Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283
30283
Bà ta hận Mộc Phong, hận nhà họ Mộc, hận cả Thịnh Thế Mộc Thiên.
Bố bị người ta hãm hại, hoàn toàn là do Mộc Phong đã giở trò!
Trong mười tám năm đầu đời, bà ta chưa bao giờ rời xa bố mẹ, chưa bao giờ phải chịu một chút uất ức nào, nhưng từ sau biến cố ấy thì bà ta đã phải chịu mọi nỗi đau đớn khổ sở mà người thường không thể chịu nổi.
Năm mười tám tuổi ấy, bà ta vốn đã định cùng đi theo bố mẹ mình, nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi dao đặt vào cổ tay, bà ta chợt thấy hối hận.
Bố đã chết oan uổng như thế, gia đình trở nên tan nát như thế, mình sao có thể không làm gì mà ra đi như vậy được?
Mình phải báo thù!
Thế nên bà ta đã sống tiếp, đổi tên, mai danh ẩn tánh, chờ ngày trả thù.
Vì vậy sau này, bà ta trở thành Tô Lạc Nhĩ, trở thành một cỗ máy báo thù lạnh lùng vô tình. Đời này bà ta chỉ còn một mục tiêu duy nhất chính là báo thù.
Bà ta không những biến bản thân mình thành một cỗ máy giết người mà còn ép con gái phải cùng trả thù với mình.
Ban đầu, An Ly không bằng lòng. Cô yêu Mộc Du Dương, không thể đối đầu với anh, không thể đối đầu với nhà họ Mộc.
Nhưng Tô Lạc Nhĩ từ lâu đã bị thù hận làm cho mờ mắt. Bà ta kể hết mọi chuyện cho An Ly, cứ ngỡ rằng con gái sẽ hiểu cho mình, sẽ giúp mình báo thù, nhưng rất tiếc, tất cả những việc ấy chỉ một mình bà ta trải qua, An Ly chưa từng gặp nên hoàn toàn không thể đồng cảm.
Thế nên sau đó, bà ta đã tạo ra vụ tai nạn tông xe.
An Vân Long chết trong vụ tai nạn, bà ta ngụy tạo chứng cứ rồi đưa những chứng cứ ấy cho An Ly xem.
Bà ta nói với An Ly rằng, cái chết của An Vân Long là do một tay Mộc Phong gây ra.
Thế là, An Ly cũng như bà ta, đã chọn bước đi trên con đường trả thù.
Tô Lạc Nhĩ khẽ nói với bức ảnh: “Bố, mẹ, bố mẹ cứ chờ đi, chẳng mấy chốc, Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ không còn tồn tại nữa… Đến lúc đó bố mẹ dưới suối vàng nếu biết chắc hẳn sẽ có thể yên nghỉ…”
Tại căn biệt thự tân hôn của Mộc Du Dương ở thành phố Y.
Rõ ràng là nơi tân hôn nhưng trong nhà lại tràn ngập một bầu không khí bi thương.
Mộc lão gia vừa mới ra đi không lâu, thế nên Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư vẫn còn đau buồn vì sự ra đi này.
Nhưng dù có đau buồn đến đâu thì cũng vẫn phải sống tiếp.
Mộc Du Dương rút điện thoại ra gọi cho Mộc Tuấn Nghiêu.
Lần trước, khi hay tin Mộc lão gia bệnh nặng, Mộc Tuấn Nghiêu đã về nước ở bên ông một khoảng thời gian, sau đó thấy ông đã khỏe lên nên anh lại quay trở về Milan.
Bây giờ, Mộc lão gia đã ra đi được nhiều ngày rồi mà không thấy Mộc Tuấn Nghiêu về, thế nên có lẽ anh vẫn chưa biết gì.
Quả nhiên, Mộc Tuấn Nghiêu vừa nghe máy chỉ hỏi: “Anh, có chuyện gì không?”
Mộc Du Dương chậm rãi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Mộc Tuấn Nghiêu hay tin Mộc lão gia đã qua đời, đồng thời đã mai táng xong xuôi rồi thì nước mắt lập tức không cầm được mà tuôn ra.
