Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
4296
Những lời bác sĩ nói, khiến Mộ Sở có chút áy náy.
Quả thật, thời gian này, không chỉ có mình cô là chịu đau khổ, mà còn có Cố Cẩn Ngôn ở bên chăm sóc cho cô và Đuôi Nhỏ.
- Xin lỗi.
Cô nói lời xin lỗi với Cố Cẩn Ngôn.
- Được rồi, nếu thật sự cảm thấy có lỗi, thì nghe lời bác sĩ đi, đi ăn với em một bữa ngon đi, được không? Nói thật đó, em lâu lắm rồi không có ăn một bữa cơm đàng hoàng, em ốm bớt rồi…
Cố Cẩn Ngôn đã nói đến như vậy rồi, Mộ Sở còn từ chối được sao?
Bản thân cô nợ anh ta thật sự rất nhiều, đâu phải chỉ một bữa cơm có thể trả được hết chứ?
- Được.
Mộ Sở đã nhận lời.
Ngay lúc đó, điện thoại trong túi của Mộ Sở lại vang lên, cô đang tính nghe máy, nhưng ai ngờ, vẫn chưa kịp lấy điện thoại từ trong túi ra, điện thoại đã tự tắt nguồn vì hết pin rồi.
- Ai gọi điện vậy?
Cố Cẩn Ngôn vô thức hỏi một câu.
Mộ Sở lắc đầu.
- Không biết, chưa kịp nhìn nữa. Hình như sáng nay đã gọi nhiều cuộc rồi, tại chị lo chăm sóc cho Đuôi Nhỏ, nên không kịp nghe máy…
Mộ Sở có cảm giác hình như mình đã quên đi một thứ gì đó quan trọng lắm, nhưng bị bệnh của Đuôi Nhỏ làm cho lãng quên, giờ cô không tài nào nhớ nổi nữa.
- Đi thôi! Kệ đi, cho dù chuyện gì, thì đi ăn vẫn quan trọng hơn! Nhất là em, giờ đang cần đi ăn một bữa hoành tráng, nhìn mặt em đi, không có chút gì gọi là đẹp trai hết.
- Ừ! Hai người đi ăn đi! Tạm thời đừng lo cho Đuôi Nhỏ nữa, tôi sẽ ở đây trông chừng, có tôi ở đây hai người có thể yên tâm.
Bác sĩ Lưu quả là một vị bác sĩ đặc biệt có trách nhiệm và tốt bụng.
- Bác sĩ Lưu, cảm ơn anh!
Mộ Sở rất cảm kích bác sĩ Lưu.
- Được rồi, mau đi ăn đi!
Mộ Sở mới yên tâm đi theo Cố Cẩn Ngôn ra ngoài ăn.
Cố Cẩn Ngôn kiếm một nhà hàng cao cấp ở gần bệnh viện, đã gọi một bàn đầy đồ ăn, toàn bộ đều là những món Mộ Sở thích.
- Đủ rồi, đủ rồi! Gọi nhiều món như vậy, lãng phí lắm, ăn không hết đâu.
Mộ Sở nhìn đồ ăn phong phú để đầy trên bàn cũng có chút lo lắng.
- Ăn nhiều chút đi! Gần đây chị ốm hơn rồi, sắp thành người giấy rồi đó!
- Nói quá!
Mộ Sở mắng anh ta một câu, vừa nói xong, đột nhiên thấy một bóng dáng cao to quen thuộc đang chầm chậm bước vào.
Mộ Sở ngẩn người ra.
Chính là Lâu Tư Trầm!
Hắn mặc trên người một bộ đồ tây cổ điển màu đậm, phía trong là áo sơ mi màu trắng, phía dưới kết hợp với quần tây, làm lộ lên đôi chân dài của hắn, khiến cho cơ thể hoàn hảo của hắn nay lại xuất sắc hơn, hắn vừa xuất hiện ở cửa, khí chất quý tộc tỏa ra từ người hắn, kèm với ngũ quan tuyệt đẹp mê người đó, trong phút chốc khiến hắn trở thành tâm điểm của mọi người.
Nhưng giây phút đó, người đứng kê bên hắn, là Trình Huyên Oánh?
