp nhận chuyện mình ở chung với một cậu bé “xa lạ” được.
Mộc Du Dương đành quyết định chở Lạc Bảo Nhi trở về nhà họ Mộc.
Trước khi đi, anh khẽ nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư, nhưng bị cô lạnh lùng giật ra.
Mộc Du Dương khẽ thở dài, sau đó đưa Lạc Bảo Nhi rời đi.
Hôm sau, Mộc Du Dương chở Lạc Bảo Nhi đến trường, nhân tiện đến đón Phương Tiểu Ngư. Anh đã có dặn dò trước với Lương Vệ Lễ rằng hôm nay Phương Tiểu Ngư sẽ đến Gloria làm việc.
Tin này khiến Lương Vệ Lễ vô cùng mừng rỡ. Anh có biết chuyện Phương Tiểu Ngư đã mất trí nhớ, nhưng trí nhớ cho dù có mất đi thì tài năng của cô vẫn còn ở đó.
Anh vui vô cùng, tựa hồ như lại thấy được tương lai tươi sáng của Gloria.
Đến cổng Gloria, Phương Tiểu Ngư vừa nhìn thấy chữ “Gloria” được thiết kế sang trọng trên cổng thì đầu chợt đau dữ dội.
Mộc Du Dương đi phía trước cô nên không nhận ra vẻ khác lạ của cô. Phương Tiểu Ngư cố chịu một lúc, nhưng sau đó không thể chịu nổi cơn đau nữa, ngã ra đất ngất xỉu.
“Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương quay đầu lại, trông thấy Phương Tiểu Ngư nằm dưới đất thì liền biến sắc, lập tức bế cô dậy đưa vào bệnh viện Mộc Khang.
Chỉ vài phút sau họ đã đến cổng bệnh viện, Mộc Du Dương bế Phương Tiểu Ngư vội vàng chạy vào trong.
Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ nói Phương Tiểu Ngư chịu phải sự kích động lớn nên mới bị thế này.
Chịu phải kích động? Mộc Du Dương hoàn toàn không hiểu, hôm nay anh chỉ đưa cô đến Gloria thôi mà, lẽ nào chính Gloria đã khiến cô kích động sao?
Phương Tiểu Ngư nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ xanh xao ấy khiến Mộc Du Dương đau lòng vô cùng.
Cô khẽ mấp máy môi nói: “Du Dương… Tôi… tôi muốn uống nước…”
Mộc Du Dương liền đứng dậy rót một cốc nước ấm, dìu cô dậy rồi nhẹ nhàng đưa cốc lên miệng cô.
Phương Tiểu Ngư uống ừng ực mấy ngụm mới từ từ đỡ hơn, giọng nói cũng không còn khô khốc nữa.
“Tiểu Ngư, sao em lại đột nhiên ngất đi thế?”
Có lẽ nguyên nhân chuyện này chỉ có một mình Phương Tiểu Ngư biết mà thôi.
“Mộc Du Dương, tôi không muốn đi làm ở Gloria… Tôi không muốn đi…” Phương Tiểu Ngư đau khổ nhớ lại, cô cảm giác trong đầu có một hình ảnh gì đó hiện lên, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi.
“Được.” Mộc Du Dương không hỏi nữa mà chấp nhận lời cô nói. Bây giờ anh sẽ nghe theo mọi điều cô nói.
Phương Tiểu Ngư từ từ nhắm mắt, không nói gì nữa.
Cô vừa trông thấy chữ Gloria thì liền cảm thấy đau đầu dữ dội.
Thế nên cô có thể đoán ra, nơi đó lúc trước hẳn đã để lại cho cô rất nhiều kí ức không vui.
Nhìn Phương Tiểu Ngư từ từ ngủ thiếp đi, Mộc Du Dương đứng dậy ra ngoài gọi điện, cuộc điện thoại ấy là gọi cho Lương Vệ Lễ.
“Tiểu Ngư sẽ không đến Gloria làm nữa.” Mộc Du Dương nói.
“Cái gì?” Lương Vệ Lễ kinh ngạc hỏi, “Anh à, chuyện này không được đâu, sao có thể như thế chứ? Anh khiến em mừng hụt rồi, em không vui chút nào đâu nhé!”
Mộc Du Dương cau mày, có hơi khó chịu nói: “Lương Vệ Lễ, tôi chỉ nói là không cho cô ấy đến Gloria làm việc chứ đâu có nói là không cho cô ấy đến Mirandas làm việc.”
Bình luận facebook