Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256
30256
Sáng hôm sau, tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều vào phòng.
Mộc Du Dương đã thức từ lâu, nhìn thấy vai của người nằm bên cạnh lộ ra khỏi chăn, anh không nhịn được nhào lên hôn một cái, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.
Lúc Phương Tiểu Ngư thức dậy, nhìn thấy Mộc Du Dương đang nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng, nhớ đến tối qua bị anh ăn sạch sẽ, bị anh giày vò suốt một đêm, cô lại thấy giận.
“Đồ xấu xa!” Cô nhẹ giọng rủa, bị anh thính tai nghe thấy.
Nhưng tiếng gọi “đồ xấu xa” này lọt vào trong tai anh cứ như đang làm nũng, cứ như đang đưa ra ám hiệu gì đó cho anh. Anh cười gian, kề sát mặt vào mặt cô. Cô tránh không kịp, bị anh ngậm lấy môi.
Cô thẹn quá hóa giận cắn vào môi anh.
Mùi máu khiến anh buông cô ra. Anh sờ vào môi bị cắn của mình, có hơi oan ức hỏi cô: “Là tối qua anh không ra đủ sức, không thể khiến em thỏa mãn nên giờ em đang giận anh sao?”
Phương Tiểu Ngư nghe xong câu này không biết nên khóc hay cười. Tối qua mấy lần suýt bị anh làm cho ngất đi, vậy mà còn nói là chưa ra đủ sức? Cô giận chính là vì bị anh ức hiếp đấy.
Phương Tiểu Ngư kéo chăn lên quấn chặt lấy cơ thể, thấp giọng nói: “Mau đi thay quần áo đi, sắp muộn giờ làm rồi.”
Mộc Du Dương gác tay lên trán, nhìn cô say đắm, cười nói: “Đừng gấp, em không đi làm cũng không sao cả.”
Thấy anh không chịu dậy, Phương Tiểu Ngư chỉ đành quấn hết cái chăn để có thể xuống giường.
Mộc Du Dương vẫn hoàn toàn khỏa thân nằm trên giường, nơi nào đó ở phía dưới khiến Phương Tiểu Ngư thấy sợ hãi. Cô mau chóng mặc xong quần áo, còn chọn quần áo sẵn cho Mộc Du Dương rồi vứt lên giường.
“Mau mặc vào đi.”
Cô vứt lại một câu rồi ra khỏi phòng, bước xuống lầu.
Lạc Bảo Nhi và Mộc lão gia đã ngồi vào bàn ăn sáng. Quản gia đang tưới hoa trong vườn, tạo nên một cảnh tượng an bình.
Thấy Phương Tiểu Ngư xuống, Mộc lão gia mau chóng gọi cô đến ăn sáng.
Cô gật đầu ngồi xuống bàn ăn, hỏi Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, có phải hôm nay trường mẫu giáo sẽ đi du xuân không?”
Lạc Bảo Nhi gật đầu trả lời: “Vâng, ông đã chuẩn bị đồ đầy đủ cho Lạc Bảo Nhi, mẹ cứ yên tâm!”
Lần du xuân này của trường mẫu giáo không cần phụ huynh đi cùng, chỉ có cô giáo dẫn các bạn nhỏ đến công viên sinh thái lớn nhất thành phố.
Mộc Du Dương cũng đã xuống, Phương Tiểu Ngư vừa nhìn thấy anh đã nghĩ đến đêm điên đảo hôm qua, mặt cô lập tức đỏ lựng.
Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi đều nhìn thấy tất cả. Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu trong lòng không lên tiếng.
Mộc lão gia trong lòng vui vẻ, từ đáy lòng cảm thấy cuối cùng Mộc Du Dương cũng thông minh được một lần. Theo tiến độ này, ngày Phương Tiểu Ngư được cưới về nhà không còn xa nữa.
Ăn sáng xong, Mộc lão gia sắp xếp cho tài xế đưa Lạc Bảo Nhi đến trường mẫu giáo, còn Mộc Du Dương lái xe đưa Phương Tiểu Ngư đến công ty.
