Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
44106
Trong bóng đêm ánh đèn hoàng thành sáng rực rỡ, lung linh sắc màu. Vu Thức Vy đi tới đi lui mấy lần nhưng vẫn không muốn vào. Tòa hoàng thành nguy nga tráng lệ khiến bao người trầm trồ, ngưỡng mộ. Chỉ những người trong đó mới có thể hiểu được nỗi thống khổ chua xót thế nào, hậu cung như mộ, tranh ân đoạt sủng, tính toán chi ly, si tâm đáng thương.
Lần này vì là quốc yến, đường vào là Chính Dương Môn.
Yến hội được tổ chức trong ngự hoa viên rộng lớn. Cứ ba bước là thắp một ngọn đèn, hai bước là nhóm một chậu than hồng, cả ngự hoa viên rực sáng như ban ngày.
Lúc Vu Thức Vy đến thì mọi người cũng đã đông đủ, chỉ trừ nhân vật tối cao hoàng thượng, những người khác đều đã có mặt ở đó, bao gồm thái tử, mấy vị hoàng tử, Thượng Quan Cửu U cũng đến, còn có Mạc Bắc Việt Vương, duy Hàn Giang Nguyệt thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Vu Thức Vy đảo mắt một lượt nữa vẫn không thấy bóng dáng Hàn Giang Nguyệt, lòng nàng không khỏi nghi ngờ, tại sao y vẫn chưa đến?
Nàng thu lại ánh mắt, bỗng chốc, lơ đãng bắt gặp một ánh mắt lóe sáng, đầy rẫy sự mưu toan, là Đường Quốc Công phu nhân Cố Thị?
Vu Thức Vy lại nhìn sang Đường Mẫn Nhi cách đó không xa. Nàng ta đang vui vẻ nói cười với An Lạc công chúa bê cạnh. Đối diện, Thượng Quan Diệp đang cười cười nhìn nàng. Nụ cười lạnh lẽo trong ánh sáng lập lòe lại càng trở nên bí hiểm thâm sâu. Lại nhìn sang Đường Sùng Diễn cách đó không xa, tay hắn cầm ly rượu, đang chén tạc chén thù, bộ dạng đã ngà ngà say...
Nhưng tại sao trong lòng nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng?
Vu Thức Vy đột nhiên nhìn sang Thấm Thủy công chúa đằng xa. Nàng ta đang cười nâng chén với nàng.
Vu Thức Vy cũng nâng ly rượu, cạn sạch với nàng ta. Nàng thoáng thấy ánh mắt chứa đầy thù hận của Đường Thục Phi vẫn nhìn mình...
Lúc này, hoàng đế và hoàng hậu cũng đến, nhưng không có bóng dáng của thái hậu.
Quần thần đứng dậy hành lễ, hô lớn vạn tuế, hoàng đế khoác tay, trầm giọng nói: “Xưa kia sơn tặc chặn đường cướp ngân lượng cứu tế của Đại Vân ta làm bách tính nước ta lâm vào cảnh khổ cực lầm than. Chúng còn muốn làm hại đến tính mạng thái tử. Nhờ trời phù hộ, hôm nay thái tử có thể bình an trở về, sau thống lĩnh trăm quân tiêu diệt sơn tặc, thu hồi ngân lượng, lấy lại uy thế Đại Vân ta. Thái tử có dũng có mưu, tài đức vẹn toàn, trẫm lấy làm an ủi. Nay trẫm sẽ ban thưởng cho thái tử một danh hiệu, Dung Xuyên, mong muốn đại dung thiên hạ, hải nạp bách xuyên.”
Mọi người nghe xong, tinh thần đều rất phấn chấn. Hoàng đế đã nâng đỡ thái tử như thế cho thấy rằng vị trí của thái tử càng vững chắc hơn. Tất cả đều tề tề nhất nhất quỳ xuống hô to, “Dung Xuyên thái tử, đại dung thiên hạ, hải nạp bách xuyên, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thượng Quan Thư đột nhiên đứng dậy, hơn một tháng trước hắn bị phế cả hai chân, vậy mà bây giờ không những có thể đứng dậy còn mạnh mẽ như chưa có gì xảy ra. Hắn cung kính váy lạy, khiêm tốn nói: “Tạ phụ hoàng nâng đỡ, tạ chư vị cất nhắc, kẻ hèn mọn này bất tài, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thật chất không gánh nổi danh hiệu này. Nhưng có điều, không thể phụ tấm lòng từ ái của phụ hoàng, kẻ hèn mọn này xin thành tâm nhận lấy. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mọi người đồng hô theo, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chư vị ái khanh bình thân.”
