Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
30274
Phải một lúc lâu sau, Lê Thanh mới phản ứng lại trước, bà ta lay lay Mộc Thừa Kế vẫn đang ngẩn ngơ, nói to: “Thừa Kế, vừa rồi ông cũng nghe thấy đúng không? Lão gia không còn sống được bao lâu nữa! Chúng ta mau chóng nghĩ cách quay về nhà họ Mộc đi! Nếu không thì Mộc gia chẳng phải sẽ chỉ thuộc về một mình Mộc Du Dương thôi sao?”
Mộc Thừa Kế vẫn cứ ngây người, không trả lời bà ta.
Lê Thanh tiếp tục gào lên: “Ông bị ngốc hay là bị điếc thế? Nếu còn không mau nghĩ cách thì chúng ta và con chúng ta sẽ chẳng có được thứ gì đâu!”
“Đủ rồi!”
Mộc Thừa Kế quát lên, khiến Lê Thanh giật mình suýt nữa ngã phịch xuống đất.
Lần này quay về, Mộc Thừa Kế thật sự mong sẽ được Mộc lão gia tha thứ. Bao nhiêu năm qua ở nước ngoài, không một ngày nào mà ông ta không thấy hối hận.
Ông ta hối hận chính tay mình đã hủy hoại gia đình, hối hận vì đã hủy đi cuộc đời mình.
Năm xưa, ông ta không kiềm chế được cám dỗ, đã tằn tịu với em vợ mình, cuối cùng bước vào con đường phản bội.
Ông ta đã phản bội vợ, phản bội con trai, phản bội gia đình, sự phản bội hết lần này đến lần khác đã khiến trái tim ông ta dần tê liệt.
Khi ấy ông ta cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, mà Lê Thanh lại chính liều thuốc kích thích cho cuộc đời, mang lại cho ông ta cảm giác phấn khích mới mẻ.
Nhưng ông ta không ngờ, việc ấy lại gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Lê Thanh khi còn trẻ thật sự là một mỹ nhân, thế nên đã khiến ông ta thần hồn điên đảo.
Đến nỗi sau này, khi Mộc Du Dương và Lê Du bị bắt cóc, ông ta đột nhiên đã nảy ra ý đồ.
Ông ta giấu mọi người, cố tình kéo dài thời gian, trực tiếp dẫn đến cái chết của Lê Du.
Mà lí do lúc ấy ông ta làm vậy là vì muốn được ở bên Lê Thanh.
Việc ấy bao nhiêu năm nay ông ta chưa từng nói cho ai biết, ngay cả Lê Thanh cũng không biết.
Bà ta cũng như những người khác, đều nghĩ Lê Du không may bị bọn bắt cóc giết, chẳng ai biết được chân tướng đằng sau cả.
Nhưng lần trước, ở bãi đỗ xe, Mộc Thừa Kế lại chính tai nghe Mộc Du Dương nói rằng anh đã biết hết việc ông ta làm năm xưa. Lẽ nào nó thật sự đã điều tra ra rồi sao?
Sự việc đã đến nước này, Mộc Thừa Kế chỉ mong nhận được sự tha thứ của Mộc lão gia và Mộc Du Dương để được quay trở về nhà.
Nhưng bây giờ, trong mắt Lê Thanh lại chỉ mong có thể chiếm đoạt gia sản nhà họ Mộc, việc này khiến Mộc Thừa Kế khó chịu vô cùng.
Ông ta quay người bỏ đi, Lê Thanh ngơ ngác một lúc rồi cũng vội vàng chạy theo.
Lê Thanh quyết định gọi điện cho Mộc Tuấn Nghiêu, bảo anh quay về ở bên cạnh Mộc lão gia những ngày cuối đời, có như thế thì Mộc lão gia không chừng sẽ cảm động mà chia cho họ một phần tài sản.
Sau lần Lê Thanh và Mộc Thừa Kế bị đuổi khỏi bệnh viện, họ vẫn không hề bỏ cuộc.
Những ngày sau đó, ngày nào họ cũng đến mấy lượt, bảo vệ đuổi họ đi mãi cũng phát mệt, đành phải báo cáo với viện trưởng.
