Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676
42676
- Đi vào chắc không xa đâu nhỉ? Chú ý an toàn nhé.
Du Thần vẫn còn lo lắng dặn dò Phù Tang.
Phù Tang cảm thấy buồn cười:
- Chỗ bọn em là trường quân đội, có gì đâu mà không an toàn? Đám người xấu cũng chẳng dám xông bừa vào trường em đâu!
- Cũng đúng nhỉ!
Du Thần nhìn thoáng qua chốt bảo vệ, sau đó nhíu mày:
- Quản kín thế này thì ngay cả con ruồi cũng không vào lọt ấy chứ.
Du Thần biết thừa là Du Thần vẫn còn rất nhiều oán niệm với trường của cô.
- Lúc trước không biết em nghĩ gì mà lại thi vào đây nữa!
Phù Tang nhún vai:
- Chắc là lúc đó em bị mát dây đấy.
Du Thần bị câu nói tự dìm mình của Phù Tang chọc cười:
- Xem ra em cũng tự biết lấy ghê nhỉ!
- ...
- Thôi được rồi, anh không nói với em nữa, cũng muộn rồi đấy, em về nghỉ sớm đi! Mai còn đi chơi!
- Được rồi! Khi nào dậy em sẽ gọi cho anh nhé! Bye bye.
- Ngủ ngon!
Phù Tang tạm biệt Du Thần xong thì đi vào trong trường.
Đi được một đoạn thì cô chợt dừng bước.
Nhìn bóng dáng cao ngất quen thuộc ở trước mặt với vẻ thảng thốt, nhất thời ngẩn ra.
Dưới gốc cây hòe to ở cách đó không xa, Hoắc Thận lười biếng dựa vào thân cây, bờ môi mỏng còn đang ngậm một điếu thuốc cháy dở, đốm thuốc lập lòe, làn khói mỏng manh lượn lờ che khuất đôi mắt sâu thẳm của y, khiến cho nó càng trở nên mờ ảo hơn giữa đêm đen.
Tầm mắt của y cũng nhìn về phía Phù Tang, gương mặt điển trai sau làn khói thuốc mờ ảo kia vẫn cứ hờ hững lạnh lùng chẳng lộ chút tâm tình nào.
Cho nên Phù Tang căn bản không thể đoán ra được ánh mắt của y nhìn mình lúc này rốt cuộc có chứa tâm tư gì.
Nửa đêm nửa hôm y đứng ở đây làm gì chứ?
Hút thuốc ư?
Hay là chờ cô?
Chờ cô? Có chuyện này sao?
Ngay sau khi suy nghĩ này xuất hiện thì Phù Tang lại tự mình gạt bỏ ngay.
Làm gì có chuyện ấy!
Phù Tang tiếp tục cất bước.
Nhưng không biết tại sao cô lại thấy bước chân nặng trịch, nên cước bộ ngày càng chậm dần.
Mãi cho đến khi cô chỉ cách người đàn ông đứng dưới gốc cây hòe ấy một mét.
Hoắc Thận rít xong hơi cuối cùng, phà ra một làn khói dày, dù đứng cách một đoạn nhưng Phù Tang vẫn ngửi thấy rõ mùi thuốc lá nồng nặc, cô không khỏi nhíu mày.
Rốt cuộc y đã hút bao nhiêu điếu thế?
Hoắc Thận dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi ném vào chiếc thùng rác ở cách đó không xa, sau đó lại bất chợt hỏi Phù Tang đang đi lướt qua bên cạnh mình:
- Cô có biết nội quy của trường là gì không?
Vì hút thuốc nên giọng y lúc này có phần khàn hơn hẳn, nhưng dù thế thì vẫn không hề ảnh hướng đến độ bắt tai của giọng y.
Phù Tang chợt dừng bước.
Cô ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của y.
Ánh mắt của Hoắc Thận rất lạnh lùng và sắc bén.
