Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
42172
- Cùng mẹ khác cha thì sao?
Cô chưa kịp nói xong thì bị Cố Cẩn Ngôn cắt ngang.
Tần Mộ Sở mở to mắt nhìn Cố Cẩn Ngôn đầy kinh ngạc, trong lòng giật thót lên. Chỉ thấy Cố Cẩn Ngôn bỗng dưng nhích lại gần cô mà nói:
- Tôi nói nghiêm túc đấy.
- Hả.. nói gì cơ?
Tần Mộ Sở chớp mắt vài cái, nhích người ra xa.
- Tôi nói chú Lâu gả con gái cho tôi.
- ...
Mộ Sở cười gượng hỏi:
- Cẩn Ngôn này, cậu đang nói giỡn với chị phải không?
Thái độ của Cố Cẩn Ngôn thật kỳ lạ, hiếm có lúc lại nghiêm túc. Sau đó anh ta nhích lại gần Tần Mộ Sở, chống hai tay lên ghế, kẹp Mộ Sở ở chính giữa rồi nói:
- Tôi không nói đùa.
Mộ Sở chợt hoảng hốt.
Sau lại nghe Cố Cẩn Ngôn khàn giọng nói:
- Tôi muốn cứu Đuôi Nhỏ!
Tần Mộ Sở nghe thấy thế thì ngây người ra, ánh mắt chợt lóe lên.
Cô biết Cố Cẩn Ngôn rất muốn cứu Đuôi Nhỏ, sao cô lại không muốn kia chứ?
Nhưng mà...
- Thụ tinh nhân tạo thì sao?
Tần Mộ Sở yếu ớt hỏi.
Bởi vì chính cô cũng biết cách này không thể thực hiện được,
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Sở với ánh mắt u ám, anh ta nói:
- Đuôi Nhỏ không chờ được nữa.
Đúng vậy! Đúng là Đuôi Nhỏ đã không chờ nổi nữa.
Mộ Sở cắn môi nhìn Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt như phủ sương mờ.
Nếu có thể cứu được Đuôi Nhỏ, đừng nói là sinh con, cho dù muốn lấy mạng cô cũng được nữa!
Trước mắt cô không thể có con với Lâu Tư Trầm được, mà thời gian thụ tinh nhân tạo lại quá dài. Phải nói cách của Cố Cẩn Ngôn vừa trực tiếp nhất lại đơn giản nhất! Nhưng mà sao giờ cô lại do dự?
Tần Mộ Sở đang nghĩ ngợi chợt cảm thấy cằm lành lạnh, thì ra Cố Cẩn Ngôn đang nâng cằm cô lên.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm, vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng đắn mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
- Thử xem sao?
- Nhưng mà...
- Tôi sẽ lấy chị!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì hôn lên môi đỏ mọng của Tần Mộ Sở, mà chẳng đợi cô trả lời.
Bàn tay nóng ấm của Cố Cẩn Ngôn đan vào bàn tay nhỏ bé của Tần Mộ Sở.
Tay cô rất lạnh lẽo, còn tay anh ta lại nóng bỏng. Hai bàn tay đan vào nhau như hai luồng nóng lạnh hòa vào nhau.
Tần Mộ Sở muốn chạy trốn nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn nắm chặt.
Cố Cẩn Ngôn hận không thể truyền hơi ấm từ tay mình sang cho cô!
Nếu có thể, anh ta muốn mình là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con của Tần Mộ Sở!
Tần Mộ Sở không ngờ được Cố Cẩn Ngôn lại đột ngột hôn cô. Cô mở to hai mắt, nhìn gương mặt điển trai trước mắt với ánh mắt sợ hãi, hàng mi dài của cô không ngừng run rẩy vì căng thẳng.
Mộ Sở biết rõ Cố Cẩn Ngôn không cố ý làm vậy. Nếu anh ta muốn thì đã không chờ tới tận bây giờ! Cô biết đằng sau câu “thử xem sao” kia là tình yêu thương sâu đậm mà Cố Cẩn Ngôn dành cho Đuôi Nhỏ. Có lẽ... cô nên thử một lần nhỉ? Thử tiếp nhận Cẩn Ngôn, thử sinh thêm một đứa nữa? Biết đâu có thể trị khỏi bệnh của Đuôi Nhỏ thì sao? Nếu thế thì chẳng phải rất đáng giá sao?