Viện trưởng báo lại việc này với Mộc lão gia, hỏi Mộc lão gia cách xử lí. Mộc lão gia khẽ thở dài, bất lực nói thôi cứ để họ vào đi.
Lê Thanh bước vào, tay cầm một bình giữ nhiệt rất to, vừa vào phòng đã liền chào Phương Tiểu Ngư một cách thân thiết: “Tiểu Ngư, con đang vẽ gì thế?”
Phương Tiểu Ngư vội vàng cất bản thảo áo cưới đi rồi trả lời: “Không có gì ạ.”
Lê Thanh cũng không để ý nhiều, hôm nay bà ta mang đến món canh gà do mình tự nấu, vừa mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm đã lập tức bay khắp phòng.
Bà ta bước đến bên giường bệnh của Mộc lão gia rồi nói: “Bố ơi, đây là món canh gà chính tay con hầm cho bố, bên trong có bỏ cả nhân sâm và linh chi ngàn năm, rất tốt cho sức khỏe, nhiều dinh dưỡng lắm! Bố mau nếm thử đi!”
Mộc lão gia lại bất ngờ không từ chối, ngồi dậy trên giường, nhận bình giữ nhiệt bắt đầu nếm thử.
Mùi vị quả thực rất ngon, Mộc lão gia ăn sạch thịt gà, uống hết cả nước canh, sau đó ông đặt bình giữ nhiệt lên đầu giường rồi nhẹ nhàng nói: “Hai đứa lần này tại sao lại về nước, nói xem.”
Mộc Thừa Kế từ nãy vẫn luôn ngồi bên cạnh sa sầm nét mặt, lúc này nghe Mộc lão gia nói như thế mới đứng dậy khẽ đáp: “Bố, lần này con quay về chính là muốn cầu mong sự tha thứ của bố! Bao nhiêu năm trôi qua rồi, bố thật sự không thể tha thứ cho bọn con sao?”
Hai mắt Mộc Thừa Kế chợt rưng rưng, Mộc lão gia cũng vậy. Ông cố kiềm nước mắt khẽ nói: “Thừa Kế à, bây giờ con mới biết mình sai thì đã quá muộn rồi!”
Tiếng gọi “Thừa Kế” ấy khiến Mộc Thừa Kế nghe được lập tức rơi lệ. Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không được nghe Mộc lão gia gọi mình như thế?
Mộc Thừa Kế nghẹn ngào nói: “Nhưng mà bố à, cho dù bố có giận thì sự việc cũng đã xảy ra rồi, không thể vãn hồi được nữa! Con đã biết lỗi rồi, thời gian còn lại của bố không nhiều nữa, xin cho con được ở bên bố đi, có được không?”
Mộc lão gia thở dài nặng nề rồi nói: “Thừa Kế à, bây giờ vấn đề lớn nhất của con không phải là ở bố, con có biết không, vấn đề lớn nhất của con là ở Du Dương! Người con có lỗi nhất không phải là bố mà là Du Dương, là người mẹ đã mất của nó!”
Lê Thanh cũng trào nước mắt, bà ta nức nở nói: “Bố, con và Thừa Kế thật sự biết lỗi rồi! Năm xưa bọn con không hiểu chuyện, bây giờ bọn con thật sự hối hận rồi, con tin chị ở dưới suối vàng nếu biết được thì cũng nhất định sẽ tha thứ cho bọn con thôi!”
Mộc lão gia có vẻ đã bị mấy câu nói ấy làm cảm động, cuối cùng không kiềm được mà bật khóc.
Ông sống đến từng tuổi này, điều hi vọng nhìn thấy nhất chính là người nhà bên nhau, gia đình hạnh phúc! Có như thế thì cho dù ông ra đi cũng sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Nhưng ông cũng hiểu, nỗi khúc mắc trong tim Mộc Du Dương có thể cả đời này cũng không thể tháo giải!
