Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
42730
Khu biệt thự Thanh Nhã.
Đêm đã khuya.
Lục Dung Nhan nằm trên giường, trăn trở không sao ngủ được, cô mò lấy chiếc điện thoại trên đầu giường nhìn xem thời gian hiển thị trên đó, bây giờ đã là 1 giờ 15 phút sáng.
Xem ra, hôm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Không nhớ bắt đầu từ khi nào mà cô lại có cái tật mất ngủ này, mỗi đêm có thể ngủ trước 12 giờ, đối với cô mà nói thật sự rất xa xỉ, có khi cho dù đã ngủ rồi thì cũng rất khó có được giấc ngủ sâu.
Cô thở dài, dứt khoát leo xuống giường, định đi đến phòng em bé ở bên cạnh nhìn Tiêu Tiêu một cái, em bé chỉ 5 tuổi rất khó tránh khỏi đạp rớt chăn.
Bên ngoài phòng ngủ bỗng truyền đến tiếng mở cửa, khiến cho cô dừng động tác của mình lại, ngay sau đó có người bước vào, tiếng cởi áo khoác, tiếng thay dép sột soạt.
Lục Ngạn Diễm về rồi.
Lục Dung Nhan đành tạm dẹp bỏ ý định đi sang phòng của con trai ở kế bên, rồi quay lại nằm lên giường.
Cô không muốn đụng mặt anh, như vậy chỉ khiến cho cô thêm gượng gạo, bởi vì ở chỗ của anh, cô lúc nào cũng bị ngó lơ.
Tuy Lục Dung Nhan đã cố gắng hết sức để không để tâm đến âm thanh phát ra ở bên ngoài kia, nhưng những tiếng động nhỏ đó vẫn vô ý lọt vào tai cô, khiến cho cô vốn đã không ngủ được, bây giờ càng thêm tỉnh táo hơn.
Lục Dung Nhan biết, thường là anh sẽ đến phòng em bé để nhìn con trai một chút, sau đó sẽ đi tắm, rồi mới tới một phòng ngủ khác để ngủ -- Bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ.
Trong khi Lục Dung Nhan cứ nghĩ là anh sẽ giống như mọi ngày, thì có tiếng bước chân loạng choạng đang hướng đến phòng ngủ chính mà cô đang ở.
“ Lạch cạch”, tiếng tay nắm cửa vặn ra bỗng kích thích các dây thần kinh của cô, khiến cô bắt đầu cảnh giác. Theo bản năng cô quay lưng lại và quấn thật chặt chiếc chăn trên người.
Người đàn ông đã bước vào phòng, bước đi chắc có hơi lảo đảo, bởi vì Lục Dung Nhan nghe thấy tiếng người anh va vào cửa.
Anh lại uống rượu rồi.
Cái suy đoán này vừa mới được hình thành, thì mùi rượu nồng nặc đã bay đến, có hơi hăng mũi, làm cho cô bất giác cau mày.
Khó trách.
Chỉ có khi say rượu thì anh mới chịu đến gần cô.
Còn về lý do anh uống rượu, cô cũng có thể đoán được, bởi vì một người phụ nữ, một người phụ nữ đã ở trong trái tim anh từ rất lâu.
Cô biết là lúc này mà giả vờ ngủ thì cũng vô ích, anh trước giờ đều không biết thương hoa tiếc ngọc đối với cô.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát ngồi dậy, Lục Ngạn Diễm đã đến trước mặt cô, bởi vì lưng chắn ánh sáng, nên gương mặt có hơi mờ, nhưng mà cô có thể cảm nhận được là tâm trạng của anh đang rất tệ.
Nhưng mà điều này thì liên quan gì đến cô chứ? Cô xưa giờ đều không phải là cái người làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
- Tôi mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi sớm!
Giọng điệu của cô rất lạnh nhạt, giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.
- Mệt?
Dường như không ngờ là thái độ của cô lại lạnh nhạt như thế, Lục Ngạn Diễm cười mỉa mai một cái, đưa tay phải ra, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt lấy cằm cô, mùi rượu lại phà vào mặt cô lần nữa:
- Còn chưa bắt đầu sao đã mệt rồi?
