Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
3614
Lúc Lệ Hàn Quân chạy đến thì chỉ còn lại một biển lửa, chiếc xe kia đã bị đốt thành một vùng đỏ rực.
Trong biển lửa đó, một thân ảnh mơ hồ đang lao xuống vực núi!
Trái tim Lệ Hàn Quân như thắt lại, điên cuồng lao đến…
“Hứa Vy Lương…”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, lồng ngực như phát lên một tiếng gầm tan nát cõi lòng, hắn muốn bắt lấy Hứa Vy Lương, nhưng trong lòng bàn tay của hắn chỉ là hư không, không bắt được gì hết.
Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Hứa Vy Lương và tiểu Bảo như con diều đứt dây lao xuống phía xa bên dưới.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, cuối cùng, Hứa Vy Lương cũng tóm được tiểu Bảo, cô ôm chặt nó vào lòng, bên tai đều là tiếng gió gào thét thổi qua, vô cùng nguy hiểm…
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên bên tai, cô nghe thấy tiếng xương gãy vụn.
Một vùng hoa cỏ màu máu.
Cô phun ra một ngụm máu tươi.
Thời gian như ngừng lại, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, cô ngã trong vũng máu, giọng nói ồm ồm, mỗi chữ thốt ra như bị kẹt lại trong họng, cô nhẹ nhàng vỗ tiểu Bảo nằm trong lòng.
“Tiểu Bảo đừng sợ, mẹ đây rồi, mẹ sẽ ở bên con…”
“Con yêu, con ngủ đi, đôi tay mẹ… nhẹ nhàng đung đưa, đêm khuya yên tĩnh… mẹ sẽ cùng con đối mặt với đêm tối…”
Tiểu Bảo rất ngoan, rất nghe lời, nó không khóc, cũng không quấy. Hứa Vy Lương nhẫn nhịn cơn đau, run rẩy cúi nhìn vào lòng mình, không biết tiểu Bảo đã nhắm mắt từ khi nào.
Bộ dạng như đang ngủ say giấc nồng.
Giọng của Hứa Vy Lương như càng trầm thêm, đôi mắt đỏ dần biến thành màu máu, cô nhìn tiểu Bảo mãi, miệng lại hát một khúc ca: “Nhìn gương mặt ngây thơ của con, thế giới này như một công viên, trong lòng mẹ, con ngủ say giấc…”
Nó vừa mới đến thế giới này, còn chưa có tên, còn chưa được ngắm nhìn cảnh đẹp bên đường, đến một tiếng mẹ cũng chưa…
Tại sao, những người kia lại tàn nhẫn như vậy!
Cô cứ ngân nga hát, mùi máu tanh nồng từ lồng ngực dâng lên cổ họng, cô nuốt xuống, lau cánh môi đang run rẩy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu Bảo. Tiểu Bảo, mẹ sẽ không để con xuống hoàng tuyền một mình đâu.
Con yên tâm, mẹ sẽ xuống với con, nhanh thôi…
Phía trên vực núi, mấy tên côn đồ không ngờ Hứa Vy Lương lại nhảy xuống dưới. Chúng vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh, giết một đứa trẻ là giết, giết hai mạng người cũng là giết !
Vừa hay có thể lấy nó làm cớ moi thêm tiền từ con đàn bà lẳng lơ Hứa Uyển kia.
Dưới ánh nắng, tay chân của Lệ Hàn Quân như mất rất nhiều máu, lạnh buốt, hắn tìm được một con đường nhỏ quanh đó, không màng đến hình tượng, trượt xuống bên dưới.
Sau khi hắn xuống đến đáy vực, bước chân mềm nhũn, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bởi vì hắn nhìn thấy Hứa Vy Lương đang đung đưa như chiếc lá bay trong gió, ôm chặt đứa bé trong lòng, nằm trên vũng máu. Cảnh tượng kinh khủng đến nỗi khiến não hắn như bị kẹt lại…
Hắn chưa từng muốn cô chết.
