Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
3112
Hoá ra dưới sự uy hiếp của Bạch Nhã Hân, chén thuốc mà bác sĩ Từ đã bào chế cho Đổng Lam Yên uống, sẽ khiến cho cô ấy nhanh chóng sốt cao hơn, và trong vòng vài ngày cơ quan nội tạng cô ấy sẽ bị suy kiệt mà chết, nên đã khiến cho những bác sĩ người Tây đó không tìm ra cách chữa trị chứng sốt cao của cô ấy…
Chính câu nói của Lục Quang Thành, khiến cho bác sĩ Từ đang kinh hoàng khiếp sợ ấy giật bắn mình.
Nếu như không giết Đổng Lam Yên, Bạch Nhã Hân sẽ bắt ông ấy phải chết…
Nhưng nếu như Đổng Lam Yên thật sự chết rồi, thì Lục Quang Thành sẽ giết chết ông ấy…
Thế nào cũng phải chết, thà rằng ông ấy cầu xin Thiếu Soái tha thứ, may ra vẫn còn một cơ hội sống sót…
Biết được Bạch Nhã Hân đã độc ác với Đổng Lam Yên như vậy, Lục Quang Thành căm phẫn mà một chân đá văng bác sĩ Từ ra xa.
Bỗng nhiên, trong đầu anh ấy lại xuất hiện cái thai nhi mà Đổng Lam Yên đã mang…
Anh ấy dùng sức xách cổ áo ông ấy lên một cách mạnh mẽ!
“Đứa con đó, rốt cuộc đã được bao nhiêu tháng rồi? Cái gọi là chưa được một tháng đó, có phải cũng là ngươi và Bạch Nhã Hân đã thông đồng nhau, để gạt tôi phải không?”
Vẻ mặt hung tợn của Lục Quang Thành khiến cho bác sĩ Từ sợ đến gần sắp đái ra quần…
Cái thai nhi đó đã sắp được hai tháng rồi!
Nhưng nếu bây giờ ông ấy nói sự thật ra, Lục Quang Thành vì bị ông ấy gạt nên đã chính tay giết chết cốt nhục của mình, anh ấy nhất định sẽ nổi điên lên mà giết hết cả nhà ông ấy!
Mục đích của ông ấy là muốn tiếp tục sống, muốn thoát khỏi sự khống chế và uy hiếp của Bạch Nhã Hân, chứ không phải dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé của mình đi chết…suy cho cùng người mà ông ấy hại chết không phải ai khác, đó chính là đứa con ruột của Lục Quang Thành!
“Thiếu Soái minh giám, dù cho lão phu có cái gan bằng trời, cũng tuyệt đối không dám lừa dối những chuyện này… lão phu cả đời hành y, cứu người vô số, nếu như có làm ra những chuyện không tính người như vậy, lão phu sẽ chết không toàn thây! Lần này cũng chính vì lão phu không nỡ xuống tay giết hại Đổng cô nương, mới nói thật với Thiếu Soái…xin Thiếu Soái niệm tình lão phu đã cứu Đổng cô nương một mạng, mà hãy lượng thứ cho lão phu không còn cách nào khác dưới sự uy hiếp của phu nhân…”
Lục Quang Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông ấy, dò xét độ tin cậy của ông ấy, sau đó ông ấy tiếp tục than khóc tung hoành, “nửa đời trước của lão phu, đã toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực vì Đại Soái và tam phu nhân, nửa đời sau, lại dốc hết sức vì Thiếu Soái… xin Thiếu Soái đừng nghi ngờ tấm lòng trung thành của lão phu…”
Mẹ của Lục Quang Thành, là vợ bé thứ ba của cha anh ấy, nên được tôn xưng là tam phu nhân.
Khi nghe ông ấy nhắc đến mẹ mình, tay của Lục Quang Thành mới chịu buông xuống.
Mẹ của Lục Quang Thành trước khi sinh anh ấy, đã bị sẩy thai nhiều lần, sức khoẻ cực kỳ yếu đuối, chính nhờ bác sĩ Từ đã hết lòng chăm sóc, nên đã kéo dài được tuổi thọ của bà ấy thêm mười mấy năm…vì vậy trước giờ anh ấy đều rất tin tưởng và tôn kính bác sĩ Từ.
Nhưng khi nghe ông ấy lại một lần nữa xác nhận rằng đứa con mà Đổng Lam Yên mang, đích thực không phải của anh ấy, thì trái tim anh ấy, đau đớn như bị trăm ngàn nhát dao băm nát vậy.
Khi tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng vì anh ấy không còn cách nào gạt bỏ tình yêu sâu nặng đối với cô ấy, và không thể dung thứ cho sự phản bội chí mạng mà cô ấy đã mang đến cho anh ấy, vậy mà anh ấy chỉ còn có thể ép bản thân mình, lựa chọn quên đi…
Bởi vì, không có gì, quan trọng hơn, sinh mạng cô ấy cả…
Tay của anh ấy, từ từ buông cổ áo ông ấy ra, giọng nói trở nên yếu ớt.