Xương hàm dưới đau đến mức khiến cho Lục Dung Nhan cau chặt mày, cô căm giận nghiêng đầu sang một bên, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, nhưng sức lực nơi bàn tay anh quá lớn, cô làm thế nào cũng không thoát ra được, cô bỗng nổi cáu lên:
- Lục Ngạn Diễm! Anh làm tôi đau rồi!
Chữ “ rồi” của cô vừa phát ra, liền cảm thấy dưới cằm được thả lỏng, sau đó thân thể vạm vỡ rắn rỏi của người đàn ông đè xuống, cô bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đè xuống dưới, không thể nhúc nhích được.
- Lục Ngạn Diễm, anh nổi điên gì vậy?! Thả ra...ưm...
Lục Ngạn Diễm một lần nữa dùng hành động để cắt ngang lời cô nói, đôi môi anh không chút kiêng dè phủ lên đôi môi cô, đầu lưỡi thô lỗ tách môi và răng cô ra, bá đạo lần tới yết hầu của cô, còn chưa kịp đợi cô có phản ứng gì, đã cảm thấy đầu lưỡi bỗng đau nhói, lập tức có một mùi máu tanh nồng nặc xộc ra từ trong khoang miệng.
- Ưm...
Cô không nhịn được rên lên một tiếng, tuy là đôi tay cô vẫn đang không ngừng chống lại, nhưng người yếu ớt như cô không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể dễ dàng nắm chặt lấy đôi tay cô đặt lên đầu, tay còn lại thì xé toạt đồ ngủ của cô ra, những ngón tay không chút thương tiếc ấn lên ngực cô, cảm giác áp bức và lăng nhục bỗng chốc bao trùm lấy cô.
- Lục Ngạn Diễm! Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?!
Anh trước giờ đều không cân nhắc đến cảm xúc của cô.
Cô không thể khống chế được phát ra những âm thanh run rẩy, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lục Ngạn Diễm dừng tay lại, ánh mắt rơi trên gương mặt đang vô cùng oán hận của cô, nhìn cô ngơ ngác, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh:
- Coi em là gì? Em nói xem tôi coi em là gì? Và em rốt cuộc coi tôi là cái gì?
Âm thanh của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Lục Dung Nhan phải nín thở mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.
Trong lòng Lục Dung Nhan khẽ run lên, chắc anh lại coi cô là người phụ nữ đó rồi nhỉ?
Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần sau khi say rượu, anh đều coi cô là thế thân của người phụ nữ kia.
Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc, đã lâu như vậy rồi, mà vẫn còn hy vọng rằng anh sẽ nảy sinh tình cảm với cô.
Nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, chỉ cảm thấy thật đau xót, cô cắn chặt đôi môi mình, dùng hết sức để đẩy anh ra.
Cô không muốn làm thế thân của người phụ nữ đó nữa! Không muốn làm vật phát tiết của người đàn ông này nữa! Cô đã chịu đủ rồi!
Nào ngờ sự tức giận của Lục Ngạn Diễm dường như còn nhiều hơn cô nữa, đôi bàn tay bỗng nắm chặt lấy đôi vai cô, giọng trầm trầm khàn khàn chất vấn cô:
- Còn em? Em coi tôi là cái gì?
Trong giọng nói đầy kiềm nén đó, dường như xuyên qua sự uất hận dày đặt, sau uất hận còn có một chút tình yêu, Lục Dung Nhan có lẽ còn hiểu rõ hơn bản thân anh nữa.
Nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng này của Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan ngây người ra đó, quên luôn phản ứng lại, Lục Ngạn Diễm lại đột nhiên cúi đầu xuống, dán đôi môi lạnh lẽo lên cần cổ cô, sau đó trắng trợn chiếm lấy cô từ trên xuống dưới, cực giống một con mãnh thú tham lam.
