Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 695
42695
Mặt của Phù Tang lại bắt đầu đỏ bừng.
Trong nhà không mở điều hòa hay sao thế này? Sao lại nóng thế chứ?
- Cái thằng ranh này!!
Mẹ của Hoắc Thận chỉ vào con mình rồi mắng:
- Không ngờ mày lại đi trêu cả học sinh của mình như thế!! Đúng là hư thân mất nết! ở trong bộ đội bao nhiêu năm trời mà chỉ học được cái thói du côn này thôi hả? Mày không thấy mình đã phụ lòng đảng và nhân dân à?
- ...
Hoắc Thận cũng phải ngu người tại chỗ.
- Mẹ, ai trêu cô ấy chứ? Mẹ nói thế thì con của mẹ phải chịu trách nhiệm với người ta đấy.
- Khi nãy mày vừa nói con gái nhà người ta thế nào à? Mày nói mày là chó đực, người ta là chó cái để mày lai giống, thế chẳng phải trêu thì là gì?
- Đó là mắng mà!
Đậu xanh nhà anh!
Phù Tang lại muốn đạp cho y một cú.
Nhưng vì có mẹ của Hoắc Thận ở đây nên cô không tiện đá thật, chỉ có thể nhịn mà thôi.
- Mẹ, không phải mẹ với chị thuê khách sạn rồi à? Hai người không đi đi?
Hoắc Thận trực tiếp hạ lệnh đuổi khách chẳng chút nể mặt.
- Chị mày đi gọi bác sĩ Lâm còn chưa về! Đúng rồi, cô bé này, chân con bị gì thế? Bị trật à?
- Dạ, con bất cẩn bị trật chân ạ.
- Là học sinh của con thì chăm sóc cô bé kỹ một chút đi chứ! nhìn chân của cô bé sưng to chưa kìa! Con làm huấn luyện viên cho người ta kiểu gì thế hả?
Mẹ của Hoắc Thận lại chĩa vào mặt con mình mắng.
Đúng lúc này, Hoắc Bảo Nhi và bác sĩ Lâm cũng đi vào, Hoắc Thận cứ như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Hoắc Bảo Nhi:
- Chị ơi, đừng có vào nhà, mẹ muốn đi rồi kìa! Sắp đi luôn rồi! Chị đứng ở ngoài chờ là được rồi!
- Mẹ có bảo là đi đâu!
Mẹ của Hoắc Thận vẫn chưa muốn đi ngay, nhưng Hoắc Thận không chịu cho bà cơ hội ở lại nên vừa nói vừa đẩy bà ra:
- Mẹ à, bây giờ cũng muộn rồi, mẹ về khách sạn nghỉ trước đi, ngày mai con sẽ đến khách sạn thật sớm để đón mẹ!
Cuối cùng lại nói với Hoắc Bảo Nhi vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài cửa:
- Chị, lái xe cẩn thận nhé.
Hoắc Bảo Nhi cũng không muốn đi:
- Túi của chị còn ở trong phòng!
Hoắc Thận vội xoay người lại với lấy túi xách của Hoắc Bảo Nhi để trên ghế ra, nhét vào ngực cô:
- Mai gặp lại chị nhé!
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Nghe loáng thoáng tiếng mắng của mẹ Hoắc Thận vang lên ở bên ngoài:
- Thằng ranh con, nuôi bao nhiêu năm uổng cơm uổng gạo! Vừa có bạn gái đã quên mẹ!
Phù Tang đứng bên cạnh xấu hổ không thôi.
Bác sĩ Lâm như thể đã quen với cảnh tượng này từ lâu nên nói với Phù Tang:
- Cứ hai tháng một lần là lại có cảnh mẹ con tình thâm thế đấy, từ từ là quen em ạ.
Còn Hoắc Thận thì đã miễn dịch với tiếng mắng ở bên ngoài từ lâu, hoàn toàn chẳng hề hấn gì, chỉ vào sofa rồi ra lệnh cho Phù Tang:
- Ngồi xuống đi.
Phù Tang định bước đi.
Hoắc Thận thấy vậy thì bước đến bế Phù Tang lên.
Phù Tang còn chưa kịp hoàn hồn, bị bác sĩ Lâm nhìn thấy như thế khiến cô cảm thấy xấu hổ, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại thì đã yên vị trên sofa rồi.
Hoắc Thận cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận cầm bàn chân bị thương của cô lên đặt trên gối mình, sau đó hỏi bác sĩ Lâm:
- Sao hả?
- Để tôi xem cái đã.
Bác sĩ Lâm xoa bàn chân bị sưng của Phù Tang, kiểm tra thật kỹ, Phù Tang đau đến mức trán mướt mồ hôi, nhưng cô không kêu đau lấy một tiếng.