Trình Huyên Oánh khoác trên người bộ váy đen, thể hiện được đường cong tuyệt hảo của cô ta, khiến cô ta càng gợi cảm mê hoặc lòng người hơn.
Cô ta đứng kế bên Lâu Tư Trầm, nở nụ cười mỉm, như một viên kim cương phát sáng, làm chói mắt người nhìn.
Hai người họ, đứng kế bên nhau, không ai làm lu mờ đi sự hào quang của ai hết, ngược lại còn làm cho đối phương tỏa sáng hơn hẳn.
Đúng là y như câu ‘kim đồng ngọc nữ’, là một ví dụ chuẩn nhất!
Mộ Sở đang ngồi suy nghĩ, đột nhiên, đôi mắt sâu thẵm lạnh băng của Lâu Tư Trầm, nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt của hắn, rất sắc bén, sắc như dao vậy, lại lạnh lùng, không có chút gì gọi là ấm áp, rơi vào ánh mắt của hắn, khiến cô bất giác rùng mình.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng…
--Thứ bảy tuần này, mời tôi ăn cơm trưa!
--Em dám cho tôi leo cây, cứ thử xem!
Mộ Sở bất giác rùng mình.
Thế nên, sáng giờ người gọi điện cho cô…là Lâu Tư Trầm?!
Chết rồi!!
Mộ Sở cảm thấy giờ mình có giải thích thế nào cũng không được rồi.
Đương nhiên, lỗi là ở cô mà.
Nhưng cô thật sự không phải cố ý quên đi buổi hẹn với hắn đâu.
Lúc này, Trịnh Huyên Oánh cũng phát hiện ra sự tồn tại của Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn.
- Bác sĩ Tần, thật trùng hợp!
Trình Huyên Oánh nhiệt tình chào hỏi Mộ Sở, nói xong, liền cố ý thân mật khoác lấy cánh tay của Lâu Tư Trầm.
Trên mặt Mộ Sở hiện lên nụ cười cứng đờ.
- Chào…
- Anh Cố, có ngại ngồi chung không?
Người hỏi câu này, chính là Lâu Tư Trầm.
Giọng nói trầm lặng, những đường nét trên mặt hắn có chút lạnh lùng hơn hẳn, gương mặt đẹp trai ấy không có chút gì gọi là dịu dàng.
Yêu cầu của hắn, khiến cho Mộ Sở có chút bất ngờ.
- Dĩ nhiên không ngại rồi! Tổng Lâu, đã lâu không gặp.
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười, lễ phép mời Lâu Tư Trầm ngồi.
Trình Huyên Oánh cũng theo đó mà ngồi xuống, bàn tay vẫn thân mật khoác lấy cánh tay của Lâu Tư Trầm, cười hỏi Mộ Sở:
- Bác sĩ Tần, đây là bạn trai của cô hả? Sao không giới thiệu với chúng tôi vậy?
Lời nói của Trình Huyên Oánh, khiến cho Mộ Sở có chút ngượng ngùng.
Nét mặt tuấn tú vô cảm của Lâu Tư Trầm, vẫn không có biểu hiện gì hết, đôi mắt của hắn không chút gợn sóng, dường như quan hệ giữa cô và Cố Cẩn Ngôn là gì đi nữa, hắn cũng không quan tâm.
Mộ Sở không biết sao, đột nhiên có cảm giác, dường như cô không cần phải giải thích cho nhiều.
- Tôi họ Cố, Cố Cẩn Ngôn!
Cố Cẩn Ngôn giới thiệu sơ về mình, cong môi, nụ cười có hàm ý sâu xa hơn.
- Tôi với tổng Lâu và Sở Sở học chung một trường!
Lâu Tư Trầm vẫn không lên tiếng, chỉ rút điếu thuốc ra, để trên môi, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.
Trình Huyên Oánh cười nói:
- Thì ra mọi người đều học chung trường! Vậy phải ăn một bữa hoành tráng rồi! Đúng rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của Tư Trầm đó! Hay là, chúng tôi uống rượu vang, ăn mừng đi?
Trình Huyên Oánh nói xong, khiến Mộ Sở ngẩn người.
Ngây người ra.
