Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 697
42697
Hoắc Thận vừa mới đi thì Phù Tang đã nhận được điện thoại của mẹ.
- Mẹ.
- Ngày mai khoảng mấy giờ thì con xuống máy bay thế? Chừng đấy mẹ và ba đến sân bay đón con.
Nghe thấy ba mẹ muốn đích thân tới sân bay đón mình, Phù Tang lại càng nhớ nhà hơn. Vành mắt cô đỏ lên, vội đưa tay lau nước mắt thật nhanh rồi nói với Lục Dung Nhan ở đầu dây bên kia:
- Mẹ, ngày mai con không về được ạ.
Cô cố gắng không để mẹ nhận ra tâm trạng của mình.
- Sao vậy? Không phải con đã đặt vé máy bay rồi à?
Lục Dung Nhan cũng nhớ con cồn cào trong dạ, vừa nghe Phù Tang nói vậy thì chợt thấy hụt hẫng.
Phù Tang không dám nói cho mẹ biết mình bị trật chân, sợ bà lo lắng quá mức nên đành phải nói dối,
- Trường học đột nhiên có sự kiện, diễn ra trong hai ngày liên tiếp. Ngày mai và ngày kia con đều phải ở lại trường học, nhưng đến ngày mốt là con có thể về rồi.
- Sự kiện gì thế? Quan trọng lắm hay sao mà phải tham gia những hai ngày thế? Bắt buộc phải tham gia hay sao? Trường con cũng thật là, vất vả lắm mới được nghỉ năm ngày, thế mà bọn họ lại tổ chức sự kiện trong tận hai ngày, đi về lại mất thêm hai ngày, mẹ thấy khỏi về cho rồi.
Nghe mẹ nói thế Phù Tang lại muốn khóc.
Có trời mới biết cô nhớ nhà đến cỡ nào.
Đầu dây bên kia, Lục Dung Nhan mơ hồ đoán được tâm trạng của con gái nên thở dài.
- Được rồi, nếu trường học báo thế thì đành chịu thôi. Hai ngày thì hai ngày vậy! Hôm về nhà con nhớ gọi điện thoại cho ba mẹ, ba mẹ sẽ đến thẳng sân bay đón con, có biết chưa?
- Dạ! Con cảm ơn mẹ!
- Thôi cũng khuya lắm rồi, con mau ngủ đi!
- Mẹ.
Phù Tang hỏi mẹ mình.
- Sao mẹ không hỏi chuyện con quẹt thẻ hôm nay ạ?
- À đúng rồi! Con không nhắc là mẹ quên mất, nhưng mà con cũng có phải đứa hay xài tiền phung phí đâu, nên có hỏi hay không cũng thế.
Nhưng đúng là cô đã phung phí số tiền đó.
Nếu không phải cô tiêu tiền bậy bạ thì cũng đâu đến nỗi trật chân và có thể về nhà vào ngày mai rồi.
Đúng là tự bê đá đập chân mình mà!
- Mẹ, con dùng tiền mua giày cao gót ạ.
- Giày cao gót?
Lục Dung Nhan khá kinh ngạc.
- Con biết đi giày cao gót từ khi nào thế? À, là sự kiện gì đấy của trường cần mang à? Thế cũng được, nhưng con mới mang giày cao gót lần đầu thì phải cẩn thận nhé, giày có cao lắm không? Đừng để bị trật chân nhé!
- Dạ, con biết rồi.
Quả nhiên, hiểu con không ai bằng mẹ!
Hai người lại nói chuyện một hồi, cơ bản đều là Lục Dung Nhan lải nhải dặn dò Phù Tang đến mấy lượt, cuối cùng thấy đã muộn lắm rồi nên mới bịn rịn tắt máy.
Điện thoại vừa cúp thì Hoắc Thận đã đi ra từ trong phòng.
Vì mới vừa tắm xong nên trên người y vẫn còn ướt, tóc cũng sũng nước, nhưng lại có phần sạch sẽ mát mẻ.
Vừa nhớ đến nụ hôn mất khống chế của cả hai khi nãy, thậm chí tay y còn...
Đôi má của Phù Tang lập tức đỏ bừng, cô vội nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào y.
Ngược hẳn với vẻ xấu hổ và lúng túng của cô, Hoắc Thận có vẻ thong dong hơn nhiều. Y lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ ném vào trong ngực Phù Tang:
- Hôm nay cứ mặc đồ của tôi đi! Ngày mai về phòng lấy vài bộ đồ sau.
Ể, ở đây cả hai hôm như thế liệu có ổn hay không đây?
- Hay là mai tôi ra khách sạn ở nhé?