Sau khi đến công ty, Phương Tiểu Ngư mới cảm thấy cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh. Cô muốn tự giam mình trong phòng làm việc, vùi đầu mình vào công việc.
Ai ngờ mới làm việc được một lúc, cô đã bị một tràng gõ cửa dồn dập làm giật mình. Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
Người đến thế mà lại là Lương Vệ Lễ, Phương Tiểu Ngư tưởng anh đến để gây rối nên không thèm nhìn mà nói thẳng: “Tôi đang làm việc, nếu anh muốn chơi thì đi tìm trợ lý của anh thì hơn.”
Lương Vệ Lễ bộ dạng gấp gáp nói: “Tiểu Ngư, lần này chị đổ oan cho tôi rồi. Tôi không phải đến tìm chị chơi đâu. Vừa rồi ở bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đến, cứ đòi gặp chị, giờ đang làm rùm beng ở ngoài cổng công ty, đuổi thế nào cũng không đi, cứ một mực đòi gặp chị. Hay là chị ra xem thử đi?”
Một phụ nữ trung niên?
Trong lòng Phương Tiểu Ngư giật thót, không hiểu sao cô nghĩ ngay đến Lý Vân Phương.
Quả nhiên, khi cô cùng Lương Vệ Lễ đến cổng công ty, nhìn thấy Lý Vân Phương đầu bù tóc rối đang bị hai bảo vệ kiềm chế lại. Bà ta đang sống chết nắm lấy tay nắm cửa không buông, cảnh tượng trông thật kì dị.
Lý Vân Phương mau chóng phát hiện thấy Phương Tiểu Ngư, bà ta giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà hét to: “Tiểu Ngư! Là mẹ! Là mẹ đây! Tiểu Ngư! Con mau bảo họ thả mẹ ra đi! Mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Lý Vân Phương đến tìm cô chắc chắn không có chuyện tốt.
Phương Tiểu Ngư hạ quyết tâm có chết cũng không ở riêng với bà ta.
Nhìn thấy có vẻ như Lý Vân Phương có quen biết Phương Tiểu Ngư, các bảo vệ do dự không biết có nên thả bà ta ra không.
Phương Tiểu Ngư quyết đoán nói với bảo vệ: “Đây là bà điên từ đâu ra vậy? Tôi không quen bà ta! Các anh mau đuổi bà ta đi đi!”
Bảo vệ thấy Phương Tiểu Ngư đã mở lời nên lại càng dùng sức kéo Lý Vân Phương ra ngoài.
Lý Vân Phương la hét ỏm tỏi, hoa tay múa chân loạn xạ. Nhưng cuối cùng bà ta cũng không đọ lại sức của bảo vệ nên bị cưỡng chế lôi ra ngoài.
“Phương Tiểu Ngư. Đến mẹ của cô mà cô cũng không thèm nhận sao? Loại người như cô sớm muộn gì cũng bị trời đánh thánh đâm!”
Câu cuối cùng của Lý Vân Phương cứ luôn vang lên trong đầu của Phương Tiểu Ngư, khiến cô không có tâm trạng làm việc cả buổi chiều.
Cô có thể đoán được ý đồ của Lý Vân Phương, chắc hẳn lại hết tiền dùng rồi. Hoặc là Phương Thiên Hạo lại thiếu nợ tiền cờ bạc, nên mới lại nghĩ đến chuyện tìm cô lấy tiền.
Nhưng lần này, có chết cô cũng sẽ không đưa một xu nào cho Lý Vân Phương.
Sau khi tan làm, Mộc Du Dương như thường lệ đến đón cô. Lạc Bảo Nhi đã có tài xế đón đưa nên họ về thẳng nhà họ Mộc.
Khi về đến nhà họ Mộc, Phương Tiểu Ngư vừa đến phòng khách đã chấn động cả người. Vì cô nhìn thấy người đang ngồi ở sô pha phòng khách chính là người cô không muốn gặp nhất: Lý Vân Phương.