Đến khi tâm trạng của anh bình tĩnh lại một chút, Mộc Du Dương mới nói tiếp: “Hiện giờ tình hình chính là như thế, có lẽ chẳng bao lâu nữa mẹ cậu sẽ gọi điện cho cậu thôi.”
Mộc Tuấn Nghiêu thắc mắc nói: “Mẹ thậm chí còn không nói cho em biết việc ông qua đời, bây giờ gọi điện cho em làm gì?”
Mộc Du Dương cười nhạt đáp: “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Cúp máy, Mộc Du Dương đứng dậy cầm túi hồ sơ trên bàn rồi bước ra ngoài.
Phương Tiểu Ngưa đưa mắt dõi theo bóng anh, ánh mắt có hơi thẫn thờ.
Vừa rồi cuộc điện thoại ấy là do cô đã bảo Mộc Du Dương gọi cho Mộc Tuấn Nghiêu, bởi cô biết chắc chắn Lê Thanh vẫn chưa báo cho Mộc Tuấn Nghiêu biết việc Mộc lão gia đã mất.
Mộc Tuấn Nghiêu vốn đang rất bận, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại của Mộc Du Dương, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Anh không hiểu lời nói của Mộc Du Dương có ý gì, đang định gọi cho mẹ thì vừa hay lại nhận được cuộc điện thoại của bà ta.
Vừa bắt máy, chưa kịp để anh lên tiếng, Lê Thanh ở đầu dây bên kia đã hưng phấn nói: “Tuấn Nghiêu à! Giờ con mau về nước ngay đi! Đặt ngay vé máy bay tối nay, ngày mai mẹ sẽ ra sân bay đón con!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Về nước làm gì?”
Lê Thanh đang định trả lời thì chợt nghe Mộc Tuấn Nghiêu nổi giận đùng đùng gào lên qua điện thoại: “Tại sao mẹ không cho con biết chuyện ông đã qua đời?”
Lê Thanh có vẻ như bị giật mình, đột nhiên không nói nổi câu nào.
Mộc Tuấn Nghiêu suốt bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cãi lại bà ta, cũng chưa bao giờ to tiếng với bà ta thế này. Bây giờ anh lại dám quát bà ta như vậy, rõ ràng là đang rất tức giận.
Phải một lúc lâu sau, Lê Thanh mới lắp bắp trả lời: “À… ông của con qua đời không phải cần phải làm đám tang sao? Mẹ với bố con bận quá nên quên báo cho con biết…”
Mộc Tuấn Nghiêu lại quát lên: “Mẹ! Mẹ đừng có bịa chuyện như thế được không? Mẹ tưởng con còn là trẻ lên ba, cứ bịa chuyện ra là gạt được con sao?”
Lê Thanh lúc này cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng: “Dù gì thì ông cũng chết rồi, con có quay về cũng không thể gặp mặt ông lần cuối, thế thì mẹ làm phiền con làm gì? Bây giờ mẹ bảo con về là vì muốn con kế thừa gia sản nhà họ Mộc! Tuấn Nghiêu, con có biết không, gia sản của Mộc gia bây giờ đều là của con hết rồi! Đều là của con cả!”
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Lê Thanh trở nên hưng phấn thấy rõ.
Nhưng Mộc Tuấn Nghiêu nghe được chỉ cảm thấy vô cùng phản cảm.
Ông nội từ đầu không phải muốn đưa chức chủ tịch cho anh trai nắm giữ sao? Hơn nữa anh ấy cũng rất xứng đáng với cái chức này.
Bây giờ tài sản nhà họ Mộc sao lại rơi vào tay của Mộc Tuấn Nghiêu hết, trong khi anh trước nay chưa bao giờ có ý muốn tranh giành?
“Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu rõ, ông chỉ có thể nhường chức chủ tịch lại cho anh chứ không thể là con. Cho nên việc mẹ bảo con quay về để kế thừa gia sản họ Mộc hoàn toàn là chuyện không thể nào!”
