Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
4237
- Cô Tần, quần áo là tôi tự mình chọn cho cô đấy, không biết cô có thích kiểu dáng thế này không?
- Rất đẹp, tôi thích lắm!
Kiểu dáng quần áo thật sự rất đẹp, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
Thế nhưng...
- Thư ký Lâm này, bộ đồ này đắt lắm phải không? Đắt quá tôi không dám mặc đâu.
- Cô Tần cứ yên tâm, bộ váy này không đắt đâu, chỉ có bốn trăm đồng thôi mà!
Đến lúc này thư ký Lâm mới thật sự thấy phục sự tinh tế của Lâu tiên sinh.
Chiếc váy bốn trăm nghìn lại bị hắn mạnh mẽ cắt bớt hai số không.
- Bốn trăm đồng á?
Đúng là không đắt lắm, thế nhưng với cô mà nói thì vẫn một khoản không nhỏ rồi!
Tần Mộ Sở vội mở ví rút ra bốn tờ tiền màu hồng rồi đưa sang:
- Cảm ơn cô nhé thư ký Lâm!
- Thế này... cô Tần, không phải tôi bỏ tiền mua đồ đâu, là tiên sinh đấy.
- Tôi biết, cô giúp tôi đưa cho anh ta nhé! Làm phiền cô rồi.
- ...Vậy cũng được.
Lâu tiên sinh đoán trúng hết cả rồi!
Lúc ấy hắn nói chắc chắn cô sẽ trả lại tiền.
Tần Mộ Sở nhanh chóng thay quần áo, vừa ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường...
Xong đời!
- Muộn mất rồi!!!
Vì thế cô hấp tấp ra khỏi phòng xong đi thẳng xuống tầng một.
Nhân viên mở cửa gọi giúp cô một chiếc taxi, lúc cô đang muốn lên xe thì lại có một bàn tay giơ ra rồi chặn ngang trước cánh cửa.
- Đúng là chị đấy hả Tần Mộ Sở?!
Giọng nói này rất quen tai, cũng rất đáng ghét.
Cho dù Tần Mộ Sở không ngẩng lên cũng đã biết người tới là ai rồi.
Ngoại trừ Tần Triều Tịch – cô em gái cùng cha khác mẹ của cô thì còn ai vào đây nữa?
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cô ngẩng lên, thản nhiên liếc cô ta một cái.
Tần Triều Tịch khoác trên người toàn hàng hiệu, một bộ váy liền màu đen, chân đi một đôi giày cao gót đắt tiền, tóc xoăn nhẹ thành búp thả nhẹ trên bờ vai khiến người ta có cảm giác thanh khiết và xinh đẹp.
Khác hoàn toàn so với bên trong.
Kiểu ăn mặc như hóa trang thế này Tần Mộ Sở thật không dám khen ngợi.
- Xin tránh đường, tôi đang vội!
Sắc mặt Tần Mộ Sở hết sức lạnh lùng.
- Vội á? Càng vội thì tôi càng không cho chị đi đấy!
Tần Triều Tịch chen hẳn lên cản giữa cô và xe, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới kiểu mỉa mai:
- Ô? Tôi không nhìn nhầm chứ Tần Mộ Sở? Từ bao giờ chị lại mặc được loại đồ đắt tiền thế này? Còn là nguyên cả bộ của Fimer nữa chứ! Nhưng nói thật là cái váy đắt đến đâu mà bị chị mặc thì trông cũng chẳng khác gì hàng vỉa hè cả!
Fimer?! Nhãn hiệu thời trang quốc tế siêu đắt ấy hả? Không nhầm chứ?
Tần Mộ Sở hoảng hốt cúi đầu, nhìn đi nhìn lại bộ quần áo trên người mình.
Mới rồi cô đúng là quên mất không xem mác.
Mà cũng đúng! Rõ ràng cái váy này nhìn không giống loại váy bốn trăm đồng, đúng là thư ký Lâm lừa cô rồi!
Lần này hay rồi, khiến cô nợ cả khoản to đùng! Nghĩ thôi đã thấy đau lòng, cũng không biết giặt xong có thể trả lại được không nữa, cứ coi bốn trăm kia như phí thuê đi vậy.
Tần Mộ Sở có cảm giác hoàn toàn vô lực, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Nếu để Tần Triều Tịch nhận ra chẳng phải cô ta lại có cớ mắng cô là đồ nghèo hèn à? Cô không cho con nhãi này cơ hội sỉ nhục mình đâu!
- Tôi thích thì mặc, ai mượn cô quan tâm!
Tần Mộ Sở lườm cô ta, nói xong quay người định gọi một chiếc taxi khác.
Giờ cô không có thời gian đôi co với Tần Triều Tịch, sắp muộn tới nơi rồi!
