Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
3022
“Cuối cùng cô cũng về rồi.” Giọng điệu của Mộc Du Dương không hề có chút tình cảm nào, lạnh đến mức có thể khiến không khí đóng băng.
Phương Tiểu Ngư không quan tâm câu nói ấy, chỉ lạnh lùng hỏi: “Lạc Bảo Nhi đâu rồi?”
“Nó ngủ rồi.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, định bước vào phòng ngủ thăm con.
Nhưng khi bước ngang qua chỗ Mộc Du Dương lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Mộc Du Dương chất vấn: “Cô còn biết đi thăm nó sao?”
Phương Tiểu Ngư khó chịu hỏi: “Ý anh là sao?”
Mộc Du Dương cười nhạt: “Tối qua cô đi cả đêm, bây giờ mới về, nếu không phải tôi phái người đến đón thằng bé thì bây giờ chắc nó còn đang bị vứt ở trường mẫu giáo không ai lo đấy!”
Gương mặt anh sa sầm nhìn Phương Tiểu Ngư, từng câu từng chữ đều gằn giọng: “Tối qua cô đã đi đâu? Ở cùng với ai? Làm những gì?”
Anh hỏi một loạt, hoàn toàn không nhận ra trong câu nói của mình có đầy sự ghen tức.
Cảnh tượng Tống Đình Hi dắt hai mẹ con họ rời đi cứ luôn nằm trong đầu Mộc Du Dương, không thể gạt đi được, nghĩ đến việc đêm qua rất có khả năng cô đã ở bên cạnh Tống Đình Hi, anh liền cảm thấy điên tiết.
Phương Tiểu Ngư bị thái độ quản lí quá đáng của anh làm cho tức giận, cố gắng giằng tay ra rồi nói lớn: “Tôi đi đâu, ở với ai, làm những gì, đều không cần anh phải quản, anh tưởng anh là ai, có quyền gì mà quản tôi???”
“Á!”
Phương Tiểu Ngư đang nói thì chợt hét lên, cả người cô bị Mộc Du Dương kéo mạnh, ngã xuống ghế sô pha.
Mộc Du Dương đè lên người cô, từ trên cao nhìn cô chăm chăm, trong ánh mắt đen láy sâu thẳm như hồ băng ấy chợt trào lên một ngọn lửa giận không thể khống chế.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Mộc Du Dương chợt nhếch mép nở một nụ cười ám muội: “Tôi muốn làm gì à? Hừ, tôi muốn cho cô thấy rõ, rốt cuộc tôi có quyền quản cô hay không!”
Dứt lời, anh đưa tay lên ngực Phương Tiểu Ngư, lột mạnh áo của cô ra.
Phương Tiểu Ngư cố gắng đẩy Mộc Du Dương ra nhưng đành bất lực, chỉ biết gào lên: “Đừng! Bỏ tôi ra!”
“Bỏ ra sao? Cô là loại phụ nữ không biết liêm sỉ, chưa kết hôn đã có con, lúc đầu thì liếc mắt đưa tình với Đường Úc Phi, sau đó lại có quan hệ mờ ám còn qua đêm với Tống Đình Hi, không phải cô thèm khát đàn ông lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thỏa nguyện!”
“Tôi không có, Mộc Du Dương, tôi không có!”
Phương Tiểu Ngư cố chống cự, giữ áo của mình lại, che đi phần ngực và cơ thể đã bị lộ ra.
Nhưng có cố chống cự đến đâu cũng vô ích, một người con gái yếu đuối nhỏ bé như cô không phải là đối thủ của Mộc Du Dương.
Chẳng mấy chốc, áo của cô đã bị xé rách, lộ ra nội y màu trắng.
“Tôi xin anh! Mộc Du Dương, thả tôi ra, tôi xin anh thả tôi ra!”
Phương Tiểu Ngư gần như khóc lóc cầu xin, nhưng người đàn ông nằm trên cô vẫn không chút động lòng.
Xương quai xanh đẹp đẽ, làn da trắng trẻo, bộ ngực đầy đặn gợi cảm…
Tất cả những thứ ấy đã kích thích mạnh mẽ cảm quan của Mộc Du Dương, làm lu mờ đi lí trí của anh, dục vọng lúc này đã chi phối toàn bộ cơ thể anh.
