Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
42107
Thứ hai, trong phòng khám bệnh…
Hôm nay là Lâu Tư Trầm trực phòng khám, Mộ Sở làm trợ thủ.
Cô mới thay quần áo, đi xuống phòng khám cùng với Lục Dung Nhan, lại bất ngờ gặp Tần Triều Tịch đang xếp hàng chờ khám ở bên ngoài phòng khám của Lâu Tư Trầm.
- Ê! Sở Sở, đó không phải là Tần Triều Tịch à?
Lục Dung Nhan vỗ vai Mộ Sở nhắc nhở cô.
- Thấy rồi.
Vẻ mặt Mộ Sở vẫn không có một chút dao động.
Một thực tập sinh khác đi cùng với họ cũng nhìn thấy Tần Triều Tịch.
- Mấy chị nói cô gái để tóc mái ngang kia hả?
- Sao thế? Em biết cô ta à?
Lục Dung Nhan tò mò hỏi cô.
- Sao mà không biết được chứ! Suốt một tháng nay, mỗi sáng thứ hai nào cô ta cũng đến đây xếp hàng hết! Đã có mấy tuần rồi!
- Hả? Cô ta bị sao vậy?
- Còn sao nữa! Bệnh mê trai chứ sao! Lần đầu tiên thì đúng là đến khám thật, ai biết vừa thấy chủ nhiệm Lâu cái này không phanh lại được luôn! Mấy chị từng xem “Hoan Lạc Tụng” rồi đúng không? Quả thực là phiên bản hiện thực của yêu tinh Khúc khi gặp bác sỹ Triệu ấy. Đây này, từ nay về thứ hai nào cũng chạy tới đây! Ý đồ cô ta là gì, em chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nhé! Hì, em nói chứ cô nàng này không cần đi làm vào thứ hai à? Quả thực là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Chủ nhiệm Lâu của chúng ta là người mà cô ta có thể tơ tưởng được à?
- Đúng đấy đúng đấy!
Lục Dung Nhan nhanh chóng hùa theo:
- Cũng không soi gương nhìn xem đức hạnh của mình là gì! Đúng không, Sở Sở?
- Được rồi, đi làm thôi! Tám nữa thì cẩn thận bị mắng đấy.
Mộ Sở không phát biểu bình luận về chuyện Tần Triều Tịch đang theo đuổi Lâu Tư Trầm.
- Trưa nay gặp ở căn tin nhé!
- Ừ!
Mộ Sở lập tức đi về phía phòng của Lâu Tư Trầm.
- Tần Mộ Sở?
Tóm lại Tần Triều Tịch vẫn nhìn thấy cô.
Cô ta nhanh chóng xông lên trước, kéo tay Mộ Sở lại.
- Cô vào phòng của bác sỹ Lâu à?
Mộ Sở nhìn thấy rõ ràng một tia sáng mong chờ xuất hiện trong mắt cô ta. Cô nhíu mày, vẻ mặt hờ hững đẩy bàn tay đang túm chặt lấy tay mình ra.
- Chuyện gì?
Thái độ từ đầu đến cuối đều rất xa cách, không có lấy một chút thân thiện.
- Cô dẫn tôi vào cùng với!
- …
- Bây giờ đầu tôi đang đau quá! Thân thể thật sự là khó chịu cực kỳ. Tôi là người nhà của bác sỹ, có quyền khám trước đúng không nào?
Hơ!
- Người nhà của bác sỹ á? Người nhà của bác sỹ nào cơ?
Mộ Sở khẽ nhướn đuôi lông mày, hỏi cô ta.
- Cô…
Tần Triều Tịch tức giận.
- Mặt khác, những người đến xếp hàng khám bệnh ở đây đều đau ốm hết! Cho nên, xếp hàng đi!
Mộ Sở nói xong rồi đẩy cửa bước vào phòng.
- Tần Mộ Sở, cô đừng ở đó mà đắc ý!