Cuối cùng Lục Dung Nhan cũng từ bỏ việc chống cự, để mặc anh thô lỗ trút giận lên người mình, chống cự thì được gì chứ? Có lúc nào anh chịu nhượng bộ và thương tiếc cô đâu?
Sự thất vọng của anh không phải vì cô, phẫn nộ cũng không phải vì cô.
Người phụ nữ mà mãi mãi cô không thể vượt qua đó, giống như một cái gai ẩn sâu trong trái tim cô, và buổi chiều hôm nay nó lại được bới lên, đâm vào tim cô, đau nhói.
Chiều nay Lục Ngạn Diễm lại đi hẹn hò với người phụ nữ đó rồi, cô biết.
Nhưng mà, đối tượng của cuộc hẹn lần này không giống với những lần trước, không phải những yến yến anh anh ở các quán bar, cũng không phải là những cô gái nho nhã, danh tiếng, mà là người phụ nữ vẫn luôn giấu kín trong lòng anh bấy lâu – Tình yêu chân thành của anh.
Lúc chiều cô đưa con trai ra ngoài mua đồ chơi thì vô tình nhìn thấy hai người họ đang ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh vẫn không quên được cô ta.
Giống như lúc nãy trước khi anh bước vào, cô vẫn tự lừa mình dối người mà nghĩ rằng, là do cô nghĩ nhiều thôi, bọn họ có lẽ chỉ tình cờ gặp nhau, sau đó vì phép lịch sự nên ăn cùng nhau bửa cơm, chỉ vậy thôi mà.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc này của anh, cô không thể tìm thấy lý do nào để tiếp tục lừa gạt chính mình nữa.
Không yêu là không yêu, không nên hy vọng hão huyền nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng dừng lại, nằm xuống bên cạnh cô, không có chút động tĩnh gì.
Lục Dung Nhan không còn tâm trạng đâu mà để ý đến nữa, chỉ quay lưng lại với anh.
Cần gì phải thế chứ!
Cho dù là cô làm cái gì, thì đối với anh cũng đều là dư thừa.
Lục Dung Nhan tưởng rằng, anh chắc sẽ giống như mọi khi, rất nhanh sẽ ngồi dậy và đi dến một phòng ngủ khác, anh trước giờ đều không ngủ cùng giường với cô. Người vợ như cô đây chẳng qua cũng chỉ để ở nhà trang trí mà thôi.
Mặc dù không buồn ngủ, nhưng cô vẫn nhắn mắt giả vờ ngủ.
Nhưng Lục Ngạn Diễm ở phía sau đã lâu như vậy rồi vẫn không đứng dậy, hơi thở cũng ngày càng nặng nề hơn. Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng thở không đều của anh, Lục Dung Nhan tệ hại lại bắt đầu lo lắng.
Chần chừ một lúc, cô từ từ xoay người lại nhìn xem tình hình anh ta thế nào. Lục Ngạn Diễm đang nhắm mắt nằm nghiêng người ở đó, không có gì khác thường – Anh ta ngủ rồi.
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ ngủ say của anh rất quyến rũ. Gương mặt khôi ngô của anh vừa vặn đối diện với cô, những đường nét vốn lạnh lùng trên khuôn mặt, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, đã trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, ngũ quan giống như được điêu khắc rất tỉ mỉ, khó mà có điểm nào chê được.
Người đàn ông này chính là Ngọc Diện Tu La đến từ địa ngục, có cả hai mặt khiến người ta yêu và hận.
Nhìn gương mặt tuấn tú yên tĩnh này cả anh, Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy có một cái gì đó như thôi thúc cô vuốt ve nó, cô thử đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt săn chắc của anh, cảm giác mềm mại xuyên qua ngón tay cô, xâm chiếm vào từng sợi dây thần kinh của cô.
Đây chính là cuộc hôn nhân của cô, một ngôi mộ không có tình yêu.
Nước mắt lại lướt qua khuôn mặt cô, rơi xuống tấm đệm màu trắng tinh khôi, dần dần lan ra, sau cùng biến thành một vết nước nhạt nhòa.
