Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
319
Trong tiếng kêu la của mọi người xung quanh, Đổng Lam Yên đã bị thau nước lạnh như băng ấy giội lên một cách mãnh liệt khiến cô ấy bị sặc đến nỗi gần như không thể thở được, từ đầu đến chân cô ấy dường như bị bọc trong băng đá vậy, tứ chi lập tức tê cóng, rùng mình lạnh thấu xương.
Nhưng khi cô ấy ngay cả cơ hội để phản ứng lại còn chưa có, thì lại một thau nước lạnh khác một lần nữa giội xuống…
Đổng Lam Yên lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, đôi môi dần dần chuyển sang màu xanh tím, trên mái tóc đã kết thành một lớp băng mỏng…
Bà Du nhìn Bạch Nhã Hân với vẻ tuyệt vọng, giọng nói run rẩy, “phu nhân, cô như vậy là Đổng cô nương sẽ chết đó!”
Bạch Nhã Hân ném cái thau xuống, giọng cười man rợ, “lúc nãy Quang Thành đã dặn dò tôi, kêu tôi hãy đem sự bực dọc của sáng nay đã bị cô làm phỏng mà tha hồ giải toả ra, rồi sau đó đuổi cô khỏi phủ! Và bây giờ, cô có thể cút rồi đấy.”
Câu nói này, giống như một con dao đã đâm thẳng vào trái tim của Đổng Lam Yên vậy.
Nhớ lại sự dịu dàng của Lục Quang Thành đối với Bạch Nhã Hân lúc sáng, và sự căm ghét đối với cô ấy, ánh mắt cô ấy vốn đã mờ nhạt, giờ đây mọi thứ càng trở nên trắng xoá…
Cô ấy muốn khóc, nhưng nước mắt dường như bị đóng băng lại ngay trong vành mắt, một giọt cũng không thể chảy ra.
Hai gò má đã bị lạnh đến tê cứng và cả hàm răng run cằm cập, cố sức mà nặn ra vài chữ…
“Cám ơn…Ngũ gia… và phu nhân…đã tác thành…”
Sau đó cô ấy cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau buồn này càng sớm càng tốt. Nào ngờ tứ chi cô ấy đã bị lạnh đến nỗi cứng còng khiến cho mình ngã mạnh xuống đống băng vụn và vũng nước lạnh trên mặt đất…
Bà Du vội vàng chạy lên đỡ dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể đỡ dậy nổi cơ thể tê cứng của cô ấy…
Nhìn dáng vẻ bi thảm của cô ấy khiến cho Bạch Nhã Hân vô cùng vui sướng!
Cô ta cười một cách đắc ý, và hỏi mọi người xung quanh, “Đổng Lam Yên dĩ hạ phạm thượng la lối khóc lóc với tôi, sau đó còn muốn lén trốn ra khỏi phủ, các người đều thấy rõ hết rồi phải không?”
Mọi người đều vội vàng gật đầu, trong đó có hai người ngầm hiểu ý đã nhanh chóng tiến về phía trước Đổng Lam Yên gần như hôn mê bất tỉnh mà kéo dậy , và kéo cô ấy giống như kéo một cái xác đi vậy, sau đó đi về hướng cửa sau.
“Khoan đã!”
Trong sân đột nhiên vang lên một giọng trầm của đàn ông.
Bạch Nhã Hân nhìn qua đó và có đôi chút ngớ ra.
Chính cô ta đã cố tình phái người đưa thư đi chỉ để kêu Phùng Nguyên đến đây.
Nhưng cô ta lại không ngờ anh ta lại đến nhanh như vậy!
Cô ta vốn định cho Đổng Lam Yên chết cóng ngoài cửa phủ trước, sau đó đợi Phùng Nguyên vội vàng chạy đến mà nhận xác, tiếp đó cô ta sẽ mách cho Lục Quang Thành biết rằng hai người đó đã cùng nhau bỏ trốn rồi...Lục Quang Thành nhất định sẽ không kiềm được cơn giận, nhưng dựa vào lời khai nhất trí của những người có mặt ở đây mà cô ta đã thu xếp ổn thoả, thì tự khắt anh ấy sẽ không truy cứu kỹ Đổng Lam Yên đã chết như thế nào, và cô ta liền được loại bỏ triệt để cái tai hoạ trong lòng này!
