Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
30325
Bả vai An Ly run lên bần bật, cô co rụt cả người lại.
Tối hôm đó, như cô mong muốn, Tô Lạc Nhĩ đã đem quyền lợi ra tay với Mộc Du Dương cho cô.
Mà cô đã thật sự ra tay với anh.
Đoạn phim được quay lại trong máy quay giám sát đó chính là chứng cứ tốt nhất.
Tuy rằng lúc đầu Tô Lạc Nhĩ nói muốn cô dẫn theo vệ sĩ đi chém chết Mộc Du Dương, nhưng cuối cùng cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn được. Vậy nên cô đã lựa chọn một cách thức “dịu dàng” hơn để ra tay với Mộc Du Dương.
Cho dù là thế, Tô Lạc Nhĩ cũng vẫn rất hài lòng. Ít nhất An Ly cũng đã ra tay với Mộc Du Dương, chứng tỏ cô đã có thể quên đi anh.
Thật ra có lúc, Tô Lạc Nhĩ cảm thấy rất trống rỗng. Mục đích duy nhất trên đời này của bà là trả thù, nhưng hiện tại người nhà họ Mộc hầu như đã chết hết, mà người bà hận nhất – Mộc Phong – cũng đã nằm dưới ba tấc đất từ lâu.
Còn Mộc Du Dương, hiện giờ cũng đã chết rồi.
Khi cảm giác trống trải xuất hiện, bà ta chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân. Bà ta vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành kế hoạch của mình. Bà ta còn phải đoạt lại Thịnh Thế Mộc Thiên, vì nó chính là thứ thuộc về bà ta, thuộc về nhà họ Tô.
Tô Lạc Nhĩ không chú ý đến sự bất thường trên khuôn mặt của An Ly, bà ta bảo cô đừng đứng ở trong phòng này nữa. Dù gì cô cũng đang mang thai, mà bây giờ bà ta tạm thời còn chưa muốn cô mất đứa bé này.
Sau khi Tô Lạc Nhĩ rời đi, An Ly đóng sách lại, cầm điện thoại lên.
Hình như đã được... hơn nửa tháng rồi đúng không?
Bây giờ cô... có phải có thể đi gặp anh rồi không?
…
Ở công ty suốt cả ngày, Phương Tiểu Ngư cảm thấy khờ hết cả người.
Ngồi trong phòng làm việc của Mộc Du Dương, ngồi trên chiếc ghế anh từng ngồi, Phương Tiểu Ngư thấy đầu đau như búa bổ.
Cả ngày trời, Lục Trạch đều bàn chuyện công việc với cô. Nhưng rất tiếc, cô chẳng nghe lọt được từ nào, vì cả ngày cô luôn nhớ đến Mộc Du Dương.
Cảm giác trống vắng này lâu lắm rồi cô không trải qua. Cô cảm thấy bản thân tựa như đã mất đi linh hồn, hiện giờ cô sống chỉ như một con rối gỗ.
Cuối cùng, Lục Trạch lấy một tập tài liệu ra nhờ cô kí tên. Sau khi kí xong thì cô có thể tan làm rồi.
Mệt mỏi về đến nhà, Lạc Bảo Nhi chạy ra cửa đón cô. Điều này khiến trong lòng cô thấy ấm áp, cảm giác như cuối cùng cô cũng về đến thế giới loài người.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Lạc Bảo Nhi vui vẻ dụi đầu vào lòng cô, ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
“Có phải Lạc Bảo Nhi rất nhớ mẹ không?” Phương Tiểu Ngư đau lòng cúi người xuống, ôm chặt lấy Lạc Bảo Nhi.
“Vâng! Lạc Bảo Nhi rất nhớ, rất nhớ mẹ. Nhưng mà Lạc Bảo Nhi cũng rất nhớ bố. Mẹ, ông quản gia nói với Lạc Bảo Nhi là bố đi công tác nước ngoài rồi, phải rất lâu rất lâu mới về được. Cái rất lâu này rốt cuộc là bao lâu vậy mẹ?”