Có lẽ trong tim anh, cô cũng giống như vệt nước không có chút cảm giác tồn tại này.
Có lẽ là cảm nhận được cô đang sờ mình, Lục Ngạn Diễm cựa mình, đưa tay bắt lấy bàn tay cô, Lục Dung Nhan bỗng giật mình, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng đã không kịp nữa rồi. Những ngón tay thon thon bị anh nắm thật chặt trong lòng bàn tay, không lâu sau đã toát cả mồ hôi.
Bởi vì sợ cử động của mình sẽ lại làm ảnh hưởng đến anh, Lục Dung Nhan không nhúc nhích nữa, để mặc cho anh nắm lấy bàn tay mình không buông, hai người cứ giữ tư thế này im lặng một hồi lâu, Lục Ngạn Diễm mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng miệng lại bắt đầu nói cái gì đó không rõ, Lục Dung Nhan dõng tai lên mới có thể lờ mờ nghe được anh đang gọi một cái tên: “ Ngọc Hi”
Ngọc Hi...
Khúc Ngọc Hi...
Trái tim Lục Dung Nhan khó tránh được có chút đau nhói.
Khúc Ngọc Hi, cái tên dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy của anh, nằm trong tim anh, giày vò anh, và cũng giày vò cô.
Cuối cùng thì Lục Dung Nhan cũng rút tay về, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
- Lục Ngạn Diễm, chúng ta ly hôn đi.
Nhìn anh vẫn luôn nhắm nghiền mắt, cô nói đầy oán hận, vừa đối với anh mà cũng vừa đối với chính mình.
- Nếu đã không còn yêu, sao lại phải khổ sở trói buộc nhau.
Trong không gian lạnh lẽo, cái đáp lại cô ngoài sự yên tĩnh ra thì không còn gì cả.
Cho dù thế nào thì cô cũng không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Khá lâu sau đó, Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng cựa mình ngồi dậy, mang đôi dép vào sau đó đi lắc lư về phía cưa, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, anh lảo đảo một chút sau đó bỗng ngã nhào xuống sàn.
Khu biệt thự Thanh Nhã.
Đêm đã khuya.
Lục Dung Nhan nằm trên giường, trăn trở không sao ngủ được, cô mò lấy chiếc điện thoại trên đầu giường nhìn xem thời gian hiển thị trên đó, bây giờ đã là 1 giờ 15 phút sáng.
Xem ra, hôm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Không nhớ bắt đầu từ khi nào mà cô lại có cái tật mất ngủ này, mỗi đêm có thể ngủ trước 12 giờ, đối với cô mà nói thật sự rất xa xỉ, có khi cho dù đã ngủ rồi thì cũng rất khó có được giấc ngủ sâu.
Cô thở dài, dứt khoát leo xuống giường, định đi đến phòng em bé ở bên cạnh nhìn Tiêu Tiêu một cái, em bé chỉ 5 tuổi rất khó tránh khỏi đạp rớt chăn.
Bên ngoài phòng ngủ bỗng truyền đến tiếng mở cửa, khiến cho cô dừng động tác của mình lại, ngay sau đó có người bước vào, tiếng cởi áo khoác, tiếng thay dép sột soạt.
Lục Ngạn Diễm về rồi.
Lục Dung Nhan đành tạm dẹp bỏ ý định đi sang phòng của con trai ở kế bên, rồi quay lại nằm lên giường.
Cô không muốn đụng mặt anh, như vậy chỉ khiến cho cô thêm gượng gạo, bởi vì ở chỗ của anh, cô lúc nào cũng bị ngó lơ.
Tuy Lục Dung Nhan đã cố gắng hết sức để không để tâm đến âm thanh phát ra ở bên ngoài kia, nhưng những tiếng động nhỏ đó vẫn vô ý lọt vào tai cô, khiến cho cô vốn đã không ngủ được, bây giờ càng thêm tỉnh táo hơn.
Lục Dung Nhan biết, thường là anh sẽ đến phòng em bé để nhìn con trai một chút, sau đó sẽ đi tắm, rồi mới tới một phòng ngủ khác để ngủ -- Bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ.
