Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 678
42678
- Anh nói bậy nói bạ cái gì đấy! Nhìn đi, người ta hiểu lầm nữa rồi kìa!
Phù Tang vừa đi thì bác sĩ Lâm lập tức trở mặt mắng Hoắc Thận.
Hoắc Thận liếc nhìn bác sĩ Lâm:
- Thì đã sao? Chỉ cho cô ấy yêu đương còn tôi thì không được à?
- Ai yêu đương gì với nhà anh, anh đừng có mà nói bậy nhé! Lỡ như lão Ngũ mà hiểu lầm thì tôi sẽ đập chết anh đấy!
Người mà bác sĩ Lâm thầm thương chính là nguyên huấn luyện viên của Phù Tang, lão Ngũ. Lần này cũng vì Hoắc Thận hứa sẽ tác hợp cho cô và lão Ngũ nên bác sĩ Lâm mới chịu đi thám thính tình hình giúp y.
Hoắc Thận khinh bỉ ra mặt:
- Không hiểu sao cô lại nhìn trúng lão Ngũ đầu đất đấy nữa!
- Lão Ngũ có đầu đất đi chăng nữa thì cũng đỡ hơn kiểu ỡm ờ nhà anh! Anh nhìn mình đi, không phải anh đến để phá buổi hẹn của họ à? Giờ thì sao chứ? Chọc người ta tức giận bỏ đi, không thèm đi chung với mình, bọn họ thành đôi thành cặp như thế thì anh vui lắm à?
- Ai nói với cô là tôi đến đây để phá buổi hẹn của họ chứ?
Hoắc Thận mạnh miệng cãi lại.
Bác sĩ Lâm cười khẩy:
- Thế chẳng lẽ anh định hẹn hò với tôi thật à? Nếu thế thì anh khỏi mơ đi nhé, trong lòng tôi đã có người khác rồi, anh không có cửa đâu!
- Xế!
Hoắc Thận lại ra chiều khinh bỉ.
- Được rồi, lão Hoắc này, anh cứ ra vẻ đi! Bày đặt xạo xạo với tôi à? Anh thích người ta thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi chứ! Sợ cái gì mà sợ?
- Ai bảo tôi thích con nhóc đó hả? Hơn nữa bây giờ ngươi ta đã có người yêu rồi, tôi theo đuổi cô ấy làm gì? Đập chậu cướp hoa à?
- Thế anh dở hơi đâm đầu đến đây làm gì?
- Tôi có đâu?
- Anh mà còn chối thì tôi về đấy nhé!
Bác sĩ Lâm nói xong thì xoay người muốn đi, bị Hoắc Thận kéo lại.
- Tôi đến ngăn cản không cho học sinh của mình làm điều sai quấy! Cô quên nội quy trường học của chúng ta rồi à?
- ...
Cái lý do này thật hết nói nổi!
Bác sĩ Lâm trợn mắt khinh bỉ y:
- Trường mình có biết bao nhiêu cặp lén lút yêu đương kìa, sao anh không cản hết đi!
- Được rồi, đừng có nói nhiều nữa! Đuổi theo đi!
Hoắc Thận không chút khách khí dùng đầu hối huých chân của bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm nhoài người lên, thiếu chút nữa đã té sấp mặt, sau khi đứng thẳng lại thì cô giận đến mức đạp lại một cú:
- Anh đấy nhé, chẳng trách ế đến nay, đáng đời lắm!
- Cô nói câu này mà không thấy cắn rứt lương tâm à? Mấy cô nàng theo đuổi tôi xếp cả hàng đấy nhé! Tôi thích chọn dạng nào mà không có hả? Chủ yếu là tôi không thèm thôi!
Hoắc Thận nói xong thì kéo cô đuổi theo hướng Phù Tang vừa đi.
- Tôi biết rồi, anh chỉ thích mỗi em Phù Tang thôi chứ gì!
Bác sĩ Lâm cố ý hét lên thật to.
Hoắc Thận tức giận trừng cô:
- Muốn cua được lão Ngũ thì im miệng cho tôi!
- ...
Bác sĩ Lâm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cô cũng muốn xem thử Hoắc Thận và Phù Tang định kéo đến chừng nào!
Lúc này Du Thần đang bàn xem nên chơi kiểu gì, nhưng toàn bộ tinh thần của Phù Tang đều dồn hết về phía hai người vẫn đang đứng đấu khẩu với nhau mãi mà không chịu vào ở bên ngoài.
Hình như quan hệ của hai người bọn họ khá tốt, thoạt nhìn cũng rất xứng đôi...
- Đó cũng là giáo viên của em à?
Du Thần thấy Phù Tang không tập trung thì đổi chủ đề, chuyển lại về Hoắc Thận và bác sĩ Lâm.
