Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
3134
Đó là thời gian ly biệt năm thứ 11, cũng là lúc chiến tranh đi vào giai đoạn gian khổ nhất.
Khi Lục Quang Thành đang bận không kịp thở hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, thì đột nhiên phát hiện ra mình đã hơn nửa năm không nhận được đôi câu vài lời của Đổng Lam Yên, tính tình liền trở nên nóng nảy bất an.
Anh ấy liền lập tức phái người đi đánh điện báo cho cô ấy, trên đó chỉ đánh một dấu chấm hỏi trơ trọi…
Sau khoảng một tháng, khi các ngón tay anh ấy đang run rẩy, mà mở bức thư của cô ấy gửi đến, và sau khi đọc kỹ từng chữ một của cô ấy viết, anh ấy như bị sét đánh vậy.
“Anh Thành, xin hãy tha thứ cho em, một người phụ nữ thân tại đất khách quê người, mỗi một ngày, đều phải chịu đựng gian khổ. Sự đầy đủ sung túc của vật chất không đủ để bù đắp vết thương lòng của sự cô quạnh đang rực cháy trong lòng. Em phải lấy chồng rồi, anh ấy là người bản địa, 11 năm nay đều rất chăm sóc cho em. Không cầu xin anh tha thứ, càng không hy vọng anh sẽ căm ghét, hy vọng chúng ta đều có thể mang tình yêu thương như lúc ban đầu ấy, để chúc phúc cho đối phương. Hy vọng anh sớm ngày đại thắng, càng hy vọng anh sớm ngày tìm được một cô gái tốt có thể luôn bên cạnh ở nửa đời còn lại. Anh Thành, bảo trọng.”
Tay của Lục Quang Thành càng run lợi hại hơn nữa, khi mới bắt đầu là sự hưng phấn, sau đó là sự phẫn nộ, đến cuối cùng là sự bi thương tuyệt vọng…
“A…”
Anh ấy như một con dã thú bị phát điên lên vậy, mà xé tan nát tờ giấy đó một cách tàn nhẫn!
Anh ấy đập nát những đồ vật trên bàn toàn bộ đều vỡ tan tành…
Nhưng trong lúc hơi thở hổn hển, anh ấy quỳ xuống đất, nhặt lại từng chữ một mà lúc nãy anh ấy đã xé vụn ấy, nghiêm túc mà xếp lại từ đầu, và dán lại với nhau…
Tốt, như vậy cũng tốt!
Yên nhi, anh không trách em!
11 năm nhớ nhung, đến cuối cùng, em có thể chấp nhận một người đàn ông khác yêu em, chăm sóc em, anh cũng mừng cho em, và cuối cùng anh cũng sẽ không còn vướng bận gì mà chuyên tâm vào chiến sự…
Nhưng, muốn anh và em đời này ly biệt đường ai nấy đi như vậy, trừ phi anh chết đi!
Đợi đến ngày chiến tranh kết thúc, chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ đi tìm em! Anh mặc kệ người đàn ông đó đã tốt với em như thế nào, anh mặc kệ em có phải thật sự đã yêu anh ta hay không, cho dù phải bắt anh quyết đấu với hắn, anh cũng sẽ giành lại em trở về bên cạnh anh…
Đổng Lam Yên, em hãy đợi đấy!
Đêm hôm đó, trong căn phòng tư lệnh đã phát ra tiếng gào thét bi thương mà đau lòng, chấn động cả doanh trại…
Và cũng trong đêm hôm đó, trong căn phòng giám sát các ca bệnh nặng của phía đại dương bên kia, giống như có sự cảm ứng tâm linh vậy, các thiết bị đang cắm trên cơ thể của Đổng Lam Yên, cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu tíc tắc…
Vào đầu năm nay cô ấy mới phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư, tuy rằng bác sĩ nói chỉ cần cắt bỏ tử cung đi, thì tỉ lệ hồi phúc của cô ấy sẽ đạt đến 70%, đồng thời tỉ lệ sống thêm 10 năm nữa cao hơn 90%. Nhưng đối với cô ấy mà nói vẫn là một sự đã kích cực kỳ lớn.