Kết quả của việc đi muộn vô cùng nghiêm trọng! Vô cùng vô cùng nghiêm trọng đấy!
Thế nên dù tính cô có nóng nảy hơn thì cũng phải nhịn đã.
Nhưng Tần Triều Tịch là ai chứ? Tình tính ngạo mạn còn chưa bộc lộ hết sao có thể để Tần Mộ Sở nhẹ nhàng chuồn mất thế được?
- Tôi chưa nói xong đâu Tần Mộ Sở!
Tần Triều Tịch kéo tay Tần Mộ Sở lại, kiên quyết không cho cô đi:
- Nói đi! Sao chị lại ở đây? Tại sao lại mặc bộ đồ đắt tiền thế này? Bám được lão già nhà giàu nào hả? Ngủ một đêm được bao nhiêu tiền thế? Với nhan sắc của chị chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu nhỉ?
Những lời cô ta nói khiến sắc mặt Tần Mộ Sở dần thay đổi, nhưng rất nhanh cô lại bình tĩnh được, cô xoay người, cười lạnh:
- Có câu này đúng lắm “người thế nào thì thế giới thế ấy”! Sao nào Tần Triều Tịch? Tự mình bán thân xong nghĩ đàn bà trên đời đều bán giống mình à?
- Mày! Mày nói ai bán thân hả? Tao là Tần Triều Tịch đấy, nhà tao có tiền có thế, đến khách sạn này như đị chợ thì có gì lạ? Ngược lại chính mày, ngoài cái thân xác dơ bẩn này thì mày có cái gì chứ? Mẹ chết cha cũng chẳng cần mày! Sống như mày tao thà chết còn hơn đấy Tần Mộ Sở!
Nhắc tới mẹ mình sắc mặt Tần Mộ Sở lập tức đổi.
Ánh mắt đã lạnh đến ghê người.
Cái chết của mẹ vào sáu năm trước chính là điều cấm kỵ của cô!
Cô không ngờ Tần Triều Tịch lại dám nhắc tới chuyện này trước mặt mình!
- À! Quên mất! Sao mày đi chết được chứ nhỉ? Đương nhiên là mày không thể chết rồi! Nếu mày đi chết thì người cha của đứa con hoang kia làm sao bây giờ? Tao bảo này Tần Mộ Sở, đứa con hoang của mày có biết mẹ nó đang bán thân không? Mày nói thử xem nếu nó biết thì liệu mai sau có học theo không nhỉ? Có câu này cũng đúng lắm nè “mẹ nào con nấy”! Sau này không biết con gái mày có học theo kiểu chưa chồng mà chửa như mẹ nó...
“Chát –– ”
Tần Triều Tịch còn chưa nói xong má trái đã bị tát lệch cả đi.
Mặt cô ta trong nháy mắt trở nên vặn vẹo:
- Mày dám đánh tao à Tần Mộ Sở?!
Ôm má trái bị tát, trong đôi mắt phiếm hồng của cô ta đều là hận ý dữ tợn.
Thế nhưng...
“Chát –––– ”
Lại là một cái tát nữa!
So với cái tát vừa nãy còn ác hơn, nặng hơn, thậm chí đã để lại cả dấu tay trên mặt Tần Triều Tịch.
Mặt Tần Mộ Sở lạnh như băng, cô nói:
- Muốn đánh cô từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, cuối cùng thì hôm nay cô cũng tự vác mặt đến!
- Mày dám đánh tao hả Tần Mộ Sở!!! Ba mẹ tao còn chưa đánh tao bao giờ đâu!
Viền mắt Tần Triều Tịch đã đỏ bừng lên, hai bên má thì sưng như bánh bao ế, bộ dáng vô cùng chật vật thê thảm!
- Nếu cha mẹ sinh ra mà không dạy được cô thì cứ để người chị này giúp một chút! Họ không dạy thì để tôi dạy! Để cô ra ngoài khỏi làm nhục mặt gia đình!
- Mày!
Tần Triều Tịch tức đến mức nghiến răng ken két:
- Tao liều mạng với mày!
Dứt lời cô ta không để ý đến hình tượng thiên kim tiểu thư của mình nữa mà nhào tới kéo áo Tần Mộ Sở rồi cầm túi xách trên tay đập lên đầu cô.
Nhưng Tần Mộ Sở đâu có phải kẻ dễ bắt nạt, thế nên cả hai lập tức xông vào đánh nhau một cách kịch liệt.
Thật ra thì Tần Mộ Sở cảm thấy ở nơi công cộng mà làm trò thế này đúng là vô cùng xấu hổ, mặt mũi cũng mất hết cả rồi.
Nhưng là đã đến nước này rồi không đánh không được!
