Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
44118
Ban đêm, vạn vật yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh tuyết rơi xào xạc. Vu Thức Vy và mấy người Điểm Thuý đều đã nằm lên chiếc giường ấm áp, bốn người đắp một chiếc chăn, nghe Điểm Thuý kể chuyện xuống sông bắt cá lúc còn nhỏ của mình.
Trong câu chuyện của nàng, có cá, có tôm, có cua, có núi, có nước còn có cả đồng ruộng, cỏ xanh mơn mởn, hoa rơi đầy trời, khiến Vu Thức Vy say mê, trong lòng nàng không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng mệt mỏi rồi, sẽ tìm một nơi như vậy bình yên sống quãng đời còn lại…
Nhưng nguyện vọng này cũng quá xa xỉ, hình như nàng sẽ không thể thực hiện được…
Cộc cộc cộc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Vệ Trường Phong vọng vào: “Tiểu thư, Triệu Thị cầu kiến.”
Ánh mắt của Vu Thức Vy loé lên, nàng liếc nhìn ba nha đầu, ba người hiểu ý, vội vàng đứng dậy xuống giường.
Sau khi bước vào, Triệu Thị không nói lời nào liền quỳ xuống, khóc một cách uất ức: “Công chúa…”
Lông mày Vu Thức Vy hơi nhăn lại, sau đó nàng nhìn Hàm Yên, Hàm Yên lập tức bước tới đỡ Triệu Thị dậy: “Tứ di nương có gì cứ nói, năm hết tết đến, khóc không hay lắm đâu.”
Nghe vậy, Triệu Thị vội lau nước mắt, cung kính nói: “Đúng vậy, cô nương dạy phải.”
Dứt lời, bà ngước mắt nhìn Vu Thức Vy, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Vu Thức Vy dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn bằng gỗ cây lê, lúc có lúc không, nói thản nhiên: “Di nương có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ta không thích vòng vo.”
Lúc này Triệu Thị mới gật đầu, lau nước mắt nói: “Công chúa, cầu người mau cứu Vinh Mỹ, nó… Nó sắp bị tên Thượng Quan Lăng biến thái kia hành hạ đến chết rồi…”
“Sao?” Vu Thức Vy hơi nhíu mày, đáy mắt là nét trào phúng:”Chẳng phải Vu trắc phi thuận buồm xuôi gió lắm hay sao? Sao lại bị hành hạ chết?”
Triệu Thị cúi đầu, không nhìn thấy sự trào phúng trong mắt Vu Thức Vy, chỉ cảm thấy lúng túng và khó xử: “Công chúa, người không biết, Lễ Vương hắn… Hắn…”
Triệu Thị ấp úng mãi không chịu nói ra, bởi vì chuyện trong khuê phòng thế này, không thích hợp nói ra trước mặt một khuê nữ như Vu Thức Vy, cũng không nói ra khỏi miệng được…
Vu Thức Vy biết bà muốn nói gì, chẳng qua là Thượng Quan Lăng biến thái tới mức nào, trên giường sẽ dùng đủ loại đồ chơi mới mẻ để tra tấn nữ nhân, ví dụ như để thưởng thức niềm vui khuê phòng, hắn sẽ dùng roi đánh nữ nhân ngủ với hắn, để thoả mãn tình thú biến thái dưới đáy lòng hắn. Nàng đã khuyên bọn họ từ trước rồi, cũng có thể chắc chắn khiến hoàng thượng thu lại thánh chỉ, nhưng bọn họ lại không nghe, bây giờ oán được ai?
“Rốt cuộc di nương muốn nói cái gì?” Vu Thức Vy vờ như không kiên nhẫn nói.
Thân thể Triệu Thị run lên, vội vàng nói: “Vậy tiện thiếp đành nói, nếu làm bẩn lỗ tai của công chúa, mong công chúa tha thứ.” Dứt lời, Triệu Thị áp sát vào tai Vu Thức Vy nói Lễ Vương đối xử với Vu Vinh Mỹ như thế nào, kể ra tất cả mọi chuyện, nói xong còn vừa thẹn vừa giận tát mình một cái: “Tiện thiếp càng củ rồi, mong công chúa thứ tội.”