- May mà chỉ bị trật thôi, xương không bị sao cả. Nhưng mấy ngày tới em phải dưỡng kỹ đấy, đừng có lộn xộn nhé.
Bác sĩ Lâm nói xong lại nhíu mày:
- Chân sưng nhiều quá, mấy hôm tới chị sẽ đến thay thuốc cho em đúng giờ.
Phù Tang vừa nghe thế thì lập tức sốt ruột:
- Nhưng ngày mai em phải về nhà rồi! Bay sớm lắm ạ.
- Không về nữa.
Hoắc Thận quyết định thay cô.
- Sao mà được chứ!
- Chân em đã thế này rồi thì về kiểu gì hả?
Hoắc Thận nhíu mày nói.
Hai mắt Phù Tang đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
- Tôi nhớ ba mẹ!
Cô thật sự rất nhớ! Nghĩ đến họ thôi cô lại muốn khóc.
Ngoại trừ hai năm trước bị bắt đến Bách Hội Môn phải rời xa ba mẹ vài tháng ra thì cô chưa từng xa họ lâu như thế, trong trường chịu khổ hai tháng đã khiến cô muốn về nhà lắm rồi, vất vả lắm mới chờ được đến kỳ nghỉ, kết quả cô lại tự hại mình bị trật chân.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể không về được thì nước mắt của Phù Tang đã rơi lã chã.
Hoắc Thận thấy cô khóc thì cũng lúng túng không biết làm sao, theo ấn tượng của y thì cônhóc này không phải người ưa khóc nhè, sao chỉ vừa nghe bảo không được về nhà thì đã khóc thế này?
- Càng lớn càng mít ướt.
Hoắc Thận bất mãn thấy rõ.
Phù Tang nghẹn họng, xoay mặt đi không thèm để ý đến y nữa.
Bác sĩ Lâm thấy vậy thì vội hòa giải, nói với Hoắc Thận:
- Người ta xa nhà mấy tháng liền, đương nhiên là muốn về nhà rồi! Anh tưởng con gái đều vô tâm như con trai các anh à?
Cô chưa nói xong thì Phù Tang đã khóc dữ hơn.
Cô lại nhớ ba mẹ hơn nữa! Cứ nghĩ đến chuyện mình không thể về nhà thì cô lại hận không thể mọc cánh để bay về bên họ ngay lập tức.
- Sao càng nói lại càng khóc nhiều thế này?
Nhìn cô rơi lệ như thế khiến Hoắc Thận đau lòng muốn chết. Nhưng y không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ đành giơ tay ôm lấy mặt cô, vươn tay lau vệt nước mắt giúp cô:
- Dời ngày về lại hai ngày, ở lại đây nghỉ trước, đợi chân đỡ hơn thì tôi sẽ lái xe đưa em về, thế đã được chưa?
Cô khóc một cái là Hoắc Thận lập tức đầu hàng ngay.
- Có thật không? Anh sẽ lái xe đưa tôi về à?
- Nói thừa!
- Thế được rồi!
Phù Tang lập tức nín khóc mỉm cười:
- Vậy tôi ở lại hai hôm, chỉ cần cho tôi về nhà là được.
Bác sĩ Lâm thấy Phù Tang nín khóc thì cũng mừng rỡ cười theo.
Hai người này thoạt nhìn có vẻ hợp nhau lắm.
Bác sĩ Lâm băng bó cho Phù Tang xong thì dọn dẹp hòm thuốc đứng dậy định đi:
- Được rồi, tôi không tham gia đại hội ngược đãi chó của các người nữa, tôi đi trước nhé! Ngày mai sẽ đến thăm Phù Tang sau.
Đại hội ngược đãi chó là sao đây?
Sau khi nhận ra ý chế nhạo của bác sĩ Lâm xong thì Phù Tang lập tức đỏ mặt.
Ngược đãi chó, còn có thể là chó gì được chứ? đương nhiên là single dog (cẩu độc thân) rồi! Cô ấy đang chế giễu bọn họ khoe khoang tình cảm đây mà. Nhưng bọn họ làm gì có tình cảm gì mà khoe chứ?
Phù Tang còn định tiễn bác sĩ Lâm đi, nhưng vì đi đứng không tiện nên cô đành thôi.
Bác sĩ Lâm đi rồi Phù Tang mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
- Tôi ở lại hai hôm cũng được, nhưng cả ký túc xá chắc chỉ còn lại có mình tôi thôi, bạn bè đều về nhà cả rồi.
Không phải Phù Tang sợ mà là cô thấy chán!
Nghĩ đi, cả ký túc xá chỉ có mình cô thì sẽ cô đơn và đáng sợ đến cỡ nào chứ!
- Ở đây đi.
Hoắc Thận đáp ngay không chút nghĩ ngợi, sau đó gom hết vỏ trái cây mà chị gái y đã ăn ở trên bàn lại cho vào sọt rác.