Hoàng đế vừa cười vừa ngồi xuống, đôi mắt không giấu nỗi tự hào. Thái tử có thể không kiêu ngạo cũng chẳng nóng vội như thế thật sự làm người rất hài lòng. Không ngờ qua trận khổ luyện này, thái tử không những khí khái kiên cường hơn mà còn rất nho nhã, quyết đoán. Đây thật sự là đức tính cần có của bậc đế vương.
Thấy mọi người đã ngồi xuống, Lục Anh bước lên một bước, nói: “Yến hội bắt đầu, tấu nhạc.”
Vu Thức Vy cảm thấy lòng không yên, cứ lắc lắc chén rượu trong tay. Giữa những đôi mắt nhìn nhau kia là khúc ca điệu nhảy nhưng dự cảm bất lành trong lòng nàng càng lúc càng rõ rệt, Hàn Giang Nguyệt tại sao vẫn chưa đến? Thái hậu tại sao lại không đến? Là trùng hợp hay là vì cái gì?
Rượu uống chưa say, Đường Sùng Diễn bỗng nhiên đứng dậy, chấp tay trước hoàng thượng cung kính nói: “Hoàng thượng, trong cảnh tượng tươi đẹp thế này, những điệu ca múa đó có vẻ hơi kém cỏi, chi bằng mời Tĩnh Văn công chúa tấu cho chúng ta một khúc tiên nhạc, để chúng ta lại có thể nhìn thấy cảnh tiên nhạc dẫn bướm đến của ngày hôm trước.”
Thượng Quan Diệp cũng đứng dậy, nói thêm vào: “Đúng vậy, phụ hoàng, Tĩnh Văn công chúa nhất khúc thiên lại, danh dương tứ hải. Hôm nay Bắc Việt Vương cũng có ở đây, chi bằng mời Tĩnh Văn công chúa tấu một khúc nhạc.”
Thấm Thủy công chúa ngồi bên cũng cười nói: “Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần cũng luôn muốn xem cảnh tượng công chúa tấu khúc dẫn bướm.”
Hoàng hậu bình thản nói: “Hoàng thượng, nếu mọi người đã muốn xem như vậy thì mời Tĩnh Văn công chúa tấu một khúc đi.”
Hoàng thượng cười, “Cũng được, Tĩnh Văn, con hãy tấu một khúc đi.”
Vu Thức Vy trong lòng lạnh buốt những vẫn cố nở nụ cười, cung kính nói: “Vâng, thưa phụ hoàng.”
Nàng lướt mắt nhìn từ Thượng Quan Diệp sang Đường Sùng Diễn, cuối cùng là gương mặt hung ác của Đường Quốc Công, lòng nàng đã hiểu, bọn họ dàn ra cái bẫy này là muốn đợi nàng chui vào.
Nhưng cái bẫy của bọn họ là gì chứ? Có liên quan gì đến nhạc khúc của nàng?
Vu Thức Vy nhẹ nhàng bước ra, tay cầm lá liễu bước ra giữa, từ từ đưa lá liễu lên miệng.
Ánh mắt nàng luôn chăm chú nhìn Thượng Quan Diệp. Càng nhìn, thần sắc Thượng Quan Diệp càng trở nên bình thản. Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Đột nhiên, Vu Thức Vy đặt lá liễu trên tay xuống, nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần mấy hôm nay cảm nhiễm phong hàn, có thể không đạt đến cảnh giới như ngày hôm đó. Hay là lần sau lại thổi đi.”
Thượng Quan Diệp cười lạnh lùng: “Không phải hoàng muội muốn kháng chỉ chứ? Hay là nói bọn người chúng tôi không mời nổi muội tấu một khúc nhạc?”
Vu Thức Vy liếc nhìn với ánh mắt sắc bén, “Đoan vương nóng lòng muốn ta tấu khúc như vậy không phải có âm mưu gì đó chứ?”