Anh mặc kệ sự chống trả của người nằm bên dưới, áp sát xuống người cô, áp đầu vào vùng thánh địa mềm mại, tham lam hôn hít chiếm hữu.
Sự phản kháng quyết liệt của Phương Tiểu Ngư dần dần trở thành một sự từ chối tuyệt vọng bất lực, hai mắt cô trống rỗng, nước mắt không kiềm được mà trào ra, cuối cùng bản thân không còn chút sức lực nào nữa, để mặc Mộc Du Dương xâm chiếm từng tấc da thịt trên ngực mình.
Đột nhiên, có vẻ cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình đột nhiên bất động, Mộc Du Dương mới bắt đầu dịu lại
Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô như một cái máy, thấy gương mặt Phương Tiểu Ngư trắng bệch đầy tuyệt vọng, đang đầm đìa nước mắt.
Mộc Du Dương liền đấm mạnh tay xuống ghế sô pha, cuối cùng cũng bỏ cô ra, sau đó bật dậy ngồi sang một bên.
Anh cúi gằm, vẻ mặt lộ lên một thần sắc khó hiểu.
Phương Tiểu Ngư từ từ ngồi dậy, lặng lẽ rơi lệ, kéo lại cái áo đã bị rách tan của mình rồi ngồi co ro bất lực.
“Tại sao? Tại sao lại làm thế này với tôi?” Im lặng một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư mới hỏi bằng giọng run rẩy nghẹn ngào.
Mộc Du Dương vẫn cúi đầu, nhắm mắt không trả lời.
Tại sao?
Ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Mỗi lần nhìn thấy Phương Tiểu Ngư ở bên cạnh người đàn ông khác là trong lòng anh lại bừng lên một cơn giận không thể khống chế được, ngọn lửa ấy cứ như sắp thiêu đốt cả người anh!
Nhất là khi trông thấy cô đi bên cạnh Tống Đình Hi.
Cứ nhớ lại ánh mắt Tống Đình Hi nhìn cô là anh lại hận không thể giết chết cái tên ấy.
Tống Đình Hi là cái thá gì? Cả nhà họ Tống đã là bại tướng dưới tay của Mộc Du Dương, chỉ cần anh mở miệng thì bất kì lúc nào cũng sẽ khiến cho cả gia tộc ấy mãi mãi sụp đổ, không bao giờ có cơ hội ngóc đầu!
Nhưng giờ Tống Đình Hi lại dám dòm ngó người của anh…
“Mộc Du Dương.” Phương Tiểu Ngư thấy anh không trả lời thì không hiểu lấy từ đâu ra dũng khí, tiếp tục hỏi: “Trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư tôi tệ hại đến thế, anh khinh ghét tôi đến thế sao?”
Trong lòng Mộc Du Dương có muôn vàn suy nghĩ, anh là một người lạnh lùng quả quyết, trước nay chưa bao giờ trải qua cảm giác không hiểu rõ tâm ý của mình thế này.
Rồi đột nhiên, trong đầu anh thoáng hiện lên gương mặt dịu dàng tràn đầy tình cảm ấy.
Anh bèn đứng dậy, không nhìn Phương Tiểu Ngư, chỉ cất lên một giọng nói lạnh lùng với cô: “Cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Nói xong, anh bỏ mặc cô gái đang ngồi co ro trên ghế sô pha, quay người đi thẳng.
Phương Tiểu Ngư vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
Trầm tư một lúc lâu, cô đứng dậy bước vào phòng ngủ rồi thu dọn đồ đạc.
Đêm ấy, cô đưa Lạc Bảo Nhi đang mơ mơ màng màng rời khỏi nhà họ Mộc.
Sáng hôm sau, tại nhà họ Mộc.
“Tìm thấy chưa?”
“Không có ạ, Lạc thiếu gia không đến trường.”
“Thế còn công ty, đã tìm chưa?”
“Đã tìm rồi, cô Phương hôm nay cũng không đến công ty.”
“Đi! Mau đến căn nhà trước đây cô ấy từng ở tìm thử!”