Trong khi Lục Dung Nhan cứ nghĩ là anh sẽ giống như mọi ngày, thì có tiếng bước chân loạng choạng đang hướng đến phòng ngủ chính mà cô đang ở.
“ Lạch cạch”, tiếng tay nắm cửa vặn ra bỗng kích thích các dây thần kinh của cô, khiến cô bắt đầu cảnh giác. Theo bản năng cô quay lưng lại và quấn thật chặt chiếc chăn trên người.
Người đàn ông đã bước vào phòng, bước đi chắc có hơi lảo đảo, bởi vì Lục Dung Nhan nghe thấy tiếng người anh va vào cửa.
Anh lại uống rượu rồi.
Cái suy đoán này vừa mới được hình thành, thì mùi rượu nồng nặc đã bay đến, có hơi hăng mũi, làm cho cô bất giác cau mày.
Khó trách.
Chỉ có khi say rượu thì anh mới chịu đến gần cô.
Còn về lý do anh uống rượu, cô cũng có thể đoán được, bởi vì một người phụ nữ, một người phụ nữ đã ở trong trái tim anh từ rất lâu.
Cô biết là lúc này mà giả vờ ngủ thì cũng vô ích, anh trước giờ đều không biết thương hoa tiếc ngọc đối với cô.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát ngồi dậy, Lục Ngạn Diễm đã đến trước mặt cô, bởi vì lưng chắn ánh sáng, nên gương mặt có hơi mờ, nhưng mà cô có thể cảm nhận được là tâm trạng của anh đang rất tệ.
Nhưng mà điều này thì liên quan gì đến cô chứ? Cô xưa giờ đều không phải là cái người làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
- Tôi mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi sớm!
Giọng điệu của cô rất lạnh nhạt, giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.
- Mệt?
Dường như không ngờ là thái độ của cô lại lạnh nhạt như thế, Lục Ngạn Diễm cười mỉa mai một cái, đưa tay phải ra, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt lấy cằm cô, mùi rượu lại phà vào mặt cô lần nữa:
- Còn chưa bắt đầu sao đã mệt rồi?
Xương hàm dưới đau đến mức khiến cho Lục Dung Nhan cau chặt mày, cô căm giận nghiêng đầu sang một bên, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, nhưng sức lực nơi bàn tay anh quá lớn, cô làm thế nào cũng không thoát ra được, cô bỗng nổi cáu lên:
- Lục Ngạn Diễm! Anh làm tôi đau rồi!
Chữ “ rồi” của cô vừa phát ra, liền cảm thấy dưới cằm được thả lỏng, sau đó thân thể vạm vỡ rắn rỏi của người đàn ông đè xuống, cô bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đè xuống dưới, không thể nhúc nhích được.
- Lục Ngạn Diễm, anh nổi điên gì vậy?! Thả ra...ưm...
Lục Ngạn Diễm một lần nữa dùng hành động để cắt ngang lời cô nói, đôi môi anh không chút kiêng dè phủ lên đôi môi cô, đầu lưỡi thô lỗ tách môi và răng cô ra, bá đạo lần tới yết hầu của cô, còn chưa kịp đợi cô có phản ứng gì, đã cảm thấy đầu lưỡi bỗng đau nhói, lập tức có một mùi máu tanh nồng nặc xộc ra từ trong khoang miệng.
- Ưm...
Cô không nhịn được rên lên một tiếng, tuy là đôi tay cô vẫn đang không ngừng chống lại, nhưng người yếu ớt như cô không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể dễ dàng nắm chặt lấy đôi tay cô đặt lên đầu, tay còn lại thì xé toạt đồ ngủ của cô ra, những ngón tay không chút thương tiếc ấn lên ngực cô, cảm giác áp bức và lăng nhục bỗng chốc bao trùm lấy cô.
- Lục Ngạn Diễm! Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?!
Anh trước giờ đều không cân nhắc đến cảm xúc của cô.
