Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
728
Lục Hạ từng bậc đi xuống thang lầu.
Phần đầu của dì Thủy đụng vào góc nhọn của đầu bậc thang, máu tươi như nước chảy nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà màu trắng.
Đứa bé trong lồng bà ấy đột nhiên cũng dừng khóc rồi, đã té chết rồi sao? !
Lục Hạ ngồi xổm người xuống đẩy tay của bà ấy ra, người phụ nữ này lại vẫn còn gắt gao ôm đứa bé, một đôi mắt nhuộm máu đột nhiên mở lên: "Cô cái con ma quỷ này, cô cũng không nằm thấy ác mộng sao? ! Tôi thành mà rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cô!"
Lục Hạ hai tay run rẩy một cái. Bà già hồ đồ ngu xuẩn không linh thông này!
"Vậy bà liền nhanh đi chết đi!"
Lục Hạ giơ con dao trong tay lên, cửa chính lại trong lúc này bị người mạnh đẩy ra ——
Tiêu Sở Bắc... ?
Lục Hạ với tốc độ nhanh nhất vứt đi con dao trong tay, cô té nhào vào cơ thể của dì Thủy khóc to tiếng lên: "Sở Bắc, Sở Bắc! Anh mau xem dì Thủy, bà ấy từ trên thang lầu ngã xuống, em không thể giữ được bà ấy, làm sao bây giờ... bà ấy ra rất nhiều máu... bây giờ nên làm sao?"
Lục Hạ một bên kêu khóc, một bên âm thầm bóp cổ của dì Thủy không cho bà ấy nói chuyện.
Dì Thủy thật sự là bị thương quá nặng, thở không nên hơi liền ngất đi...
Toàn cảnh máu tươi nhuộm đỏ mắt của Tiêu Sở Bắc, anh bước nhanh xông lại, vừa muốn ẫm dì Thủy lên liền nhìn thấy lồng ngực của bà đang ôm Nam Nam, anh bế Nam Nam lên trước, trợ lý Lâm đi theo sau lưng liền theo ẫm dì Thủy lên, "Đi bệnh viện, lập tức đi bệnh viện!"
——
Qua cấp cứu, Nam Nam như kỳ tích chỉ bị thương nhẹ.
Còn dì Thủy tuy nhặt lại được một mạng, nhưng là vì não xuất huyết, lâm vào trong tình trạng hôn mê.
Bác sĩ nói tình trạng không khá lạc quan, không phải là không có khá năng thức tỉnh, chỉ là hy vọng cực kỳ nhỏ bé.
Rất có thể cứ như vậy mà cả đời nằm ở trên giường bệnh...
Tiêu Sở Bắc đứng ở ngoài phòng bệnh gia hộ, nhìn dì Thủy đã trở thành người sống thực vật, tại sao một khi anh không ở nhà liền sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như vậy? !
Anh truy vấn Lục Hạ dì Thủy tại sao lại từ trên thang lầu té xuống.
Cô không ngừng khóc, như bị dọa tới không nhẹ, "Em mơ mơ màng màng bị tiếng khóc của Nam Nam làm tỉnh, em đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy dì Thủy ôm đứa bé đi xuống lầu, em nghĩ bà ấy hẳn là đi cho Nam Nam pha sữa bột... em hỏi bà ấy có muốn em giúp không, bà ấy không cho, bản thân đi rất gấp, không có chú ý tới bậc thang ở dưới chân trượt xuống, em tiến lên muốn nắm lấy bà ấy, nhưng mà... xin lỗi... em không thể nắm được bà ấy lại... xin lỗi... Sở Bắc... em lẽ ra phải chạy nhanh hơn chút nữa... như vậy dì Thủy sẽ không trở thành bộ dạng như vậy rồi..."
Lục Hạ một bên khóc một bên nghẹn ngào.
Mặc cho ai nhìn vào đều không nghi ngờ cô mới là hung thủ giết người.
Tiêu Sở Bắc một hồi lâu cũng không nói gì, chờ tới Lục Hạ chậm rãi nhấc cặp mặt bị khóc đến đỏ lên, anh nhìn vào cô: "Dì Thủy ở trên đường nhắc lấy tên của cô suốt..."
Lục Hạ chột dạ đến nổi ánh mắt lay động.
"Dì Thủy nhất định rất hận em không thể nắm lấy bà ấy, xin lỗi... dì Thủy... nếu như bà cho tôi giúp bà, bà cũng không té xuống lầu..."
Lục Hạ bụm mặt khóc lớn, con mắt trốn ở trong lòng bàn tay lại hung ác tới sợ người.
Chuyện gì vậy? !
Cô rõ ràng suốt đường ở trên xe, cô không hề nghe thấy Lý Thu Thủy nói ra một lời nào, chẳng lẽ là cô quá mức hồi hộp, không nghe thấy cái bà già kia đối với Tiêu Sở Bắc nói ra sự tình chân tướng? !
Sự thật, dì Thủy đã sớm hôn mê ở trên xe rồi, bà ấy một chữ cũng không nói qua...
Tiêu Sở Bắc nhìn Lục Hạ, trong nháy mắt, rất nhanh từ trong hoảng hốt lo sợ khôi phục lại sắc tố bình tĩnh.
Cô rõ ràng trông nhìn chột dạ như thế, rồi lại khóc đến chân thật như vậy ——
Tiêu Sở Bắc giật mình cảm thấy người phụ nữ này cho tới bây giờ cũng không phải Lục Hạ kia mà anh quen biết.
Cô ấy như khoác một lớp da người giả nhân giả nghĩa, mà phía dưới của lớp da người có phải là một con ma quỷ táng tâm bệnh hoạn không.
