Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
3093
An Ly quá tập trung, không nhận ra Mộc Du Dương đã bước vào.
Mộc Du Dương không nỡ quấy rầy cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, bảo vệ sĩ ra ngoài rồi lặng lẽ bước đến bên cạnh An Ly, ngắm nhìn tác phẩm của cô.
Cô đang thiết kế một bộ váy liền thân mang phong cách Trung Quốc cổ điển, thướt tha đẹp mắt, màu sắc được phối hợp lí, Mộc Du Dương chợt nhớ ra, An Ly cũng học ngành thiết kế thời trang, hơn nữa còn rất có năng khiếu.
An Ly lúc này mới nhận thấy sau lưng mình có người, quay lại nhìn Mộc Du Dương, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nở giữa tháng tư.
Mộc Du Dương ngồi xuống cạnh cô nói: “Thấy em tập trung vẽ quá nên không muốn làm phiền em.”
An Ly khẽ đặt cây bút xuống: “Dạo gần đây em rất thích phong cách Trung Quốc cổ điển, muốn vận dụng vào thời trang, xem hiệu quả thế nào.”
Mộc Du Dương lại nhìn bản phác thảo rồi tán thưởng: “Xem ra đúng là rất được.”
An Ly bật cười nói đùa: “Có thể nhận được lời khen của Mộc đại tổng tài, đúng là vinh dự.”
“Sao vậy? Trong lòng em, anh là một người khó tính đến thế à?” Mộc Du Dương nhướn mày hỏi.
An Ly hừ mũi: “Không lẽ trước nay anh không biết sao?”
Mộc Du Dương nhếch mép trả lời: “Bây giờ thì biết rồi.”
“Chúng ta ra ban công uống trà đi.” An Ly đóng bản thảo lại.
Mộc Du Dương đẩy xe cho cô, hai người ra ngoài ban công chuyên dùng để uống trà chiều, trên chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn bộ ấm trà tinh xảo.
Hai người uống trà, An Ly cười nói: “Đầu bếp và người giúp việc anh sắp xếp cho em đều rất tốt, làm việc nhanh nhẹn, tay nghề cao, còn không nhiều chuyện nữa.”
“Ừ, em hài lòng là được.” Mộc Du Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khẽ liếc nhìn vệ sĩ đứng ở cửa, “Mấy vệ sĩ này là sao?”
An Ly quay đầu ra cửa, phẩy tay bảo đám vệ sĩ rời đi rồi nói: “Đây là vệ sĩ mà mẹ em đã sắp xếp cho em, do em nằng nặc đòi về nước, mẹ có việc bận không thể đi theo em được nên đã sắp xếp mấy vệ sĩ tin cậy nhất bảo vệ cho em.”
“Bà An sao?” Mộc Du Dương nghi hoặc hỏi.
Bố của An Ly là An Vân Long là một nhân viên cao cấp của Thịnh Thế Mộc Thiên, An Ly và Mộc Du Dương cũng vì thế nên mới quen nhau.
Trong trí nhớ của anh, mẹ của An Ly chỉ là một người phụ nữ làm nội trợ thông thường, không đủ tiền tài và quyền lực, không cần thiết phải có vệ sĩ, nhưng người mẹ mà An Ly đang nói đến này lại có vẻ không phải là người phụ nữ chân yếu tay mềm năm xưa nữa mà giống như một nữ cường nhân có thế lực vậy.
An Ly mỉm cười nói: “Giờ phải gọi là bà Lạc Nhĩ mới phải.”
“Bà Lạc Nhĩ? Tô Lạc Nhĩ?” Mộc Du Dương dường như nhớ ra gì đó, cái tên này anh từng nghe qua.
“Ừ.” An Ly khẽ gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ là vợ của tổng tài quá cố tập đoàn S, sau khi tổng tài bệnh nặng qua đời, Tô Lạc Nhĩ đã lên làm tổng tài thay thế.