Nhưng Phù Tang lại không hề có vẻ gì là sợ hãi, cô chỉ thản nhiên hỏi y:
- Nội quy gì cơ? Về trường trước 10 giờ à? Nhưng bây giờ mới chỉ hơn 9 giờ thôi mà?
- Trong trường cấm học sinh yêu đương.
Hoắc Thận tốt bụng nhắc nhở cô.
- À!
Ra là điều này.
Nhưng có liên quan gì đến cô đâu?
- Huấn luyện viên, anh có thấy tôi yêu đương à? Hay là anh bắt được tận mặt? Tôi chỉ đi ăn cơm với một cậu bạn nam thôi mà cũng tính là yêu đương à? Huấn luyện viên đại nhân, anh đến từ cổ đại đấy hả?
- Cô đang dạy đời tôi đấy à?
- Nào dám. Chẳng qua là tôi thấy tư tưởng của anh quá cổ hủ. Không đúng, có lẽ không phải cổ hủ mà là dơ bẩn mới đúng! Nếu nói theo kiểu của anh thì xin hỏi hôm nay huấn luyện viên đại nhân anh đến khách sạn làm gì thế? Thuê phòng à? Với ai thế? Không phải là học sinh đấy chứ?
Hoắc Thận lạnh lùng nhếch môi, sắc mặt sa sầm xuống vô cùng đáng sợ:
- Tôi thuê phòng thì sao? Dù là với học sinh thì sao? Đến lượt cô ý kiến ý cò à?
Phù Tang nhướng mày:
- Anh đừng có hiểu lầm, tôi không hề muốn xen vào việc của anh! Đương nhiên, tôi cũng chẳng thèm. Tôi chỉ muốn dùng cách giống nhau để nói cho anh biết là đừng có mà phỏng đoán lung tung, cũng đừng có tự tiện lên mặt dạy đời người ta! Anh cảm thấy tôi vi phạm nội quy trường học thì cứ việc tố cáo tôi với lãnh đạo trường ấy! Hơn nữa chủ nhiệm lớp tôi sẽ quản mấy chuyện này, không đến phiên anh đâu, đúng không?
- Lục Phù Tang, chẳng ai thèm quản cô đâu! Cô tự lo thân mình cho tốt đi!
Hoắc Thận tức giận gắt lại, sau đó xoay người bỏ đi.
Phù Tang vẫn còn ngu ngơ không hiểu gì.
Cô cảm thấy hình như khi nãy y thật sự tức giận.
Nhưng y bị dở hơi à?
Hoắc Thận cảm thấy mình đúng là tên ngốc.
Tự dưng lại chạy đến khách sạn gần trường thuê phòng, lại còn đứng ở cổng trường chờ suốt mấy giờ liền, kết quả thì sao?
Tiểu nhân đắc chí đại khái chính là đang nói bộ dạng của con nhóc chết tiệt kia rồi!
Bị Phù Tang vặc lại như thế, tuy Hoắc Thận có giận thật, nhưng tâm trạng vẫn khá tốt, dù sao thì con nhóc chêt tiệt này vẫn ngoan ngoãn quay lại trường.
Ít nhất cũng không cần y thật sự đến khách sạn bắt người!
Nếu cô mà dám làm thế thật thì y nhất định sẽ tẩn cho một trận!
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến quan hệ người yêu của con nhóc này với Du Thần, nghĩ đến chuyện Du Thần ở khách sạn gần trường, nghĩ đến chuyện có thể bọn họ đã có quan hệ với nhau từ lâu thì trong lòng Hoắc Thận lại thấy quặn thắt, như có một ngọn lửa hừng hực bùng lên trong lồng ngực y.
Lúc trước còn sợ cô chưa trưởng thành nên không nỡ chạm vào cô, nhưng kết quả liệu có thể xem như cho tên Du Thần kia hưởng lợi không?
