Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
30227
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Vì lúc đó anh ấy vẫn chưa nhận ra người anh ấy yêu là ai. Tiểu Ngư, anh ấy cũng là một con người bình thường, cũng sẽ phạm sai lầm. Nhưng giờ anh ấy biết sai rồi, cũng đang cố gắng bù đắp. Hy vọng em có thể cho anh ấy cơ hội, để anh ấy bù đắp cho em.”
Phương Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt Mộc Tuấn Nghiêu, anh rất chân thành, từng câu từng chữ đều là thật lòng, không hề có câu nào giả dối.
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Vì sao anh lại nói những điều này với tôi?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười khổ trả lời: “Vì anh không muốn nhìn thấy em cô đơn và suy sụp nữa. Tiểu Ngư, tuy rằng người chăm sóc cho em có thể không phải là anh nữa, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể sống thật tốt. Mà anh trai của anh chính là người thật lòng yêu em, hơn nữa chắc chắn có thể cho em hạnh phúc.”
Mộc Du Dương vì cô mà đã công khai tuyên bố hủy bỏ hôn ước với An Ly. Mà trước lúc đó, trong khoảng thời gian Phương Tiểu Ngư mất tích, trạng thái và hành vi của Mộc Du Dương cũng đã nói rõ rằng trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư có vị trí không ai thay thế được.
Mộc Tuấn Nghiêu đưa Phương Tiểu Ngư về đến cổng khu chung cư, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô đi thật xa.
Phương Tiểu Ngư về đến cửa căn hộ của mình, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, ở đầu cầu thang lập tức xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ.
Mộc Du Dương cùng Lạc Bảo Nhi đã đứng ở cầu thang đợi cô rất lâu. Giờ đây, khi vừa nhìn thấy cô, Lạc Bảo Nhi liền chạy nhanh đến ôm chân cô reo lên: “Mẹ!”
Phương Tiểu Ngư nhẹ xoa đầu Lạc Bảo Nhi, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, Mộc Du Dương cũng đi vào trong theo.
“Mẹ, chú Mộc không thèm để ý đến cô xấu xa kia nữa đâu. Mẹ quay về đi được không?” Lạc Bảo Nhi dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với cô.
“Mẹ, Lạc Bảo Nhi không muốn tách khỏi mẹ nữa. Lạc Bảo Nhi muốn mãi mãi ở bên mẹ. Mẹ đừng đi nữa được không?”
“Mẹ, đừng bỏ rơi Lạc Bảo Nhi...”
Cái miệng nhỏ nhắn ấy vừa mở ra là không ngừng lại được, Phương Tiểu Ngư tiếp tục nghe cậu bé nói, thấy mềm lòng.
“Được.” Lúc cô nhẹ nhàng nói một từ này ra, rõ ràng thấy được ánh mắt lấp lánh ánh sáng của Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi hưng phấn nắm lấy tay cô, không dám tin hỏi lại: “Mẹ hứa với Lạc Bảo Nhi rồi sao? Có thật không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu.
“Tốt quá rồi mẹ ơi!” Lạc Bảo Nhi dụi đầu vào ngực của cô, bắt đầu làm nũng.
Mộc Du Dương luôn đứng ở bên cạnh họ, lúc này trên mặt cũng không che giấu được sự vui vẻ.
Lạc Bảo Nhi còn nghịch ngợm một lúc lâu trên người Phương Tiểu Ngư, cuối cùng ngủ quên luôn trong lòng cô.
Phương Tiểu Ngư thấy cậu bé đã ngủ say, cũng không đánh thức mà ôm cậu bé đi vào phòng trong, đặt cậu bé lên giường.
Sau khi đắp chăn cẩn thận cho cậu bé, Phương Tiểu Ngư quay trở lại phòng khách, nói với người nào đó đang ngồi trên sô pha: “Lạc Bảo Nhi tối nay sẽ ngủ ở đây, anh đi được rồi.”
Mộc Du Dương vẫn nở nụ cười vui vẻ, nhìn cô không chớp mắt, nhưng không hề có ý định đứng lên ra về.
Phương Tiểu Ngư tiếp tục hối thúc: “Này, anh có đi hay không? Tôi cũng cần phải ngủ đấy.”
Mộc Du Dương vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, ánh mắt dịu dàng và say đắm. Nhìn mãi nhìn mãi, yết hầu của anh cũng nhấp nhô lên xuống mấy lần.
“Nếu anh không đi thì cứ ngủ ở sô pha đi. Tôi mặc kệ anh đấy, tôi đi nghỉ trước.” Nói rồi, Phương Tiểu Ngư xoay người muốn đi, ai ngờ lại bị anh kéo lại.
