Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
4255
Cô vỗ vỗ lên mặt mình để tỉnh táo hơn một chút:
- Tần Mộ Sở, mày điên rồi à? Lâu Tư Trầm là ai cơ chứ? Sao hắn có thể giận vì một câu nói của mày được đây?
Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi!
Tần Mộ Sở hốt hoảng ném chút chờ mong không nên có kia đi.
Không có chờ mong thì không có thất vọng! Không có thất vọng, thì cũng chẳng có hoang mang lo được lo mất.
Tần Mộ Sở ôm tài liệu rồi đi nhanh về phòng mình.
...
Đêm ấy, cô trực ca.
Trong văn phòng mênh mông, chỉ còn lại một mình cô.
May mà đêm nay tĩnh lặng hơn mọi khi,lượng công việc cũng không lớn lắm.
Lúc cô làm xong hết nhiệm vụ thì đã là hai giờ sáng rồi.
Hành lang lặng ngắt như tờ, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim tiêm rơi trên mặt đất.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi nên cơn buồn ngủ mau chóng ập tới, Tần Mộ Sở không dám vào phòng nghỉ để ngủ một giấc, đành phải nằm úp lên bàn mà chợp mắt.
Chợp mắt được một chút cũng còn tốt hơn là không ngủ, tí nữa nếu có bệnh nhân thì cô còn phải chăm sóc họ cơ mà!
Lâu Tư Trầm tắm rửa, thay đồ xong xuôi, mặc quần áo thường ngày đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị về khách sạn thuyền buồm.
Lúc đi qua phòng trực ban khoa Ngoại, hắn thấy một bóng người quen thuộc đang nằm dài ra bàn nghỉ ngơi.
Thân mình cao lớn hơi khựng lại.
Hắn nhìn cô, ánh mắt tối hẳn đi, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bước đi về phía ấy.
Lâu Tư Trầm thậm chí còn không biết bản thân mình định làm gì.
Tần Mộ Sở ngủ không sâu lắm, vừa cảm thấy có người lại gần thì cô tỉnh lại ngay.
Mở mắt ra, ngẩng đầu lên, thấy người tới, cô sững sờ.
- Chủ nhiệm Lâu?
Cô luống cuống xốc lại tinh thần, chỉnh trang người ngợm một chút, cho dù cô vẫn còn đang mệt mỏi.
Bóng dáng thẳng tắp như thân tùng của Lâu Tư Trầm đứng trước mặt cô. Hắn “ừ” một tiếng thản nhiên xem như đáp lại:
- Đưa bản ghi chép cuộc giải phẫu hôm qua cho tôi.
- Ừ, được.
Tần Mộ Sở nghĩ hắn tới đây là để lấy bản ghi chép giải phẫu mà thôi. Cô lục tìm trên bàn công tác rồi nói với hắn:
- Hôm qua anh đã xem rồi còn gì?
- Tôi muốn kiểm tra lại lần nữa, không được à?
Lâu Tư Trầm gõ ngón tay lên bàn làm việc của cô theo từng nhịp.
Tần Mộ Sở le lưỡi:
- Đương nhiên là được rồi.
Nói đoạn, cô mở sổ ra rồi đưa cho hắn:
- Sao giờ này mà anh còn chưa về?
Lâu Tư Trầm nhận lấy sổ ghi chép, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, vắt chân chữ ngũ lên, vừa xem ghi chép vừa đáp:
- Vừa làm xong việc.
Tần Mộ Sở nhìn đồng hồ:
- Chủ nhiệm Lâu, gần ba giờ sáng rồi, anh về ngủ một giấc đi! Ngày mai còn phải đi làm mà.
Thật ra cô rất lo cho sức khỏe của hắn, sợ hắn sẽ không chịu nổi. Dạ dày của hắn đã không tốt rồi, thức khuya nhiều lần hại thân lắm.
- Bây giờ cô có quan hệ thế nào với Cố Cẩn Ngôn?
Lâu Tư Trầm bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối.
Hắn không nhìn cô, mà chỉ chuyên tâm lật xem bản ghi chép trong tay.
