Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
3132
Một Thiếu Soái khí thế oai hùng cương quyết không chịu phục tùng, một giai nhân tuyệt đẹp, dịu dàng e thẹn rung động lòng người.
Anh ấy đem tình yêu dành cho cô ấy khắc sâu vào trong xương tuỷ, cô ấy xem anh ấy như hơi thở như sinh mạng của mình…
Mặc dù họ đều khát khao mãnh liệt muốn hoà hợp với nhau, nhưng lý trí vẫn còn của Lục Quang Thành, ngay giây phút anh ấy sắp chiếm lấy cô ấy, thì anh ấy đã ngừng lại.
Anh ấy biết rằng, cơ thể yếu đuối vừa mới sẩy thai của cô ấy sẽ không chịu nỗi sự “ yêu nồng nhiệt” của anh ấy…
Nhìn thấy vẻ mặt cố kiềm chế của Lục Quang Thành, trong lòng Đổng Lam Yên ngoài sự cảm động ra, chính là sự yêu thương như dời núi lấp biển mới có được vậy…
Cô ấy trước giờ đều rất thận trọng và biết lễ độ, nhưng không ngờ lại làm ra một hành động ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc…
Cô ấy cầm lấy cái vật nóng bỏng như sắp phải nổ tung của anh ấy, và đưa sâu vào trong cổ họng…
Chỉ nghe một tiếng thở vô cùng kinh ngạc của Lục Quang Thành, ngay sau đó chính là tiếng thở hổn hển của sự hớn hở và ngạc nhiên vui mừng…
Sau cuộc vui sướng điên cuồng ấy, Lục Quang Thành ôm chặt lấy Đổng Lam Yên, không ngừng hôn lên chân mày, mắt, mũi, môi… của cô ấy
Anh ấy hận không thể đem từng nếp nhăn trên nụ cười cô ấy, khắc sâu vào trong xương tuỷ…
“Yên nhi, anh yêu em. So với tưởng tượng của em, càng yêu em hơn.”
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài giữa các ngón tay, ánh mắt không nỡ xa cô ấy nửa tấc.
“Anh Thành, thật ra em luôn cảm thấy, giữa hai chúng ta, là em yêu anh nhiều hơn đó.” Đổng Lam Yên cười một cách dịu dàng, khoé môi cong lên, lộ ra vẻ xinh đẹp.
Vành mắt Lục Quang Thành ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, “Anh thừa nhận, vì vậy, anh muốn dùng nửa đời còn lại, đem hết tình yêu thương mà anh có thể cho em, đều cho em hết. Em phải nhớ rằng, bất luận em ở đâu, bất luận anh có thể ở bên cạnh em hay không, trái tim của anh, mãi mãi chỉ có một mình em mà thôi.”
Đổng Lam Yên hơi chau mày lại, “tại sao đột nhiên lại nói những lời thương cảm như vậy? Chúng ta không phải sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?”
Lục Quang Thành giả vờ cười một cách thoải mái, “Đang trong thời thế bất ổn, anh lại là một người lính, khó tránh khỏi việc chinh chiến khắp nơi. Anh chỉ sợ rằng, lỡ như, lỡ như nếu anh không có cơ hội nói cho em…”
“Sẽ không có lỡ như!”Đổng Lam Yên lập tức bịt miệng anh ấy lại, ánh mắt nghiêm túc và nhìn chăm chăm vào anh ấy, “anh Thành, anh phải nhớ kỹ lời nói của em, Anh nhất định phải vì em mà cố gắng bảo trọng, bởi vì, nếu như anh không còn ở đây nữa, thì em cũng tuyệt đối sẽ không thể sống qua ngày, sinh mạng của em, và sinh mạng của anh là buộc chung với nhau đó!”
“Yên nhi…” cổ họng Lục Quang Thành vô cùng đắng chát.
Cho dù sau đêm hôm nay, họ có cách xa nhau muôn sông nghìn núi, có câu nói này của cô ấy, thì cả đời này của anh ấy, đã không còn điều gì đáng tiếc nữa…
“Còn nữa, anh Thành, em vẫn luôn chưa kịp nói tiếng cám ơn với anh.”
Đổng Lam Yên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh ấy, nước mắt đầm đìa, “cám ơn anh trong lúc nhận định rằng em đã phản bội anh, nhưng vẫn không nỡ cho em chết, cám anh đã bất chấp tất cả cứu em ra từ trong tay của Tỉnh Điền Hạnh Chi, cám ơn anh đã giúp cha mẹ em báo thù rửa hận, giết chết tên cặn bã Bạch Thụ Phong… điều mà em cám ơn anh nhất, là tình yêu của anh. Vì vậy, nếu như anh đã nhắc đến thế cuộc bất ổn, thì em cũng muốn nói cho anh nghe điều này, bởi vì yêu anh, em tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng để cho bất cứ người nào đem ra để khống chế anh! Nếu như có một ngày em bị người Nhật bắt đi và dùng để uy hiếp anh, thì xin anh, nhất định đừng vì tình yêu nam nữ mà mắc phải hồ đồ…bởi vì…”
Nước mắt Đổng Lam Yên nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, “nhà có thể tan vỡ, nhưng đât nước thì không thể mất đi! Anh phải mãi mãi nhớ rằng, giang sơn đất nước so với em thì quan trọng hơn rất nhiều! Đối với người Nhật dù là vì bất cứ người nào bất cứ việc gì cũng không được thoả hiệp và nhường bước! Nếu không, cho dù anh có cứu được em đi chăng nữa, em cũng sẽ rất thất vọng!”