Hôm nay là sinh nhật của Lâu Tư Trầm?!
Mộ Sở nghĩ kĩ lại, hình như đúng như vậy!
Nhưng cô lại hoàn toàn quên đi chuyện này một cách sạch sẽ!
Gần đây cô thật sự quá bận, cộng thêm chuyện của Đuôi Nhỏ, cô vốn dĩ không còn tâm trạng để mà nghĩ đến chuyện khác nữa, thậm chí mỗi ngày đều trôi qua một cách ngây ngô, đừng nói ngày mấy tháng mấy, ngày cả thứ mấy cô còn nhớ không rõ nữa.
Thế nên, hôm đó hắn hẹn cô ăn trưa, thật ra là muốn cùng cô ăn mừng sinh nhật sao?
Nhưng cô không những quên đi sinh nhật của hắn, thậm chí ngay cả việc cùng ăn cơm với hắn cô cũng quên một cách triệt để.
Trong lòng Mộ Sở có chút áy náy, nhưng trước mặt lại không biết nói gì, bầu không khí ngột ngạt của bốn người sắp lên tới đỉnh điểm, Mộ Sở nói khéo:
- Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi!
- Ừ! Anh ăn nhiều một chút!
Cố Cẩn Ngôn nhìn hai người thân mật trước mặt, liền vội gấp đồ ăn vào trong chén cho Mộ Sở, cố ý nói:
- Gần đây chị ốm đi nhiều, như cây tăm vậy! Ăn nhiều chút, mập lên lại, đẹp hơn đó!
Lâu Tư Trầm không động đũa, chỉ ngồi một bên, tự mình hút thuốc.
Lông mày chau lại, trong làn khói mờ, nhìn Mộ Sở ở phía đối diện, lại thấy sự tương tác giữa cô với Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt bỗng trở nên nguy hiểm hơn.
Tuy Mộ Sở không ngước đầu lên nhìn hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ, ánh mắt sắc bén ấy, sắc như dao vậy, đang nhìn mình.
Mộ Sở có cảm giác không thoải mái như bị dao ghim vậy.
Trình Huyên Oánh cười nói:
- Anh Cố, anh đối xử với bác sĩ Tần tốt thật! Hai người bắt đầu quen nhau từ khi nào vậy? Lúc còn học đại học ư?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn có chút ẩn ý nhìn Trình Huyên Oánh một cái, miệng hiện lên nụ cười gian xảo, cười nói:
- Bác sĩ Trình, cố ý nói những lời này, là cố tình cho ai nghe vậy?
- ……..
Sắc mặt Trình Huyên Oánh như đóng băng.
Len lén nhìn nét mặt của Lâu Tư Trầm bên cạnh, ngượng ngùng cười trừ nói:
- Anh Cố, tôi không hiểu ý của anh là gì.
Trình Huyên Oánh giả vờ không hiểu.
Mộ Sở cảm thấy trong người có chút khó chịu.
- Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh chút…
Cô cảm thấy bản thân nên tìm chỗ nào khác để hít thở, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cô sẽ bị tắt thở quá.
Mộ Sở nói xong, đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh.
Lâu Tư Trầm liền dập tắt điếu thuốc trên tay mình.
- Có chuyện, xin phép một chút.
Nói xong, cũng đứng dậy ra ngoài.
- Tư Trầm, anh đi đâu vậy?
Trình Huyên Oánh nói xong, đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn giữ tay lại.
- Bác sĩ Trình, chẳng lẽ người ta đi vệ sinh cô cũng muốn đi theo sao? Chẳng lẽ đi tiểu tiện, hay đại tiện, cô cũng cần phải ở bên quan sát và thưởng thức sao?
- ……..
Trình Huyên Oánh chau mày lại, liếc nhìn Cố Cẩn Ngôn một cái.
Đã nói đến như vậy rồi, cô ta cũng không tiện đuổi theo, chỉ có thể ngồi xuống lại.
- Chúng ta đừng đợi họ nữa, ăn trước đi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, gấp một đũa rau vào chén của Trình Huyên Oánh, nhưng tâm trạng của Trình Huyên Oánh hiện giờ còn ăn được nữa sao? Ánh mắt không ngừng hướng về phía Lâu Tư Trầm và Mộ Sở.