Giọng của Lê Thanh dương dương tự đắc: “Chuyện này con phải cảm ơn mẹ và bố con, nếu không nhờ bố mẹ thì… Mà thôi đi, đừng nói nhiều nữa! Nói tóm lại bây giờ toàn bộ tài sản nhà họ Mộc đều là của con, cái chức chủ tịch cũng là của con, bây giờ con mau quay về cho mẹ!”
Mộc Tuấn Nghiêu gằn giọng: “Mẹ, nếu mẹ không nói rõ nguyên nhân mọi chuyện thì con sẽ không quay về đâu!”
Lê Thanh có hơi hốt hoảng, sốt ruột nói: “Con trai à, con nghe lời đi, mau quay về đi được không?”
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Con không thể vô duyên vô cớ lấy thứ không thuộc về mình! Mẹ, nếu mẹ muốn thì tự đi mà lấy đi, đừng có lôi con vào!”
Dứt lời, anh liền cúp máy.
Từ bé, Mộc Tuấn Nghiêu đã được Lê Thanh dạy rằng phải luôn làm cho bản thân mình thật ưu tú, có thế lớn lên mới đủ tư cách tranh giành tài sản với anh trai Mộc Du Dương.
Người bố Mộc Thừa Kế trước nay cũng chưa bao giờ cho anh tình yêu thương, mỗi lần nói chuyện đều chỉ toàn là dạy dỗ hoặc phê bình.
Mộc Tuấn Nghiêu đã luôn phải sống cuộc sống như thế, cho nên sau này khi lớn lên, anh đã chọn cách rời xa bố mẹ.
Lần quay về nước ngoài, anh không chọn quay về Mỹ với bố mẹ mà chọn chuyển đến Milan.
Nếu được thì anh muốn sống ở Milan cả đời, không bao giờ về với bố mẹ nữa.
Nhưng không ngờ, cho dù anh không ở bên cạnh thì bố mẹ vẫn cứ không buông tha cho anh, vẫn cứ sắp xếp bắt anh sống một cuộc sống mà mình không mong muốn.
Chỉ một lát sau, đến lượt Mộc Thừa Kế gọi điện sang cho anh.
Bà ta hận Mộc Phong, hận nhà họ Mộc, hận cả Thịnh Thế Mộc Thiên.
Bố bị người ta hãm hại, hoàn toàn là do Mộc Phong đã giở trò!
Trong mười tám năm đầu đời, bà ta chưa bao giờ rời xa bố mẹ, chưa bao giờ phải chịu một chút uất ức nào, nhưng từ sau biến cố ấy thì bà ta đã phải chịu mọi nỗi đau đớn khổ sở mà người thường không thể chịu nổi.
Năm mười tám tuổi ấy, bà ta vốn đã định cùng đi theo bố mẹ mình, nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi dao đặt vào cổ tay, bà ta chợt thấy hối hận.
Bố đã chết oan uổng như thế, gia đình trở nên tan nát như thế, mình sao có thể không làm gì mà ra đi như vậy được?
Mình phải báo thù!
Thế nên bà ta đã sống tiếp, đổi tên, mai danh ẩn tánh, chờ ngày trả thù.
Vì vậy sau này, bà ta trở thành Tô Lạc Nhĩ, trở thành một cỗ máy báo thù lạnh lùng vô tình. Đời này bà ta chỉ còn một mục tiêu duy nhất chính là báo thù.
Bà ta không những biến bản thân mình thành một cỗ máy giết người mà còn ép con gái phải cùng trả thù với mình.
Ban đầu, An Ly không bằng lòng. Cô yêu Mộc Du Dương, không thể đối đầu với anh, không thể đối đầu với nhà họ Mộc.
Nhưng Tô Lạc Nhĩ từ lâu đã bị thù hận làm cho mờ mắt. Bà ta kể hết mọi chuyện cho An Ly, cứ ngỡ rằng con gái sẽ hiểu cho mình, sẽ giúp mình báo thù, nhưng rất tiếc, tất cả những việc ấy chỉ một mình bà ta trải qua, An Ly chưa từng gặp nên hoàn toàn không thể đồng cảm.
Thế nên sau đó, bà ta đã tạo ra vụ tai nạn tông xe.
