Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711
42711
Hoắc Thận rất thích dáng vẻ xấu hổ, đỏ mặt của Phù Tang, ý cười trên mặt càng đậm.
- Anh dắt em đi ăn trước rồi đưa em về ký túc xá.
Đoạn y xốc chăn, đứng dậy.
- Hả?
Lục Phù Tang ngây người ra.
- Hả cái gì?
Hoắc Thận quay đầu lại, nhìn cô cười cười rồi ghé sát lại gần.
- Sao thế? Em không muốn về ký túc xá à?
- Nào có!! Sao thế được!
Gương mặt Lục Phù Tang lập tức đỏ bừng lên.
- Ai không muốn về ký túc xá chứ...
Cô vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy.
Chẳng qua cô không nghĩ tới chuyện đó mà thôi.
Lục Phù Tang cứ tưởng Hoắc Thận sẽ giữ cô lại qua đêm! Nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi!
Hoắc Thận bật cười nói với giọng trầm thấp:
- Dù em không muốn cũng phải về trường, tối còn phải kiểm tra phòng ngủ mà! Hơn nữa sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, cuối tuần em có thể sang với anh.
- ...
Ai muốn sang ở với y chứ? Ai muốn hả?
Phù Tang ném gối vào gương mặt điển trai của Hoắc Thận.
- Anh muốn thì tự tới! Em không qua đâu!
Hoắc Thận cười ha hả.
- Lại dối lòng!
Hoắc Thận bị chuyển tới đơn vị ở ngoại ô trong thành phố C thật.
Thật ra chỗ đấy rất nhàm chán, cả đội chỉ tầm dăm ba người. Xem ra lần nãy ông Tần quyết tâm dạy Hoắc Thận một bài học, bằng không sao ông lại chuyện y tới nơi khỉ ho cò gáy này kia chứ? Quan trọng nhất chỗ này chỉ có ba người mà thôi.
- Ông ấy cũng ác thật đấy!
Lão ngũ nhìn mấy mẫu ruộng hoang tàn, vắng vẻ trước mắt, không nhịn được mà phàn nàn.
Còn Hoắc Thận chẳng buồn để ý, y quăng balo sang một bên rồi nằm dang tay dang chân ra giường.
- Tốt quá rồi còn gì! Ở đây chẳng ai quản cả, tôi muốn làm gì thì làm!
- Anh tư à, dù ở đây chẳng có nổi một đại đội nhưng anh cũng không thể buông thả bản thân như thế, đứng dậy nhanh lên! Quân nhân phải ra dáng quân nhân chứ! Hơn nữa ông Tần chuyển anh tới đây không phải để anh chơi đâu. Ông ấy muốn dạy dỗ anh một trận, sẵn tiện chỉnh đốn quy củ ở đây đấy! Anh hiểu chưa?
Hoắc Thận ngồi dậy đáp:
- Được rồi, tôi có chừng mực mà. Cậu đừng nhắc ông ấy mãi như thế! Lăn nhanh đi!
- Tôi đi cũng được, nhưng sau khi trở về, Lục Phù Tang hỏi thì tôi phải trả lời thế nào?
- Cậu cứ nói thật! Chẳng phải tôi sống rất tốt sao? Ăn ngon ngủ kỹ, lại chẳng ai quản, cũng không cần thức dậy sớm luyện tập làm gì. Cực kỳ tự do ấy chứ!
- Đây không phải là tự do, anh bị đày đó, biết không hả?
- Lượn đi! Lượn đi!
Sau khi lão ngũ đi rồi, Hoắc Thận lại nằm ngủ thêm một lát.
Chừng một tiếng sau, anh bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Hoắc Thận ngủ không ngon cho nên tính tình cũng không tốt cho lắm. Y đanh mặt, nhíu mày đẩy cửa bước ra ngoài.
Ở phòng khách nhỏ bên ngoài có một chiếc bàn gỗ, có bốn người đang ngồi trên bàn, thế mà bọn họ lại đang chơi mạt chược ư?!
- ...
Chân mày Hoắc Thận giật giật.
Gan nhỉ! Mấy người đó còn buông thả hơn y nữa!
- Làm gì thế hả?
Hoắc Thận kéo ghế ngồi xuống không chút khách khí, mà y cũng chẳng quan tâm ghế có sạch hay không. Y hỏi bốn người kia.