Phù Tang đề nghị rồi nhìn y với vẻ thấp thỏm
Hoắc Thận cau mày:
- Tùy em!
Sau khi bỏ lại một câu như vậy thì y đã đẩy cửa một căn phòng ngủ khác rồi đi vào.
Sau đó không thấy đi ra nữa.
Phù Tang nghĩ chắc là y đã ngủ rồi!
Phù Tang vẫn ở căn phòng lúc trước mà cô từng ngủ, cũng chính là phòng của Hoắc Thận.
Sau khi tắm rửa xong, Phù Tang nằm lên giường kéo chăn đắp, cô muốn đi ngủ nhưng nằm mãi mà vẫn tỉnh rụi.
Trên gối, chăn, tất cả đều là mùi vị đàn ông đầy mê hoặc của người ấy, kèm theo mùi sữa tắm thoang thoẳng, thế nên Phù Tang cảm thấy mình như đang được y ôm vào lòng. Trái tim nhỏ bé của cô đập rộn lên từng hồi, gò má chôn trong chăn càng ngày càng càng đỏ hơn theo từng nhịp trống ngực.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là nụ hôn bất ngờ lúc nãy, cùng với...
Nếu không phải là cô bảo ngừng lại thì giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì đây? Có khi nào...
Phù Tang cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nghĩ tiếp nữa!
Xấu hổ quá đi mất!
Cô vùi mình vào sâu trong chăn, ép bản thân nhắm mắt đi ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận bình minh.
Cô còn mơ một giấc mộng tuyệt vời, cô đã quên béng nội dung của giấc mơ ấy ngay khi vừa tỉnh dậy, nhưng cô biết chắc đó là một giấc mơ đẹp, vì cô đã cười đến tỉnh lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của chính mình.
Phù Tang xốc chăn lên bước xuống giường, vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Hoắc Thận ngồi trong phòng khách.
Thay vì nói là ngồi, chẳng bằng nói là nằm ngửa thì đúng hơn.
Lúc này thoạt nhìn y như bị thiếu ngủ, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi như vừa thức trắng đêm, quanh đôi mắt đang nhắm còn có hai quầng thâm rõ rệt, thậm chí ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn hôm qua một chút.
Như thể cảm giác được sự có mặt của Phù Tang, y đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này trong đôi mắt đen thẳm ấy đầy tơ máu, thấy Phù Tang đầu bù tóc rối, mặt mày chưa rửa đứng ngây ra ở cửa, đôi mày đang cau chặt chợt buông lỏng, lại nhắm mắt lại:
- Bữa sáng ở trong phòng ăn đấy.
Phù Tang nghe vậy thì nhìn về phía phòng ăn, quả nhiên đã có vài loại điểm tâm được bày ra bàn.
- Anh ra ngoài mua đấy à?
Phù Tang hỏi y.
Hoắc Thận chỉ hừ mũi một tiếng.
Phù Tang lấy làm lạ:
- Hôm qua anh vào phòng ngủ sớm lắm mà? Sao lại giống như thức trắng cả đêm thế này, anh làm gì suốt cả đêm thế?
Hoắc Thận chỉ hí mắt liếc cô chứ không nói gì.
- Không phải là mất ngủ đấy chứ?
Con nhóc này đoán một phát là trúng ngay!
Theo những gì y nhớ thì những lần mình mất ngủ đều có liên quan đến cô.
- Sao lại mất ngủ? Anh lạ giường nên không ngủ được à?
- Em nói lắm thế? Đi rửa mặt đi! Chỗ bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng đấy.
- Hay là anh ngủ thêm chút nữa đi!
Nếu biết y lạ giường không ngủ được thì Phù Tang đã ngủ ở bên đó rồi.
Phù Tang khuyên vài câu nhưng cái tên trên ghế sofa kia cứ nằm trơ ra.
Cô đành phải quay về phòng đánh răng rửa mặt.
Trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt lại có thêm một cây bàn chải đánh răng chạy bằng điện mới toanh, còn chưa mở bao bì.
Phù Tang cảm thấy buồn cười, rốt cuộc tên này phá của đến cỡ nào đây, bàn chải đánh răng dùng một lần mà lại chọn loại chạy bằng điện cơ đấy?
Lúc này Phù Tang cũng chẳng khách sáo với y nữa, cứ thế mở bao bì ra rồi dùng luôn.
Đợi đến khi cô rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy trên chiếc giường lớn chưa kịp dọn dẹp có thêm một người đàn ông!
Y nằm giạng tay chân ra, vùi mặt vào gối ngủ ngon lành.