Nhưng có thể nhìn được gì chứ? Ngoài những người xa lại đi ra đi vào, cô ta không thấy gì hết, chỉ có thể ngồi đó sốt ruột thôi!
Mộ Sở đi về hướng nhà vệ sinh nữ, nhưng ai ngờ, chân còn chưa kịp bước vào nũa, đột nhiên, cánh tay bị một lực mạnh kéo về phía sau, trong thoáng chốc, cả người cô đều bị kéo qua bên phía nhà vệ sinh nam.
‘Đùng’ một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, thậm chí Mộ Sở còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đã bị Lâu Tư Trầm mạnh bạo kéo cô ngồi lên trên nắp bồn cầu, thân hình cao to của hắn, tràn đầy tính chiếm hữu đang ép gần vào người cô, ngón tay lạnh băng không có chút ấm áp, giữ cằm của Mộ Sở lại, lực ngón tay rất mạnh, hắn lạnh lùng nhìn cô, cắn răng nói:
- Em muốn tôi trừng phạt em thế nào?
- Em…
Mộ Sở không biết nên giải thích cho hắn nghe thế nào mới đúng, chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi hắn.
-Xin lỗi…
Lâu Tư Trầm cười nhạt, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.
- Có phải em cảm thấy, cho dù em có làm sai gì đi chăng nữa, chỉ cần một câu ‘xin lỗi’ đơn giản, tôi cũng sẽ tha thứ cho em?
- Ý của em không phải như vậy
Mộ Sở vội vã lắc lắc đầu.
Gương mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm tiến sát lại cô hơn, lạnh lùng nhếch nhẹ môi.
- Chơi tôi như vậy, vui không?
- Em không có!!
Mộ Sở cực lực phản đối, khóe mắt có chút ươn ướt.
Ngón tay lạnh băng của Lâu Tư Trầm chạm vapf đôi môi đỏ của Mộ Sở, ngón tay dịu dàng, cố ý chà qua chà lại trên đôi môi của cô, đôi mắt lạnh lùng, từ từ u tối lại.
Những lời bác sĩ nói, khiến Mộ Sở có chút áy náy.
Quả thật, thời gian này, không chỉ có mình cô là chịu đau khổ, mà còn có Cố Cẩn Ngôn ở bên chăm sóc cho cô và Đuôi Nhỏ.
- Xin lỗi.
Cô nói lời xin lỗi với Cố Cẩn Ngôn.
- Được rồi, nếu thật sự cảm thấy có lỗi, thì nghe lời bác sĩ đi, đi ăn với em một bữa ngon đi, được không? Nói thật đó, em lâu lắm rồi không có ăn một bữa cơm đàng hoàng, em ốm bớt rồi…
Cố Cẩn Ngôn đã nói đến như vậy rồi, Mộ Sở còn từ chối được sao?
Bản thân cô nợ anh ta thật sự rất nhiều, đâu phải chỉ một bữa cơm có thể trả được hết chứ?
- Được.
Mộ Sở đã nhận lời.
Ngay lúc đó, điện thoại trong túi của Mộ Sở lại vang lên, cô đang tính nghe máy, nhưng ai ngờ, vẫn chưa kịp lấy điện thoại từ trong túi ra, điện thoại đã tự tắt nguồn vì hết pin rồi.
- Ai gọi điện vậy?
Cố Cẩn Ngôn vô thức hỏi một câu.
Mộ Sở lắc đầu.
- Không biết, chưa kịp nhìn nữa. Hình như sáng nay đã gọi nhiều cuộc rồi, tại chị lo chăm sóc cho Đuôi Nhỏ, nên không kịp nghe máy…
Mộ Sở có cảm giác hình như mình đã quên đi một thứ gì đó quan trọng lắm, nhưng bị bệnh của Đuôi Nhỏ làm cho lãng quên, giờ cô không tài nào nhớ nổi nữa.
- Đi thôi! Kệ đi, cho dù chuyện gì, thì đi ăn vẫn quan trọng hơn! Nhất là em, giờ đang cần đi ăn một bữa hoành tráng, nhìn mặt em đi, không có chút gì gọi là đẹp trai hết.