Tần Mộ Sở nghĩ thế, cô nhắm mắt lại, thầm thuyết phục bản thân thử một lần. Nhưng trong đầu lại tràn đầy vẻ mặt lạnh lùng, tuấn tú của Lâu Tư Trầm...
Bỗng dưng cô cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tần Mộ Sở giật mình, mở mắt ra thì nhìn thấy một vóc dáng cao lớn đứng ở cửa.
Trong bóng tối, người nọ nhìn chằm chăm vào Mộ Sở ở trên ghế salon với ánh mắt lạnh lẽo cùng cực.
Cuối cùng lại xoay người bỏ đi một cách lạnh lùng, cũng chẳng hề ngoái đầu lại.
Vốn dĩ Lâu Tư Trầm tới tìm Tần Mộ Sở để bàn bạc kỹ càng về chuyện của Đuôi Nhỏ, nhưng xem ra...
Hắn lại lo việc bao đồng nữa rồi!
Lâu Tư Trầm siết chặt nắm đấm, trong đầu toàn cảnh cô gái kia hôn Cố Cẩn Ngôn, còn có câu nói “tôi lấy chị” của Cố Cẩn Ngôn!!
Lâu Tư Trầm thở hổn hển rồi đấm mạnh vào tay lái.
Tần Mộ Sở dần tỉnh táo lại, cả người cô trở nên lạnh lẽo.
Cố Cẩn Ngôn cũng nhận ra Mộ Sở không ổn, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào thì chỉ nhìn thấy bóng đen bỏ đi.
Cho dù Cố Cẩn Ngôn không nhìn thấy mặt của Lâu Tư Trầm nhưng anh ta cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Sau đó anh ta lại thấy đôi mắt ươn ướt của Mộ Sở thì biết bản thân đã thua cuộc rồi.
- Xin lỗi.
Cố Cẩn Ngôn nói.
Tần Mộ Sở lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Cố Cẩn Ngôn đau lòng nói:
- Để tôi đi giải thích với anh ta!
Có nhiều lúc, Cố Cẩn Ngôn nghĩ rằng nếu bản thân bá đạo hơn một chút, có lẽ Mộ Sở sẽ thuộc về anh ta. Nhưng khi đứng trước mặt cô thì anh lại bó tay, giơ cờ đầu hàng chứ nói gì tới bá đạo.
Cố Cẩn Ngôn toan đuổi theo, nhưng anh ta mới bước một bước thì bị Mộ Sở níu lại.
- ss?
Tần Mộ Sở lắc đầu vừa khóc vừa nói:
- Giải thích gì nữa chứ? Cậu định giải thích thế nào? Mắt thấy mới là thật, chẳng thể giải thích được đâu...
Đúng là lúc nãy hai người họ đã hôn nhau, cô còn gì để giải thích nữa chứ?
- Lại nói, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Anh ấy sẽ hoàn toàn chết tâm...
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhất thời không biết nên nói thế nào.
Mộ Sở buông tay Cố Cẩn Ngôn ra, cô cúi đầu khẽ nói:
- Xin lỗi, Cẩn Ngôn chị...
- Tôi biết rồi, do tôi quá lỗ mãng.
- ...
Tần Mộ Sở lắc đầu liên tục, cô vừa khóc vừa nói:
- Cho chị chút thời gian...
Cô cắn môi, trong lòng rất uất ức, khó chịu lại không ngừng tự trách mình ích kỷ.
Cố Cẩn Ngôn ngồi xổm trước mặt Mộ Sở, đoạn anh ta vươn tay lau nước mắt cho cô rồi thở dài một hơi.
- Do tôi nôn nóng quá, xin lỗi chị! Có lẽ chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết tốt hơn. Còn không thì tôi nên tốn thêm nhiều thời gian hơn để giành lấy con tim chị từ Lâu Tư Trầm...