Hoắc Thận vừa mới đi thì Phù Tang đã nhận được điện thoại của mẹ.
- Mẹ.
- Ngày mai khoảng mấy giờ thì con xuống máy bay thế? Chừng đấy mẹ và ba đến sân bay đón con.
Nghe thấy ba mẹ muốn đích thân tới sân bay đón mình, Phù Tang lại càng nhớ nhà hơn. Vành mắt cô đỏ lên, vội đưa tay lau nước mắt thật nhanh rồi nói với Lục Dung Nhan ở đầu dây bên kia:
- Mẹ, ngày mai con không về được ạ.
Cô cố gắng không để mẹ nhận ra tâm trạng của mình.
- Sao vậy? Không phải con đã đặt vé máy bay rồi à?
Lục Dung Nhan cũng nhớ con cồn cào trong dạ, vừa nghe Phù Tang nói vậy thì chợt thấy hụt hẫng.
Phù Tang không dám nói cho mẹ biết mình bị trật chân, sợ bà lo lắng quá mức nên đành phải nói dối,
- Trường học đột nhiên có sự kiện, diễn ra trong hai ngày liên tiếp. Ngày mai và ngày kia con đều phải ở lại trường học, nhưng đến ngày mốt là con có thể về rồi.
- Sự kiện gì thế? Quan trọng lắm hay sao mà phải tham gia những hai ngày thế? Bắt buộc phải tham gia hay sao? Trường con cũng thật là, vất vả lắm mới được nghỉ năm ngày, thế mà bọn họ lại tổ chức sự kiện trong tận hai ngày, đi về lại mất thêm hai ngày, mẹ thấy khỏi về cho rồi.
Nghe mẹ nói thế Phù Tang lại muốn khóc.
Có trời mới biết cô nhớ nhà đến cỡ nào.
Đầu dây bên kia, Lục Dung Nhan mơ hồ đoán được tâm trạng của con gái nên thở dài.
- Được rồi, nếu trường học báo thế thì đành chịu thôi. Hai ngày thì hai ngày vậy! Hôm về nhà con nhớ gọi điện thoại cho ba mẹ, ba mẹ sẽ đến thẳng sân bay đón con, có biết chưa?
- Dạ! Con cảm ơn mẹ!
- Thôi cũng khuya lắm rồi, con mau ngủ đi!
- Mẹ.
Phù Tang hỏi mẹ mình.
- Sao mẹ không hỏi chuyện con quẹt thẻ hôm nay ạ?
- À đúng rồi! Con không nhắc là mẹ quên mất, nhưng mà con cũng có phải đứa hay xài tiền phung phí đâu, nên có hỏi hay không cũng thế.
Nhưng đúng là cô đã phung phí số tiền đó.
Nếu không phải cô tiêu tiền bậy bạ thì cũng đâu đến nỗi trật chân và có thể về nhà vào ngày mai rồi.
Đúng là tự bê đá đập chân mình mà!
- Mẹ, con dùng tiền mua giày cao gót ạ.
- Giày cao gót?
Lục Dung Nhan khá kinh ngạc.
- Con biết đi giày cao gót từ khi nào thế? À, là sự kiện gì đấy của trường cần mang à? Thế cũng được, nhưng con mới mang giày cao gót lần đầu thì phải cẩn thận nhé, giày có cao lắm không? Đừng để bị trật chân nhé!
- Dạ, con biết rồi.
Quả nhiên, hiểu con không ai bằng mẹ!
Hai người lại nói chuyện một hồi, cơ bản đều là Lục Dung Nhan lải nhải dặn dò Phù Tang đến mấy lượt, cuối cùng thấy đã muộn lắm rồi nên mới bịn rịn tắt máy.
Điện thoại vừa cúp thì Hoắc Thận đã đi ra từ trong phòng.
Vì mới vừa tắm xong nên trên người y vẫn còn ướt, tóc cũng sũng nước, nhưng lại có phần sạch sẽ mát mẻ.
Vừa nhớ đến nụ hôn mất khống chế của cả hai khi nãy, thậm chí tay y còn...
Đôi má của Phù Tang lập tức đỏ bừng, cô vội nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào y.
Ngược hẳn với vẻ xấu hổ và lúng túng của cô, Hoắc Thận có vẻ thong dong hơn nhiều. Y lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ ném vào trong ngực Phù Tang:
- Hôm nay cứ mặc đồ của tôi đi! Ngày mai về phòng lấy vài bộ đồ sau.
Ể, ở đây cả hai hôm như thế liệu có ổn hay không đây?
- Hay là mai tôi ra khách sạn ở nhé?
