Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
44119
Vu Thức Vy khoác thêm một chiếc áo khoác lông chồn, nàng bước xuống giường, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, sắc mặt lạnh như tuyết: “Nhiếp chính vương, sao người lại xuất hiện trong phòng ta?”
Xuất hiện trong phòng nàng một cách im lặng như thế, nàng bắt đầu hoài nghi cảm giác mấy ngày luôn có người nhìn vào nàng không phải là ảo giác.
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu Ưu loé lên vẻ chột dạ khi bị vạch trần, nhìn sang chỗ khác, nói thản nhiên: “Bổn vương… Bổn vương đi ngang qua, tới xem nữ nhân ngươi có phải lại đang bày trò gì không…”
Hắn còn chưa nói hết, trên cánh tay liền dính một cây ngân châm của Vu Thức Vy, giọng nói trong trẻo của nàng mang theo sự xa cách lạnh nhạt: “Cho dù ta bày trò gì thì cũng không liên quan tới vương gia, lí do sứt mẻ như thế này, chính vương gia cũng không tin đúng không?”
“Ta…” Thượng Quan Cửu Ưu không biết phản bác thế nào, dù là ai thì cũng chẳng thể tin được lí do sứt mẻ như thế này, càng không nói tới nữ nhân chết tiệt mưu trí này.
Hắn tới gặp nàng đấy thì sao? Một ngày không gặp được nàng là hắn không nhịn được đấy thì sao? Chẳng lẽ chỉ cho tên Hàn Giang Nguyệt đáng chết này tới à?
“Ta thích tới.” Thượng Quan Cửu Ưu không sợ bị đánh, nói.
Tiếp theo, không ngoài dự liệu, trên người hắn lại trúng một châm của Vu Thức Vy: “Vương gia coi chỗ này là cái chợ sao? Muốn tới thì tới.”
Hàn Giang Nguyệt đứng bên cạnh thấy Thượng Quan Cửu Ưu dính ngân châm, hắn mừng thầm, còn cười trên nỗi đau của người khác: “Vy Nhi, để hắn đi đi.”
Đang cầu hôn lại bị quấy rối, Hàn Giang Nguyệt rất là phiền muộn, không ra tay đã là nể mặt Thượng Quan Cửu Ưu rồi.
Vu Thức Vy thấy Hàn Giang Nguyệt không coi chính y là người ngoài, nàng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không chút nhiệt độ, đưa tay tặng Hàn Giang Nguyệt một châm: “Ngươi cũng đi.”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt cứng đờ, y lập tức nhận thua, nói một cách tủi thân: “Vy Nhi…”
Vốn trong lòng Thượng Quan Cửu Ưu đã không cân bằng, giờ thấy Hàn Giang Nguyệt cũng trúng ngân châm, còn bị đuổi, hắn cũng mừng thầm, mỉa mai nói: “Hồ li chết tiệt, đáng đời…”
Hàn Giang Nguyệt đen sì mặt: “Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi đắc ý cái gì? Người mà Vy Nhi thích là ta, không phải ngươi, cho dù ngươi có quấn quýt lấy nàng thì cũng vô dụng thôi.”
Mấy lời này khiến Thượng Quan Cửu Ưu ngẩn ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng Vu Thức Vy cắm đao trên lưng cũng liều chết cứu Hàn Giang Nguyệt nửa năm trước. Đáy lòng hắn run lên, cảm thấy rất là chua xót, bởi vì Hàn Giang Nguyệt nói không sai, người Vu Thức Vy quan tâm là y, căn bản không có vị trí nào danh cho hắn.
Vậy hắn thường chạy tới nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, rốt cuộc là vì sao? Hắn tiện vậy à?
“Hàn Giang Nguyệt, lời này đừng nói quá sớm, chỉ cần nàng còn chưa gả một ngày, thì còn chưa phải là gì của ngươi cả.”
“Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi đang cãi chày cãi cối đấy, nàng căn bản không thích ngươi.”