Rõ ràng bốn người kia chẳng biết Hoắc Thận từ đâu chui ra, lúc nhìn thấy y, bọn họ sững ra vài giây mới phản ứng lại.
- Anh là ai thế?
- Vậy mấy anh là ai hả?
Hoắc Thận hỏi lại.
- Bọn tôi là binh sĩ ở đây!
- Binh sĩ!
Hoắc Thận liếc mớ mạt chược trên bàn.
Bọn họ nuốt nước miếng, vội vàng bỏ mấy con mạt chược trong tay xuống rồi nói:
- Chẳng qua bọn tôi chán quá nên giải trí chút ấy mà!
Bọn họ không biết Hoắc Thận là ai, cũng không biết cấp bậc của y do y đang mặc đồ thường, cũng chẳng thấy số sao số gạch trên vai y. Nhưng chẳng biết tại sao họ lại cảm thấy trên người y tản ra khí chất khác lạ.
Khí chất ấy khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngẫm lại, lãnh đạo cấp cao đâu phải người bình thường, sao có thể bị điều tới chỗ bọn họ kia chứ? Chỗ này là nơi tập trung những kẻ vô dụng nhất trong quân đội mà! Nghĩ thế, cả đám thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong số đó, một người cực đen hỏi:
- Người anh em này, rốt cuộc anh là ai thế?
- Đúng thế, anh là ai vậy? Sao lại ở chỗ bọn tôi thế? Cấp trên đâu có nói có lính mới tới đâu!
Người vừa nói trông lớn tuổi nhất ở đây, anh ta cũng chẳng mặc quân phục mà chỉ mặc áo vải sẫm màu cùng với tạp dề màu trắng. Trên đấy cũng lấm lem dầu mỡ khiến cho tạp dề sắp biến thành màu vàng.
Vừa nhìn đã biết người nọ là bếp trưởng quản lý phòng bếp, lo mấy bữa ăn cho bọn họ.
- Anh cũng bị giáng chức điều xuống đây hả?
Người thứ ba nói chuyện chính là một đứa nhóc. Thằng nhóc này rất gầy, trông cực kỳ yếu đuối. Hơn nữa trông cậu ta cũng xêm xêm cỡ tuổi Lục Phù Tang.
- Nè! Hỏi anh đó, rốt cuộc anh là ai hả?
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Hoắc Thận vỗ vai y một cách thô lỗ.
- Rốt cuộc anh mới tới hay là dân ở gần đây hả? Cũng không phải! Mấy dặm quanh đây đâu có ai ở!
Hoắc Thận quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn kia, lại nhìn sang ba người nọ, rồi tự giới thiệu bản thân:
- Tôi là Hoắc Thận, do mắc lỗi nên mới bị điều tới đây.
- Thì ra anh cũng bị đày tới đây nhỉ!
Người đàn ông cao to kia cười hề hề rồi vỗ vai Hoắc Thận,
- Không sao đâu, mọi người đều giống nhau cả mà!
Anh ta còn có cảm giác cùng chung chí hướng với Hoắc Thận nữa kìa.
- Anh vừa nói anh tên gì?
Đầu bếp hỏi y với vẻ ngạc nhiên.
- Hoắc Thận.
Hoắc Thận lặp lại lần nữa.
- Hoắc Thận? Hoắc gì? Thận gì???
Đầu bếp đứng bật dậy.
Nhóc con gầy nhom cũng đứng dậy theo, cậu ta chỉ vào Hoắc Thận rồi cả kinh nói:
- Đừng bảo là Hoắc Thận đã quậy banh cả ổ Bách Hội Môn đó nhé?
- ...Hình như là thế.
Hoắc Thận gật đầu.
- Vụ án ở Myanmar, Vân Nam chấn động trong và ngoại nước cũng do anh dẫn đội...
- ... Cũng tựa tựa thế.
- Còn vụ hơn một năm trước...
- Được rồi!
Thấy mọi người vẫn muốn kể mấy chiến tích lẫy lừng của mình, Hoắc Thận vội cắt ngang:
- Đừng nói nhảm nữa, mọi người tự giới thiệu bản thân đi1
- Anh là Hoắc đại thần thật à?
Binh sĩ da đen cũng đứng dậy, hỏi với vẻ nghi ngờ”
- Không ngờ Hoắc Thận lại còn trẻ thế này...