Phương Tiểu Ngư nhất thời nghẹn cổ họng, nghĩ rất lâu mới dịu dàng nói: “Mẹ cũng không biết. Nhưng mẹ nghĩ trong lòng bố nhớ mẹ và Lạc Bảo Nhi, chắc chắn sẽ mau chóng về nhà thôi.”
Lạc Bảo Nhi cúi đầu, nói lí nhí: “Mẹ, Lạc Bảo Nhi lần trước đã nghe thấy chú Tống và cô Ôn nói chuyện với nhau. Có phải bố thật sự sẽ không trở về nữa không?”
Phương Tiểu Ngư như bị sét đánh. Cô vẫn luôn muốn giấu sự thật với Lạc Bảo Nhi, nhưng vẫn bị cậu bé đoán được.
Thông minh như Lạc Bảo Nhi, sao họ có thể giấu được đây?
Phương Tiểu Ngư khóc cùng Lạc Bảo Nhi, bản thân cô cũng không muốn khóc, nhưng trong chuyện này, cô cũng không biết an ủi con trai thế nào.
Ai ngờ đâu Lạc Bảo Nhi dùng một tay lau nước mắt trên mặt, một tay còn lại lau vệt nước mắt trên mặt cô.
Sau khi lau xong, cậu bé dùng giọng nói của trẻ con nói với cô: “Mẹ đừng khóc nữa. Mẹ, bố không còn nữa, nhưng mẹ vẫn còn Lạc Bảo Nhi. Đợi Lạc Bảo Nhi lớn rồi, nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt. Lạc Bảo Nhi về sau sẽ không chọc giận mẹ nữa, mẹ đừng buồn được không?”
Phương Tiểu Ngư không ngờ Lạc Bảo Nhi sẽ an ủi ngược lại cô. Nước mắt của cô suýt thì không dừng lại được. Cô bế con trai vào nhà, quản gia đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn vì họ từ lâu.
Ngồi lên vị trí chủ tịch này, Phương Tiểu Ngư mới hiểu được vị trí này khó khăn biết bao nhiêu.
Lục Trạch mỗi ngày đều không ngừng đưa cho cô những thứ cần phải học. Mỗi ngày đều kí không biết bao nhiêu là giấy tờ và đọc không biết bao nhiêu hạng mục.
Thật sự không dám tưởng tượng, trước kia khi Mộc Du Dương ngồi ở vị trí này sao có thể làm nhẹ nhàng như thế. Anh không chỉ khiến Thịnh Thế Mộc Thiên đi vào khuôn khổ, mà còn đưa công ty đi đến thời kì huy hoàng.
Phương Tiểu Ngư chỉ cầu mong tập đoàn đừng bị hủy hoại dưới bàn tay cô, hy vọng mọi chuyện đều sẽ ổn. Bằng không đợi Mộc Du Dương trở về, nhất định sẽ cười nhạo cô.
Điều may mắn là, vì có chủ tịch là cô, hiện tại các hạng mục của công ty đều đang vận hành bình thường. Có nguồn vốn lưu động, hạng mục có thể vận hành, công ty lại trở về quỹ đạo bình thường.
Lương Vệ Lễ cũng thường qua giúp đỡ cô. Lúc có gì không hiểu, cô cũng sẽ chạy đến tìm anh để hỏi.
Những ngày tháng không mặn không nhạt cứ thế trôi qua hơn hai tháng, Phương Tiểu Ngư cứ tiếp tục chờ đợi trong những ngày không có hy vọng như vậy.
Cô vẫn tin Mộc Du Dương sẽ trở về bên cạnh cô, cho dù những người khác đều không tin.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư mở cuộc họp cấp cao, chủ yếu là đưa ra quyết định cho hạng mục mới. Lúc đang họp trong phòng làm việc thì bảo vệ đột nhiên hoảng hốt chạy vào.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Thường thì bảo vệ không bao giờ xông vào phòng họp, đặc biệt là vào lúc quan trọng thế này.