Phù Tang giật mình, trên mặt có phần ngượng ngùng, lắc đầu nói:
- Cô ấy là bác sĩ của trường bọn em.
- Quân y à. Cô ấy đẹp nhỉ.
- Đúng đấy! Em cũng thấy cô ấy rất đẹp.
- Nhưng anh vẫn thấy em xinh hơn nhiều!
- Thật không?
Phù Tang phì cười.
- Đương nhiên là thật rồi!
Du Thần đáp lại ngay không chút do dự, sau đó lại nhìn Hoắc Thận:
- Có vài người mắt kém quá!
- Vậy ư?
Phù Tang vẫn thấy tim nhói đau.
Du Thần cúi đầu nhìn Phù Tang, do dự vài lần, cuối cùng vẫn nói:
- Em vẫn đang chờ anh ta à?
Phù Tang cắn môi, hồi lâu sau mới lắc đầu:
- Em cũng không rõ nữa.
- Khờ quá! Con người phải nhìn về phía trước, đừng có nhìn về phía sau nhiều quá! Em hiểu chưa?
Du Thần nói xong lại đặt tay lên vai Phù Tang, xoay cô lại kéo đi vào trong:
- Em nhìn đi, thế giới trước mặt muôn màu muôn vẻ như thế! Đi thôi, chúng ta đến lâu đài cổ tích đi, nơi đó hợp với em lắm! Nói không chừng ở đó lại có một chàng hoàng tử bạch mã chờ em đấy!
Phù Tang bị Du Thần đẩy đi về phía lâu đài cổ tích.
Hoắc Thận thấy vậy thì kéo bác sĩ Lâm đuổi theo ngay.
Cuối cùng, tình hình biến thành Phù Tang và Du Thần chơi trò gì thì Hoắc Thận và bác sĩ Lâm chắc chắn cũng sẽ chơi trò đó.
Nhưng lúc xếp hàng thì lại cách một khoảng.
Bốn người cũng không nói gì với nhau, chỉ khi nào tầm mắt chạm nhau thì Phù Tang và bác sĩ Lâm mới mỉm cười gật đầu một cái, tình hình xấu hổ vô cùng!
Bác sĩ Lâm rất muốn bỏ đi cho rồi, nhưng Hoắc Thận sao mà chịu chứ, nên lại bị y kéo về vài lượt.
Còn Phù Tang ấy à? Cô đã muốn về từ lâu rồi, nhưng không muốn để Du Thần tụt hứng, hơn nữa trông anh có vẻ đang vui lắm nên Phù Tang chỉ có thể nhịn mà thôi.
Bốn người chơi vài trò, sau đó khi đi ngang qua nhà ma thì Du Thần cũng khá hưng phấn.
- Phù Tang, chúng mình chơi cái này đi!
Du Thần chỉ vào chiếc thuyền chở linh hồn ở phía trước với vẻ hưng phấn:
- Anh xem hướng dẫn trên mạng thì ai cũng nói nhất định phải chơi trò này đấy! Kích thích lắm! Ma quỷ bên trong toàn là người thật đóng đấy!
Phù Tang lại lùi về sau ngay lập tức:
- Em sợ mấy trò này lắm.
Cô không dám vào.
Mà người không dám vào không chỉ có mình cô.
Bác sĩ Lâm cũng không dám vào, cô cũng đứng ở cửa như Phù Tang, mặt mày trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi cũng không vào đâu! Sợ lắm!
Phù Tang liếc nhìn bác sĩ Lâm mặt mày tái mét bên kia:
- Em cũng không dám vào, nhưng em thấy người ta nhận xét trên mạng là hay ho lắm.
Phù Tang cũng khá kích động.
- Hay là vào thử xem nhé?
Du Thần thấy Phù Tang muốn thử thì lập tức khuyến khích cô.
Hoắc Thận ôm ngực nhìn họ với vẻ hờ hững, y cũng không nói gì, đương nhiên cũng không hề tỏ vẻ muốn vào đó.
- Đi thôi! Thử một lần cho biết!
Cuối cùng Phù Tang cũng bị Du Thần thuyết phục.
Du Thần nắm tay Phù Tang đi vào trong, nhưng vừa đi đến cửa, nghe thấy tiếng nhạc rợn gáy phát ra từ trong đó cùng với ánh đèn leo loét lập lòe kia thì Phù Tang đã sợ đến mức hét toáng lên, vội vàng lùi lại.
Nào ngờ ngay sau đó tay cô lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông sau lưng cường thế kéo đi vào bên trong.
Đợi đến khi Phù Tang phục hồi tinh thần thì đã ngồi trên thuyền rồi.
Người kéo cô vào không phải Du Thần mà là Hoắc Thận!