Phương Tiểu Ngư đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả cảm xúc của họ. Cô bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn, thật may vì cô và Mộc Du Dương không bận tâm đến những hiểu lầm, thật may vì họ đều đã tha thứ cho nhau, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Đêm đó, Mộc Thừa Kế và Lê Thanh mệt mỏi quay trở về nhà, tuy rất mệt mỏi nhưng Mộc Thừa Kế lại cảm thấy rất xứng đáng.
Hôm nay, Mộc lão gia cuối cùng cũng mềm lòng, cuối cùng cũng chịu tha thứ cho họ. Thế nhưng Mộc Du Dương liệu có tha thứ cho họ hay không thì là việc của ông ta, Mộc lão gia đã tỏ rõ ý không nhúng tay vào.
Nếu họ muốn bước vào nhà họ Mộc thì nhất định phải được sự đồng ý của Mộc Du Dương.
Bởi vì đến tận hôm nay thì họ mới biết, thì ra toàn bộ gia sản nhà họ Mộc đều đã được chuyển quyền lại cho Mộc Du Dương cả rồi, đồng thời cũng nhờ có Mộc Du Dương mà Thịnh Thế Mộc Thiên mới có được thành tựu huy hoàng như hôm nay.
Thật ra, năm xưa khi Mộc Du Dương vừa tiếp quản Thịnh Thế Mộc Thiên thì vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đã được định sẵn cho anh rồi, nhưng lúc ấy anh lại từ chối với lí do mình còn quá trẻ, chưa thể đảm đương.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã chứng tỏ được giá trị của mình, bây giờ nếu anh lên nhận chức chủ tịch thì sẽ không có người nào dám nói nửa chữ “không”!
Mộc Thừa Kế không quan tâm mấy việc ấy, ông ta chỉ muốn được tha thứ, nhưng Lê Thanh thì lại thấy tuyệt vọng, giờ đây giấc mộng đẹp của bà ta đã tan vỡ rồi.
Người ở Thịnh Thế Mộc Thiên hiện giờ chỉ phục Mộc Du Dương, bọn họ sẽ chẳng được chia một xu nào.
Phải một lúc lâu sau, Lê Thanh mới phản ứng lại trước, bà ta lay lay Mộc Thừa Kế vẫn đang ngẩn ngơ, nói to: “Thừa Kế, vừa rồi ông cũng nghe thấy đúng không? Lão gia không còn sống được bao lâu nữa! Chúng ta mau chóng nghĩ cách quay về nhà họ Mộc đi! Nếu không thì Mộc gia chẳng phải sẽ chỉ thuộc về một mình Mộc Du Dương thôi sao?”
Mộc Thừa Kế vẫn cứ ngây người, không trả lời bà ta.
Lê Thanh tiếp tục gào lên: “Ông bị ngốc hay là bị điếc thế? Nếu còn không mau nghĩ cách thì chúng ta và con chúng ta sẽ chẳng có được thứ gì đâu!”
“Đủ rồi!”
Mộc Thừa Kế quát lên, khiến Lê Thanh giật mình suýt nữa ngã phịch xuống đất.
Lần này quay về, Mộc Thừa Kế thật sự mong sẽ được Mộc lão gia tha thứ. Bao nhiêu năm qua ở nước ngoài, không một ngày nào mà ông ta không thấy hối hận.
Ông ta hối hận chính tay mình đã hủy hoại gia đình, hối hận vì đã hủy đi cuộc đời mình.
Năm xưa, ông ta không kiềm chế được cám dỗ, đã tằn tịu với em vợ mình, cuối cùng bước vào con đường phản bội.
Ông ta đã phản bội vợ, phản bội con trai, phản bội gia đình, sự phản bội hết lần này đến lần khác đã khiến trái tim ông ta dần tê liệt.
Khi ấy ông ta cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, mà Lê Thanh lại chính liều thuốc kích thích cho cuộc đời, mang lại cho ông ta cảm giác phấn khích mới mẻ.
Nhưng ông ta không ngờ, việc ấy lại gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Lê Thanh khi còn trẻ thật sự là một mỹ nhân, thế nên đã khiến ông ta thần hồn điên đảo.