Lục Hạ từng bậc đi xuống thang lầu.
Phần đầu của dì Thủy đụng vào góc nhọn của đầu bậc thang, máu tươi như nước chảy nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà màu trắng.
Đứa bé trong lồng bà ấy đột nhiên cũng dừng khóc rồi, đã té chết rồi sao? !
Lục Hạ ngồi xổm người xuống đẩy tay của bà ấy ra, người phụ nữ này lại vẫn còn gắt gao ôm đứa bé, một đôi mắt nhuộm máu đột nhiên mở lên: "Cô cái con ma quỷ này, cô cũng không nằm thấy ác mộng sao? ! Tôi thành mà rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cô!"
Lục Hạ hai tay run rẩy một cái. Bà già hồ đồ ngu xuẩn không linh thông này!
"Vậy bà liền nhanh đi chết đi!"
Lục Hạ giơ con dao trong tay lên, cửa chính lại trong lúc này bị người mạnh đẩy ra ——
Tiêu Sở Bắc... ?
Lục Hạ với tốc độ nhanh nhất vứt đi con dao trong tay, cô té nhào vào cơ thể của dì Thủy khóc to tiếng lên: "Sở Bắc, Sở Bắc! Anh mau xem dì Thủy, bà ấy từ trên thang lầu ngã xuống, em không thể giữ được bà ấy, làm sao bây giờ... bà ấy ra rất nhiều máu... bây giờ nên làm sao?"
Lục Hạ một bên kêu khóc, một bên âm thầm bóp cổ của dì Thủy không cho bà ấy nói chuyện.
Dì Thủy thật sự là bị thương quá nặng, thở không nên hơi liền ngất đi...
Toàn cảnh máu tươi nhuộm đỏ mắt của Tiêu Sở Bắc, anh bước nhanh xông lại, vừa muốn ẫm dì Thủy lên liền nhìn thấy lồng ngực của bà đang ôm Nam Nam, anh bế Nam Nam lên trước, trợ lý Lâm đi theo sau lưng liền theo ẫm dì Thủy lên, "Đi bệnh viện, lập tức đi bệnh viện!"
——
Qua cấp cứu, Nam Nam như kỳ tích chỉ bị thương nhẹ.
Còn dì Thủy tuy nhặt lại được một mạng, nhưng là vì não xuất huyết, lâm vào trong tình trạng hôn mê.
Bác sĩ nói tình trạng không khá lạc quan, không phải là không có khá năng thức tỉnh, chỉ là hy vọng cực kỳ nhỏ bé.
Rất có thể cứ như vậy mà cả đời nằm ở trên giường bệnh...
Tiêu Sở Bắc đứng ở ngoài phòng bệnh gia hộ, nhìn dì Thủy đã trở thành người sống thực vật, tại sao một khi anh không ở nhà liền sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như vậy? !
Anh truy vấn Lục Hạ dì Thủy tại sao lại từ trên thang lầu té xuống.
Cô không ngừng khóc, như bị dọa tới không nhẹ, "Em mơ mơ màng màng bị tiếng khóc của Nam Nam làm tỉnh, em đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy dì Thủy ôm đứa bé đi xuống lầu, em nghĩ bà ấy hẳn là đi cho Nam Nam pha sữa bột... em hỏi bà ấy có muốn em giúp không, bà ấy không cho, bản thân đi rất gấp, không có chú ý tới bậc thang ở dưới chân trượt xuống, em tiến lên muốn nắm lấy bà ấy, nhưng mà... xin lỗi... em không thể nắm được bà ấy lại... xin lỗi... Sở Bắc... em lẽ ra phải chạy nhanh hơn chút nữa... như vậy dì Thủy sẽ không trở thành bộ dạng như vậy rồi..."
Lục Hạ một bên khóc một bên nghẹn ngào.
Mặc cho ai nhìn vào đều không nghi ngờ cô mới là hung thủ giết người.
Tiêu Sở Bắc một hồi lâu cũng không nói gì, chờ tới Lục Hạ chậm rãi nhấc cặp mặt bị khóc đến đỏ lên, anh nhìn vào cô: "Dì Thủy ở trên đường nhắc lấy tên của cô suốt..."
Lục Hạ chột dạ đến nổi ánh mắt lay động.
"Dì Thủy nhất định rất hận em không thể nắm lấy bà ấy, xin lỗi... dì Thủy... nếu như bà cho tôi giúp bà, bà cũng không té xuống lầu..."
Lục Hạ bụm mặt khóc lớn, con mắt trốn ở trong lòng bàn tay lại hung ác tới sợ người.
Chuyện gì vậy? !
Cô rõ ràng suốt đường ở trên xe, cô không hề nghe thấy Lý Thu Thủy nói ra một lời nào, chẳng lẽ là cô quá mức hồi hộp, không nghe thấy cái bà già kia đối với Tiêu Sở Bắc nói ra sự tình chân tướng? !
Sự thật, dì Thủy đã sớm hôn mê ở trên xe rồi, bà ấy một chữ cũng không nói qua...
Tiêu Sở Bắc nhìn Lục Hạ, trong nháy mắt, rất nhanh từ trong hoảng hốt lo sợ khôi phục lại sắc tố bình tĩnh.
Cô rõ ràng trông nhìn chột dạ như thế, rồi lại khóc đến chân thật như vậy ——
Tiêu Sở Bắc giật mình cảm thấy người phụ nữ này cho tới bây giờ cũng không phải Lục Hạ kia mà anh quen biết.
Cô ấy như khoác một lớp da người giả nhân giả nghĩa, mà phía dưới của lớp da người có phải là một con ma quỷ táng tâm bệnh hoạn không.
Bình luận facebook