- Anh nói bậy nói bạ cái gì đấy! Nhìn đi, người ta hiểu lầm nữa rồi kìa!
Phù Tang vừa đi thì bác sĩ Lâm lập tức trở mặt mắng Hoắc Thận.
Hoắc Thận liếc nhìn bác sĩ Lâm:
- Thì đã sao? Chỉ cho cô ấy yêu đương còn tôi thì không được à?
- Ai yêu đương gì với nhà anh, anh đừng có mà nói bậy nhé! Lỡ như lão Ngũ mà hiểu lầm thì tôi sẽ đập chết anh đấy!
Người mà bác sĩ Lâm thầm thương chính là nguyên huấn luyện viên của Phù Tang, lão Ngũ. Lần này cũng vì Hoắc Thận hứa sẽ tác hợp cho cô và lão Ngũ nên bác sĩ Lâm mới chịu đi thám thính tình hình giúp y.
Hoắc Thận khinh bỉ ra mặt:
- Không hiểu sao cô lại nhìn trúng lão Ngũ đầu đất đấy nữa!
- Lão Ngũ có đầu đất đi chăng nữa thì cũng đỡ hơn kiểu ỡm ờ nhà anh! Anh nhìn mình đi, không phải anh đến để phá buổi hẹn của họ à? Giờ thì sao chứ? Chọc người ta tức giận bỏ đi, không thèm đi chung với mình, bọn họ thành đôi thành cặp như thế thì anh vui lắm à?
- Ai nói với cô là tôi đến đây để phá buổi hẹn của họ chứ?
Hoắc Thận mạnh miệng cãi lại.
Bác sĩ Lâm cười khẩy:
- Thế chẳng lẽ anh định hẹn hò với tôi thật à? Nếu thế thì anh khỏi mơ đi nhé, trong lòng tôi đã có người khác rồi, anh không có cửa đâu!
- Xế!
Hoắc Thận lại ra chiều khinh bỉ.
- Được rồi, lão Hoắc này, anh cứ ra vẻ đi! Bày đặt xạo xạo với tôi à? Anh thích người ta thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi chứ! Sợ cái gì mà sợ?
- Ai bảo tôi thích con nhóc đó hả? Hơn nữa bây giờ ngươi ta đã có người yêu rồi, tôi theo đuổi cô ấy làm gì? Đập chậu cướp hoa à?
- Thế anh dở hơi đâm đầu đến đây làm gì?
- Tôi có đâu?
- Anh mà còn chối thì tôi về đấy nhé!
Bác sĩ Lâm nói xong thì xoay người muốn đi, bị Hoắc Thận kéo lại.
- Tôi đến ngăn cản không cho học sinh của mình làm điều sai quấy! Cô quên nội quy trường học của chúng ta rồi à?
- ...
Cái lý do này thật hết nói nổi!
Bác sĩ Lâm trợn mắt khinh bỉ y:
- Trường mình có biết bao nhiêu cặp lén lút yêu đương kìa, sao anh không cản hết đi!
- Được rồi, đừng có nói nhiều nữa! Đuổi theo đi!
Hoắc Thận không chút khách khí dùng đầu hối huých chân của bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm nhoài người lên, thiếu chút nữa đã té sấp mặt, sau khi đứng thẳng lại thì cô giận đến mức đạp lại một cú:
- Anh đấy nhé, chẳng trách ế đến nay, đáng đời lắm!
- Cô nói câu này mà không thấy cắn rứt lương tâm à? Mấy cô nàng theo đuổi tôi xếp cả hàng đấy nhé! Tôi thích chọn dạng nào mà không có hả? Chủ yếu là tôi không thèm thôi!
Hoắc Thận nói xong thì kéo cô đuổi theo hướng Phù Tang vừa đi.
- Tôi biết rồi, anh chỉ thích mỗi em Phù Tang thôi chứ gì!
Bác sĩ Lâm cố ý hét lên thật to.
Hoắc Thận tức giận trừng cô:
- Muốn cua được lão Ngũ thì im miệng cho tôi!
- ...
Bác sĩ Lâm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cô cũng muốn xem thử Hoắc Thận và Phù Tang định kéo đến chừng nào!
Lúc này Du Thần đang bàn xem nên chơi kiểu gì, nhưng toàn bộ tinh thần của Phù Tang đều dồn hết về phía hai người vẫn đang đứng đấu khẩu với nhau mãi mà không chịu vào ở bên ngoài.
Hình như quan hệ của hai người bọn họ khá tốt, thoạt nhìn cũng rất xứng đôi...
- Đó cũng là giáo viên của em à?
Du Thần thấy Phù Tang không tập trung thì đổi chủ đề, chuyển lại về Hoắc Thận và bác sĩ Lâm.