- ...
Nước mắt Tần Mộ Sở càng lúc rơi càng nhanh.
Cố Cẩn Ngôn trở nên luống cuống:
- Ông đây chỉ nói giỡn thôi mà!
Cố Cẩn Ngôn biết rõ muốn có được tình yêu của cô còn khó hơn chuyện thụ tinh nhân tạo gấp trăm ngàn lần!
Chắc chắn tối nay Tần Mộ Sở sẽ mất ngủ.
Cô cho Đuôi Nhỏ ăn tối xong, cô cũng không về nhà mà chỉ đứng canh ở bên ngoài phòng ICU. Lúc nào cô thấy buồn ngủ thì ngồi xuống chợp mắt, nhưng nhiều khi cô chẳng buồn ngủ chút nào.
Trong đầu cô toàn là ánh mắt lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm, bóng lưng lạnh lùng khi hắn xoay người bỏ đi. Cô cảm giác lần này hình như cô đã mất hắn thật rồi.
Tần Mộ Sở biết rõ cô và hắn không thể ở bên nhau nữa rồi. Nhưng khi nghĩ tới điều này thì lòng cô đau như cắt.
Thậm chí đã nhiều lần cô muốn gọi cho hắn, nhưng điện thoại vừa chuyển, có khi chưa kịp chuyển máy thì cô lại vội vàng cúp máy.
Vốn dĩ cô nên cắt đứt hoàn toàn với Lâu Tư Trầm. Bây giớ khó khăn lắm mới có cơ hội, cô cần gì phải đi trêu chọc hắn lần nữa kia chứ?
Cứ thế này vậy! Như thế này cũng tốt...
Tần Mộ Sở ngồi ôm chân trên ghế, rồi gục đầu vào đầu gối, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt cứ rơi.
Cô cứ liên tục tự an ủi, tự thôi miên bản thân hết lần này tới lần khác!
Hôm sau.
Điện thoại của cô bỗng reo lên, cô mơ mơ màng màng thức dậy.
Lúc lấy điện thoại ra thì Mộ Sở vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy sổ điện thoại hiện trên màn hình thì lập tức tỉnh táo lại.
Người gọi tới là Tiết Bình.
Mộ Sở vội vàng nghe điện thoại không chút do dự.
- Thư ký Tiết.
- Xin chào thiếu phu nhân!
Trong điện thoại, thái độ của Tiết Bình vẫn cung kính như cũ.
Tần Mộ Sở tính bảo anh ta thay đổi xưng hô nhưng lại cảm thấy quái quái, nên chỉ nói:
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tiết Bình trả lời:
- Không phải tôi mà là thiếu gia tìm cô.
Mộ Sở nghe Tiết Bình nói thế, cô cảm thấy rất căng thẳng, giọng nói cũng giảm xuống vài phần.
- Anh ấy tìm tôi... có chuyện gì không?
Tiết Bình thở dài, im lặng chừng ba giây rồi nói:
- Thiếu gia bảo thiếu phu nhân tới lấy giấy thỏa thuận ly hôn, ngoài ra thủ tục ly hôn... bên tôi cũng đã làm xong rồi...
Mộ Sở nghe thấy thế thì giật mình.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý ly hôn từ trước, thậm chí chính cô đã nói ra từ đó. Nhưng mà khi nghe thấy kết quả này thì lòng cô lại đau nhói, tựa như đang có ai đó đâm thẳng vào ngực cô, đau muốn khóc.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Mộ Sở vẫn im lặng không nói gì cả khiến cho Tiết Bình chịu không nổi, anh ta nhỏ giọng gọi cô:
- Thiếu phu nhân à?
Mộ Sở vội lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng rơi.
Cuối cùng cô chỉ có thể nghẹn ngào trả lời:
- Được rồi, tôi sẽ qua ngay.
- Vâng, thiếu gia đợi cô ở khách sạn Thuyền Buồm.
- Ừm.
Sau khi cúp máy, nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng.
