Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710
42710
Hoắc Thận ôm Lục Phù Tang rồi chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ Phù Tang chẳng thấy buồn ngủ, nhất là khi nằm cạnh Hoắc Thận, cô cảm thấy rất hưng phấn.
Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ở Bách Hội Môn, tới chuyện Hoắc Thận âm thầm bảo vệ cô, đến khi y đưa cô về nhà rồi trở thành gia sư dạy kèm cho cô.
Lúc đó Lục Phù Tang cô không ngờ rằng có ngày mình sẽ yêu người đàn ông này.
Cô tựa đầu lên ngực Hoắc Thận, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của y rồi nhắm mắt lại đầy thỏa mãn.
Cứ thế, hai người họ ngủ hết bốn tiếng.
Nếu điện thoại Hoắc Thận không reo lên, có lẽ hai người đã ngủ thẳng tới sáng mai luôn rồi.
“Reeng reng!!!”
Di động của Hoắc Thận vang lên liên hồi như đòi mạng.
Y mơ màng với tay tắt điện thoại rồi trở mình, ôm Phù Tang ngủ tiếp.
Lúc này, Lục Phù Tang cũng đã thức dậy.
Hoắc Thận bỗng dưng ôm chặt lấy cô khiến cho tim cô đập thình thịch vài cái, hai má cũng đỏ ửng lên.
Di động lại reo lên.
Hoắc Thận nhíu mày tỏ vẻ không vui, y hừ mũi đầy bực dọc.
Nhưng y vẫn ôm chặt lấy Lục Phù Tang không buông.
Phù Tang đỏ bừng cả mặt.
Cô cảm giác mình sắp thở không nổi rồi!
Mà chiếc điện thoại vẫn reo mãi không dừng.
Hoắc Thận xem như chẳng nghe thấy gì eh16t.
Cuối cùng Lục Phù Tang nhịn hết nổi, cô vỗ vai y.
- Hay là anh nghe điện thoại đi! Lỡ có chuyện quan trọng thì sao?
- Lão Tần gọi thôi.
Hoắc Thận đáp không cần nghĩ ngợi.
- Hả? Thế thì càng phải nghe máy!
- Có gì hay ho đâu, chắc chắn ông ấy gọi mắng anh một trận thôi.
Hoắc Thận mở mắt ra nhìn cô.
Có lẽ do chưa tỉnh ngủ, cho nên Hoắc Thận vẫn còn ngái ngủ, mí mắt mở không lên.
- Anh không muốn biết ông ấy sẽ phạt anh thế nào à?
- Tùy ông ấy.
Hoắc Thận chẳng buồn để ý tới chuyện đó.
- Nhưng em muốn biết.
- ...
Cuối cùng Hoắc Thận vẫn nghe điện thoại của lão Tần.
Đúng là ông gọi tới để mắng y.
- Chuyện con yêu sinh viên năm nhất khó giải quyết lắm. Bây giờ ông cho con ba lựa chọn. Một là hai đứa chia tay, xem như chẳng có gì xảy ra cả. Đây cũng là lựa chọn tốt nhất cho cả hai!
- Vậy thì khỏi chọn.
Hoắc Thận từ chối, y dựa vào đầu giường, vòng tay ôm lấy Phù Tang.
Còn Lục Phù Tang thì tựa lên lồng ngực rắn chắc của ý, dỏng tai lên nghe nội dung điện thoại với vẻ căng thẳng.
Lúc nghe lão Tần bảo hai người họ chia tay nhau, trong lòng Lục Phù Tang lập tức căng thẳng, may mà Hoắc Thận đã an ủi cô.
Trong lòng cô thầm vui mừng trước câu trả lời của y.
- Thằng nhóc chết dẫm!
Lão Tần tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.
- Được rồi! Lựa chọn thứ hai là chuyển con bé đi chỗ khác, ba là con bị chuyển đi nơi khác!
- Để con đi.
Hoắc Thận đáp không chút do dự.
- Không được!
Lục Phù Tang vội lắc đầu, nói với vẻ căng thẳng:
- Em không muốn anh đi đâu.
Hoắc Thận đè tay lên môi cô, ra hiệu im lặng.
- Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không được xen vào.
- Giờ mấy giờ rồi mà hai đứa còn dính nhau thế hả?
Lão Tần tức giận.
Hoắc Thận vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau.
- Cứ quyết định vậy đi.
- Nghĩ kỹ chưa?
- Tất nhiên rồi.
Lão Tần thở dài rồi cúp máy.
- Em không đồng ý chuyện này.
Lục Phù Tang quấn chăn ngồi dậy, cô nhìn Hoắc Thận với ánh mắt nghiêm túc.