Hoắc Thận rất thích dáng vẻ xấu hổ, đỏ mặt của Phù Tang, ý cười trên mặt càng đậm.
- Anh dắt em đi ăn trước rồi đưa em về ký túc xá.
Đoạn y xốc chăn, đứng dậy.
- Hả?
Lục Phù Tang ngây người ra.
- Hả cái gì?
Hoắc Thận quay đầu lại, nhìn cô cười cười rồi ghé sát lại gần.
- Sao thế? Em không muốn về ký túc xá à?
- Nào có!! Sao thế được!
Gương mặt Lục Phù Tang lập tức đỏ bừng lên.
- Ai không muốn về ký túc xá chứ...
Cô vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy.
Chẳng qua cô không nghĩ tới chuyện đó mà thôi.
Lục Phù Tang cứ tưởng Hoắc Thận sẽ giữ cô lại qua đêm! Nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi!
Hoắc Thận bật cười nói với giọng trầm thấp:
- Dù em không muốn cũng phải về trường, tối còn phải kiểm tra phòng ngủ mà! Hơn nữa sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, cuối tuần em có thể sang với anh.
- ...
Ai muốn sang ở với y chứ? Ai muốn hả?
Phù Tang ném gối vào gương mặt điển trai của Hoắc Thận.
- Anh muốn thì tự tới! Em không qua đâu!
Hoắc Thận cười ha hả.
- Lại dối lòng!
Hoắc Thận bị chuyển tới đơn vị ở ngoại ô trong thành phố C thật.
Thật ra chỗ đấy rất nhàm chán, cả đội chỉ tầm dăm ba người. Xem ra lần nãy ông Tần quyết tâm dạy Hoắc Thận một bài học, bằng không sao ông lại chuyện y tới nơi khỉ ho cò gáy này kia chứ? Quan trọng nhất chỗ này chỉ có ba người mà thôi.
- Ông ấy cũng ác thật đấy!
Lão ngũ nhìn mấy mẫu ruộng hoang tàn, vắng vẻ trước mắt, không nhịn được mà phàn nàn.
Còn Hoắc Thận chẳng buồn để ý, y quăng balo sang một bên rồi nằm dang tay dang chân ra giường.
- Tốt quá rồi còn gì! Ở đây chẳng ai quản cả, tôi muốn làm gì thì làm!
- Anh tư à, dù ở đây chẳng có nổi một đại đội nhưng anh cũng không thể buông thả bản thân như thế, đứng dậy nhanh lên! Quân nhân phải ra dáng quân nhân chứ! Hơn nữa ông Tần chuyển anh tới đây không phải để anh chơi đâu. Ông ấy muốn dạy dỗ anh một trận, sẵn tiện chỉnh đốn quy củ ở đây đấy! Anh hiểu chưa?
Hoắc Thận ngồi dậy đáp:
- Được rồi, tôi có chừng mực mà. Cậu đừng nhắc ông ấy mãi như thế! Lăn nhanh đi!
- Tôi đi cũng được, nhưng sau khi trở về, Lục Phù Tang hỏi thì tôi phải trả lời thế nào?
- Cậu cứ nói thật! Chẳng phải tôi sống rất tốt sao? Ăn ngon ngủ kỹ, lại chẳng ai quản, cũng không cần thức dậy sớm luyện tập làm gì. Cực kỳ tự do ấy chứ!
- Đây không phải là tự do, anh bị đày đó, biết không hả?
- Lượn đi! Lượn đi!
Sau khi lão ngũ đi rồi, Hoắc Thận lại nằm ngủ thêm một lát.
Chừng một tiếng sau, anh bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Hoắc Thận ngủ không ngon cho nên tính tình cũng không tốt cho lắm. Y đanh mặt, nhíu mày đẩy cửa bước ra ngoài.
Ở phòng khách nhỏ bên ngoài có một chiếc bàn gỗ, có bốn người đang ngồi trên bàn, thế mà bọn họ lại đang chơi mạt chược ư?!
- ...
Chân mày Hoắc Thận giật giật.
Gan nhỉ! Mấy người đó còn buông thả hơn y nữa!
- Làm gì thế hả?
Hoắc Thận kéo ghế ngồi xuống không chút khách khí, mà y cũng chẳng quan tâm ghế có sạch hay không. Y hỏi bốn người kia.