Phù Tang giật mình, trên mặt có phần ngượng ngùng, lắc đầu nói:
- Cô ấy là bác sĩ của trường bọn em.
- Quân y à. Cô ấy đẹp nhỉ.
- Đúng đấy! Em cũng thấy cô ấy rất đẹp.
- Nhưng anh vẫn thấy em xinh hơn nhiều!
- Thật không?
Phù Tang phì cười.
- Đương nhiên là thật rồi!
Du Thần đáp lại ngay không chút do dự, sau đó lại nhìn Hoắc Thận:
- Có vài người mắt kém quá!
- Vậy ư?
Phù Tang vẫn thấy tim nhói đau.
Du Thần cúi đầu nhìn Phù Tang, do dự vài lần, cuối cùng vẫn nói:
- Em vẫn đang chờ anh ta à?
Phù Tang cắn môi, hồi lâu sau mới lắc đầu:
- Em cũng không rõ nữa.
- Khờ quá! Con người phải nhìn về phía trước, đừng có nhìn về phía sau nhiều quá! Em hiểu chưa?
Du Thần nói xong lại đặt tay lên vai Phù Tang, xoay cô lại kéo đi vào trong:
- Em nhìn đi, thế giới trước mặt muôn màu muôn vẻ như thế! Đi thôi, chúng ta đến lâu đài cổ tích đi, nơi đó hợp với em lắm! Nói không chừng ở đó lại có một chàng hoàng tử bạch mã chờ em đấy!
Phù Tang bị Du Thần đẩy đi về phía lâu đài cổ tích.
Hoắc Thận thấy vậy thì kéo bác sĩ Lâm đuổi theo ngay.
Cuối cùng, tình hình biến thành Phù Tang và Du Thần chơi trò gì thì Hoắc Thận và bác sĩ Lâm chắc chắn cũng sẽ chơi trò đó.
Nhưng lúc xếp hàng thì lại cách một khoảng.
Bốn người cũng không nói gì với nhau, chỉ khi nào tầm mắt chạm nhau thì Phù Tang và bác sĩ Lâm mới mỉm cười gật đầu một cái, tình hình xấu hổ vô cùng!
Bác sĩ Lâm rất muốn bỏ đi cho rồi, nhưng Hoắc Thận sao mà chịu chứ, nên lại bị y kéo về vài lượt.
Còn Phù Tang ấy à? Cô đã muốn về từ lâu rồi, nhưng không muốn để Du Thần tụt hứng, hơn nữa trông anh có vẻ đang vui lắm nên Phù Tang chỉ có thể nhịn mà thôi.
Bốn người chơi vài trò, sau đó khi đi ngang qua nhà ma thì Du Thần cũng khá hưng phấn.
- Phù Tang, chúng mình chơi cái này đi!
Du Thần chỉ vào chiếc thuyền chở linh hồn ở phía trước với vẻ hưng phấn:
- Anh xem hướng dẫn trên mạng thì ai cũng nói nhất định phải chơi trò này đấy! Kích thích lắm! Ma quỷ bên trong toàn là người thật đóng đấy!
Phù Tang lại lùi về sau ngay lập tức:
- Em sợ mấy trò này lắm.
Cô không dám vào.
Mà người không dám vào không chỉ có mình cô.
Bác sĩ Lâm cũng không dám vào, cô cũng đứng ở cửa như Phù Tang, mặt mày trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi cũng không vào đâu! Sợ lắm!
Phù Tang liếc nhìn bác sĩ Lâm mặt mày tái mét bên kia:
- Em cũng không dám vào, nhưng em thấy người ta nhận xét trên mạng là hay ho lắm.
Phù Tang cũng khá kích động.
- Hay là vào thử xem nhé?
Du Thần thấy Phù Tang muốn thử thì lập tức khuyến khích cô.
Hoắc Thận ôm ngực nhìn họ với vẻ hờ hững, y cũng không nói gì, đương nhiên cũng không hề tỏ vẻ muốn vào đó.
- Đi thôi! Thử một lần cho biết!
Cuối cùng Phù Tang cũng bị Du Thần thuyết phục.
Du Thần nắm tay Phù Tang đi vào trong, nhưng vừa đi đến cửa, nghe thấy tiếng nhạc rợn gáy phát ra từ trong đó cùng với ánh đèn leo loét lập lòe kia thì Phù Tang đã sợ đến mức hét toáng lên, vội vàng lùi lại.
Nào ngờ ngay sau đó tay cô lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông sau lưng cường thế kéo đi vào bên trong.
Đợi đến khi Phù Tang phục hồi tinh thần thì đã ngồi trên thuyền rồi.
Người kéo cô vào không phải Du Thần mà là Hoắc Thận!