Tập đoàn S có thế lực không nhỏ, mấy năm nay phát triển mạnh trong nước, có vẻ muốn phát triển ra cả vùng đông nam, đang muốn tìm một đối tác phù hợp.
Khu vực đông nam trước nay luôn ở thế kiềng ba chân giữa Thịnh Thế Mộc Thiên, tập đoàn Tiêu Thị và tập đoàn Tống Thị, cả ba đều tranh giành muốn được hợp tác với tập đoàn S để vượt qua thế lực của hai nhà còn lại, hiện giờ nhà họ Tiêu đã lụn bại, thế nên đối thủ duy nhất còn lại của Thịnh Thế Mộc Thiên chính là tập đoàn Tống Thị.
Tập đoàn Tống Thị.
Tống Đình Hi.
Vừa nghĩ đến cái tên này thì hình ảnh Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi nắm tay nhau trên tờ tạp chí lại hiện ra trong đầu Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cảm thấy có một ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trong đầu mình.
An Ly nhớ lại: “Sau khi bố em mất, mẹ đã tái giá rồi dẫn em ra nước ngoài, bố kế của em chính là tổng tài tập đoàn S. Một trong những lí do mẹ đưa em ra nước ngoài là vì muốn chữa lành đôi chân cho em, tuy sau đó kết quả không như mong muốn, nhưng bố kế đối xử với mẹ con em rất tốt, sau khi mất đã để lại toàn bộ tài sản và công ty cho mẹ em, thế nên giờ mẹ đã trở thành tổng tài tập đoàn S, em cũng có thể theo đuổi ước mơ của mình, trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới.”
Mộc Du Dương hiểu lời cô nói rất nhanh, liền hỏi: “Có nghĩa là em chính là Michelle?”
Michelle là tên người con gái duy nhất của bà Lạc Nhĩ.
An Ly mỉm cười gật đầu: “Sau khi em ra nước ngoài đã đổi tên, đây cũng là lí do vì sao anh không tìm được em, nếu em đã có ý muốn trốn tránh rồi thì cho dù nhà họ Mộc có thế lực lớn đến đâu cũng khó mà tìm được.”
“Tại sao bây giờ đột nhiên em lại về nước?” Mộc Du Dương hỏi.
An Ly cúi đầu trả lời: “Lúc trước, khi em nghe tin anh đính hôn với nhị tiểu thư nhà họ Tiêu thì đã định về nước, nhưng do lúc đó sức khỏe em chưa ổn định nên mẹ em đã luôn ngăn cản, sau này anh hủy hôn ước với nhà họ Tiêu, em cũng tạm thời bỏ ý định về nước, nhưng sau đó lại nghe tin anh sắp kết hôn, em liền vội vã chạy về đây, cũng may là đã kịp lúc, nếu không chắc em sẽ hối hận cả đời!”
Mộc Du Dương chợt cảm thấy ray rứt, An Ly phải chịu bao khổ sở ở nước ngoài, còn anh ở đây suýt nữa đã kết hôn với người khác, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “An Ly, anh có lỗi với em.”
“Anh tuyệt đối đừng nói như thế!” An Ly nhấc tay, đưa ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của mình đặt lên môi Mộc Du Dương, “Mọi chuyện xảy ra với em, anh đều không hay biết, cho nên không phải lỗi của anh, muốn trách thì phải trách bản thân em đã quá coi trọng sự hoàn mĩ của mình, hại hai chúng ta lãng phí bao nhiêu năm ở bên nhau.”
Mộc Du Dương đưa tay nắm chặt tay An Ly nói: “Không sao đâu, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, ngày tháng còn dài.”
An Ly nở một nụ cười tràn đầy tình cảm.
Nhìn nụ cười của An Ly, Mộc Du Dương đột nhiên như nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu Ngư!
Anh hốt hoảng né tránh ánh nhìn, bất giác buông tay An Ly ra.
An Ly cầm một miếng bánh lên ăn rồi nói: “Thật ra lần này em về còn có một nguyên nhân khác.”
Mộc Du Dương hỏi: “Là gì?”
