Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
4228
- Mẹ con đi làm chưa về!
Nét kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt bé Diên Vĩ khi nó nhắc tới mẹ mình:
- Chú bác sĩ đẹp trai ơi, mẹ con cũng là bác sĩ đó! Mẹ con mặc đồng phục trắng đẹp ơi là đẹp!
- Mẹ con không ở đây à?
Lúc này, Lâu Tư Trầm cũng không có tâm trạng để nghe cô bé khoe mẹ của mình:
- Thế con đến đây với ai?
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn bốn phía, thế nhưng không thấy người lớn nào đang tìm con cả:
- Con... con đến một mình..
Đuôi Nhỏ cúi đầu chột dạ, bàn tay bé tí không ngừng vặn góc áo của mình.
Rõ ràng là nó biết mình đã làm sai.
- Một mình?
- ... Dạ.
Nó gật đầu rồi nói tiếp:
- Con lén trốn từ trường mầm non ra, rồi một mình bắt xe đến đây đấy. Chú ơi, không... không phải là con không nghe lời người lớn đâu, con chỉ muốn mua đồ trang điểm cho mẹ thôi! Mẹ con nói hôm nay là ngày cuối cùng của đợt giảm giá, nhưng mà mẹ con bận lắm, không có thời gian đến mua, con chỉ muốn mua cho mẹ con thôi...
Lâu Tư Trầm hơi ngạc nhiên vì cô bé hiểu chuyện quá. Hắn vươn tay xoa đầu nó khen ngợi:
- Con còn bé xíu mà hiểu chuyện ghê! Nhưng con không nên chạy tới đây một mình như vậy. Nếu ba mẹ con biết thì sẽ lo lắng lắm đấy! Chú đưa con về nhà nhé, con có nhớ nhà mình ở đâu không?
- Nhà con... nhà con ở...
Cô bé cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Thôi!
Hắn cũng chẳng trông mong một cô nhóc tí tuổi đầu nhớ được địa chỉ nhà mình.
- Thế số điện thoại của mẹ con thì sao? Con có nhớ số của mẹ không?
- Con nhớ, con nhớ! Chú ơi, chú cho con mượn điện thoại để gọi cho mẹ con được không?
Lâu Tư Trầm vội đưa điện thoại của mình cho cô bé.
Cô bé vừa bấm số vừa đọc:
- 1... 7... 0... 3... 5...4....2...x...x....x
Một số điện thoại mà Lâu Tư Trầm hoàn toàn không biết.
Bởi vì đây là số cá nhân của Tần Mộ Sở.
Cô có hai sim điện thoại trong một máy, dùng song song với nhau, chia thành số công việc và số cá nhân rất rõ ràng. Số máy lúc trước cô đưa cho Lâu Tư Trầm là số dùng trong công việc.
Theo quan điểm của cô, công và tư phải phân chia rành mạch với nhau.
Kết quả là... chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà chẳng có ai bắt máy.
Đuôi Nhỏ buồn bã trả lại điện thoại cho Lâu Tư Trầm:
- Chú ơi, có lẽ mẹ con đang ở trong phòng phẫu thuật nên không nghe được điện thoại rồi.
Cũng có thể lắm.
Lâu Tư Trầm cũng là bác sĩ, cho nên hắn hiểu rõ tính chất đặc biệt của cái nghề này.
- Thế ba con đâu? Có muốn gọi cho ba con không?
Bé Diên Vĩ lắc đầu, nét buồn bã trên mặt lại càng sâu hơn, đôi mi như lông vũ cũn rủ xuống:
- Ba con không ở bên mẹ con con...
- ...
Lâu Tư Trầm nghĩ hình như mình đã nói sai cái gì rồi.
Thế nhưng, chỉ một giây sau, khuôn mặt nhỏ xíu của bé con đã lại hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn. Trong đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm kiêu ngạo và tự hào:
- Ba của con là siêu nhân đó! Mẹ con nói ba con ra ngoài vũ trụ để cứu mặt trăng rồi! Bao giờ ba làm xong sẽ về với con và mẹ ngay!
- ...
Lâu Tư Trầm hơi kinh ngạc.
Rõ ràng đây là một lời nói dối.
Thế nhưng nó đầy thiện ý.
- Chú ơi... con... con hơi đói...
Cô bé nói nhỏ tí, vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Dường như phối hợp với lời cô bé nói, cái bụng nhỏ của nó cũng cất lên tiếng kháng nghị rồn rột.
- Đi, chú đưa con đi giải quyết vấn đề no ấm cái đã.
Lâu Tư Trầm nắm tay Đuôi Nhỏ, đi ra phía ngoài trung tâm thương mại.