Thượng Quan Cửu Ưu cười lạnh, dùng tay lấy một lọn tóc dài của Vu Thức Vy đặt lên mũi ngửi, đáy mắt là hiện lên vẻ ‘ta nhất định phải đoạt được’: “Thì sao, nàng có thích hay không không quan trọng, thứ mà bổn vương muốn, chưa từng có gì là chưa có được.”
Hàn Giang Nguyệt tức giận đoạt lại tóc của Vu Thức Vy, nổi giận nói: “Ngươi… Thượng Quan Cửu Ưu, tên biến thái…”
“Bổn vương biến thái, ngươi làm gì được ta…”
Hai người chỉ biết tranh cãi, không nhìn thấy sắc mặt ngày càng âm trầm của Vu Thức Vy. Đột nhiên, Vu Thức Vy quát nhẹ: “Ám vệ, các ngươi còn chờ cái gì, ‘mời’ bọn họ ra ngoài.”
Giọng nói lạnh lẽo không vui khiến ám vệ phải run lên, đạp cửa phòng ra xông vào, bao vây lấy Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt.
Vệ Trường Phong dẫn đầu, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu Ưu: “Hai vị vương gia, mời…”
Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt liếc nhau, sau đó cùng nhìn thấy vẻ khiêu khích trong mắt đối phương, như đang nói: Có bản lĩnh, đánh một trận!
Vu Thức Vy là ai? Nàng giỏi quan sát sắc mặt người khác nhất, thấy ánh mắt không chịu để yên của hai người, nàng lại tặng cho mỗi người một cây ngân châm tẩm nhuyễn cổ dược.
Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu Ưu chỉ thấy thân thể mềm nhũn, đồng thời ngã xuống đất, Vu Thức Vy liếc nhìn ám vệ: “Các ngươi còn chờ cái gì? Đưa về.”
Hơn nửa đêm còn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cũng đủ rồi đi!
Ám vệ nâng hai người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Vệ Trường Phong, Vu Thức Vy âm trầm nhìn hắn: “Trường Phong, công lực của ngươi không yếu, hai người này vào, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra thật sao?”
Hay là… Vốn là ngươi… Vệ Trường Phong, đến cùng là vì sao ngươi lại ở lại bên cạnh ta?
Cảm nhận được áp lực vô hình trên người Vu Thức Vy, Vệ Trường Phong cuống quýt quỳ một chân xuống: “Tiểu thư, thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ nguyện lĩnh bất cứ hình phạt nào.”
“Ngày mai treo một vài cái chuông vào cửa sổ, ta không muốn để xảy ra trò cười như thế này nữa, ra ngoài đi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Vệ Trường Phong ra ngoài, đổi một cái then cửa mới thay cho cái vừa bị đạp hỏng, lúc này Vu Thức Vy mới khoá cửa lại nằm lên giường, trằn trọc một hồi mà không ngủ được.
Mất ngủ cả một đêm, mơ mơ màng màng trời đã sáng rồi, bên ngoài tuyết còn đang rơi, tuy rơi ít hơn hôm qua, nhưng chưa thấy dấu hiệu ngừng lại.
Sáng sớm, Triệu Thị, Chân Thị và La Thị đã tới phòng Vu Thức Vy để thỉnh an nàng, bây giờ đang ngồi vây quanh lò sưởi nói chuyện nhà. Triệu Thị nhắc tới chuyện Vu Văn Thanh muốn tái hôn: “Công chúa, hôm qua bà mối Lưu của Đông Nhai tới nhà tìm lão gia, làm mối cho lão gia.”
Vu Thức Vy nhận lấy chỉ thêu mà Hàm Yên đưa cho, vừa thêu hoa vừa nói hững hờ: “Phụ thân còn trẻ khoẻ, đang ở tuổi cường tráng, chuyện tái hôn cũng là đương nhiên.”
Ánh mắt Triệu Thị hiện lên vẻ khôn khéo, nói tiếp: “Công chúa, lão gia tái hôn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng công chúa có biết bà mối Lưu là nhận lời mai mối của ai không?”
Vu Thức Vy nhìn bông hoa sen mà nàng thêu thế nào cũng không thêu đẹp được, trong lòng thấy phiền muộn, trên mặt lại tỏ ra hứng thú: “Là ai?”