- Đây là chuyện hai đứa mình mà, có gì thì cả hai cùng gánh. Sao em có thể để anh gánh chịu một mình kia chứ?
- Anh là đàn ông, anh không gánh thì ai gánh đây?
- Em cùng gánh với anh.
- Em khờ à!
Hoắc Thận thấy buồn cười, y nhéo má cô rồi nói tiếp:
- Một thằng đàn ông để con gái gánh tránh nhiệm có đáng cho em thích nữa không?
- Nhưng mà...
Lục Phù Tang bĩu môi nói:
- Em không muốn anh đi đâu! Huống chi lần này chẳng biết anh bị chuyển đi đâu nữa.
Hai người họ mới được ở bên nhau thôi mà! Chẳng lẽ lại phải yêu xa sao?
Lục Phù Tang nói đầy ai oán.
- Sớm biết thế thì chúng ta khỏi thừa nhận với ông Tần làm gì. Chúng ta cứ chối, đến chết cũng không nhận thì ông ấy chẳng thể làm gì được mình cả. Sau đó chúng ta cứ lén lút yêu đương, chẳng phải tốt hơn à?
- Anh muốn giới thiệu em với ông ấy.
Hoắc Thận nắm tay cô, lồng vào bàn tay mình.
- Anh xem ông ấy như ông nội mình vậy, cho nên anh không muốn dối gạt ông ấy.
- ...
Nói thế tức là cô vừa mới gặp người lớn ấy hả?
Lục Phù Tang cũng không biết biểu hiện vừa rồi có ổn không nữa, biết thế thì cô đã nói chuyện cẩn thận hơn rồi.
Trong lòng Phù Tang thấy ngọt ngào.
- Em biết rồi.
Cô lại hỏi:
- Nếu anh đi thật, anh sẽ liên lạc với em chứ?
Đây là chuyện Phù Tang lo lắng nhất.
Hoắc Thận nhìn vẻ mặt đầy lo âu của Lục Phù Tang, y bật cười, luồn tay qua tóc cô rồi ôm lấy mặt cô.
- Xem bộ em thật sự rất lo anh vừa đi thì biết mất tiêu nhỉ.
Nhắc tới mấy chuyện này, Lục Phù Tang vẫn còn giận, cô bèn xoay mặt đi.
Hoắc Thận bế Phù Tang vào lòng, để cô ngồi dạng chân trên người mình rồi nói:
- Tất nhiên anh sẽ liên lạc với em rồi! Thật ra hai năm qua, anh vẫn luôn chờ em chủ động liên lạc với anh, chờ em giải thích chuyện giữa em với Du Thần cho nên anh vẫn giữ nguyên số điện thoại. Nhưng anh không ngờ, em lại tuyệt tình như thế...
Lục Phù Tang vòng tay qua cổ Hoắc Thận, ôm chặt lấy y. Cô tựa đầu vào vai y mà nói:
- Em sợ lại xảy ra chuyện đó, em không muốn anh đi...
- Không đâu, anh đảm bảo đấy!
Hoắc Thận vỗ về sau lưng cô, nhỏ giọng an ủi:
- Hơn nữa, ông Tần cũng không chuyển anh đi đâu xa cả. Em cứ yên tâm đi. Anh dám cá, cùng lắm ông ấy chuyển anh tới mấy khu ngoại ô hẻo lánh chứ không rời khỏi thành phố C đâu! Ông ấy luyến tiếc anh mà.
- Thật à?
- Thật chứ! Lúc trước chính ông ấy tốn biết bao nhiêu công sức để gọi anh về thành phố C mà, bây giờ sao nỡ thả anh đi kia chứ!
Phù Tang nghe y nói thế mới mỉm cười đầy nhẹ nhõm.
Hoắc Thận nói tiếp:
- Anh đi cũng tốt, tránh cho em bị bạn bè chỉ trích này nọ. Dù ông ấy không chuyển anh đi thì anh cũng tự xin chuyển công tác! Tuy anh không ngại mấy chuyện thầy trò yêu nhau, nhưng anh không muốn em bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.
Lục Phù Tang ôm cổ y cười khẽ.
- Em cũng chẳng care mấy chuyện này.
Đúng thế! Hai người họ đã chờ đợi đối phương lâu như vậy, mắc gì bọn họ phải để ý tới mấy lời chỉ trích kia chứ?
Hoắc Thận nhéo cằm cô đầy cưng chiều.
- Em đói chưa?
- Đói rồi...
Cùng lúc đó, bụng cô cũng réo lên hai tiếng.
Cô ngại ngùng đỏ hết cả mặt.
Hoắc Thận rất thích dáng vẻ xấu hổ, đỏ mặt của Phù Tang, ý cười trên mặt càng đậm.
- Anh dắt em đi ăn trước rồi đưa em về ký túc xá.