Tần Triều Tịch hét lên sau lưng cô. Nhưng cô lại làm như không nghe thấy.
Dù sao thì thỉnh thoảng cô ta luôn sẽ nổi điên, cắn người các loại. Cô đã quen rồi!
…
Bình thường Tần Triều Tịch luôn hẹn trước một tuần ở trên mạng, cho nên thứ tự của cô ta luôn đứng hàng đầu. Xếp hàng khoảng nửa giờ là tới lượt cô ta.
Cô ta đứng ngoài phòng gõ cửa một cách lễ pháp. Thật sự là không giống với phong cách đại tiểu thư kiêu căng ương bướng của cô ta.
- Vào đi!
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Lâu Tư Trầm vang lên từ trong phòng. Trái tim Tần Triều Tịch rung rinh, vội đẩy cửa đi vào, chào hỏi lễ phép:
- Chào bác sỹ Lâu.
- Ngồi đi.
Thái độ của Lâu Tư Trầm từ đầu đến cuối vẫn luôn hờ hững, thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô ta lấy một lần.
Mộ Sở đứng sau lưng Lâu Tư Trầm, đang vội vàng sắp xếp lại bệnh án của bệnh nhân giúp anh, cũng không rảnh mà chú ý tới Tần Triều Tịch.
- Bác sỹ Lâu, đây là café mà em chuyên mang cho anh!
Tần Triều Tịch xách theo một ly café, vồn vã đi về phía Lâu Tư Trầm.
- Tôi không uống café hòa tan.
Lâu Tư Trầm từ chối bằng giọng điệu lạnh nhạt, thế mới rốt cuộc nâng mắt lên.
Song trong đôi mắt sâu thẳm đen láy ấy vẫn không có lấy một chút độ ấm, cũng không có một tia gợn sóng nào cả.
Hờ hững, lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác xa cách, từ chối người khác đến gần.
- Đây không phải là café hòa tan. Đây là café tươi được nấu từ hạt café nghiền. Anh nếm thử một ngụm đi! Em chuyên dậy sớm đi mua cho anh đó…
Tần Triều Tịch tội nghiệp đưa café đến trước mặt Lâu Tư Trầm, nào ngờ café lại tràn ra khỏi ly, trong lúc nhất thời đổ hết lên người Lâu Tư Trầm.
Thật không biết con nhóc này là cố ý hay vô tình nữa!
- Ây da!
Tần Triều Tịch hoảng sợ tới mức kêu lên một tiếng.
- Xin lỗi bác sỹ Lâu, xin lỗi! Em không cố ý đâu! Để em lau cho anh đi…
Tần Triều Tịch nói rồi hai tay định sờ lên người Lâu Tư Trầm, nào biết tay cô ta còn chưa kịp đụng vào người anh thì đã bị một lực lượng thật mạnh giữ lại.
- Tôi thích sạch sẽ!
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh như bị nhuộm sương giá, giọng nói lạnh tới mức khiến người ta không rét mà run.
- Đau đau đau…
Cảm giác đau thấu xương trên cổ tay khiến Tần Triều Tịch đỏ mắt:
- Đau quá!!!
Cô chỉ cảm thấy dường như cổ tay mình sắp bị người đàn ông lạnh lùng hung ác trước mặt bóp nát.
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo thả tay cô ta ra, rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp rồi hờ hững lau bàn tay vừa chạm vào Tần Triều Tịch.
- …
Sắc mặt Tần Triều Tịch hết sức khó coi.
Hành động của anh có nghĩa là ngại mình bẩn à?
Mộ Sở đứng bên cạnh nhìn, quả nhiên là xấu hổ. Gã này quả là vô hình trung giết người! Lúc này lòng tự trọng cùng với lòng tự tin ngút trời của Tần Triều Tịch e rằng đã bị đả kích tới mức không còn lành lặn được nữa. Nhưng sao cô lại cảm thấy sướng thế nhỉ!