Mặt của Phù Tang lại bắt đầu đỏ bừng.
Trong nhà không mở điều hòa hay sao thế này? Sao lại nóng thế chứ?
- Cái thằng ranh này!!
Mẹ của Hoắc Thận chỉ vào con mình rồi mắng:
- Không ngờ mày lại đi trêu cả học sinh của mình như thế!! Đúng là hư thân mất nết! ở trong bộ đội bao nhiêu năm trời mà chỉ học được cái thói du côn này thôi hả? Mày không thấy mình đã phụ lòng đảng và nhân dân à?
- ...
Hoắc Thận cũng phải ngu người tại chỗ.
- Mẹ, ai trêu cô ấy chứ? Mẹ nói thế thì con của mẹ phải chịu trách nhiệm với người ta đấy.
- Khi nãy mày vừa nói con gái nhà người ta thế nào à? Mày nói mày là chó đực, người ta là chó cái để mày lai giống, thế chẳng phải trêu thì là gì?
- Đó là mắng mà!
Đậu xanh nhà anh!
Phù Tang lại muốn đạp cho y một cú.
Nhưng vì có mẹ của Hoắc Thận ở đây nên cô không tiện đá thật, chỉ có thể nhịn mà thôi.
- Mẹ, không phải mẹ với chị thuê khách sạn rồi à? Hai người không đi đi?
Hoắc Thận trực tiếp hạ lệnh đuổi khách chẳng chút nể mặt.
- Chị mày đi gọi bác sĩ Lâm còn chưa về! Đúng rồi, cô bé này, chân con bị gì thế? Bị trật à?
- Dạ, con bất cẩn bị trật chân ạ.
- Là học sinh của con thì chăm sóc cô bé kỹ một chút đi chứ! nhìn chân của cô bé sưng to chưa kìa! Con làm huấn luyện viên cho người ta kiểu gì thế hả?
Mẹ của Hoắc Thận lại chĩa vào mặt con mình mắng.
Đúng lúc này, Hoắc Bảo Nhi và bác sĩ Lâm cũng đi vào, Hoắc Thận cứ như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Hoắc Bảo Nhi:
- Chị ơi, đừng có vào nhà, mẹ muốn đi rồi kìa! Sắp đi luôn rồi! Chị đứng ở ngoài chờ là được rồi!
- Mẹ có bảo là đi đâu!
Mẹ của Hoắc Thận vẫn chưa muốn đi ngay, nhưng Hoắc Thận không chịu cho bà cơ hội ở lại nên vừa nói vừa đẩy bà ra:
- Mẹ à, bây giờ cũng muộn rồi, mẹ về khách sạn nghỉ trước đi, ngày mai con sẽ đến khách sạn thật sớm để đón mẹ!
Cuối cùng lại nói với Hoắc Bảo Nhi vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài cửa:
- Chị, lái xe cẩn thận nhé.
Hoắc Bảo Nhi cũng không muốn đi:
- Túi của chị còn ở trong phòng!
Hoắc Thận vội xoay người lại với lấy túi xách của Hoắc Bảo Nhi để trên ghế ra, nhét vào ngực cô:
- Mai gặp lại chị nhé!
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Nghe loáng thoáng tiếng mắng của mẹ Hoắc Thận vang lên ở bên ngoài:
- Thằng ranh con, nuôi bao nhiêu năm uổng cơm uổng gạo! Vừa có bạn gái đã quên mẹ!
Phù Tang đứng bên cạnh xấu hổ không thôi.
Bác sĩ Lâm như thể đã quen với cảnh tượng này từ lâu nên nói với Phù Tang:
- Cứ hai tháng một lần là lại có cảnh mẹ con tình thâm thế đấy, từ từ là quen em ạ.
Còn Hoắc Thận thì đã miễn dịch với tiếng mắng ở bên ngoài từ lâu, hoàn toàn chẳng hề hấn gì, chỉ vào sofa rồi ra lệnh cho Phù Tang:
- Ngồi xuống đi.
Phù Tang định bước đi.
Hoắc Thận thấy vậy thì bước đến bế Phù Tang lên.
Phù Tang còn chưa kịp hoàn hồn, bị bác sĩ Lâm nhìn thấy như thế khiến cô cảm thấy xấu hổ, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại thì đã yên vị trên sofa rồi.
Hoắc Thận cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận cầm bàn chân bị thương của cô lên đặt trên gối mình, sau đó hỏi bác sĩ Lâm:
- Sao hả?
- Để tôi xem cái đã.
Bác sĩ Lâm xoa bàn chân bị sưng của Phù Tang, kiểm tra thật kỹ, Phù Tang đau đến mức trán mướt mồ hôi, nhưng cô không kêu đau lấy một tiếng.