“Đã đến rồi, căn nhà ấy đã có người khác thuê từ lâu, cô Phương và Lạc thiếu gia không có ở đó.”
Cả buổi sáng, người trong nhà họ Mộc đã nháo nhào chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì Mộc lão gia vừa thức dậy đã trông thấy lá thư từ biệt của Phương Tiểu Ngư.
Rất ngắn gọn, chỉ vài dòng, cô nói mình sẽ đưa Lạc Bảo Nhi đi, cảm ơn ông thời gian qua đã chăm sóc, cũng không nói là sẽ đi đâu.
Việc này khiến ông lão vô cùng lo lắng, vội vàng sai người đi khắp nơi tìm hai mẹ con.
Nhưng đã tìm khắp mọi nơi mà cũng không thấy họ đâu.
Mộc lão gia sốt ruột như đang trên chảo lửa, ngồi trong phòng khách liên tục than thở: “Ôi, chuyện này rốt cuộc là sao? Nửa đêm nửa hôm, một cô gái dẫn theo con rời khỏi nhà, nguy hiểm biết chừng nào, hi vọng không xảy ra bất trắc gì!”
Tại tầng thượng tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, văn phòng tổng tài.
Mộc Du Dương đang kí một số hợp đồng do Lương Vệ Lễ đưa đến.
Lương Vệ Lễ đứng bên cạnh rất e dè, anh cảm thấy Mộc đại tổng tài hôm nay có gì đó không ổn.
Bình thường khi Mộc Du Dương xử lí công vụ, kí hợp đồng thì đều rất dứt khoát, không sơ suất gì.
Nhưng hôm nay dường như tâm trạng của anh không tập trung, có mấy lần Lương Vệ Lễ phải nhắc nhở, nếu không anh đã kí nhầm chỗ.
Mộc đại thiếu gia sắp rước được người đẹp về rồi cơ mà, sao lại như thế này? Lương Vệ Lễ trong lòng thật sự thắc mắc.
“Được rồi, cậu mang đi đi.”
Mộc Du Dương khẽ thở dài, đóng hợp đồng lại, cất bút đi.
Lương Vệ Lễ cầm hợp đồng vừa xem vừa bước ra ngoài, đột nhiên giống hệt như vừa thấy một chuyện nực cười nhất trên thế gian, lập tức bật cười ha hả rồi quay người lại.
Anh châm chọc: “Mộc đại tổng tài à, anh đổi tên thành Phương Tiểu Ngư từ lúc nào thế?”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn Lương Vệ Lễ, trong ánh mắt lộ lên một vẻ khó hiểu.
Lương Vệ Lễ vừa cười vừa giở hợp đồng vừa mới kí cho Mộc Du Dương xem.
Ở nơi chữ kí của tổng tài là dòng chữ gọn gàng nhưng có lực của Mộc Du Dương, nội dung lại là: Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương nhất thời ngẩn người, anh cố gắng giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, giật lấy tờ hợp đồng xé đi rồi ném vào sọt rác một cách không do dự.
Sau đó lạnh lùng nghiêm khắc nói với Lương Vệ Lễ: “In lại tờ hợp đồng vừa rồi mang qua đây cho tôi.”
Lương Vệ Lễ vẫn không nhịn được cười, nhưng nén được sự tò mò của mình, bước ra khỏi văn phòng.
Mộc Du Dương bước đến trước tấm cửa kính, nhìn ra bên ngoài, nhớ lại việc đêm qua, hình ảnh gương mặt đẫm lệ và thân hình trắng trẻo của Phương Tiểu Ngư vẫn không thể nào gạt ra khỏi đầu anh được.
Đêm qua sau khi rời khỏi nhà, anh đã đến thẳng công ty, cả đêm không ngủ.
Trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư tôi tệ hại đến thế, anh khinh ghét tôi đến thế sao?
Những lời nói nghẹn ngào của cô gái ấy vẫn cứ văng vẳng bên tai anh.
Anh thật sự khinh ghét cô sao?
Không, thứ anh khinh ghét chính là cảnh tượng cô ở bên cạnh người đàn ông khác.