“Anh cũng biết việc thiết kế thời trang trước nay luôn là ước mơ của em, mấy năm nay ở nước ngoài, em cũng đã học được rất nhiều thứ, cũng có thể xem là một nhà thiết kế có chút tiếng tăm, năm nay em đã tham gia cuộc thi Venusca, mong có thể đạt giải quán quân, để phát triển bản thân hơn, ai ngờ lại chỉ đạt hạng nhì, uổng công em đã rất hài lòng với tác phẩm của mình, đúng là bất ngờ mà.” An Ly tự cười châm chọc mình.
“Bất kì ai vào được vòng chung kết của Venusca cũng đều là những nhà thiết kế xuất sắc, em còn đạt giải á quân, thế là đã thành công lắm rồi, đừng quá hà khắc với bản thân.” Mộc Du Dương chân thành nói.
“Không phải là hà khắc, đây chỉ là một yêu cầu nghiêm khắc với bản thân thôi, không phải anh cũng như thế sao? Lúc nào cũng đặt yêu cầu rất nghiêm khắc cho bản thân, nếu không Thịnh Thế Mộc Thiên sao có thể lớn mạnh như hôm nay? Cho nên hai chúng ta đều giống nhau thôi.” An Ly nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói dường như còn ám chỉ điều gì đó.
Mộc Du Dương khẽ nhếch môi, công nhận lời cô nói.
An Ly lại nói tiếp: “Tuy em chỉ đạt hạng nhì, nhưng điều hoàn toàn không ngờ chính là, người đạt hạng nhất lại là vị hôn thê của anh, cô ấy là người được vào vòng chung kết Venusca với thành tích cao nhất trong nước, cuối cùng còn đạt giải quán quân, có thể xem là một kì tích, các tạp chí thời trang quốc tế đều đưa tin về cô ấy, đến ngay cả nhà thiết kế Adonis khó tính mà lần này cũng rất quan tâm, khiến em cảm thấy rất tò mò, thế nên lần này về nước cũng là muốn gặp cô ấy.”
An Ly quá tập trung, không nhận ra Mộc Du Dương đã bước vào.
Mộc Du Dương không nỡ quấy rầy cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, bảo vệ sĩ ra ngoài rồi lặng lẽ bước đến bên cạnh An Ly, ngắm nhìn tác phẩm của cô.
Cô đang thiết kế một bộ váy liền thân mang phong cách Trung Quốc cổ điển, thướt tha đẹp mắt, màu sắc được phối hợp lí, Mộc Du Dương chợt nhớ ra, An Ly cũng học ngành thiết kế thời trang, hơn nữa còn rất có năng khiếu.
An Ly lúc này mới nhận thấy sau lưng mình có người, quay lại nhìn Mộc Du Dương, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nở giữa tháng tư.
Mộc Du Dương ngồi xuống cạnh cô nói: “Thấy em tập trung vẽ quá nên không muốn làm phiền em.”
An Ly khẽ đặt cây bút xuống: “Dạo gần đây em rất thích phong cách Trung Quốc cổ điển, muốn vận dụng vào thời trang, xem hiệu quả thế nào.”
Mộc Du Dương lại nhìn bản phác thảo rồi tán thưởng: “Xem ra đúng là rất được.”
An Ly bật cười nói đùa: “Có thể nhận được lời khen của Mộc đại tổng tài, đúng là vinh dự.”
“Sao vậy? Trong lòng em, anh là một người khó tính đến thế à?” Mộc Du Dương nhướn mày hỏi.
An Ly hừ mũi: “Không lẽ trước nay anh không biết sao?”
Mộc Du Dương nhếch mép trả lời: “Bây giờ thì biết rồi.”
“Chúng ta ra ban công uống trà đi.” An Ly đóng bản thảo lại.
Mộc Du Dương đẩy xe cho cô, hai người ra ngoài ban công chuyên dùng để uống trà chiều, trên chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn bộ ấm trà tinh xảo.