Đôi mắt Bạch Nhã Hân xoay một cái, tuy rằng Phùng Nguyên đã đến sớm hơn dự định và đã làm vỡ kế hoạch của cô ta, nhưng chó ngáp phải ruồi như vậy không phải càng khẳng định hơn tội danh Đổng Lam Yên và Phùng Nguyên cùng nhau bỏ trốn sao!
Với sự kiêu ngạo của Lục Quang Thành, sau khi nghe được những lời nói dối của bác sĩ Từ khẳng định rằng Đổng Lam Yên đã mang thai đứa con hoang của Phùng Nguyên, thì đã rất muốn giết chết cô ấy rồi, giờ đây cô ấy lại bỏ trốn theo trai, anh ấy chắc chắn sẽ nổi điên lên mà rút súng ra bắn thẳng vào hai người đó! Như vậy càng không hả giận hơn sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Nhã Hân giả vờ lo lắng mà nhìn Phùng Nguyên nói, “cuối cùng Phùng Thiếu Tướng cũng đến đây rồi, người mà anh yêu đang bán sống bán chết đòi đi kiếm anh đó!Nhân lúc Thiếu Soái chúng tôi không ở nhà, tôi sẽ làm người tốt tác thành cho hai người! Mau đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa!”
Ánh mắt Phùng Nguyên nhìn chăm chăm vào cơ thể bất động của Đổng Lam Yên, toàn thân đều là băng đá…
Anh ta đau lòng xiết chặt đôi chân mày lại, và nhanh chóng tiến về phía trước bế cô ấy lên, không thèm nhìn Bạch Nhã Hân một lần nào, thì đã chạy thẳng ra ngoài.
Trong lúc tài xế đang chạy xe ra khỏi phủ Thiếu Soái, anh ta cũng nhanh chóng cởi hết những áo lông, áo khoác trên người mình ra. Sau đó không còn chú ý đến sự khác biệt nam nữ, bàn tay to lớn của anh ta nhanh chóng cởi xuống bắt đầu từ cổ áo cô ấy.
Có lẽ do động tác của anh ta đã làm cho Đổng Lam Yên hoảng sợ, nhưng khi cô ấy mơ hồ nhận ra hình dáng của Phùng Nguyên, thì bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, và sau đó khóc lóc thảm thiết…
“anh Phùng…anh ấy thật sự không cần em nữa rồi… anh ấy từng nói qua, cả đời này chỉ cần có mình em thôi mà…nhưng giờ đây anh ấy lại muốn em… chết…”
Tiếng khóc bi thương và yếu ớt của cô ấy, khiến cho trái tim Phùng Nguyên đau như cắt.
Anh ta vừa cởi áo cô ấy ra, vừa kiềm nén nổi đau và dịu dàng an ủi, “Yên nhi ngoan, nghe lời anh, mau thay đồ ra đi…”
“Bùm bùm” đột nhiên truyền đến hai tiếng súng nổ, ngay sau đó chiếc xe hơi liền phát ra tiếng phanh xe nghe chói tai, cả thân xe lắc qua lắc lại và sau đó đụng vào một bên tường.
Bị người đột kích rồi!
Phùng Nguyên nhanh chóng ôm chặt lấy Đổng Lam Yên tội nghiệp đang hôn mê vào lòng, đồng thời dùng cánh tay và cơ thể của mình cố sức bảo vệ phần đầu và cơ thể cô ấy…
Anh ta đang muốn ra lệnh cho người tài xế, nhưng trong giây phút anh ta ngẩng đầu lên,thì nhìn thấy gương mặt lạnh như thép của Lục Quang Thành đứng trước cửa xe, và nòng súng đen thẫm chỉa thẳng vào ấn đường của anh ta.