Triệu Thị nói thần bí: “Là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương làm mai sai bà mối Lưu giới thiệu con gái thứ hai Chu Lâm Huyên của chi thứ nhất nhà họ Chu cho lão gia.”
Chu Lâm Huyên?
Muội muội của tứ vương phi Chu Lâm Nguyệt? Chu gia của phủ trấn quốc công, chỗ dựa của tam hoàng tử Thượng Quan Mặc?
Vì sao lần này hoàng hậu lại làm như vậy? Một khi phủ trấn quốc công và phủ thái sư kết thành thông gia, như vậy đối với người vừa ra khỏi ngục là tam hoàng tử Thượng Quan Mặc, vô tình lại thành đưa than trong ngày tuyết rơi, tăng cường thế lực của hắn.
Chẳng phải như vậy có nghĩa là hoàng hậu đang giúp đỡ đối thủ của thái tử sao? Hay bà ấy cho rằng địa vị của thái tử đã đủ vững chắc, không phải sợ gì nữa?
“Vậy phụ thân có đồng ý không?”
“Lão gia không từ chối, nhưng cũng chưa đồng ý, chỉ nói qua tết rồi nói sau.”
Vu Thức Vy gật đầu, nếu nói thẳng ra, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng nàng càng hi vọng để La Thị làm đại phu nhân, nghĩ vậy, ánh mắt của Vu Thức Vy nhìn sang La Thị, lại nhìn thấy ánh mắt không mấy để tâm của La Thị, biết rằng La Thị cũng không có bao nhiêu tình cảm với Vu Văn Thanh.
Thấy Vu Thức Vy không lên tiếng, Triệu Thị không khỏi nói thêm: “Công chúa, lúc Đường Thị còn sống từng làm khó công chúa nhiều lần, nếu Chu Thị đó cũng như vậy thì phải làm sao?”
Vu Thức Vy thu ánh mắt về, bắt gặp ánh mắt tính toán của Triệu Thị, nàng hiểu ra, bà ta muốn nương miệng nàng khuyên Vu Văn Thanh, nhưng đáng tiếc bà ta tính nhầm rồi, quả thực nàng là công chúa, nhưng nàng vẫn là con gái của Vu Văn Thanh, nếu nàng ngăn cản thì sẽ thành bất hiếu, vậy nên nàng không có lập trường nói chuyện này.
Nhìn ra ngoài trời, Vu Thức Vy bỗng cất kim thêu đi, nói: “Dù thế nào thì đây cũng là quyết định của phụ thân, phận làm nữ nhi như ta nên ủng hộ ông ấy, kiệu trong cung chắc cũng sắp tới ròi, Hàm Yên, thay quần áo cho ta.”
Nàng đang hạ lệnh đuổi khách một cách uyển chuyển, ba di nương vội đứng lên hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cho tới khi ba người đã đi xa, Hàm Yên mới lên tiếng: “Tiểu thư, Triệu Thị đúng là khôn lỏi, muốn để tiểu thư làm chim đầu đàn, đúng là buồn cười. Nếu chuyện này là ý của hoàng hậu, tiểu thư ngăn cản chẳng phải là làm trái với hoàng hậu sao?”
Khoé môi Vu Thức Vy hơi nhếch lên: “Chuyện này chắc tới tám chín phần mười rồi, nhưng ta không thể để Chu Lam Huyên kia quang vinh một mình được.”
Ánh mắt Hàm Yên loé lên: “Tiểu thư, ý của người là…”
“Tiểu thư, kiệu trong cung tới rồi.” Giọng của Điểm Thuý vọng vào từ bên ngoài, Vu Thức Vy và Điểm Thuý liếc nhau, nàng dặn dò: “Tối nay thái hậu giữ ta lại đón giao thừa, ba người các ngươi gói một ít sủi cảo cho ám vệ, cùng nhau đón giao thừa.”
Hàm Yên hành lễ: “Vâng, cung tiễn tiểu thư.”