Phù Tang đề nghị rồi nhìn y với vẻ thấp thỏm
Hoắc Thận cau mày:
- Tùy em!
Sau khi bỏ lại một câu như vậy thì y đã đẩy cửa một căn phòng ngủ khác rồi đi vào.
Sau đó không thấy đi ra nữa.
Phù Tang nghĩ chắc là y đã ngủ rồi!
Phù Tang vẫn ở căn phòng lúc trước mà cô từng ngủ, cũng chính là phòng của Hoắc Thận.
Sau khi tắm rửa xong, Phù Tang nằm lên giường kéo chăn đắp, cô muốn đi ngủ nhưng nằm mãi mà vẫn tỉnh rụi.
Trên gối, chăn, tất cả đều là mùi vị đàn ông đầy mê hoặc của người ấy, kèm theo mùi sữa tắm thoang thoẳng, thế nên Phù Tang cảm thấy mình như đang được y ôm vào lòng. Trái tim nhỏ bé của cô đập rộn lên từng hồi, gò má chôn trong chăn càng ngày càng càng đỏ hơn theo từng nhịp trống ngực.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là nụ hôn bất ngờ lúc nãy, cùng với...
Nếu không phải là cô bảo ngừng lại thì giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì đây? Có khi nào...
Phù Tang cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nghĩ tiếp nữa!
Xấu hổ quá đi mất!
Cô vùi mình vào sâu trong chăn, ép bản thân nhắm mắt đi ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận bình minh.
Cô còn mơ một giấc mộng tuyệt vời, cô đã quên béng nội dung của giấc mơ ấy ngay khi vừa tỉnh dậy, nhưng cô biết chắc đó là một giấc mơ đẹp, vì cô đã cười đến tỉnh lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của chính mình.
Phù Tang xốc chăn lên bước xuống giường, vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Hoắc Thận ngồi trong phòng khách.
Thay vì nói là ngồi, chẳng bằng nói là nằm ngửa thì đúng hơn.
Lúc này thoạt nhìn y như bị thiếu ngủ, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi như vừa thức trắng đêm, quanh đôi mắt đang nhắm còn có hai quầng thâm rõ rệt, thậm chí ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn hôm qua một chút.
Như thể cảm giác được sự có mặt của Phù Tang, y đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này trong đôi mắt đen thẳm ấy đầy tơ máu, thấy Phù Tang đầu bù tóc rối, mặt mày chưa rửa đứng ngây ra ở cửa, đôi mày đang cau chặt chợt buông lỏng, lại nhắm mắt lại:
- Bữa sáng ở trong phòng ăn đấy.
Phù Tang nghe vậy thì nhìn về phía phòng ăn, quả nhiên đã có vài loại điểm tâm được bày ra bàn.
- Anh ra ngoài mua đấy à?
Phù Tang hỏi y.
Hoắc Thận chỉ hừ mũi một tiếng.
Phù Tang lấy làm lạ:
- Hôm qua anh vào phòng ngủ sớm lắm mà? Sao lại giống như thức trắng cả đêm thế này, anh làm gì suốt cả đêm thế?
Hoắc Thận chỉ hí mắt liếc cô chứ không nói gì.
- Không phải là mất ngủ đấy chứ?
Con nhóc này đoán một phát là trúng ngay!
Theo những gì y nhớ thì những lần mình mất ngủ đều có liên quan đến cô.
- Sao lại mất ngủ? Anh lạ giường nên không ngủ được à?
- Em nói lắm thế? Đi rửa mặt đi! Chỗ bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng đấy.
- Hay là anh ngủ thêm chút nữa đi!
Nếu biết y lạ giường không ngủ được thì Phù Tang đã ngủ ở bên đó rồi.
Phù Tang khuyên vài câu nhưng cái tên trên ghế sofa kia cứ nằm trơ ra.
Cô đành phải quay về phòng đánh răng rửa mặt.
Trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt lại có thêm một cây bàn chải đánh răng chạy bằng điện mới toanh, còn chưa mở bao bì.
Phù Tang cảm thấy buồn cười, rốt cuộc tên này phá của đến cỡ nào đây, bàn chải đánh răng dùng một lần mà lại chọn loại chạy bằng điện cơ đấy?
Lúc này Phù Tang cũng chẳng khách sáo với y nữa, cứ thế mở bao bì ra rồi dùng luôn.
Đợi đến khi cô rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy trên chiếc giường lớn chưa kịp dọn dẹp có thêm một người đàn ông!
Y nằm giạng tay chân ra, vùi mặt vào gối ngủ ngon lành.
Bình luận facebook