Trong tiếng kêu la của mọi người xung quanh, Đổng Lam Yên đã bị thau nước lạnh như băng ấy giội lên một cách mãnh liệt khiến cô ấy bị sặc đến nỗi gần như không thể thở được, từ đầu đến chân cô ấy dường như bị bọc trong băng đá vậy, tứ chi lập tức tê cóng, rùng mình lạnh thấu xương.
Nhưng khi cô ấy ngay cả cơ hội để phản ứng lại còn chưa có, thì lại một thau nước lạnh khác một lần nữa giội xuống…
Đổng Lam Yên lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, đôi môi dần dần chuyển sang màu xanh tím, trên mái tóc đã kết thành một lớp băng mỏng…
Bà Du nhìn Bạch Nhã Hân với vẻ tuyệt vọng, giọng nói run rẩy, “phu nhân, cô như vậy là Đổng cô nương sẽ chết đó!”
Bạch Nhã Hân ném cái thau xuống, giọng cười man rợ, “lúc nãy Quang Thành đã dặn dò tôi, kêu tôi hãy đem sự bực dọc của sáng nay đã bị cô làm phỏng mà tha hồ giải toả ra, rồi sau đó đuổi cô khỏi phủ! Và bây giờ, cô có thể cút rồi đấy.”
Câu nói này, giống như một con dao đã đâm thẳng vào trái tim của Đổng Lam Yên vậy.
Nhớ lại sự dịu dàng của Lục Quang Thành đối với Bạch Nhã Hân lúc sáng, và sự căm ghét đối với cô ấy, ánh mắt cô ấy vốn đã mờ nhạt, giờ đây mọi thứ càng trở nên trắng xoá…
Cô ấy muốn khóc, nhưng nước mắt dường như bị đóng băng lại ngay trong vành mắt, một giọt cũng không thể chảy ra.
Hai gò má đã bị lạnh đến tê cứng và cả hàm răng run cằm cập, cố sức mà nặn ra vài chữ…
“Cám ơn…Ngũ gia… và phu nhân…đã tác thành…”
Sau đó cô ấy cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau buồn này càng sớm càng tốt. Nào ngờ tứ chi cô ấy đã bị lạnh đến nỗi cứng còng khiến cho mình ngã mạnh xuống đống băng vụn và vũng nước lạnh trên mặt đất…
Bà Du vội vàng chạy lên đỡ dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể đỡ dậy nổi cơ thể tê cứng của cô ấy…
Nhìn dáng vẻ bi thảm của cô ấy khiến cho Bạch Nhã Hân vô cùng vui sướng!
Cô ta cười một cách đắc ý, và hỏi mọi người xung quanh, “Đổng Lam Yên dĩ hạ phạm thượng la lối khóc lóc với tôi, sau đó còn muốn lén trốn ra khỏi phủ, các người đều thấy rõ hết rồi phải không?”
Mọi người đều vội vàng gật đầu, trong đó có hai người ngầm hiểu ý đã nhanh chóng tiến về phía trước Đổng Lam Yên gần như hôn mê bất tỉnh mà kéo dậy , và kéo cô ấy giống như kéo một cái xác đi vậy, sau đó đi về hướng cửa sau.
“Khoan đã!”
Trong sân đột nhiên vang lên một giọng trầm của đàn ông.
Bạch Nhã Hân nhìn qua đó và có đôi chút ngớ ra.
Chính cô ta đã cố tình phái người đưa thư đi chỉ để kêu Phùng Nguyên đến đây.
Nhưng cô ta lại không ngờ anh ta lại đến nhanh như vậy!
Cô ta vốn định cho Đổng Lam Yên chết cóng ngoài cửa phủ trước, sau đó đợi Phùng Nguyên vội vàng chạy đến mà nhận xác, tiếp đó cô ta sẽ mách cho Lục Quang Thành biết rằng hai người đó đã cùng nhau bỏ trốn rồi...Lục Quang Thành nhất định sẽ không kiềm được cơn giận, nhưng dựa vào lời khai nhất trí của những người có mặt ở đây mà cô ta đã thu xếp ổn thoả, thì tự khắt anh ấy sẽ không truy cứu kỹ Đổng Lam Yên đã chết như thế nào, và cô ta liền được loại bỏ triệt để cái tai hoạ trong lòng này!