- Hả?
Tần Mộ Sở nghe xong câu hỏi bất thình lình ấy thì hơi sững ra.
Cô cảm thấy tư duy của mình không theo kịp tiết tấu tư duy của người đàn ông này mất rồi.
Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên nhìn cô đăm đăm, đôi mắt sẫm màu như cô chặt lấy ánh mắt cô, muốn nhìn xuyên qua hai tròng mắt, thấu tỏ nội tâm cô:
- Quan hệ thế nào?
Hắn hỏi lại.
Tần Mộ Sở bị nhìn mà hoảng:
- Bạn bè.
Cô nói thật.
Nhưng rồi rốt cuộc không muốn lừa hắn, cô lại bổ sung thêm một câu:
- Là bạn rất thân mà thôi.
Không hiểu sao khi Tần Mộ Sở nói câu này thì tim đập nhanh hơn một nhịp. Hai gò má cô đỏ ửng lên.
Đôi lông mày đang cau chặt của Lâu Tư Trầm dường như giãn ra không ít trong khoảnh khắc áy. Khuôn mặt đẹp rạng ngời điên đảo chúng sinh cũng bớt vẻ lạnh lùng.
Hắn khép sổ ghi chép trên tay, vươn cặp chân dài, đoạn bảo:
- Tôi đói!
- ...
Tần Mộ Sở thực sự không theo kịp tiết tấu tư duy của hắn, cua cũng gắt quá đi!
- Chủ nhiệm Lâu, thực ra tôi cũng đói lắm rồi, nhưng mà bây giờ tôi đang trực ca, tôi không thể đi ngay được, nên cũng không mua đồ ăn cho anh được đâu. Hay là anh về khách sạn ăn đi? Ăn xong hẵng ngủ, dạ dày anh không tốt, đừng để bụng rỗng.
Lâu Tư Trầm đứng lên, đút một tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống rồi hỏi một câu lạnh nhạt:
- Ăn gì?
- Hở?
Tần Mộ Sở ngu ra.
- Hở gì mà hở? Không ăn à?
Chủ nhiệm Lâu cau mày không vui.
- Ăn! Ăn chứ sao không!
Tần Mộ Sở gật lia lịa như gà mổ thóc:
- Anh muốn đi mua đồ ăn đêm cho tôi sao? Để tôi nghĩ, để tôi nghĩ đã...
Tần Mộ Sở vừa nghĩ đến một lúc nữa có cái ăn thì vui vẻ đến chảy cả nước miếng ra:
- Bây giờ căng tin hết đồ ăn rồi, có lẽ anh phải ra quán ven đường ngoài bệnh viện mới mua được đồ ăn khuya.
- Quán ven đường hả?
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Mấy cái quán bẩn thỉu cạnh đường ấy à?
- ...
Anh có thể xóa hai chữ “bẩn thỉu” đi được không?
- Không bẩn như anh nghĩ đâu! Anh đi đến hàng đầu tiên bên trái mà mua, chỗ đó bán đồ ăn ngon lắm! Anh mua gì thì tôi ăn cái đó, no bụng là được ấy mà.
Tần Mộ Sở cười hì hì với hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, thế nhưng vẫn nhấc đôi chân dài đi ra khỏi phòng trực.
Tần Mộ Sở le lưỡi với cái bóng cao lớn kia.
Quán ven đường! Chắc đây là lần đầu tiên cậu ấm như hắn đi tới nơi đó nhỉ?
Nói thật là, trước kia Tần Mộ Sở có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến việc bắt Lâu Tư Trầm tự đi mua đồ ăn đêm cho mình. Lâu Tư Trầm là ai cơ chứ? Lâu Tư Trầm cao ngạo, lạnh lùng, khó lòng với tới. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh một người kiêu ngạo và tôn quý như hắn xuất hiện ở quán ven đường thì sẽ buồn cười đến mức nào.
Chắc chắn là chẳng hợp nhau chút nào nhỉ!