Kể cả lần đó, hắn kêu bác sỹ mổ bụng lấy con, nhưng hắn không muốn cô chết, chỉ muốn cô chịu đau đớn một chút mà thôi…
“Hứa… Hứa Vy Lương…” Hắn đi đến, ôm cô lên, miệng mấp máy, đến bản thân hắn cũng không nhớ mình đã nói gì, sau đó sợ giọng nói của mình sẽ làm ồn đến cô, hắn nói: “Cô gắng gượng thêm một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện…”
“… Đem tôi, tôi chôn… chôn… cùng tiểu Bảo…” Hứa Vy Lương cảm thấy rất mệt, nhưng nhìn thấy ở nơi xa xa, tiểu Bảo đang vẫy tay gọi cô.
Nó cười rất tươi, đưa đôi tay trắng mũm mĩm về phía cô, gọi cô một cách ấm áp: “Mẹ ơi.”
Lệ Hàn Quân ôm cô lên, bước từng bước quay về.
Máu của cô trộn lẫn với máu của tiểu Bảo, thấm đầy lên áo sơ mi của hắn.
Tí tách tí tách, rơi trên mặt đất.
Nở ra từng đóa hoa máu.
Hắn nói: “Hứa Vy Lương, cô không thể chết!”
“Tôi sẽ tìm bác sỹ tốt, cô sẽ không sao đâu, tiểu Bảo cũng không sao đâu…”
“Cô nói cô sẽ bám lấy tôi suốt cả đời này, cô mạnh mẽ, kiên cường như vậy, sao có thể nhận thua chứ?”
“Chúng ta chưa ly hôn, không phải cô muốn cao chạy xa bay với Dung Thành sao? Nếu cô nhắm mắt, cô sẽ không thể ở bên hắn nữa rồi, Hứa Vy Lương, Hứa Vy Lương, Hứa Vy Lương…”
Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ còn hiện lên ba chữ Hứa Vy Lương.
“…”
Nhưng người nằm trong lòng hắn không hề đáp lại.
Hắn cúi đầu nhìn, mới thấy Hứa Vy Lương đã nhắm mắt từ bao giờ, hắn sợ đến nỗi tim như sắp bay ra khỏi lồng ngực, đưa tay bắt mạch của cô, yếu ớt như sắp ngừng đập.
Hắn ôm lấy cô, chạy như điên…
Lúc Lệ Hàn Quân chạy đến thì chỉ còn lại một biển lửa, chiếc xe kia đã bị đốt thành một vùng đỏ rực.
Trong biển lửa đó, một thân ảnh mơ hồ đang lao xuống vực núi!
Trái tim Lệ Hàn Quân như thắt lại, điên cuồng lao đến…
“Hứa Vy Lương…”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, lồng ngực như phát lên một tiếng gầm tan nát cõi lòng, hắn muốn bắt lấy Hứa Vy Lương, nhưng trong lòng bàn tay của hắn chỉ là hư không, không bắt được gì hết.
Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Hứa Vy Lương và tiểu Bảo như con diều đứt dây lao xuống phía xa bên dưới.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, cuối cùng, Hứa Vy Lương cũng tóm được tiểu Bảo, cô ôm chặt nó vào lòng, bên tai đều là tiếng gió gào thét thổi qua, vô cùng nguy hiểm…
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên bên tai, cô nghe thấy tiếng xương gãy vụn.
Một vùng hoa cỏ màu máu.
Cô phun ra một ngụm máu tươi.
Thời gian như ngừng lại, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, cô ngã trong vũng máu, giọng nói ồm ồm, mỗi chữ thốt ra như bị kẹt lại trong họng, cô nhẹ nhàng vỗ tiểu Bảo nằm trong lòng.
“Tiểu Bảo đừng sợ, mẹ đây rồi, mẹ sẽ ở bên con…”
“Con yêu, con ngủ đi, đôi tay mẹ… nhẹ nhàng đung đưa, đêm khuya yên tĩnh… mẹ sẽ cùng con đối mặt với đêm tối…”
Tiểu Bảo rất ngoan, rất nghe lời, nó không khóc, cũng không quấy. Hứa Vy Lương nhẫn nhịn cơn đau, run rẩy cúi nhìn vào lòng mình, không biết tiểu Bảo đã nhắm mắt từ khi nào.
Bộ dạng như đang ngủ say giấc nồng.