Chỉ với câu nói này đã là mọi người đều biến sắc, họ nhao nhao nhìn sang Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Diệp cũng hơi biến đổi sắc mặt, không ngờ Vu Thức Vy lại dám ăn nói lung tung trước mặt hoàng thượng, hơn nữa còn nói một cách trực tiếp, thật sự làm cho hắn kinh hãi, quả nhiên thật tàn độc.
Đường Sùng Diễn phía sau, buồn bã nói: “Công chúa, đây là quốc yến, công chúa ăn nói lung tung như vậy là muốn gán tội cho vương gia sao?”
Vu Thức Vy xoay đầu nhìn về phía hắn, “Đường tam công tử sao lại căng thẳng như vậy? Bổn công chúa chỉ là muốn đùa một chút với hoàng huynh thôi. Hoàng huynh người lớn đại lượng lẽ nào lại tính toán với nữ nhân nhỏ nhoi như ta sao?”
Thượng Quan Diệp nâng ly rượu lên, uống trước kính sau, cười nói: “Đương nhiên là không.”
Vu Thức Vy cười cười, sau đó lại cầm lá liễu lên, dù sao thì lời cũng đã thốt ra, nếu thật sự có chuyện gì thì mọi người liên tưởng đến đầu tiên cũng là Thượng Quan Diệp.
Một giai điệu du dương tươi mát vang lên, trong nháy mắt, mọi người như cảm giác phiêu bồng, một nửa hồn phách bay mất. Giai điệu đó cứ từ từ tiến vào nơi sâu nhất trong trái tim người nghe một cách đê mê...
Khi đang thổi nhạc, Vu Thức Vy đột nhiên cảm thấy phía sau lưng đau nhói, giai điệu cũng tự nhiên chuyển đổi gắt hơn. Tình thế trong nháy mắt biến đổi thôi, đoạn nhạc từ tiên cảnh bất ngờ làm mọi kình cảm thấy có chú kinh ngạc. Họ thấy khúc nhạc Vu Thức Vy đang thổi có sự thay đổi.
Thượng Quan Diệp đứng dậy hô: “Tĩnh Văn công chúa, khúc nhạc của muội sao lại thay đổi vậy? Muội muốn làm gì?”
Vu Thức Vy dừng lại, định giải thích điều khác thường của mình thì bỗng nghe thấy âm thanh vo ve vo ve rất lớn từ phía tây bắc ngự hoa viên vọng đến. Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy một thứ đen ngòm bay từng đoàn từng đoàn đến.
“Á… Ong vò vẽ... Là ong vò vẽ ... ”
Cả yến tiệc trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu chạy trốn tránh ong vò vẽ chích, Đường Sùng Diễn nhân hỗn loạn hô to: “Tĩnh Văn công chúa, sao người lại dẫn loại ong giết người này đến đây? Người rốt cuộc là có ý gì?”
Lá liễu trong tay Vu Thức Vy rơi xuống, mặt nàng phút chốc tái lại. Thì ra là thế này, thì ra là đợi nàng thế này...
Không chút do dự, Vu Thức Vy vòng qua cái bàn, chạy đến trước mặt hoàng đế, móc bột thuốc trong ngực rải ra ngoài rồi cũng vội vàng hô to: “Hoàng thượng, người mau đi đi, đừng nghe Đường Sùng Diễn nói bậy. Loại ong giết người này vốn không phải do con dẫn đến.”
Hoàng đế cầm cây quạt che đầu, không thể nói chuyện được. Người được thị vệ đưa đến một nơi an toàn.
Vu Thức Vy đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi người nháo nhào tránh ong bên dưới. Có người bị ong chích đau nhức giãy giụa. Một yến tiệc cung đình, chỉ trong nháy máy đã biến thành một trận đồ nhân gian.