- Cô Tần, nếu cô không đau ốm gì thì làm phiền cô dành thời gian cho những bệnh nhân khác được khám! Bên ngoài còn có rất nhiều người bệnh chân chính đang chờ!
Lâu Tư Trầm vừa nói vừa cởi chiếc áo blouse trắng bị bẩn ra, đưa cho Mộ Sở sau lưng mình một cách đương nhiên.
- Lát nữa đi phòng làm việc của tôi lấy một chiếc blouse sạch sẽ đến đây.
- Vâng!
Mộ Sở gật đầu, thuận tay nhận lấy áo blouse mà anh đưa qua.
Lâu Tư Trầm liếc nhìn Tần Triều Tịch sắc mặt cực kỳ khó coi đứng cứng ngắc ở một bên, hỏi Mộ Sở:
- Em gái của cô à?
- …
Cô có thể nói là không phải được không?
- Đáng ghét hơn cô nhiều đấy!
Mộ Sở cảm thấy lần này mình nằm yên cũng dính chưởng!
Sắc mặt Tần Triều Tịch bỗng trắng bệch, cắn chặt môi dưới, oán hận trừng Mộ Sở, đôi mắt sóng sánh lúc này đã biến thành màu đỏ lòm.
Mộ Sở làm bộ như không nhìn thấy, chỉ nói với Lâu Tư Trầm:
- Áo sơ mi của anh cũng bẩn rồi kìa.
- Sau khi tan tầm cô lấy đi giặt sạch.
Giọng điệu của Lâu Tư Trầm rất chi là đương nhiên, lại khiến hai người phụ nữ nghe mà thay đổi sắc mặt.
Mộ Sở hỏi:
- Tại sao lại là em giặt?
- Ai bảo cô ta là em gái của cô làm chi.
- …
Lý do này!
Mộ Sở rất muốn phủ nhận quan hệ giữa cô và Tần Triều Tịch, nhưng lại bị cô ta nhanh chóng giành trước:
- Bác sỹ Lâu, em có thể giặt giúp anh! Quần áo là do em làm bẩn, nên để em giặt mới đúng!
Tần Triều Tịch nghĩ rằng quần áo là do cô làm bẩn, tại sao lại để cho Tần Mộ Sở đi giặt chứ? Cơ hội tuyệt vời như vậy, không thể để Tần Mộ Sở nẫng tay trên được!
Lâu Tư Trầm chỉ thản nhiên nhấc mí mắt, liếc nhìn cô ta một cái:
- Chứng thích sạch của tôi rất nặng!
- …
Khuôn mặt Tần Triều Tịch trắng bệch tới mức không còn giọt máu, lại nghe thấy Lâu Tư Trầm nói với Mộ Sở:
- Gọi người bệnh tiếp theo vào!
- Vâng!
- Đúng rồi! Cô tên là Tần… Gì ấy nhỉ?
Dường như Lâu Tư Trầm không nhớ nổi tên của Tần Triều Tịch nên quay đầu hỏi Mộ Sở.
- Tên em là Tần Triều Tịch!
Tần Triều Tịch vội nói tên mình ra.
Đây đã là lần thứ năm cô ta nói tên mình cho người đàn ông này nghe. Tần Triều Tịch không biết anh thật sự không nhớ rõ tên cô hay là cố ý giả vờ không nhớ, nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, anh bỗng nhiên nhắc tới cô vẫn khiến cô cực kỳ vui vẻ.
- Về sau đừng hẹn khám bệnh ở chỗ tôi nữa! Phàm là cuộc hẹn của cô thì tôi đều sẽ chuyển giao cô cho bác sỹ khác!
- Nhưng mà…
- Tôi biết. Không phải là cô muốn theo đuổi tôi hay sao?
- …
Gương mặt Tần Triều Tịch lập tức từ màu trắng chuyển sang màu đỏ, ngay cả Mộ Sở đứng sau Lâu Tư Trầm cũng ngây người vì câu nói huỵch toẹt của anh.