- Ừ! Hai người đi ăn đi! Tạm thời đừng lo cho Đuôi Nhỏ nữa, tôi sẽ ở đây trông chừng, có tôi ở đây hai người có thể yên tâm.
Bác sĩ Lưu quả là một vị bác sĩ đặc biệt có trách nhiệm và tốt bụng.
- Bác sĩ Lưu, cảm ơn anh!
Mộ Sở rất cảm kích bác sĩ Lưu.
- Được rồi, mau đi ăn đi!
Mộ Sở mới yên tâm đi theo Cố Cẩn Ngôn ra ngoài ăn.
Cố Cẩn Ngôn kiếm một nhà hàng cao cấp ở gần bệnh viện, đã gọi một bàn đầy đồ ăn, toàn bộ đều là những món Mộ Sở thích.
- Đủ rồi, đủ rồi! Gọi nhiều món như vậy, lãng phí lắm, ăn không hết đâu.
Mộ Sở nhìn đồ ăn phong phú để đầy trên bàn cũng có chút lo lắng.
- Ăn nhiều chút đi! Gần đây chị ốm hơn rồi, sắp thành người giấy rồi đó!
- Nói quá!
Mộ Sở mắng anh ta một câu, vừa nói xong, đột nhiên thấy một bóng dáng cao to quen thuộc đang chầm chậm bước vào.
Mộ Sở ngẩn người ra.
Chính là Lâu Tư Trầm!
Hắn mặc trên người một bộ đồ tây cổ điển màu đậm, phía trong là áo sơ mi màu trắng, phía dưới kết hợp với quần tây, làm lộ lên đôi chân dài của hắn, khiến cho cơ thể hoàn hảo của hắn nay lại xuất sắc hơn, hắn vừa xuất hiện ở cửa, khí chất quý tộc tỏa ra từ người hắn, kèm với ngũ quan tuyệt đẹp mê người đó, trong phút chốc khiến hắn trở thành tâm điểm của mọi người.
Nhưng giây phút đó, người đứng kê bên hắn, là Trình Huyên Oánh?
Trình Huyên Oánh khoác trên người bộ váy đen, thể hiện được đường cong tuyệt hảo của cô ta, khiến cô ta càng gợi cảm mê hoặc lòng người hơn.
Cô ta đứng kế bên Lâu Tư Trầm, nở nụ cười mỉm, như một viên kim cương phát sáng, làm chói mắt người nhìn.
Hai người họ, đứng kế bên nhau, không ai làm lu mờ đi sự hào quang của ai hết, ngược lại còn làm cho đối phương tỏa sáng hơn hẳn.
Đúng là y như câu ‘kim đồng ngọc nữ’, là một ví dụ chuẩn nhất!
Mộ Sở đang ngồi suy nghĩ, đột nhiên, đôi mắt sâu thẵm lạnh băng của Lâu Tư Trầm, nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt của hắn, rất sắc bén, sắc như dao vậy, lại lạnh lùng, không có chút gì gọi là ấm áp, rơi vào ánh mắt của hắn, khiến cô bất giác rùng mình.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng…
--Thứ bảy tuần này, mời tôi ăn cơm trưa!
--Em dám cho tôi leo cây, cứ thử xem!
Mộ Sở bất giác rùng mình.
Thế nên, sáng giờ người gọi điện cho cô…là Lâu Tư Trầm?!
Chết rồi!!
Mộ Sở cảm thấy giờ mình có giải thích thế nào cũng không được rồi.
Đương nhiên, lỗi là ở cô mà.
Nhưng cô thật sự không phải cố ý quên đi buổi hẹn với hắn đâu.
Lúc này, Trịnh Huyên Oánh cũng phát hiện ra sự tồn tại của Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn.
- Bác sĩ Tần, thật trùng hợp!
Trình Huyên Oánh nhiệt tình chào hỏi Mộ Sở, nói xong, liền cố ý thân mật khoác lấy cánh tay của Lâu Tư Trầm.
Trên mặt Mộ Sở hiện lên nụ cười cứng đờ.
- Chào…
- Anh Cố, có ngại ngồi chung không?
Người hỏi câu này, chính là Lâu Tư Trầm.
