Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259
30259
Phương Tiểu Ngư có hơi thắc mắc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đến nơi em sẽ biết.” Mộc Du Dương mỉm cười nói.
Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, thì ra chính là sân bay.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Phương Tiểu Ngư lúc này càng thắc mắc hơn.
“Đi du lịch.”
Chỉ đơn giản ba chữ thôi nhưng suýt nữa làm Phương Tiểu Ngư giật mình rớt tim ra ngoài.
“Du lịch? Anh đùa kiểu gì thế?”
Phương Tiểu Ngư trợn tròn mắt. Thế này không phải quá bất ngờ sao? Hơn nữa cô cũng không thể đi ngay được, nếu cô cứ đi mà không thèm báo một tiếng nào thế này thì Lạc Bảo Nhi sẽ rất buồn.
Ai ngờ, lúc này chợt có một chiếc xe khác đỗ lại bên cạnh họ, cửa xe mở ra, người bước trên xe xuống chính là Lạc Bảo Nhi.
Quản gia cũng bước từ trên xe xuống, mỉm cười bước đến bên Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương nói: “Thiếu gia, cô Phương, tôi dẫn Lạc thiếu gia đến cho hai người rồi. Hành lí của mọi người tôi cũng đã thu dọn xong rồi gửi qua chỗ khách sạn, mọi người cứ yên tâm ra nước ngoài chơi đi!”
Phương Tiểu Ngư thật sự rất kinh ngạc, cô không ngờ Mộc Du Dương đã sắp xếp mọi việc chu đáo như thế.
Cô hỏi: “Thế còn công việc của em thì sao? Lạc Bảo Nhi cũng không cần đi học à?”
Mộc Du Dương đáp: “Bên công ty anh đã đánh tiếng với Lương Vệ Lễ rồi, bên trường học cũng đã báo với cô Trương. Mấy việc này em không cần phải lo, chúng ta đi thôi!”
Phương Tiểu Ngư có hơi không kịp phản ứng, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đảo Phuket.”
Đảo Phuket?
Nơi đó giống như thiên đường, Phương Tiểu Ngư từ lâu đã mơ được đi nhưng không có cơ hội. Lúc trước là vì không có tiền, hiện giờ thì không có thời gian.
Nhưng bây giờ Mộc Du Dương lại sắp xếp xong xuôi cho cô hết, cô chỉ cần yên tâm đi chơi là được.
Phương Tiểu Ngư không biết rằng, có lần Mộc Du Dương vô tình trông thấy cô viết chữ “đảo Phuket” lên bản thiết kế của mình, chữ đó cô chỉ vô ý viết, nhưng anh lại luôn nhớ mãi, từ đó lập kế hoạch cho chuyến đi này.
Ngay sau đó, ba người từ biệt quản gia rồi lên máy bay.
Ngồi khoang hạng nhất rất thoải mái, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là đã đến nơi. Vừa xuống đến sân bay, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã liền lon ton chạy ra.
Hành lí của họ đều đã được gửi đến khách sạn. Sau khi về khách sạn thay quần áo, họ liền ra ngoài chơi.
Trời xanh biển rộng, mọi thứ đẹp như tranh, khung cảnh mà Phương Tiểu Ngư đã từng nhìn thấy trên tạp chí du lịch rất nhiều lần bây giờ mới thật sự hiển hiện trước mặt cô.
Vui chơi thoải mái suốt hơn nửa tháng, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều bị phơi nắng sạm đi, còn Mộc Du Dương thì hoàn toàn mang một làn da rám nắng, trông càng gợi cảm hơn.
Trong hơn nửa tháng này, Phương Tiểu Ngư cảm thấy tâm trạng hoàn toàn thoải mái, áp lực công việc và cuộc sống đều tan biến hết.
Khi chuẩn bị về nước, Phương Tiểu Ngư đã mua mấy thùng đặc sản gửi về, nói là chia cho các đồng nghiệp công ty. Lạc Bảo Nhi cũng không ngoại lệ, mua rất nhiều đồ chơi và món ăn đặc sắc ở đó về chia cho bạn bè.