Cứ nghĩ tới cảnh tượng khập khiễng ấy là Tần Mộ Sở lại thấy buồn cười.
Cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng trực chờ hắn về.
Thế nhưng sau mười phút, vẫn chẳng thấy người đâu.
Mười phút sau, vẫn không thấy về.
Sao thế nhỉ? Tần Mộ Sở nhìn đồng hồ thạch anh treo tường hết lần này đến lần khác. Hai mươi phút rồi mà hắn còn chưa về là thế nào? Đừng bảo là xảy ra chuyện gì rồi nhé.
Hay là...
Hắn đã bỏ về từ lâu rồi?
Nghĩ đến khả năng này, bao nhiêu chờ mong trong lòng Tần Mộ Sở đều tan biến, hai bả vai cũng rũ xuống tiu nghỉu, cái bụng cũng mỗi lúc một đói hơn.
Đúng vào lúc này thì điện thoại bên tay cô vang lên.
Người gọi đến là Lâu Tư Trầm.
Tần Mộ Sở vội vàng nhấc máy:
- Chủ nhiệm Lâu?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm đáp nhỏ một câu, dường như tâm trạng không được vui cho lắm.
Có chuyện gì vậy?
- Anh mua được đồ chưa? Giờ đang ở đâu đấy?
- Còn đang ở hàng đây.
- ...
Chậm quá đi nha!
- Quên mang tiền mặt.
Tần Mộ Sở: 囧
- Quán ven đường người ta không cho quẹt thẻ đâu.
-... biết rồi.
Giọng điệu của chủ nhiệm Lâu đến là rầu rĩ, chỉ nghe thôi mà Tần Mộ Sở cũng đã tưởng tượng ra bản mặt khó ở của hắn rồi.
Cô thực sự không nhịn được, liền bật cười thành tiếng.
- Tần Mộ Sở!
Lâu Tư Trầm nghiến răng gọi cô.
Nếu không phải vì cô thích ăn đồ ở quán ven đường quái quỷ, thì đường đường là một thiếu chủ như hắn chạy tới cái chỗ rẻ tiền để mua mấy thứ vừa bẩn vừa có hại cho sức khỏe này làm gì?!
- Chủ nhiệm Lâu, tôi sai rồi, tôi sai rồi!
Tần Mộ Sở vừa giải thích liên tục vừa nói thêm:
- Anh đưa điện thoại cho dì bán đồ ăn đi! Tôi quen bà ấy, tôi nói mấy câu với bà ấy rồi mai tôi trả tiền bà ấy cũng được.
- Khỏi!
Lâu Tư Trầm từ chối thẳng thừng:
- Tí nữa sẽ có người mang tiền tới.
Tần Mộ Sở: 囧
- Ba giờ rồi đấy...
Tần Mộ Sở thương xót cho người mang tiền đến cho hắn từ tận đáy lòng.
- Cúp đây, chờ đó!
Nói xong, không chờ Tần Mộ Sở trả lời, Lâu Tư Trầm đã cúp máy cái rụp.
Tút tút tút...
Nghe tiếng tút đều đều trong di động, Tần Mộ Sở bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Hắn gọi về chỉ để nói cho cô biết rằng, có lẽ phải chờ hắn thêm một chút nữa sao?
Tần Mộ Sở không nhịn được mà cười lên, để lộ hai cái má lúm đồng tiền.
Không biết hắn phải đứng đợi một mình ở quán ven đường nhà người ta bao lâu, một mình thì thôi đi, nhưng bây giờ trời đã lạnh rồi. Gió bên ngoài chắc là buốt lắm nhỉ?
Tần Mộ Sở bỗng nhiên thấy lo lo.
...
Khi Tiết Bỉnh chạy tới quán ven đường kia thì đã là hai mươi phút sau rồi.
Trước cửa quán, Lâu Tư Trầm đứng trong bóng tối, đầu cúi thấp xuống, hút một điếu thuốc để giết thời gian.
Gió đêm hanh heo thổi qua người hắn, làn khói mỏng manh theo gió uốn lượn thành vô vàn hình dạng, phủ mờ đôi mắt say lòng, sau đó tiêu tán trong không trung.