Vu Thức Vy cũng không ngờ Triệu Thị lại nói cặn kẽ như vậy, dù là người bình tĩnh như nàng cũng không khỏi đỏ mặt, nàng ho nhẹ, che giấu sự lúng túng của mình: “Những gì ngươi nói ta đã biết rồi, bây giờ chỉ có một cách.”
Ánh mắt Triệu Thị sáng lên: “Công chúa, người có cách gì?”
“Nhét thêm vài nữ nhân vào phủ, như vậy tứ muội muội có thể đỡ khổ hơn chút.” Tuy rằng như vậy khó mà giữ được địa vị của Vu Vinh Mỹ, nhưng nếu muốn sống sót, cũng chỉ có cách này. Đây là cách, cũng không phải cách. Ở dân gian còn có thể ly hôn, nhưng những quy củ trong hoàng thất rất quan trọng, hoàng gia sẽ không cho phép để trò hề này xảy ra, ly hôn, không có cửa đâu!
Triệu Thị nghe xong, con ngươi đảo quanh, dường như cũng cảm thấy cách này không tồi, nhưng nếu như vậy, địa vị của Vu Vinh Mỹ khó mà giữ được…
“Công chúa, chẳng lẽ không thể ly hôn sao?”
“Ly hôn?” Vu Thức Vy cười nhẹ, cười sự ngây thơ của Triệu Thị: “Di nương, ngươi từng thấy trong hoàng thất có ai ly hôn chưa?”
Triệu Thị ngẩn ra, đúng vậy, bà mơ tưởng hão huyền rồi, ly hôn, chuyện này sao có thể chứ? Vu Thức Vy đã có thể chỉ đường cho bà đã là khoan dung rồi, dù sao cũng là do lúc đầu bọn họ không nghe khuyên ngăn, cố chấp làm theo ý mình.
“Vậy tiện thiếp không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa, tiện thiếp cáo lui.”
Sau khi Triệu Thị rời đi, ba nha đầu tò mò vây lại, Điểm Thuý nháy mắt nói: “Tiểu thư, Triệu Thị nói gì với người?”
Vu Thức Vy hơi ngạc nhiên nhìn ba người: “Ba người các ngươi cũng nhiều chuyện thật, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Điểm Thuý cau mũi, làm một cái mặt hề: “Vâng.”
Nói rồi ba người bước ra khỏi phòng, Vu Thức Vy xuống giường gài cửa lại, xoay người nằm lên giường, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, không biết ngủ bao lâu, nàng cảm thấy cả người lành lạnh, hình như có thứ gì đó đè lên eo nàng.
Vu Thức Vy giật mình, mở ngay mắt ra, lập tức đụng vào một cặp mắt sáng ngời, lóng lánh trong bóng đêm, nhìn nàng một cách nóng rực.
“Ngươi…”
Còn chưa nói xong, một bàn tay lạnh buốt che lấy miệng nàng, giọng nói trầm ấm bay bổng rơi vào tai nàng: “Đừng kêu, là ta.”
Đương nhiên Vu Thức Vy biết là y, nhưng giờ đã là nửa đêm, sao đột nhiên y lại tới đây? Ngoài kia gió tuyết lớn như thế, cả người hắn vô cùng băng lãnh, cách một lớp chăn nàng cũng cảm nhận được khí lạnh trên cơ thể y, không nói tới những cái này, vấn đề là bây giờ y… đang cùng giường chung gối với nàng, chỉ thiếu mỗi đắp chung chăn nữa thôi.
Vu Thức Vy có chút xấu hổ gật đầu: “Huynh… sao huynh lại tới đây?”
Hàn Giang Nguyệt rụt tay về, như lạc lõng thở dài: “Ai… Ta… Ta cô đơn trống trải, ngay cả cái gì đó để làm ấm giường cũng không có, sống những hai mươi sáu năm rồi, lại vẫn độc thân một mình, vừa rồi ta mơ thấy phụ vương mẫu phi, bọn họ cảnh cáo ta, nếu còn không cưới vợ sẽ dẫn ta đi. Ta sợ quá bèn tới tìm muội.”
Lí do sứt mẻ của hắn khiến Vu Thức Vy buồn cười, nàng che miệng giả bộ lạnh nhạt: “Liên quan gì tới muội?”
Hàn Giang Nguyệt nghe xong, hắn mở to cặp mắt sáng như đuốc của mình nhìn nàng: “Chuyện này đương nhiên liên quan tới muội rồi, tu trăm năm mới được chung giường, tu ngàn năm mới được chung gối, muội xem, chúng ta đã cùng giường chung gối rồi, đã tu một ngàn năm, nên tu thành chính quả rồi.”