Anh dùng sức rất mạnh, kéo cho cô lùi về sau mấy bước, sau đó vì trọng tâm không ổn định, cô liền ngã ngồi lên đùi anh.
Giờ phút này, cô ngồi lên đùi anh tạo nên một tư thế vô cùng mờ ám, ánh mắt anh nhìn cô lại càng thêm say mê.
“Tiểu Ngư...”
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, mặt anh càng lúc càng gần cô.
“Anh muốn làm gì?”
Câu này của Phương Tiểu Ngư hỏi cũng như không, vì giây tiếp theo, môi của Mộc Du Dương đã ập đến.
“Ưm… ưm…”
Môi cô bị anh giữ chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, cô bị anh làm giật mình, dùng sức giãy giụa.
Anh chỉ dùng một tay giữ lấy hai tay của cô, tay còn lại sống chết ôm lấy cô, không cho cô một chút cơ hội để tránh thoát.
Nụ hôn của anh bá đạo và kéo dài, cô dần dần dừng giãy giụa, thậm chí bắt đầu cảm nhận nụ hôn của anh.
Trong miệng của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa quyện cùng mùi nước hoa của cô, tạo thành một hương vị quyến rũ. Tay anh bắt đầu di chuyển trên người cô, đến chỗ nút áo của cô thì dừng lại, nhanh chóng mở nút ra.
Cô theo bản năng lấy tay che trước ngực. Anh rời khỏi môi cô, nhìn cô mỉm cười rồi dời tay cô ra. Sau đó cởi hoàn toàn áo cô ra, cúi đầu xuống hôn lên ngực trần của cô.
Cảm giác ấm nóng và ướt át ập đến khiến cô rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại không ít.
Nhưng Mộc Du Dương lại không hề tỉnh táo.
Anh hôn lên từng tấc từng tấc da thịt ở ngực cô, tay cũng luồn vào trong váy cô.
“Mộc Du Dương!”
Sau một tiếng hét, Phương Tiểu Ngư đá vào hạ bộ của anh, Mộc Du Dương đau đớn buông cô ra, ngồi thụp xuống ghế.
“Xin... xin lỗi, anh... anh không sao chứ?” Phương Tiểu Ngư nhìn thấy Mộc Du Dương đau đớn ngồi thụp xuống ghế, trong lòng cảm thấy có hơi áy náy.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô, nếu không phải do anh ăn hiếp cô như thế, sao cô có thể đá anh? Cô cũng không ngờ cú đá này lại chuẩn như vậy, vừa hay trúng ngay bộ phận quan trọng của anh.
Cô mặc lại áo sơ mi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Dương, muốn giúp anh xoa chỗ bị đau, nhưng nghĩ lại hình như cô không nên làm vậy.
“Anh... anh không sao chứ?” Phương Tiểu Ngư dè dặt hỏi.
Mộc Du Dương ngẩng đầu lên ai oán nhìn cô.
Cô gái này, đá anh mạnh như vậy, cô không cần đời sống hạnh phúc vợ chồng sau này của họ sao?
Cũng may cú đá đó cũng không phải quá mạnh, còn chưa đến mức phế luôn anh. Nhưng mà bây giờ, anh càng không muốn tha cho cô, thế là anh nảy ra một ý.
Mộc Du Dương thể hiện nét mặt đau khổ ra, giả vờ đáng thương nói: “Đau chết mất! Cú đá này của em khiến anh mãi mãi không “đứng lên” được nữa thì phải làm sao?”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu thấy lo, vừa rồi cô chỉ muốn anh dừng lại thôi, không ngờ hình như khiến anh “bất lực” luôn rồi.
Cô gấp gáp nói: “Tôi... tôi thật sự không cố ý đâu, ai bảo anh ức hiếp tôi chứ.”
Trên khóe miệng anh ẩn hiện nét cười gian xảo, nhỏ giọng nói: “Anh mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Sao con người anh vô lại thế? Ai phải chịu trách nhiệm với anh? Chẳng qua chỉ là đá anh một cú mà thôi, làm gì khoa trương đến thế?”
“Không thì em thử đi, xem tôi còn có khả năng làm chuyện ấy không.”
Anh chỉ thuận miệng nói một câu thế thôi, không ngờ thế mà cô thật sự nhào đến chủ động hôn anh.
Cô muốn xem thử xem, rốt cuộc có khoa trương như anh nói không.
…
Hôm sau, Phương Tiểu Ngư tỉnh dậy từ sớm, nằm trên giường lo lắng tuyệt vọng vì chỉ số thông minh của bản thân mình.
Cô vậy mà lại ngu ngốc đến độ thử xem có phải anh thật sự không “đứng lên” được nữa không, không ngờ tên lừa đảo này cứ thế ăn cô sạch sẽ mất rồi!
Càng nghĩ càng giận!