Khốn kiếp, cô gái ấy từ lúc nào lại khiến anh quan tâm như thế…
“Cuối cùng cô cũng về rồi.” Giọng điệu của Mộc Du Dương không hề có chút tình cảm nào, lạnh đến mức có thể khiến không khí đóng băng.
Phương Tiểu Ngư không quan tâm câu nói ấy, chỉ lạnh lùng hỏi: “Lạc Bảo Nhi đâu rồi?”
“Nó ngủ rồi.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, định bước vào phòng ngủ thăm con.
Nhưng khi bước ngang qua chỗ Mộc Du Dương lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Mộc Du Dương chất vấn: “Cô còn biết đi thăm nó sao?”
Phương Tiểu Ngư khó chịu hỏi: “Ý anh là sao?”
Mộc Du Dương cười nhạt: “Tối qua cô đi cả đêm, bây giờ mới về, nếu không phải tôi phái người đến đón thằng bé thì bây giờ chắc nó còn đang bị vứt ở trường mẫu giáo không ai lo đấy!”
Gương mặt anh sa sầm nhìn Phương Tiểu Ngư, từng câu từng chữ đều gằn giọng: “Tối qua cô đã đi đâu? Ở cùng với ai? Làm những gì?”
Anh hỏi một loạt, hoàn toàn không nhận ra trong câu nói của mình có đầy sự ghen tức.
Cảnh tượng Tống Đình Hi dắt hai mẹ con họ rời đi cứ luôn nằm trong đầu Mộc Du Dương, không thể gạt đi được, nghĩ đến việc đêm qua rất có khả năng cô đã ở bên cạnh Tống Đình Hi, anh liền cảm thấy điên tiết.
Phương Tiểu Ngư bị thái độ quản lí quá đáng của anh làm cho tức giận, cố gắng giằng tay ra rồi nói lớn: “Tôi đi đâu, ở với ai, làm những gì, đều không cần anh phải quản, anh tưởng anh là ai, có quyền gì mà quản tôi???”
“Á!”
Phương Tiểu Ngư đang nói thì chợt hét lên, cả người cô bị Mộc Du Dương kéo mạnh, ngã xuống ghế sô pha.
Mộc Du Dương đè lên người cô, từ trên cao nhìn cô chăm chăm, trong ánh mắt đen láy sâu thẳm như hồ băng ấy chợt trào lên một ngọn lửa giận không thể khống chế.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Mộc Du Dương chợt nhếch mép nở một nụ cười ám muội: “Tôi muốn làm gì à? Hừ, tôi muốn cho cô thấy rõ, rốt cuộc tôi có quyền quản cô hay không!”
Dứt lời, anh đưa tay lên ngực Phương Tiểu Ngư, lột mạnh áo của cô ra.
Phương Tiểu Ngư cố gắng đẩy Mộc Du Dương ra nhưng đành bất lực, chỉ biết gào lên: “Đừng! Bỏ tôi ra!”
“Bỏ ra sao? Cô là loại phụ nữ không biết liêm sỉ, chưa kết hôn đã có con, lúc đầu thì liếc mắt đưa tình với Đường Úc Phi, sau đó lại có quan hệ mờ ám còn qua đêm với Tống Đình Hi, không phải cô thèm khát đàn ông lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thỏa nguyện!”
“Tôi không có, Mộc Du Dương, tôi không có!”
Phương Tiểu Ngư cố chống cự, giữ áo của mình lại, che đi phần ngực và cơ thể đã bị lộ ra.
Nhưng có cố chống cự đến đâu cũng vô ích, một người con gái yếu đuối nhỏ bé như cô không phải là đối thủ của Mộc Du Dương.
Chẳng mấy chốc, áo của cô đã bị xé rách, lộ ra nội y màu trắng.
“Tôi xin anh! Mộc Du Dương, thả tôi ra, tôi xin anh thả tôi ra!”
Phương Tiểu Ngư gần như khóc lóc cầu xin, nhưng người đàn ông nằm trên cô vẫn không chút động lòng.
Xương quai xanh đẹp đẽ, làn da trắng trẻo, bộ ngực đầy đặn gợi cảm…
Tất cả những thứ ấy đã kích thích mạnh mẽ cảm quan của Mộc Du Dương, làm lu mờ đi lí trí của anh, dục vọng lúc này đã chi phối toàn bộ cơ thể anh.