“Yên nhi… đừng nói nữa…anh hiểu, anh hiểu em…”
Lục Quang Thanh nhắm đôi mắt lại, cố gắng nuốt về những giọt nước mắt đã sắp tuôn trào của mình.
Anh ấy biết cô ấy hiền lành hiểu chuyện, nhưng lại không ngờ đến cô ấy với thân phận là một người phụ nữ mà lại có thể đại nghĩa như vậy…
Anh ấy đã từng lo lắng nếu như ngày đó sẽ xảy ra, nếu anh ấy vứt bỏ cô ấy, cô ấy nhất định sẽ oán hận anh ấy…
Giờ đây, trong lòng anh ấy càng tràn ngập tình yêu sâu đậm và mãnh liệt với cô ấy…
Chỉ hận, họ đã sinh ra vào thời điểm này, họ không thể ở một thời khắc tươi đẹp, mà yêu thương nhau…
Lục Quang Thành nhìn vào đồng hồ, bước chân ly biệt, đã ngày càng gần.
Mỗi một giây tíc tắc, giống như cây kim độc đâm vào trái tim anh ấy vậy, khiến anh ấy đau đớn không chịu được…
“Yên nhi, nhớ kỹ, em phải chăm sóc tốt cho mình, phải kiên quyết đợi anh về, đợi anh về cưới em về nhà.”
Đổng Lam Yên chỉ nghĩ rằng anh ấy đang trong lúc tình yêu dâng trào nên mới nói những lời yêu thương quấn quýt như thế này, nên không nghĩ gì thêm, và mỉm cười, “em đợi anh, kiếp này, và cả kiếp sau, em chỉ đợi một mình anh, kết đôi vợ chồng với em.”
Những ngày sau đó, trong vô số những ngày đêm khó chống đỡ của Lục Quang Thành, trong đầu của anh ấy luôn vang lên câu nói này của Đổng Lam Yên, và nụ cười kiên định mà xinh đẹp trong lúc nói câu nói này của cô ấy…
Một Thiếu Soái khí thế oai hùng cương quyết không chịu phục tùng, một giai nhân tuyệt đẹp, dịu dàng e thẹn rung động lòng người.
Anh ấy đem tình yêu dành cho cô ấy khắc sâu vào trong xương tuỷ, cô ấy xem anh ấy như hơi thở như sinh mạng của mình…
Mặc dù họ đều khát khao mãnh liệt muốn hoà hợp với nhau, nhưng lý trí vẫn còn của Lục Quang Thành, ngay giây phút anh ấy sắp chiếm lấy cô ấy, thì anh ấy đã ngừng lại.
Anh ấy biết rằng, cơ thể yếu đuối vừa mới sẩy thai của cô ấy sẽ không chịu nỗi sự “ yêu nồng nhiệt” của anh ấy…
Nhìn thấy vẻ mặt cố kiềm chế của Lục Quang Thành, trong lòng Đổng Lam Yên ngoài sự cảm động ra, chính là sự yêu thương như dời núi lấp biển mới có được vậy…
Cô ấy trước giờ đều rất thận trọng và biết lễ độ, nhưng không ngờ lại làm ra một hành động ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc…
Cô ấy cầm lấy cái vật nóng bỏng như sắp phải nổ tung của anh ấy, và đưa sâu vào trong cổ họng…
Chỉ nghe một tiếng thở vô cùng kinh ngạc của Lục Quang Thành, ngay sau đó chính là tiếng thở hổn hển của sự hớn hở và ngạc nhiên vui mừng…
Sau cuộc vui sướng điên cuồng ấy, Lục Quang Thành ôm chặt lấy Đổng Lam Yên, không ngừng hôn lên chân mày, mắt, mũi, môi… của cô ấy
Anh ấy hận không thể đem từng nếp nhăn trên nụ cười cô ấy, khắc sâu vào trong xương tuỷ…
“Yên nhi, anh yêu em. So với tưởng tượng của em, càng yêu em hơn.”
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài giữa các ngón tay, ánh mắt không nỡ xa cô ấy nửa tấc.
“Anh Thành, thật ra em luôn cảm thấy, giữa hai chúng ta, là em yêu anh nhiều hơn đó.” Đổng Lam Yên cười một cách dịu dàng, khoé môi cong lên, lộ ra vẻ xinh đẹp.
Vành mắt Lục Quang Thành ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, “Anh thừa nhận, vì vậy, anh muốn dùng nửa đời còn lại, đem hết tình yêu thương mà anh có thể cho em, đều cho em hết. Em phải nhớ rằng, bất luận em ở đâu, bất luận anh có thể ở bên cạnh em hay không, trái tim của anh, mãi mãi chỉ có một mình em mà thôi.”