Vu Thức Vy cười nhẹ: “Vậy nên nửa đêm canh ba huynh đến đây là định bức hôn sao?”
Hàn Giang Nguyệt lăn một vòng, vén chăn lên chui vào trong, lại bị Vu Thức Vy không lưu tình chút nào đạp xuống giường: “Có chuyện cứ nói, vén chăn muội làm gì?’
Hàn Giang Nguyệt ngơ ngác, không ngờ rằng Vu Thức Vy không hợp ý liền trở mặt, nói đạp là đạp như thế, hắn tủi thân nhìn nàng: “Vy Nhi, sao muội lại thô lỗ như thế?”
“Hàn Giang Nguyệt, nửa đêm huynh lén lút vào phòng một nữ tử khuê các, làm hỏng danh dự của muội, muội không đuổi huynh ra ngoài đã là nể mặt huynh rồi.”
“Vy Nhi…” Hàn Giang Nguyệt đang định lên án sự vô tình của Vu Thức Vy, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vọng ra từ một nơi tối tăm: “Cút ra ngoài..”
Giọng nói đột ngột này khiến Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy đều giật mình, Hàn Giang Nguyệt đứng lên ngay lập tức, đưa Vu Thức Vy bảo vệ ở đằng sau, cảnh giác nhìn bóng đen đứng sau tấm bình phong, sắc mặt y đen trầm nói: “Ra đây…”
Một lát sau, một bóng đen bước ra từ sau tấm bình phong, hắn mặc quần áo đen, gần như hoà làm một với bóng đêm.
Năng lực nhìn trong bóng đêm của Hàn Giang Nguyệt khá tốt, liếc mắt một cái liền phát hiện ngay ra là Thượng Quan Cửu Ưu, y không khỏi kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, tức giận hỏi: “Sao tên khốn này lại ở trong phòng muội?”
Vu Thức Vy cũng ngơ ngác, sau đó thì âm trầm xuống, tên Thượng Quan Cửu Ưu đáng chết, hắn tới lúc nào?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt hiểu ra, nói tức giận: “Gà trống xù lông, nửa đêm canh ba ngươi tới phòng Vy Nhi nhà ta làm gì? Tên biến thái nhà ngươi…”
Tên khốn kiếp đáng chết, nếu đêm nay hắn không tới thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hàn Giang Nguyệt chỉ nghĩ thôi đã thấy tức tối rồi.
Nghe Hàn Giang Nguyệt mắng hắn là biến thái, Thượng Quan Cửu Ưu bước tới gần, tức giận mắng y, biểu cảm kiểu ta không thể nhịn được nữa: “Phi, lão hồ li vô sỉ nhà ngươi, chẳng phải ngươi cũng chạy tới phòng của nữ nhân này lúc nửa đêm canh ba sao, còn nói cái gì mà ‘tu trăm năm mới được cùng giường, tu ngàn năm mới được chung gối’, ta phi, lão tử nghe đã thấy buồn nôn.”
Nghe xong, Hàn Giang Nguyệt tức tối sầm mặt: “Tên biến thái nhà ngươi, nhiều ngày không gặp, miệng càng ngày càng tiện.”
Thượng Quan Cửu Ưu chắp tay mà đứng, lạnh lùng trào phùng: “Không bằng ngươi.”
“Ngươi…” Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Giang Nguyệt bị người ta chặn họng, không biết trong lòng tức giận tới mức nào, y giơ nắm đấm lên định cho Thượng Quan Cửu Ưu một trận, lại bị Vu Thức Vy kéo lại: “Các ngươi muốn để ngày mai kinh thành đồn đãi chuyện một thiếu nữ khuê các như ta giấu hai nam nhân trong phòng sao?”
Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt nhìn sang Vu Thức Vy, đồng thanh nói: “Đồn một mình ta là được rồi.”
Nói xong hai người đều ngẩn ra, sau đó hừ một tiếng, cùng ghét bỏ quay đầu đi.