Hoắc Thận quay về phòng của mình, tắm rửa xong lại lên giường nằm, nhưng lăn lộn một hồi cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn nghĩ mấy chuyện vẩn vơ.
Biết rõ là người ta có bạn trai rồi thì nên quyết tâm từ bỏ mới đúng, nhưng y lại không làm được.
Một đằng tự nói với mình là đừng có nhung nhớ người không thuộc về mình, nhưng một giây sau lại ngồi bật dậy cầm điện thoại lướt danh bạ.
Y gọi cho bác sĩ Lâm.
Khi Phù Tang tắm rửa xong, đang định lên giường ngủ thì lại nhận được điện thoại của bác sĩ Lâm.
- Bác sĩ Lâm ạ?
Phù Tang khá kinh ngạc.
- Ừ, là chị đây! Ngày mai không cần tập, em nhớ đến phòng y tế để làm kiểm tra nhé!
- Dạ?
Phù Tang ngớ ra.
- Kiểm tra gì ạ?
Hơn nửa tháng nay cô có ngất xỉu gì đâu.
- À, kiểm tra theo thường lệ ấy mà! Phàm là có học sinh bị cảm nắng thì đều phải làm kiểm tra một lượt! Đây là để đảm bảo sức khỏe cho các em.
Bác sĩ Lâm thật sự bội phục tài bịa chuyện của mình.
- Thế ạ! Nhưng ngày mai em lại bận mất rồi. Hôm nay bạn em đến chơi, em hứa với anh ấy là ngày mai sẽ đi công viên chơi với anh ấy rồi, bác sĩ Lâm à, đổi sang ngày mốt được không ạ? Ngày mốt em sẽ tranh thủ đến kiểm tra nhé?
- Ngày mai em đi công viên à?
Bác sĩ Lâm lập tức bắt được trọng điểm của câu chuyện, không thèm để ý đến câu sau của Phù Tang.
- Vâng ạ!
- Trùng hợp thế! Bạn của chị cũng hẹn cả nhóm đi công viên chơi này!
- Đi vào chắc không xa đâu nhỉ? Chú ý an toàn nhé.
Du Thần vẫn còn lo lắng dặn dò Phù Tang.
Phù Tang cảm thấy buồn cười:
- Chỗ bọn em là trường quân đội, có gì đâu mà không an toàn? Đám người xấu cũng chẳng dám xông bừa vào trường em đâu!
- Cũng đúng nhỉ!
Du Thần nhìn thoáng qua chốt bảo vệ, sau đó nhíu mày:
- Quản kín thế này thì ngay cả con ruồi cũng không vào lọt ấy chứ.
Du Thần biết thừa là Du Thần vẫn còn rất nhiều oán niệm với trường của cô.
- Lúc trước không biết em nghĩ gì mà lại thi vào đây nữa!
Phù Tang nhún vai:
- Chắc là lúc đó em bị mát dây đấy.
Du Thần bị câu nói tự dìm mình của Phù Tang chọc cười:
- Xem ra em cũng tự biết lấy ghê nhỉ!
- ...
- Thôi được rồi, anh không nói với em nữa, cũng muộn rồi đấy, em về nghỉ sớm đi! Mai còn đi chơi!
- Được rồi! Khi nào dậy em sẽ gọi cho anh nhé! Bye bye.
- Ngủ ngon!
Phù Tang tạm biệt Du Thần xong thì đi vào trong trường.
Đi được một đoạn thì cô chợt dừng bước.
Nhìn bóng dáng cao ngất quen thuộc ở trước mặt với vẻ thảng thốt, nhất thời ngẩn ra.
Dưới gốc cây hòe to ở cách đó không xa, Hoắc Thận lười biếng dựa vào thân cây, bờ môi mỏng còn đang ngậm một điếu thuốc cháy dở, đốm thuốc lập lòe, làn khói mỏng manh lượn lờ che khuất đôi mắt sâu thẳm của y, khiến cho nó càng trở nên mờ ảo hơn giữa đêm đen.