Hội đồng quản trị ngồi đầy phòng đang kinh ngạc không nói nên lời mà nhìn khuôn mặt hoảng hốt của đội trưởng đội bảo vệ.
Cuối cùng vẫn là Lục Trạch phản ứng trước, anh hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao?”
Bảo vệ thở hồng hộc nói: “Cô Phương, anh Mộc… tổng tài Mộc trở về rồi!”
“Anh nói cái gì?” Phương Tiểu Ngư suýt thì bật khỏi ghế. Cô thật sự không dám tin bản thân vừa nghe điều gì: “Anh lặp lại lần nữa đi.”
Bảo vệ lặp lại một cách chắc chắn: “Tôi nói là tổng tài Mộc trở về rồi! Bây giờ đang ở phòng bảo vệ!”
Lúc này không ai còn quan tâm đến cuộc họp nữa, tất cả đều ra khỏi phòng họp rồi chạy về phía phòng bảo vệ. Người đi đầu tiên đương nhiên là Phương Tiểu Ngư.
Quãng đường mấy chục phút đã bị cô rút ngắn còn một phút là chạy đến nơi. Cô mở cửa phòng bảo vệ ra, liền nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao.
Mà đôi mắt này là đôi mắt cô đã nhớ nhung suốt bao ngày qua.
Cô thật sự không dám tin vào những gì mình thấy. Một Mộc Du Dương khỏe mạnh, hoàn toàn lành lặn hiện đang đứng trước mặt cô.
Nước mắt cô tuôn rơi, sau đó cô nhào vào lòng anh.
Nước mắt không ngừng rơi xuống. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, vì công việc quá bận, cô còn không có thời gian để đau buồn.
Nhưng bây giờ, anh đã trở về rồi, cô chỉ muốn dựa vào lòng anh khóc một trận.
Các bảo vệ đều đi ra ngoài, còn giúp họ đóng cửa lại.
Bả vai An Ly run lên bần bật, cô co rụt cả người lại.
Tối hôm đó, như cô mong muốn, Tô Lạc Nhĩ đã đem quyền lợi ra tay với Mộc Du Dương cho cô.
Mà cô đã thật sự ra tay với anh.
Đoạn phim được quay lại trong máy quay giám sát đó chính là chứng cứ tốt nhất.
Tuy rằng lúc đầu Tô Lạc Nhĩ nói muốn cô dẫn theo vệ sĩ đi chém chết Mộc Du Dương, nhưng cuối cùng cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn được. Vậy nên cô đã lựa chọn một cách thức “dịu dàng” hơn để ra tay với Mộc Du Dương.
Cho dù là thế, Tô Lạc Nhĩ cũng vẫn rất hài lòng. Ít nhất An Ly cũng đã ra tay với Mộc Du Dương, chứng tỏ cô đã có thể quên đi anh.
Thật ra có lúc, Tô Lạc Nhĩ cảm thấy rất trống rỗng. Mục đích duy nhất trên đời này của bà là trả thù, nhưng hiện tại người nhà họ Mộc hầu như đã chết hết, mà người bà hận nhất – Mộc Phong – cũng đã nằm dưới ba tấc đất từ lâu.
Còn Mộc Du Dương, hiện giờ cũng đã chết rồi.
Khi cảm giác trống trải xuất hiện, bà ta chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân. Bà ta vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành kế hoạch của mình. Bà ta còn phải đoạt lại Thịnh Thế Mộc Thiên, vì nó chính là thứ thuộc về bà ta, thuộc về nhà họ Tô.
Tô Lạc Nhĩ không chú ý đến sự bất thường trên khuôn mặt của An Ly, bà ta bảo cô đừng đứng ở trong phòng này nữa. Dù gì cô cũng đang mang thai, mà bây giờ bà ta tạm thời còn chưa muốn cô mất đứa bé này.