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Vì lúc đó anh ấy vẫn chưa nhận ra người anh ấy yêu là ai. Tiểu Ngư, anh ấy cũng là một con người bình thường, cũng sẽ phạm sai lầm. Nhưng giờ anh ấy biết sai rồi, cũng đang cố gắng bù đắp. Hy vọng em có thể cho anh ấy cơ hội, để anh ấy bù đắp cho em.”
Phương Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt Mộc Tuấn Nghiêu, anh rất chân thành, từng câu từng chữ đều là thật lòng, không hề có câu nào giả dối.
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Vì sao anh lại nói những điều này với tôi?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười khổ trả lời: “Vì anh không muốn nhìn thấy em cô đơn và suy sụp nữa. Tiểu Ngư, tuy rằng người chăm sóc cho em có thể không phải là anh nữa, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể sống thật tốt. Mà anh trai của anh chính là người thật lòng yêu em, hơn nữa chắc chắn có thể cho em hạnh phúc.”
Mộc Du Dương vì cô mà đã công khai tuyên bố hủy bỏ hôn ước với An Ly. Mà trước lúc đó, trong khoảng thời gian Phương Tiểu Ngư mất tích, trạng thái và hành vi của Mộc Du Dương cũng đã nói rõ rằng trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư có vị trí không ai thay thế được.
Mộc Tuấn Nghiêu đưa Phương Tiểu Ngư về đến cổng khu chung cư, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô đi thật xa.
Phương Tiểu Ngư về đến cửa căn hộ của mình, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, ở đầu cầu thang lập tức xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ.
Mộc Du Dương cùng Lạc Bảo Nhi đã đứng ở cầu thang đợi cô rất lâu. Giờ đây, khi vừa nhìn thấy cô, Lạc Bảo Nhi liền chạy nhanh đến ôm chân cô reo lên: “Mẹ!”
Phương Tiểu Ngư nhẹ xoa đầu Lạc Bảo Nhi, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, Mộc Du Dương cũng đi vào trong theo.
“Mẹ, chú Mộc không thèm để ý đến cô xấu xa kia nữa đâu. Mẹ quay về đi được không?” Lạc Bảo Nhi dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với cô.
“Mẹ, Lạc Bảo Nhi không muốn tách khỏi mẹ nữa. Lạc Bảo Nhi muốn mãi mãi ở bên mẹ. Mẹ đừng đi nữa được không?”
“Mẹ, đừng bỏ rơi Lạc Bảo Nhi...”
Cái miệng nhỏ nhắn ấy vừa mở ra là không ngừng lại được, Phương Tiểu Ngư tiếp tục nghe cậu bé nói, thấy mềm lòng.
“Được.” Lúc cô nhẹ nhàng nói một từ này ra, rõ ràng thấy được ánh mắt lấp lánh ánh sáng của Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi hưng phấn nắm lấy tay cô, không dám tin hỏi lại: “Mẹ hứa với Lạc Bảo Nhi rồi sao? Có thật không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu.
“Tốt quá rồi mẹ ơi!” Lạc Bảo Nhi dụi đầu vào ngực của cô, bắt đầu làm nũng.
Mộc Du Dương luôn đứng ở bên cạnh họ, lúc này trên mặt cũng không che giấu được sự vui vẻ.
Lạc Bảo Nhi còn nghịch ngợm một lúc lâu trên người Phương Tiểu Ngư, cuối cùng ngủ quên luôn trong lòng cô.
Phương Tiểu Ngư thấy cậu bé đã ngủ say, cũng không đánh thức mà ôm cậu bé đi vào phòng trong, đặt cậu bé lên giường.
Sau khi đắp chăn cẩn thận cho cậu bé, Phương Tiểu Ngư quay trở lại phòng khách, nói với người nào đó đang ngồi trên sô pha: “Lạc Bảo Nhi tối nay sẽ ngủ ở đây, anh đi được rồi.”
Mộc Du Dương vẫn nở nụ cười vui vẻ, nhìn cô không chớp mắt, nhưng không hề có ý định đứng lên ra về.
Phương Tiểu Ngư tiếp tục hối thúc: “Này, anh có đi hay không? Tôi cũng cần phải ngủ đấy.”
Mộc Du Dương vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, ánh mắt dịu dàng và say đắm. Nhìn mãi nhìn mãi, yết hầu của anh cũng nhấp nhô lên xuống mấy lần.
“Nếu anh không đi thì cứ ngủ ở sô pha đi. Tôi mặc kệ anh đấy, tôi đi nghỉ trước.” Nói rồi, Phương Tiểu Ngư xoay người muốn đi, ai ngờ lại bị anh kéo lại.
Anh dùng sức rất mạnh, kéo cho cô lùi về sau mấy bước, sau đó vì trọng tâm không ổn định, cô liền ngã ngồi lên đùi anh.