An Vân Long chết trong vụ tai nạn, bà ta ngụy tạo chứng cứ rồi đưa những chứng cứ ấy cho An Ly xem.
Bà ta nói với An Ly rằng, cái chết của An Vân Long là do một tay Mộc Phong gây ra.
Thế là, An Ly cũng như bà ta, đã chọn bước đi trên con đường trả thù.
Tô Lạc Nhĩ khẽ nói với bức ảnh: “Bố, mẹ, bố mẹ cứ chờ đi, chẳng mấy chốc, Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ không còn tồn tại nữa… Đến lúc đó bố mẹ dưới suối vàng nếu biết chắc hẳn sẽ có thể yên nghỉ…”
Tại căn biệt thự tân hôn của Mộc Du Dương ở thành phố Y.
Rõ ràng là nơi tân hôn nhưng trong nhà lại tràn ngập một bầu không khí bi thương.
Mộc lão gia vừa mới ra đi không lâu, thế nên Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư vẫn còn đau buồn vì sự ra đi này.
Nhưng dù có đau buồn đến đâu thì cũng vẫn phải sống tiếp.
Mộc Du Dương rút điện thoại ra gọi cho Mộc Tuấn Nghiêu.
Lần trước, khi hay tin Mộc lão gia bệnh nặng, Mộc Tuấn Nghiêu đã về nước ở bên ông một khoảng thời gian, sau đó thấy ông đã khỏe lên nên anh lại quay trở về Milan.
Bây giờ, Mộc lão gia đã ra đi được nhiều ngày rồi mà không thấy Mộc Tuấn Nghiêu về, thế nên có lẽ anh vẫn chưa biết gì.
Quả nhiên, Mộc Tuấn Nghiêu vừa nghe máy chỉ hỏi: “Anh, có chuyện gì không?”
Mộc Du Dương chậm rãi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Mộc Tuấn Nghiêu hay tin Mộc lão gia đã qua đời, đồng thời đã mai táng xong xuôi rồi thì nước mắt lập tức không cầm được mà tuôn ra.
Đến khi tâm trạng của anh bình tĩnh lại một chút, Mộc Du Dương mới nói tiếp: “Hiện giờ tình hình chính là như thế, có lẽ chẳng bao lâu nữa mẹ cậu sẽ gọi điện cho cậu thôi.”
Mộc Tuấn Nghiêu thắc mắc nói: “Mẹ thậm chí còn không nói cho em biết việc ông qua đời, bây giờ gọi điện cho em làm gì?”
Mộc Du Dương cười nhạt đáp: “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Cúp máy, Mộc Du Dương đứng dậy cầm túi hồ sơ trên bàn rồi bước ra ngoài.
Phương Tiểu Ngưa đưa mắt dõi theo bóng anh, ánh mắt có hơi thẫn thờ.
Vừa rồi cuộc điện thoại ấy là do cô đã bảo Mộc Du Dương gọi cho Mộc Tuấn Nghiêu, bởi cô biết chắc chắn Lê Thanh vẫn chưa báo cho Mộc Tuấn Nghiêu biết việc Mộc lão gia đã mất.
Mộc Tuấn Nghiêu vốn đang rất bận, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại của Mộc Du Dương, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Anh không hiểu lời nói của Mộc Du Dương có ý gì, đang định gọi cho mẹ thì vừa hay lại nhận được cuộc điện thoại của bà ta.
Vừa bắt máy, chưa kịp để anh lên tiếng, Lê Thanh ở đầu dây bên kia đã hưng phấn nói: “Tuấn Nghiêu à! Giờ con mau về nước ngay đi! Đặt ngay vé máy bay tối nay, ngày mai mẹ sẽ ra sân bay đón con!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Về nước làm gì?”
Lê Thanh đang định trả lời thì chợt nghe Mộc Tuấn Nghiêu nổi giận đùng đùng gào lên qua điện thoại: “Tại sao mẹ không cho con biết chuyện ông đã qua đời?”
Lê Thanh có vẻ như bị giật mình, đột nhiên không nói nổi câu nào.