- Cùng mẹ khác cha thì sao?
Cô chưa kịp nói xong thì bị Cố Cẩn Ngôn cắt ngang.
Tần Mộ Sở mở to mắt nhìn Cố Cẩn Ngôn đầy kinh ngạc, trong lòng giật thót lên. Chỉ thấy Cố Cẩn Ngôn bỗng dưng nhích lại gần cô mà nói:
- Tôi nói nghiêm túc đấy.
- Hả.. nói gì cơ?
Tần Mộ Sở chớp mắt vài cái, nhích người ra xa.
- Tôi nói chú Lâu gả con gái cho tôi.
- ...
Mộ Sở cười gượng hỏi:
- Cẩn Ngôn này, cậu đang nói giỡn với chị phải không?
Thái độ của Cố Cẩn Ngôn thật kỳ lạ, hiếm có lúc lại nghiêm túc. Sau đó anh ta nhích lại gần Tần Mộ Sở, chống hai tay lên ghế, kẹp Mộ Sở ở chính giữa rồi nói:
- Tôi không nói đùa.
Mộ Sở chợt hoảng hốt.
Sau lại nghe Cố Cẩn Ngôn khàn giọng nói:
- Tôi muốn cứu Đuôi Nhỏ!
Tần Mộ Sở nghe thấy thế thì ngây người ra, ánh mắt chợt lóe lên.
Cô biết Cố Cẩn Ngôn rất muốn cứu Đuôi Nhỏ, sao cô lại không muốn kia chứ?
Nhưng mà...
- Thụ tinh nhân tạo thì sao?
Tần Mộ Sở yếu ớt hỏi.
Bởi vì chính cô cũng biết cách này không thể thực hiện được,
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Sở với ánh mắt u ám, anh ta nói:
- Đuôi Nhỏ không chờ được nữa.
Đúng vậy! Đúng là Đuôi Nhỏ đã không chờ nổi nữa.
Mộ Sở cắn môi nhìn Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt như phủ sương mờ.
Nếu có thể cứu được Đuôi Nhỏ, đừng nói là sinh con, cho dù muốn lấy mạng cô cũng được nữa!
Trước mắt cô không thể có con với Lâu Tư Trầm được, mà thời gian thụ tinh nhân tạo lại quá dài. Phải nói cách của Cố Cẩn Ngôn vừa trực tiếp nhất lại đơn giản nhất! Nhưng mà sao giờ cô lại do dự?
Tần Mộ Sở đang nghĩ ngợi chợt cảm thấy cằm lành lạnh, thì ra Cố Cẩn Ngôn đang nâng cằm cô lên.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm, vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng đắn mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
- Thử xem sao?
- Nhưng mà...
- Tôi sẽ lấy chị!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì hôn lên môi đỏ mọng của Tần Mộ Sở, mà chẳng đợi cô trả lời.
Bàn tay nóng ấm của Cố Cẩn Ngôn đan vào bàn tay nhỏ bé của Tần Mộ Sở.
Tay cô rất lạnh lẽo, còn tay anh ta lại nóng bỏng. Hai bàn tay đan vào nhau như hai luồng nóng lạnh hòa vào nhau.
Tần Mộ Sở muốn chạy trốn nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn nắm chặt.
Cố Cẩn Ngôn hận không thể truyền hơi ấm từ tay mình sang cho cô!
Nếu có thể, anh ta muốn mình là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con của Tần Mộ Sở!
Tần Mộ Sở không ngờ được Cố Cẩn Ngôn lại đột ngột hôn cô. Cô mở to hai mắt, nhìn gương mặt điển trai trước mắt với ánh mắt sợ hãi, hàng mi dài của cô không ngừng run rẩy vì căng thẳng.
Mộ Sở biết rõ Cố Cẩn Ngôn không cố ý làm vậy. Nếu anh ta muốn thì đã không chờ tới tận bây giờ! Cô biết đằng sau câu “thử xem sao” kia là tình yêu thương sâu đậm mà Cố Cẩn Ngôn dành cho Đuôi Nhỏ. Có lẽ... cô nên thử một lần nhỉ? Thử tiếp nhận Cẩn Ngôn, thử sinh thêm một đứa nữa? Biết đâu có thể trị khỏi bệnh của Đuôi Nhỏ thì sao? Nếu thế thì chẳng phải rất đáng giá sao?