“Hãy cứu sống cô ấy! Chỉ cần ông có thể cứu sống cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cả nhà ông được an toàn, và sẽ không nhắc lại chuyện cũ.”
Bác sĩ Từ nghe vậy liền ra sức liên tục khấu đầu lạy tạ anh ấy, nước mắt giàn giụa, “cám ơn… xin cám ơn sự đại ân đại đức của Thiếu Soái… cuộc đời còn lại của lão phu, có chết muôn lần cũng không từ.”
Có lẽ là do thành ý của Lục Quang Thành đã cảm động được ông trời, nên cơn sốt của Đổng Lam Yên qua ngày hôm sau lúc trời gần tối đã dần dần hạ xuống, dưới sự cố gắng của bác sĩ Từ và những bác sĩ người Tây khác, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Trong lúc cô ấy hôn mê, mỗi tối Lục Quang Thành đều không ngủ không nghỉ để chăm sóc cô ấy, đến khi biết được tin cô ấy đã tỉnh lại, thì anh ấy không còn xuất hiện nữa, đồng thời nghiêm khắc cảnh cáo mọi người, cấm không được tiết lộ ra nửa tiếng việc anh ấy ở bên cô ấy trong lúc cô ấy hôn mê.
Vì vậy sau khi Đổng Lam Yên tỉnh lại, cô ấy nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc ấy, nhưng cả ngày lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả, hơn nữa cô ấy nhớ lại việc Bạch Nhã Hân nghe theo lệnh của Lục Quang Thành đã làm ra những chuyện tàn nhẫn với cô ấy, trái tim yêu anh ấy không hề thay đổi ấy, cuối cùng, đã dần dần nguội lạnh.
Trái tim như tro nguội của cô ấy, đã không muốn tiếp tục hao hơi tốn sức mà suy đoán, tại sao Lục Quang Thành đã tuyệt tình đuổi cô ấy ra khỏi phủ rồi sau đó lại giam cầm cô ấy, cô ấy chỉ muốn yên tĩnh sống những ngày còn lại mà không có sự tranh chấp gì cả.
Nào ngờ số phận vốn không định buông tha cô ấy…
Bạch Nhã Hân có thai rồi.
Cũng trong thời gian đó, trong lúc mọi người trong phủ không kiêng nể gì mà chúc mừng Thiếu Soái phu nhân đã mang trong mình đứa con nối dõi, thì cô ấy phát hiện, cô ấy cũng đã có thai rồi…
Hoá ra dưới sự uy hiếp của Bạch Nhã Hân, chén thuốc mà bác sĩ Từ đã bào chế cho Đổng Lam Yên uống, sẽ khiến cho cô ấy nhanh chóng sốt cao hơn, và trong vòng vài ngày cơ quan nội tạng cô ấy sẽ bị suy kiệt mà chết, nên đã khiến cho những bác sĩ người Tây đó không tìm ra cách chữa trị chứng sốt cao của cô ấy…
Chính câu nói của Lục Quang Thành, khiến cho bác sĩ Từ đang kinh hoàng khiếp sợ ấy giật bắn mình.
Nếu như không giết Đổng Lam Yên, Bạch Nhã Hân sẽ bắt ông ấy phải chết…
Nhưng nếu như Đổng Lam Yên thật sự chết rồi, thì Lục Quang Thành sẽ giết chết ông ấy…
Thế nào cũng phải chết, thà rằng ông ấy cầu xin Thiếu Soái tha thứ, may ra vẫn còn một cơ hội sống sót…
Biết được Bạch Nhã Hân đã độc ác với Đổng Lam Yên như vậy, Lục Quang Thành căm phẫn mà một chân đá văng bác sĩ Từ ra xa.
Bỗng nhiên, trong đầu anh ấy lại xuất hiện cái thai nhi mà Đổng Lam Yên đã mang…
Anh ấy dùng sức xách cổ áo ông ấy lên một cách mạnh mẽ!
“Đứa con đó, rốt cuộc đã được bao nhiêu tháng rồi? Cái gọi là chưa được một tháng đó, có phải cũng là ngươi và Bạch Nhã Hân đã thông đồng nhau, để gạt tôi phải không?”
Vẻ mặt hung tợn của Lục Quang Thành khiến cho bác sĩ Từ sợ đến gần sắp đái ra quần…
Cái thai nhi đó đã sắp được hai tháng rồi!
Nhưng nếu bây giờ ông ấy nói sự thật ra, Lục Quang Thành vì bị ông ấy gạt nên đã chính tay giết chết cốt nhục của mình, anh ấy nhất định sẽ nổi điên lên mà giết hết cả nhà ông ấy!
Mục đích của ông ấy là muốn tiếp tục sống, muốn thoát khỏi sự khống chế và uy hiếp của Bạch Nhã Hân, chứ không phải dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé của mình đi chết…suy cho cùng người mà ông ấy hại chết không phải ai khác, đó chính là đứa con ruột của Lục Quang Thành!