Đổng Lam Yên hơi chau mày lại, “tại sao đột nhiên lại nói những lời thương cảm như vậy? Chúng ta không phải sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?”
Lục Quang Thành giả vờ cười một cách thoải mái, “Đang trong thời thế bất ổn, anh lại là một người lính, khó tránh khỏi việc chinh chiến khắp nơi. Anh chỉ sợ rằng, lỡ như, lỡ như nếu anh không có cơ hội nói cho em…”
“Sẽ không có lỡ như!”Đổng Lam Yên lập tức bịt miệng anh ấy lại, ánh mắt nghiêm túc và nhìn chăm chăm vào anh ấy, “anh Thành, anh phải nhớ kỹ lời nói của em, Anh nhất định phải vì em mà cố gắng bảo trọng, bởi vì, nếu như anh không còn ở đây nữa, thì em cũng tuyệt đối sẽ không thể sống qua ngày, sinh mạng của em, và sinh mạng của anh là buộc chung với nhau đó!”
“Yên nhi…” cổ họng Lục Quang Thành vô cùng đắng chát.
Cho dù sau đêm hôm nay, họ có cách xa nhau muôn sông nghìn núi, có câu nói này của cô ấy, thì cả đời này của anh ấy, đã không còn điều gì đáng tiếc nữa…
“Còn nữa, anh Thành, em vẫn luôn chưa kịp nói tiếng cám ơn với anh.”
Đổng Lam Yên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh ấy, nước mắt đầm đìa, “cám ơn anh trong lúc nhận định rằng em đã phản bội anh, nhưng vẫn không nỡ cho em chết, cám anh đã bất chấp tất cả cứu em ra từ trong tay của Tỉnh Điền Hạnh Chi, cám ơn anh đã giúp cha mẹ em báo thù rửa hận, giết chết tên cặn bã Bạch Thụ Phong… điều mà em cám ơn anh nhất, là tình yêu của anh. Vì vậy, nếu như anh đã nhắc đến thế cuộc bất ổn, thì em cũng muốn nói cho anh nghe điều này, bởi vì yêu anh, em tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng để cho bất cứ người nào đem ra để khống chế anh! Nếu như có một ngày em bị người Nhật bắt đi và dùng để uy hiếp anh, thì xin anh, nhất định đừng vì tình yêu nam nữ mà mắc phải hồ đồ…bởi vì…”
Nước mắt Đổng Lam Yên nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, “nhà có thể tan vỡ, nhưng đât nước thì không thể mất đi! Anh phải mãi mãi nhớ rằng, giang sơn đất nước so với em thì quan trọng hơn rất nhiều! Đối với người Nhật dù là vì bất cứ người nào bất cứ việc gì cũng không được thoả hiệp và nhường bước! Nếu không, cho dù anh có cứu được em đi chăng nữa, em cũng sẽ rất thất vọng!”
“Yên nhi… đừng nói nữa…anh hiểu, anh hiểu em…”
Lục Quang Thanh nhắm đôi mắt lại, cố gắng nuốt về những giọt nước mắt đã sắp tuôn trào của mình.
Anh ấy biết cô ấy hiền lành hiểu chuyện, nhưng lại không ngờ đến cô ấy với thân phận là một người phụ nữ mà lại có thể đại nghĩa như vậy…
Anh ấy đã từng lo lắng nếu như ngày đó sẽ xảy ra, nếu anh ấy vứt bỏ cô ấy, cô ấy nhất định sẽ oán hận anh ấy…
Giờ đây, trong lòng anh ấy càng tràn ngập tình yêu sâu đậm và mãnh liệt với cô ấy…
Chỉ hận, họ đã sinh ra vào thời điểm này, họ không thể ở một thời khắc tươi đẹp, mà yêu thương nhau…
Lục Quang Thành nhìn vào đồng hồ, bước chân ly biệt, đã ngày càng gần.
Mỗi một giây tíc tắc, giống như cây kim độc đâm vào trái tim anh ấy vậy, khiến anh ấy đau đớn không chịu được…
“Yên nhi, nhớ kỹ, em phải chăm sóc tốt cho mình, phải kiên quyết đợi anh về, đợi anh về cưới em về nhà.”
Đổng Lam Yên chỉ nghĩ rằng anh ấy đang trong lúc tình yêu dâng trào nên mới nói những lời yêu thương quấn quýt như thế này, nên không nghĩ gì thêm, và mỉm cười, “em đợi anh, kiếp này, và cả kiếp sau, em chỉ đợi một mình anh, kết đôi vợ chồng với em.”
Những ngày sau đó, trong vô số những ngày đêm khó chống đỡ của Lục Quang Thành, trong đầu của anh ấy luôn vang lên câu nói này của Đổng Lam Yên, và nụ cười kiên định mà xinh đẹp trong lúc nói câu nói này của cô ấy…
Bình luận facebook