Tiết Bỉnh thấy thiếu chủ như thế thì chấn kinh trong lòng.
Trên đời này, sợ rằng chỉ có thiếu phu nhân mới có thể khiến cho thiếu chủ đối xử hết lòng như thế này thôi.
Tiết Bỉnh vội vàng chạy tới:
- Thiếu chủ!
Anh có tài đức gì mà lại khiến cho thiếu chủ đứng giữa đêm lạnh chờ lâu như thế cơ chứ?
- Đến rồi à?
Lâu Tư Trầm dụi tắt điếu thuốc trong tay, thuận tay ném vào thùng rác:
- Đưa ví đây cho tôi!
- Vâng.
Tiết Bỉnh vội vàng đưa ví tiền cho hắn, rồi nhìn quán ven đường giá rẻ sau lưng hắn với vẻ khó tin:
- Thiếu chủ, đừng nói là... ngài muốn ăn đồ ăn ở cái quán ven đường này nhé?
- Được rồi, ở đây không còn chuyện gì của cậu nữa đâu, về đi!
Lâu Tư Trầm hạ lệnh đuổi khách, cố ý ngó lơ câu hỏi của Tiết Bỉnh luôn.
- Thiếu chủ, sức khỏe của ngài quý giá, ngài phải cẩn thận một chút nha!
Tiết Bỉnh sầu hết cả lòng:
- Hay là bây giờ tôi bảo đầu bếp nhà hàng Michelin nấu riêng một bữa ăn đêm cho ngài nhé?
Người này là lớn lên trong vàng bạc, đã bao giờ ăn thức ăn rẻ tiền ở quán ven đường thế này đâu? Không biết cái dạ dày của hắn có chịu được hay không nữa kìa!
- Cậu lắm mồm thế từ bao giờ đấy?
Lâu Tư Trầm nhìn Tiết Bỉnh cảnh cáo rồi cầm tiền đi tới quán đầu tiên bên trái.
Cô vỗ vỗ lên mặt mình để tỉnh táo hơn một chút:
- Tần Mộ Sở, mày điên rồi à? Lâu Tư Trầm là ai cơ chứ? Sao hắn có thể giận vì một câu nói của mày được đây?
Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi!
Tần Mộ Sở hốt hoảng ném chút chờ mong không nên có kia đi.
Không có chờ mong thì không có thất vọng! Không có thất vọng, thì cũng chẳng có hoang mang lo được lo mất.
Tần Mộ Sở ôm tài liệu rồi đi nhanh về phòng mình.
...
Đêm ấy, cô trực ca.
Trong văn phòng mênh mông, chỉ còn lại một mình cô.
May mà đêm nay tĩnh lặng hơn mọi khi,lượng công việc cũng không lớn lắm.
Lúc cô làm xong hết nhiệm vụ thì đã là hai giờ sáng rồi.
Hành lang lặng ngắt như tờ, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim tiêm rơi trên mặt đất.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi nên cơn buồn ngủ mau chóng ập tới, Tần Mộ Sở không dám vào phòng nghỉ để ngủ một giấc, đành phải nằm úp lên bàn mà chợp mắt.
Chợp mắt được một chút cũng còn tốt hơn là không ngủ, tí nữa nếu có bệnh nhân thì cô còn phải chăm sóc họ cơ mà!
Lâu Tư Trầm tắm rửa, thay đồ xong xuôi, mặc quần áo thường ngày đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị về khách sạn thuyền buồm.
Lúc đi qua phòng trực ban khoa Ngoại, hắn thấy một bóng người quen thuộc đang nằm dài ra bàn nghỉ ngơi.
Thân mình cao lớn hơi khựng lại.
Hắn nhìn cô, ánh mắt tối hẳn đi, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bước đi về phía ấy.
Lâu Tư Trầm thậm chí còn không biết bản thân mình định làm gì.
Tần Mộ Sở ngủ không sâu lắm, vừa cảm thấy có người lại gần thì cô tỉnh lại ngay.