Anh mặc kệ sự chống trả của người nằm bên dưới, áp sát xuống người cô, áp đầu vào vùng thánh địa mềm mại, tham lam hôn hít chiếm hữu.
Sự phản kháng quyết liệt của Phương Tiểu Ngư dần dần trở thành một sự từ chối tuyệt vọng bất lực, hai mắt cô trống rỗng, nước mắt không kiềm được mà trào ra, cuối cùng bản thân không còn chút sức lực nào nữa, để mặc Mộc Du Dương xâm chiếm từng tấc da thịt trên ngực mình.
Đột nhiên, có vẻ cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình đột nhiên bất động, Mộc Du Dương mới bắt đầu dịu lại
Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô như một cái máy, thấy gương mặt Phương Tiểu Ngư trắng bệch đầy tuyệt vọng, đang đầm đìa nước mắt.
Mộc Du Dương liền đấm mạnh tay xuống ghế sô pha, cuối cùng cũng bỏ cô ra, sau đó bật dậy ngồi sang một bên.
Anh cúi gằm, vẻ mặt lộ lên một thần sắc khó hiểu.
Phương Tiểu Ngư từ từ ngồi dậy, lặng lẽ rơi lệ, kéo lại cái áo đã bị rách tan của mình rồi ngồi co ro bất lực.
“Tại sao? Tại sao lại làm thế này với tôi?” Im lặng một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư mới hỏi bằng giọng run rẩy nghẹn ngào.
Mộc Du Dương vẫn cúi đầu, nhắm mắt không trả lời.
Tại sao?
Ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Mỗi lần nhìn thấy Phương Tiểu Ngư ở bên cạnh người đàn ông khác là trong lòng anh lại bừng lên một cơn giận không thể khống chế được, ngọn lửa ấy cứ như sắp thiêu đốt cả người anh!
Nhất là khi trông thấy cô đi bên cạnh Tống Đình Hi.
Cứ nhớ lại ánh mắt Tống Đình Hi nhìn cô là anh lại hận không thể giết chết cái tên ấy.
Tống Đình Hi là cái thá gì? Cả nhà họ Tống đã là bại tướng dưới tay của Mộc Du Dương, chỉ cần anh mở miệng thì bất kì lúc nào cũng sẽ khiến cho cả gia tộc ấy mãi mãi sụp đổ, không bao giờ có cơ hội ngóc đầu!
Nhưng giờ Tống Đình Hi lại dám dòm ngó người của anh…
“Mộc Du Dương.” Phương Tiểu Ngư thấy anh không trả lời thì không hiểu lấy từ đâu ra dũng khí, tiếp tục hỏi: “Trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư tôi tệ hại đến thế, anh khinh ghét tôi đến thế sao?”
Trong lòng Mộc Du Dương có muôn vàn suy nghĩ, anh là một người lạnh lùng quả quyết, trước nay chưa bao giờ trải qua cảm giác không hiểu rõ tâm ý của mình thế này.
Rồi đột nhiên, trong đầu anh thoáng hiện lên gương mặt dịu dàng tràn đầy tình cảm ấy.
Anh bèn đứng dậy, không nhìn Phương Tiểu Ngư, chỉ cất lên một giọng nói lạnh lùng với cô: “Cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Nói xong, anh bỏ mặc cô gái đang ngồi co ro trên ghế sô pha, quay người đi thẳng.
Phương Tiểu Ngư vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
Trầm tư một lúc lâu, cô đứng dậy bước vào phòng ngủ rồi thu dọn đồ đạc.
Đêm ấy, cô đưa Lạc Bảo Nhi đang mơ mơ màng màng rời khỏi nhà họ Mộc.
Sáng hôm sau, tại nhà họ Mộc.
“Tìm thấy chưa?”
“Không có ạ, Lạc thiếu gia không đến trường.”
“Thế còn công ty, đã tìm chưa?”
“Đã tìm rồi, cô Phương hôm nay cũng không đến công ty.”
“Đi! Mau đến căn nhà trước đây cô ấy từng ở tìm thử!”
“Đã đến rồi, căn nhà ấy đã có người khác thuê từ lâu, cô Phương và Lạc thiếu gia không có ở đó.”