Câu trả lời của hai người khiến sắc mặt của Vu Thức Vy càng thêm âm trầm, cái gì gọi là “đồn một mình ta là được rồi”, muốn làm hỏng danh tiết của nàng, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
Ban đêm, vạn vật yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh tuyết rơi xào xạc. Vu Thức Vy và mấy người Điểm Thuý đều đã nằm lên chiếc giường ấm áp, bốn người đắp một chiếc chăn, nghe Điểm Thuý kể chuyện xuống sông bắt cá lúc còn nhỏ của mình.
Trong câu chuyện của nàng, có cá, có tôm, có cua, có núi, có nước còn có cả đồng ruộng, cỏ xanh mơn mởn, hoa rơi đầy trời, khiến Vu Thức Vy say mê, trong lòng nàng không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng mệt mỏi rồi, sẽ tìm một nơi như vậy bình yên sống quãng đời còn lại…
Nhưng nguyện vọng này cũng quá xa xỉ, hình như nàng sẽ không thể thực hiện được…
Cộc cộc cộc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Vệ Trường Phong vọng vào: “Tiểu thư, Triệu Thị cầu kiến.”
Ánh mắt của Vu Thức Vy loé lên, nàng liếc nhìn ba nha đầu, ba người hiểu ý, vội vàng đứng dậy xuống giường.
Sau khi bước vào, Triệu Thị không nói lời nào liền quỳ xuống, khóc một cách uất ức: “Công chúa…”
Lông mày Vu Thức Vy hơi nhăn lại, sau đó nàng nhìn Hàm Yên, Hàm Yên lập tức bước tới đỡ Triệu Thị dậy: “Tứ di nương có gì cứ nói, năm hết tết đến, khóc không hay lắm đâu.”
Nghe vậy, Triệu Thị vội lau nước mắt, cung kính nói: “Đúng vậy, cô nương dạy phải.”
Dứt lời, bà ngước mắt nhìn Vu Thức Vy, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Vu Thức Vy dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn bằng gỗ cây lê, lúc có lúc không, nói thản nhiên: “Di nương có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ta không thích vòng vo.”
Lúc này Triệu Thị mới gật đầu, lau nước mắt nói: “Công chúa, cầu người mau cứu Vinh Mỹ, nó… Nó sắp bị tên Thượng Quan Lăng biến thái kia hành hạ đến chết rồi…”
“Sao?” Vu Thức Vy hơi nhíu mày, đáy mắt là nét trào phúng:”Chẳng phải Vu trắc phi thuận buồm xuôi gió lắm hay sao? Sao lại bị hành hạ chết?”
Triệu Thị cúi đầu, không nhìn thấy sự trào phúng trong mắt Vu Thức Vy, chỉ cảm thấy lúng túng và khó xử: “Công chúa, người không biết, Lễ Vương hắn… Hắn…”
Triệu Thị ấp úng mãi không chịu nói ra, bởi vì chuyện trong khuê phòng thế này, không thích hợp nói ra trước mặt một khuê nữ như Vu Thức Vy, cũng không nói ra khỏi miệng được…
Vu Thức Vy biết bà muốn nói gì, chẳng qua là Thượng Quan Lăng biến thái tới mức nào, trên giường sẽ dùng đủ loại đồ chơi mới mẻ để tra tấn nữ nhân, ví dụ như để thưởng thức niềm vui khuê phòng, hắn sẽ dùng roi đánh nữ nhân ngủ với hắn, để thoả mãn tình thú biến thái dưới đáy lòng hắn. Nàng đã khuyên bọn họ từ trước rồi, cũng có thể chắc chắn khiến hoàng thượng thu lại thánh chỉ, nhưng bọn họ lại không nghe, bây giờ oán được ai?
“Rốt cuộc di nương muốn nói cái gì?” Vu Thức Vy vờ như không kiên nhẫn nói.
Thân thể Triệu Thị run lên, vội vàng nói: “Vậy tiện thiếp đành nói, nếu làm bẩn lỗ tai của công chúa, mong công chúa tha thứ.” Dứt lời, Triệu Thị áp sát vào tai Vu Thức Vy nói Lễ Vương đối xử với Vu Vinh Mỹ như thế nào, kể ra tất cả mọi chuyện, nói xong còn vừa thẹn vừa giận tát mình một cái: “Tiện thiếp càng củ rồi, mong công chúa thứ tội.”