- Đừng lãng phí thời gian! Cô quá xấu, dáng người quá tệ, nội hàm quá nông cạn. Tôi thật sự là không hứng thú nổi với loại phụ nữ như cô! Mặt khác, tôi đã kết hôn rồi! Hơn nữa bà xã tôi chăm sóc cho tôi rất tốt, cho nên tạm thời tôi không có ý định ngoại tình đâu!
Đã kết hôn?
Mộ Sở không ngờ rằng anh lại dùng chiêu này để từ chối Tần Triều Tịch.
Đương nhiên, không thể không nói rằng những lời nói của anh đúng là tàn nhẫn!
Quả nhiên, sau khi Tần Triều Tịch nghe thấy anh nói vậy thì nước mắt tủi thân lập tức tràn mi.
Lâu Tư Trầm lại làm như không thấy.
- Bác sỹ Tần, đưa cô ta ra ngoài!
- Vâng.
Mộ Sở gật đầu, hờ hững nói với Tần Triều Tịch:
- Đi thôi, đừng làm lỡ người khác khám bệnh.
Tần Triều Tịch tức giận tới mức giậm chân, nhưng người ta đã buông lời đuổi khách rồi, cô ta cũng không còn mặt mũi mà dây dưa nữa, lập tức xoay người rời khỏi phòng với vẻ tức giận không nguôi.
Tần Triều Tịch vừa ra khỏi phòng thì tập tức gọi điện cho Lưu Triệt.
- Lưu Triệt, anh đang làm cái trò gì đấy hả? Không phải anh vẫn luôn nói thích Tần Mộ Sở hay sao? Sao tới giờ mà vẫn còn chưa làm gì hết vậy?
- Cưng à, không phải là anh không muốn làm, mà là mẹ em nhất quyết nói bây giờ còn chưa đến thời cơ, không cho anh đụng vào cô ta!
- Thời cơ cái gì? Bây giờ Lưu Triệt anh muốn cưới một con đàn bà mà còn phải xem thời cơ á? Anh trở nên hèn nhát như thế từ khi nào vậy hả?
Lúc này Tần Triều Tịch không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa!
Vừa rồi trong phòng khám, Tần Mộ Sở cùng với Lâu Tư Trầm mắt đi mày lại, rõ ràng tuyên bố là giữa hai người có cái gì đó.
Lâu Tư Trầm là nam thần mà Tần Triều Tịch cô đây nhất định phải có được. Nếu bị con đĩ Tần Mộ Sở kia dụ dỗ mất thì cô nhất quyết sẽ không cam lòng!
- Mẹ em nói tính cách của Tần Mộ Sở quá cứng cỏi, nếu dùng thủ đoạn bắt buộc thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương thôi.
- Đừng nghe mẹ tôi quan trọng hóa sự việc lên thế! Tần Mộ Sở chỉ là một con đàn bà hai bàn tay trắng mà thôi, lấy gì mà lưỡng bại câu thương với anh chứ? Xì, tôi nói cho anh biết, bất cứ người phụ nữ nào trên đời này, chỉ cần gạo nấu thành cơm rồi thì dù không muốn cũng phải theo thôi! Rốt cuộc thì anh có còn muốn người ta nữa không? Nếu anh muốn thì đừng có lèo nhèo nữa! Tôi nghĩ cách giúp anh để anh được ngủ cô ta!
- Anh đương nhiên là muốn rồi! Nếu không phải mẹ em cứ càm ràm mãi thì bổn thiếu gia đã ngủ cô ta mấy trăm lần rồi!
- Vậy thì được! Hôm nay hành động luôn đi! Anh thu xếp người, tôi cho anh địa chỉ cùng với hành trình của cô ta!
- OK! Đêm nay ngủ, sáng mai tới nhà cầu hôn luôn!
- Ồ, vậy thì tôi chờ uống rượu cưới của hai người đấy nhé!