Đường Thục Phi che đầu nhưng mắt vẫn sáng quắc lên, điên dại hô to: “Ả là yêu nữ. Ả là yêu nữ dẫn nhiều ong giết người đến đây, yêu nữ đó... ”
Đường Mẫn Nhi cũng hô lớn theo: “Trời ơi, Vu Thức Vy là yêu nữ. Ả là yêu nữ giết người không chớp mắt. Đáng sợ quá... ”
Trong bóng đêm ánh đèn hoàng thành sáng rực rỡ, lung linh sắc màu. Vu Thức Vy đi tới đi lui mấy lần nhưng vẫn không muốn vào. Tòa hoàng thành nguy nga tráng lệ khiến bao người trầm trồ, ngưỡng mộ. Chỉ những người trong đó mới có thể hiểu được nỗi thống khổ chua xót thế nào, hậu cung như mộ, tranh ân đoạt sủng, tính toán chi ly, si tâm đáng thương.
Lần này vì là quốc yến, đường vào là Chính Dương Môn.
Yến hội được tổ chức trong ngự hoa viên rộng lớn. Cứ ba bước là thắp một ngọn đèn, hai bước là nhóm một chậu than hồng, cả ngự hoa viên rực sáng như ban ngày.
Lúc Vu Thức Vy đến thì mọi người cũng đã đông đủ, chỉ trừ nhân vật tối cao hoàng thượng, những người khác đều đã có mặt ở đó, bao gồm thái tử, mấy vị hoàng tử, Thượng Quan Cửu U cũng đến, còn có Mạc Bắc Việt Vương, duy Hàn Giang Nguyệt thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Vu Thức Vy đảo mắt một lượt nữa vẫn không thấy bóng dáng Hàn Giang Nguyệt, lòng nàng không khỏi nghi ngờ, tại sao y vẫn chưa đến?
Nàng thu lại ánh mắt, bỗng chốc, lơ đãng bắt gặp một ánh mắt lóe sáng, đầy rẫy sự mưu toan, là Đường Quốc Công phu nhân Cố Thị?
Vu Thức Vy lại nhìn sang Đường Mẫn Nhi cách đó không xa. Nàng ta đang vui vẻ nói cười với An Lạc công chúa bê cạnh. Đối diện, Thượng Quan Diệp đang cười cười nhìn nàng. Nụ cười lạnh lẽo trong ánh sáng lập lòe lại càng trở nên bí hiểm thâm sâu. Lại nhìn sang Đường Sùng Diễn cách đó không xa, tay hắn cầm ly rượu, đang chén tạc chén thù, bộ dạng đã ngà ngà say...
Nhưng tại sao trong lòng nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng?
Vu Thức Vy đột nhiên nhìn sang Thấm Thủy công chúa đằng xa. Nàng ta đang cười nâng chén với nàng.
Vu Thức Vy cũng nâng ly rượu, cạn sạch với nàng ta. Nàng thoáng thấy ánh mắt chứa đầy thù hận của Đường Thục Phi vẫn nhìn mình...
Lúc này, hoàng đế và hoàng hậu cũng đến, nhưng không có bóng dáng của thái hậu.
Quần thần đứng dậy hành lễ, hô lớn vạn tuế, hoàng đế khoác tay, trầm giọng nói: “Xưa kia sơn tặc chặn đường cướp ngân lượng cứu tế của Đại Vân ta làm bách tính nước ta lâm vào cảnh khổ cực lầm than. Chúng còn muốn làm hại đến tính mạng thái tử. Nhờ trời phù hộ, hôm nay thái tử có thể bình an trở về, sau thống lĩnh trăm quân tiêu diệt sơn tặc, thu hồi ngân lượng, lấy lại uy thế Đại Vân ta. Thái tử có dũng có mưu, tài đức vẹn toàn, trẫm lấy làm an ủi. Nay trẫm sẽ ban thưởng cho thái tử một danh hiệu, Dung Xuyên, mong muốn đại dung thiên hạ, hải nạp bách xuyên.”
Mọi người nghe xong, tinh thần đều rất phấn chấn. Hoàng đế đã nâng đỡ thái tử như thế cho thấy rằng vị trí của thái tử càng vững chắc hơn. Tất cả đều tề tề nhất nhất quỳ xuống hô to, “Dung Xuyên thái tử, đại dung thiên hạ, hải nạp bách xuyên, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thượng Quan Thư đột nhiên đứng dậy, hơn một tháng trước hắn bị phế cả hai chân, vậy mà bây giờ không những có thể đứng dậy còn mạnh mẽ như chưa có gì xảy ra. Hắn cung kính váy lạy, khiêm tốn nói: “Tạ phụ hoàng nâng đỡ, tạ chư vị cất nhắc, kẻ hèn mọn này bất tài, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thật chất không gánh nổi danh hiệu này. Nhưng có điều, không thể phụ tấm lòng từ ái của phụ hoàng, kẻ hèn mọn này xin thành tâm nhận lấy. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mọi người đồng hô theo, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chư vị ái khanh bình thân.”