Giọng của Hứa Vy Lương như càng trầm thêm, đôi mắt đỏ dần biến thành màu máu, cô nhìn tiểu Bảo mãi, miệng lại hát một khúc ca: “Nhìn gương mặt ngây thơ của con, thế giới này như một công viên, trong lòng mẹ, con ngủ say giấc…”
Nó vừa mới đến thế giới này, còn chưa có tên, còn chưa được ngắm nhìn cảnh đẹp bên đường, đến một tiếng mẹ cũng chưa…
Tại sao, những người kia lại tàn nhẫn như vậy!
Cô cứ ngân nga hát, mùi máu tanh nồng từ lồng ngực dâng lên cổ họng, cô nuốt xuống, lau cánh môi đang run rẩy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu Bảo. Tiểu Bảo, mẹ sẽ không để con xuống hoàng tuyền một mình đâu.
Con yên tâm, mẹ sẽ xuống với con, nhanh thôi…
Phía trên vực núi, mấy tên côn đồ không ngờ Hứa Vy Lương lại nhảy xuống dưới. Chúng vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh, giết một đứa trẻ là giết, giết hai mạng người cũng là giết !
Vừa hay có thể lấy nó làm cớ moi thêm tiền từ con đàn bà lẳng lơ Hứa Uyển kia.
Dưới ánh nắng, tay chân của Lệ Hàn Quân như mất rất nhiều máu, lạnh buốt, hắn tìm được một con đường nhỏ quanh đó, không màng đến hình tượng, trượt xuống bên dưới.
Sau khi hắn xuống đến đáy vực, bước chân mềm nhũn, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bởi vì hắn nhìn thấy Hứa Vy Lương đang đung đưa như chiếc lá bay trong gió, ôm chặt đứa bé trong lòng, nằm trên vũng máu. Cảnh tượng kinh khủng đến nỗi khiến não hắn như bị kẹt lại…
Hắn chưa từng muốn cô chết.
Kể cả lần đó, hắn kêu bác sỹ mổ bụng lấy con, nhưng hắn không muốn cô chết, chỉ muốn cô chịu đau đớn một chút mà thôi…
“Hứa… Hứa Vy Lương…” Hắn đi đến, ôm cô lên, miệng mấp máy, đến bản thân hắn cũng không nhớ mình đã nói gì, sau đó sợ giọng nói của mình sẽ làm ồn đến cô, hắn nói: “Cô gắng gượng thêm một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện…”
“… Đem tôi, tôi chôn… chôn… cùng tiểu Bảo…” Hứa Vy Lương cảm thấy rất mệt, nhưng nhìn thấy ở nơi xa xa, tiểu Bảo đang vẫy tay gọi cô.
Nó cười rất tươi, đưa đôi tay trắng mũm mĩm về phía cô, gọi cô một cách ấm áp: “Mẹ ơi.”
Lệ Hàn Quân ôm cô lên, bước từng bước quay về.
Máu của cô trộn lẫn với máu của tiểu Bảo, thấm đầy lên áo sơ mi của hắn.
Tí tách tí tách, rơi trên mặt đất.
Nở ra từng đóa hoa máu.
Hắn nói: “Hứa Vy Lương, cô không thể chết!”
“Tôi sẽ tìm bác sỹ tốt, cô sẽ không sao đâu, tiểu Bảo cũng không sao đâu…”
“Cô nói cô sẽ bám lấy tôi suốt cả đời này, cô mạnh mẽ, kiên cường như vậy, sao có thể nhận thua chứ?”
“Chúng ta chưa ly hôn, không phải cô muốn cao chạy xa bay với Dung Thành sao? Nếu cô nhắm mắt, cô sẽ không thể ở bên hắn nữa rồi, Hứa Vy Lương, Hứa Vy Lương, Hứa Vy Lương…”
Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ còn hiện lên ba chữ Hứa Vy Lương.
“…”
Nhưng người nằm trong lòng hắn không hề đáp lại.
Hắn cúi đầu nhìn, mới thấy Hứa Vy Lương đã nhắm mắt từ bao giờ, hắn sợ đến nỗi tim như sắp bay ra khỏi lồng ngực, đưa tay bắt mạch của cô, yếu ớt như sắp ngừng đập.
Hắn ôm lấy cô, chạy như điên…
Bình luận facebook