Vu Thức Vy khoác thêm một chiếc áo khoác lông chồn, nàng bước xuống giường, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, sắc mặt lạnh như tuyết: “Nhiếp chính vương, sao người lại xuất hiện trong phòng ta?”
Xuất hiện trong phòng nàng một cách im lặng như thế, nàng bắt đầu hoài nghi cảm giác mấy ngày luôn có người nhìn vào nàng không phải là ảo giác.
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu Ưu loé lên vẻ chột dạ khi bị vạch trần, nhìn sang chỗ khác, nói thản nhiên: “Bổn vương… Bổn vương đi ngang qua, tới xem nữ nhân ngươi có phải lại đang bày trò gì không…”
Hắn còn chưa nói hết, trên cánh tay liền dính một cây ngân châm của Vu Thức Vy, giọng nói trong trẻo của nàng mang theo sự xa cách lạnh nhạt: “Cho dù ta bày trò gì thì cũng không liên quan tới vương gia, lí do sứt mẻ như thế này, chính vương gia cũng không tin đúng không?”
“Ta…” Thượng Quan Cửu Ưu không biết phản bác thế nào, dù là ai thì cũng chẳng thể tin được lí do sứt mẻ như thế này, càng không nói tới nữ nhân chết tiệt mưu trí này.
Hắn tới gặp nàng đấy thì sao? Một ngày không gặp được nàng là hắn không nhịn được đấy thì sao? Chẳng lẽ chỉ cho tên Hàn Giang Nguyệt đáng chết này tới à?
“Ta thích tới.” Thượng Quan Cửu Ưu không sợ bị đánh, nói.
Tiếp theo, không ngoài dự liệu, trên người hắn lại trúng một châm của Vu Thức Vy: “Vương gia coi chỗ này là cái chợ sao? Muốn tới thì tới.”
Hàn Giang Nguyệt đứng bên cạnh thấy Thượng Quan Cửu Ưu dính ngân châm, hắn mừng thầm, còn cười trên nỗi đau của người khác: “Vy Nhi, để hắn đi đi.”
Đang cầu hôn lại bị quấy rối, Hàn Giang Nguyệt rất là phiền muộn, không ra tay đã là nể mặt Thượng Quan Cửu Ưu rồi.
Vu Thức Vy thấy Hàn Giang Nguyệt không coi chính y là người ngoài, nàng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không chút nhiệt độ, đưa tay tặng Hàn Giang Nguyệt một châm: “Ngươi cũng đi.”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt cứng đờ, y lập tức nhận thua, nói một cách tủi thân: “Vy Nhi…”
Vốn trong lòng Thượng Quan Cửu Ưu đã không cân bằng, giờ thấy Hàn Giang Nguyệt cũng trúng ngân châm, còn bị đuổi, hắn cũng mừng thầm, mỉa mai nói: “Hồ li chết tiệt, đáng đời…”
Hàn Giang Nguyệt đen sì mặt: “Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi đắc ý cái gì? Người mà Vy Nhi thích là ta, không phải ngươi, cho dù ngươi có quấn quýt lấy nàng thì cũng vô dụng thôi.”
Mấy lời này khiến Thượng Quan Cửu Ưu ngẩn ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng Vu Thức Vy cắm đao trên lưng cũng liều chết cứu Hàn Giang Nguyệt nửa năm trước. Đáy lòng hắn run lên, cảm thấy rất là chua xót, bởi vì Hàn Giang Nguyệt nói không sai, người Vu Thức Vy quan tâm là y, căn bản không có vị trí nào danh cho hắn.
Vậy hắn thường chạy tới nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, rốt cuộc là vì sao? Hắn tiện vậy à?
“Hàn Giang Nguyệt, lời này đừng nói quá sớm, chỉ cần nàng còn chưa gả một ngày, thì còn chưa phải là gì của ngươi cả.”
“Thượng Quan Cửu Ưu, ngươi đang cãi chày cãi cối đấy, nàng căn bản không thích ngươi.”