Vu Thức Vy cũng không ngờ Triệu Thị lại nói cặn kẽ như vậy, dù là người bình tĩnh như nàng cũng không khỏi đỏ mặt, nàng ho nhẹ, che giấu sự lúng túng của mình: “Những gì ngươi nói ta đã biết rồi, bây giờ chỉ có một cách.”
Ánh mắt Triệu Thị sáng lên: “Công chúa, người có cách gì?”
“Nhét thêm vài nữ nhân vào phủ, như vậy tứ muội muội có thể đỡ khổ hơn chút.” Tuy rằng như vậy khó mà giữ được địa vị của Vu Vinh Mỹ, nhưng nếu muốn sống sót, cũng chỉ có cách này. Đây là cách, cũng không phải cách. Ở dân gian còn có thể ly hôn, nhưng những quy củ trong hoàng thất rất quan trọng, hoàng gia sẽ không cho phép để trò hề này xảy ra, ly hôn, không có cửa đâu!
Triệu Thị nghe xong, con ngươi đảo quanh, dường như cũng cảm thấy cách này không tồi, nhưng nếu như vậy, địa vị của Vu Vinh Mỹ khó mà giữ được…
“Công chúa, chẳng lẽ không thể ly hôn sao?”
“Ly hôn?” Vu Thức Vy cười nhẹ, cười sự ngây thơ của Triệu Thị: “Di nương, ngươi từng thấy trong hoàng thất có ai ly hôn chưa?”
Triệu Thị ngẩn ra, đúng vậy, bà mơ tưởng hão huyền rồi, ly hôn, chuyện này sao có thể chứ? Vu Thức Vy đã có thể chỉ đường cho bà đã là khoan dung rồi, dù sao cũng là do lúc đầu bọn họ không nghe khuyên ngăn, cố chấp làm theo ý mình.
“Vậy tiện thiếp không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa, tiện thiếp cáo lui.”
Sau khi Triệu Thị rời đi, ba nha đầu tò mò vây lại, Điểm Thuý nháy mắt nói: “Tiểu thư, Triệu Thị nói gì với người?”
Vu Thức Vy hơi ngạc nhiên nhìn ba người: “Ba người các ngươi cũng nhiều chuyện thật, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Điểm Thuý cau mũi, làm một cái mặt hề: “Vâng.”
Nói rồi ba người bước ra khỏi phòng, Vu Thức Vy xuống giường gài cửa lại, xoay người nằm lên giường, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, không biết ngủ bao lâu, nàng cảm thấy cả người lành lạnh, hình như có thứ gì đó đè lên eo nàng.
Vu Thức Vy giật mình, mở ngay mắt ra, lập tức đụng vào một cặp mắt sáng ngời, lóng lánh trong bóng đêm, nhìn nàng một cách nóng rực.
“Ngươi…”
Còn chưa nói xong, một bàn tay lạnh buốt che lấy miệng nàng, giọng nói trầm ấm bay bổng rơi vào tai nàng: “Đừng kêu, là ta.”
Đương nhiên Vu Thức Vy biết là y, nhưng giờ đã là nửa đêm, sao đột nhiên y lại tới đây? Ngoài kia gió tuyết lớn như thế, cả người hắn vô cùng băng lãnh, cách một lớp chăn nàng cũng cảm nhận được khí lạnh trên cơ thể y, không nói tới những cái này, vấn đề là bây giờ y… đang cùng giường chung gối với nàng, chỉ thiếu mỗi đắp chung chăn nữa thôi.
Vu Thức Vy có chút xấu hổ gật đầu: “Huynh… sao huynh lại tới đây?”
Hàn Giang Nguyệt rụt tay về, như lạc lõng thở dài: “Ai… Ta… Ta cô đơn trống trải, ngay cả cái gì đó để làm ấm giường cũng không có, sống những hai mươi sáu năm rồi, lại vẫn độc thân một mình, vừa rồi ta mơ thấy phụ vương mẫu phi, bọn họ cảnh cáo ta, nếu còn không cưới vợ sẽ dẫn ta đi. Ta sợ quá bèn tới tìm muội.”
Lí do sứt mẻ của hắn khiến Vu Thức Vy buồn cười, nàng che miệng giả bộ lạnh nhạt: “Liên quan gì tới muội?”
Hàn Giang Nguyệt nghe xong, hắn mở to cặp mắt sáng như đuốc của mình nhìn nàng: “Chuyện này đương nhiên liên quan tới muội rồi, tu trăm năm mới được chung giường, tu ngàn năm mới được chung gối, muội xem, chúng ta đã cùng giường chung gối rồi, đã tu một ngàn năm, nên tu thành chính quả rồi.”