- Mẹ con đi làm chưa về!
Nét kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt bé Diên Vĩ khi nó nhắc tới mẹ mình:
- Chú bác sĩ đẹp trai ơi, mẹ con cũng là bác sĩ đó! Mẹ con mặc đồng phục trắng đẹp ơi là đẹp!
- Mẹ con không ở đây à?
Lúc này, Lâu Tư Trầm cũng không có tâm trạng để nghe cô bé khoe mẹ của mình:
- Thế con đến đây với ai?
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn bốn phía, thế nhưng không thấy người lớn nào đang tìm con cả:
- Con... con đến một mình..
Đuôi Nhỏ cúi đầu chột dạ, bàn tay bé tí không ngừng vặn góc áo của mình.
Rõ ràng là nó biết mình đã làm sai.
- Một mình?
- ... Dạ.
Nó gật đầu rồi nói tiếp:
- Con lén trốn từ trường mầm non ra, rồi một mình bắt xe đến đây đấy. Chú ơi, không... không phải là con không nghe lời người lớn đâu, con chỉ muốn mua đồ trang điểm cho mẹ thôi! Mẹ con nói hôm nay là ngày cuối cùng của đợt giảm giá, nhưng mà mẹ con bận lắm, không có thời gian đến mua, con chỉ muốn mua cho mẹ con thôi...
Lâu Tư Trầm hơi ngạc nhiên vì cô bé hiểu chuyện quá. Hắn vươn tay xoa đầu nó khen ngợi:
- Con còn bé xíu mà hiểu chuyện ghê! Nhưng con không nên chạy tới đây một mình như vậy. Nếu ba mẹ con biết thì sẽ lo lắng lắm đấy! Chú đưa con về nhà nhé, con có nhớ nhà mình ở đâu không?
- Nhà con... nhà con ở...
Cô bé cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Thôi!
Hắn cũng chẳng trông mong một cô nhóc tí tuổi đầu nhớ được địa chỉ nhà mình.
- Thế số điện thoại của mẹ con thì sao? Con có nhớ số của mẹ không?
- Con nhớ, con nhớ! Chú ơi, chú cho con mượn điện thoại để gọi cho mẹ con được không?
Lâu Tư Trầm vội đưa điện thoại của mình cho cô bé.
Cô bé vừa bấm số vừa đọc:
- 1... 7... 0... 3... 5...4....2...x...x....x
Một số điện thoại mà Lâu Tư Trầm hoàn toàn không biết.
Bởi vì đây là số cá nhân của Tần Mộ Sở.
Cô có hai sim điện thoại trong một máy, dùng song song với nhau, chia thành số công việc và số cá nhân rất rõ ràng. Số máy lúc trước cô đưa cho Lâu Tư Trầm là số dùng trong công việc.
Theo quan điểm của cô, công và tư phải phân chia rành mạch với nhau.
Kết quả là... chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà chẳng có ai bắt máy.
Đuôi Nhỏ buồn bã trả lại điện thoại cho Lâu Tư Trầm:
- Chú ơi, có lẽ mẹ con đang ở trong phòng phẫu thuật nên không nghe được điện thoại rồi.
Cũng có thể lắm.
Lâu Tư Trầm cũng là bác sĩ, cho nên hắn hiểu rõ tính chất đặc biệt của cái nghề này.
- Thế ba con đâu? Có muốn gọi cho ba con không?
Bé Diên Vĩ lắc đầu, nét buồn bã trên mặt lại càng sâu hơn, đôi mi như lông vũ cũn rủ xuống:
- Ba con không ở bên mẹ con con...
- ...
Lâu Tư Trầm nghĩ hình như mình đã nói sai cái gì rồi.
Thế nhưng, chỉ một giây sau, khuôn mặt nhỏ xíu của bé con đã lại hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn. Trong đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm kiêu ngạo và tự hào:
- Ba của con là siêu nhân đó! Mẹ con nói ba con ra ngoài vũ trụ để cứu mặt trăng rồi! Bao giờ ba làm xong sẽ về với con và mẹ ngay!
- ...
Lâu Tư Trầm hơi kinh ngạc.
Rõ ràng đây là một lời nói dối.
Thế nhưng nó đầy thiện ý.
- Chú ơi... con... con hơi đói...
Cô bé nói nhỏ tí, vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Dường như phối hợp với lời cô bé nói, cái bụng nhỏ của nó cũng cất lên tiếng kháng nghị rồn rột.
- Đi, chú đưa con đi giải quyết vấn đề no ấm cái đã.
Lâu Tư Trầm nắm tay Đuôi Nhỏ, đi ra phía ngoài trung tâm thương mại.
Bình luận facebook