Về nước, Phương Tiểu Ngư chợt phát hiện ra một việc rất quan trọng, đó là Lý Vân Phương không thấy đâu nữa.
Theo lời Mộc lão gia nói, ông cũng không biết Lý Vân Phương tại sao lại bỏ đi, chỉ biết mấy ngày không gặp bà ta, thế nên đã phái quản gia đến biệt thự tìm, không ngờ bà ta đã không còn ở đó nữa.
Phương Tiểu Ngư lén nhìn Mộc Du Dương, thấy khóe môi anh chợt nhếch một nụ cười gian xảo thì liền lập tức hiểu ra, Lý Vân Phương chắc chắn đã bị anh đuổi đi rồi.
Còn về việc bà ta đã đi đâu thì Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không có chút hứng thú, chỉ cần Lý Vân Phương không đến làm phiền cuộc sống của cô nữa thì bà ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến cô.
Mộc Du Dương ngay sau khi biết về quá khứ của Phương Tiểu Ngư thì đã quyết định sẽ tống Lý Vân Phương sang châu Phi, để bà ta tự sinh tự diệt ở đó.
Đêm ấy, khi Lý Vân Phương đang ngủ thì đột nhiên có người xông vào nhà tóm lấy bà ta, bịt thuốc mê.
Không biết đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại, Lý Vân Phương phát hiện mình đã ở châu Phi rồi.
Phương Tiểu Ngư chất hết đặc sản lên xe, sau khi đến công ty liền bảo Mộc Du Dương cùng cô mang mấy thứ này chia cho đồng nghiệp.
Thế là, tại công ty Mirandas diễn ra một cảnh tượng rất đặc biệt: Đường đường là đại tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên lại đứng phát đặc sản Phuket cho các nhân viên trong công ty.
Mộc Du Dương cũng không hề thấy khó chịu, dù sao thì bây giờ Phương Tiểu Ngư sai khiến anh thế nào, buổi tối lên giường anh sẽ bắt cô phải trả giá lại thế ấy.
Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng anh đã trở nên phấn khích.
Cuối cùng cũng phát hết đặc sản, các đồng nghiệp đều hết lời khen ngợi vị phu nhân tổng tài tương lai. Lương Vệ Lễ lúc này mới không biết từ đâu chui ra, vừa mở miệng là đã đòi quà.
“Trời ơi, hai người đi một phát là nửa tháng, đẩy hết việc công ty lên đầu tôi, bây giờ quay về lại không cho tôi món quà nào sao? Tôi không chấp nhận, không chấp nhận!”
Phương Tiểu Ngư biết ngay Lương Vệ Lễ sẽ như thế này, nên cô đã chuẩn bị sẵn, lôi từ gầm bàn ra một cái thùng rất to rồi nói với Lương Vệ Lễ: “Đây, mấy cái này tặng cho anh hết, anh đã hài lòng chưa?”
Lương Vệ Lễ lúc này mới vui vẻ ôm cái thùng đi.
Nhưng chỉ một lát sau, anh lại quay lại, trên tay cầm một đống tài liệu.
“Tiểu Ngư à, tôi biết chị vừa đi du lịch về có hơi mệt, không phải tôi muốn thúc ép chị, mà là tình hình hiện giờ thật sự quá gấp! Khoảng thời gian chị không có ở đây, cả tập đoàn S và công ty Louise đều ra sản phẩm mới, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi thôi mà họ đã chiếm hết hai phần ba thị phần của chúng ta rồi! Bây giờ thành phố Y không còn là của riêng chúng ta nữa!”
Lương Vệ Lễ đưa xấp tài liệu qua, Phương Tiểu Ngư cau mày nhận rồi xem thật kĩ lưỡng.