Giờ phút này, cô ngồi lên đùi anh tạo nên một tư thế vô cùng mờ ám, ánh mắt anh nhìn cô lại càng thêm say mê.
“Tiểu Ngư...”
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, mặt anh càng lúc càng gần cô.
“Anh muốn làm gì?”
Câu này của Phương Tiểu Ngư hỏi cũng như không, vì giây tiếp theo, môi của Mộc Du Dương đã ập đến.
“Ưm… ưm…”
Môi cô bị anh giữ chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, cô bị anh làm giật mình, dùng sức giãy giụa.
Anh chỉ dùng một tay giữ lấy hai tay của cô, tay còn lại sống chết ôm lấy cô, không cho cô một chút cơ hội để tránh thoát.
Nụ hôn của anh bá đạo và kéo dài, cô dần dần dừng giãy giụa, thậm chí bắt đầu cảm nhận nụ hôn của anh.
Trong miệng của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa quyện cùng mùi nước hoa của cô, tạo thành một hương vị quyến rũ. Tay anh bắt đầu di chuyển trên người cô, đến chỗ nút áo của cô thì dừng lại, nhanh chóng mở nút ra.
Cô theo bản năng lấy tay che trước ngực. Anh rời khỏi môi cô, nhìn cô mỉm cười rồi dời tay cô ra. Sau đó cởi hoàn toàn áo cô ra, cúi đầu xuống hôn lên ngực trần của cô.
Cảm giác ấm nóng và ướt át ập đến khiến cô rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại không ít.
Nhưng Mộc Du Dương lại không hề tỉnh táo.
Anh hôn lên từng tấc từng tấc da thịt ở ngực cô, tay cũng luồn vào trong váy cô.
“Mộc Du Dương!”
Sau một tiếng hét, Phương Tiểu Ngư đá vào hạ bộ của anh, Mộc Du Dương đau đớn buông cô ra, ngồi thụp xuống ghế.
“Xin... xin lỗi, anh... anh không sao chứ?” Phương Tiểu Ngư nhìn thấy Mộc Du Dương đau đớn ngồi thụp xuống ghế, trong lòng cảm thấy có hơi áy náy.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô, nếu không phải do anh ăn hiếp cô như thế, sao cô có thể đá anh? Cô cũng không ngờ cú đá này lại chuẩn như vậy, vừa hay trúng ngay bộ phận quan trọng của anh.
Cô mặc lại áo sơ mi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Dương, muốn giúp anh xoa chỗ bị đau, nhưng nghĩ lại hình như cô không nên làm vậy.
“Anh... anh không sao chứ?” Phương Tiểu Ngư dè dặt hỏi.
Mộc Du Dương ngẩng đầu lên ai oán nhìn cô.
Cô gái này, đá anh mạnh như vậy, cô không cần đời sống hạnh phúc vợ chồng sau này của họ sao?
Cũng may cú đá đó cũng không phải quá mạnh, còn chưa đến mức phế luôn anh. Nhưng mà bây giờ, anh càng không muốn tha cho cô, thế là anh nảy ra một ý.
Mộc Du Dương thể hiện nét mặt đau khổ ra, giả vờ đáng thương nói: “Đau chết mất! Cú đá này của em khiến anh mãi mãi không “đứng lên” được nữa thì phải làm sao?”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu thấy lo, vừa rồi cô chỉ muốn anh dừng lại thôi, không ngờ hình như khiến anh “bất lực” luôn rồi.
Cô gấp gáp nói: “Tôi... tôi thật sự không cố ý đâu, ai bảo anh ức hiếp tôi chứ.”
Trên khóe miệng anh ẩn hiện nét cười gian xảo, nhỏ giọng nói: “Anh mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Sao con người anh vô lại thế? Ai phải chịu trách nhiệm với anh? Chẳng qua chỉ là đá anh một cú mà thôi, làm gì khoa trương đến thế?”
“Không thì em thử đi, xem tôi còn có khả năng làm chuyện ấy không.”
Anh chỉ thuận miệng nói một câu thế thôi, không ngờ thế mà cô thật sự nhào đến chủ động hôn anh.
Cô muốn xem thử xem, rốt cuộc có khoa trương như anh nói không.
…
Hôm sau, Phương Tiểu Ngư tỉnh dậy từ sớm, nằm trên giường lo lắng tuyệt vọng vì chỉ số thông minh của bản thân mình.
Cô vậy mà lại ngu ngốc đến độ thử xem có phải anh thật sự không “đứng lên” được nữa không, không ngờ tên lừa đảo này cứ thế ăn cô sạch sẽ mất rồi!
Càng nghĩ càng giận!
Bình luận facebook