Lý Vân Phương đang ngồi trên sô pha, cố tình bày ra vẻ trang nhã nhất, nhưng vẫn không che giấu được vẻ phụ nữ nông thôn quê mùa trên người.
Trong tay bà ta cầm một cốc cà phê, chính là cà phê pha thủ công do quản gia mới pha.
Bà ta nhìn thấy Phương Tiểu Ngư trở về, bên cạnh còn có một người đàn ông cực kì đẹp trai, lập tức cười đứng lên nói với Mộc lão gia: “Trời ơi bác thông gia, bác xem con gái con chẳng hiểu biết gì cả, về nhà cũng không biết chào hỏi ai hết, thật là.”
Nói rồi bà ta đặt cốc cà phê xuống đứng lên, đến trước mặt Phương Tiểu Ngư nắm lấy tay cô cười nói: “Tiểu Ngư à, bây giờ con và Du Dương phát triển đến bước nào rồi? Khi nào hai đứa kết hôn? Có muốn mẹ giúp hai đứa chuẩn bị chuyện cưới xin không? Có cần gọi em trai con về uống rượu mừng không?”
Phương Tiểu Ngư xem như hiểu rồi, Lý Vân Phương là rắp tâm đến bám riết!
Sau khi bị công ty đuổi đi đã lập tức tìm đến nhà họ Mộc, khua môi múa mép lừa Mộc lão gia rằng bà ta là mẹ của Phương Tiểu Ngư, để Mộc lão gia giữ bà ta lại.
Mộc lão gia vốn là người tâm địa lương thiện, chắc chắn đã bị bà ta lừa ngọt xớt.
Quả nhiên, Mộc lão gia đứng lên đi đến gần nói với Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương: “Tiểu Ngư, mẹ con đường xa đến đây, sao con không nói với ông một tiếng? Nếu con nói cho ông biết, ông cũng có thể cử người đi đón mẹ con. Du Dương, mau chào bác gái đi.”
Sáng hôm sau, tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều vào phòng.
Mộc Du Dương đã thức từ lâu, nhìn thấy vai của người nằm bên cạnh lộ ra khỏi chăn, anh không nhịn được nhào lên hôn một cái, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.
Lúc Phương Tiểu Ngư thức dậy, nhìn thấy Mộc Du Dương đang nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng, nhớ đến tối qua bị anh ăn sạch sẽ, bị anh giày vò suốt một đêm, cô lại thấy giận.
“Đồ xấu xa!” Cô nhẹ giọng rủa, bị anh thính tai nghe thấy.
Nhưng tiếng gọi “đồ xấu xa” này lọt vào trong tai anh cứ như đang làm nũng, cứ như đang đưa ra ám hiệu gì đó cho anh. Anh cười gian, kề sát mặt vào mặt cô. Cô tránh không kịp, bị anh ngậm lấy môi.
Cô thẹn quá hóa giận cắn vào môi anh.
Mùi máu khiến anh buông cô ra. Anh sờ vào môi bị cắn của mình, có hơi oan ức hỏi cô: “Là tối qua anh không ra đủ sức, không thể khiến em thỏa mãn nên giờ em đang giận anh sao?”
Phương Tiểu Ngư nghe xong câu này không biết nên khóc hay cười. Tối qua mấy lần suýt bị anh làm cho ngất đi, vậy mà còn nói là chưa ra đủ sức? Cô giận chính là vì bị anh ức hiếp đấy.
Phương Tiểu Ngư kéo chăn lên quấn chặt lấy cơ thể, thấp giọng nói: “Mau đi thay quần áo đi, sắp muộn giờ làm rồi.”
Mộc Du Dương gác tay lên trán, nhìn cô say đắm, cười nói: “Đừng gấp, em không đi làm cũng không sao cả.”
Thấy anh không chịu dậy, Phương Tiểu Ngư chỉ đành quấn hết cái chăn để có thể xuống giường.