Mở mắt ra, ngẩng đầu lên, thấy người tới, cô sững sờ.
- Chủ nhiệm Lâu?
Cô luống cuống xốc lại tinh thần, chỉnh trang người ngợm một chút, cho dù cô vẫn còn đang mệt mỏi.
Bóng dáng thẳng tắp như thân tùng của Lâu Tư Trầm đứng trước mặt cô. Hắn “ừ” một tiếng thản nhiên xem như đáp lại:
- Đưa bản ghi chép cuộc giải phẫu hôm qua cho tôi.
- Ừ, được.
Tần Mộ Sở nghĩ hắn tới đây là để lấy bản ghi chép giải phẫu mà thôi. Cô lục tìm trên bàn công tác rồi nói với hắn:
- Hôm qua anh đã xem rồi còn gì?
- Tôi muốn kiểm tra lại lần nữa, không được à?
Lâu Tư Trầm gõ ngón tay lên bàn làm việc của cô theo từng nhịp.
Tần Mộ Sở le lưỡi:
- Đương nhiên là được rồi.
Nói đoạn, cô mở sổ ra rồi đưa cho hắn:
- Sao giờ này mà anh còn chưa về?
Lâu Tư Trầm nhận lấy sổ ghi chép, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, vắt chân chữ ngũ lên, vừa xem ghi chép vừa đáp:
- Vừa làm xong việc.
Tần Mộ Sở nhìn đồng hồ:
- Chủ nhiệm Lâu, gần ba giờ sáng rồi, anh về ngủ một giấc đi! Ngày mai còn phải đi làm mà.
Thật ra cô rất lo cho sức khỏe của hắn, sợ hắn sẽ không chịu nổi. Dạ dày của hắn đã không tốt rồi, thức khuya nhiều lần hại thân lắm.
- Bây giờ cô có quan hệ thế nào với Cố Cẩn Ngôn?
Lâu Tư Trầm bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối.
Hắn không nhìn cô, mà chỉ chuyên tâm lật xem bản ghi chép trong tay.
- Hả?
Tần Mộ Sở nghe xong câu hỏi bất thình lình ấy thì hơi sững ra.
Cô cảm thấy tư duy của mình không theo kịp tiết tấu tư duy của người đàn ông này mất rồi.
Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên nhìn cô đăm đăm, đôi mắt sẫm màu như cô chặt lấy ánh mắt cô, muốn nhìn xuyên qua hai tròng mắt, thấu tỏ nội tâm cô:
- Quan hệ thế nào?
Hắn hỏi lại.
Tần Mộ Sở bị nhìn mà hoảng:
- Bạn bè.
Cô nói thật.
Nhưng rồi rốt cuộc không muốn lừa hắn, cô lại bổ sung thêm một câu:
- Là bạn rất thân mà thôi.
Không hiểu sao khi Tần Mộ Sở nói câu này thì tim đập nhanh hơn một nhịp. Hai gò má cô đỏ ửng lên.
Đôi lông mày đang cau chặt của Lâu Tư Trầm dường như giãn ra không ít trong khoảnh khắc áy. Khuôn mặt đẹp rạng ngời điên đảo chúng sinh cũng bớt vẻ lạnh lùng.
Hắn khép sổ ghi chép trên tay, vươn cặp chân dài, đoạn bảo:
- Tôi đói!
- ...
Tần Mộ Sở thực sự không theo kịp tiết tấu tư duy của hắn, cua cũng gắt quá đi!
- Chủ nhiệm Lâu, thực ra tôi cũng đói lắm rồi, nhưng mà bây giờ tôi đang trực ca, tôi không thể đi ngay được, nên cũng không mua đồ ăn cho anh được đâu. Hay là anh về khách sạn ăn đi? Ăn xong hẵng ngủ, dạ dày anh không tốt, đừng để bụng rỗng.
Lâu Tư Trầm đứng lên, đút một tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống rồi hỏi một câu lạnh nhạt:
- Ăn gì?
- Hở?
Tần Mộ Sở ngu ra.