Giọng nói trầm lặng, những đường nét trên mặt hắn có chút lạnh lùng hơn hẳn, gương mặt đẹp trai ấy không có chút gì gọi là dịu dàng.
Yêu cầu của hắn, khiến cho Mộ Sở có chút bất ngờ.
- Dĩ nhiên không ngại rồi! Tổng Lâu, đã lâu không gặp.
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười, lễ phép mời Lâu Tư Trầm ngồi.
Trình Huyên Oánh cũng theo đó mà ngồi xuống, bàn tay vẫn thân mật khoác lấy cánh tay của Lâu Tư Trầm, cười hỏi Mộ Sở:
- Bác sĩ Tần, đây là bạn trai của cô hả? Sao không giới thiệu với chúng tôi vậy?
Lời nói của Trình Huyên Oánh, khiến cho Mộ Sở có chút ngượng ngùng.
Nét mặt tuấn tú vô cảm của Lâu Tư Trầm, vẫn không có biểu hiện gì hết, đôi mắt của hắn không chút gợn sóng, dường như quan hệ giữa cô và Cố Cẩn Ngôn là gì đi nữa, hắn cũng không quan tâm.
Mộ Sở không biết sao, đột nhiên có cảm giác, dường như cô không cần phải giải thích cho nhiều.
- Tôi họ Cố, Cố Cẩn Ngôn!
Cố Cẩn Ngôn giới thiệu sơ về mình, cong môi, nụ cười có hàm ý sâu xa hơn.
- Tôi với tổng Lâu và Sở Sở học chung một trường!
Lâu Tư Trầm vẫn không lên tiếng, chỉ rút điếu thuốc ra, để trên môi, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.
Trình Huyên Oánh cười nói:
- Thì ra mọi người đều học chung trường! Vậy phải ăn một bữa hoành tráng rồi! Đúng rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của Tư Trầm đó! Hay là, chúng tôi uống rượu vang, ăn mừng đi?
Trình Huyên Oánh nói xong, khiến Mộ Sở ngẩn người.
Ngây người ra.
Hôm nay là sinh nhật của Lâu Tư Trầm?!
Mộ Sở nghĩ kĩ lại, hình như đúng như vậy!
Nhưng cô lại hoàn toàn quên đi chuyện này một cách sạch sẽ!
Gần đây cô thật sự quá bận, cộng thêm chuyện của Đuôi Nhỏ, cô vốn dĩ không còn tâm trạng để mà nghĩ đến chuyện khác nữa, thậm chí mỗi ngày đều trôi qua một cách ngây ngô, đừng nói ngày mấy tháng mấy, ngày cả thứ mấy cô còn nhớ không rõ nữa.
Thế nên, hôm đó hắn hẹn cô ăn trưa, thật ra là muốn cùng cô ăn mừng sinh nhật sao?
Nhưng cô không những quên đi sinh nhật của hắn, thậm chí ngay cả việc cùng ăn cơm với hắn cô cũng quên một cách triệt để.
Trong lòng Mộ Sở có chút áy náy, nhưng trước mặt lại không biết nói gì, bầu không khí ngột ngạt của bốn người sắp lên tới đỉnh điểm, Mộ Sở nói khéo:
- Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi!
- Ừ! Anh ăn nhiều một chút!
Cố Cẩn Ngôn nhìn hai người thân mật trước mặt, liền vội gấp đồ ăn vào trong chén cho Mộ Sở, cố ý nói:
- Gần đây chị ốm đi nhiều, như cây tăm vậy! Ăn nhiều chút, mập lên lại, đẹp hơn đó!
Lâu Tư Trầm không động đũa, chỉ ngồi một bên, tự mình hút thuốc.
Lông mày chau lại, trong làn khói mờ, nhìn Mộ Sở ở phía đối diện, lại thấy sự tương tác giữa cô với Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt bỗng trở nên nguy hiểm hơn.
Tuy Mộ Sở không ngước đầu lên nhìn hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ, ánh mắt sắc bén ấy, sắc như dao vậy, đang nhìn mình.
Mộ Sở có cảm giác không thoải mái như bị dao ghim vậy.