Đến nỗi sau này, khi Mộc Du Dương và Lê Du bị bắt cóc, ông ta đột nhiên đã nảy ra ý đồ.
Ông ta giấu mọi người, cố tình kéo dài thời gian, trực tiếp dẫn đến cái chết của Lê Du.
Mà lí do lúc ấy ông ta làm vậy là vì muốn được ở bên Lê Thanh.
Việc ấy bao nhiêu năm nay ông ta chưa từng nói cho ai biết, ngay cả Lê Thanh cũng không biết.
Bà ta cũng như những người khác, đều nghĩ Lê Du không may bị bọn bắt cóc giết, chẳng ai biết được chân tướng đằng sau cả.
Nhưng lần trước, ở bãi đỗ xe, Mộc Thừa Kế lại chính tai nghe Mộc Du Dương nói rằng anh đã biết hết việc ông ta làm năm xưa. Lẽ nào nó thật sự đã điều tra ra rồi sao?
Sự việc đã đến nước này, Mộc Thừa Kế chỉ mong nhận được sự tha thứ của Mộc lão gia và Mộc Du Dương để được quay trở về nhà.
Nhưng bây giờ, trong mắt Lê Thanh lại chỉ mong có thể chiếm đoạt gia sản nhà họ Mộc, việc này khiến Mộc Thừa Kế khó chịu vô cùng.
Ông ta quay người bỏ đi, Lê Thanh ngơ ngác một lúc rồi cũng vội vàng chạy theo.
Lê Thanh quyết định gọi điện cho Mộc Tuấn Nghiêu, bảo anh quay về ở bên cạnh Mộc lão gia những ngày cuối đời, có như thế thì Mộc lão gia không chừng sẽ cảm động mà chia cho họ một phần tài sản.
Sau lần Lê Thanh và Mộc Thừa Kế bị đuổi khỏi bệnh viện, họ vẫn không hề bỏ cuộc.
Những ngày sau đó, ngày nào họ cũng đến mấy lượt, bảo vệ đuổi họ đi mãi cũng phát mệt, đành phải báo cáo với viện trưởng.
Viện trưởng báo lại việc này với Mộc lão gia, hỏi Mộc lão gia cách xử lí. Mộc lão gia khẽ thở dài, bất lực nói thôi cứ để họ vào đi.
Lê Thanh bước vào, tay cầm một bình giữ nhiệt rất to, vừa vào phòng đã liền chào Phương Tiểu Ngư một cách thân thiết: “Tiểu Ngư, con đang vẽ gì thế?”
Phương Tiểu Ngư vội vàng cất bản thảo áo cưới đi rồi trả lời: “Không có gì ạ.”
Lê Thanh cũng không để ý nhiều, hôm nay bà ta mang đến món canh gà do mình tự nấu, vừa mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm đã lập tức bay khắp phòng.
Bà ta bước đến bên giường bệnh của Mộc lão gia rồi nói: “Bố ơi, đây là món canh gà chính tay con hầm cho bố, bên trong có bỏ cả nhân sâm và linh chi ngàn năm, rất tốt cho sức khỏe, nhiều dinh dưỡng lắm! Bố mau nếm thử đi!”
Mộc lão gia lại bất ngờ không từ chối, ngồi dậy trên giường, nhận bình giữ nhiệt bắt đầu nếm thử.
Mùi vị quả thực rất ngon, Mộc lão gia ăn sạch thịt gà, uống hết cả nước canh, sau đó ông đặt bình giữ nhiệt lên đầu giường rồi nhẹ nhàng nói: “Hai đứa lần này tại sao lại về nước, nói xem.”
Mộc Thừa Kế từ nãy vẫn luôn ngồi bên cạnh sa sầm nét mặt, lúc này nghe Mộc lão gia nói như thế mới đứng dậy khẽ đáp: “Bố, lần này con quay về chính là muốn cầu mong sự tha thứ của bố! Bao nhiêu năm trôi qua rồi, bố thật sự không thể tha thứ cho bọn con sao?”