Hai người uống trà, An Ly cười nói: “Đầu bếp và người giúp việc anh sắp xếp cho em đều rất tốt, làm việc nhanh nhẹn, tay nghề cao, còn không nhiều chuyện nữa.”
“Ừ, em hài lòng là được.” Mộc Du Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khẽ liếc nhìn vệ sĩ đứng ở cửa, “Mấy vệ sĩ này là sao?”
An Ly quay đầu ra cửa, phẩy tay bảo đám vệ sĩ rời đi rồi nói: “Đây là vệ sĩ mà mẹ em đã sắp xếp cho em, do em nằng nặc đòi về nước, mẹ có việc bận không thể đi theo em được nên đã sắp xếp mấy vệ sĩ tin cậy nhất bảo vệ cho em.”
“Bà An sao?” Mộc Du Dương nghi hoặc hỏi.
Bố của An Ly là An Vân Long là một nhân viên cao cấp của Thịnh Thế Mộc Thiên, An Ly và Mộc Du Dương cũng vì thế nên mới quen nhau.
Trong trí nhớ của anh, mẹ của An Ly chỉ là một người phụ nữ làm nội trợ thông thường, không đủ tiền tài và quyền lực, không cần thiết phải có vệ sĩ, nhưng người mẹ mà An Ly đang nói đến này lại có vẻ không phải là người phụ nữ chân yếu tay mềm năm xưa nữa mà giống như một nữ cường nhân có thế lực vậy.
An Ly mỉm cười nói: “Giờ phải gọi là bà Lạc Nhĩ mới phải.”
“Bà Lạc Nhĩ? Tô Lạc Nhĩ?” Mộc Du Dương dường như nhớ ra gì đó, cái tên này anh từng nghe qua.
“Ừ.” An Ly khẽ gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ là vợ của tổng tài quá cố tập đoàn S, sau khi tổng tài bệnh nặng qua đời, Tô Lạc Nhĩ đã lên làm tổng tài thay thế.
Tập đoàn S có thế lực không nhỏ, mấy năm nay phát triển mạnh trong nước, có vẻ muốn phát triển ra cả vùng đông nam, đang muốn tìm một đối tác phù hợp.
Khu vực đông nam trước nay luôn ở thế kiềng ba chân giữa Thịnh Thế Mộc Thiên, tập đoàn Tiêu Thị và tập đoàn Tống Thị, cả ba đều tranh giành muốn được hợp tác với tập đoàn S để vượt qua thế lực của hai nhà còn lại, hiện giờ nhà họ Tiêu đã lụn bại, thế nên đối thủ duy nhất còn lại của Thịnh Thế Mộc Thiên chính là tập đoàn Tống Thị.
Tập đoàn Tống Thị.
Tống Đình Hi.
Vừa nghĩ đến cái tên này thì hình ảnh Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi nắm tay nhau trên tờ tạp chí lại hiện ra trong đầu Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cảm thấy có một ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trong đầu mình.
An Ly nhớ lại: “Sau khi bố em mất, mẹ đã tái giá rồi dẫn em ra nước ngoài, bố kế của em chính là tổng tài tập đoàn S. Một trong những lí do mẹ đưa em ra nước ngoài là vì muốn chữa lành đôi chân cho em, tuy sau đó kết quả không như mong muốn, nhưng bố kế đối xử với mẹ con em rất tốt, sau khi mất đã để lại toàn bộ tài sản và công ty cho mẹ em, thế nên giờ mẹ đã trở thành tổng tài tập đoàn S, em cũng có thể theo đuổi ước mơ của mình, trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới.”
Mộc Du Dương hiểu lời cô nói rất nhanh, liền hỏi: “Có nghĩa là em chính là Michelle?”
Michelle là tên người con gái duy nhất của bà Lạc Nhĩ.
An Ly mỉm cười gật đầu: “Sau khi em ra nước ngoài đã đổi tên, đây cũng là lí do vì sao anh không tìm được em, nếu em đã có ý muốn trốn tránh rồi thì cho dù nhà họ Mộc có thế lực lớn đến đâu cũng khó mà tìm được.”