Hoàng đế vừa cười vừa ngồi xuống, đôi mắt không giấu nỗi tự hào. Thái tử có thể không kiêu ngạo cũng chẳng nóng vội như thế thật sự làm người rất hài lòng. Không ngờ qua trận khổ luyện này, thái tử không những khí khái kiên cường hơn mà còn rất nho nhã, quyết đoán. Đây thật sự là đức tính cần có của bậc đế vương.
Thấy mọi người đã ngồi xuống, Lục Anh bước lên một bước, nói: “Yến hội bắt đầu, tấu nhạc.”
Vu Thức Vy cảm thấy lòng không yên, cứ lắc lắc chén rượu trong tay. Giữa những đôi mắt nhìn nhau kia là khúc ca điệu nhảy nhưng dự cảm bất lành trong lòng nàng càng lúc càng rõ rệt, Hàn Giang Nguyệt tại sao vẫn chưa đến? Thái hậu tại sao lại không đến? Là trùng hợp hay là vì cái gì?
Rượu uống chưa say, Đường Sùng Diễn bỗng nhiên đứng dậy, chấp tay trước hoàng thượng cung kính nói: “Hoàng thượng, trong cảnh tượng tươi đẹp thế này, những điệu ca múa đó có vẻ hơi kém cỏi, chi bằng mời Tĩnh Văn công chúa tấu cho chúng ta một khúc tiên nhạc, để chúng ta lại có thể nhìn thấy cảnh tiên nhạc dẫn bướm đến của ngày hôm trước.”
Thượng Quan Diệp cũng đứng dậy, nói thêm vào: “Đúng vậy, phụ hoàng, Tĩnh Văn công chúa nhất khúc thiên lại, danh dương tứ hải. Hôm nay Bắc Việt Vương cũng có ở đây, chi bằng mời Tĩnh Văn công chúa tấu một khúc nhạc.”
Thấm Thủy công chúa ngồi bên cũng cười nói: “Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần cũng luôn muốn xem cảnh tượng công chúa tấu khúc dẫn bướm.”
Hoàng hậu bình thản nói: “Hoàng thượng, nếu mọi người đã muốn xem như vậy thì mời Tĩnh Văn công chúa tấu một khúc đi.”
Hoàng thượng cười, “Cũng được, Tĩnh Văn, con hãy tấu một khúc đi.”
Vu Thức Vy trong lòng lạnh buốt những vẫn cố nở nụ cười, cung kính nói: “Vâng, thưa phụ hoàng.”
Nàng lướt mắt nhìn từ Thượng Quan Diệp sang Đường Sùng Diễn, cuối cùng là gương mặt hung ác của Đường Quốc Công, lòng nàng đã hiểu, bọn họ dàn ra cái bẫy này là muốn đợi nàng chui vào.
Nhưng cái bẫy của bọn họ là gì chứ? Có liên quan gì đến nhạc khúc của nàng?
Vu Thức Vy nhẹ nhàng bước ra, tay cầm lá liễu bước ra giữa, từ từ đưa lá liễu lên miệng.
Ánh mắt nàng luôn chăm chú nhìn Thượng Quan Diệp. Càng nhìn, thần sắc Thượng Quan Diệp càng trở nên bình thản. Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Đột nhiên, Vu Thức Vy đặt lá liễu trên tay xuống, nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần mấy hôm nay cảm nhiễm phong hàn, có thể không đạt đến cảnh giới như ngày hôm đó. Hay là lần sau lại thổi đi.”
Thượng Quan Diệp cười lạnh lùng: “Không phải hoàng muội muốn kháng chỉ chứ? Hay là nói bọn người chúng tôi không mời nổi muội tấu một khúc nhạc?”
Vu Thức Vy liếc nhìn với ánh mắt sắc bén, “Đoan vương nóng lòng muốn ta tấu khúc như vậy không phải có âm mưu gì đó chứ?”