Tầm mắt của y cũng nhìn về phía Phù Tang, gương mặt điển trai sau làn khói thuốc mờ ảo kia vẫn cứ hờ hững lạnh lùng chẳng lộ chút tâm tình nào.
Cho nên Phù Tang căn bản không thể đoán ra được ánh mắt của y nhìn mình lúc này rốt cuộc có chứa tâm tư gì.
Nửa đêm nửa hôm y đứng ở đây làm gì chứ?
Hút thuốc ư?
Hay là chờ cô?
Chờ cô? Có chuyện này sao?
Ngay sau khi suy nghĩ này xuất hiện thì Phù Tang lại tự mình gạt bỏ ngay.
Làm gì có chuyện ấy!
Phù Tang tiếp tục cất bước.
Nhưng không biết tại sao cô lại thấy bước chân nặng trịch, nên cước bộ ngày càng chậm dần.
Mãi cho đến khi cô chỉ cách người đàn ông đứng dưới gốc cây hòe ấy một mét.
Hoắc Thận rít xong hơi cuối cùng, phà ra một làn khói dày, dù đứng cách một đoạn nhưng Phù Tang vẫn ngửi thấy rõ mùi thuốc lá nồng nặc, cô không khỏi nhíu mày.
Rốt cuộc y đã hút bao nhiêu điếu thế?
Hoắc Thận dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi ném vào chiếc thùng rác ở cách đó không xa, sau đó lại bất chợt hỏi Phù Tang đang đi lướt qua bên cạnh mình:
- Cô có biết nội quy của trường là gì không?
Vì hút thuốc nên giọng y lúc này có phần khàn hơn hẳn, nhưng dù thế thì vẫn không hề ảnh hướng đến độ bắt tai của giọng y.
Phù Tang chợt dừng bước.
Cô ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của y.
Ánh mắt của Hoắc Thận rất lạnh lùng và sắc bén.
Nhưng Phù Tang lại không hề có vẻ gì là sợ hãi, cô chỉ thản nhiên hỏi y:
- Nội quy gì cơ? Về trường trước 10 giờ à? Nhưng bây giờ mới chỉ hơn 9 giờ thôi mà?
- Trong trường cấm học sinh yêu đương.
Hoắc Thận tốt bụng nhắc nhở cô.
- À!
Ra là điều này.
Nhưng có liên quan gì đến cô đâu?
- Huấn luyện viên, anh có thấy tôi yêu đương à? Hay là anh bắt được tận mặt? Tôi chỉ đi ăn cơm với một cậu bạn nam thôi mà cũng tính là yêu đương à? Huấn luyện viên đại nhân, anh đến từ cổ đại đấy hả?
- Cô đang dạy đời tôi đấy à?
- Nào dám. Chẳng qua là tôi thấy tư tưởng của anh quá cổ hủ. Không đúng, có lẽ không phải cổ hủ mà là dơ bẩn mới đúng! Nếu nói theo kiểu của anh thì xin hỏi hôm nay huấn luyện viên đại nhân anh đến khách sạn làm gì thế? Thuê phòng à? Với ai thế? Không phải là học sinh đấy chứ?
Hoắc Thận lạnh lùng nhếch môi, sắc mặt sa sầm xuống vô cùng đáng sợ:
- Tôi thuê phòng thì sao? Dù là với học sinh thì sao? Đến lượt cô ý kiến ý cò à?
Phù Tang nhướng mày:
- Anh đừng có hiểu lầm, tôi không hề muốn xen vào việc của anh! Đương nhiên, tôi cũng chẳng thèm. Tôi chỉ muốn dùng cách giống nhau để nói cho anh biết là đừng có mà phỏng đoán lung tung, cũng đừng có tự tiện lên mặt dạy đời người ta! Anh cảm thấy tôi vi phạm nội quy trường học thì cứ việc tố cáo tôi với lãnh đạo trường ấy! Hơn nữa chủ nhiệm lớp tôi sẽ quản mấy chuyện này, không đến phiên anh đâu, đúng không?