Mộc Du Dương vẫn hoàn toàn khỏa thân nằm trên giường, nơi nào đó ở phía dưới khiến Phương Tiểu Ngư thấy sợ hãi. Cô mau chóng mặc xong quần áo, còn chọn quần áo sẵn cho Mộc Du Dương rồi vứt lên giường.
“Mau mặc vào đi.”
Cô vứt lại một câu rồi ra khỏi phòng, bước xuống lầu.
Lạc Bảo Nhi và Mộc lão gia đã ngồi vào bàn ăn sáng. Quản gia đang tưới hoa trong vườn, tạo nên một cảnh tượng an bình.
Thấy Phương Tiểu Ngư xuống, Mộc lão gia mau chóng gọi cô đến ăn sáng.
Cô gật đầu ngồi xuống bàn ăn, hỏi Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, có phải hôm nay trường mẫu giáo sẽ đi du xuân không?”
Lạc Bảo Nhi gật đầu trả lời: “Vâng, ông đã chuẩn bị đồ đầy đủ cho Lạc Bảo Nhi, mẹ cứ yên tâm!”
Lần du xuân này của trường mẫu giáo không cần phụ huynh đi cùng, chỉ có cô giáo dẫn các bạn nhỏ đến công viên sinh thái lớn nhất thành phố.
Mộc Du Dương cũng đã xuống, Phương Tiểu Ngư vừa nhìn thấy anh đã nghĩ đến đêm điên đảo hôm qua, mặt cô lập tức đỏ lựng.
Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi đều nhìn thấy tất cả. Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu trong lòng không lên tiếng.
Mộc lão gia trong lòng vui vẻ, từ đáy lòng cảm thấy cuối cùng Mộc Du Dương cũng thông minh được một lần. Theo tiến độ này, ngày Phương Tiểu Ngư được cưới về nhà không còn xa nữa.
Ăn sáng xong, Mộc lão gia sắp xếp cho tài xế đưa Lạc Bảo Nhi đến trường mẫu giáo, còn Mộc Du Dương lái xe đưa Phương Tiểu Ngư đến công ty.
Sau khi đến công ty, Phương Tiểu Ngư mới cảm thấy cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh. Cô muốn tự giam mình trong phòng làm việc, vùi đầu mình vào công việc.
Ai ngờ mới làm việc được một lúc, cô đã bị một tràng gõ cửa dồn dập làm giật mình. Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
Người đến thế mà lại là Lương Vệ Lễ, Phương Tiểu Ngư tưởng anh đến để gây rối nên không thèm nhìn mà nói thẳng: “Tôi đang làm việc, nếu anh muốn chơi thì đi tìm trợ lý của anh thì hơn.”
Lương Vệ Lễ bộ dạng gấp gáp nói: “Tiểu Ngư, lần này chị đổ oan cho tôi rồi. Tôi không phải đến tìm chị chơi đâu. Vừa rồi ở bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đến, cứ đòi gặp chị, giờ đang làm rùm beng ở ngoài cổng công ty, đuổi thế nào cũng không đi, cứ một mực đòi gặp chị. Hay là chị ra xem thử đi?”
Một phụ nữ trung niên?
Trong lòng Phương Tiểu Ngư giật thót, không hiểu sao cô nghĩ ngay đến Lý Vân Phương.
Quả nhiên, khi cô cùng Lương Vệ Lễ đến cổng công ty, nhìn thấy Lý Vân Phương đầu bù tóc rối đang bị hai bảo vệ kiềm chế lại. Bà ta đang sống chết nắm lấy tay nắm cửa không buông, cảnh tượng trông thật kì dị.
Lý Vân Phương mau chóng phát hiện thấy Phương Tiểu Ngư, bà ta giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà hét to: “Tiểu Ngư! Là mẹ! Là mẹ đây! Tiểu Ngư! Con mau bảo họ thả mẹ ra đi! Mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Lý Vân Phương đến tìm cô chắc chắn không có chuyện tốt.
Phương Tiểu Ngư hạ quyết tâm có chết cũng không ở riêng với bà ta.