Vu Thức Vy cười nhẹ: “Vậy nên nửa đêm canh ba huynh đến đây là định bức hôn sao?”
Hàn Giang Nguyệt lăn một vòng, vén chăn lên chui vào trong, lại bị Vu Thức Vy không lưu tình chút nào đạp xuống giường: “Có chuyện cứ nói, vén chăn muội làm gì?’
Hàn Giang Nguyệt ngơ ngác, không ngờ rằng Vu Thức Vy không hợp ý liền trở mặt, nói đạp là đạp như thế, hắn tủi thân nhìn nàng: “Vy Nhi, sao muội lại thô lỗ như thế?”
“Hàn Giang Nguyệt, nửa đêm huynh lén lút vào phòng một nữ tử khuê các, làm hỏng danh dự của muội, muội không đuổi huynh ra ngoài đã là nể mặt huynh rồi.”
“Vy Nhi…” Hàn Giang Nguyệt đang định lên án sự vô tình của Vu Thức Vy, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vọng ra từ một nơi tối tăm: “Cút ra ngoài..”
Giọng nói đột ngột này khiến Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy đều giật mình, Hàn Giang Nguyệt đứng lên ngay lập tức, đưa Vu Thức Vy bảo vệ ở đằng sau, cảnh giác nhìn bóng đen đứng sau tấm bình phong, sắc mặt y đen trầm nói: “Ra đây…”
Một lát sau, một bóng đen bước ra từ sau tấm bình phong, hắn mặc quần áo đen, gần như hoà làm một với bóng đêm.
Năng lực nhìn trong bóng đêm của Hàn Giang Nguyệt khá tốt, liếc mắt một cái liền phát hiện ngay ra là Thượng Quan Cửu Ưu, y không khỏi kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, tức giận hỏi: “Sao tên khốn này lại ở trong phòng muội?”
Vu Thức Vy cũng ngơ ngác, sau đó thì âm trầm xuống, tên Thượng Quan Cửu Ưu đáng chết, hắn tới lúc nào?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt hiểu ra, nói tức giận: “Gà trống xù lông, nửa đêm canh ba ngươi tới phòng Vy Nhi nhà ta làm gì? Tên biến thái nhà ngươi…”
Tên khốn kiếp đáng chết, nếu đêm nay hắn không tới thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hàn Giang Nguyệt chỉ nghĩ thôi đã thấy tức tối rồi.
Nghe Hàn Giang Nguyệt mắng hắn là biến thái, Thượng Quan Cửu Ưu bước tới gần, tức giận mắng y, biểu cảm kiểu ta không thể nhịn được nữa: “Phi, lão hồ li vô sỉ nhà ngươi, chẳng phải ngươi cũng chạy tới phòng của nữ nhân này lúc nửa đêm canh ba sao, còn nói cái gì mà ‘tu trăm năm mới được cùng giường, tu ngàn năm mới được chung gối’, ta phi, lão tử nghe đã thấy buồn nôn.”
Nghe xong, Hàn Giang Nguyệt tức tối sầm mặt: “Tên biến thái nhà ngươi, nhiều ngày không gặp, miệng càng ngày càng tiện.”
Thượng Quan Cửu Ưu chắp tay mà đứng, lạnh lùng trào phùng: “Không bằng ngươi.”
“Ngươi…” Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Giang Nguyệt bị người ta chặn họng, không biết trong lòng tức giận tới mức nào, y giơ nắm đấm lên định cho Thượng Quan Cửu Ưu một trận, lại bị Vu Thức Vy kéo lại: “Các ngươi muốn để ngày mai kinh thành đồn đãi chuyện một thiếu nữ khuê các như ta giấu hai nam nhân trong phòng sao?”
Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt nhìn sang Vu Thức Vy, đồng thanh nói: “Đồn một mình ta là được rồi.”
Nói xong hai người đều ngẩn ra, sau đó hừ một tiếng, cùng ghét bỏ quay đầu đi.
Câu trả lời của hai người khiến sắc mặt của Vu Thức Vy càng thêm âm trầm, cái gì gọi là “đồn một mình ta là được rồi”, muốn làm hỏng danh tiết của nàng, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.