- Cô Tần, quần áo là tôi tự mình chọn cho cô đấy, không biết cô có thích kiểu dáng thế này không?
- Rất đẹp, tôi thích lắm!
Kiểu dáng quần áo thật sự rất đẹp, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
Thế nhưng...
- Thư ký Lâm này, bộ đồ này đắt lắm phải không? Đắt quá tôi không dám mặc đâu.
- Cô Tần cứ yên tâm, bộ váy này không đắt đâu, chỉ có bốn trăm đồng thôi mà!
Đến lúc này thư ký Lâm mới thật sự thấy phục sự tinh tế của Lâu tiên sinh.
Chiếc váy bốn trăm nghìn lại bị hắn mạnh mẽ cắt bớt hai số không.
- Bốn trăm đồng á?
Đúng là không đắt lắm, thế nhưng với cô mà nói thì vẫn một khoản không nhỏ rồi!
Tần Mộ Sở vội mở ví rút ra bốn tờ tiền màu hồng rồi đưa sang:
- Cảm ơn cô nhé thư ký Lâm!
- Thế này... cô Tần, không phải tôi bỏ tiền mua đồ đâu, là tiên sinh đấy.
- Tôi biết, cô giúp tôi đưa cho anh ta nhé! Làm phiền cô rồi.
- ...Vậy cũng được.
Lâu tiên sinh đoán trúng hết cả rồi!
Lúc ấy hắn nói chắc chắn cô sẽ trả lại tiền.
Tần Mộ Sở nhanh chóng thay quần áo, vừa ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường...
Xong đời!
- Muộn mất rồi!!!
Vì thế cô hấp tấp ra khỏi phòng xong đi thẳng xuống tầng một.
Nhân viên mở cửa gọi giúp cô một chiếc taxi, lúc cô đang muốn lên xe thì lại có một bàn tay giơ ra rồi chặn ngang trước cánh cửa.
- Đúng là chị đấy hả Tần Mộ Sở?!
Giọng nói này rất quen tai, cũng rất đáng ghét.
Cho dù Tần Mộ Sở không ngẩng lên cũng đã biết người tới là ai rồi.
Ngoại trừ Tần Triều Tịch – cô em gái cùng cha khác mẹ của cô thì còn ai vào đây nữa?
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cô ngẩng lên, thản nhiên liếc cô ta một cái.
Tần Triều Tịch khoác trên người toàn hàng hiệu, một bộ váy liền màu đen, chân đi một đôi giày cao gót đắt tiền, tóc xoăn nhẹ thành búp thả nhẹ trên bờ vai khiến người ta có cảm giác thanh khiết và xinh đẹp.
Khác hoàn toàn so với bên trong.
Kiểu ăn mặc như hóa trang thế này Tần Mộ Sở thật không dám khen ngợi.
- Xin tránh đường, tôi đang vội!
Sắc mặt Tần Mộ Sở hết sức lạnh lùng.
- Vội á? Càng vội thì tôi càng không cho chị đi đấy!
Tần Triều Tịch chen hẳn lên cản giữa cô và xe, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới kiểu mỉa mai:
- Ô? Tôi không nhìn nhầm chứ Tần Mộ Sở? Từ bao giờ chị lại mặc được loại đồ đắt tiền thế này? Còn là nguyên cả bộ của Fimer nữa chứ! Nhưng nói thật là cái váy đắt đến đâu mà bị chị mặc thì trông cũng chẳng khác gì hàng vỉa hè cả!
Fimer?! Nhãn hiệu thời trang quốc tế siêu đắt ấy hả? Không nhầm chứ?
Tần Mộ Sở hoảng hốt cúi đầu, nhìn đi nhìn lại bộ quần áo trên người mình.
Mới rồi cô đúng là quên mất không xem mác.
Mà cũng đúng! Rõ ràng cái váy này nhìn không giống loại váy bốn trăm đồng, đúng là thư ký Lâm lừa cô rồi!
Lần này hay rồi, khiến cô nợ cả khoản to đùng! Nghĩ thôi đã thấy đau lòng, cũng không biết giặt xong có thể trả lại được không nữa, cứ coi bốn trăm kia như phí thuê đi vậy.
Tần Mộ Sở có cảm giác hoàn toàn vô lực, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Nếu để Tần Triều Tịch nhận ra chẳng phải cô ta lại có cớ mắng cô là đồ nghèo hèn à? Cô không cho con nhãi này cơ hội sỉ nhục mình đâu!
- Tôi thích thì mặc, ai mượn cô quan tâm!
Tần Mộ Sở lườm cô ta, nói xong quay người định gọi một chiếc taxi khác.
Giờ cô không có thời gian đôi co với Tần Triều Tịch, sắp muộn tới nơi rồi!