Cả ngày cô ấy đều dùng nước mắt rửa mặt, không biết làm sao để đối mặt với Lục Quang Thành.
Cô ấy đã đọc được từ những bài báo, anh ấy bây giờ là một thủ lĩnh quân sự cao nhất và là tổng chỉ huy của cả nước, thậm chí, những báo chí nước ngoài đều quả quyết rằng, một khi chiến dịch vượt mọi khó khăn gian khổ này kết thúc, anh ấy sẽ trở thành người đứng đầu nhà nước sẽ hoàn tất những công việc chưa hoàn thành xong.
Cô ấy không những cảm thấy tự hào vì anh ấy, mà còn vì số phận đã tàn nhẫn với họ, mà cảm thấy đau buồn và phẫn nộ.
Anh ấy đã đi đến với chức cao đến thế kia, mà người đứng bên cạnh anh ấy, làm sao có thể là cô ấy được, một người khiếm khuyết đến nỗi ngay cả bộ phận cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn?
Cô ấy đã không thể sinh con đẻ cái cho anh ấy nữa, thậm chí, sự giảm sút của tuổi thọ sinh mạng và sự nguy hiểm của căn bệnh ung thư luôn thay đổi đột ngột của cô ấy, cũng sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy…
Cho dù anh ấy không chê cô ấy đi chăng nữa, nhưng cô ấy yêu anh ấy đến như vậy, thì cô ấy làm sao có thể nhẫn tâm để anh ấy vừa phải lao lực với quốc gia đại sự, vừa phải phân tâm lo lắng cho cô ấy?
Anh Thành , anh và em, đến cuối cùng cũng là có duyên không phận…
Cám ơn anh đã yêu em suốt nữa đời người, vậy thì, nửa đời còn lại, xin anh hãy yêu người khác…
Đó là thời gian ly biệt năm thứ 11, cũng là lúc chiến tranh đi vào giai đoạn gian khổ nhất.
Khi Lục Quang Thành đang bận không kịp thở hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, thì đột nhiên phát hiện ra mình đã hơn nửa năm không nhận được đôi câu vài lời của Đổng Lam Yên, tính tình liền trở nên nóng nảy bất an.
Anh ấy liền lập tức phái người đi đánh điện báo cho cô ấy, trên đó chỉ đánh một dấu chấm hỏi trơ trọi…
Sau khoảng một tháng, khi các ngón tay anh ấy đang run rẩy, mà mở bức thư của cô ấy gửi đến, và sau khi đọc kỹ từng chữ một của cô ấy viết, anh ấy như bị sét đánh vậy.
“Anh Thành, xin hãy tha thứ cho em, một người phụ nữ thân tại đất khách quê người, mỗi một ngày, đều phải chịu đựng gian khổ. Sự đầy đủ sung túc của vật chất không đủ để bù đắp vết thương lòng của sự cô quạnh đang rực cháy trong lòng. Em phải lấy chồng rồi, anh ấy là người bản địa, 11 năm nay đều rất chăm sóc cho em. Không cầu xin anh tha thứ, càng không hy vọng anh sẽ căm ghét, hy vọng chúng ta đều có thể mang tình yêu thương như lúc ban đầu ấy, để chúc phúc cho đối phương. Hy vọng anh sớm ngày đại thắng, càng hy vọng anh sớm ngày tìm được một cô gái tốt có thể luôn bên cạnh ở nửa đời còn lại. Anh Thành, bảo trọng.”
Tay của Lục Quang Thành càng run lợi hại hơn nữa, khi mới bắt đầu là sự hưng phấn, sau đó là sự phẫn nộ, đến cuối cùng là sự bi thương tuyệt vọng…
“A…”
Anh ấy như một con dã thú bị phát điên lên vậy, mà xé tan nát tờ giấy đó một cách tàn nhẫn!