“Tại sao bây giờ đột nhiên em lại về nước?” Mộc Du Dương hỏi.
An Ly cúi đầu trả lời: “Lúc trước, khi em nghe tin anh đính hôn với nhị tiểu thư nhà họ Tiêu thì đã định về nước, nhưng do lúc đó sức khỏe em chưa ổn định nên mẹ em đã luôn ngăn cản, sau này anh hủy hôn ước với nhà họ Tiêu, em cũng tạm thời bỏ ý định về nước, nhưng sau đó lại nghe tin anh sắp kết hôn, em liền vội vã chạy về đây, cũng may là đã kịp lúc, nếu không chắc em sẽ hối hận cả đời!”
Mộc Du Dương chợt cảm thấy ray rứt, An Ly phải chịu bao khổ sở ở nước ngoài, còn anh ở đây suýt nữa đã kết hôn với người khác, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “An Ly, anh có lỗi với em.”
“Anh tuyệt đối đừng nói như thế!” An Ly nhấc tay, đưa ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của mình đặt lên môi Mộc Du Dương, “Mọi chuyện xảy ra với em, anh đều không hay biết, cho nên không phải lỗi của anh, muốn trách thì phải trách bản thân em đã quá coi trọng sự hoàn mĩ của mình, hại hai chúng ta lãng phí bao nhiêu năm ở bên nhau.”
Mộc Du Dương đưa tay nắm chặt tay An Ly nói: “Không sao đâu, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, ngày tháng còn dài.”
An Ly nở một nụ cười tràn đầy tình cảm.
Nhìn nụ cười của An Ly, Mộc Du Dương đột nhiên như nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu Ngư!
Anh hốt hoảng né tránh ánh nhìn, bất giác buông tay An Ly ra.
An Ly cầm một miếng bánh lên ăn rồi nói: “Thật ra lần này em về còn có một nguyên nhân khác.”
Mộc Du Dương hỏi: “Là gì?”
“Anh cũng biết việc thiết kế thời trang trước nay luôn là ước mơ của em, mấy năm nay ở nước ngoài, em cũng đã học được rất nhiều thứ, cũng có thể xem là một nhà thiết kế có chút tiếng tăm, năm nay em đã tham gia cuộc thi Venusca, mong có thể đạt giải quán quân, để phát triển bản thân hơn, ai ngờ lại chỉ đạt hạng nhì, uổng công em đã rất hài lòng với tác phẩm của mình, đúng là bất ngờ mà.” An Ly tự cười châm chọc mình.
“Bất kì ai vào được vòng chung kết của Venusca cũng đều là những nhà thiết kế xuất sắc, em còn đạt giải á quân, thế là đã thành công lắm rồi, đừng quá hà khắc với bản thân.” Mộc Du Dương chân thành nói.
“Không phải là hà khắc, đây chỉ là một yêu cầu nghiêm khắc với bản thân thôi, không phải anh cũng như thế sao? Lúc nào cũng đặt yêu cầu rất nghiêm khắc cho bản thân, nếu không Thịnh Thế Mộc Thiên sao có thể lớn mạnh như hôm nay? Cho nên hai chúng ta đều giống nhau thôi.” An Ly nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói dường như còn ám chỉ điều gì đó.
Mộc Du Dương khẽ nhếch môi, công nhận lời cô nói.
An Ly lại nói tiếp: “Tuy em chỉ đạt hạng nhì, nhưng điều hoàn toàn không ngờ chính là, người đạt hạng nhất lại là vị hôn thê của anh, cô ấy là người được vào vòng chung kết Venusca với thành tích cao nhất trong nước, cuối cùng còn đạt giải quán quân, có thể xem là một kì tích, các tạp chí thời trang quốc tế đều đưa tin về cô ấy, đến ngay cả nhà thiết kế Adonis khó tính mà lần này cũng rất quan tâm, khiến em cảm thấy rất tò mò, thế nên lần này về nước cũng là muốn gặp cô ấy.”
Bình luận facebook