Thượng Quan Cửu Ưu cười lạnh, dùng tay lấy một lọn tóc dài của Vu Thức Vy đặt lên mũi ngửi, đáy mắt là hiện lên vẻ ‘ta nhất định phải đoạt được’: “Thì sao, nàng có thích hay không không quan trọng, thứ mà bổn vương muốn, chưa từng có gì là chưa có được.”
Hàn Giang Nguyệt tức giận đoạt lại tóc của Vu Thức Vy, nổi giận nói: “Ngươi… Thượng Quan Cửu Ưu, tên biến thái…”
“Bổn vương biến thái, ngươi làm gì được ta…”
Hai người chỉ biết tranh cãi, không nhìn thấy sắc mặt ngày càng âm trầm của Vu Thức Vy. Đột nhiên, Vu Thức Vy quát nhẹ: “Ám vệ, các ngươi còn chờ cái gì, ‘mời’ bọn họ ra ngoài.”
Giọng nói lạnh lẽo không vui khiến ám vệ phải run lên, đạp cửa phòng ra xông vào, bao vây lấy Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt.
Vệ Trường Phong dẫn đầu, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu Ưu: “Hai vị vương gia, mời…”
Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt liếc nhau, sau đó cùng nhìn thấy vẻ khiêu khích trong mắt đối phương, như đang nói: Có bản lĩnh, đánh một trận!
Vu Thức Vy là ai? Nàng giỏi quan sát sắc mặt người khác nhất, thấy ánh mắt không chịu để yên của hai người, nàng lại tặng cho mỗi người một cây ngân châm tẩm nhuyễn cổ dược.
Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu Ưu chỉ thấy thân thể mềm nhũn, đồng thời ngã xuống đất, Vu Thức Vy liếc nhìn ám vệ: “Các ngươi còn chờ cái gì? Đưa về.”
Hơn nửa đêm còn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cũng đủ rồi đi!
Ám vệ nâng hai người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Vệ Trường Phong, Vu Thức Vy âm trầm nhìn hắn: “Trường Phong, công lực của ngươi không yếu, hai người này vào, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra thật sao?”
Hay là… Vốn là ngươi… Vệ Trường Phong, đến cùng là vì sao ngươi lại ở lại bên cạnh ta?
Cảm nhận được áp lực vô hình trên người Vu Thức Vy, Vệ Trường Phong cuống quýt quỳ một chân xuống: “Tiểu thư, thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ nguyện lĩnh bất cứ hình phạt nào.”
“Ngày mai treo một vài cái chuông vào cửa sổ, ta không muốn để xảy ra trò cười như thế này nữa, ra ngoài đi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Vệ Trường Phong ra ngoài, đổi một cái then cửa mới thay cho cái vừa bị đạp hỏng, lúc này Vu Thức Vy mới khoá cửa lại nằm lên giường, trằn trọc một hồi mà không ngủ được.
Mất ngủ cả một đêm, mơ mơ màng màng trời đã sáng rồi, bên ngoài tuyết còn đang rơi, tuy rơi ít hơn hôm qua, nhưng chưa thấy dấu hiệu ngừng lại.
Sáng sớm, Triệu Thị, Chân Thị và La Thị đã tới phòng Vu Thức Vy để thỉnh an nàng, bây giờ đang ngồi vây quanh lò sưởi nói chuyện nhà. Triệu Thị nhắc tới chuyện Vu Văn Thanh muốn tái hôn: “Công chúa, hôm qua bà mối Lưu của Đông Nhai tới nhà tìm lão gia, làm mối cho lão gia.”
Vu Thức Vy nhận lấy chỉ thêu mà Hàm Yên đưa cho, vừa thêu hoa vừa nói hững hờ: “Phụ thân còn trẻ khoẻ, đang ở tuổi cường tráng, chuyện tái hôn cũng là đương nhiên.”
Ánh mắt Triệu Thị hiện lên vẻ khôn khéo, nói tiếp: “Công chúa, lão gia tái hôn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng công chúa có biết bà mối Lưu là nhận lời mai mối của ai không?”
Vu Thức Vy nhìn bông hoa sen mà nàng thêu thế nào cũng không thêu đẹp được, trong lòng thấy phiền muộn, trên mặt lại tỏ ra hứng thú: “Là ai?”