Tần Mộ Sở nghĩ thế, cô nhắm mắt lại, thầm thuyết phục bản thân thử một lần. Nhưng trong đầu lại tràn đầy vẻ mặt lạnh lùng, tuấn tú của Lâu Tư Trầm...
Bỗng dưng cô cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tần Mộ Sở giật mình, mở mắt ra thì nhìn thấy một vóc dáng cao lớn đứng ở cửa.
Trong bóng tối, người nọ nhìn chằm chăm vào Mộ Sở ở trên ghế salon với ánh mắt lạnh lẽo cùng cực.
Cuối cùng lại xoay người bỏ đi một cách lạnh lùng, cũng chẳng hề ngoái đầu lại.
Vốn dĩ Lâu Tư Trầm tới tìm Tần Mộ Sở để bàn bạc kỹ càng về chuyện của Đuôi Nhỏ, nhưng xem ra...
Hắn lại lo việc bao đồng nữa rồi!
Lâu Tư Trầm siết chặt nắm đấm, trong đầu toàn cảnh cô gái kia hôn Cố Cẩn Ngôn, còn có câu nói “tôi lấy chị” của Cố Cẩn Ngôn!!
Lâu Tư Trầm thở hổn hển rồi đấm mạnh vào tay lái.
Tần Mộ Sở dần tỉnh táo lại, cả người cô trở nên lạnh lẽo.
Cố Cẩn Ngôn cũng nhận ra Mộ Sở không ổn, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào thì chỉ nhìn thấy bóng đen bỏ đi.
Cho dù Cố Cẩn Ngôn không nhìn thấy mặt của Lâu Tư Trầm nhưng anh ta cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Sau đó anh ta lại thấy đôi mắt ươn ướt của Mộ Sở thì biết bản thân đã thua cuộc rồi.
- Xin lỗi.
Cố Cẩn Ngôn nói.
Tần Mộ Sở lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Cố Cẩn Ngôn đau lòng nói:
- Để tôi đi giải thích với anh ta!
Có nhiều lúc, Cố Cẩn Ngôn nghĩ rằng nếu bản thân bá đạo hơn một chút, có lẽ Mộ Sở sẽ thuộc về anh ta. Nhưng khi đứng trước mặt cô thì anh lại bó tay, giơ cờ đầu hàng chứ nói gì tới bá đạo.
Cố Cẩn Ngôn toan đuổi theo, nhưng anh ta mới bước một bước thì bị Mộ Sở níu lại.
- ss?
Tần Mộ Sở lắc đầu vừa khóc vừa nói:
- Giải thích gì nữa chứ? Cậu định giải thích thế nào? Mắt thấy mới là thật, chẳng thể giải thích được đâu...
Đúng là lúc nãy hai người họ đã hôn nhau, cô còn gì để giải thích nữa chứ?
- Lại nói, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Anh ấy sẽ hoàn toàn chết tâm...
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhất thời không biết nên nói thế nào.
Mộ Sở buông tay Cố Cẩn Ngôn ra, cô cúi đầu khẽ nói:
- Xin lỗi, Cẩn Ngôn chị...
- Tôi biết rồi, do tôi quá lỗ mãng.
- ...
Tần Mộ Sở lắc đầu liên tục, cô vừa khóc vừa nói:
- Cho chị chút thời gian...
Cô cắn môi, trong lòng rất uất ức, khó chịu lại không ngừng tự trách mình ích kỷ.
Cố Cẩn Ngôn ngồi xổm trước mặt Mộ Sở, đoạn anh ta vươn tay lau nước mắt cho cô rồi thở dài một hơi.
- Do tôi nôn nóng quá, xin lỗi chị! Có lẽ chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết tốt hơn. Còn không thì tôi nên tốn thêm nhiều thời gian hơn để giành lấy con tim chị từ Lâu Tư Trầm...