Kết quả của việc đi muộn vô cùng nghiêm trọng! Vô cùng vô cùng nghiêm trọng đấy!
Thế nên dù tính cô có nóng nảy hơn thì cũng phải nhịn đã.
Nhưng Tần Triều Tịch là ai chứ? Tình tính ngạo mạn còn chưa bộc lộ hết sao có thể để Tần Mộ Sở nhẹ nhàng chuồn mất thế được?
- Tôi chưa nói xong đâu Tần Mộ Sở!
Tần Triều Tịch kéo tay Tần Mộ Sở lại, kiên quyết không cho cô đi:
- Nói đi! Sao chị lại ở đây? Tại sao lại mặc bộ đồ đắt tiền thế này? Bám được lão già nhà giàu nào hả? Ngủ một đêm được bao nhiêu tiền thế? Với nhan sắc của chị chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu nhỉ?
Những lời cô ta nói khiến sắc mặt Tần Mộ Sở dần thay đổi, nhưng rất nhanh cô lại bình tĩnh được, cô xoay người, cười lạnh:
- Có câu này đúng lắm “người thế nào thì thế giới thế ấy”! Sao nào Tần Triều Tịch? Tự mình bán thân xong nghĩ đàn bà trên đời đều bán giống mình à?
- Mày! Mày nói ai bán thân hả? Tao là Tần Triều Tịch đấy, nhà tao có tiền có thế, đến khách sạn này như đị chợ thì có gì lạ? Ngược lại chính mày, ngoài cái thân xác dơ bẩn này thì mày có cái gì chứ? Mẹ chết cha cũng chẳng cần mày! Sống như mày tao thà chết còn hơn đấy Tần Mộ Sở!
Nhắc tới mẹ mình sắc mặt Tần Mộ Sở lập tức đổi.
Ánh mắt đã lạnh đến ghê người.
Cái chết của mẹ vào sáu năm trước chính là điều cấm kỵ của cô!
Cô không ngờ Tần Triều Tịch lại dám nhắc tới chuyện này trước mặt mình!
- À! Quên mất! Sao mày đi chết được chứ nhỉ? Đương nhiên là mày không thể chết rồi! Nếu mày đi chết thì người cha của đứa con hoang kia làm sao bây giờ? Tao bảo này Tần Mộ Sở, đứa con hoang của mày có biết mẹ nó đang bán thân không? Mày nói thử xem nếu nó biết thì liệu mai sau có học theo không nhỉ? Có câu này cũng đúng lắm nè “mẹ nào con nấy”! Sau này không biết con gái mày có học theo kiểu chưa chồng mà chửa như mẹ nó...
“Chát –– ”
Tần Triều Tịch còn chưa nói xong má trái đã bị tát lệch cả đi.
Mặt cô ta trong nháy mắt trở nên vặn vẹo:
- Mày dám đánh tao à Tần Mộ Sở?!
Ôm má trái bị tát, trong đôi mắt phiếm hồng của cô ta đều là hận ý dữ tợn.
Thế nhưng...
“Chát –––– ”
Lại là một cái tát nữa!
So với cái tát vừa nãy còn ác hơn, nặng hơn, thậm chí đã để lại cả dấu tay trên mặt Tần Triều Tịch.
Mặt Tần Mộ Sở lạnh như băng, cô nói:
- Muốn đánh cô từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, cuối cùng thì hôm nay cô cũng tự vác mặt đến!
- Mày dám đánh tao hả Tần Mộ Sở!!! Ba mẹ tao còn chưa đánh tao bao giờ đâu!
Viền mắt Tần Triều Tịch đã đỏ bừng lên, hai bên má thì sưng như bánh bao ế, bộ dáng vô cùng chật vật thê thảm!
- Nếu cha mẹ sinh ra mà không dạy được cô thì cứ để người chị này giúp một chút! Họ không dạy thì để tôi dạy! Để cô ra ngoài khỏi làm nhục mặt gia đình!
- Mày!
Tần Triều Tịch tức đến mức nghiến răng ken két:
- Tao liều mạng với mày!
Dứt lời cô ta không để ý đến hình tượng thiên kim tiểu thư của mình nữa mà nhào tới kéo áo Tần Mộ Sở rồi cầm túi xách trên tay đập lên đầu cô.
Nhưng Tần Mộ Sở đâu có phải kẻ dễ bắt nạt, thế nên cả hai lập tức xông vào đánh nhau một cách kịch liệt.
Thật ra thì Tần Mộ Sở cảm thấy ở nơi công cộng mà làm trò thế này đúng là vô cùng xấu hổ, mặt mũi cũng mất hết cả rồi.
Nhưng là đã đến nước này rồi không đánh không được!
Bình luận facebook