Sau khi Tô Lạc Nhĩ rời đi, An Ly đóng sách lại, cầm điện thoại lên.
Hình như đã được... hơn nửa tháng rồi đúng không?
Bây giờ cô... có phải có thể đi gặp anh rồi không?
…
Ở công ty suốt cả ngày, Phương Tiểu Ngư cảm thấy khờ hết cả người.
Ngồi trong phòng làm việc của Mộc Du Dương, ngồi trên chiếc ghế anh từng ngồi, Phương Tiểu Ngư thấy đầu đau như búa bổ.
Cả ngày trời, Lục Trạch đều bàn chuyện công việc với cô. Nhưng rất tiếc, cô chẳng nghe lọt được từ nào, vì cả ngày cô luôn nhớ đến Mộc Du Dương.
Cảm giác trống vắng này lâu lắm rồi cô không trải qua. Cô cảm thấy bản thân tựa như đã mất đi linh hồn, hiện giờ cô sống chỉ như một con rối gỗ.
Cuối cùng, Lục Trạch lấy một tập tài liệu ra nhờ cô kí tên. Sau khi kí xong thì cô có thể tan làm rồi.
Mệt mỏi về đến nhà, Lạc Bảo Nhi chạy ra cửa đón cô. Điều này khiến trong lòng cô thấy ấm áp, cảm giác như cuối cùng cô cũng về đến thế giới loài người.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Lạc Bảo Nhi vui vẻ dụi đầu vào lòng cô, ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
“Có phải Lạc Bảo Nhi rất nhớ mẹ không?” Phương Tiểu Ngư đau lòng cúi người xuống, ôm chặt lấy Lạc Bảo Nhi.
“Vâng! Lạc Bảo Nhi rất nhớ, rất nhớ mẹ. Nhưng mà Lạc Bảo Nhi cũng rất nhớ bố. Mẹ, ông quản gia nói với Lạc Bảo Nhi là bố đi công tác nước ngoài rồi, phải rất lâu rất lâu mới về được. Cái rất lâu này rốt cuộc là bao lâu vậy mẹ?”
Phương Tiểu Ngư nhất thời nghẹn cổ họng, nghĩ rất lâu mới dịu dàng nói: “Mẹ cũng không biết. Nhưng mẹ nghĩ trong lòng bố nhớ mẹ và Lạc Bảo Nhi, chắc chắn sẽ mau chóng về nhà thôi.”
Lạc Bảo Nhi cúi đầu, nói lí nhí: “Mẹ, Lạc Bảo Nhi lần trước đã nghe thấy chú Tống và cô Ôn nói chuyện với nhau. Có phải bố thật sự sẽ không trở về nữa không?”
Phương Tiểu Ngư như bị sét đánh. Cô vẫn luôn muốn giấu sự thật với Lạc Bảo Nhi, nhưng vẫn bị cậu bé đoán được.
Thông minh như Lạc Bảo Nhi, sao họ có thể giấu được đây?
Phương Tiểu Ngư khóc cùng Lạc Bảo Nhi, bản thân cô cũng không muốn khóc, nhưng trong chuyện này, cô cũng không biết an ủi con trai thế nào.
Ai ngờ đâu Lạc Bảo Nhi dùng một tay lau nước mắt trên mặt, một tay còn lại lau vệt nước mắt trên mặt cô.
Sau khi lau xong, cậu bé dùng giọng nói của trẻ con nói với cô: “Mẹ đừng khóc nữa. Mẹ, bố không còn nữa, nhưng mẹ vẫn còn Lạc Bảo Nhi. Đợi Lạc Bảo Nhi lớn rồi, nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt. Lạc Bảo Nhi về sau sẽ không chọc giận mẹ nữa, mẹ đừng buồn được không?”
Phương Tiểu Ngư không ngờ Lạc Bảo Nhi sẽ an ủi ngược lại cô. Nước mắt của cô suýt thì không dừng lại được. Cô bế con trai vào nhà, quản gia đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn vì họ từ lâu.