- Lục Phù Tang, chẳng ai thèm quản cô đâu! Cô tự lo thân mình cho tốt đi!
Hoắc Thận tức giận gắt lại, sau đó xoay người bỏ đi.
Phù Tang vẫn còn ngu ngơ không hiểu gì.
Cô cảm thấy hình như khi nãy y thật sự tức giận.
Nhưng y bị dở hơi à?
Hoắc Thận cảm thấy mình đúng là tên ngốc.
Tự dưng lại chạy đến khách sạn gần trường thuê phòng, lại còn đứng ở cổng trường chờ suốt mấy giờ liền, kết quả thì sao?
Tiểu nhân đắc chí đại khái chính là đang nói bộ dạng của con nhóc chết tiệt kia rồi!
Bị Phù Tang vặc lại như thế, tuy Hoắc Thận có giận thật, nhưng tâm trạng vẫn khá tốt, dù sao thì con nhóc chêt tiệt này vẫn ngoan ngoãn quay lại trường.
Ít nhất cũng không cần y thật sự đến khách sạn bắt người!
Nếu cô mà dám làm thế thật thì y nhất định sẽ tẩn cho một trận!
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến quan hệ người yêu của con nhóc này với Du Thần, nghĩ đến chuyện Du Thần ở khách sạn gần trường, nghĩ đến chuyện có thể bọn họ đã có quan hệ với nhau từ lâu thì trong lòng Hoắc Thận lại thấy quặn thắt, như có một ngọn lửa hừng hực bùng lên trong lồng ngực y.
Lúc trước còn sợ cô chưa trưởng thành nên không nỡ chạm vào cô, nhưng kết quả liệu có thể xem như cho tên Du Thần kia hưởng lợi không?
Hoắc Thận quay về phòng của mình, tắm rửa xong lại lên giường nằm, nhưng lăn lộn một hồi cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn nghĩ mấy chuyện vẩn vơ.
Biết rõ là người ta có bạn trai rồi thì nên quyết tâm từ bỏ mới đúng, nhưng y lại không làm được.
Một đằng tự nói với mình là đừng có nhung nhớ người không thuộc về mình, nhưng một giây sau lại ngồi bật dậy cầm điện thoại lướt danh bạ.
Y gọi cho bác sĩ Lâm.
Khi Phù Tang tắm rửa xong, đang định lên giường ngủ thì lại nhận được điện thoại của bác sĩ Lâm.
- Bác sĩ Lâm ạ?
Phù Tang khá kinh ngạc.
- Ừ, là chị đây! Ngày mai không cần tập, em nhớ đến phòng y tế để làm kiểm tra nhé!
- Dạ?
Phù Tang ngớ ra.
- Kiểm tra gì ạ?
Hơn nửa tháng nay cô có ngất xỉu gì đâu.
- À, kiểm tra theo thường lệ ấy mà! Phàm là có học sinh bị cảm nắng thì đều phải làm kiểm tra một lượt! Đây là để đảm bảo sức khỏe cho các em.
Bác sĩ Lâm thật sự bội phục tài bịa chuyện của mình.
- Thế ạ! Nhưng ngày mai em lại bận mất rồi. Hôm nay bạn em đến chơi, em hứa với anh ấy là ngày mai sẽ đi công viên chơi với anh ấy rồi, bác sĩ Lâm à, đổi sang ngày mốt được không ạ? Ngày mốt em sẽ tranh thủ đến kiểm tra nhé?
- Ngày mai em đi công viên à?
Bác sĩ Lâm lập tức bắt được trọng điểm của câu chuyện, không thèm để ý đến câu sau của Phù Tang.
- Vâng ạ!
- Trùng hợp thế! Bạn của chị cũng hẹn cả nhóm đi công viên chơi này!
Bình luận facebook