Hoắc Thận ôm Lục Phù Tang rồi chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ Phù Tang chẳng thấy buồn ngủ, nhất là khi nằm cạnh Hoắc Thận, cô cảm thấy rất hưng phấn.
Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ở Bách Hội Môn, tới chuyện Hoắc Thận âm thầm bảo vệ cô, đến khi y đưa cô về nhà rồi trở thành gia sư dạy kèm cho cô.
Lúc đó Lục Phù Tang cô không ngờ rằng có ngày mình sẽ yêu người đàn ông này.
Cô tựa đầu lên ngực Hoắc Thận, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của y rồi nhắm mắt lại đầy thỏa mãn.
Cứ thế, hai người họ ngủ hết bốn tiếng.
Nếu điện thoại Hoắc Thận không reo lên, có lẽ hai người đã ngủ thẳng tới sáng mai luôn rồi.
“Reeng reng!!!”
Di động của Hoắc Thận vang lên liên hồi như đòi mạng.
Y mơ màng với tay tắt điện thoại rồi trở mình, ôm Phù Tang ngủ tiếp.
Lúc này, Lục Phù Tang cũng đã thức dậy.
Hoắc Thận bỗng dưng ôm chặt lấy cô khiến cho tim cô đập thình thịch vài cái, hai má cũng đỏ ửng lên.
Di động lại reo lên.
Hoắc Thận nhíu mày tỏ vẻ không vui, y hừ mũi đầy bực dọc.
Nhưng y vẫn ôm chặt lấy Lục Phù Tang không buông.
Phù Tang đỏ bừng cả mặt.
Cô cảm giác mình sắp thở không nổi rồi!
Mà chiếc điện thoại vẫn reo mãi không dừng.
Hoắc Thận xem như chẳng nghe thấy gì eh16t.
Cuối cùng Lục Phù Tang nhịn hết nổi, cô vỗ vai y.
- Hay là anh nghe điện thoại đi! Lỡ có chuyện quan trọng thì sao?
- Lão Tần gọi thôi.
Hoắc Thận đáp không cần nghĩ ngợi.
- Hả? Thế thì càng phải nghe máy!
- Có gì hay ho đâu, chắc chắn ông ấy gọi mắng anh một trận thôi.
Hoắc Thận mở mắt ra nhìn cô.
Có lẽ do chưa tỉnh ngủ, cho nên Hoắc Thận vẫn còn ngái ngủ, mí mắt mở không lên.
- Anh không muốn biết ông ấy sẽ phạt anh thế nào à?
- Tùy ông ấy.
Hoắc Thận chẳng buồn để ý tới chuyện đó.
- Nhưng em muốn biết.
- ...
Cuối cùng Hoắc Thận vẫn nghe điện thoại của lão Tần.
Đúng là ông gọi tới để mắng y.
- Chuyện con yêu sinh viên năm nhất khó giải quyết lắm. Bây giờ ông cho con ba lựa chọn. Một là hai đứa chia tay, xem như chẳng có gì xảy ra cả. Đây cũng là lựa chọn tốt nhất cho cả hai!
- Vậy thì khỏi chọn.
Hoắc Thận từ chối, y dựa vào đầu giường, vòng tay ôm lấy Phù Tang.
Còn Lục Phù Tang thì tựa lên lồng ngực rắn chắc của ý, dỏng tai lên nghe nội dung điện thoại với vẻ căng thẳng.
Lúc nghe lão Tần bảo hai người họ chia tay nhau, trong lòng Lục Phù Tang lập tức căng thẳng, may mà Hoắc Thận đã an ủi cô.
Trong lòng cô thầm vui mừng trước câu trả lời của y.
- Thằng nhóc chết dẫm!
Lão Tần tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.
- Được rồi! Lựa chọn thứ hai là chuyển con bé đi chỗ khác, ba là con bị chuyển đi nơi khác!
- Để con đi.
Hoắc Thận đáp không chút do dự.
- Không được!
Lục Phù Tang vội lắc đầu, nói với vẻ căng thẳng:
- Em không muốn anh đi đâu.
Hoắc Thận đè tay lên môi cô, ra hiệu im lặng.
- Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không được xen vào.
- Giờ mấy giờ rồi mà hai đứa còn dính nhau thế hả?
Lão Tần tức giận.
Hoắc Thận vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau.
- Cứ quyết định vậy đi.
- Nghĩ kỹ chưa?
- Tất nhiên rồi.
Lão Tần thở dài rồi cúp máy.
- Em không đồng ý chuyện này.
Lục Phù Tang quấn chăn ngồi dậy, cô nhìn Hoắc Thận với ánh mắt nghiêm túc.
- Đây là chuyện hai đứa mình mà, có gì thì cả hai cùng gánh. Sao em có thể để anh gánh chịu một mình kia chứ?