Ngồi lên vị trí chủ tịch này, Phương Tiểu Ngư mới hiểu được vị trí này khó khăn biết bao nhiêu.
Lục Trạch mỗi ngày đều không ngừng đưa cho cô những thứ cần phải học. Mỗi ngày đều kí không biết bao nhiêu là giấy tờ và đọc không biết bao nhiêu hạng mục.
Thật sự không dám tưởng tượng, trước kia khi Mộc Du Dương ngồi ở vị trí này sao có thể làm nhẹ nhàng như thế. Anh không chỉ khiến Thịnh Thế Mộc Thiên đi vào khuôn khổ, mà còn đưa công ty đi đến thời kì huy hoàng.
Phương Tiểu Ngư chỉ cầu mong tập đoàn đừng bị hủy hoại dưới bàn tay cô, hy vọng mọi chuyện đều sẽ ổn. Bằng không đợi Mộc Du Dương trở về, nhất định sẽ cười nhạo cô.
Điều may mắn là, vì có chủ tịch là cô, hiện tại các hạng mục của công ty đều đang vận hành bình thường. Có nguồn vốn lưu động, hạng mục có thể vận hành, công ty lại trở về quỹ đạo bình thường.
Lương Vệ Lễ cũng thường qua giúp đỡ cô. Lúc có gì không hiểu, cô cũng sẽ chạy đến tìm anh để hỏi.
Những ngày tháng không mặn không nhạt cứ thế trôi qua hơn hai tháng, Phương Tiểu Ngư cứ tiếp tục chờ đợi trong những ngày không có hy vọng như vậy.
Cô vẫn tin Mộc Du Dương sẽ trở về bên cạnh cô, cho dù những người khác đều không tin.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư mở cuộc họp cấp cao, chủ yếu là đưa ra quyết định cho hạng mục mới. Lúc đang họp trong phòng làm việc thì bảo vệ đột nhiên hoảng hốt chạy vào.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Thường thì bảo vệ không bao giờ xông vào phòng họp, đặc biệt là vào lúc quan trọng thế này.
Hội đồng quản trị ngồi đầy phòng đang kinh ngạc không nói nên lời mà nhìn khuôn mặt hoảng hốt của đội trưởng đội bảo vệ.
Cuối cùng vẫn là Lục Trạch phản ứng trước, anh hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao?”
Bảo vệ thở hồng hộc nói: “Cô Phương, anh Mộc… tổng tài Mộc trở về rồi!”
“Anh nói cái gì?” Phương Tiểu Ngư suýt thì bật khỏi ghế. Cô thật sự không dám tin bản thân vừa nghe điều gì: “Anh lặp lại lần nữa đi.”
Bảo vệ lặp lại một cách chắc chắn: “Tôi nói là tổng tài Mộc trở về rồi! Bây giờ đang ở phòng bảo vệ!”
Lúc này không ai còn quan tâm đến cuộc họp nữa, tất cả đều ra khỏi phòng họp rồi chạy về phía phòng bảo vệ. Người đi đầu tiên đương nhiên là Phương Tiểu Ngư.
Quãng đường mấy chục phút đã bị cô rút ngắn còn một phút là chạy đến nơi. Cô mở cửa phòng bảo vệ ra, liền nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao.
Mà đôi mắt này là đôi mắt cô đã nhớ nhung suốt bao ngày qua.
Cô thật sự không dám tin vào những gì mình thấy. Một Mộc Du Dương khỏe mạnh, hoàn toàn lành lặn hiện đang đứng trước mặt cô.
Nước mắt cô tuôn rơi, sau đó cô nhào vào lòng anh.
Nước mắt không ngừng rơi xuống. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, vì công việc quá bận, cô còn không có thời gian để đau buồn.
Nhưng bây giờ, anh đã trở về rồi, cô chỉ muốn dựa vào lòng anh khóc một trận.
Các bảo vệ đều đi ra ngoài, còn giúp họ đóng cửa lại.
Bình luận facebook