- ...
Nước mắt Tần Mộ Sở càng lúc rơi càng nhanh.
Cố Cẩn Ngôn trở nên luống cuống:
- Ông đây chỉ nói giỡn thôi mà!
Cố Cẩn Ngôn biết rõ muốn có được tình yêu của cô còn khó hơn chuyện thụ tinh nhân tạo gấp trăm ngàn lần!
Chắc chắn tối nay Tần Mộ Sở sẽ mất ngủ.
Cô cho Đuôi Nhỏ ăn tối xong, cô cũng không về nhà mà chỉ đứng canh ở bên ngoài phòng ICU. Lúc nào cô thấy buồn ngủ thì ngồi xuống chợp mắt, nhưng nhiều khi cô chẳng buồn ngủ chút nào.
Trong đầu cô toàn là ánh mắt lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm, bóng lưng lạnh lùng khi hắn xoay người bỏ đi. Cô cảm giác lần này hình như cô đã mất hắn thật rồi.
Tần Mộ Sở biết rõ cô và hắn không thể ở bên nhau nữa rồi. Nhưng khi nghĩ tới điều này thì lòng cô đau như cắt.
Thậm chí đã nhiều lần cô muốn gọi cho hắn, nhưng điện thoại vừa chuyển, có khi chưa kịp chuyển máy thì cô lại vội vàng cúp máy.
Vốn dĩ cô nên cắt đứt hoàn toàn với Lâu Tư Trầm. Bây giớ khó khăn lắm mới có cơ hội, cô cần gì phải đi trêu chọc hắn lần nữa kia chứ?
Cứ thế này vậy! Như thế này cũng tốt...
Tần Mộ Sở ngồi ôm chân trên ghế, rồi gục đầu vào đầu gối, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt cứ rơi.
Cô cứ liên tục tự an ủi, tự thôi miên bản thân hết lần này tới lần khác!
Hôm sau.
Điện thoại của cô bỗng reo lên, cô mơ mơ màng màng thức dậy.
Lúc lấy điện thoại ra thì Mộ Sở vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy sổ điện thoại hiện trên màn hình thì lập tức tỉnh táo lại.
Người gọi tới là Tiết Bình.
Mộ Sở vội vàng nghe điện thoại không chút do dự.
- Thư ký Tiết.
- Xin chào thiếu phu nhân!
Trong điện thoại, thái độ của Tiết Bình vẫn cung kính như cũ.
Tần Mộ Sở tính bảo anh ta thay đổi xưng hô nhưng lại cảm thấy quái quái, nên chỉ nói:
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tiết Bình trả lời:
- Không phải tôi mà là thiếu gia tìm cô.
Mộ Sở nghe Tiết Bình nói thế, cô cảm thấy rất căng thẳng, giọng nói cũng giảm xuống vài phần.
- Anh ấy tìm tôi... có chuyện gì không?
Tiết Bình thở dài, im lặng chừng ba giây rồi nói:
- Thiếu gia bảo thiếu phu nhân tới lấy giấy thỏa thuận ly hôn, ngoài ra thủ tục ly hôn... bên tôi cũng đã làm xong rồi...
Mộ Sở nghe thấy thế thì giật mình.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý ly hôn từ trước, thậm chí chính cô đã nói ra từ đó. Nhưng mà khi nghe thấy kết quả này thì lòng cô lại đau nhói, tựa như đang có ai đó đâm thẳng vào ngực cô, đau muốn khóc.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Mộ Sở vẫn im lặng không nói gì cả khiến cho Tiết Bình chịu không nổi, anh ta nhỏ giọng gọi cô:
- Thiếu phu nhân à?
Mộ Sở vội lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng rơi.
Cuối cùng cô chỉ có thể nghẹn ngào trả lời:
- Được rồi, tôi sẽ qua ngay.
- Vâng, thiếu gia đợi cô ở khách sạn Thuyền Buồm.
- Ừm.
Sau khi cúp máy, nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng.
Bình luận facebook