Anh ấy đập nát những đồ vật trên bàn toàn bộ đều vỡ tan tành…
Nhưng trong lúc hơi thở hổn hển, anh ấy quỳ xuống đất, nhặt lại từng chữ một mà lúc nãy anh ấy đã xé vụn ấy, nghiêm túc mà xếp lại từ đầu, và dán lại với nhau…
Tốt, như vậy cũng tốt!
Yên nhi, anh không trách em!
11 năm nhớ nhung, đến cuối cùng, em có thể chấp nhận một người đàn ông khác yêu em, chăm sóc em, anh cũng mừng cho em, và cuối cùng anh cũng sẽ không còn vướng bận gì mà chuyên tâm vào chiến sự…
Nhưng, muốn anh và em đời này ly biệt đường ai nấy đi như vậy, trừ phi anh chết đi!
Đợi đến ngày chiến tranh kết thúc, chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ đi tìm em! Anh mặc kệ người đàn ông đó đã tốt với em như thế nào, anh mặc kệ em có phải thật sự đã yêu anh ta hay không, cho dù phải bắt anh quyết đấu với hắn, anh cũng sẽ giành lại em trở về bên cạnh anh…
Đổng Lam Yên, em hãy đợi đấy!
Đêm hôm đó, trong căn phòng tư lệnh đã phát ra tiếng gào thét bi thương mà đau lòng, chấn động cả doanh trại…
Và cũng trong đêm hôm đó, trong căn phòng giám sát các ca bệnh nặng của phía đại dương bên kia, giống như có sự cảm ứng tâm linh vậy, các thiết bị đang cắm trên cơ thể của Đổng Lam Yên, cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu tíc tắc…
Vào đầu năm nay cô ấy mới phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư, tuy rằng bác sĩ nói chỉ cần cắt bỏ tử cung đi, thì tỉ lệ hồi phúc của cô ấy sẽ đạt đến 70%, đồng thời tỉ lệ sống thêm 10 năm nữa cao hơn 90%. Nhưng đối với cô ấy mà nói vẫn là một sự đã kích cực kỳ lớn.
Cả ngày cô ấy đều dùng nước mắt rửa mặt, không biết làm sao để đối mặt với Lục Quang Thành.
Cô ấy đã đọc được từ những bài báo, anh ấy bây giờ là một thủ lĩnh quân sự cao nhất và là tổng chỉ huy của cả nước, thậm chí, những báo chí nước ngoài đều quả quyết rằng, một khi chiến dịch vượt mọi khó khăn gian khổ này kết thúc, anh ấy sẽ trở thành người đứng đầu nhà nước sẽ hoàn tất những công việc chưa hoàn thành xong.
Cô ấy không những cảm thấy tự hào vì anh ấy, mà còn vì số phận đã tàn nhẫn với họ, mà cảm thấy đau buồn và phẫn nộ.
Anh ấy đã đi đến với chức cao đến thế kia, mà người đứng bên cạnh anh ấy, làm sao có thể là cô ấy được, một người khiếm khuyết đến nỗi ngay cả bộ phận cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn?
Cô ấy đã không thể sinh con đẻ cái cho anh ấy nữa, thậm chí, sự giảm sút của tuổi thọ sinh mạng và sự nguy hiểm của căn bệnh ung thư luôn thay đổi đột ngột của cô ấy, cũng sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy…
Cho dù anh ấy không chê cô ấy đi chăng nữa, nhưng cô ấy yêu anh ấy đến như vậy, thì cô ấy làm sao có thể nhẫn tâm để anh ấy vừa phải lao lực với quốc gia đại sự, vừa phải phân tâm lo lắng cho cô ấy?
Anh Thành , anh và em, đến cuối cùng cũng là có duyên không phận…
Cám ơn anh đã yêu em suốt nữa đời người, vậy thì, nửa đời còn lại, xin anh hãy yêu người khác…
Bình luận facebook