Cô không thể khống chế được phát ra những âm thanh run rẩy, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lục Ngạn Diễm dừng tay lại, ánh mắt rơi trên gương mặt đang vô cùng oán hận của cô, nhìn cô ngơ ngác, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh:
- Coi em là gì? Em nói xem tôi coi em là gì? Và em rốt cuộc coi tôi là cái gì?
Âm thanh của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Lục Dung Nhan phải nín thở mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.
Trong lòng Lục Dung Nhan khẽ run lên, chắc anh lại coi cô là người phụ nữ đó rồi nhỉ?
Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần sau khi say rượu, anh đều coi cô là thế thân của người phụ nữ kia.
Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc, đã lâu như vậy rồi, mà vẫn còn hy vọng rằng anh sẽ nảy sinh tình cảm với cô.
Nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, chỉ cảm thấy thật đau xót, cô cắn chặt đôi môi mình, dùng hết sức để đẩy anh ra.
Cô không muốn làm thế thân của người phụ nữ đó nữa! Không muốn làm vật phát tiết của người đàn ông này nữa! Cô đã chịu đủ rồi!
Nào ngờ sự tức giận của Lục Ngạn Diễm dường như còn nhiều hơn cô nữa, đôi bàn tay bỗng nắm chặt lấy đôi vai cô, giọng trầm trầm khàn khàn chất vấn cô:
- Còn em? Em coi tôi là cái gì?
Trong giọng nói đầy kiềm nén đó, dường như xuyên qua sự uất hận dày đặt, sau uất hận còn có một chút tình yêu, Lục Dung Nhan có lẽ còn hiểu rõ hơn bản thân anh nữa.
Nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng này của Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan ngây người ra đó, quên luôn phản ứng lại, Lục Ngạn Diễm lại đột nhiên cúi đầu xuống, dán đôi môi lạnh lẽo lên cần cổ cô, sau đó trắng trợn chiếm lấy cô từ trên xuống dưới, cực giống một con mãnh thú tham lam.
Cuối cùng Lục Dung Nhan cũng từ bỏ việc chống cự, để mặc anh thô lỗ trút giận lên người mình, chống cự thì được gì chứ? Có lúc nào anh chịu nhượng bộ và thương tiếc cô đâu?
Sự thất vọng của anh không phải vì cô, phẫn nộ cũng không phải vì cô.
Người phụ nữ mà mãi mãi cô không thể vượt qua đó, giống như một cái gai ẩn sâu trong trái tim cô, và buổi chiều hôm nay nó lại được bới lên, đâm vào tim cô, đau nhói.
Chiều nay Lục Ngạn Diễm lại đi hẹn hò với người phụ nữ đó rồi, cô biết.
Nhưng mà, đối tượng của cuộc hẹn lần này không giống với những lần trước, không phải những yến yến anh anh ở các quán bar, cũng không phải là những cô gái nho nhã, danh tiếng, mà là người phụ nữ vẫn luôn giấu kín trong lòng anh bấy lâu – Tình yêu chân thành của anh.
Lúc chiều cô đưa con trai ra ngoài mua đồ chơi thì vô tình nhìn thấy hai người họ đang ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh vẫn không quên được cô ta.
Giống như lúc nãy trước khi anh bước vào, cô vẫn tự lừa mình dối người mà nghĩ rằng, là do cô nghĩ nhiều thôi, bọn họ có lẽ chỉ tình cờ gặp nhau, sau đó vì phép lịch sự nên ăn cùng nhau bửa cơm, chỉ vậy thôi mà.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc này của anh, cô không thể tìm thấy lý do nào để tiếp tục lừa gạt chính mình nữa.
Không yêu là không yêu, không nên hy vọng hão huyền nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng dừng lại, nằm xuống bên cạnh cô, không có chút động tĩnh gì.
Lục Dung Nhan không còn tâm trạng đâu mà để ý đến nữa, chỉ quay lưng lại với anh.
Cần gì phải thế chứ!
Cho dù là cô làm cái gì, thì đối với anh cũng đều là dư thừa.