Ôn Minh Nguyệt từ sau khi vào nhà họ Tống đã mau chóng tiếp quản Louise, trở thành tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế vàng của Louise.
Dưới sự lãnh đạo của cô, Louise phát triển rất nhanh, lợi nhuận tăng theo một đường thẳng lên.
Còn phòng thiết kế tập đoàn S dưới sự lãnh đạo của An Ly cũng trở thành một chú ngựa ô mau chóng chiếm lĩnh giới thời trang, hiện giờ đã đứng vững trong thế kiềng ba chân với Louise và Mirandas.
Phương Tiểu Ngư cảm nhận được mối uy hiếp, lập tức quả quyết: “Thế này đi, bây giờ tôi sẽ cùng lập nhóm với những nhà thiết kế giỏi, lãnh đạo họ thiết kế đợt sản phẩm mới tung ra thị trường, trước tiên xem phản ứng thị trường thế nào, sau đó sẽ tiếp tục đưa ra các kế hoạch tương ứng.”
Lương Vệ Lễ liền gật đầu, ý kiến này rất hay, hơn nửa tháng qua, Mirandas đã dần dần không còn sức hút nữa, bây giờ phải thử thăm dò xem mọi người có còn muốn mua nữa không.
Phương Tiểu Ngư nhớ ra mình vẫn còn rất nhiều đơn hàng thiết kế riêng chưa hoàn thành, cảm thấy có hơi đau đầu, xem ra thời gian sắp tới sẽ rất bận rộn đây.
Buổi tối về nhà, Mộc Du Dương mau chóng trèo lên giường, trong đầu tưởng tượng ra những cảnh không thể tả được, hai mắt hau háu nhìn vào nhà tắm, mong Phương Tiểu Ngư mau chóng bước ra khỏi đó.
Trông ngày trông đêm cuối cùng cũng trông đến lúc Phương Tiểu Ngư bước ra, cô quấn khăn tắm trên người, tóc vẫn còn ướt, nhưng lại bước thẳng ra phía phòng sách.
Phương Tiểu Ngư có hơi thắc mắc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đến nơi em sẽ biết.” Mộc Du Dương mỉm cười nói.
Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, thì ra chính là sân bay.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Phương Tiểu Ngư lúc này càng thắc mắc hơn.
“Đi du lịch.”
Chỉ đơn giản ba chữ thôi nhưng suýt nữa làm Phương Tiểu Ngư giật mình rớt tim ra ngoài.
“Du lịch? Anh đùa kiểu gì thế?”
Phương Tiểu Ngư trợn tròn mắt. Thế này không phải quá bất ngờ sao? Hơn nữa cô cũng không thể đi ngay được, nếu cô cứ đi mà không thèm báo một tiếng nào thế này thì Lạc Bảo Nhi sẽ rất buồn.
Ai ngờ, lúc này chợt có một chiếc xe khác đỗ lại bên cạnh họ, cửa xe mở ra, người bước trên xe xuống chính là Lạc Bảo Nhi.
Quản gia cũng bước từ trên xe xuống, mỉm cười bước đến bên Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương nói: “Thiếu gia, cô Phương, tôi dẫn Lạc thiếu gia đến cho hai người rồi. Hành lí của mọi người tôi cũng đã thu dọn xong rồi gửi qua chỗ khách sạn, mọi người cứ yên tâm ra nước ngoài chơi đi!”
Phương Tiểu Ngư thật sự rất kinh ngạc, cô không ngờ Mộc Du Dương đã sắp xếp mọi việc chu đáo như thế.
Cô hỏi: “Thế còn công việc của em thì sao? Lạc Bảo Nhi cũng không cần đi học à?”
Mộc Du Dương đáp: “Bên công ty anh đã đánh tiếng với Lương Vệ Lễ rồi, bên trường học cũng đã báo với cô Trương. Mấy việc này em không cần phải lo, chúng ta đi thôi!”
Phương Tiểu Ngư có hơi không kịp phản ứng, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đảo Phuket.”