Mộc Tuấn Nghiêu suốt bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cãi lại bà ta, cũng chưa bao giờ to tiếng với bà ta thế này. Bây giờ anh lại dám quát bà ta như vậy, rõ ràng là đang rất tức giận.
Phải một lúc lâu sau, Lê Thanh mới lắp bắp trả lời: “À… ông của con qua đời không phải cần phải làm đám tang sao? Mẹ với bố con bận quá nên quên báo cho con biết…”
Mộc Tuấn Nghiêu lại quát lên: “Mẹ! Mẹ đừng có bịa chuyện như thế được không? Mẹ tưởng con còn là trẻ lên ba, cứ bịa chuyện ra là gạt được con sao?”
Lê Thanh lúc này cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng: “Dù gì thì ông cũng chết rồi, con có quay về cũng không thể gặp mặt ông lần cuối, thế thì mẹ làm phiền con làm gì? Bây giờ mẹ bảo con về là vì muốn con kế thừa gia sản nhà họ Mộc! Tuấn Nghiêu, con có biết không, gia sản của Mộc gia bây giờ đều là của con hết rồi! Đều là của con cả!”
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Lê Thanh trở nên hưng phấn thấy rõ.
Nhưng Mộc Tuấn Nghiêu nghe được chỉ cảm thấy vô cùng phản cảm.
Ông nội từ đầu không phải muốn đưa chức chủ tịch cho anh trai nắm giữ sao? Hơn nữa anh ấy cũng rất xứng đáng với cái chức này.
Bây giờ tài sản nhà họ Mộc sao lại rơi vào tay của Mộc Tuấn Nghiêu hết, trong khi anh trước nay chưa bao giờ có ý muốn tranh giành?
“Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu rõ, ông chỉ có thể nhường chức chủ tịch lại cho anh chứ không thể là con. Cho nên việc mẹ bảo con quay về để kế thừa gia sản họ Mộc hoàn toàn là chuyện không thể nào!”
Giọng của Lê Thanh dương dương tự đắc: “Chuyện này con phải cảm ơn mẹ và bố con, nếu không nhờ bố mẹ thì… Mà thôi đi, đừng nói nhiều nữa! Nói tóm lại bây giờ toàn bộ tài sản nhà họ Mộc đều là của con, cái chức chủ tịch cũng là của con, bây giờ con mau quay về cho mẹ!”
Mộc Tuấn Nghiêu gằn giọng: “Mẹ, nếu mẹ không nói rõ nguyên nhân mọi chuyện thì con sẽ không quay về đâu!”
Lê Thanh có hơi hốt hoảng, sốt ruột nói: “Con trai à, con nghe lời đi, mau quay về đi được không?”
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Con không thể vô duyên vô cớ lấy thứ không thuộc về mình! Mẹ, nếu mẹ muốn thì tự đi mà lấy đi, đừng có lôi con vào!”
Dứt lời, anh liền cúp máy.
Từ bé, Mộc Tuấn Nghiêu đã được Lê Thanh dạy rằng phải luôn làm cho bản thân mình thật ưu tú, có thế lớn lên mới đủ tư cách tranh giành tài sản với anh trai Mộc Du Dương.
Người bố Mộc Thừa Kế trước nay cũng chưa bao giờ cho anh tình yêu thương, mỗi lần nói chuyện đều chỉ toàn là dạy dỗ hoặc phê bình.
Mộc Tuấn Nghiêu đã luôn phải sống cuộc sống như thế, cho nên sau này khi lớn lên, anh đã chọn cách rời xa bố mẹ.
Lần quay về nước ngoài, anh không chọn quay về Mỹ với bố mẹ mà chọn chuyển đến Milan.
Nếu được thì anh muốn sống ở Milan cả đời, không bao giờ về với bố mẹ nữa.
Nhưng không ngờ, cho dù anh không ở bên cạnh thì bố mẹ vẫn cứ không buông tha cho anh, vẫn cứ sắp xếp bắt anh sống một cuộc sống mà mình không mong muốn.
Chỉ một lát sau, đến lượt Mộc Thừa Kế gọi điện sang cho anh.
Bình luận facebook