Hai mắt Mộc Thừa Kế chợt rưng rưng, Mộc lão gia cũng vậy. Ông cố kiềm nước mắt khẽ nói: “Thừa Kế à, bây giờ con mới biết mình sai thì đã quá muộn rồi!”
Tiếng gọi “Thừa Kế” ấy khiến Mộc Thừa Kế nghe được lập tức rơi lệ. Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không được nghe Mộc lão gia gọi mình như thế?
Mộc Thừa Kế nghẹn ngào nói: “Nhưng mà bố à, cho dù bố có giận thì sự việc cũng đã xảy ra rồi, không thể vãn hồi được nữa! Con đã biết lỗi rồi, thời gian còn lại của bố không nhiều nữa, xin cho con được ở bên bố đi, có được không?”
Mộc lão gia thở dài nặng nề rồi nói: “Thừa Kế à, bây giờ vấn đề lớn nhất của con không phải là ở bố, con có biết không, vấn đề lớn nhất của con là ở Du Dương! Người con có lỗi nhất không phải là bố mà là Du Dương, là người mẹ đã mất của nó!”
Lê Thanh cũng trào nước mắt, bà ta nức nở nói: “Bố, con và Thừa Kế thật sự biết lỗi rồi! Năm xưa bọn con không hiểu chuyện, bây giờ bọn con thật sự hối hận rồi, con tin chị ở dưới suối vàng nếu biết được thì cũng nhất định sẽ tha thứ cho bọn con thôi!”
Mộc lão gia có vẻ đã bị mấy câu nói ấy làm cảm động, cuối cùng không kiềm được mà bật khóc.
Ông sống đến từng tuổi này, điều hi vọng nhìn thấy nhất chính là người nhà bên nhau, gia đình hạnh phúc! Có như thế thì cho dù ông ra đi cũng sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Nhưng ông cũng hiểu, nỗi khúc mắc trong tim Mộc Du Dương có thể cả đời này cũng không thể tháo giải!
Phương Tiểu Ngư đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả cảm xúc của họ. Cô bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn, thật may vì cô và Mộc Du Dương không bận tâm đến những hiểu lầm, thật may vì họ đều đã tha thứ cho nhau, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Đêm đó, Mộc Thừa Kế và Lê Thanh mệt mỏi quay trở về nhà, tuy rất mệt mỏi nhưng Mộc Thừa Kế lại cảm thấy rất xứng đáng.
Hôm nay, Mộc lão gia cuối cùng cũng mềm lòng, cuối cùng cũng chịu tha thứ cho họ. Thế nhưng Mộc Du Dương liệu có tha thứ cho họ hay không thì là việc của ông ta, Mộc lão gia đã tỏ rõ ý không nhúng tay vào.
Nếu họ muốn bước vào nhà họ Mộc thì nhất định phải được sự đồng ý của Mộc Du Dương.
Bởi vì đến tận hôm nay thì họ mới biết, thì ra toàn bộ gia sản nhà họ Mộc đều đã được chuyển quyền lại cho Mộc Du Dương cả rồi, đồng thời cũng nhờ có Mộc Du Dương mà Thịnh Thế Mộc Thiên mới có được thành tựu huy hoàng như hôm nay.
Thật ra, năm xưa khi Mộc Du Dương vừa tiếp quản Thịnh Thế Mộc Thiên thì vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đã được định sẵn cho anh rồi, nhưng lúc ấy anh lại từ chối với lí do mình còn quá trẻ, chưa thể đảm đương.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã chứng tỏ được giá trị của mình, bây giờ nếu anh lên nhận chức chủ tịch thì sẽ không có người nào dám nói nửa chữ “không”!
Mộc Thừa Kế không quan tâm mấy việc ấy, ông ta chỉ muốn được tha thứ, nhưng Lê Thanh thì lại thấy tuyệt vọng, giờ đây giấc mộng đẹp của bà ta đã tan vỡ rồi.
Người ở Thịnh Thế Mộc Thiên hiện giờ chỉ phục Mộc Du Dương, bọn họ sẽ chẳng được chia một xu nào.
Bình luận facebook