Đảo Phuket?
Nơi đó giống như thiên đường, Phương Tiểu Ngư từ lâu đã mơ được đi nhưng không có cơ hội. Lúc trước là vì không có tiền, hiện giờ thì không có thời gian.
Nhưng bây giờ Mộc Du Dương lại sắp xếp xong xuôi cho cô hết, cô chỉ cần yên tâm đi chơi là được.
Phương Tiểu Ngư không biết rằng, có lần Mộc Du Dương vô tình trông thấy cô viết chữ “đảo Phuket” lên bản thiết kế của mình, chữ đó cô chỉ vô ý viết, nhưng anh lại luôn nhớ mãi, từ đó lập kế hoạch cho chuyến đi này.
Ngay sau đó, ba người từ biệt quản gia rồi lên máy bay.
Ngồi khoang hạng nhất rất thoải mái, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là đã đến nơi. Vừa xuống đến sân bay, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã liền lon ton chạy ra.
Hành lí của họ đều đã được gửi đến khách sạn. Sau khi về khách sạn thay quần áo, họ liền ra ngoài chơi.
Trời xanh biển rộng, mọi thứ đẹp như tranh, khung cảnh mà Phương Tiểu Ngư đã từng nhìn thấy trên tạp chí du lịch rất nhiều lần bây giờ mới thật sự hiển hiện trước mặt cô.
Vui chơi thoải mái suốt hơn nửa tháng, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều bị phơi nắng sạm đi, còn Mộc Du Dương thì hoàn toàn mang một làn da rám nắng, trông càng gợi cảm hơn.
Trong hơn nửa tháng này, Phương Tiểu Ngư cảm thấy tâm trạng hoàn toàn thoải mái, áp lực công việc và cuộc sống đều tan biến hết.
Khi chuẩn bị về nước, Phương Tiểu Ngư đã mua mấy thùng đặc sản gửi về, nói là chia cho các đồng nghiệp công ty. Lạc Bảo Nhi cũng không ngoại lệ, mua rất nhiều đồ chơi và món ăn đặc sắc ở đó về chia cho bạn bè.
Về nước, Phương Tiểu Ngư chợt phát hiện ra một việc rất quan trọng, đó là Lý Vân Phương không thấy đâu nữa.
Theo lời Mộc lão gia nói, ông cũng không biết Lý Vân Phương tại sao lại bỏ đi, chỉ biết mấy ngày không gặp bà ta, thế nên đã phái quản gia đến biệt thự tìm, không ngờ bà ta đã không còn ở đó nữa.
Phương Tiểu Ngư lén nhìn Mộc Du Dương, thấy khóe môi anh chợt nhếch một nụ cười gian xảo thì liền lập tức hiểu ra, Lý Vân Phương chắc chắn đã bị anh đuổi đi rồi.
Còn về việc bà ta đã đi đâu thì Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không có chút hứng thú, chỉ cần Lý Vân Phương không đến làm phiền cuộc sống của cô nữa thì bà ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến cô.
Mộc Du Dương ngay sau khi biết về quá khứ của Phương Tiểu Ngư thì đã quyết định sẽ tống Lý Vân Phương sang châu Phi, để bà ta tự sinh tự diệt ở đó.
Đêm ấy, khi Lý Vân Phương đang ngủ thì đột nhiên có người xông vào nhà tóm lấy bà ta, bịt thuốc mê.
Không biết đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại, Lý Vân Phương phát hiện mình đã ở châu Phi rồi.
Phương Tiểu Ngư chất hết đặc sản lên xe, sau khi đến công ty liền bảo Mộc Du Dương cùng cô mang mấy thứ này chia cho đồng nghiệp.
Thế là, tại công ty Mirandas diễn ra một cảnh tượng rất đặc biệt: Đường đường là đại tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên lại đứng phát đặc sản Phuket cho các nhân viên trong công ty.