Thứ hai, trong phòng khám bệnh…
Hôm nay là Lâu Tư Trầm trực phòng khám, Mộ Sở làm trợ thủ.
Cô mới thay quần áo, đi xuống phòng khám cùng với Lục Dung Nhan, lại bất ngờ gặp Tần Triều Tịch đang xếp hàng chờ khám ở bên ngoài phòng khám của Lâu Tư Trầm.
- Ê! Sở Sở, đó không phải là Tần Triều Tịch à?
Lục Dung Nhan vỗ vai Mộ Sở nhắc nhở cô.
- Thấy rồi.
Vẻ mặt Mộ Sở vẫn không có một chút dao động.
Một thực tập sinh khác đi cùng với họ cũng nhìn thấy Tần Triều Tịch.
- Mấy chị nói cô gái để tóc mái ngang kia hả?
- Sao thế? Em biết cô ta à?
Lục Dung Nhan tò mò hỏi cô.
- Sao mà không biết được chứ! Suốt một tháng nay, mỗi sáng thứ hai nào cô ta cũng đến đây xếp hàng hết! Đã có mấy tuần rồi!
- Hả? Cô ta bị sao vậy?
- Còn sao nữa! Bệnh mê trai chứ sao! Lần đầu tiên thì đúng là đến khám thật, ai biết vừa thấy chủ nhiệm Lâu cái này không phanh lại được luôn! Mấy chị từng xem “Hoan Lạc Tụng” rồi đúng không? Quả thực là phiên bản hiện thực của yêu tinh Khúc khi gặp bác sỹ Triệu ấy. Đây này, từ nay về thứ hai nào cũng chạy tới đây! Ý đồ cô ta là gì, em chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nhé! Hì, em nói chứ cô nàng này không cần đi làm vào thứ hai à? Quả thực là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Chủ nhiệm Lâu của chúng ta là người mà cô ta có thể tơ tưởng được à?
- Đúng đấy đúng đấy!
Lục Dung Nhan nhanh chóng hùa theo:
- Cũng không soi gương nhìn xem đức hạnh của mình là gì! Đúng không, Sở Sở?
- Được rồi, đi làm thôi! Tám nữa thì cẩn thận bị mắng đấy.
Mộ Sở không phát biểu bình luận về chuyện Tần Triều Tịch đang theo đuổi Lâu Tư Trầm.
- Trưa nay gặp ở căn tin nhé!
- Ừ!
Mộ Sở lập tức đi về phía phòng của Lâu Tư Trầm.
- Tần Mộ Sở?
Tóm lại Tần Triều Tịch vẫn nhìn thấy cô.
Cô ta nhanh chóng xông lên trước, kéo tay Mộ Sở lại.
- Cô vào phòng của bác sỹ Lâu à?
Mộ Sở nhìn thấy rõ ràng một tia sáng mong chờ xuất hiện trong mắt cô ta. Cô nhíu mày, vẻ mặt hờ hững đẩy bàn tay đang túm chặt lấy tay mình ra.
- Chuyện gì?
Thái độ từ đầu đến cuối đều rất xa cách, không có lấy một chút thân thiện.
- Cô dẫn tôi vào cùng với!
- …
- Bây giờ đầu tôi đang đau quá! Thân thể thật sự là khó chịu cực kỳ. Tôi là người nhà của bác sỹ, có quyền khám trước đúng không nào?
Hơ!
- Người nhà của bác sỹ á? Người nhà của bác sỹ nào cơ?
Mộ Sở khẽ nhướn đuôi lông mày, hỏi cô ta.
- Cô…
Tần Triều Tịch tức giận.
- Mặt khác, những người đến xếp hàng khám bệnh ở đây đều đau ốm hết! Cho nên, xếp hàng đi!
Mộ Sở nói xong rồi đẩy cửa bước vào phòng.
- Tần Mộ Sở, cô đừng ở đó mà đắc ý!