“Thiếu Soái minh giám, dù cho lão phu có cái gan bằng trời, cũng tuyệt đối không dám lừa dối những chuyện này… lão phu cả đời hành y, cứu người vô số, nếu như có làm ra những chuyện không tính người như vậy, lão phu sẽ chết không toàn thây! Lần này cũng chính vì lão phu không nỡ xuống tay giết hại Đổng cô nương, mới nói thật với Thiếu Soái…xin Thiếu Soái niệm tình lão phu đã cứu Đổng cô nương một mạng, mà hãy lượng thứ cho lão phu không còn cách nào khác dưới sự uy hiếp của phu nhân…”
Lục Quang Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông ấy, dò xét độ tin cậy của ông ấy, sau đó ông ấy tiếp tục than khóc tung hoành, “nửa đời trước của lão phu, đã toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực vì Đại Soái và tam phu nhân, nửa đời sau, lại dốc hết sức vì Thiếu Soái… xin Thiếu Soái đừng nghi ngờ tấm lòng trung thành của lão phu…”
Mẹ của Lục Quang Thành, là vợ bé thứ ba của cha anh ấy, nên được tôn xưng là tam phu nhân.
Khi nghe ông ấy nhắc đến mẹ mình, tay của Lục Quang Thành mới chịu buông xuống.
Mẹ của Lục Quang Thành trước khi sinh anh ấy, đã bị sẩy thai nhiều lần, sức khoẻ cực kỳ yếu đuối, chính nhờ bác sĩ Từ đã hết lòng chăm sóc, nên đã kéo dài được tuổi thọ của bà ấy thêm mười mấy năm…vì vậy trước giờ anh ấy đều rất tin tưởng và tôn kính bác sĩ Từ.
Nhưng khi nghe ông ấy lại một lần nữa xác nhận rằng đứa con mà Đổng Lam Yên mang, đích thực không phải của anh ấy, thì trái tim anh ấy, đau đớn như bị trăm ngàn nhát dao băm nát vậy.
Khi tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng vì anh ấy không còn cách nào gạt bỏ tình yêu sâu nặng đối với cô ấy, và không thể dung thứ cho sự phản bội chí mạng mà cô ấy đã mang đến cho anh ấy, vậy mà anh ấy chỉ còn có thể ép bản thân mình, lựa chọn quên đi…
Bởi vì, không có gì, quan trọng hơn, sinh mạng cô ấy cả…
Tay của anh ấy, từ từ buông cổ áo ông ấy ra, giọng nói trở nên yếu ớt.
“Hãy cứu sống cô ấy! Chỉ cần ông có thể cứu sống cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cả nhà ông được an toàn, và sẽ không nhắc lại chuyện cũ.”
Bác sĩ Từ nghe vậy liền ra sức liên tục khấu đầu lạy tạ anh ấy, nước mắt giàn giụa, “cám ơn… xin cám ơn sự đại ân đại đức của Thiếu Soái… cuộc đời còn lại của lão phu, có chết muôn lần cũng không từ.”
Có lẽ là do thành ý của Lục Quang Thành đã cảm động được ông trời, nên cơn sốt của Đổng Lam Yên qua ngày hôm sau lúc trời gần tối đã dần dần hạ xuống, dưới sự cố gắng của bác sĩ Từ và những bác sĩ người Tây khác, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Trong lúc cô ấy hôn mê, mỗi tối Lục Quang Thành đều không ngủ không nghỉ để chăm sóc cô ấy, đến khi biết được tin cô ấy đã tỉnh lại, thì anh ấy không còn xuất hiện nữa, đồng thời nghiêm khắc cảnh cáo mọi người, cấm không được tiết lộ ra nửa tiếng việc anh ấy ở bên cô ấy trong lúc cô ấy hôn mê.
Vì vậy sau khi Đổng Lam Yên tỉnh lại, cô ấy nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc ấy, nhưng cả ngày lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả, hơn nữa cô ấy nhớ lại việc Bạch Nhã Hân nghe theo lệnh của Lục Quang Thành đã làm ra những chuyện tàn nhẫn với cô ấy, trái tim yêu anh ấy không hề thay đổi ấy, cuối cùng, đã dần dần nguội lạnh.
Trái tim như tro nguội của cô ấy, đã không muốn tiếp tục hao hơi tốn sức mà suy đoán, tại sao Lục Quang Thành đã tuyệt tình đuổi cô ấy ra khỏi phủ rồi sau đó lại giam cầm cô ấy, cô ấy chỉ muốn yên tĩnh sống những ngày còn lại mà không có sự tranh chấp gì cả.
Nào ngờ số phận vốn không định buông tha cô ấy…
Bạch Nhã Hân có thai rồi.
Cũng trong thời gian đó, trong lúc mọi người trong phủ không kiêng nể gì mà chúc mừng Thiếu Soái phu nhân đã mang trong mình đứa con nối dõi, thì cô ấy phát hiện, cô ấy cũng đã có thai rồi…