- Hở gì mà hở? Không ăn à?
Chủ nhiệm Lâu cau mày không vui.
- Ăn! Ăn chứ sao không!
Tần Mộ Sở gật lia lịa như gà mổ thóc:
- Anh muốn đi mua đồ ăn đêm cho tôi sao? Để tôi nghĩ, để tôi nghĩ đã...
Tần Mộ Sở vừa nghĩ đến một lúc nữa có cái ăn thì vui vẻ đến chảy cả nước miếng ra:
- Bây giờ căng tin hết đồ ăn rồi, có lẽ anh phải ra quán ven đường ngoài bệnh viện mới mua được đồ ăn khuya.
- Quán ven đường hả?
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Mấy cái quán bẩn thỉu cạnh đường ấy à?
- ...
Anh có thể xóa hai chữ “bẩn thỉu” đi được không?
- Không bẩn như anh nghĩ đâu! Anh đi đến hàng đầu tiên bên trái mà mua, chỗ đó bán đồ ăn ngon lắm! Anh mua gì thì tôi ăn cái đó, no bụng là được ấy mà.
Tần Mộ Sở cười hì hì với hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, thế nhưng vẫn nhấc đôi chân dài đi ra khỏi phòng trực.
Tần Mộ Sở le lưỡi với cái bóng cao lớn kia.
Quán ven đường! Chắc đây là lần đầu tiên cậu ấm như hắn đi tới nơi đó nhỉ?
Nói thật là, trước kia Tần Mộ Sở có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến việc bắt Lâu Tư Trầm tự đi mua đồ ăn đêm cho mình. Lâu Tư Trầm là ai cơ chứ? Lâu Tư Trầm cao ngạo, lạnh lùng, khó lòng với tới. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh một người kiêu ngạo và tôn quý như hắn xuất hiện ở quán ven đường thì sẽ buồn cười đến mức nào.
Chắc chắn là chẳng hợp nhau chút nào nhỉ!
Cứ nghĩ tới cảnh tượng khập khiễng ấy là Tần Mộ Sở lại thấy buồn cười.
Cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng trực chờ hắn về.
Thế nhưng sau mười phút, vẫn chẳng thấy người đâu.
Mười phút sau, vẫn không thấy về.
Sao thế nhỉ? Tần Mộ Sở nhìn đồng hồ thạch anh treo tường hết lần này đến lần khác. Hai mươi phút rồi mà hắn còn chưa về là thế nào? Đừng bảo là xảy ra chuyện gì rồi nhé.
Hay là...
Hắn đã bỏ về từ lâu rồi?
Nghĩ đến khả năng này, bao nhiêu chờ mong trong lòng Tần Mộ Sở đều tan biến, hai bả vai cũng rũ xuống tiu nghỉu, cái bụng cũng mỗi lúc một đói hơn.
Đúng vào lúc này thì điện thoại bên tay cô vang lên.
Người gọi đến là Lâu Tư Trầm.
Tần Mộ Sở vội vàng nhấc máy:
- Chủ nhiệm Lâu?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm đáp nhỏ một câu, dường như tâm trạng không được vui cho lắm.
Có chuyện gì vậy?
- Anh mua được đồ chưa? Giờ đang ở đâu đấy?
- Còn đang ở hàng đây.
- ...
Chậm quá đi nha!
- Quên mang tiền mặt.
Tần Mộ Sở: 囧
- Quán ven đường người ta không cho quẹt thẻ đâu.
-... biết rồi.
Giọng điệu của chủ nhiệm Lâu đến là rầu rĩ, chỉ nghe thôi mà Tần Mộ Sở cũng đã tưởng tượng ra bản mặt khó ở của hắn rồi.
Cô thực sự không nhịn được, liền bật cười thành tiếng.
- Tần Mộ Sở!
Lâu Tư Trầm nghiến răng gọi cô.
Nếu không phải vì cô thích ăn đồ ở quán ven đường quái quỷ, thì đường đường là một thiếu chủ như hắn chạy tới cái chỗ rẻ tiền để mua mấy thứ vừa bẩn vừa có hại cho sức khỏe này làm gì?!