- Anh là đàn ông, anh không gánh thì ai gánh đây?
- Em cùng gánh với anh.
- Em khờ à!
Hoắc Thận thấy buồn cười, y nhéo má cô rồi nói tiếp:
- Một thằng đàn ông để con gái gánh tránh nhiệm có đáng cho em thích nữa không?
- Nhưng mà...
Lục Phù Tang bĩu môi nói:
- Em không muốn anh đi đâu! Huống chi lần này chẳng biết anh bị chuyển đi đâu nữa.
Hai người họ mới được ở bên nhau thôi mà! Chẳng lẽ lại phải yêu xa sao?
Lục Phù Tang nói đầy ai oán.
- Sớm biết thế thì chúng ta khỏi thừa nhận với ông Tần làm gì. Chúng ta cứ chối, đến chết cũng không nhận thì ông ấy chẳng thể làm gì được mình cả. Sau đó chúng ta cứ lén lút yêu đương, chẳng phải tốt hơn à?
- Anh muốn giới thiệu em với ông ấy.
Hoắc Thận nắm tay cô, lồng vào bàn tay mình.
- Anh xem ông ấy như ông nội mình vậy, cho nên anh không muốn dối gạt ông ấy.
- ...
Nói thế tức là cô vừa mới gặp người lớn ấy hả?
Lục Phù Tang cũng không biết biểu hiện vừa rồi có ổn không nữa, biết thế thì cô đã nói chuyện cẩn thận hơn rồi.
Trong lòng Phù Tang thấy ngọt ngào.
- Em biết rồi.
Cô lại hỏi:
- Nếu anh đi thật, anh sẽ liên lạc với em chứ?
Đây là chuyện Phù Tang lo lắng nhất.
Hoắc Thận nhìn vẻ mặt đầy lo âu của Lục Phù Tang, y bật cười, luồn tay qua tóc cô rồi ôm lấy mặt cô.
- Xem bộ em thật sự rất lo anh vừa đi thì biết mất tiêu nhỉ.
Nhắc tới mấy chuyện này, Lục Phù Tang vẫn còn giận, cô bèn xoay mặt đi.
Hoắc Thận bế Phù Tang vào lòng, để cô ngồi dạng chân trên người mình rồi nói:
- Tất nhiên anh sẽ liên lạc với em rồi! Thật ra hai năm qua, anh vẫn luôn chờ em chủ động liên lạc với anh, chờ em giải thích chuyện giữa em với Du Thần cho nên anh vẫn giữ nguyên số điện thoại. Nhưng anh không ngờ, em lại tuyệt tình như thế...
Lục Phù Tang vòng tay qua cổ Hoắc Thận, ôm chặt lấy y. Cô tựa đầu vào vai y mà nói:
- Em sợ lại xảy ra chuyện đó, em không muốn anh đi...
- Không đâu, anh đảm bảo đấy!
Hoắc Thận vỗ về sau lưng cô, nhỏ giọng an ủi:
- Hơn nữa, ông Tần cũng không chuyển anh đi đâu xa cả. Em cứ yên tâm đi. Anh dám cá, cùng lắm ông ấy chuyển anh tới mấy khu ngoại ô hẻo lánh chứ không rời khỏi thành phố C đâu! Ông ấy luyến tiếc anh mà.
- Thật à?
- Thật chứ! Lúc trước chính ông ấy tốn biết bao nhiêu công sức để gọi anh về thành phố C mà, bây giờ sao nỡ thả anh đi kia chứ!
Phù Tang nghe y nói thế mới mỉm cười đầy nhẹ nhõm.
Hoắc Thận nói tiếp:
- Anh đi cũng tốt, tránh cho em bị bạn bè chỉ trích này nọ. Dù ông ấy không chuyển anh đi thì anh cũng tự xin chuyển công tác! Tuy anh không ngại mấy chuyện thầy trò yêu nhau, nhưng anh không muốn em bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.
Lục Phù Tang ôm cổ y cười khẽ.
- Em cũng chẳng care mấy chuyện này.
Đúng thế! Hai người họ đã chờ đợi đối phương lâu như vậy, mắc gì bọn họ phải để ý tới mấy lời chỉ trích kia chứ?
Hoắc Thận nhéo cằm cô đầy cưng chiều.
- Em đói chưa?
- Đói rồi...
Cùng lúc đó, bụng cô cũng réo lên hai tiếng.
Cô ngại ngùng đỏ hết cả mặt.
Hoắc Thận rất thích dáng vẻ xấu hổ, đỏ mặt của Phù Tang, ý cười trên mặt càng đậm.
- Anh dắt em đi ăn trước rồi đưa em về ký túc xá.
Bình luận facebook