Đôi mắt Bạch Nhã Hân xoay một cái, tuy rằng Phùng Nguyên đã đến sớm hơn dự định và đã làm vỡ kế hoạch của cô ta, nhưng chó ngáp phải ruồi như vậy không phải càng khẳng định hơn tội danh Đổng Lam Yên và Phùng Nguyên cùng nhau bỏ trốn sao!
Với sự kiêu ngạo của Lục Quang Thành, sau khi nghe được những lời nói dối của bác sĩ Từ khẳng định rằng Đổng Lam Yên đã mang thai đứa con hoang của Phùng Nguyên, thì đã rất muốn giết chết cô ấy rồi, giờ đây cô ấy lại bỏ trốn theo trai, anh ấy chắc chắn sẽ nổi điên lên mà rút súng ra bắn thẳng vào hai người đó! Như vậy càng không hả giận hơn sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Nhã Hân giả vờ lo lắng mà nhìn Phùng Nguyên nói, “cuối cùng Phùng Thiếu Tướng cũng đến đây rồi, người mà anh yêu đang bán sống bán chết đòi đi kiếm anh đó!Nhân lúc Thiếu Soái chúng tôi không ở nhà, tôi sẽ làm người tốt tác thành cho hai người! Mau đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa!”
Ánh mắt Phùng Nguyên nhìn chăm chăm vào cơ thể bất động của Đổng Lam Yên, toàn thân đều là băng đá…
Anh ta đau lòng xiết chặt đôi chân mày lại, và nhanh chóng tiến về phía trước bế cô ấy lên, không thèm nhìn Bạch Nhã Hân một lần nào, thì đã chạy thẳng ra ngoài.
Trong lúc tài xế đang chạy xe ra khỏi phủ Thiếu Soái, anh ta cũng nhanh chóng cởi hết những áo lông, áo khoác trên người mình ra. Sau đó không còn chú ý đến sự khác biệt nam nữ, bàn tay to lớn của anh ta nhanh chóng cởi xuống bắt đầu từ cổ áo cô ấy.
Có lẽ do động tác của anh ta đã làm cho Đổng Lam Yên hoảng sợ, nhưng khi cô ấy mơ hồ nhận ra hình dáng của Phùng Nguyên, thì bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, và sau đó khóc lóc thảm thiết…
“anh Phùng…anh ấy thật sự không cần em nữa rồi… anh ấy từng nói qua, cả đời này chỉ cần có mình em thôi mà…nhưng giờ đây anh ấy lại muốn em… chết…”
Tiếng khóc bi thương và yếu ớt của cô ấy, khiến cho trái tim Phùng Nguyên đau như cắt.
Anh ta vừa cởi áo cô ấy ra, vừa kiềm nén nổi đau và dịu dàng an ủi, “Yên nhi ngoan, nghe lời anh, mau thay đồ ra đi…”
“Bùm bùm” đột nhiên truyền đến hai tiếng súng nổ, ngay sau đó chiếc xe hơi liền phát ra tiếng phanh xe nghe chói tai, cả thân xe lắc qua lắc lại và sau đó đụng vào một bên tường.
Bị người đột kích rồi!
Phùng Nguyên nhanh chóng ôm chặt lấy Đổng Lam Yên tội nghiệp đang hôn mê vào lòng, đồng thời dùng cánh tay và cơ thể của mình cố sức bảo vệ phần đầu và cơ thể cô ấy…
Anh ta đang muốn ra lệnh cho người tài xế, nhưng trong giây phút anh ta ngẩng đầu lên,thì nhìn thấy gương mặt lạnh như thép của Lục Quang Thành đứng trước cửa xe, và nòng súng đen thẫm chỉa thẳng vào ấn đường của anh ta.