Rõ ràng bốn người kia chẳng biết Hoắc Thận từ đâu chui ra, lúc nhìn thấy y, bọn họ sững ra vài giây mới phản ứng lại.
- Anh là ai thế?
- Vậy mấy anh là ai hả?
Hoắc Thận hỏi lại.
- Bọn tôi là binh sĩ ở đây!
- Binh sĩ!
Hoắc Thận liếc mớ mạt chược trên bàn.
Bọn họ nuốt nước miếng, vội vàng bỏ mấy con mạt chược trong tay xuống rồi nói:
- Chẳng qua bọn tôi chán quá nên giải trí chút ấy mà!
Bọn họ không biết Hoắc Thận là ai, cũng không biết cấp bậc của y do y đang mặc đồ thường, cũng chẳng thấy số sao số gạch trên vai y. Nhưng chẳng biết tại sao họ lại cảm thấy trên người y tản ra khí chất khác lạ.
Khí chất ấy khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngẫm lại, lãnh đạo cấp cao đâu phải người bình thường, sao có thể bị điều tới chỗ bọn họ kia chứ? Chỗ này là nơi tập trung những kẻ vô dụng nhất trong quân đội mà! Nghĩ thế, cả đám thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong số đó, một người cực đen hỏi:
- Người anh em này, rốt cuộc anh là ai thế?
- Đúng thế, anh là ai vậy? Sao lại ở chỗ bọn tôi thế? Cấp trên đâu có nói có lính mới tới đâu!
Người vừa nói trông lớn tuổi nhất ở đây, anh ta cũng chẳng mặc quân phục mà chỉ mặc áo vải sẫm màu cùng với tạp dề màu trắng. Trên đấy cũng lấm lem dầu mỡ khiến cho tạp dề sắp biến thành màu vàng.
Vừa nhìn đã biết người nọ là bếp trưởng quản lý phòng bếp, lo mấy bữa ăn cho bọn họ.
- Anh cũng bị giáng chức điều xuống đây hả?
Người thứ ba nói chuyện chính là một đứa nhóc. Thằng nhóc này rất gầy, trông cực kỳ yếu đuối. Hơn nữa trông cậu ta cũng xêm xêm cỡ tuổi Lục Phù Tang.
- Nè! Hỏi anh đó, rốt cuộc anh là ai hả?
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Hoắc Thận vỗ vai y một cách thô lỗ.
- Rốt cuộc anh mới tới hay là dân ở gần đây hả? Cũng không phải! Mấy dặm quanh đây đâu có ai ở!
Hoắc Thận quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn kia, lại nhìn sang ba người nọ, rồi tự giới thiệu bản thân:
- Tôi là Hoắc Thận, do mắc lỗi nên mới bị điều tới đây.
- Thì ra anh cũng bị đày tới đây nhỉ!
Người đàn ông cao to kia cười hề hề rồi vỗ vai Hoắc Thận,
- Không sao đâu, mọi người đều giống nhau cả mà!
Anh ta còn có cảm giác cùng chung chí hướng với Hoắc Thận nữa kìa.
- Anh vừa nói anh tên gì?
Đầu bếp hỏi y với vẻ ngạc nhiên.
- Hoắc Thận.
Hoắc Thận lặp lại lần nữa.
- Hoắc Thận? Hoắc gì? Thận gì???
Đầu bếp đứng bật dậy.
Nhóc con gầy nhom cũng đứng dậy theo, cậu ta chỉ vào Hoắc Thận rồi cả kinh nói:
- Đừng bảo là Hoắc Thận đã quậy banh cả ổ Bách Hội Môn đó nhé?
- ...Hình như là thế.
Hoắc Thận gật đầu.
- Vụ án ở Myanmar, Vân Nam chấn động trong và ngoại nước cũng do anh dẫn đội...
- ... Cũng tựa tựa thế.
- Còn vụ hơn một năm trước...
- Được rồi!
Thấy mọi người vẫn muốn kể mấy chiến tích lẫy lừng của mình, Hoắc Thận vội cắt ngang:
- Đừng nói nhảm nữa, mọi người tự giới thiệu bản thân đi1
- Anh là Hoắc đại thần thật à?
Binh sĩ da đen cũng đứng dậy, hỏi với vẻ nghi ngờ”
- Không ngờ Hoắc Thận lại còn trẻ thế này...