Tần Triều Tịch hét lên sau lưng cô. Nhưng cô lại làm như không nghe thấy.
Dù sao thì thỉnh thoảng cô ta luôn sẽ nổi điên, cắn người các loại. Cô đã quen rồi!
…
Bình thường Tần Triều Tịch luôn hẹn trước một tuần ở trên mạng, cho nên thứ tự của cô ta luôn đứng hàng đầu. Xếp hàng khoảng nửa giờ là tới lượt cô ta.
Cô ta đứng ngoài phòng gõ cửa một cách lễ pháp. Thật sự là không giống với phong cách đại tiểu thư kiêu căng ương bướng của cô ta.
- Vào đi!
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Lâu Tư Trầm vang lên từ trong phòng. Trái tim Tần Triều Tịch rung rinh, vội đẩy cửa đi vào, chào hỏi lễ phép:
- Chào bác sỹ Lâu.
- Ngồi đi.
Thái độ của Lâu Tư Trầm từ đầu đến cuối vẫn luôn hờ hững, thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô ta lấy một lần.
Mộ Sở đứng sau lưng Lâu Tư Trầm, đang vội vàng sắp xếp lại bệnh án của bệnh nhân giúp anh, cũng không rảnh mà chú ý tới Tần Triều Tịch.
- Bác sỹ Lâu, đây là café mà em chuyên mang cho anh!
Tần Triều Tịch xách theo một ly café, vồn vã đi về phía Lâu Tư Trầm.
- Tôi không uống café hòa tan.
Lâu Tư Trầm từ chối bằng giọng điệu lạnh nhạt, thế mới rốt cuộc nâng mắt lên.
Song trong đôi mắt sâu thẳm đen láy ấy vẫn không có lấy một chút độ ấm, cũng không có một tia gợn sóng nào cả.
Hờ hững, lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác xa cách, từ chối người khác đến gần.
- Đây không phải là café hòa tan. Đây là café tươi được nấu từ hạt café nghiền. Anh nếm thử một ngụm đi! Em chuyên dậy sớm đi mua cho anh đó…
Tần Triều Tịch tội nghiệp đưa café đến trước mặt Lâu Tư Trầm, nào ngờ café lại tràn ra khỏi ly, trong lúc nhất thời đổ hết lên người Lâu Tư Trầm.
Thật không biết con nhóc này là cố ý hay vô tình nữa!
- Ây da!
Tần Triều Tịch hoảng sợ tới mức kêu lên một tiếng.
- Xin lỗi bác sỹ Lâu, xin lỗi! Em không cố ý đâu! Để em lau cho anh đi…
Tần Triều Tịch nói rồi hai tay định sờ lên người Lâu Tư Trầm, nào biết tay cô ta còn chưa kịp đụng vào người anh thì đã bị một lực lượng thật mạnh giữ lại.
- Tôi thích sạch sẽ!
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh như bị nhuộm sương giá, giọng nói lạnh tới mức khiến người ta không rét mà run.
- Đau đau đau…
Cảm giác đau thấu xương trên cổ tay khiến Tần Triều Tịch đỏ mắt:
- Đau quá!!!
Cô chỉ cảm thấy dường như cổ tay mình sắp bị người đàn ông lạnh lùng hung ác trước mặt bóp nát.
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo thả tay cô ta ra, rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp rồi hờ hững lau bàn tay vừa chạm vào Tần Triều Tịch.
- …
Sắc mặt Tần Triều Tịch hết sức khó coi.
Hành động của anh có nghĩa là ngại mình bẩn à?
Mộ Sở đứng bên cạnh nhìn, quả nhiên là xấu hổ. Gã này quả là vô hình trung giết người! Lúc này lòng tự trọng cùng với lòng tự tin ngút trời của Tần Triều Tịch e rằng đã bị đả kích tới mức không còn lành lặn được nữa. Nhưng sao cô lại cảm thấy sướng thế nhỉ!