- Chủ nhiệm Lâu, tôi sai rồi, tôi sai rồi!
Tần Mộ Sở vừa giải thích liên tục vừa nói thêm:
- Anh đưa điện thoại cho dì bán đồ ăn đi! Tôi quen bà ấy, tôi nói mấy câu với bà ấy rồi mai tôi trả tiền bà ấy cũng được.
- Khỏi!
Lâu Tư Trầm từ chối thẳng thừng:
- Tí nữa sẽ có người mang tiền tới.
Tần Mộ Sở: 囧
- Ba giờ rồi đấy...
Tần Mộ Sở thương xót cho người mang tiền đến cho hắn từ tận đáy lòng.
- Cúp đây, chờ đó!
Nói xong, không chờ Tần Mộ Sở trả lời, Lâu Tư Trầm đã cúp máy cái rụp.
Tút tút tút...
Nghe tiếng tút đều đều trong di động, Tần Mộ Sở bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Hắn gọi về chỉ để nói cho cô biết rằng, có lẽ phải chờ hắn thêm một chút nữa sao?
Tần Mộ Sở không nhịn được mà cười lên, để lộ hai cái má lúm đồng tiền.
Không biết hắn phải đứng đợi một mình ở quán ven đường nhà người ta bao lâu, một mình thì thôi đi, nhưng bây giờ trời đã lạnh rồi. Gió bên ngoài chắc là buốt lắm nhỉ?
Tần Mộ Sở bỗng nhiên thấy lo lo.
...
Khi Tiết Bỉnh chạy tới quán ven đường kia thì đã là hai mươi phút sau rồi.
Trước cửa quán, Lâu Tư Trầm đứng trong bóng tối, đầu cúi thấp xuống, hút một điếu thuốc để giết thời gian.
Gió đêm hanh heo thổi qua người hắn, làn khói mỏng manh theo gió uốn lượn thành vô vàn hình dạng, phủ mờ đôi mắt say lòng, sau đó tiêu tán trong không trung.
Tiết Bỉnh thấy thiếu chủ như thế thì chấn kinh trong lòng.
Trên đời này, sợ rằng chỉ có thiếu phu nhân mới có thể khiến cho thiếu chủ đối xử hết lòng như thế này thôi.
Tiết Bỉnh vội vàng chạy tới:
- Thiếu chủ!
Anh có tài đức gì mà lại khiến cho thiếu chủ đứng giữa đêm lạnh chờ lâu như thế cơ chứ?
- Đến rồi à?
Lâu Tư Trầm dụi tắt điếu thuốc trong tay, thuận tay ném vào thùng rác:
- Đưa ví đây cho tôi!
- Vâng.
Tiết Bỉnh vội vàng đưa ví tiền cho hắn, rồi nhìn quán ven đường giá rẻ sau lưng hắn với vẻ khó tin:
- Thiếu chủ, đừng nói là... ngài muốn ăn đồ ăn ở cái quán ven đường này nhé?
- Được rồi, ở đây không còn chuyện gì của cậu nữa đâu, về đi!
Lâu Tư Trầm hạ lệnh đuổi khách, cố ý ngó lơ câu hỏi của Tiết Bỉnh luôn.
- Thiếu chủ, sức khỏe của ngài quý giá, ngài phải cẩn thận một chút nha!
Tiết Bỉnh sầu hết cả lòng:
- Hay là bây giờ tôi bảo đầu bếp nhà hàng Michelin nấu riêng một bữa ăn đêm cho ngài nhé?
Người này là lớn lên trong vàng bạc, đã bao giờ ăn thức ăn rẻ tiền ở quán ven đường thế này đâu? Không biết cái dạ dày của hắn có chịu được hay không nữa kìa!
- Cậu lắm mồm thế từ bao giờ đấy?
Lâu Tư Trầm nhìn Tiết Bỉnh cảnh cáo rồi cầm tiền đi tới quán đầu tiên bên trái.
Bình luận facebook