Triệu Thị nói thần bí: “Là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương làm mai sai bà mối Lưu giới thiệu con gái thứ hai Chu Lâm Huyên của chi thứ nhất nhà họ Chu cho lão gia.”
Chu Lâm Huyên?
Muội muội của tứ vương phi Chu Lâm Nguyệt? Chu gia của phủ trấn quốc công, chỗ dựa của tam hoàng tử Thượng Quan Mặc?
Vì sao lần này hoàng hậu lại làm như vậy? Một khi phủ trấn quốc công và phủ thái sư kết thành thông gia, như vậy đối với người vừa ra khỏi ngục là tam hoàng tử Thượng Quan Mặc, vô tình lại thành đưa than trong ngày tuyết rơi, tăng cường thế lực của hắn.
Chẳng phải như vậy có nghĩa là hoàng hậu đang giúp đỡ đối thủ của thái tử sao? Hay bà ấy cho rằng địa vị của thái tử đã đủ vững chắc, không phải sợ gì nữa?
“Vậy phụ thân có đồng ý không?”
“Lão gia không từ chối, nhưng cũng chưa đồng ý, chỉ nói qua tết rồi nói sau.”
Vu Thức Vy gật đầu, nếu nói thẳng ra, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng nàng càng hi vọng để La Thị làm đại phu nhân, nghĩ vậy, ánh mắt của Vu Thức Vy nhìn sang La Thị, lại nhìn thấy ánh mắt không mấy để tâm của La Thị, biết rằng La Thị cũng không có bao nhiêu tình cảm với Vu Văn Thanh.
Thấy Vu Thức Vy không lên tiếng, Triệu Thị không khỏi nói thêm: “Công chúa, lúc Đường Thị còn sống từng làm khó công chúa nhiều lần, nếu Chu Thị đó cũng như vậy thì phải làm sao?”
Vu Thức Vy thu ánh mắt về, bắt gặp ánh mắt tính toán của Triệu Thị, nàng hiểu ra, bà ta muốn nương miệng nàng khuyên Vu Văn Thanh, nhưng đáng tiếc bà ta tính nhầm rồi, quả thực nàng là công chúa, nhưng nàng vẫn là con gái của Vu Văn Thanh, nếu nàng ngăn cản thì sẽ thành bất hiếu, vậy nên nàng không có lập trường nói chuyện này.
Nhìn ra ngoài trời, Vu Thức Vy bỗng cất kim thêu đi, nói: “Dù thế nào thì đây cũng là quyết định của phụ thân, phận làm nữ nhi như ta nên ủng hộ ông ấy, kiệu trong cung chắc cũng sắp tới ròi, Hàm Yên, thay quần áo cho ta.”
Nàng đang hạ lệnh đuổi khách một cách uyển chuyển, ba di nương vội đứng lên hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cho tới khi ba người đã đi xa, Hàm Yên mới lên tiếng: “Tiểu thư, Triệu Thị đúng là khôn lỏi, muốn để tiểu thư làm chim đầu đàn, đúng là buồn cười. Nếu chuyện này là ý của hoàng hậu, tiểu thư ngăn cản chẳng phải là làm trái với hoàng hậu sao?”
Khoé môi Vu Thức Vy hơi nhếch lên: “Chuyện này chắc tới tám chín phần mười rồi, nhưng ta không thể để Chu Lam Huyên kia quang vinh một mình được.”
Ánh mắt Hàm Yên loé lên: “Tiểu thư, ý của người là…”
“Tiểu thư, kiệu trong cung tới rồi.” Giọng của Điểm Thuý vọng vào từ bên ngoài, Vu Thức Vy và Điểm Thuý liếc nhau, nàng dặn dò: “Tối nay thái hậu giữ ta lại đón giao thừa, ba người các ngươi gói một ít sủi cảo cho ám vệ, cùng nhau đón giao thừa.”
Hàm Yên hành lễ: “Vâng, cung tiễn tiểu thư.”
Bình luận facebook