Chỉ với câu nói này đã là mọi người đều biến sắc, họ nhao nhao nhìn sang Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Diệp cũng hơi biến đổi sắc mặt, không ngờ Vu Thức Vy lại dám ăn nói lung tung trước mặt hoàng thượng, hơn nữa còn nói một cách trực tiếp, thật sự làm cho hắn kinh hãi, quả nhiên thật tàn độc.
Đường Sùng Diễn phía sau, buồn bã nói: “Công chúa, đây là quốc yến, công chúa ăn nói lung tung như vậy là muốn gán tội cho vương gia sao?”
Vu Thức Vy xoay đầu nhìn về phía hắn, “Đường tam công tử sao lại căng thẳng như vậy? Bổn công chúa chỉ là muốn đùa một chút với hoàng huynh thôi. Hoàng huynh người lớn đại lượng lẽ nào lại tính toán với nữ nhân nhỏ nhoi như ta sao?”
Thượng Quan Diệp nâng ly rượu lên, uống trước kính sau, cười nói: “Đương nhiên là không.”
Vu Thức Vy cười cười, sau đó lại cầm lá liễu lên, dù sao thì lời cũng đã thốt ra, nếu thật sự có chuyện gì thì mọi người liên tưởng đến đầu tiên cũng là Thượng Quan Diệp.
Một giai điệu du dương tươi mát vang lên, trong nháy mắt, mọi người như cảm giác phiêu bồng, một nửa hồn phách bay mất. Giai điệu đó cứ từ từ tiến vào nơi sâu nhất trong trái tim người nghe một cách đê mê...
Khi đang thổi nhạc, Vu Thức Vy đột nhiên cảm thấy phía sau lưng đau nhói, giai điệu cũng tự nhiên chuyển đổi gắt hơn. Tình thế trong nháy mắt biến đổi thôi, đoạn nhạc từ tiên cảnh bất ngờ làm mọi kình cảm thấy có chú kinh ngạc. Họ thấy khúc nhạc Vu Thức Vy đang thổi có sự thay đổi.
Thượng Quan Diệp đứng dậy hô: “Tĩnh Văn công chúa, khúc nhạc của muội sao lại thay đổi vậy? Muội muốn làm gì?”
Vu Thức Vy dừng lại, định giải thích điều khác thường của mình thì bỗng nghe thấy âm thanh vo ve vo ve rất lớn từ phía tây bắc ngự hoa viên vọng đến. Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy một thứ đen ngòm bay từng đoàn từng đoàn đến.
“Á… Ong vò vẽ... Là ong vò vẽ ... ”
Cả yến tiệc trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu chạy trốn tránh ong vò vẽ chích, Đường Sùng Diễn nhân hỗn loạn hô to: “Tĩnh Văn công chúa, sao người lại dẫn loại ong giết người này đến đây? Người rốt cuộc là có ý gì?”
Lá liễu trong tay Vu Thức Vy rơi xuống, mặt nàng phút chốc tái lại. Thì ra là thế này, thì ra là đợi nàng thế này...
Không chút do dự, Vu Thức Vy vòng qua cái bàn, chạy đến trước mặt hoàng đế, móc bột thuốc trong ngực rải ra ngoài rồi cũng vội vàng hô to: “Hoàng thượng, người mau đi đi, đừng nghe Đường Sùng Diễn nói bậy. Loại ong giết người này vốn không phải do con dẫn đến.”
Hoàng đế cầm cây quạt che đầu, không thể nói chuyện được. Người được thị vệ đưa đến một nơi an toàn.
Vu Thức Vy đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi người nháo nhào tránh ong bên dưới. Có người bị ong chích đau nhức giãy giụa. Một yến tiệc cung đình, chỉ trong nháy máy đã biến thành một trận đồ nhân gian.
Đường Thục Phi che đầu nhưng mắt vẫn sáng quắc lên, điên dại hô to: “Ả là yêu nữ. Ả là yêu nữ dẫn nhiều ong giết người đến đây, yêu nữ đó... ”
Đường Mẫn Nhi cũng hô lớn theo: “Trời ơi, Vu Thức Vy là yêu nữ. Ả là yêu nữ giết người không chớp mắt. Đáng sợ quá... ”
Bình luận facebook