- Cô Tần, nếu cô không đau ốm gì thì làm phiền cô dành thời gian cho những bệnh nhân khác được khám! Bên ngoài còn có rất nhiều người bệnh chân chính đang chờ!
Lâu Tư Trầm vừa nói vừa cởi chiếc áo blouse trắng bị bẩn ra, đưa cho Mộ Sở sau lưng mình một cách đương nhiên.
- Lát nữa đi phòng làm việc của tôi lấy một chiếc blouse sạch sẽ đến đây.
- Vâng!
Mộ Sở gật đầu, thuận tay nhận lấy áo blouse mà anh đưa qua.
Lâu Tư Trầm liếc nhìn Tần Triều Tịch sắc mặt cực kỳ khó coi đứng cứng ngắc ở một bên, hỏi Mộ Sở:
- Em gái của cô à?
- …
Cô có thể nói là không phải được không?
- Đáng ghét hơn cô nhiều đấy!
Mộ Sở cảm thấy lần này mình nằm yên cũng dính chưởng!
Sắc mặt Tần Triều Tịch bỗng trắng bệch, cắn chặt môi dưới, oán hận trừng Mộ Sở, đôi mắt sóng sánh lúc này đã biến thành màu đỏ lòm.
Mộ Sở làm bộ như không nhìn thấy, chỉ nói với Lâu Tư Trầm:
- Áo sơ mi của anh cũng bẩn rồi kìa.
- Sau khi tan tầm cô lấy đi giặt sạch.
Giọng điệu của Lâu Tư Trầm rất chi là đương nhiên, lại khiến hai người phụ nữ nghe mà thay đổi sắc mặt.
Mộ Sở hỏi:
- Tại sao lại là em giặt?
- Ai bảo cô ta là em gái của cô làm chi.
- …
Lý do này!
Mộ Sở rất muốn phủ nhận quan hệ giữa cô và Tần Triều Tịch, nhưng lại bị cô ta nhanh chóng giành trước:
- Bác sỹ Lâu, em có thể giặt giúp anh! Quần áo là do em làm bẩn, nên để em giặt mới đúng!
Tần Triều Tịch nghĩ rằng quần áo là do cô làm bẩn, tại sao lại để cho Tần Mộ Sở đi giặt chứ? Cơ hội tuyệt vời như vậy, không thể để Tần Mộ Sở nẫng tay trên được!
Lâu Tư Trầm chỉ thản nhiên nhấc mí mắt, liếc nhìn cô ta một cái:
- Chứng thích sạch của tôi rất nặng!
- …
Khuôn mặt Tần Triều Tịch trắng bệch tới mức không còn giọt máu, lại nghe thấy Lâu Tư Trầm nói với Mộ Sở:
- Gọi người bệnh tiếp theo vào!
- Vâng!
- Đúng rồi! Cô tên là Tần… Gì ấy nhỉ?
Dường như Lâu Tư Trầm không nhớ nổi tên của Tần Triều Tịch nên quay đầu hỏi Mộ Sở.
- Tên em là Tần Triều Tịch!
Tần Triều Tịch vội nói tên mình ra.
Đây đã là lần thứ năm cô ta nói tên mình cho người đàn ông này nghe. Tần Triều Tịch không biết anh thật sự không nhớ rõ tên cô hay là cố ý giả vờ không nhớ, nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, anh bỗng nhiên nhắc tới cô vẫn khiến cô cực kỳ vui vẻ.
- Về sau đừng hẹn khám bệnh ở chỗ tôi nữa! Phàm là cuộc hẹn của cô thì tôi đều sẽ chuyển giao cô cho bác sỹ khác!
- Nhưng mà…
- Tôi biết. Không phải là cô muốn theo đuổi tôi hay sao?
- …
Gương mặt Tần Triều Tịch lập tức từ màu trắng chuyển sang màu đỏ, ngay cả Mộ Sở đứng sau Lâu Tư Trầm cũng ngây người vì câu nói huỵch toẹt của anh.