Mộc Du Dương cũng không hề thấy khó chịu, dù sao thì bây giờ Phương Tiểu Ngư sai khiến anh thế nào, buổi tối lên giường anh sẽ bắt cô phải trả giá lại thế ấy.
Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng anh đã trở nên phấn khích.
Cuối cùng cũng phát hết đặc sản, các đồng nghiệp đều hết lời khen ngợi vị phu nhân tổng tài tương lai. Lương Vệ Lễ lúc này mới không biết từ đâu chui ra, vừa mở miệng là đã đòi quà.
“Trời ơi, hai người đi một phát là nửa tháng, đẩy hết việc công ty lên đầu tôi, bây giờ quay về lại không cho tôi món quà nào sao? Tôi không chấp nhận, không chấp nhận!”
Phương Tiểu Ngư biết ngay Lương Vệ Lễ sẽ như thế này, nên cô đã chuẩn bị sẵn, lôi từ gầm bàn ra một cái thùng rất to rồi nói với Lương Vệ Lễ: “Đây, mấy cái này tặng cho anh hết, anh đã hài lòng chưa?”
Lương Vệ Lễ lúc này mới vui vẻ ôm cái thùng đi.
Nhưng chỉ một lát sau, anh lại quay lại, trên tay cầm một đống tài liệu.
“Tiểu Ngư à, tôi biết chị vừa đi du lịch về có hơi mệt, không phải tôi muốn thúc ép chị, mà là tình hình hiện giờ thật sự quá gấp! Khoảng thời gian chị không có ở đây, cả tập đoàn S và công ty Louise đều ra sản phẩm mới, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi thôi mà họ đã chiếm hết hai phần ba thị phần của chúng ta rồi! Bây giờ thành phố Y không còn là của riêng chúng ta nữa!”
Lương Vệ Lễ đưa xấp tài liệu qua, Phương Tiểu Ngư cau mày nhận rồi xem thật kĩ lưỡng.
Ôn Minh Nguyệt từ sau khi vào nhà họ Tống đã mau chóng tiếp quản Louise, trở thành tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế vàng của Louise.
Dưới sự lãnh đạo của cô, Louise phát triển rất nhanh, lợi nhuận tăng theo một đường thẳng lên.
Còn phòng thiết kế tập đoàn S dưới sự lãnh đạo của An Ly cũng trở thành một chú ngựa ô mau chóng chiếm lĩnh giới thời trang, hiện giờ đã đứng vững trong thế kiềng ba chân với Louise và Mirandas.
Phương Tiểu Ngư cảm nhận được mối uy hiếp, lập tức quả quyết: “Thế này đi, bây giờ tôi sẽ cùng lập nhóm với những nhà thiết kế giỏi, lãnh đạo họ thiết kế đợt sản phẩm mới tung ra thị trường, trước tiên xem phản ứng thị trường thế nào, sau đó sẽ tiếp tục đưa ra các kế hoạch tương ứng.”
Lương Vệ Lễ liền gật đầu, ý kiến này rất hay, hơn nửa tháng qua, Mirandas đã dần dần không còn sức hút nữa, bây giờ phải thử thăm dò xem mọi người có còn muốn mua nữa không.
Phương Tiểu Ngư nhớ ra mình vẫn còn rất nhiều đơn hàng thiết kế riêng chưa hoàn thành, cảm thấy có hơi đau đầu, xem ra thời gian sắp tới sẽ rất bận rộn đây.
Buổi tối về nhà, Mộc Du Dương mau chóng trèo lên giường, trong đầu tưởng tượng ra những cảnh không thể tả được, hai mắt hau háu nhìn vào nhà tắm, mong Phương Tiểu Ngư mau chóng bước ra khỏi đó.
Trông ngày trông đêm cuối cùng cũng trông đến lúc Phương Tiểu Ngư bước ra, cô quấn khăn tắm trên người, tóc vẫn còn ướt, nhưng lại bước thẳng ra phía phòng sách.
Bình luận facebook