Trình Huyên Oánh cười nói:
- Anh Cố, anh đối xử với bác sĩ Tần tốt thật! Hai người bắt đầu quen nhau từ khi nào vậy? Lúc còn học đại học ư?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn có chút ẩn ý nhìn Trình Huyên Oánh một cái, miệng hiện lên nụ cười gian xảo, cười nói:
- Bác sĩ Trình, cố ý nói những lời này, là cố tình cho ai nghe vậy?
- ……..
Sắc mặt Trình Huyên Oánh như đóng băng.
Len lén nhìn nét mặt của Lâu Tư Trầm bên cạnh, ngượng ngùng cười trừ nói:
- Anh Cố, tôi không hiểu ý của anh là gì.
Trình Huyên Oánh giả vờ không hiểu.
Mộ Sở cảm thấy trong người có chút khó chịu.
- Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh chút…
Cô cảm thấy bản thân nên tìm chỗ nào khác để hít thở, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cô sẽ bị tắt thở quá.
Mộ Sở nói xong, đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh.
Lâu Tư Trầm liền dập tắt điếu thuốc trên tay mình.
- Có chuyện, xin phép một chút.
Nói xong, cũng đứng dậy ra ngoài.
- Tư Trầm, anh đi đâu vậy?
Trình Huyên Oánh nói xong, đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn giữ tay lại.
- Bác sĩ Trình, chẳng lẽ người ta đi vệ sinh cô cũng muốn đi theo sao? Chẳng lẽ đi tiểu tiện, hay đại tiện, cô cũng cần phải ở bên quan sát và thưởng thức sao?
- ……..
Trình Huyên Oánh chau mày lại, liếc nhìn Cố Cẩn Ngôn một cái.
Đã nói đến như vậy rồi, cô ta cũng không tiện đuổi theo, chỉ có thể ngồi xuống lại.
- Chúng ta đừng đợi họ nữa, ăn trước đi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, gấp một đũa rau vào chén của Trình Huyên Oánh, nhưng tâm trạng của Trình Huyên Oánh hiện giờ còn ăn được nữa sao? Ánh mắt không ngừng hướng về phía Lâu Tư Trầm và Mộ Sở.
Nhưng có thể nhìn được gì chứ? Ngoài những người xa lại đi ra đi vào, cô ta không thấy gì hết, chỉ có thể ngồi đó sốt ruột thôi!
Mộ Sở đi về hướng nhà vệ sinh nữ, nhưng ai ngờ, chân còn chưa kịp bước vào nũa, đột nhiên, cánh tay bị một lực mạnh kéo về phía sau, trong thoáng chốc, cả người cô đều bị kéo qua bên phía nhà vệ sinh nam.
‘Đùng’ một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, thậm chí Mộ Sở còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đã bị Lâu Tư Trầm mạnh bạo kéo cô ngồi lên trên nắp bồn cầu, thân hình cao to của hắn, tràn đầy tính chiếm hữu đang ép gần vào người cô, ngón tay lạnh băng không có chút ấm áp, giữ cằm của Mộ Sở lại, lực ngón tay rất mạnh, hắn lạnh lùng nhìn cô, cắn răng nói:
- Em muốn tôi trừng phạt em thế nào?
- Em…
Mộ Sở không biết nên giải thích cho hắn nghe thế nào mới đúng, chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi hắn.
-Xin lỗi…
Lâu Tư Trầm cười nhạt, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.
- Có phải em cảm thấy, cho dù em có làm sai gì đi chăng nữa, chỉ cần một câu ‘xin lỗi’ đơn giản, tôi cũng sẽ tha thứ cho em?
- Ý của em không phải như vậy
Mộ Sở vội vã lắc lắc đầu.
Gương mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm tiến sát lại cô hơn, lạnh lùng nhếch nhẹ môi.
- Chơi tôi như vậy, vui không?
- Em không có!!
Mộ Sở cực lực phản đối, khóe mắt có chút ươn ướt.
Ngón tay lạnh băng của Lâu Tư Trầm chạm vapf đôi môi đỏ của Mộ Sở, ngón tay dịu dàng, cố ý chà qua chà lại trên đôi môi của cô, đôi mắt lạnh lùng, từ từ u tối lại.
Bình luận facebook