Nhìn thấy có vẻ như Lý Vân Phương có quen biết Phương Tiểu Ngư, các bảo vệ do dự không biết có nên thả bà ta ra không.
Phương Tiểu Ngư quyết đoán nói với bảo vệ: “Đây là bà điên từ đâu ra vậy? Tôi không quen bà ta! Các anh mau đuổi bà ta đi đi!”
Bảo vệ thấy Phương Tiểu Ngư đã mở lời nên lại càng dùng sức kéo Lý Vân Phương ra ngoài.
Lý Vân Phương la hét ỏm tỏi, hoa tay múa chân loạn xạ. Nhưng cuối cùng bà ta cũng không đọ lại sức của bảo vệ nên bị cưỡng chế lôi ra ngoài.
“Phương Tiểu Ngư. Đến mẹ của cô mà cô cũng không thèm nhận sao? Loại người như cô sớm muộn gì cũng bị trời đánh thánh đâm!”
Câu cuối cùng của Lý Vân Phương cứ luôn vang lên trong đầu của Phương Tiểu Ngư, khiến cô không có tâm trạng làm việc cả buổi chiều.
Cô có thể đoán được ý đồ của Lý Vân Phương, chắc hẳn lại hết tiền dùng rồi. Hoặc là Phương Thiên Hạo lại thiếu nợ tiền cờ bạc, nên mới lại nghĩ đến chuyện tìm cô lấy tiền.
Nhưng lần này, có chết cô cũng sẽ không đưa một xu nào cho Lý Vân Phương.
Sau khi tan làm, Mộc Du Dương như thường lệ đến đón cô. Lạc Bảo Nhi đã có tài xế đón đưa nên họ về thẳng nhà họ Mộc.
Khi về đến nhà họ Mộc, Phương Tiểu Ngư vừa đến phòng khách đã chấn động cả người. Vì cô nhìn thấy người đang ngồi ở sô pha phòng khách chính là người cô không muốn gặp nhất: Lý Vân Phương.
Lý Vân Phương đang ngồi trên sô pha, cố tình bày ra vẻ trang nhã nhất, nhưng vẫn không che giấu được vẻ phụ nữ nông thôn quê mùa trên người.
Trong tay bà ta cầm một cốc cà phê, chính là cà phê pha thủ công do quản gia mới pha.
Bà ta nhìn thấy Phương Tiểu Ngư trở về, bên cạnh còn có một người đàn ông cực kì đẹp trai, lập tức cười đứng lên nói với Mộc lão gia: “Trời ơi bác thông gia, bác xem con gái con chẳng hiểu biết gì cả, về nhà cũng không biết chào hỏi ai hết, thật là.”
Nói rồi bà ta đặt cốc cà phê xuống đứng lên, đến trước mặt Phương Tiểu Ngư nắm lấy tay cô cười nói: “Tiểu Ngư à, bây giờ con và Du Dương phát triển đến bước nào rồi? Khi nào hai đứa kết hôn? Có muốn mẹ giúp hai đứa chuẩn bị chuyện cưới xin không? Có cần gọi em trai con về uống rượu mừng không?”
Phương Tiểu Ngư xem như hiểu rồi, Lý Vân Phương là rắp tâm đến bám riết!
Sau khi bị công ty đuổi đi đã lập tức tìm đến nhà họ Mộc, khua môi múa mép lừa Mộc lão gia rằng bà ta là mẹ của Phương Tiểu Ngư, để Mộc lão gia giữ bà ta lại.
Mộc lão gia vốn là người tâm địa lương thiện, chắc chắn đã bị bà ta lừa ngọt xớt.
Quả nhiên, Mộc lão gia đứng lên đi đến gần nói với Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương: “Tiểu Ngư, mẹ con đường xa đến đây, sao con không nói với ông một tiếng? Nếu con nói cho ông biết, ông cũng có thể cử người đi đón mẹ con. Du Dương, mau chào bác gái đi.”
Bình luận facebook