- Đừng lãng phí thời gian! Cô quá xấu, dáng người quá tệ, nội hàm quá nông cạn. Tôi thật sự là không hứng thú nổi với loại phụ nữ như cô! Mặt khác, tôi đã kết hôn rồi! Hơn nữa bà xã tôi chăm sóc cho tôi rất tốt, cho nên tạm thời tôi không có ý định ngoại tình đâu!
Đã kết hôn?
Mộ Sở không ngờ rằng anh lại dùng chiêu này để từ chối Tần Triều Tịch.
Đương nhiên, không thể không nói rằng những lời nói của anh đúng là tàn nhẫn!
Quả nhiên, sau khi Tần Triều Tịch nghe thấy anh nói vậy thì nước mắt tủi thân lập tức tràn mi.
Lâu Tư Trầm lại làm như không thấy.
- Bác sỹ Tần, đưa cô ta ra ngoài!
- Vâng.
Mộ Sở gật đầu, hờ hững nói với Tần Triều Tịch:
- Đi thôi, đừng làm lỡ người khác khám bệnh.
Tần Triều Tịch tức giận tới mức giậm chân, nhưng người ta đã buông lời đuổi khách rồi, cô ta cũng không còn mặt mũi mà dây dưa nữa, lập tức xoay người rời khỏi phòng với vẻ tức giận không nguôi.
Tần Triều Tịch vừa ra khỏi phòng thì tập tức gọi điện cho Lưu Triệt.
- Lưu Triệt, anh đang làm cái trò gì đấy hả? Không phải anh vẫn luôn nói thích Tần Mộ Sở hay sao? Sao tới giờ mà vẫn còn chưa làm gì hết vậy?
- Cưng à, không phải là anh không muốn làm, mà là mẹ em nhất quyết nói bây giờ còn chưa đến thời cơ, không cho anh đụng vào cô ta!
- Thời cơ cái gì? Bây giờ Lưu Triệt anh muốn cưới một con đàn bà mà còn phải xem thời cơ á? Anh trở nên hèn nhát như thế từ khi nào vậy hả?
Lúc này Tần Triều Tịch không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa!
Vừa rồi trong phòng khám, Tần Mộ Sở cùng với Lâu Tư Trầm mắt đi mày lại, rõ ràng tuyên bố là giữa hai người có cái gì đó.
Lâu Tư Trầm là nam thần mà Tần Triều Tịch cô đây nhất định phải có được. Nếu bị con đĩ Tần Mộ Sở kia dụ dỗ mất thì cô nhất quyết sẽ không cam lòng!
- Mẹ em nói tính cách của Tần Mộ Sở quá cứng cỏi, nếu dùng thủ đoạn bắt buộc thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương thôi.
- Đừng nghe mẹ tôi quan trọng hóa sự việc lên thế! Tần Mộ Sở chỉ là một con đàn bà hai bàn tay trắng mà thôi, lấy gì mà lưỡng bại câu thương với anh chứ? Xì, tôi nói cho anh biết, bất cứ người phụ nữ nào trên đời này, chỉ cần gạo nấu thành cơm rồi thì dù không muốn cũng phải theo thôi! Rốt cuộc thì anh có còn muốn người ta nữa không? Nếu anh muốn thì đừng có lèo nhèo nữa! Tôi nghĩ cách giúp anh để anh được ngủ cô ta!
- Anh đương nhiên là muốn rồi! Nếu không phải mẹ em cứ càm ràm mãi thì bổn thiếu gia đã ngủ cô ta mấy trăm lần rồi!
- Vậy thì được! Hôm nay hành động luôn đi! Anh thu xếp người, tôi cho anh địa chỉ cùng với hành trình của cô ta!
- OK! Đêm nay ngủ, sáng mai tới nhà cầu hôn luôn!
- Ồ, vậy thì tôi chờ uống rượu cưới của hai người đấy nhé!
Bình luận facebook