Lục Dung Nhan tưởng rằng, anh chắc sẽ giống như mọi khi, rất nhanh sẽ ngồi dậy và đi dến một phòng ngủ khác, anh trước giờ đều không ngủ cùng giường với cô. Người vợ như cô đây chẳng qua cũng chỉ để ở nhà trang trí mà thôi.
Mặc dù không buồn ngủ, nhưng cô vẫn nhắn mắt giả vờ ngủ.
Nhưng Lục Ngạn Diễm ở phía sau đã lâu như vậy rồi vẫn không đứng dậy, hơi thở cũng ngày càng nặng nề hơn. Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng thở không đều của anh, Lục Dung Nhan tệ hại lại bắt đầu lo lắng.
Chần chừ một lúc, cô từ từ xoay người lại nhìn xem tình hình anh ta thế nào. Lục Ngạn Diễm đang nhắm mắt nằm nghiêng người ở đó, không có gì khác thường – Anh ta ngủ rồi.
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ ngủ say của anh rất quyến rũ. Gương mặt khôi ngô của anh vừa vặn đối diện với cô, những đường nét vốn lạnh lùng trên khuôn mặt, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, đã trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, ngũ quan giống như được điêu khắc rất tỉ mỉ, khó mà có điểm nào chê được.
Người đàn ông này chính là Ngọc Diện Tu La đến từ địa ngục, có cả hai mặt khiến người ta yêu và hận.
Nhìn gương mặt tuấn tú yên tĩnh này cả anh, Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy có một cái gì đó như thôi thúc cô vuốt ve nó, cô thử đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt săn chắc của anh, cảm giác mềm mại xuyên qua ngón tay cô, xâm chiếm vào từng sợi dây thần kinh của cô.
Đây chính là cuộc hôn nhân của cô, một ngôi mộ không có tình yêu.
Nước mắt lại lướt qua khuôn mặt cô, rơi xuống tấm đệm màu trắng tinh khôi, dần dần lan ra, sau cùng biến thành một vết nước nhạt nhòa.
Có lẽ trong tim anh, cô cũng giống như vệt nước không có chút cảm giác tồn tại này.
Có lẽ là cảm nhận được cô đang sờ mình, Lục Ngạn Diễm cựa mình, đưa tay bắt lấy bàn tay cô, Lục Dung Nhan bỗng giật mình, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng đã không kịp nữa rồi. Những ngón tay thon thon bị anh nắm thật chặt trong lòng bàn tay, không lâu sau đã toát cả mồ hôi.
Bởi vì sợ cử động của mình sẽ lại làm ảnh hưởng đến anh, Lục Dung Nhan không nhúc nhích nữa, để mặc cho anh nắm lấy bàn tay mình không buông, hai người cứ giữ tư thế này im lặng một hồi lâu, Lục Ngạn Diễm mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng miệng lại bắt đầu nói cái gì đó không rõ, Lục Dung Nhan dõng tai lên mới có thể lờ mờ nghe được anh đang gọi một cái tên: “ Ngọc Hi”
Ngọc Hi...
Khúc Ngọc Hi...
Trái tim Lục Dung Nhan khó tránh được có chút đau nhói.
Khúc Ngọc Hi, cái tên dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy của anh, nằm trong tim anh, giày vò anh, và cũng giày vò cô.
Cuối cùng thì Lục Dung Nhan cũng rút tay về, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
- Lục Ngạn Diễm, chúng ta ly hôn đi.
Nhìn anh vẫn luôn nhắm nghiền mắt, cô nói đầy oán hận, vừa đối với anh mà cũng vừa đối với chính mình.
- Nếu đã không còn yêu, sao lại phải khổ sở trói buộc nhau.
Trong không gian lạnh lẽo, cái đáp lại cô ngoài sự yên tĩnh ra thì không còn gì cả.
Cho dù thế nào thì cô cũng không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Khá lâu sau đó, Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng cựa mình ngồi dậy, mang đôi dép vào sau đó đi lắc lư về phía cưa, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, anh lảo đảo một chút sau đó bỗng ngã nhào xuống sàn.
Bình luận facebook