Cả buổi sáng, người trong nhà họ Mộc đã nháo nhào chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì Mộc lão gia vừa thức dậy đã trông thấy lá thư từ biệt của Phương Tiểu Ngư.
Rất ngắn gọn, chỉ vài dòng, cô nói mình sẽ đưa Lạc Bảo Nhi đi, cảm ơn ông thời gian qua đã chăm sóc, cũng không nói là sẽ đi đâu.
Việc này khiến ông lão vô cùng lo lắng, vội vàng sai người đi khắp nơi tìm hai mẹ con.
Nhưng đã tìm khắp mọi nơi mà cũng không thấy họ đâu.
Mộc lão gia sốt ruột như đang trên chảo lửa, ngồi trong phòng khách liên tục than thở: “Ôi, chuyện này rốt cuộc là sao? Nửa đêm nửa hôm, một cô gái dẫn theo con rời khỏi nhà, nguy hiểm biết chừng nào, hi vọng không xảy ra bất trắc gì!”
Tại tầng thượng tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, văn phòng tổng tài.
Mộc Du Dương đang kí một số hợp đồng do Lương Vệ Lễ đưa đến.
Lương Vệ Lễ đứng bên cạnh rất e dè, anh cảm thấy Mộc đại tổng tài hôm nay có gì đó không ổn.
Bình thường khi Mộc Du Dương xử lí công vụ, kí hợp đồng thì đều rất dứt khoát, không sơ suất gì.
Nhưng hôm nay dường như tâm trạng của anh không tập trung, có mấy lần Lương Vệ Lễ phải nhắc nhở, nếu không anh đã kí nhầm chỗ.
Mộc đại thiếu gia sắp rước được người đẹp về rồi cơ mà, sao lại như thế này? Lương Vệ Lễ trong lòng thật sự thắc mắc.
“Được rồi, cậu mang đi đi.”
Mộc Du Dương khẽ thở dài, đóng hợp đồng lại, cất bút đi.
Lương Vệ Lễ cầm hợp đồng vừa xem vừa bước ra ngoài, đột nhiên giống hệt như vừa thấy một chuyện nực cười nhất trên thế gian, lập tức bật cười ha hả rồi quay người lại.
Anh châm chọc: “Mộc đại tổng tài à, anh đổi tên thành Phương Tiểu Ngư từ lúc nào thế?”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn Lương Vệ Lễ, trong ánh mắt lộ lên một vẻ khó hiểu.
Lương Vệ Lễ vừa cười vừa giở hợp đồng vừa mới kí cho Mộc Du Dương xem.
Ở nơi chữ kí của tổng tài là dòng chữ gọn gàng nhưng có lực của Mộc Du Dương, nội dung lại là: Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương nhất thời ngẩn người, anh cố gắng giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, giật lấy tờ hợp đồng xé đi rồi ném vào sọt rác một cách không do dự.
Sau đó lạnh lùng nghiêm khắc nói với Lương Vệ Lễ: “In lại tờ hợp đồng vừa rồi mang qua đây cho tôi.”
Lương Vệ Lễ vẫn không nhịn được cười, nhưng nén được sự tò mò của mình, bước ra khỏi văn phòng.
Mộc Du Dương bước đến trước tấm cửa kính, nhìn ra bên ngoài, nhớ lại việc đêm qua, hình ảnh gương mặt đẫm lệ và thân hình trắng trẻo của Phương Tiểu Ngư vẫn không thể nào gạt ra khỏi đầu anh được.
Đêm qua sau khi rời khỏi nhà, anh đã đến thẳng công ty, cả đêm không ngủ.
Trong lòng anh, Phương Tiểu Ngư tôi tệ hại đến thế, anh khinh ghét tôi đến thế sao?
Những lời nói nghẹn ngào của cô gái ấy vẫn cứ văng vẳng bên tai anh.
Anh thật sự khinh ghét cô sao?
Không, thứ anh khinh ghét chính là cảnh tượng cô ở bên cạnh người đàn ông khác.
Khốn kiếp, cô gái ấy từ lúc nào lại khiến anh quan tâm như thế…
Bình luận facebook