- May mà chỉ bị trật thôi, xương không bị sao cả. Nhưng mấy ngày tới em phải dưỡng kỹ đấy, đừng có lộn xộn nhé.
Bác sĩ Lâm nói xong lại nhíu mày:
- Chân sưng nhiều quá, mấy hôm tới chị sẽ đến thay thuốc cho em đúng giờ.
Phù Tang vừa nghe thế thì lập tức sốt ruột:
- Nhưng ngày mai em phải về nhà rồi! Bay sớm lắm ạ.
- Không về nữa.
Hoắc Thận quyết định thay cô.
- Sao mà được chứ!
- Chân em đã thế này rồi thì về kiểu gì hả?
Hoắc Thận nhíu mày nói.
Hai mắt Phù Tang đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
- Tôi nhớ ba mẹ!
Cô thật sự rất nhớ! Nghĩ đến họ thôi cô lại muốn khóc.
Ngoại trừ hai năm trước bị bắt đến Bách Hội Môn phải rời xa ba mẹ vài tháng ra thì cô chưa từng xa họ lâu như thế, trong trường chịu khổ hai tháng đã khiến cô muốn về nhà lắm rồi, vất vả lắm mới chờ được đến kỳ nghỉ, kết quả cô lại tự hại mình bị trật chân.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể không về được thì nước mắt của Phù Tang đã rơi lã chã.
Hoắc Thận thấy cô khóc thì cũng lúng túng không biết làm sao, theo ấn tượng của y thì cônhóc này không phải người ưa khóc nhè, sao chỉ vừa nghe bảo không được về nhà thì đã khóc thế này?
- Càng lớn càng mít ướt.
Hoắc Thận bất mãn thấy rõ.
Phù Tang nghẹn họng, xoay mặt đi không thèm để ý đến y nữa.
Bác sĩ Lâm thấy vậy thì vội hòa giải, nói với Hoắc Thận:
- Người ta xa nhà mấy tháng liền, đương nhiên là muốn về nhà rồi! Anh tưởng con gái đều vô tâm như con trai các anh à?
Cô chưa nói xong thì Phù Tang đã khóc dữ hơn.
Cô lại nhớ ba mẹ hơn nữa! Cứ nghĩ đến chuyện mình không thể về nhà thì cô lại hận không thể mọc cánh để bay về bên họ ngay lập tức.
- Sao càng nói lại càng khóc nhiều thế này?
Nhìn cô rơi lệ như thế khiến Hoắc Thận đau lòng muốn chết. Nhưng y không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ đành giơ tay ôm lấy mặt cô, vươn tay lau vệt nước mắt giúp cô:
- Dời ngày về lại hai ngày, ở lại đây nghỉ trước, đợi chân đỡ hơn thì tôi sẽ lái xe đưa em về, thế đã được chưa?
Cô khóc một cái là Hoắc Thận lập tức đầu hàng ngay.
- Có thật không? Anh sẽ lái xe đưa tôi về à?
- Nói thừa!
- Thế được rồi!
Phù Tang lập tức nín khóc mỉm cười:
- Vậy tôi ở lại hai hôm, chỉ cần cho tôi về nhà là được.
Bác sĩ Lâm thấy Phù Tang nín khóc thì cũng mừng rỡ cười theo.
Hai người này thoạt nhìn có vẻ hợp nhau lắm.
Bác sĩ Lâm băng bó cho Phù Tang xong thì dọn dẹp hòm thuốc đứng dậy định đi:
- Được rồi, tôi không tham gia đại hội ngược đãi chó của các người nữa, tôi đi trước nhé! Ngày mai sẽ đến thăm Phù Tang sau.
Đại hội ngược đãi chó là sao đây?
Sau khi nhận ra ý chế nhạo của bác sĩ Lâm xong thì Phù Tang lập tức đỏ mặt.
Ngược đãi chó, còn có thể là chó gì được chứ? đương nhiên là single dog (cẩu độc thân) rồi! Cô ấy đang chế giễu bọn họ khoe khoang tình cảm đây mà. Nhưng bọn họ làm gì có tình cảm gì mà khoe chứ?
Phù Tang còn định tiễn bác sĩ Lâm đi, nhưng vì đi đứng không tiện nên cô đành thôi.
Bác sĩ Lâm đi rồi Phù Tang mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
- Tôi ở lại hai hôm cũng được, nhưng cả ký túc xá chắc chỉ còn lại có mình tôi thôi, bạn bè đều về nhà cả rồi.
Không phải Phù Tang sợ mà là cô thấy chán!
Nghĩ đi, cả ký túc xá chỉ có mình cô thì sẽ cô đơn và đáng sợ đến cỡ nào chứ!
- Ở đây đi.
Hoắc Thận đáp ngay không chút nghĩ ngợi, sau đó gom hết vỏ trái cây mà chị gái y đã ăn ở trên bàn lại cho vào sọt rác.